Chìa Khóa Tình Yêu
-
Chương 8: Ám ảnh
Helen ngồi một mình trong căn phòng màu trắng tinh, từ những ô gạch dưới sàn đến nội thất bên trong đều là những thứ cao cấp đặt tiền. Cô sống ở Thượng Hải, thường xuyên đi qua Tân Thiên Địa nhưng chưa một lần bước chân vào nơi sang trọng như vậy.
“Macallan “M” sao?” - Helen nhìn chai rượu đặt trên bàn, một lần tiếp xúc với ông chủ lớn đã từng nghe bọn họ nói về loại rượu này, xem ra rất đắt tiền.
Lại nghĩ cả đời cô cũng không còn cơ hội vào nơi sang trọng này, lại càng không thể nếm thử hương vị danh tiếng kia. Đã là một tên trộm, đâu cần khách khí… Nghĩ là làm, cô khui chai rượu đắt tiền được đặt trang trọng trên bàn rót vào cóc thủy tinh bên cạnh.
Màu hổ phách rực rỡ kèm thêm mùi vị khá đặc biệt của dòng rượu quý tộc khiến Helen vô cùng thích thú. Dáng vẻ cô hiện tại vô cùng quý phái, bàn tay nâng ly rượu màu hổ phách bên đôi môi đỏ mộng, từ từ thưởng thức vị chan chát khi từng dòng chảy vào cuốn họng.
Đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy tên háo sắc mà Lục Hàn nói bước vào, cô nhàm chán đến mức uống gần hết một nữa chai Macallan để giải khuây, xem ra Helen rất biết thưởng thức.
Cô rời khỏi ghế, đầu óc bỗng nhiên cảm thấy choáng váng. Xem ra cô đã uống khá nhiều, chỉ do mùi vị kia thật cuốn hút, loạng choạng thế nào… cô nằm bẹp lên chiếc giường lớn trắng tinh.
Cảnh cửa phòng mở ra, theo quy định của khách sạn nên người phục vụ không thể bước vào phòng, chỉ đỡ anh đến cửa rồi giúp anh khóa cửa từ bên trong. Will say khướt, nửa tỉnh nửa mê đi vào bên trong, hiện tại đầu anh như đang xoay vòng vòng… Anh nằm bẹp xuống giường, không cần biết nơi này là nơi nào và cùng nằm bên trên chiếc giường lớn kia là ai.
Hai con người… nằm bên cạnh nhau… say khướt.
Buổi sáng, từng tia nắng soi rọi qua cửa kính rọi vào gương mặt của hai con người đang say ngủ, dường như họ còn chưa tan hết hơi men, cứ ngỡ rằng vật êm ái mà họ đang ôm lấy là gối ôm mềm mại.
Tiếng điện thoại reo vang khắp căn phòng tĩnh lặng. Will và Helen bị tiếng chuông điện thoại phá tan giấc ngủ ngon. Cả hai dường như mở mắt cùng một lúc, trong một vài giây ngắn ngủi để nghe tiếng nhạc du dương của chiếc điện thoại dưới sàn, giọng hét thất thanh của Helen vang dội chói tai.
“ Á….á….á…..á….” - Giọng Helen hét lớn.
Will ngồi trên giường rộng, bàn tay đan xen vào mái tóc màu vàng óng mượt, đầu đau như búa bổ vì đêm qua uống không kiểm soát, cộng thêm tiếng ồn ào xung quanh khiến cặp chân mày Will chau lại. Tiếng điện thoại chợt dừng rồi lại vang lên khắp căn phòng rộng, Will nhìn về phía chiếc điện thoại, là Alex đang gọi.
“ Shut up!” - Anh nhìn về phía Helen.
Cô đưa mắt nhìn anh, người đàn ông này dường như đã gặp ở đâu đó. Trong phút chốc lấy lại bình tĩnh, cuối cùng đã nhận ra đây chính là tên ngoại quốc lần trước đã tóm cổ cô.
“Là anh..” - Cô hoảng hốt thốt lên, lần này chết chắc… vì sao lại là anh ta, còn kế hoạch của Lục Hàn, mọi thứ trong đầu Helen trở thành một đống hổn độn.
,
“Anh là ai, anh vào trong bằng cách nào, đêm qua anh đã làm gì tôi… á….á…. lưu manh, khốn nạn, tên biến thái….”
Will cuối người nhặt chiếc điện thoại đang reo vang, nhìn qua cô gái tóc tai rối bù bên cạnh đang làm ồn liền một tay quàng qua người cô bịt miệng cô lại, một tay nghe cuộc gọi từ Alex.
“ Tôi sẽ gọi cho cô sau.” - Will nói vội thì nhanh chóng cúp máy.
Anh buông cô ra khỏi vòng tay, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Helen như không muốn con mồi trốn thoát. Từ đôi mắt anh cô cảm nhận được sự cái lạnh đến thấu xương, anh ta xem ra rất giàu có mà… cô chỉ tùy ý lấy của anh ta một ít tiền, không cần nhìn cô như muốn lấy mạng như vậy.
“Thì ra, ngoài là một kẻ mọc túi, cô còn kiêm thêm nghề gái bán hoa ư?” - Will nhếch mép khinh bỉ.
“Tôi… không phả...tôi...i?” - Cô lắc đầu, cô có chết cũng không nằm dưới thân bọn đàn ông để kiếm tiền.
Will đưa ngón tay trỏ đặt lên môi cô kêu “suỵt” một tiếng, sau đó vẫn cái ánh mắt nhìn Helen đầy khinh bỉ mà nói tiếp: “Cô làm cái nghề quái gì tôi không quan tâm, nhưng cô tốt nhất nên trả lại cho tôi một vài thứ.”
Helen nhớ đến chiếc ví liền vội nói: “Chỉ cần anh không mang tôi giao cho cảnh sát, tôi sẽ trả lại cho anh chiếc ví và toàn bộ số tiền bên trong.” - Cô chắp hai tay lại đặt trước gương mặt đang cuối xuống ra vẻ khẩn cầu.
“Lấy gì để tôi tin cô?” - Will tất nhiên không bao giờ tin cô gái đã từng qua mặt anh.
“Đại gia à, anh nghĩ xem tôi dù gì chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, nhà nước có nhốt tôi cũng tốn cơm tốn gạo do các anh đóng thuế. Anh thả tôi đi, tôi dùng uy tín của mình để đảm bảo sẽ mang tất cả những gì tôi lấy từ anh mang về trả cho cố chủ.” - Lời cô rành mạch, trên gương mặt đầy sự tha thiết hy vọng người đàn ông kia sẽ tin cô.
“Đi” - Will nắm lấy tay của Helen kéo đi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể tin cô ta, để cô ta chạy mất sẽ không còn cơ hội lấy lại bức ảnh của Tiểu Di.
“Đi đâu?” - Cô bị kéo đi liền vội hỏi.
“Giao dịch.” - Anh vừa nói, cánh cửa vừa mở ra.
Helen nhớ đến lời của Lục Hàn, chưa kịp ngăn cản người đàn ông kia lại thì anh ta đã mở toang cánh cửa màu trắng của khách sạn cao cấp bật nhất Tân Thiên Địa, từng ánh đèn chớp nháy, những chiếc máy chụp và máy quay hướng về phía bọn họ. Khi cô đang hoảng hốt tìm kiếm Lục Hàn ứng cứu thì người đàn ông kia áp gương mặt cô vào lòng ngực, không cho đám phóng viên chụp được mặt cô.
“ Ngài Harper, có tin cho rằng các người mẫu muốn trình diễn trong show thời trang sắp tới của E.L phải qua đêm cùng thành phần cấp cao… ngài nghĩ thế nào về vấn đề này?”
“Ngài Harper, đây có phải là một trong những người mẫu của E.L”
Will nhàm chán nghe những câu hỏi của bọn phóng viên, lại càng không muốn chuyện cá nhân ảnh hướng đến E.L liền nhếch môi cười nói: “Cô ta không phải là người mẫu của E.L”
Lời nói của Will khiến Helen hồi hợp… anh ta vì sao không im lặng mà bỏ đi… anh ta càng trả lời bọn chúng càng ép vào thế khó.
“Cô ấy là bạn gái anh?” - Một phóng viên hỏi.
Will lại lắc đầu sau đó buông Helen ra khẽ đáp: “Cô gái này ư? Một vạn tệ một đêm có lẽ hơi cao.”
Cô trơ mắt nhìn anh… anh ta là đang thông báo cho cả Thượng Hải này, à không cả thế giới này rằng cô chính là loại gái bán thân nuôi miệng sao?
Những ống kính chĩa vào cô, Helen muốn trốn đi nhưng thật sự không biết trốn vào đâu. Nhìn Will nhúng vai nhìn cô nhéch môi cười, vì sao hắn ta lại đối với cô như vậy. Toàn thân cô cứng đờ, mắt cô như không nhìn thấy gì trước mắt khi những món đồ công nghệ hướng vào mình.
Nói rồi Will bỏ đi, đám nhà báo tất nhiên không còn chú ý gì đến một cô gái “bán thân nuôi miệng” như cô, cả đám bu quanh theo lối anh bước đi. Còn cô, đôi môi cứng ngắt không nói được một lời… cô muốn chạy theo bọn họ để giải thích rằng cô không phải như hắn ta nói.. ngàn lần không phải.
Helen rời khỏi khách sạn sang trọng, cô rải bước trên con đường đông đúc người qua lại. Dừng trước vạch qua đường, nhưng khi đèn chuyển sang màu xanh… cô vẫn không bước đi. Cái cảm giác bị người khác vu oan thật khốn khổ, lại là một điều cực kì tủi nhục.
Cô đang thất thần bước qua đường không để ý rằng đèn đã chuyển lại màu đỏ… Một chiếc xe lao về phía Helen… Tiếng còi xe vang lên, cô nhìn về phía chiếc xe màu trắng đang lao tới… Từ phía sau, một bàn tay ôm chầm lấy cô cả hai ngã về phía sau đề tránh chiếc xe đang lao tới.
“Con điên, muốn chết thì về nhà mà chết.” - Tên tài xế hét lên sau đó tức giận bỏ đi.
“Helen, em có sao không?” - Trung ca đỡ cô đứng lên.
“Trung ca, em rất sợ…” - Cô ôm Trung ca mà khóc: “Trung ca, em không phải như bọn họ nghĩ.”
Trung ca ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ lên lưng cô dỗ dành: “Nói anh nghe, cả đêm qua em đi đâu hả, anh đã đi tìm em cả đêm.”
“Em muốn về nhà, em không muốn ở nơi này nữa.” - Helen vẫn chưa hết khóc, càng nhớ đến lại càng đau lòng… vì sao lại vu cho cô, thà hắn ta nói cô là một kẻ trộm, là một kẻ đầu đường xó chợ… Nhưng hắn ta mang cả danh dự của một cô gái ra bán rẽ như vậy.
Hành Trung đưa Helen quay về căn nhà nhỏ của bọn họ, giờ này căn nhà không còn ai nữa… bọn trẻ đã ra ngoài kiếm sống. Cô ngồi trên ghế, tựa đầu vào Hành Trung, nước mắt từ mi rơi xuống không nói một lời.
“ Anh đi tìm Lục Hàn, nếu hắn ức hiếp em anh sẽ bẽ gãy xương hắn.” - Hành Trung tức giận khi thấy Helen vui vẻ ngày nào trở nên như vậy.
“Trung ca, bọn họ chĩa máy quay vào người em… bọn chúng cười cợt nhã nhìn em… em rất sợ… em không muốn… em không phải như bọn chúng nói.” - Helen run rẩy nói.
Hành Trung lo lắng nắm bàn tay Helen: “Đừng sợ, không phải Trung ca đã cứu em về rồi sao, em ở bên cạnh anh sẽ không ai ức hiếp em.”
Dỗ mãi Helen mới chịu ngủ một giấc để bình tâm lại, Hành Trung nấu một bát cháo, đặt bên cạnh là một ít thuốc dành cho cô. Anh nhìn Helen… đưa bàn tay lau đi giọt mồ hôi trên trán cô…
“Helen đáng thương của anh, thật tốt nếu em đừng nhớ bất cứ thứ gì thuộc về quá khứ nữa... “
Will ngồi trong phòng làm việc, Alex từ bên ngoài bước vào với nét mặt căng thẳng. Vừa rời cậu ta một ngày, khi quay về đã có chuyện lớn, đúng là tuổi trẻ mà.
“Nếu cậu còn gây chuyện, tôi sẽ bỏ mặc cậu, giám đốc.” - Alex đặt xấp tài liệu lên bàn, ngồi vào chiếc ghế dựa nhắm mắt lại, hai tay xoa xoa thái dương.
“Vì E.L, không phải riêng tôi.” - Will nhúng vai.
“Tổng giám đốc nói nhờ tôi chuyển lời cho cậu rằng ông ấy muốn phát triển thêm thị trường ở Trung Quốc... vậy nên đường về của cậu xem ra còn lâu.” - Alex nhúng vai: “À, tôi đã tìm ra danh tính của người lấy chiếc ví của cậu.”
Alex lấy trong tập hồ sơ những bức ảnh chụp đẩy về phía Will: “Cô ta được gọi là Helen, một cô gái vô gia cư, không lai lịch rõ ràng… chuyên nhập vào các vũ trường lớn để tiếp cận những ông chủ giàu có và giở trò…”
“Một mình cô ta không thể liều mạng như vậy?” - Will đan hai bàn tay lại, nhìn bức ảnh trên bàn.
“Đúng vậy, cậu xem bức ảnh này… người đàn ông bên cạnh cô ta là Tống Hành Trung, lí lịch anh ta khá phức tạp. Anh ta chính là người phía sau trợ giúp cho cô gái này, bọn họ sống cùng nhau và cả một đám trẻ không người thân.”
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tài năng của cô, Alex” - Will ca ngợi.
“Chỉ mong giám đốc đừng gây ra chuyện như vừa rồi, bọn báo chí… không phải dễ đối phó.” - Alex nói xong đứng lên quay đầu ra phía cửa.
“Vất vả rồi.” - Will nói theo.
Helen sau khi uống thuốc thì tinh thần đã đỡ đi phần nào, không còn quá kích động vì việc vừa rồi nữa. Cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ, dọn dẹp lại căn nhà nhỏ bé của sáu con người không gia đình.
“Em định đi đâu sao, bên ngoài trời rất lạnh.” - Trung ca nhìn thấy cô đang mặc thêm áo liền hỏi: “Vả lại, em còn chưa khỏe hẳn.”
Cô xua tay: “Em không sao đâu, em đi chợ… chúng ta hết thức ăn rồi.”
“Anh đi cùng em.”
“ y, không sao mà… Ngoài chợ toàn phụ nữ kì kèo trả giá, cải nhau ồn ào rất không hợp với Trung ca. Em thật sự không sao, mọi khi em vẫn đi một mình thôi.”
Cô không muốn, anh cũng không ép… tốt nhất nên đề tinh thần Helen thoải mái.
Cô vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt. Trên xe, người đàn ông có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh trong bước xuống… hắn ta nhìn cô, đi về phía cô. Trái tim Helen đập loạn nhịp, tên đáng chết kia tìm đến tận nơi cô ở ư? Người cô như tê cứng, muốn bỏ chạy nhưng không nhấc nỗi chân.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi địa chỉ này nằm ở đâu?” - Will nhã nhặn hỏi cô gái trước mặt.
Cô nghe như không nghe, cứ ngỡ hắn ta lại đến đòi bắt cô nộp cho cảnh sát…
“Xin lỗi, tôi có thể hỏi thăm một chút.” - Thấy cô gái trước mặt không đáp, anh nhắc lại một lần nữa.”
“A… Anh… Anh muốn hỏi gì?” - Cô gắng đổi giọng.
Will nhíu mày, cô gái này có giọng nói rất kì lạ.
“Tôi muốn hỏi đường đến địa chỉ này.” - Will đưa tờ giấy cho Helen.
Cô nhìn qua, hắn ta thì ra đã tìm ra tận địa chỉ nơi cô đang sống ư?
“Địa chỉ này không phải ở đây đâu.” - Cô xua tay.
“Rõ ràng là ở đâu đó gần đây.” - Anh nhìn xung quanh.
Helen không biết thế nào, lại nói: “Là anh hỏi đường tôi hay tôi hỏi đường anh. Tôi nói không phải là không phải mà.”
“À vâng, cảm ơn cô.” - Will nhìn Helen, sau đó hơi gật đầu.
Anh quay về phía xe của mình, từ phía sau nghe giọng một người đàn ông gọi lớn: “Helen, em đi chợ mà để quên ví tiền ở nhà này.”
Will quay đầu lại, cái tên Helen này không phải là của cô gái đã trộm ví của anh ư? Người đàn ông kia là Tống Hành Trung, còn cô gái còn lại duy nhất trên con phố này là Helen ư. Chẳng phải đêm trước còn cảm thấy có chút quyến rũ, sao hiện tại anh nhìn không ra.
“Cô là Helen.” - Will quay đầu lại hỏi.
Helen như muốn chui xuống đất… Vì sao Trung ca lại ra đúng lúc như vậy… lần này thì chết chắc rồi.
“Macallan “M” sao?” - Helen nhìn chai rượu đặt trên bàn, một lần tiếp xúc với ông chủ lớn đã từng nghe bọn họ nói về loại rượu này, xem ra rất đắt tiền.
Lại nghĩ cả đời cô cũng không còn cơ hội vào nơi sang trọng này, lại càng không thể nếm thử hương vị danh tiếng kia. Đã là một tên trộm, đâu cần khách khí… Nghĩ là làm, cô khui chai rượu đắt tiền được đặt trang trọng trên bàn rót vào cóc thủy tinh bên cạnh.
Màu hổ phách rực rỡ kèm thêm mùi vị khá đặc biệt của dòng rượu quý tộc khiến Helen vô cùng thích thú. Dáng vẻ cô hiện tại vô cùng quý phái, bàn tay nâng ly rượu màu hổ phách bên đôi môi đỏ mộng, từ từ thưởng thức vị chan chát khi từng dòng chảy vào cuốn họng.
Đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy tên háo sắc mà Lục Hàn nói bước vào, cô nhàm chán đến mức uống gần hết một nữa chai Macallan để giải khuây, xem ra Helen rất biết thưởng thức.
Cô rời khỏi ghế, đầu óc bỗng nhiên cảm thấy choáng váng. Xem ra cô đã uống khá nhiều, chỉ do mùi vị kia thật cuốn hút, loạng choạng thế nào… cô nằm bẹp lên chiếc giường lớn trắng tinh.
Cảnh cửa phòng mở ra, theo quy định của khách sạn nên người phục vụ không thể bước vào phòng, chỉ đỡ anh đến cửa rồi giúp anh khóa cửa từ bên trong. Will say khướt, nửa tỉnh nửa mê đi vào bên trong, hiện tại đầu anh như đang xoay vòng vòng… Anh nằm bẹp xuống giường, không cần biết nơi này là nơi nào và cùng nằm bên trên chiếc giường lớn kia là ai.
Hai con người… nằm bên cạnh nhau… say khướt.
Buổi sáng, từng tia nắng soi rọi qua cửa kính rọi vào gương mặt của hai con người đang say ngủ, dường như họ còn chưa tan hết hơi men, cứ ngỡ rằng vật êm ái mà họ đang ôm lấy là gối ôm mềm mại.
Tiếng điện thoại reo vang khắp căn phòng tĩnh lặng. Will và Helen bị tiếng chuông điện thoại phá tan giấc ngủ ngon. Cả hai dường như mở mắt cùng một lúc, trong một vài giây ngắn ngủi để nghe tiếng nhạc du dương của chiếc điện thoại dưới sàn, giọng hét thất thanh của Helen vang dội chói tai.
“ Á….á….á…..á….” - Giọng Helen hét lớn.
Will ngồi trên giường rộng, bàn tay đan xen vào mái tóc màu vàng óng mượt, đầu đau như búa bổ vì đêm qua uống không kiểm soát, cộng thêm tiếng ồn ào xung quanh khiến cặp chân mày Will chau lại. Tiếng điện thoại chợt dừng rồi lại vang lên khắp căn phòng rộng, Will nhìn về phía chiếc điện thoại, là Alex đang gọi.
“ Shut up!” - Anh nhìn về phía Helen.
Cô đưa mắt nhìn anh, người đàn ông này dường như đã gặp ở đâu đó. Trong phút chốc lấy lại bình tĩnh, cuối cùng đã nhận ra đây chính là tên ngoại quốc lần trước đã tóm cổ cô.
“Là anh..” - Cô hoảng hốt thốt lên, lần này chết chắc… vì sao lại là anh ta, còn kế hoạch của Lục Hàn, mọi thứ trong đầu Helen trở thành một đống hổn độn.
,
“Anh là ai, anh vào trong bằng cách nào, đêm qua anh đã làm gì tôi… á….á…. lưu manh, khốn nạn, tên biến thái….”
Will cuối người nhặt chiếc điện thoại đang reo vang, nhìn qua cô gái tóc tai rối bù bên cạnh đang làm ồn liền một tay quàng qua người cô bịt miệng cô lại, một tay nghe cuộc gọi từ Alex.
“ Tôi sẽ gọi cho cô sau.” - Will nói vội thì nhanh chóng cúp máy.
Anh buông cô ra khỏi vòng tay, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Helen như không muốn con mồi trốn thoát. Từ đôi mắt anh cô cảm nhận được sự cái lạnh đến thấu xương, anh ta xem ra rất giàu có mà… cô chỉ tùy ý lấy của anh ta một ít tiền, không cần nhìn cô như muốn lấy mạng như vậy.
“Thì ra, ngoài là một kẻ mọc túi, cô còn kiêm thêm nghề gái bán hoa ư?” - Will nhếch mép khinh bỉ.
“Tôi… không phả...tôi...i?” - Cô lắc đầu, cô có chết cũng không nằm dưới thân bọn đàn ông để kiếm tiền.
Will đưa ngón tay trỏ đặt lên môi cô kêu “suỵt” một tiếng, sau đó vẫn cái ánh mắt nhìn Helen đầy khinh bỉ mà nói tiếp: “Cô làm cái nghề quái gì tôi không quan tâm, nhưng cô tốt nhất nên trả lại cho tôi một vài thứ.”
Helen nhớ đến chiếc ví liền vội nói: “Chỉ cần anh không mang tôi giao cho cảnh sát, tôi sẽ trả lại cho anh chiếc ví và toàn bộ số tiền bên trong.” - Cô chắp hai tay lại đặt trước gương mặt đang cuối xuống ra vẻ khẩn cầu.
“Lấy gì để tôi tin cô?” - Will tất nhiên không bao giờ tin cô gái đã từng qua mặt anh.
“Đại gia à, anh nghĩ xem tôi dù gì chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, nhà nước có nhốt tôi cũng tốn cơm tốn gạo do các anh đóng thuế. Anh thả tôi đi, tôi dùng uy tín của mình để đảm bảo sẽ mang tất cả những gì tôi lấy từ anh mang về trả cho cố chủ.” - Lời cô rành mạch, trên gương mặt đầy sự tha thiết hy vọng người đàn ông kia sẽ tin cô.
“Đi” - Will nắm lấy tay của Helen kéo đi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể tin cô ta, để cô ta chạy mất sẽ không còn cơ hội lấy lại bức ảnh của Tiểu Di.
“Đi đâu?” - Cô bị kéo đi liền vội hỏi.
“Giao dịch.” - Anh vừa nói, cánh cửa vừa mở ra.
Helen nhớ đến lời của Lục Hàn, chưa kịp ngăn cản người đàn ông kia lại thì anh ta đã mở toang cánh cửa màu trắng của khách sạn cao cấp bật nhất Tân Thiên Địa, từng ánh đèn chớp nháy, những chiếc máy chụp và máy quay hướng về phía bọn họ. Khi cô đang hoảng hốt tìm kiếm Lục Hàn ứng cứu thì người đàn ông kia áp gương mặt cô vào lòng ngực, không cho đám phóng viên chụp được mặt cô.
“ Ngài Harper, có tin cho rằng các người mẫu muốn trình diễn trong show thời trang sắp tới của E.L phải qua đêm cùng thành phần cấp cao… ngài nghĩ thế nào về vấn đề này?”
“Ngài Harper, đây có phải là một trong những người mẫu của E.L”
Will nhàm chán nghe những câu hỏi của bọn phóng viên, lại càng không muốn chuyện cá nhân ảnh hướng đến E.L liền nhếch môi cười nói: “Cô ta không phải là người mẫu của E.L”
Lời nói của Will khiến Helen hồi hợp… anh ta vì sao không im lặng mà bỏ đi… anh ta càng trả lời bọn chúng càng ép vào thế khó.
“Cô ấy là bạn gái anh?” - Một phóng viên hỏi.
Will lại lắc đầu sau đó buông Helen ra khẽ đáp: “Cô gái này ư? Một vạn tệ một đêm có lẽ hơi cao.”
Cô trơ mắt nhìn anh… anh ta là đang thông báo cho cả Thượng Hải này, à không cả thế giới này rằng cô chính là loại gái bán thân nuôi miệng sao?
Những ống kính chĩa vào cô, Helen muốn trốn đi nhưng thật sự không biết trốn vào đâu. Nhìn Will nhúng vai nhìn cô nhéch môi cười, vì sao hắn ta lại đối với cô như vậy. Toàn thân cô cứng đờ, mắt cô như không nhìn thấy gì trước mắt khi những món đồ công nghệ hướng vào mình.
Nói rồi Will bỏ đi, đám nhà báo tất nhiên không còn chú ý gì đến một cô gái “bán thân nuôi miệng” như cô, cả đám bu quanh theo lối anh bước đi. Còn cô, đôi môi cứng ngắt không nói được một lời… cô muốn chạy theo bọn họ để giải thích rằng cô không phải như hắn ta nói.. ngàn lần không phải.
Helen rời khỏi khách sạn sang trọng, cô rải bước trên con đường đông đúc người qua lại. Dừng trước vạch qua đường, nhưng khi đèn chuyển sang màu xanh… cô vẫn không bước đi. Cái cảm giác bị người khác vu oan thật khốn khổ, lại là một điều cực kì tủi nhục.
Cô đang thất thần bước qua đường không để ý rằng đèn đã chuyển lại màu đỏ… Một chiếc xe lao về phía Helen… Tiếng còi xe vang lên, cô nhìn về phía chiếc xe màu trắng đang lao tới… Từ phía sau, một bàn tay ôm chầm lấy cô cả hai ngã về phía sau đề tránh chiếc xe đang lao tới.
“Con điên, muốn chết thì về nhà mà chết.” - Tên tài xế hét lên sau đó tức giận bỏ đi.
“Helen, em có sao không?” - Trung ca đỡ cô đứng lên.
“Trung ca, em rất sợ…” - Cô ôm Trung ca mà khóc: “Trung ca, em không phải như bọn họ nghĩ.”
Trung ca ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ lên lưng cô dỗ dành: “Nói anh nghe, cả đêm qua em đi đâu hả, anh đã đi tìm em cả đêm.”
“Em muốn về nhà, em không muốn ở nơi này nữa.” - Helen vẫn chưa hết khóc, càng nhớ đến lại càng đau lòng… vì sao lại vu cho cô, thà hắn ta nói cô là một kẻ trộm, là một kẻ đầu đường xó chợ… Nhưng hắn ta mang cả danh dự của một cô gái ra bán rẽ như vậy.
Hành Trung đưa Helen quay về căn nhà nhỏ của bọn họ, giờ này căn nhà không còn ai nữa… bọn trẻ đã ra ngoài kiếm sống. Cô ngồi trên ghế, tựa đầu vào Hành Trung, nước mắt từ mi rơi xuống không nói một lời.
“ Anh đi tìm Lục Hàn, nếu hắn ức hiếp em anh sẽ bẽ gãy xương hắn.” - Hành Trung tức giận khi thấy Helen vui vẻ ngày nào trở nên như vậy.
“Trung ca, bọn họ chĩa máy quay vào người em… bọn chúng cười cợt nhã nhìn em… em rất sợ… em không muốn… em không phải như bọn chúng nói.” - Helen run rẩy nói.
Hành Trung lo lắng nắm bàn tay Helen: “Đừng sợ, không phải Trung ca đã cứu em về rồi sao, em ở bên cạnh anh sẽ không ai ức hiếp em.”
Dỗ mãi Helen mới chịu ngủ một giấc để bình tâm lại, Hành Trung nấu một bát cháo, đặt bên cạnh là một ít thuốc dành cho cô. Anh nhìn Helen… đưa bàn tay lau đi giọt mồ hôi trên trán cô…
“Helen đáng thương của anh, thật tốt nếu em đừng nhớ bất cứ thứ gì thuộc về quá khứ nữa... “
Will ngồi trong phòng làm việc, Alex từ bên ngoài bước vào với nét mặt căng thẳng. Vừa rời cậu ta một ngày, khi quay về đã có chuyện lớn, đúng là tuổi trẻ mà.
“Nếu cậu còn gây chuyện, tôi sẽ bỏ mặc cậu, giám đốc.” - Alex đặt xấp tài liệu lên bàn, ngồi vào chiếc ghế dựa nhắm mắt lại, hai tay xoa xoa thái dương.
“Vì E.L, không phải riêng tôi.” - Will nhúng vai.
“Tổng giám đốc nói nhờ tôi chuyển lời cho cậu rằng ông ấy muốn phát triển thêm thị trường ở Trung Quốc... vậy nên đường về của cậu xem ra còn lâu.” - Alex nhúng vai: “À, tôi đã tìm ra danh tính của người lấy chiếc ví của cậu.”
Alex lấy trong tập hồ sơ những bức ảnh chụp đẩy về phía Will: “Cô ta được gọi là Helen, một cô gái vô gia cư, không lai lịch rõ ràng… chuyên nhập vào các vũ trường lớn để tiếp cận những ông chủ giàu có và giở trò…”
“Một mình cô ta không thể liều mạng như vậy?” - Will đan hai bàn tay lại, nhìn bức ảnh trên bàn.
“Đúng vậy, cậu xem bức ảnh này… người đàn ông bên cạnh cô ta là Tống Hành Trung, lí lịch anh ta khá phức tạp. Anh ta chính là người phía sau trợ giúp cho cô gái này, bọn họ sống cùng nhau và cả một đám trẻ không người thân.”
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tài năng của cô, Alex” - Will ca ngợi.
“Chỉ mong giám đốc đừng gây ra chuyện như vừa rồi, bọn báo chí… không phải dễ đối phó.” - Alex nói xong đứng lên quay đầu ra phía cửa.
“Vất vả rồi.” - Will nói theo.
Helen sau khi uống thuốc thì tinh thần đã đỡ đi phần nào, không còn quá kích động vì việc vừa rồi nữa. Cô dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho bọn trẻ, dọn dẹp lại căn nhà nhỏ bé của sáu con người không gia đình.
“Em định đi đâu sao, bên ngoài trời rất lạnh.” - Trung ca nhìn thấy cô đang mặc thêm áo liền hỏi: “Vả lại, em còn chưa khỏe hẳn.”
Cô xua tay: “Em không sao đâu, em đi chợ… chúng ta hết thức ăn rồi.”
“Anh đi cùng em.”
“ y, không sao mà… Ngoài chợ toàn phụ nữ kì kèo trả giá, cải nhau ồn ào rất không hợp với Trung ca. Em thật sự không sao, mọi khi em vẫn đi một mình thôi.”
Cô không muốn, anh cũng không ép… tốt nhất nên đề tinh thần Helen thoải mái.
Cô vừa bước ra khỏi con hẻm nhỏ, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt. Trên xe, người đàn ông có mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh trong bước xuống… hắn ta nhìn cô, đi về phía cô. Trái tim Helen đập loạn nhịp, tên đáng chết kia tìm đến tận nơi cô ở ư? Người cô như tê cứng, muốn bỏ chạy nhưng không nhấc nỗi chân.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi địa chỉ này nằm ở đâu?” - Will nhã nhặn hỏi cô gái trước mặt.
Cô nghe như không nghe, cứ ngỡ hắn ta lại đến đòi bắt cô nộp cho cảnh sát…
“Xin lỗi, tôi có thể hỏi thăm một chút.” - Thấy cô gái trước mặt không đáp, anh nhắc lại một lần nữa.”
“A… Anh… Anh muốn hỏi gì?” - Cô gắng đổi giọng.
Will nhíu mày, cô gái này có giọng nói rất kì lạ.
“Tôi muốn hỏi đường đến địa chỉ này.” - Will đưa tờ giấy cho Helen.
Cô nhìn qua, hắn ta thì ra đã tìm ra tận địa chỉ nơi cô đang sống ư?
“Địa chỉ này không phải ở đây đâu.” - Cô xua tay.
“Rõ ràng là ở đâu đó gần đây.” - Anh nhìn xung quanh.
Helen không biết thế nào, lại nói: “Là anh hỏi đường tôi hay tôi hỏi đường anh. Tôi nói không phải là không phải mà.”
“À vâng, cảm ơn cô.” - Will nhìn Helen, sau đó hơi gật đầu.
Anh quay về phía xe của mình, từ phía sau nghe giọng một người đàn ông gọi lớn: “Helen, em đi chợ mà để quên ví tiền ở nhà này.”
Will quay đầu lại, cái tên Helen này không phải là của cô gái đã trộm ví của anh ư? Người đàn ông kia là Tống Hành Trung, còn cô gái còn lại duy nhất trên con phố này là Helen ư. Chẳng phải đêm trước còn cảm thấy có chút quyến rũ, sao hiện tại anh nhìn không ra.
“Cô là Helen.” - Will quay đầu lại hỏi.
Helen như muốn chui xuống đất… Vì sao Trung ca lại ra đúng lúc như vậy… lần này thì chết chắc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook