Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc
Chương 90-2: Bụng nhỏ đột kích (2)

Edit: Lệ Hy

Sính Đình ngủ một giấc thật đẫy, mặc dù sau khi tỉnh lại vẫn suy yếu như cũ, nhưng cảm giác tinh thần tốt hơn nhiều, lúc sinh hài tử cái loại đau trong thời gian dài đằng đẵng, cảm giác đau đớn không bờ bến cũng biến mất không còn rồi.

Khi đó, nàng cảm thấy bệnh nào cũng không lợi hại bằng cảm giác đau đến tuyệt vọng khi sinh hài tử, bởi vì ngươi không biết lúc nào mới có thể kết thúc  loại thống khổ  này.

Những bệnh ốm đau khác, ngươi còn có thể trông chờ đại phu kê đơn thuốc chữa bệnh cho ngươi, cũng có thể cứu giúp cho người khác, ốm đau cuối cùng còn có lúc kết thúc. Phụ nhân sinh hài tử lại khác biệt, mặc kệ ngươi kêu khóc đau đớn như thế nào, khóc thiên đoạt địa, ngươi lại thề nói không sinh, loại thống khổ này cũng sẽ không kết thúc dễ dàng. Khi đau không chịu  nổi, nàng chỉ muốn lấy dao tự sát, như vậy mới có thể thoát ra cảm giác tuyệt vọng và vô vọng như trời sập.

Người đời đều nói " Phụ nhân yếu kém như vậy, vì con mà mẹ lại kiên cường!" Một là vì có hài tử mềm mại, mẫu thân phải bảo vệ hài tử trưởng thành, nhất định sẽ trở nên kiên cường, thứ hai là vì ngươi trải qua lần đau đớn hành hạ thay da đổi thịt này, những nguyên nhân nhỏ nhặt khác khó mà so sánh với loại đau đớn này, quả thực là gặp sư phụ, không đủ nhìn. Từ nay về sau, đẳng cấp đời người của ngươi bước trên một cái bậc thang cao cao, toàn bộ cũng không để vào mắt, cho nên trở nên mạnh mẽ rồi...

Tinh thần nàng trở nên tốt hơn, liền muốn nhìn tiểu bảo bảo mà mình thiên tân vạn khổ sinh ra một chút, An Thân Vương bức bách lại bất đắc dĩ, đau lòng khó mà buông tay, để cho bà vú mời đến ôm tôn tử đi để nhi tử và tức phụ nhìn một chút.

Động tác của  Sính Đình cực nhẹ nhận lấy hài nhi mềm mềm từ trong tay bà vú, lại nhẹ nhàng mà ôm hắn vào trong ngực mềm mại. Nhìn  vật nhỏ giống như cục bột trắng phấn trong lòng đang nhắm mắt lại ngủ say, tự thân thể nghiệm làm mẫu thân trở nên chân thật, cái cảm giác cốt nhục huyết mạch tương liên cùng ngươi này ngay ở trước mắt ngươi, trong lòng của ngươi, có thể chạm tay vào. Loại cảm giác kỳ diệu này là vui mừng, kinh ngạc, yêu thương, thoáng như trong mộng và đủ loại cảm tình phức tạp đan vào, còn có chút xa lạ, có chút không biết làm sao.

Trong lòng Sính Đình giống như chua mà không phải chua, ngọt mà không phải là ngọt, nháy mắt mềm thành một bãi nước, nàng nhẹ nhàng hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, ánh mắt đã sớm ươn ướt.

"Bộ dáng của nó thật xinh đẹp..." Hiên Viên Húc ôm  hai mẫu tử vào trong ngực, cảm giác tự hào tự nhiên nảy sinh, tình cảm vui sướng thỏa mãn mà không lời nào có thể miêu tả nói được, vươn  ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt của nhi tử một phen, nhẹ giọng cười nói: "Thực mềm mại!" Kiều thê trĩ tử (vợ yêu con ngoan), vui vẻ hòa thuận, còn cầu gì hơn.

Đột nhiên, tiểu tử kia trong lòng Sính Đình vẫn nhắm mắt như cũ, miệng nhỏ lại chép động một phát, sau đó lại ưm vài tiếng.

"Này... Chàng xem, con động rồi!" Sính Đình cười khẽ một tiếng, thật đáng yêu!

"Nó muốn làm gì?" Hiên Viên Húc cũng ngạc nhiên nhìn miệng nhỏ hồng hồng mềm mại của  nhi tử nhúc nhích, thiên chân khả ái nói không nên lời, lại chọc người thương tiếc, sao nó nhỏ  như thế? Chỉ lớn hơn bàn tay của hắn không được bao nhiêu.

Chờ ở ngoài phòng, An Thân Vương không vui, ở bên ngoài nói tiếp: "Quai Quai (bé ngoan, cục cưng) đói bụng, Húc Nhi, con ôm hắn ra đây, Quai Quai của chúng ta muốn ăn rồi."

Quai Quai! Hai vợ chồng liếc nhau không rõ ý tứ hàm xúc, Hiên Viên Húc sờ sờ cái mũi, tiến đến bên tai Sính Đình ái muội mà nói: "Ở lúc kia có lẽ ta gọi nàng như vậy, người khác  không nghe được."

Sính Đình nghiêng đầu trợn mắt nhìn hắn, không biết xấu hổ! Sau đó đùa dai nhét hài tử vào trong tay hắn.

Hiên Viên Húc lập tức luống cuống tay chân mà buông nàng ra, vội vàng đón hài tử, nhưng mà hắn khẽ đụng đến thân thể nho nhỏ mềm mại của hài tử, thoáng chốc đã hoảng hốt, gương mặt tuấn tú đau khổ nói: "Quá mềm, ta sợ khí lực mạnh làm hắn đau!"

"Ha ha! Xứng đáng!" Sính Đình buồn cười nở nụ cười, gọi bà vú đến ôm hài tử ra ngoài.

...

Chân Vị Trai của An Thân Vương loạn thành một đống, các loại điển tịch thật dày ném khắp nơi, còn có không ít sách trong tay An Thân Vương đang tiếp tục bị ném ra. Như thế này còn chưa đủ, An Thân Vương gào to Diên Phúc Diên thọ không ngừng thu thập sách: "Đừng dọn nữa! Hai người các ngươi cũng giúp ta suy nghĩ."

Diên Phúc quả thực nghĩ nghĩ, sau đó hưng phấn mà vỗ đầu: "Vương gia, nô tài nhớ rõ trước đây quê nhà của  nô tài để nuôi dưỡng hài tử cho tốt, đặt nhũ danh cho hài tử, A cẩu, a miêu gì đó! A ngưu!... Còn có..." Diên Phúc gặp ánh mắt ăn thịt người của An Thân Vương  không nói được nữa, co rúm lại gục đầu xuống, lặng lẽ lui về phía sau hai bước.

"Hừ!" An Thân Vương trừng mắt nhìn Diên Phúc, nhìn về phía Diên Thọ: "Còn ngươi? Có cao kiến gì?"  Bảo bối của hắn là một tôn tử rất tuấn mỹ, lấy miêu, cẩu này có thể gọi nghe sao?

Diên Thọ gãi gãi đầu, chăm chú nhìn góc phòng, cúi thấp đầu lấy đó làm gương, không quá xác định nói: "Vương gia, còn có hổ, báo cũng có thể."

"Bốp! Hai người các ngươi lăn đi cho bổn vương!" An Thân Vương vỗ bàn, tống hai người vô dụng đi. Một hài tử vô cùng xinh đẹp, những từ này làm sao có thể dùng cho bảo bối.

Hắn đã nói nhũ danh của  cháu hắn là Quai Quai, nhi tử và tức phụ của hắn lại nói tên này quá yếu ớt, đổi một cái tên khác, Quai Quai thật tốt! Quai Quai! Liền định như vậy, vẫn lại kêu là quai quai.

Vì thế, tên của tiểu bao tử liền quyết định như vậy, đại danh gọi là Hiên Viên Tứ, nhũ danh gọi là "Quai Quai".

Sính Đình cực kỳ buồn bực, vô luận nàng ăn được nhiều hay ít, ăn no đến mức nào, vẫn không có sữa. Bất quá đại tộc thế gia đều mời bà vú, nàng có sữa  hay không căn bản không phải là vấn đề.

Nhưng mà, việc này lại thành cái cớ An Thân Vương chiếm hài tử không tha, nhi tức (con dâu) dù sao con không có sữa, Quai Quai có bà vú và bổn vương là được, trước tiên con cứ ở cữ thật tốt, điều dưỡng tốt  thân thể, về sau lại giúp bổn vương sinh thêm một thế tôn xinh đẹp đi! Nhi tức xinh đẹp còn mới có lợi, sinh hài tử cực kì xinh đẹp!

Cố tình An Thân Vương sợ Quai Quai bị đói, từ sớm đã tìm hai ba bà vú tuổi còn trẻ gọn gàng. Quai Quai đầy đủ dinh dưỡng, bộ dáng trắng trẻo mập mạp, cực kỳ đáng yêu!

Đợi Sính Đình ở cữ xong, tiệc đầy tháng của Hiên Viên Tứ cũng vô cùng - náo nhiệt xong xuôi rồi. Sính Đình rất nhớ QUai Quai, muốn đón Quai Quai về Thanh Ngọc hiên tự mình mang theo. Nhưng An Thân Vương dù sao vẫn có thể tìm ra lý do vô cùng kỳ quặc, cái gì mà Quai Quai không thể đổi chỗ ở, Quai Quai quen giường rồi, Quai Quai... Đủ loại lý do cũng mang ra.

Hiên Viên Húc cũng rất thương yêu Quai Quai, mỗi lần trở về vương phủ nhất định là cùng Sính Đình nhìn hài tử, sau đó chơi đùa với Quai Quai một lúc. Nói là chơi đùa, cũng là hôn nhẹ hài tử, sờ sờ hài tử, bởi vì hiện tại đa số thời gian Quai Quai đang ngủ.

Quai Quai hơn một tháng sẽ nở nụ cười, bộ dáng rất đẹp, kế thừa đôi mắt như nước của mẫu thân nó, lông mi đen tuyền thật dài, đuôi mắt hơi xếch lên, nhưng  chỗ khác lại toàn bộ giống phụ thân nó. Dùng nguyên lời của Lô phu nhân nói: "Phụ mẫu đều đẹp, hài tử anh tuấn đến mức nhân thần cộng phẫn (người và thần đều phẫn nộ)!

Lời này An Thân Vương nghe xong rất vui sướng, Quai Quai là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, người người đều yêu! Hiện tại Quai Quai là mạng của hắn, ban ngày chuyện gì hắn cũng không làm, suốt ngày ở cùng Quai Quai. Trước kia hoa hắn nuôi đều đã lâu không nhìn đến, chim được nuôi cũng sắp không nhận ra hắn rồi. Buổi tối, hắn cũng không để cho quai quai trở về Thanh Ngọc hiên, để cho bà vú ở phòng ngoài thay phiên nghe lệnh, nói là sợ ầm ĩ nhi tử và nhi tức nghỉ ngơi.

Cứ như vậy, Sính Đình lại có chút buồn bực, nàng muốn hài tử cùng ở bên người nàng. Nàng buồn bực, Hiên Viên Húc lại mừng thầm, hiện tại thân thể của nàng điều dưỡng đã tốt, rốt cục hắn không cần làm hòa thượng thảm như vậy nữa. Dù sao hắn cũng là nam nhân, ban ngày có thể nhìn thấy hài tử, hắn thật cao hứng,  dù sao bất cứ lúc nào có thể đi xem hài tử, biết nó thật khỏe là hắn an tâm.

Hiên Viên Húc vừa vào nhà, liền nhìn thấy một mình Sính Đình ngồi ở trên giường sinh hờn dỗi, lòng mền nhũn, đi qua ôm tâm can bảo bối ôn nhu khuyên bảo. Ồ ồ tay hắn tựa như có ý thức của mình, tự chủ trương duỗi về phía bộ ngực của Sính Đình, vừa sờ mó vừa nhào nặn.

"Bốp!" Sính Đình vỗ nhẹ tay hắn một cái, liếc  hắn nói: "Hỗn đản, ban ngày ban mặt, trong phòng có người đó, lúc này nhân gia đang muốn Quai Quai!" Bọn nha đầu cũng tinh quái, vừa thấy thế tử gia vào nhà, biết thế tử gia không thích người khác quấy rầy, toàn bộ tự động biến mất.

Hiên Viên Húc lại cảm thấy cái liếc mắt phong tình vạn chủng của nàng không khác gì thêm dầu vào lửa, tay cũng không rụt về, bất khuất lại sờ soạng vài cái, ánh mắt lợi hại quét một vòng ở trong phòng, xác định mọi người nên tự động biến mất đều đi hết, lúc này mới thấp giọng nói: "Không có ai mà!"

Sính Đình đỏ mặt, lườm hắn, cắn môi, nghiêng đầu không để ý tới hắn.

Hiên Viên Húc lập tức xoay mặt nàng qua, hung hăng hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, có chút ủy khuất mà nói: "Nàng cũng không thể lúc nào cũng nhớ rõ  mỗi Quai Quai, nàng nghĩ đến tướng công của nàng xem, bao lâu rồi nàng không cho ta ăn thịt?" Nói xong, hắn cầm tay của Sính Đình, đặt ở giữa hai chân mình, con ngươi sâu thẳm tối tăm lóe tia sáng kì lạ khó phân biệt, gắt gao nhìn chằm chằm Sính Đình.

Sính Đình vô cùng quẫn bách, mặt  hơi đỏ, tay nhéo một cái ở trên mặt, sau đó nhanh chóng chuyển đi, ánh mắt liếc nhìn hắn khinh bỉ: "Không có tiền đồ!"

Hiên Viên Húc nhất thời như bị điện giật, cảm giác nóng như lửa đốt, kìm nén muốn chết! Mắt sáng lấp lánh, giương mắt nhìn Sính Đình: "Nương tử, nương tử! Ta cũng đã ăn chay hơn bốn tháng rồi."

Sính Đình kinh ngạc nhìn hắn, hoá ra hắn còn nhớ thời gian!

Hiên Viên Húc đúng lý hợp tình nhìn chằm chằm Sính Đình, u oán mà nói: "Nàng cũng không quan tâm đến ta, không nghĩ muốn ta, ta muốn thành hòa thượng thật rồi, hàng đêm nàng một mình phòng không, có lúc ta khóc."

Sính Đình vừa hảo khí vừa buồn cười, đôi bàn tay trắng như phấn vung mạnh, nhẹ nhàng đập trên ngực hắn: "Chàng người này, miệng đầy lời hồ ngôn loạn ngữ! Lúc chàng đi làm hòa thượng xem ta có khóc hay không."

Hiên Viên Húc xúc động nhìn nàng, phát hiện ánh mắt ngập nước lấp lánh của nàng, tựa hồ che một tầng hơi nước mỏng, một mạt đỏ ửng từ vành tai trắng nõn dâng lên, quả nhiên là kiều diễm không gì sánh nổi. Hắn nhìn như si như say, hô hấp nhất thời có chút dồn dập lên, cánh tay càng ôm sát nàng, hạ giọng nói: "Quai quai(Cục cưng), cầu nàng!" Nói xong hắn nở nụ cười không đúng đắn, càng thấp giọng uy hiếp nói: "Nhanh gật đầu, nếu không ta..."

Uh`m!" Sính Đình liên tục gật đầu, đưa tay che cái miệng của hắn.

Mấy lần xuân phong xong, khắp cả người Hiên Viên Húc cảm thấy  sảng khoái mỹ mãn, khóe miệng mỉm cười không nói. Trên mặt Sính Đình đỏ bừng, toàn thân chua xót đau đớn, tay chân vô lực, mệt đến mức buồn ngủ. Thấp giọng lầu bầu: "Thánh Ngôn có câu ban ngày không tuyên dâm, chờ một chút ta không còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa rồi!" Người này, ban ngày ban mặt cũng không cố kỵ.

Hiên Viên Húc cười mỉm, biết lúc này nàng nhất định đã mệt muốn chết rồi, hắn ăn chay đã lâu, vốn đã kích động, lần này lại không cần bận tâm hài tử, tất nhiên là hắn buông tay chân ra, hết sức ăn lần, lăn qua lăn lại nàng hồi lâu. Hắn giật giật cánh tay, giúp nàng điều chỉnh tư thế tốt, dùng bàn tay mát xa lưng lấm tấm mồ hôi của nàng. Nhưng hắn rũ mắt nhìn về phía đôi mắt của Sính Đình. Lại là vô cùng dịu dàng: "Bảo bối! Trước đừng ngủ, nàng còn chưa ăn cơm đâu! Ăn  xong rồi ngủ có được không?"

Sính Đình nửa nhắm nửa mở, vừa động lại không muốn động, khàn cổ họng than thở nói: "Mệt mỏi quá, không muốn ăn, ta chỉ muốn tắm rửa!" Trên người dinh dính, cảm thấy không thoải mái, hạ thân cũng đau, thời gian thật dài nàng không bị lăn qua lăn lại, lúc này thật có chút ăn không tiêu.

Hiên Viên Húc nghĩ nghĩ, dùng môi chạm vào miệng của nàng, yêu thương nhìn nàng nói: "Ta đây bảo các nàng chuẩn bị chút đồ ngọt nóng nóng đến, trước nàng uống một chút, sau đó ta mang nàng vào phòng tắm  phía sau tắm rửa thật tốt, nàng không cần động, gia hầu hạ toàn bộ  !"

Sính Đình miễn cưỡng vừa mở mắt, véo hắn một phen, bất mãn mà nói: "Chỉ tắm rửa?" Đừng vừa tìm kế chạy đến trong ao lăn qua lăn lại một lần nữa, nếu là như vậy, nàng quyết định hiện tạicứ chết như vậy.

"Quyết không lộn xộn!" Hiên Viên Húc như đinh đóng cột đảm bảo.

...

Trải qua Sính Đình và Hiên Viên Húc cực lực tranh thủ, An Thân Vương nhượng bộ một bước, nếu ban ngày Sính Đình muốn hài tử, bất cứ lúc nào cũng có thể  đón đi chơi đùa theo mình, nhưng buổi tối Quai Quai tất phải đi theo tổ phụ. Hiện tại vương phi mong đợi cầu vương gia, nghĩ đến buổi tối có thể chăm soc tôn tử, vương gia có chút do dự, còn đang suy nghĩ.

Như vậy cũng thế, buổi sáng hằng ngày An Thân Vương cũng có chút khổ sở, không chỉ cảm thấy có phần mất mát, quả thực là như đưa đám, sống một ngày bằng một năm. Hắn cũng đã mang Quai Quai mấy tháng trời, hiện tại Quai Quai vừa thấy hắn, liền mở ra miệng nhỏ không răng, mặt cười đến lộ ra lợi phấn nộn, còn có thể hưng phấn mà quơ cánh tay nhỏ trắng nõn nà đòi ôm. Mỗi khi lúc này, An Thân Vương sẽ thấy mặt mày hớn hở, mở cánh tay ra ôm lấy nó, cúi đầu liền hôn lên bụng nhỏ tuyết trắng non mềm bị lộ ra một nửa của hắn.

Quai Quai sợ ngứa, lập tức "Khanh khách!" Nở nụ cười, tiếng cười  thanh thúy êm tai, trong trẻo như tiếng ngọc, nghe qua cực kỳ thoải mái. Cảm tình giữa hai tổ tôn này đặc biệt không tầm thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương