Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc
-
Chương 84: Yêu phi hại nước
Edit: Lệ Hy
Hiên Viên Húc ghìm cổ Lệ quý phi, gọn gàng dứt khoát nói: "Trịnh thị, ngươi hãy nghe cho kỹ, bất kể muội muội ngươi là thơm hay là thối, tốt vẫn là xấu, cho dù là ý chỉ của ngọc hoàng đại đế mà đến bản thế tử cũng không thu."
"Ngươi... Ngươi... Muốn làm gì?" Lệ quý phi nhất thời sửng sốt, lập tức kinh hoàng luống cuống nghẹn họng hỏi, nàng bị bàn tay chợt đưa ra của Hiên Viên Húc kẹp ở cổ, mặc dù tay kia không có lập tức bóp cổ nàng, chỉ là hơi buộc chặt khiến nàng khó thở, thế nhưng loại vô hình vô hình vẫn khiến nàng sợ hãi run lẩy bẩy như cũ, hai tay cuống quít nắm bàn tay của hắn. Hôm nay nàng mặc quần lụa mỏng màu tím nhạt viền xanh ngọc, trên đầu châu sai lóng lánh chói mắt, trụy châu lưu tô thật dài vô cùng hoa lệ, trước ngực kim quang lóng lánh, vốn là dáng vẻ đẹp đẽ quý giá kiều mỵ, không ngờ giờ phút này lại bị Hiên Viên Húc làm cho chật vật như thế.
"A! A!..." Mấy cung nữ cầm quạt bên người Lệ quý phi lúc Hiên Viên Húc bay vọt đến, liền ném quạt lông trong tay, thét lên né ra, tất cả cung nữ rực rỡ gấm hoa khác đều la hoảng lên, thân thể run rẩy muốn tới đây che chở Lệ quý phi, nhưng lại bị lệ khí kinh người trên mặt Hiên Viên Húc dọa sợ không dám tiến lên.
"Thế tử..." Cung nữ né ra sau, lộ ra phía sau các nàng là TRịnh Tứ Nương giơ tay xoa trán, vẻ mặt khiếp sợ. Nàng mặc một thân váy sam màu hồng nhạt hoa lệ, váy thật dài uốn lượn sau lưng, trên đầu châu thúy vòng quanh, kim quang lóng lánh, hiển nhiên là tỉ mỉ ăn mặc. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trừng thật to, lông mày hẹp dài gần như không muốn nhìn thấy, không dám tin nhìn Hiên Viên Húc mặt lạnh lẽo vô tình, môi đỏ mọng không ngừng hơi run, đáy mắt có nước mắt không ngừng lóe lên chọc người thương tiếc.
"Tướng quân..." Bọn thị vệ hộ tống Lệ quý phi đến tay đặt trên chuôi đao ngang hông, đáy lòng gọi to xui xẻo, do dự không biết là nên rút đao công kích thế tử thì tốt, cũng hoặc là khuyên thế tử dừng tay mới tốt. Một là võ công cái thế, Đại tướng quân chiến công hiển hách; Một là Lệ quý phi rất được Vũ Đức đế sủng ái, trường hợp khó cả đôi đường như thế sao lại để cho bọn họ gặp được đây?
Cùng lúc đó, mọi người quỳ trên mặt đất nhất thời kinh hoảng đứng lên, tiếng hút không khí này nổi lên, thỉnh thoảng có người nhát gan "A! A... A..." Không ngừng thốt ra tiếng sợ hãi, tình cảnh cũng là một mảnh hỗn loạn.
"Húc Nhi..." Thọ tinh Đinh vương phi sắc mặt tái nhợt hai tay bụm miệng, lúc này cũng không kịp bày ra dáng vẻ cao quý, cả người phát run nhìn vẻ mặt của nhi tử sát khí bức người, vốn muốn hôm nay là sinh nhật nàng, cho dù Húc Nhi tâm không cam tình không nguyện, thế nào cũng sẽ bận tâm thể diện của mẫu phi này, nhận lấy thánh chỉ nạp Định Thụy Thù. Bất ngờ chính là nhi tử cư nhiên công khai kháng chỉ, sinh ra tai nạn, mắt thấy sẽ phạm vào đại họa.
"Biểu ca! Huynh..." Lúc này Đinh Thụy Thù bên cạnh Đinh vương phi đang lã chã chực khóc, răng trắng như tuyết gắt gao cắn đôi môi hồng, đã sắp cắn đôi môi ra máu, trong mắt chứa đựng oán hận và không cam lòng. Hôm nay nàng hao tổn tâm huyết ăn mặc cho bản thân trông thật vui mừng, trên mặt thanh tú; đáng yêu vẫn treo nụ cười ngọt ngào, khéo léo vẫn ở bên người bác. Lúc đó thánh chỉ đến, lòng nàng lòng tràn đầy vui mừng, như đi trên mây, chưa từng nghĩ biểu ca thế nhưng thà kháng chỉ cũng không đồng ý nạp nàng, để cho sống lưng nàng nhất thời phát lạnh, như rơi xuống địa ngục! Nàng cũng đã nguyện ý lui một bước, không làm thế tử phi chỉ làm trắc phi, còn phải đồng thời vào cửa cùng nữ nhân khác, ủy khuất cầu toàn như vậy chẳng lẽ nói vẫn không thể đả động trái tim của biểu ca sao?
Lần này đến ở phủ An Thân Vương, cô cô tất nhiên muốn nhận hai người tỷ muội các nàng đến trước, nhưng trước đã gửi thư nói rõ với cha mẹ, trong hai tỷ muội các nàng chỉ có thể có một người làm trắc phi của biểu ca. Nàng thật vất vả dùng thuốc khiến trên mặt tỷ tỷ sinh ra những vết thương lở loét đỏ hồng, đoạt được cơ hội thật tốt này, ai biết đến cuối cùng lại thất bại trong gang tấc! Nàng thương tâm thống khổ đồng thời trong lòng cũng tràn đầy phẫn hận, không khỏi chuyển ánh mắt cừu hận sang Sính Đình đứng cao vút, đều tại nữ nhân đáng chết này, là nàng! Là họa thủy này mê hoặc biểu ca!
Từ đầu đến cuối Sính Đình không nói lời gì, cũng không có vẻ sợ chút nào, chỉ là vẻ mặt thản nhiên đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là bình tĩnh không chút gợn sóng, trong con ngươi sáng rỡ động lòng người là một mảnh lạnh nhạt, phảng phất tất cả những người này đều đang diễn hí khúc, chẳng qua nàng là người không liên quan nhìn cuộc vui, lẳng lặng chờ đợi chỉ là vì một khắc kia tấm màn của vở kịch hay đặc sắc rơi xuống.
Hiên Viên Húc vừa để Sính Đình xuống đồng thời bốn đại nha đầu lập tức đứng dậy, tiến lên mấy bước, ngay lập tức liềnvây quanh bảo vệ Sính Đình. Chân khí toàn thân các nàng hơi lưu động, khiến cho y sam trên người lay động không ngừng, ánh mắt đều lóe lên tinh quang, chứng tỏ tu vi nội công bốn người không thấp. Ánh mắt bốn nha đầu sáng quắc, vẻ mặt sùng bái nhìn Hiên Viên Húc khí phách phóng ra ngoài, uy phong lẫm lẫm, hưng phấn chỉ mong có thể buông tay chân ra đánh lớn một trận. Võ công của các nàng từng được sư phó giảng dạy trong cốc gật đầu khen ngợi, nhưng vẫn chưa có cơ hội biểu hiện cho tốt, có tài nhưng không gặp thời, chí lớn khó thực hiện được.
Ánh mắt An Thân Vương ngưng trọng, nhìn nhi tử thật sâu, bình tĩnh nói: "Húc Nhi, vừa là kháng chỉ bất tuân, lại không muốn sống lại gây sự, còn không lui xuống." Nói xong, hắn không thể không liếc nhìn Đinh vương phi lảo đảo muốn ngã, đáy lòng âm thầm thở dài một tiếng, sớm biết như thế, cần gì lúc đó chứ?
Hải công công đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó lập tức tỉnh táo lại vội vàng ách cổ họng nói: "Thế tử, không thể vô lễ với quý phi!" Lệ quý phi muốn vì tỷ muội nhà mẹ đẻ chống lên thể diện, không muốn để cho người coi thường Trịnh Tứ cô nương, tự mình hộ tống đến vương phủ. Hắn cũng chỉ đến truyền chỉ thay hoàng thượng, là chân chạy mà thôi, chuyện tốt như thế người khác nghĩ cũng nghĩ không được, vốn tưởng rằng tất cả cục diện là chuyện vui mừng lớn, làm hắn không nghĩ được nhưng lại sẽ là tình cảnh hết sức căng thẳng nổi giận. Chuyện này thế nhưng không phải chuyện đùa, bảo hắn làm thế nào cho phải, giao phó thế nào với hoàng thượng?
"Ha hả!" Hiên Viên Húc cười khẽ, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại không chưa một chút ý cười, chỉ tràn đầy đảm chiến làm người ta lạnh như băng và lệ khí, lạnh lùng nói: "Đây mà là một quý phi sao? Chẳng qua là một yêu phi làm nhiều việc ác thôi, vốn là người tội đáng chết vạn lần, nàng làm tất cả những tội ác tày trời kia, thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử cũng không thể rửa sạch tội nghiệt khắp người nàng!" Nữ nhân hậu cung lục đục với nhau thế nào, hắn không xen vào, cũng không muốn quản, nhưng ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý đến gia đình hắn!
"Ngươi... Ngươi nói bậy... Không có bằng chứng, đừng ngậm máu phun người!" Lời của hắn khiến Lệ quý phi không giãy giụa được thoáng chốc ngưng động tác, tỉ mỉ miêu tả vẻ sợ hãi hốt hoảng trên mặt, ánh mắt cũng nhấy nháy lập lòe, đáy mắt khó có thể che giấu chột dạ và ánh mắt oán độc.
Lúc này, mọi người ở đây và An Thân Vương cũng một mực trầm mặc, ngay cả Hải công công đầu đầy mồ hôi cũng không biết phải làm sao, đứng tại chỗ, miệng ngậm chặt như hến.
Chỉ có sắc mặt Đinh vương phi tái nhợt không ngừng khuyên: "Húc Nhi, mau buông tay, có chuyện gì có thể tâm bình khí hòa nói chuyện thật tốt một chút, hoàng thượng và quý phi cũng là có ý tốt, suy nghĩ vì nhất tộc con cháu Hiên Viên, ngươi không nên khăng khăng làm theo ý mình, dù sao cũng đừng vì xúc động nhất thời mà làm ra chuyện sai lầm, đến lúc đó không có cách nào quay đầu lại! Con a! Ngươi phải lấy đại cục làm trọng!" Đinh vương phi càng không ngừng động tác để dừng chuyện, lấy hiểu biết để khuyên bảo, chỉ tiếc Hiên Viên Húc đã quyết tâm, ngoảnh mặt làm ngơ với lời của nàng, vẫn ghìm cổ Lệ quý phi không buông tay.
"Ngươi... Ngươi buông ra... Bổn cung nhất định phải bảo bệ hạ trị tội ngươi." Theo thời gian trôi qua, trên mặt của Lệ quý phi dần dần khó có thể che giấu hận ý, thấy Hiên Viên Húc chỉ là không buông ra cũng không xiết chặt cổ của nàng, cũng chỉ là hù dọa nàng một chút mà thôi, dáng vẻ bệ vệ phách lối mới vừa biến mất không thấy lại có dấu hiệu tro tàn lại cháy. Cố gắng quay đầu quát những thị vệ mặt lộ vẻ khó khăn kia: "Còn không... Còn không đến bảo vệ bản cung, muốn... để bệ hạ chém đầu các ngươi sao?" Sau khi hồi cung, nàng lập tức phải đi khóc lóc kể lể trước mặt bệ hạ, nhất định phải báo thù nhục nhã ngày hôm nay.
"Ai dám tiến lên, đừng trách gia hạ thủ vô tình!" Hiên Viên Húc đứng tại chỗ, như vực sâu núi cao, cũng không thèm nhìn tới những thị vệ kia, nhàn nhạt lên tiếng.
Sắc mặt của bọn thị vệ tái nhợt, không ai bảo ai mà buông đao ra khỏi tay, thậm chí có người lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Bàn tay Hiên Viên Húc mang theo kinh hãi làm người ta lạnh lẻo, kìm cổ Lệ quý phi, khuôn mặt coi thường, hai mắt híp lại, cố gắng chịu đựng mùi khó ngửi phát ra trên người nàng, cánh tay thon dài có lực duỗi thẳng, thoải mái nhấc nàng ta lên.
Chân rời khỏi mặt đất, hô hấp của Lệ quý phi khó khăn, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên đến mức tận cùng, một mảnh màu máu, hai tay lôi kéo bàn tay đang ghìm thật chặt của hắn, hai chân đạp loạn đá lung tung, không ngừng ô ô khóc kêu, sợ hãi giãy dụa, nước mắt nước mũi chảy xuống, bộ dáng chật vật đâu còn nửa điểm xinh đẹp động lòng người như thường ngày.
Con ngươi Hiên Viên Húc hiện ra quang mang lạnh lẽo, vẻ mặt chán ghét giống như trên người Lệ quý phi rất bẩn thỉu tanh hôi, không chút lưu tình nói từng câu từng chữ: "Trịnh thị, ngươi thật thối! Khiến Làm cho người ta ghê tởm muốn ói, tất cả Trịnh gia các ngươi đều là tiểu nhân hèn hạ xấu xa, phẩm hạnh xấu xa đến cùng! Kể từ sau khi tiện nhân ngươi vào cung, Trịnh gia coi như là gà chó lên trời, tỷ muội nhà mẹ đẻ ngươi, cháu gái ngươi, cùng với những nữ nhi nhà thân thích tám gậy đánh không đến kia, bất kể thối tha hay rách nát, các ngươi cũng dám nhét vào trong nhà đại thần quan trọng lâu đời trong triều, những năm gần đây Trịnh gia các ngươi cũng chỉ biết chiêu này. Người nhà mẹ đẻ ngươi ỷ vào ngươi được hoàng thượng sủng ái, luôn luôn lấy danh nghĩa quốc trượng làm xằng làm bậy bên ngoài! Coi trời bằng vung đến nỗi làm người ta phẫn nộ, gây nên trời tức dân oán, người khác sợ ngươi, nhưng gia không sợ ngươi! Gia muốn xử lí các ngươi không phải là ngày một ngày hai, buồn cười ngươi lá gan bằng trời, lại dám duỗi móng đến trên đầu gia, thế nào! Trịnh gia nhà ngươi muốn tạo phản phải không? To gan lớn mật muốn ngoại thích (họ ngoại) tham gia vào chính sự? Hả?" Tiếng hắng giọng cuối cùng kia bao hàm sát khí làm Lệ quý phi mồ hôi lạnh thẳng tắp chảy xuống, hai đùi run run.
Sính Đình nghe thấy lời sắc bén vô tình của Hiên Viên Húc, chỉ cảm thấy rất im lặng, bình thường hắn là người khiêm tốn, trầm ổn ưu nhã, trong xương cũng là người toàn là nói lời ác độc, chưa bao giờ sẽ cố kỵ thể diện của nữ tử, lúc đó hắn còn từng được Minh Châu nói bề ngoài giống như Vô Diệm, tính tình như ác quỷ đấy!
Lời nói của Hiên Viên Húc vừa dứt, trong đám phu nhân nhà quan cư nhiên có mấy người nhỏ giọng nức nở lên, "Ô, ô...". Nữ nhi Trịnh gia luôn luôn ỷ vào Lệ quý phi được cưng chìu, cho dù đi làm thiếp cho người ta cũng uy phong tám hướng, dáng vẻ còn giống phu nhân chính phu hơn, khiến một số phu nhân nhà quan khổ không thể tả, mềm yếu một chút thì cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Coi như là như vậy, những phu nhân kia cũng chỉ có thể nuốt răng bị gãy và máu, ai bảo người ta có nhà phía sau có quý phi để dựa vào. Vào giờ phút này, Lệ quý phi chịu khổ trong tay Hiên Viên Húc, trong lòng các nàng chỉ cảm thấy hả lòng hả dạ; thực đáng đời, tất cả đều không có chút đồng tình, nếu như có thể, các nàng thật muốn học phụ nhân phố phường ném trứng gà, nhổ nước miếng về phía yêu phi này.
Lời của Hiên Viên Húc không khác nào sấm sét giữa trời quang với Lệ quý phi và Trình Tứ Nương, tạo phản và ngoại thích tham gia chính sự lại là những tội danh khác nhau, đến lúc đó cho dù Vũ Đức đế sủng ái Lệ quý phi cũng sẽ sinh lòng cảnh giác, huống chi còn có hoàng hậu và thái tử và những phi tử khác đổ dầu vào lửa, đến lúc đó, Trịnh gia vô cùng quang vinh một thời, cuộc sống phong quang vô hạn cũng chỉ tới đó mà thôi.
Mấy năm này Lệ quý phi ở phía sau cung luôn luôn kiêu ngạo cuồng vọng, thỉnh thoảng ngay cả hoàng hậu cũng không dám chĩa mũi nhọn, người nhà mẹ đẻ làm những chuyện như vậy nàng cũng có nghe thấy một chút, nhưng thường nghe qua coi như xong. Về phần có đại thần thượng tấu người Trịnh gia ức hiếp dân chúng, khi nam phách nữ (lừa gạt ức hiếp cả nam lẫn nữ). Nàng ta nhiều lắm là quỳ gối khóc hoa lê đẫm mưa trước mặt Vũ Đức đế, vô cùng đau đớn khóc thút thít một lần,. đau thương buồn bã cam đoan người nhà mẹ đẻ sau này nhất định sẽ sửa đổi sai lầm, từ nay về sau hối cải để làm người mới.
Nàng ta nói toàn lời tốt đẹp, nói vô cùng thành khẩn, hơn nữa nàng ta xinh đẹp vô song, quen được chiều theo chuyện nhỏ, Vũ Đức đế thường bất đắc dĩ đỡ nàng đứng dậy, ôm ái phi không ngừng an ủi, sau đó sẽ không trách lỗi xưa với người đắc tội Trịnh gia, chuyện cũng không giải quyết được gì. Thật ra thì theo nàng, trong thiên hạ, không chỗ nào không là đất của hoàng đế, dẫu cả vùng đất bên cạnh cũng là không chỗ nào không là của kẻ bề dưới của hoàng đế. Mà tất cả lúc này là của Vũ Đức đế, nàng là sủng phi của người, người Trịnh gia thành người nhà mẹ đẻ của sủng phi kia, tùy tiện chà đạp đồ đạc của mình cũng chẳng có gì ghê gớm, không phải giống như chà đạp củ cải trắng hay sao? Đều là chút chuyện nhỏ, thực sự không đáng nhắc tới.
Vậy mà lúc này sự lên án mạnh mẽ chấn động lòng người của Hiên Viên Húc lại làm cho trong lòng Lệ quý phi sinh ra sợ hãi khôn cùng. Nàng thống khổ lắc đầu, tay chân càng ngày càng vô lực, Hiên Viên Húc khống chế lực đạo tra tấn nàng, tình trạng không chết không sống cũng khiến nàng đau đến không muốn sống.
Hiên Viên Húc ghìm cổ Lệ quý phi, gọn gàng dứt khoát nói: "Trịnh thị, ngươi hãy nghe cho kỹ, bất kể muội muội ngươi là thơm hay là thối, tốt vẫn là xấu, cho dù là ý chỉ của ngọc hoàng đại đế mà đến bản thế tử cũng không thu."
"Ngươi... Ngươi... Muốn làm gì?" Lệ quý phi nhất thời sửng sốt, lập tức kinh hoàng luống cuống nghẹn họng hỏi, nàng bị bàn tay chợt đưa ra của Hiên Viên Húc kẹp ở cổ, mặc dù tay kia không có lập tức bóp cổ nàng, chỉ là hơi buộc chặt khiến nàng khó thở, thế nhưng loại vô hình vô hình vẫn khiến nàng sợ hãi run lẩy bẩy như cũ, hai tay cuống quít nắm bàn tay của hắn. Hôm nay nàng mặc quần lụa mỏng màu tím nhạt viền xanh ngọc, trên đầu châu sai lóng lánh chói mắt, trụy châu lưu tô thật dài vô cùng hoa lệ, trước ngực kim quang lóng lánh, vốn là dáng vẻ đẹp đẽ quý giá kiều mỵ, không ngờ giờ phút này lại bị Hiên Viên Húc làm cho chật vật như thế.
"A! A!..." Mấy cung nữ cầm quạt bên người Lệ quý phi lúc Hiên Viên Húc bay vọt đến, liền ném quạt lông trong tay, thét lên né ra, tất cả cung nữ rực rỡ gấm hoa khác đều la hoảng lên, thân thể run rẩy muốn tới đây che chở Lệ quý phi, nhưng lại bị lệ khí kinh người trên mặt Hiên Viên Húc dọa sợ không dám tiến lên.
"Thế tử..." Cung nữ né ra sau, lộ ra phía sau các nàng là TRịnh Tứ Nương giơ tay xoa trán, vẻ mặt khiếp sợ. Nàng mặc một thân váy sam màu hồng nhạt hoa lệ, váy thật dài uốn lượn sau lưng, trên đầu châu thúy vòng quanh, kim quang lóng lánh, hiển nhiên là tỉ mỉ ăn mặc. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt trừng thật to, lông mày hẹp dài gần như không muốn nhìn thấy, không dám tin nhìn Hiên Viên Húc mặt lạnh lẽo vô tình, môi đỏ mọng không ngừng hơi run, đáy mắt có nước mắt không ngừng lóe lên chọc người thương tiếc.
"Tướng quân..." Bọn thị vệ hộ tống Lệ quý phi đến tay đặt trên chuôi đao ngang hông, đáy lòng gọi to xui xẻo, do dự không biết là nên rút đao công kích thế tử thì tốt, cũng hoặc là khuyên thế tử dừng tay mới tốt. Một là võ công cái thế, Đại tướng quân chiến công hiển hách; Một là Lệ quý phi rất được Vũ Đức đế sủng ái, trường hợp khó cả đôi đường như thế sao lại để cho bọn họ gặp được đây?
Cùng lúc đó, mọi người quỳ trên mặt đất nhất thời kinh hoảng đứng lên, tiếng hút không khí này nổi lên, thỉnh thoảng có người nhát gan "A! A... A..." Không ngừng thốt ra tiếng sợ hãi, tình cảnh cũng là một mảnh hỗn loạn.
"Húc Nhi..." Thọ tinh Đinh vương phi sắc mặt tái nhợt hai tay bụm miệng, lúc này cũng không kịp bày ra dáng vẻ cao quý, cả người phát run nhìn vẻ mặt của nhi tử sát khí bức người, vốn muốn hôm nay là sinh nhật nàng, cho dù Húc Nhi tâm không cam tình không nguyện, thế nào cũng sẽ bận tâm thể diện của mẫu phi này, nhận lấy thánh chỉ nạp Định Thụy Thù. Bất ngờ chính là nhi tử cư nhiên công khai kháng chỉ, sinh ra tai nạn, mắt thấy sẽ phạm vào đại họa.
"Biểu ca! Huynh..." Lúc này Đinh Thụy Thù bên cạnh Đinh vương phi đang lã chã chực khóc, răng trắng như tuyết gắt gao cắn đôi môi hồng, đã sắp cắn đôi môi ra máu, trong mắt chứa đựng oán hận và không cam lòng. Hôm nay nàng hao tổn tâm huyết ăn mặc cho bản thân trông thật vui mừng, trên mặt thanh tú; đáng yêu vẫn treo nụ cười ngọt ngào, khéo léo vẫn ở bên người bác. Lúc đó thánh chỉ đến, lòng nàng lòng tràn đầy vui mừng, như đi trên mây, chưa từng nghĩ biểu ca thế nhưng thà kháng chỉ cũng không đồng ý nạp nàng, để cho sống lưng nàng nhất thời phát lạnh, như rơi xuống địa ngục! Nàng cũng đã nguyện ý lui một bước, không làm thế tử phi chỉ làm trắc phi, còn phải đồng thời vào cửa cùng nữ nhân khác, ủy khuất cầu toàn như vậy chẳng lẽ nói vẫn không thể đả động trái tim của biểu ca sao?
Lần này đến ở phủ An Thân Vương, cô cô tất nhiên muốn nhận hai người tỷ muội các nàng đến trước, nhưng trước đã gửi thư nói rõ với cha mẹ, trong hai tỷ muội các nàng chỉ có thể có một người làm trắc phi của biểu ca. Nàng thật vất vả dùng thuốc khiến trên mặt tỷ tỷ sinh ra những vết thương lở loét đỏ hồng, đoạt được cơ hội thật tốt này, ai biết đến cuối cùng lại thất bại trong gang tấc! Nàng thương tâm thống khổ đồng thời trong lòng cũng tràn đầy phẫn hận, không khỏi chuyển ánh mắt cừu hận sang Sính Đình đứng cao vút, đều tại nữ nhân đáng chết này, là nàng! Là họa thủy này mê hoặc biểu ca!
Từ đầu đến cuối Sính Đình không nói lời gì, cũng không có vẻ sợ chút nào, chỉ là vẻ mặt thản nhiên đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt tuyệt mỹ là bình tĩnh không chút gợn sóng, trong con ngươi sáng rỡ động lòng người là một mảnh lạnh nhạt, phảng phất tất cả những người này đều đang diễn hí khúc, chẳng qua nàng là người không liên quan nhìn cuộc vui, lẳng lặng chờ đợi chỉ là vì một khắc kia tấm màn của vở kịch hay đặc sắc rơi xuống.
Hiên Viên Húc vừa để Sính Đình xuống đồng thời bốn đại nha đầu lập tức đứng dậy, tiến lên mấy bước, ngay lập tức liềnvây quanh bảo vệ Sính Đình. Chân khí toàn thân các nàng hơi lưu động, khiến cho y sam trên người lay động không ngừng, ánh mắt đều lóe lên tinh quang, chứng tỏ tu vi nội công bốn người không thấp. Ánh mắt bốn nha đầu sáng quắc, vẻ mặt sùng bái nhìn Hiên Viên Húc khí phách phóng ra ngoài, uy phong lẫm lẫm, hưng phấn chỉ mong có thể buông tay chân ra đánh lớn một trận. Võ công của các nàng từng được sư phó giảng dạy trong cốc gật đầu khen ngợi, nhưng vẫn chưa có cơ hội biểu hiện cho tốt, có tài nhưng không gặp thời, chí lớn khó thực hiện được.
Ánh mắt An Thân Vương ngưng trọng, nhìn nhi tử thật sâu, bình tĩnh nói: "Húc Nhi, vừa là kháng chỉ bất tuân, lại không muốn sống lại gây sự, còn không lui xuống." Nói xong, hắn không thể không liếc nhìn Đinh vương phi lảo đảo muốn ngã, đáy lòng âm thầm thở dài một tiếng, sớm biết như thế, cần gì lúc đó chứ?
Hải công công đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó lập tức tỉnh táo lại vội vàng ách cổ họng nói: "Thế tử, không thể vô lễ với quý phi!" Lệ quý phi muốn vì tỷ muội nhà mẹ đẻ chống lên thể diện, không muốn để cho người coi thường Trịnh Tứ cô nương, tự mình hộ tống đến vương phủ. Hắn cũng chỉ đến truyền chỉ thay hoàng thượng, là chân chạy mà thôi, chuyện tốt như thế người khác nghĩ cũng nghĩ không được, vốn tưởng rằng tất cả cục diện là chuyện vui mừng lớn, làm hắn không nghĩ được nhưng lại sẽ là tình cảnh hết sức căng thẳng nổi giận. Chuyện này thế nhưng không phải chuyện đùa, bảo hắn làm thế nào cho phải, giao phó thế nào với hoàng thượng?
"Ha hả!" Hiên Viên Húc cười khẽ, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm lại không chưa một chút ý cười, chỉ tràn đầy đảm chiến làm người ta lạnh như băng và lệ khí, lạnh lùng nói: "Đây mà là một quý phi sao? Chẳng qua là một yêu phi làm nhiều việc ác thôi, vốn là người tội đáng chết vạn lần, nàng làm tất cả những tội ác tày trời kia, thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử cũng không thể rửa sạch tội nghiệt khắp người nàng!" Nữ nhân hậu cung lục đục với nhau thế nào, hắn không xen vào, cũng không muốn quản, nhưng ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý đến gia đình hắn!
"Ngươi... Ngươi nói bậy... Không có bằng chứng, đừng ngậm máu phun người!" Lời của hắn khiến Lệ quý phi không giãy giụa được thoáng chốc ngưng động tác, tỉ mỉ miêu tả vẻ sợ hãi hốt hoảng trên mặt, ánh mắt cũng nhấy nháy lập lòe, đáy mắt khó có thể che giấu chột dạ và ánh mắt oán độc.
Lúc này, mọi người ở đây và An Thân Vương cũng một mực trầm mặc, ngay cả Hải công công đầu đầy mồ hôi cũng không biết phải làm sao, đứng tại chỗ, miệng ngậm chặt như hến.
Chỉ có sắc mặt Đinh vương phi tái nhợt không ngừng khuyên: "Húc Nhi, mau buông tay, có chuyện gì có thể tâm bình khí hòa nói chuyện thật tốt một chút, hoàng thượng và quý phi cũng là có ý tốt, suy nghĩ vì nhất tộc con cháu Hiên Viên, ngươi không nên khăng khăng làm theo ý mình, dù sao cũng đừng vì xúc động nhất thời mà làm ra chuyện sai lầm, đến lúc đó không có cách nào quay đầu lại! Con a! Ngươi phải lấy đại cục làm trọng!" Đinh vương phi càng không ngừng động tác để dừng chuyện, lấy hiểu biết để khuyên bảo, chỉ tiếc Hiên Viên Húc đã quyết tâm, ngoảnh mặt làm ngơ với lời của nàng, vẫn ghìm cổ Lệ quý phi không buông tay.
"Ngươi... Ngươi buông ra... Bổn cung nhất định phải bảo bệ hạ trị tội ngươi." Theo thời gian trôi qua, trên mặt của Lệ quý phi dần dần khó có thể che giấu hận ý, thấy Hiên Viên Húc chỉ là không buông ra cũng không xiết chặt cổ của nàng, cũng chỉ là hù dọa nàng một chút mà thôi, dáng vẻ bệ vệ phách lối mới vừa biến mất không thấy lại có dấu hiệu tro tàn lại cháy. Cố gắng quay đầu quát những thị vệ mặt lộ vẻ khó khăn kia: "Còn không... Còn không đến bảo vệ bản cung, muốn... để bệ hạ chém đầu các ngươi sao?" Sau khi hồi cung, nàng lập tức phải đi khóc lóc kể lể trước mặt bệ hạ, nhất định phải báo thù nhục nhã ngày hôm nay.
"Ai dám tiến lên, đừng trách gia hạ thủ vô tình!" Hiên Viên Húc đứng tại chỗ, như vực sâu núi cao, cũng không thèm nhìn tới những thị vệ kia, nhàn nhạt lên tiếng.
Sắc mặt của bọn thị vệ tái nhợt, không ai bảo ai mà buông đao ra khỏi tay, thậm chí có người lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Bàn tay Hiên Viên Húc mang theo kinh hãi làm người ta lạnh lẻo, kìm cổ Lệ quý phi, khuôn mặt coi thường, hai mắt híp lại, cố gắng chịu đựng mùi khó ngửi phát ra trên người nàng, cánh tay thon dài có lực duỗi thẳng, thoải mái nhấc nàng ta lên.
Chân rời khỏi mặt đất, hô hấp của Lệ quý phi khó khăn, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên đến mức tận cùng, một mảnh màu máu, hai tay lôi kéo bàn tay đang ghìm thật chặt của hắn, hai chân đạp loạn đá lung tung, không ngừng ô ô khóc kêu, sợ hãi giãy dụa, nước mắt nước mũi chảy xuống, bộ dáng chật vật đâu còn nửa điểm xinh đẹp động lòng người như thường ngày.
Con ngươi Hiên Viên Húc hiện ra quang mang lạnh lẽo, vẻ mặt chán ghét giống như trên người Lệ quý phi rất bẩn thỉu tanh hôi, không chút lưu tình nói từng câu từng chữ: "Trịnh thị, ngươi thật thối! Khiến Làm cho người ta ghê tởm muốn ói, tất cả Trịnh gia các ngươi đều là tiểu nhân hèn hạ xấu xa, phẩm hạnh xấu xa đến cùng! Kể từ sau khi tiện nhân ngươi vào cung, Trịnh gia coi như là gà chó lên trời, tỷ muội nhà mẹ đẻ ngươi, cháu gái ngươi, cùng với những nữ nhi nhà thân thích tám gậy đánh không đến kia, bất kể thối tha hay rách nát, các ngươi cũng dám nhét vào trong nhà đại thần quan trọng lâu đời trong triều, những năm gần đây Trịnh gia các ngươi cũng chỉ biết chiêu này. Người nhà mẹ đẻ ngươi ỷ vào ngươi được hoàng thượng sủng ái, luôn luôn lấy danh nghĩa quốc trượng làm xằng làm bậy bên ngoài! Coi trời bằng vung đến nỗi làm người ta phẫn nộ, gây nên trời tức dân oán, người khác sợ ngươi, nhưng gia không sợ ngươi! Gia muốn xử lí các ngươi không phải là ngày một ngày hai, buồn cười ngươi lá gan bằng trời, lại dám duỗi móng đến trên đầu gia, thế nào! Trịnh gia nhà ngươi muốn tạo phản phải không? To gan lớn mật muốn ngoại thích (họ ngoại) tham gia vào chính sự? Hả?" Tiếng hắng giọng cuối cùng kia bao hàm sát khí làm Lệ quý phi mồ hôi lạnh thẳng tắp chảy xuống, hai đùi run run.
Sính Đình nghe thấy lời sắc bén vô tình của Hiên Viên Húc, chỉ cảm thấy rất im lặng, bình thường hắn là người khiêm tốn, trầm ổn ưu nhã, trong xương cũng là người toàn là nói lời ác độc, chưa bao giờ sẽ cố kỵ thể diện của nữ tử, lúc đó hắn còn từng được Minh Châu nói bề ngoài giống như Vô Diệm, tính tình như ác quỷ đấy!
Lời nói của Hiên Viên Húc vừa dứt, trong đám phu nhân nhà quan cư nhiên có mấy người nhỏ giọng nức nở lên, "Ô, ô...". Nữ nhi Trịnh gia luôn luôn ỷ vào Lệ quý phi được cưng chìu, cho dù đi làm thiếp cho người ta cũng uy phong tám hướng, dáng vẻ còn giống phu nhân chính phu hơn, khiến một số phu nhân nhà quan khổ không thể tả, mềm yếu một chút thì cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Coi như là như vậy, những phu nhân kia cũng chỉ có thể nuốt răng bị gãy và máu, ai bảo người ta có nhà phía sau có quý phi để dựa vào. Vào giờ phút này, Lệ quý phi chịu khổ trong tay Hiên Viên Húc, trong lòng các nàng chỉ cảm thấy hả lòng hả dạ; thực đáng đời, tất cả đều không có chút đồng tình, nếu như có thể, các nàng thật muốn học phụ nhân phố phường ném trứng gà, nhổ nước miếng về phía yêu phi này.
Lời của Hiên Viên Húc không khác nào sấm sét giữa trời quang với Lệ quý phi và Trình Tứ Nương, tạo phản và ngoại thích tham gia chính sự lại là những tội danh khác nhau, đến lúc đó cho dù Vũ Đức đế sủng ái Lệ quý phi cũng sẽ sinh lòng cảnh giác, huống chi còn có hoàng hậu và thái tử và những phi tử khác đổ dầu vào lửa, đến lúc đó, Trịnh gia vô cùng quang vinh một thời, cuộc sống phong quang vô hạn cũng chỉ tới đó mà thôi.
Mấy năm này Lệ quý phi ở phía sau cung luôn luôn kiêu ngạo cuồng vọng, thỉnh thoảng ngay cả hoàng hậu cũng không dám chĩa mũi nhọn, người nhà mẹ đẻ làm những chuyện như vậy nàng cũng có nghe thấy một chút, nhưng thường nghe qua coi như xong. Về phần có đại thần thượng tấu người Trịnh gia ức hiếp dân chúng, khi nam phách nữ (lừa gạt ức hiếp cả nam lẫn nữ). Nàng ta nhiều lắm là quỳ gối khóc hoa lê đẫm mưa trước mặt Vũ Đức đế, vô cùng đau đớn khóc thút thít một lần,. đau thương buồn bã cam đoan người nhà mẹ đẻ sau này nhất định sẽ sửa đổi sai lầm, từ nay về sau hối cải để làm người mới.
Nàng ta nói toàn lời tốt đẹp, nói vô cùng thành khẩn, hơn nữa nàng ta xinh đẹp vô song, quen được chiều theo chuyện nhỏ, Vũ Đức đế thường bất đắc dĩ đỡ nàng đứng dậy, ôm ái phi không ngừng an ủi, sau đó sẽ không trách lỗi xưa với người đắc tội Trịnh gia, chuyện cũng không giải quyết được gì. Thật ra thì theo nàng, trong thiên hạ, không chỗ nào không là đất của hoàng đế, dẫu cả vùng đất bên cạnh cũng là không chỗ nào không là của kẻ bề dưới của hoàng đế. Mà tất cả lúc này là của Vũ Đức đế, nàng là sủng phi của người, người Trịnh gia thành người nhà mẹ đẻ của sủng phi kia, tùy tiện chà đạp đồ đạc của mình cũng chẳng có gì ghê gớm, không phải giống như chà đạp củ cải trắng hay sao? Đều là chút chuyện nhỏ, thực sự không đáng nhắc tới.
Vậy mà lúc này sự lên án mạnh mẽ chấn động lòng người của Hiên Viên Húc lại làm cho trong lòng Lệ quý phi sinh ra sợ hãi khôn cùng. Nàng thống khổ lắc đầu, tay chân càng ngày càng vô lực, Hiên Viên Húc khống chế lực đạo tra tấn nàng, tình trạng không chết không sống cũng khiến nàng đau đến không muốn sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook