Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc
Chương 80-1: Động phòng hoa chúc (1)

Edit: Lệ Hy

Sính Đình chỉ cảm thấy toàn thân của hắn nóng bỏng như sắt, nhẵn bóng cứng cỏi, rắn chắc mà mềm dẻo.

Hắn lại nở nụ cười tà khí làm cho thân thể của nàng không khỏi khẽ run rẩy, trái tim giống như trống đập kịch liệt, thùng thùng, muốn cố kháng cự, rồi lại vô sức kháng cự, thân thể bị hắn giam cầm chặt chẽ, khí lực lớn khiến nàng kinh hãi.

Một bàn tay của Hiên Viên Húc ôm nàng thật chặt, huyết mạch sôi sục, dùng sức dán nàng lên trên người mình, một khắc cũng không ngừng hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tay kia thì đặt trên ngực nàng không ngừng bận rộn, ngậm lấy quả anh đào nhỏ đỏ thẫm, bầu vú mềm mại óng ánh nước miếng, bình thường không được thấy gió xuân, yếm lụa đỏ được thắt chặt, ấm như ngọc, trơn như mỡ, vào đến tay liền say mê lên muốn vuốt ve. (ta chém, k hiểu nổi T.T)

Hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập, hơi thở cực nóng thổi lên gò má nàng, con ngươi đen khép hờ, dần dần mờ mịt lên, trong mắt không che giấu triền miên chút nào, loại cảm giác da thịt tiếp xúc này có tư vị mất hồn thật sự làm cho hắn ý loạn tình mê, lưu luyến không thôi, hương thơm trên người nàng làm say lòng người cũng làm cho hắn đắm đuối mê luyến. Sau đó, tay hắn từ trên thân thể mềm mại đẹp như ngọc của Sính Đình không ngừng đi xuống, cảm thụ được phần tốt đẹp cũng không từ ngữ nào có thể hình dung, trong lòng tràn ngập tình cảm thành kính nghĩ muốn một tấc lại một tấc.

Sính Đình nấc lên nức nở lắc đầu, không muốn bó tay chịu trói như vậy, vẫn giãy dụa, hơi thở nam tử nóng rực,mùi rượu thanh nhã, còn có một tia mùi long đản hương nhàn nhạt đồng thời đánh úp về phía nàng, khiến nàng bị mùi hương làm cho say, cả người cũng càng ngày càng mềm nhũn, hơn nữa thân thể của hắn nóng như lửa làm nàng tâm hoảng ý loạn. Không nhịn được nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, thành công làm cho Hiên Viên Húc phát ra một tiếng kêu rên, giống như thống khổ lại giống như sung sướng, sau đó rung động nảy vài cái, càng quấn chặt ma sát nàng, làm cho nàng càng thêm sợ hãi.

Sính Đình không khỏi hô hấp cứng lại, thừa dịp hắn đang lúc thở dốc vội vàng nhỏ giọng kêu lên: "Ta sợ, đừng mà!" Giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở mơ hồ, cùng với chút xấu hổ. Trước kia hắn nổi điêncũng không khiến lòng nàng e sợ như lần này, loại cảm giác sắp lên pháp trường này làm nàng muốn trốn tránh.

Thời tiết tháng mười, trên trán cao rộng của Hiên Viên Húc đã thấm đẫm mồ hôi tinh mịn, ánh nến long phượng vui mừng xuyên qua màn sa chiếu vào, chiếu lên thiên hạ thiên kiều bá mị trong lòng ngực hắn, như một gốc hoa tươi nở rộ, tóc đen như thác đổ tán lên gối đầu, càng lộ ra vẻ quyến rũ trêu chọc thiên ti vạn lũ, mỗi một sợi tóc đều như muốn quấn chặt lấy hắn, làm cho trái tim của hắn mềm thành một vũng nước. Nhưng nước mắt ham muốn chưa tan trong mắt nàng cũng làm cho hắn đau lòng không dứt, trước kia hắn có thể bỏ qua cho nàng, nhưng hôm nay bất kể là bao lâu hắn cũng muốn có được nàng, xem ra chỉ có thể để nàng chịu khổ một chút, nữ hài tử sẽ luôn trải qua một lần như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, nén luồng nhiệt chạy nhanh trong thân thể đang kêu gào, buông một bàn tay, thò tay nhanh như chớp lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh biếc từ bên gối, dùng cái tay vòng qua thân thể nàng mở cái bình nhỏ màu xanh kia ra, đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay, sau đó đưa đến bên môi nàng, thấp giọng thở dốc, dụ dỗ nói: "Đừng sợ, nuốt viên thuốc này xuống, ngoan!"

Sính Đình phút chốc mở to mắt, ngửa đầu nhìn chiếc cằm xinh đẹp của hắn:" Đây là cái gì?"

Hiên Viên Húc thương tiếc hôn lên môi nàng, trong lúc đó ngậm viên thuốc trên môi của mình, rất nhanh đút trong miệng nàng: "Ngoan sẽ làm nàng tốt hơn một chút, mau nuốt." Nói xong giống như nhớ đến chuyện gì, nắm lấy cánh tay ngọc trắng như tuyết của nàng trong tay, sau đó kính cẩn buông tay nàng xuống, để qua một bên. Toàn bộ động tác của hắn đều làm đến lưu loát, vô cùng nhanh, căn bản Sính Đình không kịp phản ứng, viên thuốc nho nhỏ đã tan trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Ngay lập tức, một cỗ vị ngọt như mật, thơm như rượu lan tỏa với mùi đàn hương trong miệng nàng, làm cho đầu óc nàng choáng váng, hoa mắt.

Thân thể cường tráng của Hiên Viên Húc lập tức đè xuống, cúi đầu hôn lên đôi môi ửng hồng, khuôn mặt và trên gáy trắng ngọc của nàng, chậm rãi theo đường cong đi xuống.

Chốc lát, Sính Đình liền cảm thấy ở chỗ sâu trong thân thể có một một luồng cảm giác không hiểu tăng vọt, khí tới mãnh liệt, khiến nàng cảm thấy thân thể có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, hô hấp cũng có chút gấp gáp, đầu ngửa về phía sau, mềm mại hừ một tiếng: "Hiên Viên Húc!" 

"Ta ở đây!" Giọng nói dịu dàng trầm thấp mà thuần hậu của nam tử dường như từ nơi xa xôi nào đó bay đến, lại tựa như ở gần bên tai nàng nỉ non. Nàng chậm rãi kề sát hắn, thở hổn hển, cảm thấy có thân thể của hắn khiến nàng không khó chịu như vậy nữa, ánh mắt cũng dần dần có chút mê ly.

Hiên Viên Húc cúi đầu bận rộn, cảm giác thân thể mềm mại phía dưới thân ngày càng nhũn, như mềm thành một vũng nước, hắn lập tức ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, đầu lưỡi ở trong miệng thơm mùi đàn hương của nàng trêu đùa khuấy đảo, cố hấp thu nước bọt ngọt ngào. Bàn tay từ trên gò má của mặt của nàng trượt xuống, quanh quẩn trước ngực nàng, tốt đẹp khiến hắn cúi người lại hôn.

Thân thể mềm mại của Sính Đình thành thực mở ra, cả người run rẩy, hô hấp càng lúc càng dồn dập, há miệng từ từ thở, không biết làm thế nào, có loại cảm giác choáng váng, chỉ có thể vô lực (nói lầm bầm) mềm mại thì thầm.

Hiên Viên Húc chỉ cảm thấy giọng nói yêu kiều mất hồn kia của nàng làm cho linh hồn nhỏ bé của hắn bay bổng lên, mắt đỏ đậm, quyết định không chờ đợi gì nữa, dễ dàng tách đùi ngọc non mịn như em bé ra, hắn quỳ ở giữa, kéo mũi tên, dữ tợn gầm lên dịnh đưa  chỗ quan trọng kia về phía kết thúc.( Tha thứ cho ta, ta dịch mà không hiểu mình dịch cái gì nữa @@)

Sính Đình bị hắn lăn qua lăn lại, cả người mềm thành một vũng nước, mặc cho hắn trêu chọc, chơi đùa, trong mơ hồ cũng cảm giác được lần này là hắn kiên quyết, loại thăm dò cẩn thận từng li từng tí này, sức lực khi mạnh khi nhẹ cùng cực nóng làm cho nàng sợ hãi, thân thể không ngừng lui về phía sau, một chút tỉnh tảo khiến nàng kêu ra tiếng: "Đừng, không cần mà."

Hiên Viên Húc thấy ánh mắt mơ mơ mầng màng của nàng, trong mắt, ánh nước gần như sắp ứa ra, hai má đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, hơi thở như lan, phát ra tiếng thở dốc rên rỉ như có như không, cả người xinh đẹp khiến người ta ngạt thở, nhưng trên mặt lại mang vẻ sợ hãi, liền thấp giọng dụ dỗ: "Bảo bối, sẽ đau một chút, cố chịu được không?"

Hiên Viên Húc thở hào hển thử đi qua, ấm áp ẩm ướt, lại căng chặt, giống như tiểu hài tử ngang ngược, chỗ khó xử cỡ nào, hắn cực kỳ đau lòng, biết nàng thế nào cũng phải chịu chút đau khổ, chỉ mong nàng được ăn hỉ xuân (xuân dược) có thể làm cho nàng dễ chịu hơn chút, sẽ làm nàng bớt đau đớn một chút, như vậy thì trái tim của hắn cũng sẽ bớt đau một ít.

Sính Đình cũng bị vài lần thăm dò của hắn làm cho sợ hãi, có chút thanh tỉnh: "Không được, tránh ra."

Hiên Viên Húc đổ mồ hôi như mưa, thần chí càng ngày càng mơ hồ, chỉ cảm thấy cả người mình nóng như lửa sắp nổ tung, như mũi tên đã lên dây, không thể không bắn, cắn răng một cái hạ xuống lòng hung ác, hung hăng đâm vũ khí xuống.

Một trận đau to lớn làm cho Sính Đình nghẹn ngào khóc nức nở, chỉ cảm thấy rốt cục thân thể bị thứ khiến lòng người e sợ kia đụng vỡ, nàng không ngừng lui về phía sau lại bị Hiên Viên Húc ôm lấy.

Cả người Hiên Viên Húc đã run rẩy, giọng nói khàn khàn, "Ngoan! Nhịn một chút được không?" Hắn cũng đau.

Sính Đình đau đớn không chịu nổi, thần trí càng ngày càng thanh tỉnh, nước mắt không ngừng chảy ra, "Rất đau."

Hiên Viên Húc cắn răng không ngừng thở dốc, đau lòng mà hôn lên nước mắt của nàng, thấy bộ dáng của nàng rất đau, trong lòng cũng không nhịn được, nhưng thật vất vả hắn mới có được nàng, cũng không thể nửa chừng bỏ dở, gian nan nói: "Ta cũng đau!" Lần nữa cảm thấy tư vị ở bên trong thật tốt đẹp, bản thân thật sự không thể nhịn được nữa, nhìn sắc mặt của nàng trắng bệch vì đau, không làm hắn mềm lòng nữa.

Lục song thâm trữ khuynh thành sắc, đăng hoa tống hỉ thu ba dật, nhất tiếu nhập la vi, xuân tâm bất tự thị, vũ vân tình tán loạn, nhược thể hoàn tu nhan.(*)

Sính Đình sau đó ngửa đầu, gần như muốn ngất đi, khóc lên, trong mắt nước mắt ào ào rơi xuống.

Hắn động hai cái, cảm giác rất tốt, loại tư vị này làm cho hắn dục tiên dục tử, không nhịn được buông tay ra chinh chiến.

Vì Sính Đình uống hỉ xuân, bên trong cảm giác đau, thân mình không biết lại sinh ra một loại cảm giác gì đó, lại bị hắn chọc vào rút ra lần nữa, nàng không phân biệt được rõ đến tột cùng là đau hay là thế nào, "Không cần,… cần" Nàng vừa gọi vừa thấp giọng khóc, càng cầu xin tha thứ không ngừng.

Hiên Viên Húc gấp rút hôn lên đôi môi của nàng, thở hổn hển dỗ nàng, "Ngoan nào, rất nhanh là tốt rồi, ngoan." Dưới thân cũng không ngừng.

Sính Đình bị hắn làm cho tóc đen tán loạn, tán trên gấm đỏ như bị bị nhiễm mực, hai con mắt xinh đẹp kia nửa khép nửa mở, nước tuôn không biết là nước mắt hay là mồ hôi, mồ hôi lạnh trên mặt dần dần chuyển thành khô nóng, mồ hôi nhỏ giọt, uyển chuyển than nhẹ cũng dần dần to lên, hắn nghe thấy mà lửa dục càng thúc giục không thể kìm nén.

"Sính Nhi!" Thể xác và tinh thần của hắn đều cực kỳ khoan khoái, thống khổ như lúc trước cầu mà không được đều bị cuốn sạch đi, biến mất trong vô hình, giọng nói khàn khàn trầm thấp mà gọi: "Bảo bối! Ừmm!" Cũng may đây là lần đầu tiên hắn thực sự ăn nàng, khi Sính Đình khóc đến khàn cả cổ, rốt cục hắn dừng lại.

Trải qua lần này, Sính Đình đã nửa chết nửa sống, nước mắt đầm đìa, cả người vô lực, mềm nhũn trong lòng ngực của hắn, dù muốn cắn hắn hai cái cho hả giận cũng cảm thấy lực bất tòng tâm (có lòng mà không có lực).

Hiên Viên Húc từ trong cảm giác tràn đầy vui sướng đã tỉnh hồn lại, thấy bộ dáng của nàng mảnh mai không chịu nổi vừa thương vừa yêu, đau lòng không thôi, vuốt ve thân thể ẩm ướt mồ hôi của nàng, khóe miệng lại hơi cong lên một nụ cười mị hoặc mà lại đắc ý.

Hắn không mặc y phục cho cả hai người, một tay bế nàng lên, cầm lấy tấm thảm mỏng quấn quanh nàng, dọa Sính Đình nhảy dựng, "Chàng lại muốn làm gì?" Nàng bị động tác của hắn làm cho sợ hãi, thân mình này vẫn còn đau đánh thẳng đến đầu nàng.

"Ngoan! Mang nàng đi tắm, để nàng dễ chịu hơn một chút." Hắn im lặng mà cong cong khóe miệng, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vui sướng, nhẹ nhàng an ủi nàng, ôm nàng đi về phía sau nội thất, hắn biết hôm nay nàng chịu khổ cực lắm, không muốn nàng bởi vậy mà ghi hận hắn.

Bởi vì toàn thân Sính Đình không mặc một cái gì trốn ở dưới thảm, dưới nến đỏ sáng ngời cực kỳ xấu hổ lúng túng, đành phải tận lực giấu thân mình trong lồng ngực của hắn, đầu cũng không dám ngẩng lên. Khóe miệng của Hiên Viên Húc không kìm lòng nổi lại vểnh lên.

Nội thất bên trong không xa lắm, lại có thể có một bể tắm nước nóng lớn, bên trong tráng lệ, chung quanh xây bằng ngọc thạch, trong ao khí nóng bốc lên mù mịt, cực kỳ ấm áp. Hiên Viên Húc ôm nàng ngồi trong ao ấm áp, phía sau dựa vào thành bể tắm, nhẹ nhàng đặt nàng trên đùi, lấy vải mềm lau rửa sạch sẽ cho hai người.

Sính Đình có chút sợ hãi co lại trên người hắn, động một chút cũng không dám động, đau đớn trải qua ban nãy vẫn rõ mồn một trước mắt, khiến kí ức của nàng vẫn còn mới mẻ. Nhưng ngâm nước nóng làm lỗ chân lông toàn thân nàng mở ra, thoải mái đến nỗi nàng buồn ngủ. Hơn nữa bàn tay to của hắn nhẹ nhàng mát xa thân thể của nàng từng chút một, khiến nàng buông cảnh giác xuống với hắn, thả lỏng dựa vào trong ngực hắn.

Hiên Viên Húc ôm nàng giống như trẻ con mới sinh, đuôi mắt ẩn tình, con ngươi đen rũ xuống, khóe miệng khẽ cong, mỉm cười nhợt nhạt, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

Sính Đình được hắn hầu hạ rất thoải mái, thủy mâu nửa khép nửa mở, ý thức dần dần mơ hồ, lờ mờ buồn ngủ, mắt thấy sắp muốn đi gặp Chu công. Nhưng rất nhanh nàng liền hối hận vì mình đã lơ là, Hiên Viên Húc đúng lúc thực tủy tri vị (mới ăn biết vị), hương nhuyễn ngọc trong ngực, cảm giác kết hợp giữa hai người và tư vị quấn quít tốt đẹp khiến hắn mê mệt không thôi. Người mình yêu sâu đậm hoạt sắc sinh hương ngồi trong lòng hắn, mang bộ dáng mặc người hái, địch nhân hợp tác như thế, hắn khó có thể tự kiềm chế, không thể nghi ngờ lần thứ hai giương binh công thành, cuồng dã mãnh liệt, đánh thẳng về phía trước.

Sính Đình buồn ngủ chốc lát hóa thành hư ảo đã tỉnh hồn lại, chợt liều mạng chống đỡ lồng ngực của hắn không cho thân thể của hắn đến gần, nhưng đối mặt với người có sức lực mạnh mẽ như hắn, nhỏ yếu như nàng chính là quân lính tan rã, chỉ có thể không ngừng xin khoan dung. Cầu xin cũng vô dụng, mắt hắn đỏ ngầu không chịu bông tha, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Thiếu niên hồng phấn cộng phong lưu, cẩm trướng xuân tiêu luyến bất hưu, hưng phách võng tri lai tân quán, cuồng hồn nghi tự nhập tiên chu. Kiểm hồng ám nhiễm yên chi hãn, diện bạch ngộ ô phấn đại du, nhất đảo nhất điên miên bất đắc, kê thanh xướng phá ngũ canh thu.(**)

Có lẽ là ở trong làn nước ấm áp, có thể là vì hiệu lực của hỉ xuân chưa hết, hoặc là hai người đều qua một lần, thời gian lần này còn dài hơn lần trước, mãi đến khi thấy Sính Đình tóc đen tán loạn, lung lay sắp đổ, đã lâm vào hôn mê, mới tạm thời chưa thảo mãn mà bây giờ thu binh.

(*) Ta sẽ bù sau nhé, không tìm được nghĩa thơ tương ứng nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương