Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc
-
Chương 19: Mục thần châu
Sính Đình ở trong chăn mò mẫm sửa sang lại quần áo hỗn độn, trợn to hai mắt đề phòng nhìn hắn, chỉ chờ hắn đi rồi mới yên lòng.
"Cho nàng" Hắn lấy ra một chuỗi đồ vật đưa tới.
Sính Đình vừa nhìn thấy lại tiếp tục kinh ngạc, cư nhiên là một chiếc lắc tay màu hồng, trên lắc tay còn khảm ba viên ngọc châu đen bóng, cho dù ánh sáng mặt trời cũng không phản chiếu giống như vậy. Mặc dù không biết là làm bắng chất liệu gì, nhưng có một cảm giác xa hoa phung phí, vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Sính Đình giống như bị ong mật chích một cái, cuống quít đẩy qua. "Không cần, ngài đưa cho người khác đi!" Vô duyên vô cớ đưa nàng vật này làm cái gì, người này nghĩ như thế nào vậy?
"Không thích? Hạt châu trên mặt là Mục thần châu của Tây vực truyền tới, dùng thuốc đặc thù ngâm qua, mang ở trên người có thể giải được một số loại độc và mê dược.” Hiên Viên Húc nhẫn nại giải thích.
Sính Đình im lặng chần chờ một lát, vẫn nói: "Không phải! Ta không thể nhận." Nghe thấy hắn nói chỉ biết thứ này có tiền cũng mua không được, nàng làm sao dám nhận a?
"Không thể nhận! Ghét bỏ?!" Hiên Viên Húc giọng nói lạnh đi, nhàn nhạt mang theo đè nén tức giận. Lần đầu hắn tự tay làm cái gì đó, hơn nữa chất liệu này nghìn vàng khó mua, là bảo bối của sư phụ Viêm Dương cốc, hắn thật vất vả mới thu thập được mấy viên, nàng cư nhiên không cần!
"Nàng không cần vậy thì ném đi, dù sao ta cũng không thu hồi. Nàng dám hoàn trả, gia sẽ phá hủy nó!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, âm thanh bao hàm uy hiếp, giơ tay làm động tác muốn bóp nát.
Sính Đình cực kỳ bất đắc dĩ nhìn hắn, thấy tính khí Phách Vương của hắn không hề có biện pháp nói: "Vật quý trọng như vậy ngài như thế nào tùy tiện tặng cho ta? Hủy đi rất đáng tiếc!” Hắn nhất định là không muốn nàng gặp nguy hiểm giống như lần trước, cho nên mới đưa nàng Mục thần châu, lúc này có chút ấm áp khác thường lướt qua trái tim nàng, ánh mắt cũng theo đó nhu hòa xuống.
Hiên Viên Húc thấy nàng thỏa hiệp, lấy ra lắc tay, giúp nàng đeo trên cổ tay trắng như ngọc. Trắng càng thêm thuần khiết, đen càng thêm huyền bí, có một loại mỹ lệ chấn động lòng người. Hắn không nhịn được nắm lấy tay mềm của nàng, đặt ở khóe miệng dịu dàng hôn mấy cái, nở nụ cười vui vẻ giống như một đứa trẻ, khuôn mặt ưu nhã cao quý lộ ra chút thỏa mãn. Ánh mắt hắn nóng rực nhìn nàng chăm chú: “Nàng nhất định phải mang ở trên người một phút giây cũng không rời! Như vậy ta có thể ít lo lắng một chút, ta làm vì trái tim của ta!”
Trời còn chưa sáng Thính Vũ liền dậy thật sớm, nàng cuộn tay áo lên đi vào phòng bếp nhỏ, đột nhiên phát hiện có hơn một khung món ăn chính. Nàng vẻ mặt nghi hoặc tiến lên thì thấy, bên trong có gà, vịt, cá, thịt bò tươi mới, rau cải, gạo loại xa hoa đắt tiền. Nàng không khỏi chấn động, vội vàng chạy tới hỏi Sính Đình, đây không phải là phòng bếp đưa tới, Triệu thị cho người đưa tới đều là một chút rau quả nát cùng nguyên liệu đã để qua đêm không còn tươi mới. May là khí trời trở lạnh, nên có một số vẫn còn ăn được.
Sính Đình nhìn thấy khung đồ ăn gì đó cũng ngẩn ra, bên trong lại còn có một túi huyết yến thượng hạng, cả điểm tâm tinh xảo của Như Ý lâu, ngay cả cái hộp đựng thức ăn ở trong khuôn cũng hóa trang rất tốt. Nhớ tới ngày hôm qua Hiên Viên Húc nói về sau mỗi ngày sẽ sai người mang đồ chuyển tới đây, tâm tình không khỏi rất là phức tạp, từ khi Chương Ngọc Long qua đời, lâu lắm rồi nàng không có cái cảm giác được người ta quan tâm như vậy! Thấy Thính Vũ vừa mừng vừa sợ nhìn những thứ đồ này, nàng một bộ dáng cô tiên bí hiểm nói: “Yên tâm dùng đi! Nhất định là ốc đồng cô nương thấy chúng ta đáng thương, nên đưa tới để giúp đỡ chúng ta, chúng ta cũng không nên lãng phí tấm lòng của người khác.” (Húc ca mà biết chị nói anh ấy là ốc bươu vàng hk biết anh sẽ làm gì chị nữa >_
"Ốc đồng cô nương? Có loại tiên này sao?" Thính Vũ mới không tin, nhẹ nhàng xuy một tiếng. "Tiểu thư nói là hồ ly tinh ta còn tin một chút, người liền phân chia đi!" Mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là thật cao hứng khi có mấy thứ này, hiện tại tiểu thư đang tuổi lớn, vốn là nên hảo hảo bồi bổ.
Buổi tối Sính Đình cũng không dám nằm ngủ sớm, ngày hôm qua Hiên Viên Húc nói tối hôm nay sẽ tới, vả lại còn uy hiếp nàng không được để nha đầu ở trong phòng, nếu không nàng sẽ đẹp mặt! Sính Đình nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của hắn, tim nàng đập dồn dập, vẻ mặt sợ sệt mang theo một chút nhiệt nóng, tất nhiên nàng không có can đảm đi nhổ râu hổ, đàng hoàng để cho Thính Vũ tự đi ngủ.
Nàng biểu hiện ngoan như vậy, làm cho Hiên Viên Húc ban đêm xông vào khêu phòng cao hứng vô cùng. Hắn đem bạc lẻ đặt bên cạnh cái gối nàng, trong mắt chìm đắm sủng nịch, cười tủm tỉm nhìn nàng. Thừa dịp nàng không phòng bị, đem nàng kéo vào ngực hung hăng trìu mến một phen. Hiện tại hắn thật sâu mê luyến cô gái trước mắt, thời thời khắc khắc muốn nhìn thấy nàng, gặp được nàng liền muốn ôm vào trong ngực, hôn nàng, vuốt ve nàng, thoáng rời đi một chút đã cảm thấy trong lòng tràn đầy trống vắng tịch mịch, đừng nói quân tử suy nghĩ đơn giản, lúc tương tư rồi đầu óc chưa từng rãnh rỗi. Hắn cũng không biết trước kia lúc không có nàng thì làm như thế nào để qua được một ngày, ôm nàng như vậy làm cho hắn cảm thấy Thiên Đường cũng không hơn được cái này.
Sính Đình bị hắn xoa nắn đến mặt đỏ tai hồng, môi anh đào cũng bị hắn hôn đến vừa đỏ vừa sưng, không nhịn được đối với hắn vừa cắn vừa đánh liều mạng giãy giụa. Người này chính là không biết sợ, vẻ thích thú còn hiện rõ trên mặt như vậy. Căn bản không nên để cho hắn vào nhà, mỗi lần đều giống như sói dữ bị bỏ đói mấy ngày, hai mắt lóe sáng như muốn ăn thịt người, nàng cũng không cần nghe hắn lừa gạt nữa!
Hiên Viên Húc ý thức được nều còn tiếp tục như vậy nữa thì thật sự không thể cứu vãn, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện buông nàng ra, vô cùng mất hứng nhìn nàng. Sính Đình vừa thẹn vừa cáu một tay đẩy hắn ra, vội vàng kéo vạt áo lại che lấp cho tốt. Nhìn thấy vẻ mặt hắn tràn đầy tiếc nuối cùng chưa thỏa mãn, trợn mắt nhìn hắn sau đó nhanh chóng đi đến cái bàn bên cạnh, cách xa hắn.
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười khẽ thở dài, âm thanh vừa mềm mại vừa dụ dỗ dành: "Lại đây! Nghe lời!"
Sính Đình sắc mặt đỏ ửng lắc đầu một cái, ánh mắt tràn ngập phòng bị nhìn hắn, cùng tiểu bạch thỏ đề phòng đại sói xám giống nhau.
Hiên Viên Húc cười như không cười nhìn nàng, nghĩ đến lát nữa còn có việc nói với nàng, vì thế cũng không cưỡng bách nàng. Từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình ngọc nhỏ tinh xảo, đưa cho nàng: “Đây là Bách Hoa hoàn do Viêm Dương cốc đặc chế, cho nàng điều dưỡng thân thể. Nàng phải nhớ ăn mỗi ngày, ta sẽ sai người đưa tới.” Lại cảnh cáo nàng: “Không cho phép lười biếng bỏ cữ! Nếu để cho ta biết nàng không ăn, ta sẽ ăn sạch nàng!” Vừa nói ánh mắt vừa lộ ra thần sắc rất mong đợi, vẻ mặt không chút đứng đắn nháy mắt với Sính Đình mấy cái: “Ta thật hi vọng nàng không ăn.” Hắn trở về lại một phen cầm Chí Tôn Bảo Điển học hỏi nhiều hơn, biết hiện tại nàng đang trong giai đoạn phát triển, cần điều dưỡng thật tốt, nữ tữ khác đều có mẫu thân lo những việc này, đoán chừng Triệu thị không có tốt như vậy. Lại nói đây là phúc lợi cùng hạnh phúc sau này của hắn, vẫn là hắn tốn tâm tư chăm sóc thì mới có cảm giác đặt được thành tựu, cho nên hắn bảy tìm tám lật tìm được một lọ Bách Hoa hoàn, trông mong đưa tới cho nàng. Đã cấp sư môn truyền tin, qua một thời gian sẽ chế biến thuốc tốt đưa tới đây.
"Vô lại! Sắc lang. . . . . ." Đều đọc sách đứng đắn ít khi thù hận, Sính Đình nhất thời nghèo từ, cũng không mắng ra cái từ gì mới mẻ. Hắn khẽ mỉm cười, thân hình thon dài rắn rỏi chậm rãi đi về phía nàng. Tim Sính Đinh đập vừa nhanh vừa vội, sợ hãi đi vòng qua phía bên kia của cái bàn, dường như thế này sẽ an toàn hơn một chút. Tròng mắt đen của hắn âm u không thấy đáy, nhìn nàng uy hiếp, giọng nói bình tĩnh: “Ta đếm tới ba, là nàng tự mình đi tới, hay là ta đi tới đó bắt nàng.”
Sính Đình khinh bỉ nhìn hắn, hai cái này có khác gì nhau? Lạch bạch như con vịt rất không có khí phách từ từ đi về phía hắn. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, cằm tựa trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng ma sát, một bàn tay vỗ về mái tóc đen mượt như suối của Sính Đình, trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: “Sính nhi, mẫu phi ta rất muốn gặp nàng.”
Sính Đình sửng sốt một chút, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, bật thốt lên hỏi: "Mẫu phi ngài?"
Hắn cười mỉm, dung mạo tuấn mỹ bất phàm giống như một vị thần, nhẹ giọng kiên định nói: "Ừ! Ta thích nàng! Ta muốn cưới nàng!" Tính tình của hắn vốn là mạnh mẽ xuất kích, đã là thích, liền nắm chặt trong tay. Lại nói chỉ cần là hắn thích, phụ vương và mẫu phi nhất định sẽ thích. Sính nhi của hắn tốt đẹp như vậy, đơn thuần khả ái như vậy, sẽ có người không thích nàng sao? Hắn mới không tin đâu!
Sính Đình tâm tư phức tạp trầm mặc, ngày hôm qua hắn thuận miệng nói thích nàng, nàng vào tai trái ra tai phải, cũng không có để ở trong lòng. Hắn như mặt trời chiếu sáng, thiên hoàng quý tộc có mấy phần nghiêm túc đây? Gia thế như bọn họ coi trọng nhất là dòng dõi, thân phận nàng như vậy làm sao dám trèo cao, nhưng mà hình như hắn đang nói thật? Trong đầu không khỏi thấp thỏm bất an. Nàng không phải là một tiểu cô nương không rành thế sự, cuộc sống vài năm nay đã đem nàng tôi luyện trưởng thành sớm, hắn thích cũng không làm nàng mừng rỡ như điên, ngược lại làm cho nàng sinh ra sợ hãi về thời gian sau này. Phụ thân cùng mẫu thân là thanh mai trúc mã, hai người yêu thích lẫn nhau, cuối cùng còn không phải là khuất phục nội tổ mẫu và thế lực của Triệu gia, cưới Triệu thị đó sao.
Lúc Triệu thị ở trong khuê phòng của Chương Mỹ Ngọc, nghe được có người của An Thân Vương phủ đến truyền lời, hai mẹ con sắc mặt sợ hãi không còn chút máu. Chương Mỹ Ngọc lôi kéo tay Triệu thị, run rẩy: "Có phải là bởi vì chuyện lần trước hay không?" Người chết lần trước đã làm cho nàng gặp ác mộng một thời gian dài, mỗi lần ngủ đều nhìn thấy nam nhân kia mặt đầm đìa máu nhe răng cười với nàng, nàng ác độc thế nào đi nữa dù sao cũng chỉ là thiên kim tiểu thư được nuôi ở khuê phòng, làm sao có thể thích ứng với việc như vậy
Triệu thị có phụ thân làm Thượng Thư, xem như cũng có chút thể diện. Nàng đè vai Chương Mỹ Ngọc, sắc mặt khó coi nói: “Mẫu thân đi ra trước xem một chút, con chờ tin tức của ta.”
Đỗ ma ma vẻ mặt ngạo mạn đứng ở trong phòng khách, thân hình ngay ngắn không nhúc nhích. Triệu thị vẻ mặt đầy tươi cười tiến lên nghênh đón, đối phương tuy rằng chỉ là một nô tài, nhưng đó cũng là nô tài của An Thân Vương phủ, tục ngữ nói trước cửa Tể Tướng còn quan tâm phẩm mà, những người này chính là không thể đắc tội
Đỗ ma ma hai tay đưa ra mấy tấm thiệp, sau khi đi qua hành lễ liền mở miệng nói: “Triệu phu nhân, hôm nay lão nô quấy rầy phu nhân.” Trong miệng nàng vừa nói lão nô, nhưng cách nói chuyện của nàng so với Triệu thị không biết là cao hơn gấp bao nhiêu lần, giống như nàng mới là chủ tử, Triệu thị mới là nô tài.
Triệu thị vẻ mặt cười theo, lo sợ bất an hỏi: "Xin phiền đỗ ma ma cho biết, hôm nay ngài đến là vì chuyện gì?"
Đỗ ma ma nhàn nhạt nói Triệu thị: "Lão nô ngày hôm nay là phụng mệnh vương phi, thỉnh các vị tiểu thư Chương phủ dành chút thời gian đến vương phủ ngắm hoa mai."
Triệu thị yên lòng thở dài nhẹ nhõm, không phải vì chuyện tửu lâu, coi như là vì chuyện lần trước, bà vú của Mỹ Ngọc đã chết, hai nha đầu cũng bị ém miệng, chết không đối chứng. Triệu thị nghĩ tới những chuyện này cũng không quá lo sợ nữa, liền vui vẻ ra mặt nói: “Đây là phúc phận của ba nhi nữ, đã phiền Đỗ ma ma đi đường vất vả.” Nói xong tự tay đưa qua một cái hầu bao đầy tiền.
Đỗ ma ma vén vén mí mắt, liền đem hầu bao giấu vào túi trong tay áo, sắc mặt dễ nhìn một chút. Nàng phủi phủi tay áo không chút bụi bậm, thờ ơ nói: “Lão nô có một yêu cầu quá đáng, Triệu phu nhân có thể hay không để cho lão nô nhìn qua ba vị tiểu thư một chút?
"Cho nàng" Hắn lấy ra một chuỗi đồ vật đưa tới.
Sính Đình vừa nhìn thấy lại tiếp tục kinh ngạc, cư nhiên là một chiếc lắc tay màu hồng, trên lắc tay còn khảm ba viên ngọc châu đen bóng, cho dù ánh sáng mặt trời cũng không phản chiếu giống như vậy. Mặc dù không biết là làm bắng chất liệu gì, nhưng có một cảm giác xa hoa phung phí, vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường.
Sính Đình giống như bị ong mật chích một cái, cuống quít đẩy qua. "Không cần, ngài đưa cho người khác đi!" Vô duyên vô cớ đưa nàng vật này làm cái gì, người này nghĩ như thế nào vậy?
"Không thích? Hạt châu trên mặt là Mục thần châu của Tây vực truyền tới, dùng thuốc đặc thù ngâm qua, mang ở trên người có thể giải được một số loại độc và mê dược.” Hiên Viên Húc nhẫn nại giải thích.
Sính Đình im lặng chần chờ một lát, vẫn nói: "Không phải! Ta không thể nhận." Nghe thấy hắn nói chỉ biết thứ này có tiền cũng mua không được, nàng làm sao dám nhận a?
"Không thể nhận! Ghét bỏ?!" Hiên Viên Húc giọng nói lạnh đi, nhàn nhạt mang theo đè nén tức giận. Lần đầu hắn tự tay làm cái gì đó, hơn nữa chất liệu này nghìn vàng khó mua, là bảo bối của sư phụ Viêm Dương cốc, hắn thật vất vả mới thu thập được mấy viên, nàng cư nhiên không cần!
"Nàng không cần vậy thì ném đi, dù sao ta cũng không thu hồi. Nàng dám hoàn trả, gia sẽ phá hủy nó!" Hắn nghiến răng nghiến lợi, âm thanh bao hàm uy hiếp, giơ tay làm động tác muốn bóp nát.
Sính Đình cực kỳ bất đắc dĩ nhìn hắn, thấy tính khí Phách Vương của hắn không hề có biện pháp nói: "Vật quý trọng như vậy ngài như thế nào tùy tiện tặng cho ta? Hủy đi rất đáng tiếc!” Hắn nhất định là không muốn nàng gặp nguy hiểm giống như lần trước, cho nên mới đưa nàng Mục thần châu, lúc này có chút ấm áp khác thường lướt qua trái tim nàng, ánh mắt cũng theo đó nhu hòa xuống.
Hiên Viên Húc thấy nàng thỏa hiệp, lấy ra lắc tay, giúp nàng đeo trên cổ tay trắng như ngọc. Trắng càng thêm thuần khiết, đen càng thêm huyền bí, có một loại mỹ lệ chấn động lòng người. Hắn không nhịn được nắm lấy tay mềm của nàng, đặt ở khóe miệng dịu dàng hôn mấy cái, nở nụ cười vui vẻ giống như một đứa trẻ, khuôn mặt ưu nhã cao quý lộ ra chút thỏa mãn. Ánh mắt hắn nóng rực nhìn nàng chăm chú: “Nàng nhất định phải mang ở trên người một phút giây cũng không rời! Như vậy ta có thể ít lo lắng một chút, ta làm vì trái tim của ta!”
Trời còn chưa sáng Thính Vũ liền dậy thật sớm, nàng cuộn tay áo lên đi vào phòng bếp nhỏ, đột nhiên phát hiện có hơn một khung món ăn chính. Nàng vẻ mặt nghi hoặc tiến lên thì thấy, bên trong có gà, vịt, cá, thịt bò tươi mới, rau cải, gạo loại xa hoa đắt tiền. Nàng không khỏi chấn động, vội vàng chạy tới hỏi Sính Đình, đây không phải là phòng bếp đưa tới, Triệu thị cho người đưa tới đều là một chút rau quả nát cùng nguyên liệu đã để qua đêm không còn tươi mới. May là khí trời trở lạnh, nên có một số vẫn còn ăn được.
Sính Đình nhìn thấy khung đồ ăn gì đó cũng ngẩn ra, bên trong lại còn có một túi huyết yến thượng hạng, cả điểm tâm tinh xảo của Như Ý lâu, ngay cả cái hộp đựng thức ăn ở trong khuôn cũng hóa trang rất tốt. Nhớ tới ngày hôm qua Hiên Viên Húc nói về sau mỗi ngày sẽ sai người mang đồ chuyển tới đây, tâm tình không khỏi rất là phức tạp, từ khi Chương Ngọc Long qua đời, lâu lắm rồi nàng không có cái cảm giác được người ta quan tâm như vậy! Thấy Thính Vũ vừa mừng vừa sợ nhìn những thứ đồ này, nàng một bộ dáng cô tiên bí hiểm nói: “Yên tâm dùng đi! Nhất định là ốc đồng cô nương thấy chúng ta đáng thương, nên đưa tới để giúp đỡ chúng ta, chúng ta cũng không nên lãng phí tấm lòng của người khác.” (Húc ca mà biết chị nói anh ấy là ốc bươu vàng hk biết anh sẽ làm gì chị nữa >_
"Ốc đồng cô nương? Có loại tiên này sao?" Thính Vũ mới không tin, nhẹ nhàng xuy một tiếng. "Tiểu thư nói là hồ ly tinh ta còn tin một chút, người liền phân chia đi!" Mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là thật cao hứng khi có mấy thứ này, hiện tại tiểu thư đang tuổi lớn, vốn là nên hảo hảo bồi bổ.
Buổi tối Sính Đình cũng không dám nằm ngủ sớm, ngày hôm qua Hiên Viên Húc nói tối hôm nay sẽ tới, vả lại còn uy hiếp nàng không được để nha đầu ở trong phòng, nếu không nàng sẽ đẹp mặt! Sính Đình nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của hắn, tim nàng đập dồn dập, vẻ mặt sợ sệt mang theo một chút nhiệt nóng, tất nhiên nàng không có can đảm đi nhổ râu hổ, đàng hoàng để cho Thính Vũ tự đi ngủ.
Nàng biểu hiện ngoan như vậy, làm cho Hiên Viên Húc ban đêm xông vào khêu phòng cao hứng vô cùng. Hắn đem bạc lẻ đặt bên cạnh cái gối nàng, trong mắt chìm đắm sủng nịch, cười tủm tỉm nhìn nàng. Thừa dịp nàng không phòng bị, đem nàng kéo vào ngực hung hăng trìu mến một phen. Hiện tại hắn thật sâu mê luyến cô gái trước mắt, thời thời khắc khắc muốn nhìn thấy nàng, gặp được nàng liền muốn ôm vào trong ngực, hôn nàng, vuốt ve nàng, thoáng rời đi một chút đã cảm thấy trong lòng tràn đầy trống vắng tịch mịch, đừng nói quân tử suy nghĩ đơn giản, lúc tương tư rồi đầu óc chưa từng rãnh rỗi. Hắn cũng không biết trước kia lúc không có nàng thì làm như thế nào để qua được một ngày, ôm nàng như vậy làm cho hắn cảm thấy Thiên Đường cũng không hơn được cái này.
Sính Đình bị hắn xoa nắn đến mặt đỏ tai hồng, môi anh đào cũng bị hắn hôn đến vừa đỏ vừa sưng, không nhịn được đối với hắn vừa cắn vừa đánh liều mạng giãy giụa. Người này chính là không biết sợ, vẻ thích thú còn hiện rõ trên mặt như vậy. Căn bản không nên để cho hắn vào nhà, mỗi lần đều giống như sói dữ bị bỏ đói mấy ngày, hai mắt lóe sáng như muốn ăn thịt người, nàng cũng không cần nghe hắn lừa gạt nữa!
Hiên Viên Húc ý thức được nều còn tiếp tục như vậy nữa thì thật sự không thể cứu vãn, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện buông nàng ra, vô cùng mất hứng nhìn nàng. Sính Đình vừa thẹn vừa cáu một tay đẩy hắn ra, vội vàng kéo vạt áo lại che lấp cho tốt. Nhìn thấy vẻ mặt hắn tràn đầy tiếc nuối cùng chưa thỏa mãn, trợn mắt nhìn hắn sau đó nhanh chóng đi đến cái bàn bên cạnh, cách xa hắn.
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười khẽ thở dài, âm thanh vừa mềm mại vừa dụ dỗ dành: "Lại đây! Nghe lời!"
Sính Đình sắc mặt đỏ ửng lắc đầu một cái, ánh mắt tràn ngập phòng bị nhìn hắn, cùng tiểu bạch thỏ đề phòng đại sói xám giống nhau.
Hiên Viên Húc cười như không cười nhìn nàng, nghĩ đến lát nữa còn có việc nói với nàng, vì thế cũng không cưỡng bách nàng. Từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình ngọc nhỏ tinh xảo, đưa cho nàng: “Đây là Bách Hoa hoàn do Viêm Dương cốc đặc chế, cho nàng điều dưỡng thân thể. Nàng phải nhớ ăn mỗi ngày, ta sẽ sai người đưa tới.” Lại cảnh cáo nàng: “Không cho phép lười biếng bỏ cữ! Nếu để cho ta biết nàng không ăn, ta sẽ ăn sạch nàng!” Vừa nói ánh mắt vừa lộ ra thần sắc rất mong đợi, vẻ mặt không chút đứng đắn nháy mắt với Sính Đình mấy cái: “Ta thật hi vọng nàng không ăn.” Hắn trở về lại một phen cầm Chí Tôn Bảo Điển học hỏi nhiều hơn, biết hiện tại nàng đang trong giai đoạn phát triển, cần điều dưỡng thật tốt, nữ tữ khác đều có mẫu thân lo những việc này, đoán chừng Triệu thị không có tốt như vậy. Lại nói đây là phúc lợi cùng hạnh phúc sau này của hắn, vẫn là hắn tốn tâm tư chăm sóc thì mới có cảm giác đặt được thành tựu, cho nên hắn bảy tìm tám lật tìm được một lọ Bách Hoa hoàn, trông mong đưa tới cho nàng. Đã cấp sư môn truyền tin, qua một thời gian sẽ chế biến thuốc tốt đưa tới đây.
"Vô lại! Sắc lang. . . . . ." Đều đọc sách đứng đắn ít khi thù hận, Sính Đình nhất thời nghèo từ, cũng không mắng ra cái từ gì mới mẻ. Hắn khẽ mỉm cười, thân hình thon dài rắn rỏi chậm rãi đi về phía nàng. Tim Sính Đinh đập vừa nhanh vừa vội, sợ hãi đi vòng qua phía bên kia của cái bàn, dường như thế này sẽ an toàn hơn một chút. Tròng mắt đen của hắn âm u không thấy đáy, nhìn nàng uy hiếp, giọng nói bình tĩnh: “Ta đếm tới ba, là nàng tự mình đi tới, hay là ta đi tới đó bắt nàng.”
Sính Đình khinh bỉ nhìn hắn, hai cái này có khác gì nhau? Lạch bạch như con vịt rất không có khí phách từ từ đi về phía hắn. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên ôm lấy thân hình mềm mại của nàng, cằm tựa trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng ma sát, một bàn tay vỗ về mái tóc đen mượt như suối của Sính Đình, trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: “Sính nhi, mẫu phi ta rất muốn gặp nàng.”
Sính Đình sửng sốt một chút, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, bật thốt lên hỏi: "Mẫu phi ngài?"
Hắn cười mỉm, dung mạo tuấn mỹ bất phàm giống như một vị thần, nhẹ giọng kiên định nói: "Ừ! Ta thích nàng! Ta muốn cưới nàng!" Tính tình của hắn vốn là mạnh mẽ xuất kích, đã là thích, liền nắm chặt trong tay. Lại nói chỉ cần là hắn thích, phụ vương và mẫu phi nhất định sẽ thích. Sính nhi của hắn tốt đẹp như vậy, đơn thuần khả ái như vậy, sẽ có người không thích nàng sao? Hắn mới không tin đâu!
Sính Đình tâm tư phức tạp trầm mặc, ngày hôm qua hắn thuận miệng nói thích nàng, nàng vào tai trái ra tai phải, cũng không có để ở trong lòng. Hắn như mặt trời chiếu sáng, thiên hoàng quý tộc có mấy phần nghiêm túc đây? Gia thế như bọn họ coi trọng nhất là dòng dõi, thân phận nàng như vậy làm sao dám trèo cao, nhưng mà hình như hắn đang nói thật? Trong đầu không khỏi thấp thỏm bất an. Nàng không phải là một tiểu cô nương không rành thế sự, cuộc sống vài năm nay đã đem nàng tôi luyện trưởng thành sớm, hắn thích cũng không làm nàng mừng rỡ như điên, ngược lại làm cho nàng sinh ra sợ hãi về thời gian sau này. Phụ thân cùng mẫu thân là thanh mai trúc mã, hai người yêu thích lẫn nhau, cuối cùng còn không phải là khuất phục nội tổ mẫu và thế lực của Triệu gia, cưới Triệu thị đó sao.
Lúc Triệu thị ở trong khuê phòng của Chương Mỹ Ngọc, nghe được có người của An Thân Vương phủ đến truyền lời, hai mẹ con sắc mặt sợ hãi không còn chút máu. Chương Mỹ Ngọc lôi kéo tay Triệu thị, run rẩy: "Có phải là bởi vì chuyện lần trước hay không?" Người chết lần trước đã làm cho nàng gặp ác mộng một thời gian dài, mỗi lần ngủ đều nhìn thấy nam nhân kia mặt đầm đìa máu nhe răng cười với nàng, nàng ác độc thế nào đi nữa dù sao cũng chỉ là thiên kim tiểu thư được nuôi ở khuê phòng, làm sao có thể thích ứng với việc như vậy
Triệu thị có phụ thân làm Thượng Thư, xem như cũng có chút thể diện. Nàng đè vai Chương Mỹ Ngọc, sắc mặt khó coi nói: “Mẫu thân đi ra trước xem một chút, con chờ tin tức của ta.”
Đỗ ma ma vẻ mặt ngạo mạn đứng ở trong phòng khách, thân hình ngay ngắn không nhúc nhích. Triệu thị vẻ mặt đầy tươi cười tiến lên nghênh đón, đối phương tuy rằng chỉ là một nô tài, nhưng đó cũng là nô tài của An Thân Vương phủ, tục ngữ nói trước cửa Tể Tướng còn quan tâm phẩm mà, những người này chính là không thể đắc tội
Đỗ ma ma hai tay đưa ra mấy tấm thiệp, sau khi đi qua hành lễ liền mở miệng nói: “Triệu phu nhân, hôm nay lão nô quấy rầy phu nhân.” Trong miệng nàng vừa nói lão nô, nhưng cách nói chuyện của nàng so với Triệu thị không biết là cao hơn gấp bao nhiêu lần, giống như nàng mới là chủ tử, Triệu thị mới là nô tài.
Triệu thị vẻ mặt cười theo, lo sợ bất an hỏi: "Xin phiền đỗ ma ma cho biết, hôm nay ngài đến là vì chuyện gì?"
Đỗ ma ma nhàn nhạt nói Triệu thị: "Lão nô ngày hôm nay là phụng mệnh vương phi, thỉnh các vị tiểu thư Chương phủ dành chút thời gian đến vương phủ ngắm hoa mai."
Triệu thị yên lòng thở dài nhẹ nhõm, không phải vì chuyện tửu lâu, coi như là vì chuyện lần trước, bà vú của Mỹ Ngọc đã chết, hai nha đầu cũng bị ém miệng, chết không đối chứng. Triệu thị nghĩ tới những chuyện này cũng không quá lo sợ nữa, liền vui vẻ ra mặt nói: “Đây là phúc phận của ba nhi nữ, đã phiền Đỗ ma ma đi đường vất vả.” Nói xong tự tay đưa qua một cái hầu bao đầy tiền.
Đỗ ma ma vén vén mí mắt, liền đem hầu bao giấu vào túi trong tay áo, sắc mặt dễ nhìn một chút. Nàng phủi phủi tay áo không chút bụi bậm, thờ ơ nói: “Lão nô có một yêu cầu quá đáng, Triệu phu nhân có thể hay không để cho lão nô nhìn qua ba vị tiểu thư một chút?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook