Chỉ Yêu Mình Anh
65: Phiên Ngoại 2


Trong suốt mùa xuân, Tịnh Tề cùng Ninh Nhi đều bận rộn.

Tịnh Tề mua một căn nhà gần sát ngoại thành Tân Thành, hai tầng trên dưới tổng cộng hơn hai trăm mét vuông.

Tịnh Tề và Ninh Nhi đã bàn bạc ổn thỏa với mẹ Cảnh, sau này bọn họ sẽ ở lầu trên, mẹ Cảnh ở lầu dưới, cả gia đình sống cùng nhau.

Việc mua nhà không gặp quá nhiều khó khăn, hơn nữa mẹ và Ninh Nhi đều vừa ý ngôi nhà này, môi trường thư thái, không khí trong lành, giao thông thuận tiện, kết cấu hợp lý.

Vừa đi xem nhà đã thanh toán luôn tiền cọc, mấy ngày sau nhận được chìa khóa, Tịnh Tề và Ninh Nhi liền vội vàng trang trí.
Mặc dù công ty xây dựng đã toàn quyền phụ trách thi công và thiết kế, thế nhưng việc nắm chắc phong cách tổng thể, lựa chọn vật liệu kiến trúc, và hoàn thiện công trình vẫn vô cùng quan trọng.
Sau khi mua đủ đồ đạc, lựa chọn phụ kiện, từ lớn như tủ quần áo, đồ điện gia dụng hoàn chỉnh cho phòng bếp, đến nhỏ như nồi xoong, bát, muôi canh, đèn điện, điện thoại vẫn hao phí rất nhiều tâm tư của Tịnh Tề và Ninh Nhi, cuối cùng toàn bộ công việc đều đã làm xong, lúc cả gia đình ở nhà mới đang nâng chén chúc mừng, Tịnh Tề đột nhiên nhớ đến một chuyện đại sự: “Bảo bối, chúng ta còn chưa lấy giấy đăng kí kết hôn.”
Nhờ sâm panh* yểm trợ, Ninh Nhi đỏ mặt hào phóng.

Lần trước khi cha mẹ về nước, bọn họ cũng đã xác định việc chung thân đại sự, sau đó, hai người cứ như vậy mà yêu nhau, lúc ấy đã hạ quyết tâm phải sống cùng nhau đến đầu bạc răng long.

Chỉ là Tịnh Tề và cô đều còn trẻ, còn đang trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, vì thế mà không vội vã kết hôn.

Hiện tại sự nghiệp của Tịnh Tề đã thuận lợi, Ninh Nhi vừa mới được thăng chức.

Bây giờ Tịnh Tề nhắc đến việc kết hôn, cũng chính là ý nguyện của Ninh Nhi, dù sao cũng có rượu yểm trợ, Ninh Nhi đơn giản nói: “Vậy ngày mai đi lĩnh chứng nha!”
*sâm panh 香槟: rượu champagne
Chọn ngày không bằng gặp ngày**, chuyện lấy giấy đăng kí kết hôn cứ như vậy mà quyết định.
**Cải lương không bằng bạo lực 择日不如撞日: không cần lựa chọn màu mè, đúng dịp thì đi thôi.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Tịnh Tề và Lư Trung Dương phải cùng nhau đi đến thành phố lân cận để tham dự một hội nghị tài năng kinh doanh công nghệ cao, ăn xong cơm trưa mới có thể trở về.

Ninh Nhi xin nghỉ hẳn một ngày, dự định buổi sáng sẽ tụ họp với một số bạn đại học, buổi chiều sẽ cùng Tịnh Tề hoàn tất việc đăng ký kết hôn.
Tốt nghiệp đã mấy năm, bốn chị em Lệ Chi, An Lê, Đào Tử và Ninh Nhi năm đó cuối cùng cũng có cơ hội tụ họp lại với nhau, vì Đào Tử đã học xong và về nước, còn Ninh Nhi thì sắp kết hôn.

Lệ Chi là chị cả trong bốn chị em, cũng là người kết hôn sớm nhất trong bốn người, hiện tại đứa bé trong bụng đã hơn sáu tháng, không bao lâu nữa sẽ chính thức lên chức mẹ.
“Ninh Nhi, chúc mừng cậu nha, gặp được người đàn ông mình thích liền nhanh chóng gả cho anh ấy.

Nếu không đàn ông rất dễ thay lòng đổi dạ đó.”Lệ Chi cầm tay Ninh Nhi nói.

Hồi đó trước khi chồng cô kết hôn ba tháng đột nhiên nói yêu người khác, Lệ Chi đã dùng cách vừa khóc lóc nháo nhào vừa từ chức ngay khi kết hôn xong và trở thành một bà nội trợ toàn thời gian, như vậy mới có thể thành công giữ lại được trái tim của chồng mình.

Hiện tại hai vợ chồng vô cùng đằm thắm mặn nồng, đã mang thai một quý tử, Lệ Chi hiển nhiên cho rằng đây là kết quả cho chiến lược khống chế được chồng của mình.
Ninh Nhi trợn tròn mắt, chuyện năm đó của Lệ Chi cô cũng có biết, nhưng mà cô nghĩ chuyện này rất xa vời với mình, nhưng hôm nay lại nghe cô ấy nói đến, dường như thay lòng đổi dạ là đặc điểm chung của đa số đàn ông.
An Lệ vỗ mu bàn tay Lệ Chi, mắt hạnh trừng to, “Chiều hôm nay Ninh Nhi đi lãnh chứng, cậu kể chuyện cũ từ hồi lâu dọa cậu ấy làm gì, cậu của bây giờ cũng đang rất tốt mà.” Lại lôi kéo tay Ninh Nhi nói: “Ninh Nhi cậu chưa cân nhắc chu đáo, lại dám muốn kết hôn.

Cậu xem bây giờ tôi không ai chiều không ai yêu, tôi vẫn sống vui vẻ như thường, có chàng trai nào tặng hoa, tôi sẽ hẹn hò với anh ấy, không phải chỉ có tranh thủ thời gian kiếm tiền.

Chỉ có đều chung quy những người đàn ông đều không đáng tin cậy, phụ nữ cuối cùng vẫn là nên dựa vào chính bản thân, kiếm nhiều tiền một tý mới là đạo lý vững chắc.” Hiện tại An Lê đang là ca sĩ có chút danh tiếng, còn cùng người khác kinh doanh, là một tiểu phú bà nổi tiếng học chung lớp.

Nghe đâu là có một người bạn trai, nhưng người này lại chỉ muốn bay nhảy phóng khoáng, ôm thái độ có chết cũng không chịu bàn đến chuyện kết hôn.
Ninh Nhi miễn cưỡng nhếch miệng cười một chút.

Mới chỉ vài năm ngắn ngủi không gặp nhau, thế mà tất cả mọi người đều không còn lại những tiểu cô nương thanh thuần thời học sinh nữa rồi, sao lại có nhiều oán trách với xã hội nhân sinh vậy? Cô nhìn về phía Đào Tử xin giúp đỡ.

Đào Tử là người bằng tuổi và gần gũi với Ninh Nhi nhất trong bốn người, đều cùng nhau vào đại học vào lúc còn chưa được 17 tuổi.

Có lẽ vì thế mà các cô vào lúc đó đã đồng cảm với nhau hơn một chút.
“Này Ninh Nhi, cậu thật sự đã nghĩ kĩ chưa? Chúng ta tuổi còn rất nhỏ, cậu thật sự muốn chôn vùi bản thân trong vòng xoáy của hôn nhân sao? Có thể là cả đời cũng không thể thoát ra được.” Đào Tử có một đôi mắt to mờ sương, khiến cho người khác có cảm giác cô có thể sẽ khóc.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đi du học, sau đó lại đổi chuyên ngành và bắt đầu nghiên cứu học thuật, chưa từng nói chuyện yêu đương vào tuổi đôi mươi, mang một bộ dạng khó hiểu về tình yêu nơi trần gian.
Ninh Nhi choáng váng cả đầu, cứ nghe đám chị em này nói tiếp, dường như việc kết hôn là chuyện thật sự rất đáng sợ, cô đột nhiên thấy tương lai mù mịt, đường đi khắc nghiệt, đầy rẫy cạm bẫy.
An Lê đã chuẩn bị bữa cơm trưa ở nhà cô cho mọi người, người làm nhà cô được đặc biệt mời từ Thượng Hải về, có thể nấu được những món ăn Thượng Hải chính thống.

Lệ Chi và Đào Tử vỗ tay phụ họa, Ninh Nhi thì đang phiền muộn trong lòng chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.

“Đi thôi Ninh Nhi, chờ cậu kết hôn xong muốn ra ngoài chơi sẽ vô cùng khó khăn đó.” Lệ Chi kéo tay Ninh Nhi nói.

Cô chính là ví dụ rõ ràng nhất, thân là bà chủ nhà, nói còn không bằng một người làm toàn thời gian, chỉ ra ngoài một lúc chồng liền gọi ba bốn cuộc điện thoại hối cô trở về.

Lần này cô thừa dịp chồng đi công tác mới có thể may mắn tham gia buổi tụ tập chị em này.
Sắc mặt Ninh Nhi càng khó nhìn, lấy cớ cơ thể không thoải mái, vội vàng tạm biệt chị em.
Ninh Nhi nhốt bản thân vào trong phòng, khi cô có chuyện gì đó trong lòng, theo bản năng sẽ trao đổi với Tịnh Tề, lần này cũng không chút do dự mà gọi điện cho Tịnh Tề.
“Bảo bối, anh và Lư Trung Dương không kịp ăn cơm trưa mà đang vội vàng trở về, rất nhanh sẽ về đến.

Gặp nhau vào hai giờ ở cửa cụ dân chính được không em?” Tịnh Tề nhìn ID người gọi, vui mừng bắt điện thoại.
“Tịnh Tề………” Ninh Nhi buồn rười rượi nói: “Em không muốn kết hôn.”
“Sao vậy em?” Tịnh Tề lắp bắp kinh hãi, lo lắng Ninh Nhi đã xảy ra chuyện gì.
“Các cô ấy nói khi sau khi đàn ông kết hôn sẽ thay lòng đổi dạ, chúng ta không kết hôn, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay lòng.” Ninh Nhi hít hít cái mũi, ủy khuất nói.
“Là ai nói? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy em?” Tịnh Tề dở khóc dở cười.

Ai là đàn ông cũng đều có nỗi lo lớn như vậy, là những chuyện nhảy ra gây rắc rối cho họ vào thời điểm mấu chốt khi sắp kết hôn.
“Dù sao đi nữa, bây giờ em không muốn kết hôn.” Ninh Nhi càng nói càng tủi thân, và đã khóc nức nở.
“Bảo bội đừng nóng vội, anh sẽ lập tức về nhà ngay.

Em đang ở phòng nào?”
“Phòng tân hôn.” Ninh Nhi nói.

Tuy rằng lúc này cô tràn ngập sợ hãi đối với hôn nhân, nhưng vẫn không tự chủ được mà đến nơi thuộc về cô và Tịnh Tề trong nhà.
Bụng Ninh Nhi trống rỗng, vô cùng khó chịu.

Cô tìm thấy rất nhiều đồ ăn vặt như khoai tây chiên, trái cây sấy khô, pha cho mình một ly sữa nóng, ăn vài miếng lớn, rồi lại uống ừng ực, chỉ trong chốc lát bụng đã tròn vo.
Ninh Nhi ném mình xuống giường.

Tịnh Tề biết cô thích giường lớn, trước đó mấy ngày đã đưa cô đến trung tâm mua sắm đồ gia dụng nhà cửa.

Đi đường lâu đến nỗi, bàn tay chống nạng của Tịnh Tề bị cọ xát đầy vết rộp và máu, mới mua được một chiếc giường rộng rãi thoải mái mềm mại như thế này.

Giá vô cùng đắt, thậm chí bọn họ còn định rút lui không mua nữa, nhưng vì cô thích, Tịnh Tề liền mua không chút do dự.
Tịnh Tề đối xử với mình tốt như vậy? Làm sao có thể thay lòng đổi dạ được? Ninh Nhi nghĩ.
Ninh Nhi xoay người đứng lên, đổ từ trong cái túi nhỏ ra rất nhiều thứ, bày ra trên giường.
Điện thoại mới mua, cùng với cái Tịnh Tề đang dùng kia là mẫu của cặp đôi; vòng cổ con mèo nhỏ đáng yêu, là quà giáng sinh năm ngoái Tịnh Tề tặng cho cô; nhẫn kim cương đặc biệt tinh xảo, tuy không đáng giá rất nhiều tiền nhưng đó là bằng chứng cho việc Tịnh Tề đã dành rất nhiều thời gian chuẩn bị cho việc cầu hôn cô; trứng sủng vật Tịnh Tề, là anh đã tốn rất nhiều công sức tự tay làm cho cô….

Mở máy tính lên, thuần thục nhập địa chỉ vào thanh tìm kiếm, mở trang web “Ninh yêu” ra, vào mục riêng tư “Nhật ký yêu Ninh”, buổi tối ngày hôm trước, Tịnh Tề đã dùng những câu văn hạnh phúc viết rằng: “Ngày mai cùng với bảo bối Ninh Nhi hoàn tất việc đăng ký kết hôn xong, cô ấy sẽ trở thành cô dâu nhỏ của mình, là người mình yêu chiều cả đời, bảo vệ cả đời.”
Ninh Nhi thở dài nhẹ nhõm.

Cô cùng Tịnh Tề quen biết và yêu nhau đến nay đã được ba năm nhiều giờ, Tịnh Tề là dạng người gì, cô là người rõ ràng nhất.

Tịnh Tề của cô, cho đến bây giờ đã đủ xuất sắc, nhưng anh vẫn luôn làm việc chăm chỉ để khiến bản thân tốt hơn; Tịnh Tề của cô, cho đến bây giờ vẫn luôn yêu cô cưng chiều cô, lại luôn nghĩ mình làm vẫn chưa đủ, phải dốc sức tốt với cô hơn chút nữa; Tịnh Tề của cô, thỉnh thoảng sẽ có một chút tự ti, nhưng anh lại luôn động viên bản thân mình, tin rằng bản thân mình không kém cạnh ai; Tịnh Tề của cô, không có bất cứ thứ gì có thể làm lung lay được tình yêu và quyết tâm bảo vệ cô của anh; Tịnh Tề của cô, đứng trước vô số cơ hội sau khi sự nghiệp thành công, anh vẫn lựa chọn từ bỏ, luôn đặt nàng và gia đình lên hàng đầu.

Tịnh Tề như vậy, luôn nghĩ cho cô mọi lúc, nếu xem anh là người quan trọng nhất, cô lại có thể sợ anh thay lòng đổi dạ….
Ninh Nhi vỗ vỗ đầu mình, mọi người đều nói là con gái học ngành kỹ thuật thì sẽ lý trí hơn, cô cũng xác nhận câu nói này trong công việc, nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm này, cô lại thường có những suy nghĩ buồn cười, lần này thế mà lại bị bàn cùng lớp nói mấy cậu đã sợ đến mức ngay cả kết hôn cũng không dám kết.

Ai cũng có cuộc sống riêng của họ, ai cũng có cho mình những quan điểm riêng, người khác sợ hãi hôn nhân, cô đi theo để xem náo nhiệt làm gì?
Tự mình suy nghĩ cẩn thận, Ninh Nhi ngồi dậy nhếch miệng ngây ngô cười.

Ngoài cửa có âm thanh vang lên, chính là Tịnh Tề đang vội vàng trở về.
Nghĩ đến chuyện gọi điện đến nói chuyện chẳng hiểu ra sao, Ninh Nhi ngượng ngùng ngồi dậy, ngồi ngay ngắn ở trên giường khuôn mặt nhỏ dùng hết sức làm vẻ nghiêm túc, nhất định phải Tịnh Tề phải cho cô một bậc thang đi xuống.
“Bảo bối làm sao vậy?” Tịnh Tề nhanh chóng đi đến phòng, đặt nạng ở một bên, bò lên giường cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhi.
Ninh Nhi quay đầu đi, không nói lời nào.
Tịnh Tề dịu dàng ôm Ninh Nhi vào lòng, “Đúng là đồ ngốc nhỏ, sao anh lại có thể thay lòng đổi dạ.

Em chính là bảo bối mà anh yêu thương cả đời không đủ.” Tịnh Tề cọ mặt lên tóc Ninh Nhi, cô bé này nhất định là bị người khác dọa rồi, anh phải an ủi thật tốt mới được.
“Các cô ấy nói, đàn ông sau khi kết hôn sẽ ức hiếp phụ nữ.” Ninh Nhi chôn đầu trong lòng Tịnh Tề, rầu rĩ nói.

“Chuyện vô căn cứ.

Khi đàn ông kết hôn chỉ càng thêm yêu phụ nữ.

Ít nhất anh là như thế.

Nếu không tin, em có thể thử thách anh một khoảng thời gian được không.” Tịnh Tề quýnh cả lên, anh vô ý nói khích*.
*phép khích tướng 激将法.: kích tướng; nói khích; khích tướng (dùng lời lẽ để kích người ta làm)
Thử thách? Nó không phải là làm hoãn lại ngày cưới sao? Ninh Nhi không biết chỉ vì suy nghĩ buồn cười của mình mà lại gây tai họa đến vậy, trong lòng quýnh cả lên, nói: “Không cần thử thách, nhưng anh hãy đảm bảo, sau khi kết hôn lại càng phải cưng chiều em hơn nữa.”
“Anh đảm bảo.” Tịnh Tề vội vàng nói.
“Việc nhà ai làm?” Ninh Nhi hỏi.
“Anh làm.”
“Cơm ai nấu?”
“Anh nấu.”
“Đứa nhỏ ai sinh?”
“Anh sinh.”
Ninh Nhi phì cừi, cắn mặt Tịnh Tề một cái, tràn ngập hài lòng nhìn anh.
Tịnh Tề đỏ mặt, bóp bóp cái mũi nhỏ của cô, “Hiện tại đã hài lòng chưa?”
“Hừ hừ”, Ninh Nhi đắc ý hừ nói, “Cũng không tệ lắm! Nhưng mà sinh con sẽ không làm khó dễ anh đâu, còn những cái khác, anh nói lời phải giữ lời đó.”
“Nhất định sẽ tuân lời.” Tịnh Tề nghịch ngợm nói, “Vợ yêu của anh, chúng ta nên xuất phát rồi nhỉ?”
“Đi đâu?” Ninh Nhi nói.
“Đi đăng kí kết hôn đó!”
Ninh Nhi chạy nhanh đến xem đồng hồ, một buổi chiều trôi qua trong nháy mắt, thời gian đã điểm bốn giờ chiều.
“Này, nhanh lên, cục dân chính sẽ tan làm sớm đấy.” Ninh Nhi nóng nảy, cầm lấy túi xách và chạy ra bên ngoài.
Vội vàng gấp gáp, cuối cùng Ninh Nhi và Tịnh Tề cũng đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Một nhân viên mặt tròn đang thu dọn tài liệu trên mặt bàn, xem chừng là đang chuẩn bị tan tầm.
Ninh Nhi lấy căn cước và ảnh chụp đã chuẩn bị đầy đủ đặt lên bàn, cô lo lắng nhìn chị ấy.
“Sao mà muộn như vậy mới đến? Ngồi xuống đi!” Nhân viên kia vừa nói, vừa mở giấy chứng nhận ra kiểm tra.
Ninh Nhi và Tịnh Tề ngồi cạnh nhau đối diện nhân viên, hai tay nắm chặt nhau.
“Kết hôn không phải là một trò đùa, hai cô cậu đã quyết định kỹ chưa?” Nhân viên kia nghiêm túc nói.
“Quyết định rồi, không bao giờ xa nhau.” Ninh Nhi và Tịnh Tề đồng thanh nói.
Chị nhân viên cười và tiến hành thực hiện thủ tục cho họ, sau khi thủ tục hoàn tất, ấn một dấu in nổi lên tờ giấy kết hôn đỏ thẫm và giao vào tay họ.
Tịnh Tề vuốt ve dấu in nổi kia, trong lòng vô cùng xúc động và cảm tạ.

Anh và Ninh Nhi, trải qua nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện xảy ra, cuối cùng cũng đã tu thành chính quả.

Giấy chứng nhận kết hôn này, là hạnh phúc, cũng là trách nhiệm.

Ninh Nhi đã muốn giao cả đời của cô cho anh, anh phải càng thêm cố gắng quý trọng và bảo vệ báu vật quan trọng nhất cả đời anh.
Ninh Nhi lần lượt cảm ơn chị đại kia, tặng một gói chocolate lớn cho cô ấy, sau đó ân cần đỡ Tịnh Tề đứng dậy, hết sức phấn khẩn mà tính toán về nhà chúc mừng.
“Từ từ….” Chị đại đằng sau bỗng la to.
Ninh Nhi và Tịnh Tề nghi hoặc xoay người.
“Có thể nhìn thấy, hai cô cậu ở bên nhau thật sự không dễ dàng gì, tôi chúc các cô cậu đầu bạc răng long, hạnh phúc cả đời nhé.”
“Cảm ơn, nhất định sẽ như vậy!” Lại cùng đồng thanh nói, tràn đầy tự tin.
****
Ninh Nhi vội vàng lái chiếc Honda Accord*màu trắng đến trung tâm phục hồi chức năng.

Hôm này cô đến sân bay đón một khách hàng Hàn Quốc về nước.

Thời gian còn lại không nhiều lắm, cô phải nhanh một chút, cố gắng gặp Tịnh Tề kịp giờ.
*Honda Accord: một nhãn hiệu xe hơi Nhật Bản.
Tháng trước, Tịnh Tề cuối cùng đã quyết định lắp chân giả cho lễ đính hôn.

Ninh Nhi tuy rằng chưa thấy qua chân giả thật, nhưng chỉ cần nghĩ đến cái chân giả bằng kim loại tổng hợp đó ngày qua ngày ma sát với phân chân bị cụt chỉ to cỡ bằng bàn tay lớn của anh, cô vẫn đau lòng không sao thở nổi.


Cô khuyên anh không cần lắp, dù sao anh cũng vô cùng đẹp trai, cũng không ai để ý đến khuyết tật của anh.

Tịnh Tề nắm tay cô nói, anh nằm mơ cũng muốn ở ngay hôn lễ ấy kéo tay cô cùng đi vào lễ đường, càng muốn nắm tay cô đi tản bộ thật lâu, thật dài trong cuộc sống.

Bây giờ kinh tế và thời gian đều cho phép, anh sẽ thoát khỏi đôi nạng gò bó, cho Ninh Nhi một hạnh phúc đầy đủ hơn.
Mẹ Cảnh ở một bên đỏ mắt, sau vụ tai nạn năm đó của Tịnh Tề, bà đã đề xuất lắp chân giả cho con trai, nhưng Tịnh Tề lúc đó lại ngăn cản bà, chống nạng học cách đi một lần nữa.

Anh biết vì để cứu mạng anh, trong nhà đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm, cha mẹ đã phải ly hôn, anh không thể để cho mẹ anh đi mượn tiền xung quanh chỉ vì để lắp cái đồ trang trí kia cho anh được.

Nếu ít đi một chân, anh dựa vào nạng cũng có thể giống với những người bình thường trong cuộc sống, nếu chỉ vì trang bị một cái chân giả đó mà khiến mẹ anh gánh trên lưng nợ nần chồng chất, anh sẽ áy náy cả đời.

Mẹ Cảnh không thể lay chuyển được đứa con trai cố chấp của mình, đành phải tạm thời ngừng nói chuyện lắp chân giả.

Mười năm trôi qua, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy con trai vì khiếm khuyết một chân mà phải chống đỡ những bất tiện cuộc sống mang đến, lòng bà đau như kim đâm.

Nhưng bà không thể lại yêu cầu Tịnh Tề mang chân giả, bà sợ đứa con trai hiểu chuyện của bà sẽ nói, mẹ ơi, chân giả rất đắt, con không cần đâu.

Như thế sẽ càng làm lòng bà thêm đau.
Thực ra, làm một người mẹ, sao bà lại không biết, Tịnh Tề đã khao khát được xuất hiện trước mặt người mình yêu trong hình ảnh một chàng trai khỏe mạnh và hoàn chỉnh như mười năm trước.

Thiếu đi một chân, anh vô cùng để ý, nhưng mà anh cũng đủ kiên cường, không thể hiện đau khổ ra ngoài.

Bây giờ qua những cô gắng của bản thân Tịnh Tề, anh đã có đủ khả năng tự lắp chân giả, bà sẽ là người mẹ luôn ủng hộ anh.
Mẹ Cảnh kéo Ninh Nhi qua một bên, nói từ đầu đến cuối sự việc này cho cô biết.

Đôi mắt to xinh đẹp của Ninh Nhi lập tức chứa đầy nước mắt.

Quay lại bên Tịnh Tề, cô ôm cơ thể gầy yếu của anh nói, “Em sẽ cùng anh đi trung tâm phục hồi chức năng, nhưng anh phải đồng ý với em, nếu có đâu cũng không cần miễn cưỡng chính mình.”
Tịnh Tề cười thổi lên cái mũi nhỏ của Ninh Nhi, “Anh đi lắp một chân, chứ không phải đi cắt bỏ một chân nữa đâu, em biến mình thành con mèo nhỏ mít ướt, có phải sợ anh đến lúc đó lại càng thêm đẹp trai hơn không?”
Ninh Nhi lau khô nước mắt, cắn anh như một con thú nhỏ, anh bị cắn đến ngứa ngáy, liền ôm cô cười rạng rỡ.
Đo cơ thể, vẽ mẫu thiết kế, sau đó chờ đợi hơn nữa tháng.

Chân giả của Tịnh Tề cuối cùng cũng làm xong.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tịnh Tề không cho cô mỗi ngày đưa anh đến trung tâm phục hồi chức năng, nói rằng chỉ cần yên tĩnh chờ đợi hai ba tháng, là anh có thể tự dùng hai chân của mình đến công ty đón cô tan làm.
Ninh Nhi hết sức ngoan ngoãn, thật sự không đưa Tịnh Tề đi đến trung tâm phục hồi chức năng.

Nhưng mỗi lần khi trở về, sắc mặt của Tịnh Tề đều tái nhợt như vậy, cơ thể mệt mỏi, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn được một muỗng, phải nghỉ ngơi trên giường.

Nhìn thấy cơ thể vốn đã gầy của anh nay lại có xu hướng gầy hơn nữa, Ninh Nhi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, hôm nay nhất định phải đến trung tâm chăm sóc chức năng với anh, sau đó cùng anh ăn những món Hoài Dương mà anh thích, giúp anh bồi bổ thân thể.
Đến bệnh viện số 1 nhanh như chớp, tìm được trung tâm phục hồi chức năng.

Ninh Nhi đi đỗ xe xong, dựa vào bảng hướng dẫn tìm được phòng phục hồi chức năng mà Tịnh Tề tập luyện.
Phòng hồi sức sáng sủa, rộng rãi giống như một trung tâm hoạt động của sinh viên đại học, Ninh Nhi nhìn thoáng qua liền có thế thấu được Tịnh Tề đang vịn hai thanh xà kép tập tễnh bước đi.

Vì để thuận lợi cho hoạt động, phía dưới anh mặc một chiếc quần đùi thể thao Nike, ánh đèn bên trên chiếu xuống, cái chân giả làm bằng kim loại và thép cacbon tổng hợp phản chiếu lại ánh sáng mờ nhạt, khiến cho chân trái thon dài mảnh khảnh của anh lộ rõ vẻ tái nhợt nhỏ bé yếu ớt.
Hai tay Tịnh Tề nắm chặt thanh xà, dùng chân trái tiến về phía trước, rồi lại như thể dừng lại một chút, chân phải mang chân giả mới chậm rãi bước theo.

Xem ra Tịnh Tề đi thật sự vô cùng khó khăn, nhưng cũng vô cùng tập trung, đôi mắt đẹp kiên quyết nhìn chằm chằm về phía trước, không những phần eo đi theo chân phải cần dùng sức, ngay cả hai tay cũng vì dùng sức quá nhiều, các đốt ngón tay trắng bệch, tím tái.
Đi được bốn năm bước như vậy, Tịnh Tề không thể không dừng lại, há miệng thở hổn hển, Ninh Nhi nhìn thấy cả mặt và cổ anh đều đầy mồ hôi.
Tịnh Tề chậm rãi xoay người lại, lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục luyện tập.

Một huấn luyện viên chăm sóc sức khỏe trẻ tuổi từ chỗ khác chạy đến, lớn tiếng nói: “Cậu đã tập luyện nhiều giờ rồi, không thể luyện nữa, cẩn thận phần còn lại của chân cụt lại bị thương.”
Trái tim Ninh Nhi trầm xuống, muốn đi đến đó, nhưng lại nhìn thấy Tịnh Tề mỉm cười thương lượng với huấn luyện viên, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng lại mang theo chút bướng bỉnh trẻ con.

Huấn luyện viên bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai anh, đại khái là dặn anh phải cẩn thận.

Tịnh Tề cười gật đầu, bước chân liên tục, thong thả vững vàng.
Ninh Nhi chịu đựng đau lòng, nhìn từ xa, không đành lòng quấy rấy Tịnh Tề đang tập trung.

Đột nhiên, chân phải của Tịnh Tề đứng không vững, cả người ngã về phía trước, bên chân phải chịu lực sụp đổ, nặng nề ngã xuống trên đất.
“Tịnh Tề!” Trái tim Ninh Nhi vọt lên cổ họng, ra sức la lên, ôm lấy thân thể ngã xuống của Tịnh Tề.
Tịnh Tề dường như đau đến ngất đi, sắc mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi lạnh cứ không ngừng chảy ra, thân thể trong lòng Ninh Nhi khẽ run rẩy.
“Tịnh Tề anh làm sao vậy!” Ninh Nhi hoảng sợ la lên, huấn luyện viên vừa rồi nhanh chóng chạy đến, tiếp nhận Tịnh Tề trong tay Ninh Nhi, bế anh vào phòng nghỉ.
Khi Tịnh Tề tỉnh dậy trên giường ở phòng nghỉ, đầu anh đau dữ dội.


Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Nhi, khuôn mặt tái nhợt, vậy mà vẫn cười nói: “Đừng lo lắng.”
Ninh Nhi kiềm chế lại nước mắt, vừa giúp Tịnh Tề lau mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, một bên nhìn huấn luyện viên cởi dây đai trên lưng Tịnh Tề, giúp anh gỡ chân giả xuống.
Phần chân cụt ngắn ngũn được bọc băng gạc, nhưng mà, băng gạc vốn màu trắng, giờ đã thấm đẫm máu.
“Tịnh Tề…..” Ninh Nhi cúi đầu gọi, cô biết Tịnh Tề của cô có biết bao nhiêu đau đớn, nhưng không có cách gì giúp anh, chỉ có thể thấp giọng gọi anh.
“Đồ ngốc, không có việc gì cả.

Chờ vết thương đóng vảy, rồi vết chai dày lên, sẽ không bị thương, cũng sẽ không đau nữa.” Tịnh Tề nói nhẹ nhàng bâng quơ, Ninh Nhi nghe lại thấy trái tim mình run rẩy.

Phần da thịt chân cụt còn lại của Tịnh Tề mềm mại như da trẻ con, rách da, kết vảy, đợi vết chai dày lên, Tịnh Tề sẽ phải chịu quá nhiều đau đớn!
Huấn luyện viên gọi điện thoại mời bác sĩ đến.

Nữ bác sĩ trung niên dùng kéo cắt phần băng gạc trên phần chân tàn phế của Tịnh Tề, để lộ ra phần chân cụt máu thịt lẫn lộn.
Tịnh Tề cố gắng ngồi dậy, hai tay xoay bả vai Ninh Nhi lại, không chỗ cô nhìn vào vết thương của mình.

Bác sĩ dùng nhíp gắp miếng bông gòn thấm nước thuốc rửa sạch miệng vết thương cho anh, khuôn mặt Tịnh Tề tái nhợt vì đau đớn, trắng bệch như tờ giấy, nhưng anh chỉ cắn chặt răng, ung dung cười nói với Ninh Nhi, “Giờ thì em đã biết anh chàng đẹp trai nhất trong các anh chàng đẹp trai được tạo thành ra sao rồi đấy, đúng là phải dùng đau đớn để tạo thành —–ôi!” Cuối cùng thì đã lên tiếng vì nhịn đau không nổi nữa.
Nước mắt Ninh Nhi cuối cùng cũng rơi xuống như chuỗi hạt châu.

Giờ cô đã biết Tịnh Tề vì sao lại không cho cô đến đây, anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng chịu đựng đau đớn của anh.

Anh cứ luôn như vậy, người đau đớn nhất là chính bản thân anh, nhưng anh vẫn luôn suy nghĩ đến người khác.

Tinh Tề như vậy, khiến cho người ta không thể bớt yêu thương anh dù chỉ một chút.
“Này, vợ yêu của anh, là anh bị đau, em khóc cái gì chứ —– ôi!” Lại là một tiếng hô vì đau, Tịnh Tề ão não lắc đầu, cuộc sống gần đây vô cùng an nhàn thoải mái, khiến cho anh không còn khả năng chịu đựng đau đớn như trước kia nữa.
Ninh Nhi khóc đến thương tâm, nghe được tiếng “vợ yêu của anh” kia của Tịnh Tề, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, không khỏi vừa rơi nước mắt vừa mỉm cười.

Tịnh Tề chịu đựng đau đớn, giúp Ninh Nhi lau nước mắt, “Vẫn là lúc cười xinh đẹp hơn nhiều.”
Nữ bác sĩ đang xử lý vết thương cho Tịnh Tề bị thu hút bởi cách đối xử với nhau của cặp đôi này, cô rửa sạch vết thương xong, bôi thuốc cho Tịnh Tề, rồi dùng băng gạc quấn phần chân cụt lại.

Làm xong tất cả, liền nhịn không được trêu ghẹo: “Tiểu cô nương, đau lòng cho bạn trai đi!”
“Cái gì mà bạn trai!” Ninh Nhi nghiêm mặt nói: “Anh ấy là chồng tôi, được pháp luật bảo hộ!”
Nữ bác sĩ cười đến càng vui vẻ, “Khó trách cậu ấy liều mạng tập luyện đến như vậy, hóa ra là nhà có kiều thê.*” Sau đó cô ấy nghiêm túc nói: “Tiểu cô nương, tôi nói cho cô biết, phần chân cụt của Cảnh Tịnh Tề đã bị teo đi nghiêm trọng, cho nên cậu ấy sẽ phải luyện tập gian khổ nhiều hơn người khác, mới có thể đi bộ bình thường như những người khác.”
*kiều thê 娇妻: vợ đẹp
Ninh Nhi gật đầu, chân của Tịnh Tề đã qua mười năm, trong mười năm nay, anh vẫn luôn dựa vào nạng để đi lại, phần chân cụt còn lại gần như vô dụng, hiển nhiên sẽ bị teo lại.

Trước kia chỉ lo lắng và đau lòng cho Tịnh Tề phải chịu nhiều đau đớn khi cắt chân, thật sự không nghĩ đến phần chân cụt bị teo lại đã làm cho Tịnh Tề đau đớn rất nhiều.
Nữ bác sĩ nhìn Ninh Nhi, tiếp tục nói: “Cậu ấy luyện tận vô cùng liều mạng, nhưng một mực khổ luyện như vậy cũng không phải là biện pháp tốt nhất, nếu sau khi về nhà cô có thể giúp cậu ấy mát xa mỗi ngày, rồi dùng khăn mặt chườm nóng cho cậu ấy, sẽ thúc đẩy tuần hoàn máu và phát triển cơ thể, như vậy có thể giúp được ít nhiều.”
“Tôi có thể, tôi có thể!” Ninh Nhi vội vàng gật đầu liên tục, ra sức ghi nhớ.

Nữ bác sĩ nói với Tịnh Tề: “Tiểu tử, về nhà phải nghe lời vợ, phải ngoan ngoãn mát xa và chườm nóng, biết chưa?”
Ninh Nhi thay Tịnh Tề trả lời: “Biết!”
Nữ bác sĩ và Tịnh Tề cùng nhau nở nụ cười.

Ninh Nhi thấy sắc mặt Tịnh Tề vẫn còn tái nhợt, đau lòng nói: “Anh muốn nằm lại một chút không?”
Tịnh Tề lắc đầu, “Về nhà rồi nằm tiếp, dù sao cũng phải cần mát xa.”
Ninh Nhi phấn khởi đỡ Tịnh Tề đứng dậy, Tịnh Tề bằng lòng chấp nhận sự chăm sóc nho nhỏ này của cô, khiến cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Bọn họ đều biết rằng, yêu không phải chỉ là một bên cho đi một cách liều mạng và một bên chỉ đòi lấy trong vô tận.

Yêu là sự qua lại, là làm bạn đồng hành với nhau, quan tâm chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau phát triển tốt hơn, đây chính là bí kíp hạnh phúc của họ.
Dưới sự tập luyện chăm chỉ của bản thân và sự chăm sóc tỉ mỉ của Ninh Nhi, bên chân khuyết tất bị teo lại của Tịnh Tề rất nhanh đã hồi phục được sức lực.

Có đôi khi, anh có thể dùng hai cái nạng, lắp chân giả, đi bộ chậm rãi ở nhà.

Chẳng qua là Ninh Nhi nhất định phải đi theo phía sau anh như một cái đuôi nhỏ, sợ anh không cẩn thận sẽ làm chính mình ngã xuống.
Thời gian đầu, vết thương của chân khuyết tật ngày nào cũng rướm máu, dần dần, vết thương thật sự kết vảy, Tịnh Tề vô cùng vui vẻ, nhưng lớp vảy dầy màu đen tím kia làm cho Ninh Nhi càng thêm đau lòng hơn.
Hai tháng sau, vào buổi tối cuối tuần, Ninh Nhi bước ra khỏi tòa nhà An Hoa, vội vàng chạy đến bãi đổ xe.

Ninh Nhi vừa đi vừa tính toán, trước tiên là đến trung tâm phục hồi chức năng đón Tịnh Tề, sau đó lại về nhà đón mẹ Tinh Tề, người một nhà ra ngoài ăn một bữa cơm no đủ, thật là một cuối tuần vui vẻ.

Chạy đến bãi đỗ xe, Ninh Nhi đứng lại ngẩn ngơ.
Tịnh Tề mặc một bộ quần áo thường ngày trắng như tuyết, nhàn nhã tựa vào chiếc Honda Accord của cô, hai chân dài một cong lại một duỗi ra, đẹp trai đến mức làm người ta hít thở không thông, ánh mắt sáng long lanh híp lại nhìn cô cười!
Ninh Nhi đi đến, ôm lấy eo Tịnh Tề, nhìn từ trên xuống dưới, bất ngờ nói không nên lời.
Tịnh Tề đắc ý nói: “Anh hẹn mẹ 6 giờ ở khách sạn Tiểu Tam Hiệp, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta có thể đi bộ qua đó!”
Ninh Nhi dùng sức gật đầu, kiêu ngạo nắm chặt bàn tay Tịnh Tề.

Tịnh Tề đi đường vẫn còn hơi chậm một chút, bước chân vẫn có chút chậm chạp, nhưng anh đã thực sự nắm lấy tay người con gái mà mình yêu nhất, cùng cô bước đi chầm chậm trong ánh hoàng hôn ấp áp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương