Nhìn đến Ti Việt đang đứng trước cửa nhà, tâm tình của Tô Huy giờ này chỉ có thể dùng 2 chữ kinh ngạc’ để hình dung. Cánh tay bị băng vải thật dày quấn quanh, bởi vì phải cố định vị trí, còn thêm một dải băng vòng qua cổ, hốc mắt thâm tím tụ máu làm cho người ta liên tưởng đến tạo hình trọng thương khôi hài của Châu Tinh Trì...... Nhưng mà người phía trước chính là Ti Việt không sai, cả cảm giác buồn cười một chút cũng không có, ý nghĩ đầu tiên chính là ‘người này bị thương rất nặng’.

“Huy.” Thanh âm không thay đổi, ngữ điệu cũng không thay đổi, âm tiết ngắn ngủi hữu lực, thấp trầm dễ nghe.

Người này... Làm cái gì vậy nhỉ, thật muốn chất vấn một chút, nhưng nhìn Ti Việt cả người không có chỗ nào tốt, Tô Huy vẫn là đưa hắn vào trong nhà.

Nhìn thấy tâm tình bên trong của Tô Huy, nghĩ đến sắp tới có thể gây thêm phiền toái cho cậu, Ti Việt liền mở miệng.

“Ở chỗ làm có người gây sự, theo chân bọn họ đánh một trận liền biến thành như vậy, chị Ngô bảo mấy ngày tới không cần đi làm, cho anh nghỉ ngơi vài ngày.”

Vết thương nhìn qua đúng là do cùng người khác đánh nhau, nhưng cái sự thật khách quan này làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, bị thương như vậy, nhất định phải bị va chạm rất mạnh mới ra nông nỗi này.

Hơn nữa, vì sao lại muốn về nơi này của cậu a, đây là tai nạn lao động đúng không, sao lại không kêu chị Ngô gì đó chịu trách nhiệm a!!

“Huy, trừ bỏ nơi này, anh, anh không muốn về chỗ nào khác.”

Tô Huy cổ họng căng thẳng, xoay người đến ngăn tủ tìm hộp thuốc.

Từ ngày đó đến nay đã được một tuần, vết thương trên người Ti Việt cơ bản đã khỏi hẳn. Những ngày cuối tuần đếu là Tô Huy tự tay chăm sóc. Trong nhà Ti Việt vốn dĩ cũng chỉ có một mình hắn, vết thương trên người vẫn đều là do chị Ngô kia đưa đến bệnh viện xem xét, điện thoại của cậu cũng lâu lắm không sử dụng đến nên cũng không có chi phí phát sinh. Mà Ti Việt thật sự là một người không biết đau đớn là gì. Có một lần Tô Huy tan học trở về thấy băng vải trên tay hắn đã bị tháo ra, miệng vết thương mới vừa khép lại vẫn còn chảy ra chút máu, sau một hồi truy hỏi nguyên nhân, Ti Việt lại nói là do hắn cảm thấy ngứa ngáy.

Cho dù không thích như thế nào cũng đừng nên làm như vậy chứ, người này không bao giờ làm cho người ta bớt lo. Tô Huy thở dài một tiếng cầm lấy băng vải quấn lại cố định vết thương rồi mới nói cho Ti Việt biết là không nên xử lý vết thương qua loa như vậy.

“Huy, vết thương của anh hồi phục tốt lắm.”

“...” Hừ, tất nhiên tôi biết, nếu không có gì tôi sẽ cù anh một cái, có khi còn mau khỏi hơn!

“Anh muốn hôn nhẹ em một cái. Có được không?”

“Không được! Muốn chết sớm không!” Vết thương vừa khép miệng bị Ti Việt sơ ý làm cho máu tươi tràn ra. Tuy rắng nói thân thể không sao, nhưng nhìn qua vẫn rất là dọa người.

“Biểu cảm trên mặt em sao lại như thế kia?”

“...”

“Vậy sau này anh sẽ không chọc em nữa.”

“Nói cái gì đó! Hai ngày nay vết thương tốt lên rồi nhỉ! ── Quay về nhà của anh đi!”

“Huy, em dữ quá.”

Tô Huy nghe vậy sờ sờ cổ họng ngứa ngáy do vừa rồi phát ra âm lượng quá cao, thật vậy chăng, là thật đi, bởi vì Ti Việt rất hiếm khi nói như vậy! Liếc mắt nhìn hắn một cái, thu gọn hộp thuốc, nhìn xem, hai cuộn băng vải mới mua dùng hết rồi.

“Huy, em muốn đi đâu?” Nhìn đến Tô Huy đứng dậy muốn đi, Ti Việt hỏi.

“Học bài a.” Tô Huy không chút để ý trả lời.

“Hôm nay còn sớm.”

So với bình thường thì là sớm, nhưng là bởi vì sắp đến thi cuối kỳ, nghe nói lần này sẽ là thi để phân ban. Tháng trước trường đã có ý định phân ban nghê thuật rồi, Tô Huy tuyển sinh là vào ban khoa học tự nhiên, sau này cậu muốn làm bác sỹ, không phải là do muốn cứu sống người, mà là cậu cảm thấy nghề bác sỹ sẽ không cần cũng người khác giao tiếp nhiều, chỉ cần chuyên tâm vào học tập nghiên cứu thật tốt.

“Là bởi vì còn phải thi đại học a.” Tô Huy không cảm thấy Ti Việt trong lời nói có chút rầu rĩ không vui.

“Đó là đương nhiên.” Sau này so với cấp ba mỗi ngày đều phải nỗ lực hơn chút nữa.

“Trường đó ở đâu?”

Tô Huy nói ra tên một thành phố. Nhìn thấy Ti Việt đối với việc học của cậu có hứng thú, Tô Huy cũng nhất thời hứng khởi lên nói về ngồi trường kia, rằng trường đó khẩu hiệu như thế nào, phong cảnh như thế nào, vân vân… Bình thường cha mẹ Tô Huy không quan tâm đến việc học của cậu, cũng không có bạn cùng tuổi để chia sẻ ước mơ của mình, hiện tại cơ hội đã tới, Tô Huy thao thao bất tuyệt nói, kỳ thật tất cả đều là những gì cậu xem được trên trang chủ của trường vài ngày trước.

Nhìn vẻ mặt hào hứng của Tô Huy, Ti Việt có chút ão não.

“Tô Huy không đến đó thì tốt.”

“A?” Tô Huy bị câu nguyền rủa này của hắn làm cho cứng họng, trong đầu vừa nghĩ một chút, hiểu được lý do trong đó, nhíu mày. “Là anh tự mình bỏ dở việc học, trách được ai, còn muốn tôi không đi?”

“Đầu óc anh không thông minh cho lắm.”

“Hừ.”

“Nếu em không đến đó thì tốt, có thể ở lại đây giúp anh. Công việc hiện tại của anh có thể nuôi em, sẽ không phải giống như mấy tháng vừa rồi em nuôi anh.” Ti Việt biểu tình... giống như cậu lúc nãy.

“...” Hắn là tính toán như thế này sao... Nhưng trừ bỏ phát sinh một loại quan hệ dây dưa không rõ, còn những cái khác, đều giống như cuộc sống sinh viên tốt đẹp mà cậu tự vẽ ra, tỷ như, sau kỳ thi cuối kỳ, cậu sẽ đến lớp luyện thi, nói đúng ra là lớp mà trường cấp ba phân ban, thành tích của cậu nếu vẫn giữ được như vậy... Là có thể tiến đến trường đại học kia. Nhưng lộ trình của con đường này, sẽ không có vị trí của Ti Việt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương