“Cô đang ở đâu?” Đối phương hỏi.

“Cánh cổng sắt ở sau phố của trường trung học số 10.”

“Được, đợi tôi khoảng hai mươi phút, tôi sẽ đến ngay đây.”

Đỗ Nhược nhìn đồng hồ, trời đã sắp tối rồi, nếu phù hợp cô còn định hôm nay dọn đến ở luôn.

“Tại sao anh lại cần những hai mươi phút?”

“Tôi đang bán hàng, có mười mấy vị khách vẫn đang xếp hàng đây.”

Đỗ Nhược: ….

Lại là bán hàng?

Người dân ở chỗ này rất thích mở quầy bán hàng nha.

Đỗ Nhược ngồi xổm ở cổng trường, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô liền tìm một cành cây chọc vào tổ kiến, bởi vì ngoại hình quá nổi bật, nên một đám người đi đi đi lại đều nhìn chằm chằm cô.

Cô thoải mái rộng lượng để cho người khác nhìn mình, thỉnh thoảng nhìn thấy mấy anh chàng đẹp trai và mấy người đẹp, cô còn mỉm cười với người ta.


Cũng không biết chọc được bao nhiêu con kiến thì khoé mắt của cô nhìn thấy một đôi chân dài đang đứng ở trước mặt mình.

Đỗ Nhược đã ngồi xổm được một lúc, cô hoa mắt mà ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh nắng ấm áp mờ nhạt rơi xuống, chiếu lên người của người vừa mới đến, một tầng ánh sáng màu vàng nhạt phủ lên gương mặt tuấn tú kia.

“Đi thôi.” Anh nói.

Đỗ Nhược phải nhìn mất một lúc, cuối cùng tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn, ánh mắt của cô sáng lên.

“Hoá ra là cậu, bạn cùng bàn!”

Cố Khang vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng đó, khắp cơ thể tỏa ra luồng khí đẹp trai bất cần đời, nếu là người khác nhất định sẽ tránh xa ba mét, nhưng Đỗ Nhược lại không như vậy, da mặt của cô rất dày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tự nhiên mà vươn cánh tay mềm mại trắng nõn ra.

“Chân của tôi bị tê rồi, cậu có thể kéo tôi lên được không?”

Cố Khang muốn từ chối, nhưng Đỗ Nhược đã ngay lập tức tung chiêu khác, cô nói.

“Nếu cậu không kéo tôi dậy, tôi sẽ không thuê đâu!”

Đỗ Nhược mơ hồ có linh cảm, anh đang rất cần tiền, nhất định anh sẽ đồng ý với yêu cầu của cô.


Quả nhiên là như vậy, Cố Khang do dự một lát, sau đó đưa tay về phía cô.

“Nhanh lên.”

“Vội cái gì?” Đỗ Nhược nắm lấy lòng bàn tay của anh, bị anh kéo từ từ đứng dậy.

Nhiệt độ ấm áp kết hợp cùng xúc cảm thô ráp cọ vào lòng bàn tay của hai người, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng đánh úp lại.

Trong lòng của cả hai đều cảm thấy tê dại.

Cố Khang như bị bỏng, anh mím môi nhanh chóng buông tay của cô ra.

“Tôi còn có việc phải làm, cậu theo tôi nhé.” Anh vẫn lời ít ý nhiều như mọi khi, sau đó xoay người đi đằng trước.

Đỗ Nhược nhìn theo bóng lưng của anh, lúc này cô mới phát hiện ra anh đã thay đồng phục rồi.

Trên người Cố Khang mặc một chiếc áo phông màu đen với hoạ tiết vô cùng đơn giản, không có hoa văn hay chữ cái, khiến cho thân hình của anh thẳng tắp như cây tùng.

Tên nhóc này.

Mặc dù tính cách khá là khó gần nhưng ngoại hình lại chọc đúng thẩm mỹ của cô như vậy.

Đỗ Nhược sửa lại các nếp uốn trên váy hai dây, sau đó nhanh chóng đuổi theo anh.





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương