Phòng thiết bị nằm trên tầng hai của sân vận động.

Ở đây rộng rãi và sáng sủa, có rất nhiều loại thiết bị cần thiết cho các môn thể thao khác nhau, hoa hoè loè loẹt.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược đến chỗ này, cô đi xung quanh một vòng, đâu đâu cũng thấy mới lạ.

Cô nhìn đông ngó tây, sau đó cúi người lấy một sợi dây thừng thô dài ở trên ngăn tủ xuống, quay đầu lại hỏi Cố Khang.

“Cái này dùng để làm gì vậy?”

Cố Khang đang xếp vợt lên giá theo đúng quy định, kiểm tra số lượng, vừa lau mồ hôi trên trán vừa quay đầu lại nhìn cô.

“Sợi dây thừng đó dùng để thi đấu kéo co trong thời gian huấn luyện quân sự.”

Đỗ Nhược chợt nhận ra, cô bỏ dây thừng xuống.

Cô ngẩng đầu lên, một vài cây thường xuân xanh tràn đầy sức sống đang leo lên trên tảng đá bên cạnh cửa sổ phía đông lập tức thu hút sự chú ý của cô.

Cô cởi giày ra, sau đó dẫm lên tấm thảm da màu đen dùng để gập bụng, cúi đầu nhìn ra ngoài.


Đúng lúc nhìn thấy một hotboy nổi tiếng trong trường đang cởi trần chạy từ trên núi chạy xuống, dưới ánh nắng mặt trời của những ngày vào đông, đường cong cơ bắp của anh ta trở nên tràn đầy sức mạnh sau khi trải qua huấn luyện một cách có hệ thống.

Diệp Hạo Thiên là một học sinh chuyên thể thao, chiều cao chuẩn là 188 centimet, cô từng nghe Vân Khinh Khinh nói ba của anh ta chính là vận động viên quốc gia đã nghỉ thi đấu, ông ấy là người đã từng giành chức vô địch trong hạng mục thể dục thể thao trong nước.

Khả năng học các môn văn hoá của Diệp Hạo Thiên cũng không hề tệ, nằm trong top ba mươi của cả lớp, rất có thể sẽ được nhận vào học viện thể thao đứng đầu trong nước.

Nhắc mới nhớ, cách mà Đỗ Nhược và anh ta quen biết cực kỳ cẩu huyết.

Sau khi khai giảng, trên Tieba của trường trung học số 10 có tổ chức bình chọn hot boy và hoa khôi mới của trường, Diệp Hạo Thiên đã giành được vị trí này hai kỳ liên tiếp một cách xứng đáng, nhưng khi chọn đến hoa khôi thì mọi người lại xảy ra tranh cãi, sau đó không biết ai đã đăng tấm ảnh của Đỗ Nhược đang đứng liếm kem lên diễn đàn.

Đó là ngày đầu tiên Đỗ Nhược nhập học, cô bước ra khỏi sảnh lớn, cách đây không lâu, cô vừa mới ăn một bát khoai tây chất thành núi, nên hiện tại khát không chịu được, cuối cùng cô quyết định đi vào cửa hàng mua một cây kem.

Cô đứng bên cạnh bồn hoa, vừa ăn kem vừa đánh giá ngôi trường mới của mình.

Không biết là người nào đã lén quay lại cảnh này bằng điện thoại di động, chất lượng hình ảnh và góc độ ma quỷ, nhưng người đăng cũng chỉ tiện tay chụp một tấm, không ngờ cô gái nhỏ trong ảnh lại có vẻ ngoài thanh tú, khí chất duyên dáng yêu kiều khiến người đứng sau bồn hoa kinh ngạc đến ngẩn người, sau đó còn làm cho những cô gái trên Tieba phải lùi bước.

Mỹ nhân chính là tiện tay chụp một tấm ở mọi góc độ cũng khiến người khác kinh ngạc.

Huống hồ cô gái nhỏ lại đang nheo mắt liếm kem, trông càng quyến rũ và có hương vị phụ nữ hơn.

Diệp Hạo Thiên tâm huyết dâng trào, quyết định để lại lời nhắn bên dưới bài đăng này: Đàn em này thật sự không tệ nha.

Chính vì vậy nên cả Tieba sôi trào, quần chúng ăn dưa hò hét chói tai, ship CP, chủ bài post nhanh chóng ghim lên đầu, trở thành bài viết rất hot.

Số phiếu nặc danh của Đỗ Nhược tăng vọt, cuối cùng cô trở thành hoa khôi mới của trường từ lúc nào mà cô cũng không hề hay biết.

Tin tức này, vẫn là Vân Khinh Khinh nói cho cô nghe.

Sau khi nghe được chuyện này, Đỗ Nhược cũng cảm thấy rất tự hào, nhưng cô không hề để ở trong lòng.

Vài ngày sau, không biết từ đâu mà Diệp Hạo Thiên lại có được phương thức liên hệ của cô, thậm chí anh ta còn gửi tin nhắn cho cô để được thêm bạn tốt trên wechat.

Khi đó cô đang cho đàn gà của Cố Khang ở sân sau ăn.

Nghe thấy âm báo “tít tít” của điện thoại di động vang lên, cô vẫn còn đang đứng bên ngoài hàng rào, mở miệng “chích chích” chơi đùa với đám gà con, tay phải rải một nắm gạo, tay trái lấy điện thoại di động ra.


Ảnh đại diện của đối phương là Rukawa Kaede trong “Slam Dunk”, phiên bản vẽ tay, siêu dễ thương.

Đỗ Nhược cảm thấy rất thú vị nên đã đồng ý kết bạn với đối phương.

Sau khi đồng ý kết bạn, cô liền quên mất chuyện này luôn.

Dịch Hạo Thiên rất kiên nhẫn, anh ta gửi tin nhắn chào buổi sáng cho cô vào mỗi buổi sáng, buổi tối thì gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, thường lân la làm quen, anh ta còn nói nhà anh ta phủ sóng khắp thành phố A, hỏi cô là người ở đâu, kỳ nghỉ đông có muốn đi chơi với anh ta không.

Thỉnh thoảng anh ta lại gửi tin nhắn thoại dùng tiếng địa phương của thành phố A cho cô, trong đêm khuya thanh vắng, nỗi nhớ nhà của Đỗ Nhược lại bị gợi lên, thời điểm nhàm chán cô cũng sẽ trả lời anh ta một vài câu.

Thời gian gần đây, tin nhắn của anh ta gửi càng ngày lại càng nhiều hơn, anh ta bắt đầu rủ cô cuối tuần đến Happy City để xem phim, cô ngại phiền nên đã trực tiếp từ chối mà không cần suy nghĩ.

“Tôi phải giúp bạn trai dọn hàng, không có thời gian đâu.” Cô nói thẳng với anh ta.

Diệp Hạo Thiên không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh hót, “Không sao cả, tương lai vẫn còn rất dài.”

Triết lý của Diệp Hạo Thiên cũng giống như Trần Lưu, bọn họ nghĩ Đỗ Nhược và Cố Khang không phải là cùng một loại người, tiểu thư nhà giàu ở bên cạnh chàng trai nhà nghèo, cùng lắm thì Đỗ Nhược chỉ cảm thấy mới mẻ được một thời gian, không bao lâu nữa hai người bọn họ sẽ chia tay mà thôi.

Anh ta tự tin rằng mình và Đỗ Nhược mới là một cặp trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa thật sự.

Diệp Hạo Thiên dừng chân lại, đồng đội phía sau cũng đang chạy xuống núi, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Nhược một cái, sau đó đẩy đẩy cánh tay của anh ta, không quên trêu chọc vài câu.

“Anh Hạo à, anh rất có mắt nhìn nha, em gái này thật sự rất xinh đẹp đấy.”


Diệp Hạo Thiên nở một nụ cười rạng rỡ, anh ta đứng dưới bức tường đầy dây leo thường xuân, ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh.

“Nhược Nhược, cậu ở phòng thiết bị làm cái gì vậy? Có cần giúp đỡ gì không?”

Vừa nghe thấy Diệp Hạo Thiên gọi mình như vậy, Đỗ Nhược nổi hết cả da gà, cô nói thẳng.

“Diệp Hạo Thiên, cậu đừng có mà gọi thẳng biệt hiệu của tôi ra như vậy!”

Diệp Hạo Thiên cởi chiếc áo đang bị xoắn thành dây ở chỗ cạp quần vì vận động xuống, sau đó lau mồ hôi ở trên mặt đi, anh ta nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Vậy cậu muốn tôi gọi cậu là gì, Tiểu Nhược Nhược sao?”

Nhìn thấy anh ta không biết xấu hổ như vậy, Đỗ Nhược cảm thấy rất bất lực, vừa định lùi về phía sau, không thèm để ý đến anh ta nữa, thì trên mông chợt xuất hiện cảm giác hơi lạnh.

“Ai nha!” Giống như bị cái gì đó châm chích, cô hô nhỏ một tiếng, sau đó quay đầu lại.

Không biết từ khi nào Cố Khang đã quỳ xuống sau lưng cô, nhân lúc cô không để ý, anh đã tuột chiếc quần lót ren bên dưới váy của cô xuống, lòng bàn tay to lớn nắm lấy hai cánh mông trắng nõn đang vểnh lên của cô, sau đó một nụ hôn nóng bỏng mang theo ý vị trừng phạt rơi xuống làn da trắng nõn tinh tế của cô.

Cảnh tượng này vô cùng kích thích và táo bạo, tim của cô đập nhanh như sấm, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, cơ thể mềm nhũn ngã xuống dưới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương