Chỉ Yêu Đỗ Nhược FULL
-
17: Tôi Đã Có Người Mà Mình Thích Rồi
Cố Khang cách Đỗ Nhược rất gần, gần trong gang tấc, Đỗ Nhược chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy sườn mặt của anh.
Trần Lưu nở một nụ cười cợt nhả, sắc đẹp ở trước mặt khiến hắn quên mất ngày hôm qua mình đã bị cô gái này công kích sỉ nhục như thế nào.
Đường cong trên khuôn mặt Cố Khang căng chặt, ngay sau đó sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ.
Tâm tư của Đỗ Nhược không hề đặt trên người Trần Lưu, cô đang miên man suy nghĩ, nhớ lại nụ hôn trên chiếc giường tre kia.
Ngay sau đó, trái tim cô đập loạn nhịp.
Ngày thường Cố Khang vẫn luôn làm mặt lạnh, thoáng nhìn đã biết không gần nữ sắc, bình tĩnh và tự chủ.
Từ khi hai người ở chung đến giờ, cô chưa bao giờ thấy ánh mắt có nhiều gợn sóng nóng bỏng như vậy của anh.
Anh lấp kín miệng của cô lại, ngây ngơ lại cháy bỏng, đầu lưỡi tiến vào, ép cho môi và răng của cô khẽ mở ra, sau đó anh nhanh chóng nhân cơ hội đó mà tiến vào bên trong, hôn một cách mãnh liệt hung ác.
Đỗ Nhược bị hôn đến thần hồn điên đảo, thiếu niên thở hổn hển, đôi tay như có lửa đốt cháy lan ra toàn bộ đồng cỏ mò xuống vội vàng sờ soạng cơ thể của cô.
Đỗ Nhược bị sức mạnh cuồng dã của anh bóp nát, cô thở hồng hộc, chân tay nhũn ra.
Cô đáp lại một cách ngây thơ, vụng về mà ôm lấy cổ anh.
Cô cảm nhận được phía dưới có anh có phản ứng, vừa thô lại vừa nóng.
Khuôn mặt của Đỗ Nhược đỏ lên, ở sâu trong lòng dấy lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Ánh mắt của anh như muốn ăn thịt người khác, trong khoảnh khắc đó, cô còn tưởng rằng anh sẽ trực tiếp muốn cô.
Cố Khang cố gắng kiềm chế lại, lòng bàn tay nóng như lửa của anh đặt lên đùi bên dưới váy của cô.
Anh chống vào chiếc giường tre, sau đó đứng dậy, áp trán mình vào trán của cô, lưu luyến hôn lên thái dương của cô.
Trái tim của Đỗ Nhược đập thình thịch, giống như không tự chủ được mà sắp nhảy ra ngoài.
Mồ hôi từ trên trán Cố Khang chảy xuống, rơi trên khuôn mặt ửng đỏ của Đỗ Nhược.
Cố Khang che giấu dục vọng khô nóng của mình, lùi lại, giọng nói cũng trở nên khàn đặc.
“Cậu ngủ ngon.”
Nhưng làm sao cô có thể ngủ ngon được đây?
Đêm hôm qua cô không tài nào ngủ nổi.
Cô luôn mơ thấy nụ hôn kia, mơ thấy anh đè mình lên chiếc giường tre ở ngoài sân, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, sáng sớm cô tỉnh dậy thì quần lót cũng ướt đẫm rồi.
Nhìn thấy ánh mắt không có tiêu cự của Đỗ Nhược, hơn nữa còn đang mặt đỏ tai hồng, Trần Lưu vui mừng ra mặt, hắn vội vàng tiến lên phía trước.
“Cậu cũng thích tôi mà, phải không?”
Trong đầu đang rối tung rối mù, bong bóng xà phòng xinh đẹp trong nháy mắt bị chọc thủng, Đỗ Nhược trừng mắt, từ chối không chút khách khí.
“Cậu không phải mẫu người mà tôi thích, tôi chúa ghét mấy người thích diễn như cậu.”
Da mặt của Trần Lưu rất dày, hắn chỉ im lặng được vài giây, sau đó đã liếm mặt hỏi.
“Vậy cậu thích loại hình nào, nói cho tôi biết đi, tôi có thể thay đổi mà.”
“Cậu không đổi được.” Đỗ nhược không giấu được vẻ chán ghét, “Tôi thích con trai phải có chỉ số IQ cao, chăm chỉ, tính cách trầm ổn bình tĩnh, cậu có phải kiểu người đó không?”
Sắc mặt Trần Lưu xám xịt, hắn đành xoay người rời đi.
Tiết học tiếp theo là tiết thể dục, tiếng chuông vừa vang lên là học sinh các lớp đã xếp hàng dài ra sân điền kinh để tiến hành tập luyện.
Đỗ Nhược có giấy chứng nhận bị bệnh hen suyễn của bệnh viện cho nên các hoạt động liên quan đến thể thao cô đều không cần tham gia, cô tìm một gốc cây lớn, sau đó nằm bên dưới đọc tiểu thuyết.
Lớp bên cạnh cũng đang đi học, có một nữ sinh ở hàng phía trước nhìn rất quen mặt, Đỗ Nhược mất một lúc để nhớ lại, hình như lần trước đã nhìn thấy ở trong ngõ nhỏ.
Khi giờ học thể dục sắp kết thúc, Đỗ Nhược vừa đi WC xong, đang định quay về lớp thì nhìn thấy cô gái kia và Cố Khang đang đứng ở trong góc.
Cô nheo mắt, núp vào chỗ tối, không hiểu tại sao lại muốn nghe trộm một chút.
Cô gái kia tỏ ra nóng nảy, “Anh Tiểu Khang, xin lỗi anh, em không ngờ Trần Lưu lại chạy đến gây phiền phức cho anh, em chỉ thuận miệng nói với anh ta hai câu, em cũng không ngờ anh ta lại hành xử như vậy…”
Nam sinh mím môi lại, im lặng không nói câu nào.
Cô gái không giấu được vẻ lo lắng, khóc đến mức hốc mắt đỏ hoe, giọng nói khô khốc khàn đặc.
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, anh cũng biết em rất thích anh, anh có thể nghiêm túc xem xét tình cảm của em được không, hơn nữa anh đừng lấy việc học tập hay muốn làm việc của anh ra để trả lời cho có nữa được không?”
Gió thổi qua sân trường đầy bóng công, cành lá rung động xào xạc.
Đỗ Nhược núp trong góc tường cũng nín thở, trái tim như thắt lại.
“Được.” Thiếu niên ăn nói rất có khí phách, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt đang khóc đến chật vật của Châu Dương, sau đó nghiêm túc nói.
“Tôi đã có người mà mình thích rồi, dĩ nhiên không phải cô.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook