Chỉ Yêu Đỗ Nhược FULL
-
11: Cây Bồ Đề
Từ nhỏ Đỗ Nhược đã bệnh tật ốm yếu, hơn nữa lại được Đỗ Hùng nuông chiều từ khi còn bé, cầm trong lòng bàn tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, yêu thương bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Cách giáo dục của bác Đỗ Nguyệt lại khác một trời một vực so với Đỗ Hùng, bác ấy cảm thấy có thể bước vào thế giới này cũng đã là kết quả của việc chọn lọc tự nhiên, không nên để đứa trẻ trở thành bông hoa trong nhà kính.
Qua vài kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Đỗ Nhược bị người bác đang làm ăn buôn bán ở bên Australia ném vào trại hè để thích nghi với cuộc sống ở bên đó.
Đỗ Nhược cũng không phải kiểu con nhà giàu gánh không nổi mà vác cũng chẳng xong, nhưng tình tính của cô lại lười biếng, chỉ cần có người xung quanh để lợi dụng, để mình có thể nằm một chỗ thì cô nhất định không bao giờ đứng lên.
Ban ngày đã làm phiền Cố Khang, cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ, sau khi dọn dẹp phòng ngủ của mình xong, cô mới đi tắm rửa, sau đó ngồi trên chiếc giường tre ở ngoài sân, bụng kêu ùng ục mà gọi ship đồ ăn.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là gần mười giờ đêm, vậy mà Cố Khang vẫn chưa về.
Cô đã gửi một tin nhắn cho Cố Khang: “Học sinh xuất sắc à, địa chỉ nhà cậu là gì vậy, tôi gọi ship đồ ăn.”
Điện thoại di động vang lên “Ting” một tiếng, Cố Khang nhanh chóng trả lời lại: Số 178, phố cổ Tinh Châu.
Đỗ Nhược điền địa chỉ nhà, cô gọi một đống đồ ăn và nước uống, sau đó mới quay lại giao diện cuộc trò chuyện.
“Học sinh xuất sắc à, khi nào thì cậu mới quay về vậy?”
m thanh gửi tin nhắn lại vang lên hai tiếng, cô đã chọn một chú thỏ nhỏ dễ thương từ gói biểu tượng cảm xúc yêu thích của mình để gửi cho Cố Khang.
Hình đại diện wechat của Cố Khang là bầu trời đêm đen kịt, sâu thẳm như vực sâu, một chút ánh sáng cũng không có, khiến cho người xem cảm thấy trong lòng đầy áp lực.
Một lúc sau cũng không thấy bên kia trả lời lại, Đỗ Nhược bấm vào ảnh đại diện của anh, muốn xem vòng bạn bè, lúc này cô mới nhận ra người nguyên thuỷ này chưa hề mở vòng bạn bè.
Đỗ Nhược chán nản nằm trên chiếc giường tre, mái tóc xoăn dài ướt một nửa xõa xuống.
Cô lên ứng dụng mua sắm trực tiếp để mua một cái màn, kèm một số đồ vật trong phòng vẫn còn thiếu.
Sau đó cô lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao vô tận, cô chụp vài tấm ảnh đẹp, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
m thanh wechat trên điện thoại di động lại vang lên.
Cô cầm điện thoại lên nhìn.
“Đang trên đường.”
Mười phút sau, Cố Khang đã quay lại, trên vai còn khiêng một chiếc túi rất lớn, chiếc túi còn lại thì anh đang cầm trên tay.
Đỗ Nhược nhận lấy, thấy cả người anh toàn là mồ hôi, áo thun cũng bị mồ hôi thấm đến ướt đẫm.
Đỗ Nhược ngoan ngoãn gỡ chiếc khăn lông trên dây treo quần áo xuống, chủ động đưa cho anh, sau đó lại đi vào bếp rót cho anh một cốc nước, cung kính dâng lên cho anh, cô còn dùng tay quạt mấy cái giúp anh như đang lấy lòng.
“Vất vả rồi, ân nhân à, tiểu nữ sẽ nhớ mãi không quên đại ân đại đức này của người.”
Cố Khang nhận lấy khăn lau mặt, uống một ngụm nước, nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt mặc một chiếc áo hai dây màu trắng phối cùng quần đùi giản dị, mái tóc xoăn đen dài đến ngang hông, cặp chân thon dài trắng nõn như ngó sen.
Khuôn mặt tươi cười vui vẻ, đôi mắt như biết nói đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, ánh mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời kia.
Không hiểu tại sao Cố Khang lại thấy cả người khô nóng, anh uống một hơi cạn sạch cốc nước, sau đó nhàn nhạt đáp.
“Không cần khách sáo.”
Vừa dứt lời anh đã quay về phòng ngủ, lấy quần áo đi tắm.
Mặc dù quen biết nhau chưa được bao lâu, nhưng Đỗ Nhược đã dán cho người bạn cùng nhà kiêm chủ nhà trọ này rất nhiều nhãn.
Chăm chỉ, cần tiền, học sinh xuất sắc, ngoài lạnh trong nóng.
Nói tóm lại, là người tốt.
Đèn trong phòng tắm sáng lên, tiếng nước vang dội, Đỗ Nhược nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc này cô mới chợt nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào chỗ người ta tắm mà ngẩn người, cô nhanh chóng quay đi chỗ khác, lòng bàn tay xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng, sau đó chạy ra mở cửa.
Cô đã đặt ba món mang về, tất cả đều do một anh trai giao hàng ship đến.
Cô xách một túi đồ ăn khuya rất lớn, sau đó tìm một bộ bàn ghế, dọn mấy món vịt nướng tôm hùm đất sushi và đồ uống ra.
Vài phút sau, Cố Khang đã tắm rửa xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Đỗ Nhược ngồi trên bàn ở trong sân vẫy tay với anh.
“Đến đây, ân nhân, chúng ta cùng ăn đi!”
Cố Khang nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn được xếp đầy trên bàn, khóe miệng run rẩy một chút.
Đỗ Nhược còn tưởng anh đang ngại, cô nhanh chóng đẩy anh đến, sau đó ấn anh ngồi xuống, ân cần đưa bát đũa cho anh.
“Cậu có muốn ăn vịt nướng trước không? Đây là đặc sản ở chỗ của tôi, nhưng hiện tại không còn đặc biệt nữa, cậu có thể ăn ở bất kỳ đâu trên thế giới này.”
Lòng tốt không thể từ chối, dưới ánh mắt sáng ngời có thần của Đỗ Nhược, Cố Khang đã nếm thử mỗi thứ một chút.
Không phải ở nhà, cũng không cần nhắc đến phép xã giao, không cần phải dè dặt từ tốn, Đỗ Nhược được ăn uống thoả thích, cô ríu rít nói chuyện bên tai anh.
“Học sinh xuất sắc, cây này tên là gì vậy?”
Bầu trời đêm vừa cao lại vừa xa, những vì sao giống như những chiếc đèn lồng tô điểm cho mảnh trời khuya, không khí trong lành, vài con đom đóm đang lẳng lặng bay múa trên ngọn cây, mọi thứ trước mắt đều đẹp như tranh vẽ, không giống ở trên đời.
Cố Khang bỏ đũa xuống, anh nhớ lại rất nhiều năm về trước, cũng ở trong sân này, anh đã hỏi ông của mình từ khi còn rất nhỏ.
“Ông ơi, cây này là cây gì vậy ạ?”
Lúc đó ông nội chưa bị trúng gió phải nằm viện, cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, ông cười hiền từ.
“Tiểu Khang, đây là cây bồ đề, chờ hạt bồ đề mọc ra, ông nội sẽ làm cho cháu một chiếc vòng đeo tay, đeo vào là khỏe mạnh may mắn.”
“Học sinh xuất sắc, tại sao cậu lại không để ý đến tôi?” Đỗ Nhược dơ tay lên quơ quơ trước mặt anh.
“Cây bồ đề.”Cố Khang nhìn thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ ở trước mặt, người khác đều tránh xa anh ba mét hoặc có ý đồ khác, chỉ có mình cô, ồn ào ầm ĩ, ánh mắt nhìn anh cũng rất chân thành, không hề che giấu thiện ý muốn thân thiết.
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ trắng nõn như trứng gà bóc, cô hơi mờ mịt, tò mò hỏi lại.
“Cây bồ đề là cây gì?”
Khoảng sân vốn luôn vắng vẻ yên lặng nay lại trở nên ồn ào hơn bởi sự xuất hiện của cô, anh cong môi cười nhạt.
“Cây mang lại may mắn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook