Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh
-
Chương 69
Editor: Đường Thất Công Tử
Đại đa số phụ nữ đều sẽ có một giấc mộng làm mẹ. Lúc tuổi quá trẻ, ảo tưởng có thể gặp được bạch mã hoàng tử ngưỡng mộ trong lòng, mà mình chính chờ đợi hoàng tử cứu vớt cô bé lọ lem là vậy... Các cô gái trẻ đều thích nằm mơ, nhưng các cô mãi mãi không hiểu được, sự chênh lệch cảnh trong mơ và thực tại.
Đinh Linh đối với Thi Vinh, chẳng phải là một giấc mộng sao. Cô không biết tự lượng sức mình, muốn có được thứ không thuộc về mình, Vì vậy cuối cùng hại bản thân rơi vào kết cục như thế, có thể trách ai? Nói cho cùng, đều là mình si tâm vọng tưởng (1). Bây giờ thành ra như vậy, thật sự cô cũng không thể trách ai. Nếu như cô có thể trưởng thành một chút, hiểu chuyện một chút, do mẹ qua đời trước, ý thức được sai lầm của mình, hoặc là do trước cha bên ngoài..., ý thức được sớm một chút, người từng trải phải giới thiệu cho cha biết Mộc Nhung Nhung không... Chuyện có phải hay không đã hoàn toàn khác?
(1) Si tâm vọng tưởng có nghĩa là sự hi vọng hão huyền trong tình yêu.
Nhìn Đinh Linh khóc tê tâm liệt phế(2) ở trên giường bệnh, Mạnh Nịnh không biết nên nói cái gì cho phải. Cô đối với cuộc sống của người khác không có tư cách gì chỉ trích, bởi vì chính nhân sinh(3) của cô cũng không quá tốt. “Đừng khóc.” Cô lại khuyên một lần.
(2) Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng
(3) Nhân sinh: Đời người. Cuộc sống con người.
Đinh Linh vẫn đang khóc.
Mạnh Nịnh không muốn nhìn em ấy khóc, người cô cũng sẽ không thoải mái. Trên thực tế, cô đối với chuyện Đinh Linh gặp, cũng không sinh ra đồng cảm bao nhiêu, nhiều nhất, chẳng qua là một tiếng thở dài. Nếu như không phải là bởi vì Đinh Linh xin cô chính là cái trong nháy mắt vô cùng đáng thương kia, chưa chắc cô sẽ giúp em ấy, nhiều lắm cho cô vay tiền thì xong rồi.
Lúc Đinh Linh vừa khóc vừa kéo, cửa phòng bệnh bị mở ra, cả người Trương Hoàng áo khoác trắng anh tuấn bức người xuất hiện ở cửa. Đúng lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, khúc xạ ở trên gọng kính màu bạc của anh, điều này tôn lên bên trong người đàn ông giống như thiên sứ cũng nát vụn.
Đương nhiên, dĩ nhiên anh không phải thiên sứ, anh vốn là là hóa thân của ma quỷ.
Mạnh Nịnh vừa nhìn thấy anh thì không nhịn được muốn cau mày: “Sao anh lại tới đây?”
“Vừa mới gọi điện thoại cho Vinh tử, anh ấy muốn anh đến xem một chút, nhân tiện nhìn em có cần giúp cái gì không...”
“Không cần, anh có thể đi.”
Nghe được Mạnh Nịnh từ chối, Trương Hoàng mắt nhỏ bé khẽ híp một cái, ánh sáng lạnh lùng bắn ra. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn Mạnh Nịnh, lại nói: “Cần giúp, em biết số điện thoại của anh.”
Mạnh Nịnh gật đầu một cái, nhưng thật ra cô hoàn toàn không giữ.
Trong nháy mắt theo Trương Hoàng tiến vào, Đinh Linh dừng khóc ngay rồi, rốt cuộc là một người đàn ông anh tuấn như vậy, cô gái nào cũng không tiện khóc trước mặt anh ta thành cái dáng quỷ này. Mạnh Nịnh thấy không khỏi thở dài trong lòng, mình nói hai lần đừng khóc, cũng không địch được Trương Hoàng ba giây đồng hồ quét khuôn mặt qua.
Thấy Đinh Linh không khóc, tâm tình cũng ổn định bình thường rồi, Mạnh Nịnh đứng lên nói: “Tiền nằm bệnh viện gì gì đó tôi đã giúp cô đóng, hai mươi nghìn dolar, các cô mua thức ăn lót dạ cho mình đi, anh còn có việc, phải đi trước rồi.”
Thế nhưng cô còn chưa đi được hai bước, thì Đinh Linh lại gọi cô lại: “Chờ một chút, chị!” Thấy Mạnh Nịnh quay đầu nhìn cô, cô cắn môi, lắp bắp nói hỏi: “Chị, chị cũng sẽ không nói với người khác chứ? Cầu xin chị, tuyệt đối đừng để người khác biết, nếu như bị bạn học biết... Thì em xong hoàn toàn.”
“Chị sẽ không nói.” Đối với Đinh Linh không tín nhiệm, Mạnh Nịnh cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là cô thản nhiên nhìn Đinh Linh, “Có thể chị không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không nói.”
“Cái gì đừng... “ Sắc mặt Đinh Linh quét trắng bệch.
Không phải cũng có một “Kẻ khác” sao! Người đó ép chết mẹ cô, mà lại cướp đi cha của cô - Mộc Nhung Nhung!
Mạnh Nịnh nghĩ thông suốt nhìn Đinh Linh, bắt đầu chuẩn bị đi, nhưng Đinh Linh lại hô ở sau lưng cô: “Chị! Chị... Chị, chị có thể ở lại giúp đỡ em hay không? Em, Em rất sợ hãi... Ô ô... “ Nói kể, không ngờ nước mắt bắt đầu rơi.
Mạnh Nịnh bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn em ấy khóc, Đinh Linh đã hơn hai mươi tuổi, sớm nên có sẵn khả năng khống chế tự bảo vệ bản thân, nhưng em ấy lại biểu hiện ngây thơ như thế, thật không biết mẹ Đinh dạy em ấy thành như vậy, rốt cuộc là giúp em ấy, hay là hại em ấy vậy. Làm sao con người có thể mãi mãi cũng không lớn lên chứ? Năm đó cô chỉ có mười mấy tuổi, vừa mới trưởng thành, thừa nhận, không thể ít bao nhiêu so với Đinh Linh, nhưng cuối cùng cũng không đối mặt sao? “Giữa chúng ta cũng không phải làquan hệ chị em tình thâm bao nhiêu, em nên biết.”
Nước mắt Đinh Linh rơi xuống ào ào: “Em biết, thế nhưng... Thế nhưng thật sự em không ngờ một người... “
“Nếu như chính em tiếp tục là như vậy thêm, em mãi mãi cũng sẽ không sẽ lớn lên.” Mạnh Nịnh nói lạnh nhạt. “Chị có thể giúp em chỉ có bấy nhiêu thôi, về sau em cũng đừng tới tìm chị nữa, chị sẽ không gặp lại em.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Còn lại Đinh Linh ngây ngốc nhìn bóng lưng của cô, nhìn không thấu rốt cuộc Mạnh Nịnh là hạng người gì.
Bây giờ thật sự chỉ còn lại có bản thân một người... Đinh Linh hít mũi, nước mắt lại nhịn không được tuôn ra. Sau khi ngày hôm nay trôi qua, ngày mai nên làm cái gì bây giờ? Ngày mai đi qua rồi, ngày mốt nhỉ? Bây giờ thân thể cô vẫn chưa phục hồi, có thể coi là phục hồi, chuyện xảy ra qua dù cho đã xảy ra, cô không có cách nào đưa nó quên mất. Để cho Đinh Linh sợ hãi bất an là, vạn nhất Mộc Nhung Nhung chuẩn bị nói chuyện của cô ra nên làm cái gì bây giờ? Cho đến lúc này, thầy cô giáo không thông cảm, các bạn học xem thường, người ngoài nói xấu sau lưng... Nếu như nói vậy, cô thà chết!
Thế nhưng... Chết... Cô không có dũng khí này. Đinh Linh nắm chăn che lại đỉnh đầu gào khóc, thật sự cô rất hối hận thật sự rất hối hận! Cô thật là nhớ mẹ! Thật là nhớ ngày trước! Cái nhà kia hông có Mộc Nhung Nhung xuất hiện!
Cô nên làm cái gì bây giờ? Bây giờ rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ? Trước mắt đã vô lộ khả tẩu(4) rồi, có người có thể mau tới cứu cô hay không?!
(4) Vô lộ khả tẩu là không còn đường chạy thoát.
Sau khi nói xong lời kia, trong lòng Mạnh Nịnh cũng không dễ vượt qua. Cô đi vào thang máy, chỉ có cho phép chính mình lưng thẳng tắp bình tĩnh lại. Lúc cô đang chuẩn bị đóng lại cửa thang máy, đột nhiên một bàn tay to khớp xương thon dài víu ở cửa rõ ràng, Trương Hoàng lại chen vào.
Mạnh Nịnh liếc anh một cái, tựa như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không quan tâm anh. Mặt mũi bắt chuyện đã vỡ rồi, bây giờ trong lòng cô không được tốt, cho nên hoàn toàn không muốn sẽ làm oan mình đi theo làm quen Trương Hoàng.
Thời gian còn lại Trương Hoàng là nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay, Vinh Tử cũng rõ là, một người lớn sống sờ sờ, chẳng lẽ còn có thể biến mất hay sao? Qua nhiều năm như vậy đều đợi ở bên cạnh anh, thì còn có thể thừa dịp chạy trốn một chút không thấy như thế? Nghĩ tới đây, anh không nhịn được liếc mắt. “Vinh Tử gọi tôi đưa cô về nhà.”
Mạnh Nịnh gật đầu một cái, đang sững sờ nhìn mũi chan mình.
Trương Hoàng nghiêng người dựa vào trong thang máy, thỉnh thoảng lại chào hỏi nhân viên y tế tiến vào, nụ cười tự nhiên mà anh tuấn đông đảo nữ y tá nhìn mặt nóng tim đập. Thật sự anh là một người đàn ông rất có thu hút, nhất là cặp cặp mắt đào hoa kia, quả thực lúc cười có thể hút hồn. Cơ thể khoác áo trắng này càng làm cho tác phong anh không đúng đắn tăng ở giữa thêm một chính trực kiên cường và hơi thở cấm dục, thoạt nhìn làm cho anh không phải như vậy “Xấu” và “Nguy hiểm“. Lúc Mạnh Nịnh nhìn chân mình mê mẩn, Trương Hoàng một mực không để lại dấu vết mà quan sát cô.
Lời nói trong lòng, đã nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối Trương Hoàng không biết rốt cuộc Thi Vinh vừa ý Mạnh Nịnh điểm nào vậy. Không sai, dáng dấp cô là đẹp, cũng thông minh, tìm không ra thiếu sót gì, phụ nữ có thể so với cô càng xinh đẹp càng thông minh cũng không phải là không có, nhiều năm qua như vậy, Thi Vinh gặp qua bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, làm sao lại sẽ ở trên người Mạnh Nịnh cái ngã lớn như vậy chứ?!Rõ là gặp quỷ, rốt cuộc trên người Mạnh Nịnh này có cái gì hấp dẫn Vinh Tử, làm cho anh từ một người đàn ông thiếu thốn tình cảm biến thành một người điên cuồng vì yêu?
Chớ đừng nhắc tới, Mạnh Nịnh còn là một tử tâm nhãn(trong tâm đã chểt). Là người đàn ông đều chẳng gặm được khối đá cứng này, ngược lại Trương Hoàng không thích loại hình này, anh thích cơ thể em gái nũng nịu mềm mại dễ đẩy ngã, tốt nhất là trắng nõn nà kiều diễm, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời. Nhưng bây giờ con gái như vậy đã rất khó nhìn thấy, cho nên anh chỉ có thể cố mà chọn làm những thứ kia “Nhìn” lên phù hợp cái tiêu chuẩn này.
Ôi, đầu năm nay, săn bắn xinh đẹp cũng không phải món tùy tâm sở dục(không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm) chuyện à!
Đến bãi đỗ xe, Mạnh Nịnh đứng đầu bên ngoài đợi Trương Hoàng lái xe đi ra, bên ngoài mặt trời hơi lớn, cô vỗ trán của mình một cái, hoa mắt, cảm thấy hơi choáng váng đầu, khóe mắt liếc qua ngắm mấy người đang phát tờ rơi mặc quần áo búp bê đáng yêu. Đến trước mặt cô, Mạnh Nịnh đưa tay nhận lấy, chỉ là bởi vì trong lúc vô tình nhìn sang nội dung tờ rơi, sau đó, cô không ngừng run rẩy, tâm loạn như ma.
Ngón tay nhỏ nhắn run rẩy vuốt ve cái tờ rơi này. Nội dung là về vùng núi nghèo khó cần điều động thầy cô giáo, trên hình ảnh là một đống quần áo tả tơi cũ nát, nhưng đứa trẻ trẻ mắt to có hồn, còn có một cái ảnh chụp chung thầy cô giáo. Các thầy giáo và bọn nhỏ đều cười rất vui vẻ, nhưng chỗ Mạnh Nịnh đã thấy, cũng là một tấm bản đồ trong phim, một đứa bé ngửa mặt lên cười, ống kính bên ngoài, đưa vào một bàn tay đẹp của người đàn ông.
Quá quen thuộc.
Quả thực... Không thể quen thuộc hơn nữa.
Mạnh Nịnh vội vàng vò tờ rơi thành một cục ném vào thùng rác, nhưng mấy giây sau, cô lại không kềm chế được đi tới, nhặt tờ rơi lên, từ từ, như châu lại tựa như bảo cầm tờ rơi mở ra từ từ.
Bàn tay khớp xương thon dài kia rất đẹp, móng tay cắt sửa ngay ngắn, tay áo hơi cuốn lên, trên cổ tay đeo một cái vòng kì quái. Ảnh chụp chung giữa thầy cô giáo cũng không có người chủ của đôi tay này, chỉ riêng tấm hình này có anh ở giữa.
Cái vòng tay giây đỏ tết kia đã phai màu rồi, phía trên áo mở một cúc áo. Móc nơ là màu đồng, đã bị mài đến vàng ố, nhưng sạch sẽ, có thể nhìn ra được người chủ là quý trọng nó như thế nào.
Đó là nơ đồng phục học sinh của Mạnh Nịnh.
Cô đứng trên đường cái người đến người đi, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Trương Hoàng vừa mở xe qua đây đã nhìn thấy Mạnh Nịnh lệ rơi đầy mặt, anh lại càng hoảng sợ, vội vàng từ trong xe đi ra, hỏi: “Làm sao vậy? Cô khóc cái gì? Có người ức hiếp cô?” Nói, ánh mắt sắc bén quét mắt một vòng ở chung quanh, đã xem không ít người sôi nổi chột dạ tránh ra. Mặc dù lúc bình thường anh là dạng người cà lơ phất phơ(5) không, nhưng lúc đứng đắn nổi dậy rất đáng sợ, cặp mắt đào hoa giống như rắn độc tàn nhẫn, làm lòng người hoảng sợ.
(5) Cà lơ phất phơ: có những cử chỉ, hành vi không đứng đắn của kẻ du đãng và lêu lổng.
Mạnh Nịnh càng không nói lời nào, Trương Hoàng càng sợ. Nếu đây là bị Vinh Tử nhìn thấy, còn không lột một lớp anh? “Ông trời, Mạnh Nịnh, cầu xin cô, cô cũng đừng khóc nữa, có phải cô muốn để Vinh Tử giết tôi không??”
Vừa nhắc tới Thi Vinh, Mạnh Nịnh chợt lấy lại tinh thần, cô vội vàng dùng tay lau nước mắt, dáng vẻ chật vật làm cho Trương Hoàng liếc mắt, người phụ nữ này cũng có lúc như vậy hả!
Đại đa số phụ nữ đều sẽ có một giấc mộng làm mẹ. Lúc tuổi quá trẻ, ảo tưởng có thể gặp được bạch mã hoàng tử ngưỡng mộ trong lòng, mà mình chính chờ đợi hoàng tử cứu vớt cô bé lọ lem là vậy... Các cô gái trẻ đều thích nằm mơ, nhưng các cô mãi mãi không hiểu được, sự chênh lệch cảnh trong mơ và thực tại.
Đinh Linh đối với Thi Vinh, chẳng phải là một giấc mộng sao. Cô không biết tự lượng sức mình, muốn có được thứ không thuộc về mình, Vì vậy cuối cùng hại bản thân rơi vào kết cục như thế, có thể trách ai? Nói cho cùng, đều là mình si tâm vọng tưởng (1). Bây giờ thành ra như vậy, thật sự cô cũng không thể trách ai. Nếu như cô có thể trưởng thành một chút, hiểu chuyện một chút, do mẹ qua đời trước, ý thức được sai lầm của mình, hoặc là do trước cha bên ngoài..., ý thức được sớm một chút, người từng trải phải giới thiệu cho cha biết Mộc Nhung Nhung không... Chuyện có phải hay không đã hoàn toàn khác?
(1) Si tâm vọng tưởng có nghĩa là sự hi vọng hão huyền trong tình yêu.
Nhìn Đinh Linh khóc tê tâm liệt phế(2) ở trên giường bệnh, Mạnh Nịnh không biết nên nói cái gì cho phải. Cô đối với cuộc sống của người khác không có tư cách gì chỉ trích, bởi vì chính nhân sinh(3) của cô cũng không quá tốt. “Đừng khóc.” Cô lại khuyên một lần.
(2) Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng
(3) Nhân sinh: Đời người. Cuộc sống con người.
Đinh Linh vẫn đang khóc.
Mạnh Nịnh không muốn nhìn em ấy khóc, người cô cũng sẽ không thoải mái. Trên thực tế, cô đối với chuyện Đinh Linh gặp, cũng không sinh ra đồng cảm bao nhiêu, nhiều nhất, chẳng qua là một tiếng thở dài. Nếu như không phải là bởi vì Đinh Linh xin cô chính là cái trong nháy mắt vô cùng đáng thương kia, chưa chắc cô sẽ giúp em ấy, nhiều lắm cho cô vay tiền thì xong rồi.
Lúc Đinh Linh vừa khóc vừa kéo, cửa phòng bệnh bị mở ra, cả người Trương Hoàng áo khoác trắng anh tuấn bức người xuất hiện ở cửa. Đúng lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, khúc xạ ở trên gọng kính màu bạc của anh, điều này tôn lên bên trong người đàn ông giống như thiên sứ cũng nát vụn.
Đương nhiên, dĩ nhiên anh không phải thiên sứ, anh vốn là là hóa thân của ma quỷ.
Mạnh Nịnh vừa nhìn thấy anh thì không nhịn được muốn cau mày: “Sao anh lại tới đây?”
“Vừa mới gọi điện thoại cho Vinh tử, anh ấy muốn anh đến xem một chút, nhân tiện nhìn em có cần giúp cái gì không...”
“Không cần, anh có thể đi.”
Nghe được Mạnh Nịnh từ chối, Trương Hoàng mắt nhỏ bé khẽ híp một cái, ánh sáng lạnh lùng bắn ra. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn Mạnh Nịnh, lại nói: “Cần giúp, em biết số điện thoại của anh.”
Mạnh Nịnh gật đầu một cái, nhưng thật ra cô hoàn toàn không giữ.
Trong nháy mắt theo Trương Hoàng tiến vào, Đinh Linh dừng khóc ngay rồi, rốt cuộc là một người đàn ông anh tuấn như vậy, cô gái nào cũng không tiện khóc trước mặt anh ta thành cái dáng quỷ này. Mạnh Nịnh thấy không khỏi thở dài trong lòng, mình nói hai lần đừng khóc, cũng không địch được Trương Hoàng ba giây đồng hồ quét khuôn mặt qua.
Thấy Đinh Linh không khóc, tâm tình cũng ổn định bình thường rồi, Mạnh Nịnh đứng lên nói: “Tiền nằm bệnh viện gì gì đó tôi đã giúp cô đóng, hai mươi nghìn dolar, các cô mua thức ăn lót dạ cho mình đi, anh còn có việc, phải đi trước rồi.”
Thế nhưng cô còn chưa đi được hai bước, thì Đinh Linh lại gọi cô lại: “Chờ một chút, chị!” Thấy Mạnh Nịnh quay đầu nhìn cô, cô cắn môi, lắp bắp nói hỏi: “Chị, chị cũng sẽ không nói với người khác chứ? Cầu xin chị, tuyệt đối đừng để người khác biết, nếu như bị bạn học biết... Thì em xong hoàn toàn.”
“Chị sẽ không nói.” Đối với Đinh Linh không tín nhiệm, Mạnh Nịnh cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là cô thản nhiên nhìn Đinh Linh, “Có thể chị không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không nói.”
“Cái gì đừng... “ Sắc mặt Đinh Linh quét trắng bệch.
Không phải cũng có một “Kẻ khác” sao! Người đó ép chết mẹ cô, mà lại cướp đi cha của cô - Mộc Nhung Nhung!
Mạnh Nịnh nghĩ thông suốt nhìn Đinh Linh, bắt đầu chuẩn bị đi, nhưng Đinh Linh lại hô ở sau lưng cô: “Chị! Chị... Chị, chị có thể ở lại giúp đỡ em hay không? Em, Em rất sợ hãi... Ô ô... “ Nói kể, không ngờ nước mắt bắt đầu rơi.
Mạnh Nịnh bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn em ấy khóc, Đinh Linh đã hơn hai mươi tuổi, sớm nên có sẵn khả năng khống chế tự bảo vệ bản thân, nhưng em ấy lại biểu hiện ngây thơ như thế, thật không biết mẹ Đinh dạy em ấy thành như vậy, rốt cuộc là giúp em ấy, hay là hại em ấy vậy. Làm sao con người có thể mãi mãi cũng không lớn lên chứ? Năm đó cô chỉ có mười mấy tuổi, vừa mới trưởng thành, thừa nhận, không thể ít bao nhiêu so với Đinh Linh, nhưng cuối cùng cũng không đối mặt sao? “Giữa chúng ta cũng không phải làquan hệ chị em tình thâm bao nhiêu, em nên biết.”
Nước mắt Đinh Linh rơi xuống ào ào: “Em biết, thế nhưng... Thế nhưng thật sự em không ngờ một người... “
“Nếu như chính em tiếp tục là như vậy thêm, em mãi mãi cũng sẽ không sẽ lớn lên.” Mạnh Nịnh nói lạnh nhạt. “Chị có thể giúp em chỉ có bấy nhiêu thôi, về sau em cũng đừng tới tìm chị nữa, chị sẽ không gặp lại em.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Còn lại Đinh Linh ngây ngốc nhìn bóng lưng của cô, nhìn không thấu rốt cuộc Mạnh Nịnh là hạng người gì.
Bây giờ thật sự chỉ còn lại có bản thân một người... Đinh Linh hít mũi, nước mắt lại nhịn không được tuôn ra. Sau khi ngày hôm nay trôi qua, ngày mai nên làm cái gì bây giờ? Ngày mai đi qua rồi, ngày mốt nhỉ? Bây giờ thân thể cô vẫn chưa phục hồi, có thể coi là phục hồi, chuyện xảy ra qua dù cho đã xảy ra, cô không có cách nào đưa nó quên mất. Để cho Đinh Linh sợ hãi bất an là, vạn nhất Mộc Nhung Nhung chuẩn bị nói chuyện của cô ra nên làm cái gì bây giờ? Cho đến lúc này, thầy cô giáo không thông cảm, các bạn học xem thường, người ngoài nói xấu sau lưng... Nếu như nói vậy, cô thà chết!
Thế nhưng... Chết... Cô không có dũng khí này. Đinh Linh nắm chăn che lại đỉnh đầu gào khóc, thật sự cô rất hối hận thật sự rất hối hận! Cô thật là nhớ mẹ! Thật là nhớ ngày trước! Cái nhà kia hông có Mộc Nhung Nhung xuất hiện!
Cô nên làm cái gì bây giờ? Bây giờ rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ? Trước mắt đã vô lộ khả tẩu(4) rồi, có người có thể mau tới cứu cô hay không?!
(4) Vô lộ khả tẩu là không còn đường chạy thoát.
Sau khi nói xong lời kia, trong lòng Mạnh Nịnh cũng không dễ vượt qua. Cô đi vào thang máy, chỉ có cho phép chính mình lưng thẳng tắp bình tĩnh lại. Lúc cô đang chuẩn bị đóng lại cửa thang máy, đột nhiên một bàn tay to khớp xương thon dài víu ở cửa rõ ràng, Trương Hoàng lại chen vào.
Mạnh Nịnh liếc anh một cái, tựa như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không quan tâm anh. Mặt mũi bắt chuyện đã vỡ rồi, bây giờ trong lòng cô không được tốt, cho nên hoàn toàn không muốn sẽ làm oan mình đi theo làm quen Trương Hoàng.
Thời gian còn lại Trương Hoàng là nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay, Vinh Tử cũng rõ là, một người lớn sống sờ sờ, chẳng lẽ còn có thể biến mất hay sao? Qua nhiều năm như vậy đều đợi ở bên cạnh anh, thì còn có thể thừa dịp chạy trốn một chút không thấy như thế? Nghĩ tới đây, anh không nhịn được liếc mắt. “Vinh Tử gọi tôi đưa cô về nhà.”
Mạnh Nịnh gật đầu một cái, đang sững sờ nhìn mũi chan mình.
Trương Hoàng nghiêng người dựa vào trong thang máy, thỉnh thoảng lại chào hỏi nhân viên y tế tiến vào, nụ cười tự nhiên mà anh tuấn đông đảo nữ y tá nhìn mặt nóng tim đập. Thật sự anh là một người đàn ông rất có thu hút, nhất là cặp cặp mắt đào hoa kia, quả thực lúc cười có thể hút hồn. Cơ thể khoác áo trắng này càng làm cho tác phong anh không đúng đắn tăng ở giữa thêm một chính trực kiên cường và hơi thở cấm dục, thoạt nhìn làm cho anh không phải như vậy “Xấu” và “Nguy hiểm“. Lúc Mạnh Nịnh nhìn chân mình mê mẩn, Trương Hoàng một mực không để lại dấu vết mà quan sát cô.
Lời nói trong lòng, đã nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối Trương Hoàng không biết rốt cuộc Thi Vinh vừa ý Mạnh Nịnh điểm nào vậy. Không sai, dáng dấp cô là đẹp, cũng thông minh, tìm không ra thiếu sót gì, phụ nữ có thể so với cô càng xinh đẹp càng thông minh cũng không phải là không có, nhiều năm qua như vậy, Thi Vinh gặp qua bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, làm sao lại sẽ ở trên người Mạnh Nịnh cái ngã lớn như vậy chứ?!Rõ là gặp quỷ, rốt cuộc trên người Mạnh Nịnh này có cái gì hấp dẫn Vinh Tử, làm cho anh từ một người đàn ông thiếu thốn tình cảm biến thành một người điên cuồng vì yêu?
Chớ đừng nhắc tới, Mạnh Nịnh còn là một tử tâm nhãn(trong tâm đã chểt). Là người đàn ông đều chẳng gặm được khối đá cứng này, ngược lại Trương Hoàng không thích loại hình này, anh thích cơ thể em gái nũng nịu mềm mại dễ đẩy ngã, tốt nhất là trắng nõn nà kiều diễm, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời. Nhưng bây giờ con gái như vậy đã rất khó nhìn thấy, cho nên anh chỉ có thể cố mà chọn làm những thứ kia “Nhìn” lên phù hợp cái tiêu chuẩn này.
Ôi, đầu năm nay, săn bắn xinh đẹp cũng không phải món tùy tâm sở dục(không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm) chuyện à!
Đến bãi đỗ xe, Mạnh Nịnh đứng đầu bên ngoài đợi Trương Hoàng lái xe đi ra, bên ngoài mặt trời hơi lớn, cô vỗ trán của mình một cái, hoa mắt, cảm thấy hơi choáng váng đầu, khóe mắt liếc qua ngắm mấy người đang phát tờ rơi mặc quần áo búp bê đáng yêu. Đến trước mặt cô, Mạnh Nịnh đưa tay nhận lấy, chỉ là bởi vì trong lúc vô tình nhìn sang nội dung tờ rơi, sau đó, cô không ngừng run rẩy, tâm loạn như ma.
Ngón tay nhỏ nhắn run rẩy vuốt ve cái tờ rơi này. Nội dung là về vùng núi nghèo khó cần điều động thầy cô giáo, trên hình ảnh là một đống quần áo tả tơi cũ nát, nhưng đứa trẻ trẻ mắt to có hồn, còn có một cái ảnh chụp chung thầy cô giáo. Các thầy giáo và bọn nhỏ đều cười rất vui vẻ, nhưng chỗ Mạnh Nịnh đã thấy, cũng là một tấm bản đồ trong phim, một đứa bé ngửa mặt lên cười, ống kính bên ngoài, đưa vào một bàn tay đẹp của người đàn ông.
Quá quen thuộc.
Quả thực... Không thể quen thuộc hơn nữa.
Mạnh Nịnh vội vàng vò tờ rơi thành một cục ném vào thùng rác, nhưng mấy giây sau, cô lại không kềm chế được đi tới, nhặt tờ rơi lên, từ từ, như châu lại tựa như bảo cầm tờ rơi mở ra từ từ.
Bàn tay khớp xương thon dài kia rất đẹp, móng tay cắt sửa ngay ngắn, tay áo hơi cuốn lên, trên cổ tay đeo một cái vòng kì quái. Ảnh chụp chung giữa thầy cô giáo cũng không có người chủ của đôi tay này, chỉ riêng tấm hình này có anh ở giữa.
Cái vòng tay giây đỏ tết kia đã phai màu rồi, phía trên áo mở một cúc áo. Móc nơ là màu đồng, đã bị mài đến vàng ố, nhưng sạch sẽ, có thể nhìn ra được người chủ là quý trọng nó như thế nào.
Đó là nơ đồng phục học sinh của Mạnh Nịnh.
Cô đứng trên đường cái người đến người đi, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.
Trương Hoàng vừa mở xe qua đây đã nhìn thấy Mạnh Nịnh lệ rơi đầy mặt, anh lại càng hoảng sợ, vội vàng từ trong xe đi ra, hỏi: “Làm sao vậy? Cô khóc cái gì? Có người ức hiếp cô?” Nói, ánh mắt sắc bén quét mắt một vòng ở chung quanh, đã xem không ít người sôi nổi chột dạ tránh ra. Mặc dù lúc bình thường anh là dạng người cà lơ phất phơ(5) không, nhưng lúc đứng đắn nổi dậy rất đáng sợ, cặp mắt đào hoa giống như rắn độc tàn nhẫn, làm lòng người hoảng sợ.
(5) Cà lơ phất phơ: có những cử chỉ, hành vi không đứng đắn của kẻ du đãng và lêu lổng.
Mạnh Nịnh càng không nói lời nào, Trương Hoàng càng sợ. Nếu đây là bị Vinh Tử nhìn thấy, còn không lột một lớp anh? “Ông trời, Mạnh Nịnh, cầu xin cô, cô cũng đừng khóc nữa, có phải cô muốn để Vinh Tử giết tôi không??”
Vừa nhắc tới Thi Vinh, Mạnh Nịnh chợt lấy lại tinh thần, cô vội vàng dùng tay lau nước mắt, dáng vẻ chật vật làm cho Trương Hoàng liếc mắt, người phụ nữ này cũng có lúc như vậy hả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook