Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
-
Chương 25
Phố mua sắm khu đông
Sau khi được Nhan Trinh Tịch chở đến khu đông, Kiều Ân mới phát hiện ra ở đây cũng vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn có nhiều cửa hàng buôn bán hơn cả khu tây.
Trên đường, thấy Nhan Trinh Tịch thì đám bạn bè cậu đều quay lại chào hỏi, cũng không quên nhìn cô gái đang ngồi phía trước, ánh mắt ngạc nhiên pha chút kinh ngạc. Nhưng thái độ của Nhan Trinh Tịch với họ lại rất lạnh nhạt, cậu chỉ gật đầu chào lại.
Cậu ta không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, vẫn tiếp tục đạp xe chở Kiều Ân tới một tiệm bán bánh ngọt.
Bước vào cửa tiệm, Nhan Trinh Tịch và Kiều Ân chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Nhìn xung quanh tiệm này, Kiều Ân thầm nhận xét đây là một cửa hàng nhỏ được trang trí khá đơn giản, mặt hàng chủ yếu là bánh ngọt và các loại thức ăn bổ dưỡng khác.
“Có sợ đắng không?”, Nhan Trinh Tịch nhìn cô hỏi.
“Hơi hơi!”
“Đã ăn thạch Quy Linh[1] lần nào chưa?”
“Thạch Quy Linh? Mình đã ăn từ bé đến bây giờ rồi!” Một cô gái đến từ phương nam như cô sao có thể chưa từng ăn loại đồ ăn này chứ? Chỉ là sau khi đến phương bắc thì ăn ít hơn thôi.
“Vậy thì tốt, thạch Quy Linh ở đây rất tuyệt đấy! Mình thấy cậu đang giảm cân nên không dám giới thiệu những món ngọt”, nói xong cậu cúi đầu nhìn Kiều Ân.
Thấy Nhan Trinh Tịch cúi đầu, trong lòng Kiều Ân chợt thấy ấm áp. Hôm nay quả là một ngày khó hiểu, những câu bàn tán đáng ghét kia đã khiến cô mệt mỏi đến thở không ra hơi vậy mà cái nơi lạ lẫm này lại khiến trái tim cô thấy bình yên, ít nhất là ngay lúc này cô không còn muốn nghĩ đến những chuyện phiền muộn kia nữa.
“Thạch sữa dừa Quy Linh thì sao? Hơi ngọt một chút, không đắng lắm!”, Nhan Trinh Tịch ngẩng đầu nhìn vào mắt cô hỏi.
“Được!”
Nhan Trinh Tịch gọi bà chủ lại rồi kêu hai bát thạch sữa dừa Quy Linh.
Không biết cô ấy có chuyện gì nhưng Kiều Ân hôm nay hoàn toàn khác Kiều Ân lần trước cậu gặp. Vẻ u sầu ngập tràn trên khuôn mặt, nhất định cô ấy có chuyện gì không vui!
Thứ cô cần nhất lúc này chính là sự vui vẻ!
Khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng của cô trong lần gặp đầu tiên đến vẻ xấu hổ ngây thơ sau này đều khiến cậu cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu. Đôi mắt sáng trong, mỗi lần xấu hổ là hai má lại đỏ hồng, toát lên vẻ ngây thơ không biết nên làm gì.
Có lẽ thân hình hơi béo khiến cô cảm thấy đôi chút tự ti, nên mỗi khi xấu hổ lại dễ đỏ mặt hơn người khác. Hơn nữa cô vô cùng ngây thơ không biết nên phản ứng như nào, bộ dạng đó càng khiến người khác cảm thấy đáng thương hơn.
Bình thường cậu không thích chủ động làm quen với người khác, thậm chí ngay cả với bạn học cùng khóa, có những bạn đến cả tên cậu cũng chả nhớ. Dù biết có vài cô bạn thích mình nhưng do tính cách khó gần nên cậu thường khiến họ cảm thấy cậu rất lập dị, lâu dần cũng không ai muốn kết thân nữa. Vì thế cậu đã quá quen với sự cô độc rồi.
Nhưng từ khi biết Kiều Ân, cậu lại thường nhớ tới khuôn mặt ửng hồng của cô, thỉnh thoảng còn bật cười một mình. Lần đầu cậu có cảm giác muốn làm quen với một cô gái như vậy. Đi cạnh cô nhất định sẽ rất thoải mái, sự ngây thơ và chân thật của cô chắc chắn sẽ khiến người khác cũng cảm thấy dễ chịu!
“Đúng là rất ngon!”, Kiều Ân tán thưởng, trong miệng vẫn ngậm một miếng to, vị của nó rất tuyệt.
Nhan Trinh Tịch đang mải suy nghĩ chợt bị câu nói của cô kéo về thực tại, bất luận cô vừa buồn bã vì chuyện gì nhưng hiện giờ có vẻ cô đã vui hơn rồi.
“Sao? Cậu không biết ở đây có bán món này à?”
“Không biết, từ trước tới giờ mình chưa qua khu đông lần nào, ở khu tây lại không bán món này! Không ngờ trong trường còn có nơi hay thế này, lần sau nhất định phải rủ anh tới ăn mới được!”
“Anh cậu cũng học ở đây à?”
“Ừ, anh kết nghĩa của tớ.”
“Anh kết nghĩa?” Nhan Trinh Tịch nhướn mày. Trong trường cũng có kiểu quan hệ như này sao?
Điện thoại của Kiều Ân bỗng đổ chuông, cô hơi nhăn mặt, chẳng cần nhìn cô cũng biết ai gọi.
“…”, cầm điện thoại lên nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định nghe máy, “A lô!”.
“Em lại chạy đâu thế? Chẳng phải tan học rồi sao?”, ngoài Thiệu Minh Vỹ ra chẳng ai quan tâm, lo lắng đi tìm cô như vậy.
“Em đang ăn!”, ăn là lý do tốt nhất để tránh bị làm phiền!
“Ở đâu? Anh sẽ qua đó!”
“Không cần!”, Kiều Ân chợt căng thẳng. Lúc này anh mà tới đây sẽ bị mọi người nhìn thấy, rồi lại nói linh tinh cho mà xem!
“Kiều Ân!”
“Lát nữa em sẽ về”, Kiều Ân đột ngột hạ giọng. Cô rất muốn gặp anh nhưng cũng sợ phải gặp anh!
“Ân Ân, em không sao chứ? Em biết chuyện gì đó phải không?”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng hỏi.
“Anh, đừng lo lắng quá, em không sao đâu! Thật đấy!” Lúc này cô cần thời gian để bình tĩnh trở lại, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý và cũng chưa biết phải đối mặt với anh thế nào.
“… Được rồi, khi nào về thì gọi cho anh, đừng chạy lung tung đấy.” Có lẽ lúc này Kiều Ân cần ở một mình.
“Vâng!”
Nhan Trinh Tịch thấy Kiều Ân cúp máy rồi tiếp tục ăn thạch dừa Quy Linh vẻ buồn bã.
“Kiều Ân, lát nữa có muốn đi dạo phố mua sắm ở khu đông không? Náo nhiệt hơn khu tây rất nhiều đấy!”
“Thật không?”, Kiều Ân nhìn thẳng vào đôi mắt cười của Nhan Trinh Tịch. Cậu ấy thật tốt khi không hỏi cô nhiều về những chuyện vừa rồi như thế! Giờ này cô chỉ muốn nghỉ ngơi không muốn nghĩ tới chuyện gì khác.
“Ăn nhanh đi rồi mình đưa cậu đi dạo.” Có vẻ Nhan Trinh Tịch đã nhận ra Kiều Ân đang cố quên đi nỗi buồn trong lòng.
Sau khi được Nhan Trinh Tịch chở đến khu đông, Kiều Ân mới phát hiện ra ở đây cũng vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn có nhiều cửa hàng buôn bán hơn cả khu tây.
Trên đường, thấy Nhan Trinh Tịch thì đám bạn bè cậu đều quay lại chào hỏi, cũng không quên nhìn cô gái đang ngồi phía trước, ánh mắt ngạc nhiên pha chút kinh ngạc. Nhưng thái độ của Nhan Trinh Tịch với họ lại rất lạnh nhạt, cậu chỉ gật đầu chào lại.
Cậu ta không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, vẫn tiếp tục đạp xe chở Kiều Ân tới một tiệm bán bánh ngọt.
Bước vào cửa tiệm, Nhan Trinh Tịch và Kiều Ân chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Nhìn xung quanh tiệm này, Kiều Ân thầm nhận xét đây là một cửa hàng nhỏ được trang trí khá đơn giản, mặt hàng chủ yếu là bánh ngọt và các loại thức ăn bổ dưỡng khác.
“Có sợ đắng không?”, Nhan Trinh Tịch nhìn cô hỏi.
“Hơi hơi!”
“Đã ăn thạch Quy Linh[1] lần nào chưa?”
“Thạch Quy Linh? Mình đã ăn từ bé đến bây giờ rồi!” Một cô gái đến từ phương nam như cô sao có thể chưa từng ăn loại đồ ăn này chứ? Chỉ là sau khi đến phương bắc thì ăn ít hơn thôi.
“Vậy thì tốt, thạch Quy Linh ở đây rất tuyệt đấy! Mình thấy cậu đang giảm cân nên không dám giới thiệu những món ngọt”, nói xong cậu cúi đầu nhìn Kiều Ân.
Thấy Nhan Trinh Tịch cúi đầu, trong lòng Kiều Ân chợt thấy ấm áp. Hôm nay quả là một ngày khó hiểu, những câu bàn tán đáng ghét kia đã khiến cô mệt mỏi đến thở không ra hơi vậy mà cái nơi lạ lẫm này lại khiến trái tim cô thấy bình yên, ít nhất là ngay lúc này cô không còn muốn nghĩ đến những chuyện phiền muộn kia nữa.
“Thạch sữa dừa Quy Linh thì sao? Hơi ngọt một chút, không đắng lắm!”, Nhan Trinh Tịch ngẩng đầu nhìn vào mắt cô hỏi.
“Được!”
Nhan Trinh Tịch gọi bà chủ lại rồi kêu hai bát thạch sữa dừa Quy Linh.
Không biết cô ấy có chuyện gì nhưng Kiều Ân hôm nay hoàn toàn khác Kiều Ân lần trước cậu gặp. Vẻ u sầu ngập tràn trên khuôn mặt, nhất định cô ấy có chuyện gì không vui!
Thứ cô cần nhất lúc này chính là sự vui vẻ!
Khuôn mặt ửng hồng ngượng ngùng của cô trong lần gặp đầu tiên đến vẻ xấu hổ ngây thơ sau này đều khiến cậu cảm thấy cô thật sự rất đáng yêu. Đôi mắt sáng trong, mỗi lần xấu hổ là hai má lại đỏ hồng, toát lên vẻ ngây thơ không biết nên làm gì.
Có lẽ thân hình hơi béo khiến cô cảm thấy đôi chút tự ti, nên mỗi khi xấu hổ lại dễ đỏ mặt hơn người khác. Hơn nữa cô vô cùng ngây thơ không biết nên phản ứng như nào, bộ dạng đó càng khiến người khác cảm thấy đáng thương hơn.
Bình thường cậu không thích chủ động làm quen với người khác, thậm chí ngay cả với bạn học cùng khóa, có những bạn đến cả tên cậu cũng chả nhớ. Dù biết có vài cô bạn thích mình nhưng do tính cách khó gần nên cậu thường khiến họ cảm thấy cậu rất lập dị, lâu dần cũng không ai muốn kết thân nữa. Vì thế cậu đã quá quen với sự cô độc rồi.
Nhưng từ khi biết Kiều Ân, cậu lại thường nhớ tới khuôn mặt ửng hồng của cô, thỉnh thoảng còn bật cười một mình. Lần đầu cậu có cảm giác muốn làm quen với một cô gái như vậy. Đi cạnh cô nhất định sẽ rất thoải mái, sự ngây thơ và chân thật của cô chắc chắn sẽ khiến người khác cũng cảm thấy dễ chịu!
“Đúng là rất ngon!”, Kiều Ân tán thưởng, trong miệng vẫn ngậm một miếng to, vị của nó rất tuyệt.
Nhan Trinh Tịch đang mải suy nghĩ chợt bị câu nói của cô kéo về thực tại, bất luận cô vừa buồn bã vì chuyện gì nhưng hiện giờ có vẻ cô đã vui hơn rồi.
“Sao? Cậu không biết ở đây có bán món này à?”
“Không biết, từ trước tới giờ mình chưa qua khu đông lần nào, ở khu tây lại không bán món này! Không ngờ trong trường còn có nơi hay thế này, lần sau nhất định phải rủ anh tới ăn mới được!”
“Anh cậu cũng học ở đây à?”
“Ừ, anh kết nghĩa của tớ.”
“Anh kết nghĩa?” Nhan Trinh Tịch nhướn mày. Trong trường cũng có kiểu quan hệ như này sao?
Điện thoại của Kiều Ân bỗng đổ chuông, cô hơi nhăn mặt, chẳng cần nhìn cô cũng biết ai gọi.
“…”, cầm điện thoại lên nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định nghe máy, “A lô!”.
“Em lại chạy đâu thế? Chẳng phải tan học rồi sao?”, ngoài Thiệu Minh Vỹ ra chẳng ai quan tâm, lo lắng đi tìm cô như vậy.
“Em đang ăn!”, ăn là lý do tốt nhất để tránh bị làm phiền!
“Ở đâu? Anh sẽ qua đó!”
“Không cần!”, Kiều Ân chợt căng thẳng. Lúc này anh mà tới đây sẽ bị mọi người nhìn thấy, rồi lại nói linh tinh cho mà xem!
“Kiều Ân!”
“Lát nữa em sẽ về”, Kiều Ân đột ngột hạ giọng. Cô rất muốn gặp anh nhưng cũng sợ phải gặp anh!
“Ân Ân, em không sao chứ? Em biết chuyện gì đó phải không?”, Thiệu Minh Vỹ lo lắng hỏi.
“Anh, đừng lo lắng quá, em không sao đâu! Thật đấy!” Lúc này cô cần thời gian để bình tĩnh trở lại, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý và cũng chưa biết phải đối mặt với anh thế nào.
“… Được rồi, khi nào về thì gọi cho anh, đừng chạy lung tung đấy.” Có lẽ lúc này Kiều Ân cần ở một mình.
“Vâng!”
Nhan Trinh Tịch thấy Kiều Ân cúp máy rồi tiếp tục ăn thạch dừa Quy Linh vẻ buồn bã.
“Kiều Ân, lát nữa có muốn đi dạo phố mua sắm ở khu đông không? Náo nhiệt hơn khu tây rất nhiều đấy!”
“Thật không?”, Kiều Ân nhìn thẳng vào đôi mắt cười của Nhan Trinh Tịch. Cậu ấy thật tốt khi không hỏi cô nhiều về những chuyện vừa rồi như thế! Giờ này cô chỉ muốn nghỉ ngơi không muốn nghĩ tới chuyện gì khác.
“Ăn nhanh đi rồi mình đưa cậu đi dạo.” Có vẻ Nhan Trinh Tịch đã nhận ra Kiều Ân đang cố quên đi nỗi buồn trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook