Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
-
Chương 23
Phòng 502, ký túc xá nữ khu tây
Hôm nay là thứ Bảy, cuối cùng cũng có thể ngủ nướng.
Sáng sớm, A Nhã đã lên mạng. Đột nhiên, cô hét lên đầy kinh ngạc: “Ôi, mọi người mau dậy đi! Kiều Ân, lại đây nhanh!”.
Mọi người trong phòng đều bị tiếng hét thất thanh của A Nhã làm tỉnh giấc.
“Chuyện gì thế?”, Nhược Lăng thò đầu ra hỏi.
“Các cậu lại đây mau lên! Mau đến mà xem này!”, A Nhã sốt sắng giục mọi người.
Nhược Lăng mắt nhắm mắt mở trèo xuống giường, dựa vào người A Nhã hỏi: “Xem cái gì?”.
“Tự xem đi!”, A Nhã tức giận chỉ vào màn hình nói.
Nhược Lăng nhìn một lúc rồi mắt tròn mắt dẹt quay sang nhìn A Nhã, hét lớn: “Kiều Ân, cậu mau xuống đây cho mình!”.
“Chuyện gì thế?”, cuối cùng Kiều Ân cũng không chịu nổi nữa đành cất lời. Cả hai người đều hét lớn như vậy, chắc chắn là có chuyện gì nghiêm trọng đây?
…
“Thế này là thế nào?”, Kiều Ân ngồi trước máy tính, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Còn cái gì nữa, đây chẳng phải cậu và anh trai cậu sao?”, A Nhã phẫn nộ nói.
Hóa ra, A Nhã vô tình lượn qua trang diễn đàn của trường chợt thấy một bức ảnh được chú thích, “Anh em như thế này đây”, trong khu vực diễn đàn huyện Quán Thuỷ và nhận được rất nhiều lời bình luận. Cô tò mò mở ra xem thì giận đến mức không nói được lời nào.
Nội dung cụ thể như sau:
Anh em như thế này đây
Nghe nói một cán bộ Hội sinh viên trường ta mượn danh nghĩa tình anh em nhưng thực tế lại là quan hệ nam nữ.
Quả nhiên, cô nam quả nữ cùng nhau ở trong buồng điện thoại đến hơn nửa tiếng, lại còn vọng ra những âm thanh mờ ám, tiếng cười ngả ngớn nữa.
Việc này thật đáng xấu hổ, làm xấu thanh danh trường ta, làm mất mặt cả sinh viên trong trường.
“Ân Ân, cậu nói đi, gần đây cậu có đắc tội với ai không?”, Nhược Lăng xoay Kiều Ân đối diện với mình.
“Tớ không có!”, Kiều Ân hoàn toàn choáng váng trước thông tin này, sao lại có tin đồn như vậy chứ? Hơn nữa, người viết chủ đề này còn phát ngôn những lời nói khó nghe nữa. Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Tối hôm trước đã xảy ra chuyện gì khi cậu đi gọi điện?”, A Nhã nhìn chằm chằm Kiều Ân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Đúng là tối thứ Sáu, Thiệu Minh Vỹ đã qua rủ Kiều Ân đi gọi điện IP về nhà.
“Mình…”, Kiều Ân bất đắc dĩ kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra tối hôm đó.
“Bọn mình không làm gì thật mà! Thấy mình khó chịu nên anh ấy đỡ mình vào đó nghỉ một chút thôi!”, Kiều Ân nhăn mặt vẻ vô tội kể lại.
A Nhã và Nhược Lăng quay sang nhìn nhau. Haizzz, sao lần này Thiệu Minh Vỹ lại gây ra chuyện tày đình như vậy chứ? Anh ta muốn giúp Kiều Ân là điều tốt nhưng dù sao hai người cũng không phải anh em ruột, sao có thể chui vào cùng phòng lâu như vậy chứ. Việc đó nhất định sẽ khiến người khác suy nghĩ lung tung!
“Nhưng cũng không thể nói quá lên thành ba mươi phút như vậy được, bọn mình chỉ ở trong đó mười lăm phút rồi ra ngoài mà!”, Kiều Ân vội thanh minh.
“Ân Ân, không sao đâu, đừng lo lắng”, Nhược Lăng ôm Kiều Ân đang mếu máo, nhẹ nhàng an ủi.
“Cậu xem, rõ ràng người này cố ý bêu riếu, có vẻ như muốn làm to chuyện này lên vậy!” A Nhã tắt phụt màn hình, những lời Kiều Ân nói, họ đều tin vì Kiều Ân rất ngây thơ, chân thật, không lừa dối ai bao giờ. Những lời cáo buộc giả dối kia nhất định là của người đăng tin này lên, vậy mục đích của người đó là gì?
“Ân Ân, cậu chắc chắn gần đây không đắc tội với ai chứ? Hay là cậu không cẩn thận đắc tội với ai mà không nhớ?” Có lẽ mục tiêu mà người này nhằm vào không phải Kiều Ân mà chắc chắn là muốn nhắm đến Thiệu Minh Vỹ.
“Không có, gần đây mình toàn đi cùng các cậu mà. Mình mới quen Nhan Trinh Tịch nhưng cũng chỉ gặp cậu ấy có hai lần”, Kiều Ân cố gắng nhớ lại.
“Vậy chỉ còn cách hỏi thẳng anh cậu thôi. Anh ta là Phó chủ tịch Hội sinh viên, chắc là có nhiều người ghen ghét”, Đình Đình khẽ nói.
Kiều Ân vô cùng lo cho Thiệu Mĩnh Vĩ, vội cầm điện thoại gọi ngay.
“Anh, anh không sao chứ!”
“Ân Ân, em không sao chứ!”
Hai người đồng thanh hỏi vẻ rất lo lắng cho nhau.
“Anh không sao, mấy kẻ rỗi việc cố ý bêu riếu chuyện này lên. Ân Ân, em đừng lo, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lúc nào, anh cũng an ủi cô rất đúng lúc.
“Em không sao, em sợ việc này ảnh hưởng đến anh thôi.” Cô chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt nên chẳng ai thèm để ý chê cười nhưng anh thì khác… Dù sao anh cũng là Phó chủ tịch Hội sinh viên, việc này mà lan truyền rộng chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới anh.
“Cây ngay không sợ chết đứng, anh sẽ tìm ra tên tiểu nhân này.” Không giống Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ có vẻ chẳng lo chuyện này lắm.
Hôm nay là thứ Bảy, cuối cùng cũng có thể ngủ nướng.
Sáng sớm, A Nhã đã lên mạng. Đột nhiên, cô hét lên đầy kinh ngạc: “Ôi, mọi người mau dậy đi! Kiều Ân, lại đây nhanh!”.
Mọi người trong phòng đều bị tiếng hét thất thanh của A Nhã làm tỉnh giấc.
“Chuyện gì thế?”, Nhược Lăng thò đầu ra hỏi.
“Các cậu lại đây mau lên! Mau đến mà xem này!”, A Nhã sốt sắng giục mọi người.
Nhược Lăng mắt nhắm mắt mở trèo xuống giường, dựa vào người A Nhã hỏi: “Xem cái gì?”.
“Tự xem đi!”, A Nhã tức giận chỉ vào màn hình nói.
Nhược Lăng nhìn một lúc rồi mắt tròn mắt dẹt quay sang nhìn A Nhã, hét lớn: “Kiều Ân, cậu mau xuống đây cho mình!”.
“Chuyện gì thế?”, cuối cùng Kiều Ân cũng không chịu nổi nữa đành cất lời. Cả hai người đều hét lớn như vậy, chắc chắn là có chuyện gì nghiêm trọng đây?
…
“Thế này là thế nào?”, Kiều Ân ngồi trước máy tính, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Còn cái gì nữa, đây chẳng phải cậu và anh trai cậu sao?”, A Nhã phẫn nộ nói.
Hóa ra, A Nhã vô tình lượn qua trang diễn đàn của trường chợt thấy một bức ảnh được chú thích, “Anh em như thế này đây”, trong khu vực diễn đàn huyện Quán Thuỷ và nhận được rất nhiều lời bình luận. Cô tò mò mở ra xem thì giận đến mức không nói được lời nào.
Nội dung cụ thể như sau:
Anh em như thế này đây
Nghe nói một cán bộ Hội sinh viên trường ta mượn danh nghĩa tình anh em nhưng thực tế lại là quan hệ nam nữ.
Quả nhiên, cô nam quả nữ cùng nhau ở trong buồng điện thoại đến hơn nửa tiếng, lại còn vọng ra những âm thanh mờ ám, tiếng cười ngả ngớn nữa.
Việc này thật đáng xấu hổ, làm xấu thanh danh trường ta, làm mất mặt cả sinh viên trong trường.
“Ân Ân, cậu nói đi, gần đây cậu có đắc tội với ai không?”, Nhược Lăng xoay Kiều Ân đối diện với mình.
“Tớ không có!”, Kiều Ân hoàn toàn choáng váng trước thông tin này, sao lại có tin đồn như vậy chứ? Hơn nữa, người viết chủ đề này còn phát ngôn những lời nói khó nghe nữa. Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Tối hôm trước đã xảy ra chuyện gì khi cậu đi gọi điện?”, A Nhã nhìn chằm chằm Kiều Ân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Đúng là tối thứ Sáu, Thiệu Minh Vỹ đã qua rủ Kiều Ân đi gọi điện IP về nhà.
“Mình…”, Kiều Ân bất đắc dĩ kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra tối hôm đó.
“Bọn mình không làm gì thật mà! Thấy mình khó chịu nên anh ấy đỡ mình vào đó nghỉ một chút thôi!”, Kiều Ân nhăn mặt vẻ vô tội kể lại.
A Nhã và Nhược Lăng quay sang nhìn nhau. Haizzz, sao lần này Thiệu Minh Vỹ lại gây ra chuyện tày đình như vậy chứ? Anh ta muốn giúp Kiều Ân là điều tốt nhưng dù sao hai người cũng không phải anh em ruột, sao có thể chui vào cùng phòng lâu như vậy chứ. Việc đó nhất định sẽ khiến người khác suy nghĩ lung tung!
“Nhưng cũng không thể nói quá lên thành ba mươi phút như vậy được, bọn mình chỉ ở trong đó mười lăm phút rồi ra ngoài mà!”, Kiều Ân vội thanh minh.
“Ân Ân, không sao đâu, đừng lo lắng”, Nhược Lăng ôm Kiều Ân đang mếu máo, nhẹ nhàng an ủi.
“Cậu xem, rõ ràng người này cố ý bêu riếu, có vẻ như muốn làm to chuyện này lên vậy!” A Nhã tắt phụt màn hình, những lời Kiều Ân nói, họ đều tin vì Kiều Ân rất ngây thơ, chân thật, không lừa dối ai bao giờ. Những lời cáo buộc giả dối kia nhất định là của người đăng tin này lên, vậy mục đích của người đó là gì?
“Ân Ân, cậu chắc chắn gần đây không đắc tội với ai chứ? Hay là cậu không cẩn thận đắc tội với ai mà không nhớ?” Có lẽ mục tiêu mà người này nhằm vào không phải Kiều Ân mà chắc chắn là muốn nhắm đến Thiệu Minh Vỹ.
“Không có, gần đây mình toàn đi cùng các cậu mà. Mình mới quen Nhan Trinh Tịch nhưng cũng chỉ gặp cậu ấy có hai lần”, Kiều Ân cố gắng nhớ lại.
“Vậy chỉ còn cách hỏi thẳng anh cậu thôi. Anh ta là Phó chủ tịch Hội sinh viên, chắc là có nhiều người ghen ghét”, Đình Đình khẽ nói.
Kiều Ân vô cùng lo cho Thiệu Mĩnh Vĩ, vội cầm điện thoại gọi ngay.
“Anh, anh không sao chứ!”
“Ân Ân, em không sao chứ!”
Hai người đồng thanh hỏi vẻ rất lo lắng cho nhau.
“Anh không sao, mấy kẻ rỗi việc cố ý bêu riếu chuyện này lên. Ân Ân, em đừng lo, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.” Lúc nào, anh cũng an ủi cô rất đúng lúc.
“Em không sao, em sợ việc này ảnh hưởng đến anh thôi.” Cô chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt nên chẳng ai thèm để ý chê cười nhưng anh thì khác… Dù sao anh cũng là Phó chủ tịch Hội sinh viên, việc này mà lan truyền rộng chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới anh.
“Cây ngay không sợ chết đứng, anh sẽ tìm ra tên tiểu nhân này.” Không giống Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ có vẻ chẳng lo chuyện này lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook