Kiều Ân lại ngoan ngoãn ăn tiếp, đúng là đói sẽ rất khó chịu. Nhưng, vừa ăn cô vừa thầm quyết tâm trong bụng lúc về nhất định sẽ tập thêm nửa tiếng nữa, chứ giảm cân chậm như thế này, muốn xuống năm mươi cân thì biết đến bao giờ?

Thiệu Minh Vỹ với tay qua bàn, nhéo má cô một cái, nói: “Tốt rồi, cười lên xem nào, nhìn em rầu rĩ thế này, anh cũng chẳng muốn ăn nữa”.

Kiều Ân ngẩng mặt lên, thấy Thiệu Minh Vỹ có vẻ rất buồn, cô không chịu được, đành cố mỉm cười.

Khuôn mặt bị Thiệu Minh Vỹ nhéo từ nãy của Kiều Ân cuối cùng cũng như mây mù gặp nắng, lại tươi rói như hoa khiến Thiệu Minh Vỹ cũng thấy thích thú. Anh thích khuôn mặt tươi cười của Kiều Ân nên anh mong lúc nào cô cũng cười vui vẻ như vậy!

“Anh, hình như hôm nay Lý Hải Lạc hẹn Đình Đình đi xem phim đấy.” Có vẻ Kiều Ân đã lấy lại sự vui vẻ như thường ngày.

“Em muốn không? Chúng ta cũng đi.”

“Sao anh không rủ bạn gái đi cùng?”

“Bạn gái? Ở đâu vậy?”

“Anh có nhiều bạn gái thế cơ à? Nhiều đến nỗi không nhớ được hả? Đương nhiên là Phương Tuệ rồi.”

“Cô ấy không phải bạn gái anh.”

“Không phải sao, cô ấy xinh vậy mà. Anh không tán ngay, cẩn thận người khác cướp mất đấy.”

“Cướp thì kệ, anh cũng chẳng thiếu.”

“Tinh vi!”

“Anh nhớ là mình chỉ có một người.”

“Ai thế? Em có quen không?”

“Quen, còn rất quen nữa là khác.”

“Thật sao? Không thể nào, nếu thế thì sao em không biết chứ.”

“Cô ấy ngốc nghếch, lại lười, có lúc còn khờ đến mức khiến người ta tức hộc máu, nhẹ dạ cả tin dễ bị người khác lừa.”

Kiều Ân nghe chăm chú, nhưng người như vậy, sao cô lại chẳng có chút ấn tượng nào thế nhỉ?

“Rõ ràng rất đáng yêu nhưng lúc nào cũng cho rằng mình béo, thế mà lại không thể nhịn ăn được!”

Anh đang nói cô, chết mất thôi, anh lại trêu cô!

“Đừng đùa nữa, chúng ta đang nói về bạn gái anh, có phải nói về em gái anh đâu.”

“Thật mà, hiện giờ anh chẳng có ai nên tạm thời lấy em ra để thế chỗ.” Thiệu Minh Vỹ cúi đầu khẽ cười. Ngoài cô ra thì còn ai vào đây nữa, cả thế giới đều biết, chỉ mình cô là không hiểu.

“Lại lôi em ra làm bia đỡ đạn, muốn kiếm thì kiếm ai trông được được một chút chứ anh lấy em ra chẳng có ma nào tin đâu.”

“Đúng thật, đến em còn không tin cơ mà!”

“Ai bảo anh đẹp trai, ngọt ngào lại lãng mạn vậy chứ. Đương nhiên chỉ có tuyệt sắc giai nhân mới xứng với anh, mới vừa lòng mọi người.”

“Vậy người như nào mới hợp với kẹo bông của chúng ta?” Anh lúc nào cũng thích gọi cô là kẹo bông.

“Em á… Hơi ngại chút xíu, người đó à không cần đẹp trai lắm nhưng nhất định phải cẩn thận, biết chăm sóc người khác! Thực ra tiêu chuẩn của em không nhiều, chỉ cần vừa mắt là ok liền.” Bỗng khuôn mặt thon dài, đẹp mê hồn của Nhan Trinh Tịch hiện lên trong đầu Kiều Ân, cậu ta không chỉ đẹp mà còn rất phong cách.

“Tại sao lại không cần quá đẹp trai?”

“Thân hình của em thế này, muốn giảm cân để thành đại mỹ nhân thì đúng là điều không tưởng, chỉ cẩn giảm một chút như mọi người đã tốt lắm rồi.” Nếu vóc dáng cô bình thường thì sẽ hợp với cậu ta, như thế cô không cảm thấy tự ti nữa.

“Nếu người ta không để ý đến việc em béo hay gầy thì sao?” Sự tự ti của cô chính là nguyên nhân của mọi rắc rối.

“Nhưng em để ý. Khi đi cùng một người quá đẹp trai, những nữ sinh khác sẽ nhìn em bằng ánh mắt hình viên đạn còn cả sự coi thường nữa. Dù họ không nói ra, nhưng em biết đằng sau ánh nhìn đó là thái độ mỉa mai, chê cười, đúng là chẳng hợp tẹo nào!” Cô đã có kinh nghiệm trong việc này nên rất hiểu.

“Hà tất em phải để ý tới ánh mắt người khác làm gì, chỉ cần bản thân mình thích là được rồi.” Cô tuy hơi béo nhưng trái tim lại rất nhạy cảm, mỏng manh và dễ bị tổn thương.

“Dù không cần quá quan tâm đến chuyện đẹp xấu nhưng bị những ánh mắt sắc như dao của đám nữ sinh khác nhìn vào như vậy quả thật rất mệt mỏi!” Cô thích một tình yêu đơn giản, không có quá nhiều áp lực, nếu phức tạp quá rất dễ khiến cô sợ hãi.

“Em…”

“Được rồi, không nói nữa, nói thêm câu nào là chú lao công sẽ lấy chổi quét chúng ta ra khỏi đây mất.”

Thiệu Minh Vỹ quay đầu lại nhìn thì thấy chú lao công đang đi về phía họ.

Hóa ra, không biết từ lúc nào mà căng tin đã không còn bóng người, chỉ có hai người họ đang ngồi tán gẫu ở đây.

“Chú ấy đã đi qua đi lại đây ba lần rồi.” Kiều Ân le lưỡi, sợ chú lao công sẽ đóng cửa nhốt họ ở lại.

Hai người thu dọn đồ đạc rồi lập tức rời khỏi căng tin.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương