Chỉ Vì Gặp Em
-
Chương 65: Liên tục bị thương
Sau buổi học, Kim Tuệ Nhi uể oải trở về ký túc, Hứa Thiên lại đi cùng nhóm nam sinh đến sân bóng rổ xem lớp trên tập luyện. Kim Tuệ Nhi vừa đi vừa uống nước, nghe sau lưng có tiếng gọi. Cô quay lại, là Hà Thi Thi.
“Tiểu Nhi, hôm nay cảm ơn cậu” - Hà Thi Thi vui vẻ.
“Có gì đâu, chuyện tớ nên làm. Với lại là cậu đã giúp tớ mà. À phải, chân cậu sao rồi?”
“Còn đau một chút, nhưng không sao” - Mỗi lần Hà Thi Thi cười, đối phương khó lòng kháng cự - “À, tối nay cậu rãnh không, đi ăn tối xong thì dạo một vòng trường hóng gió đi”
“Hôm nay tớ hơi mệt, để hôm khác được không?” - Kim Tuệ Nhi quả thật rất mệt.
“Vậy cũng được, khi nào đi được cậu nói với tớ nhé!”
“Ừ, tớ vào phòng đây, chút nữa gặp lại” - Kim Tuệ Nhi uể oải cười.
“Được” - Hà Thi Thi rất nhanh đã về tới phòng mình. Ngã người lên giường, cô mỉm cười, học ở ngôi trường này cũng không đến nỗi, mọi người khác với suy nghĩ của cô, nhất là Kim Tuệ Nhi, là lớp trưởng nhưng lại vô cùng thân thiện, chưa bao giờ xem thường người khác.
Buổi chiều hôm đó, sau khi học xong Hứa Thiên liền phi nhanh ra cổng. Kim Tuệ Nhi thu dọn sách vở xong không thấy cậu đâu cả liền cảm thấy bực bội, có chuyện gì phải gấp như vậy chứ! Cô mang ba lô thong thả cuốc bộ đến ký túc xá, mệt mỏi đi lên từng bậc thang. Do hôm nay tập luyện quá sức, tay chân cô đã mỏi nhừ ra rồi, cảm giác như chân mình mang mấy tấn gạch đá, đi lên được phòng ký túc của mình đã là kỳ tích.
Mặc dù đã qua học kỳ 2 nhưng chương trình lại nhẹ hơn học kỳ 1, một phần giảm tải vì sự xen ngang của môn quân sự, một phần vì bộ giáo dục xưa nay đều đã phân phối như vậy. Kim Tuệ Nhi tắm rửa xong, nghĩ đến chuyện phải đi ngược xuống căn tin liền chán nản, thà nhịn đói còn hơn. Nằm lăn qua lăn lại trên giường chưa được năm phút thì điện thoại reo.
“Trình bày đi” - Giọng cô trở về tính chất bất cần, cố gắng giấu đi mệt mỏi.
“Lên sân thượng đi” - Đầu dây bên kia có tiếng gió rất mạnh.
“Cái gì? Cậu có đùa không vậy? Bây giờ bước ra cửa bà còn không muốn” - Tuệ Nhi kịch liệt phản đối.
“Không nói nhiều với cậu, cho cậu năm phút, nếu không tôi xuống phòng cõng cậu lên đây” - Hứa Thiên nói xong vẫn chưa dập máy, đợi cho Kim Tuệ Nhi tắt máy trước. Tuệ Nhi ở đây cực kỳ bực mình, nhưng cũng hết cách, đây là phòng nữ, để cậu ấy xông vào coi như xong. Cô dập máy, nằm nhắm mắt một chút rồi mới khoác áo đi lên sân thượng.
Sân thượng bao la rộng lớn, Kim Tuệ Nhi vừa bước lên liền bị gió thổi mạnh vào mặt đến mức muốn cảm lạnh, may mắn là cô đã lường trước được, mặc một chiếc áo bông trắng khá dày. Từ chỗ Hứa Thiên nhìn lại, Kim Tuệ Nhi nhỏ người thấp bé đang chậm chạp tiến đến chỗ cậu giống như cục bông đang lăn tròn. Hứa Thiên liền muốn chạy đến ôm cô vào lòng.
Kim Tuệ Nhi càng đi đến gần càng thấy môi của Hứa Thiên trắng bệt, có lẽ đã đứng ở đây đợi cô khá lâu rồi, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo đồng phục, tay cầm mấy túi đựng gì đó.”Cậu đừng nói là chưa tắm đi” - Tuệ Nhi không thể tin được.
“Cậu nghĩ có người rãnh rỗi đến mức tắm xong lại mặc đồ đồng phục vào ngủ à?” - Hứa Thiên phì cười, hễ nói chuyện với Tuệ Nhi là cậu cứ cười thôi.
“Người khác thì đúng là không thể“.
Hứa Thiên gõ nhẹ lên đầu Tuệ Nhi một cái rồi kéo cô đến ngồi lên ghế, “Cậu biết trời lạnh mà vẫn mặc váy ngắn hay sao?”
“Không như vậy thì sao, tôi đang chuẩn bị ngủ, cũng không rãnh rỗi thay đồ khác chỉ để đi gặp cậu”
Hứa Thiên im lặng nhìn cô, sau đó lại mỉm cười. Kim Tuệ Nhi mặc bộ váy ngủ dài qua gối, chất liệu khá dày, chỉ bấy nhiêu đó thôi đã đủ cảm thấy cô là người không thích ăn diện hở hang. Hứa Thiên lấy một chiếc ghế thấp để dưới chân Tuệ Nhi rồi đem hai chân cô để lên đó.
“Cậu làm gì vậy?” - Kim Tuệ Nhi giật chân lại, khó hiểu.
“Cậu ngồi im đó, còn chưa làm gì quá đáng với cậu, cậu tỏ thái độ cái gì” - Giọng nghiêm túc.
Kim Tuệ Nhi gác chân về chỗ cũ, chống mắt lên mà xem cậu sẽ làm gì. Hứa Thiên lấy trong túi ra một tuýp thuốc thoa lên chân Tuệ Nhi, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cho nó, “Hôm nay cậu luyện tập nhiều như vậy, cả tay cũng bị trầy rồi, hai chân còn không đi nổi nữa, cậu muốn để vậy mà tập luyện tiếp hay sao? Cơ thể của cậu không có tội”, Hứa Thiên từ tốn nói, giọng nói dịu dàng trầm ấm hơn bao giờ hết, trên ánh mắt ánh lên vài tia nghiêm nghị, gương mặt cùng thái độ này khiến cho Tuệ Nhi á khẩu, cô không còn cách nào bào chữa cho sự hời hợt của chính mình.
“Trong túi này là thuốc trị sẹo, kem xoa bóp, còn có bông gòn, băng cá nhân, kem mát xa, cái này chắc không phải hướng dẫn cậu khi nào nên sử dụng chứ!” - Hứa Thiên ngước nhìn Tuệ Nhi.
“Tất nhiên rồi, cậu nghĩ tôi ngốc lắm sao?” - Kim Tuệ Nhi ấp úng.
Sau khi được xoa chân, Kim Tuệ Nhi cảm thấy chân cô đã đỡ mỏi hơn hẳn nếu không muốn nói là rất thoải mái. Hứa Thiên lấy miếng khăn giấy ướt lau tay, sau đó cầm túi lớn hơn để lên ghế.
“Chưa ăn tối có đúng không?”
Nghe hỏi, Kim Tuệ Nhi linh cảm mình sắp bị mắng một trận té tát vì không biết chăm sóc bản thân, nhưng lần này thì khác, Hứa Thiên lại không cằn nhằn gì cả, “Ăn đi, tôi với cậu cùng ăn“.
Hà Thi Thi vừa nghe điện thoại vừa tiến lên sân thượng, nhìn thấy một nam một nữ ở đằng kia, nụ cười trên môi tắt ngấm. Rõ ràng lúc chiều Kim Tuệ Nhi đã nói cảm thấy mệt nên từ chối đi dạo cùng cô, bây giờ lại ở trên này cùng Hứa Thiên. Hà Thi Thi nói vào điện thoại một câu: “Nhớ giữ lời”, sau đó quay người rời khỏi sân thượng.
Buổi học quân sự tiếp theo, các trung đội sẽ cùng nhau mang bao đá và các vật dụng cần thiết nặng 15kg chạy quãng đường 5km. Thịnh Thần vừa thông báo xong, một vài nữ sinh lập tức xanh mặt, có người còn ngã ịch xuống đất. Đối với học sinh cấp ba, loại hình huấn luyện này thuộc dạng đặc biệt khắc nghiệt. Lần bị áp đặt này, Kim Tuệ Nhi không thể không lên tiếng.”Báo cáo!” - Giọng cô vừa to vừa rõ.
Thịnh Thần nhìn cô nheo mắt, gật đầu. Kim Tuệ Nhi dõng dạc trình bày ý kiến của mình, không một chút kiêng dè, không thoáng lo lắng: “Cá nhân em cảm thấy loại hình huấn luyện này hoàn toàn không thích hợp. Tuổi chúng em là tuổi đang phát triển, việc mang vật nặng trên vai chạy xa như vậy là không hợp lý. Đối với các bạn nam, việc này ảnh hưởng đến sự phát triển sau này rất lớn, huống hồ gì là người nữ. Nếu là chạy 5000m, chúng em không có ý kiến. Mong thầy xem xét lại”
Tuệ Nhi vừa dứt lời, cả trung đội liền cùng vỗ tay cho cô, nghe tiếng ho của Thịnh Thần, không khí mới yên ắng trở lại.
“Em nói cũng có phần đúng, nhưng kiểu huấn luyện này chỉ áp dụng một lần, sẽ không ảnh hưởng lâu dài, vã lại bao đá chỉ nặng 15kg, so ra với bao nặng 50 kg của sinh viên đại học, các em còn nhẹ hơn nhiều. Không nói nhiều nữa, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, từng người đến nhận bao đá về rồi lập tức xuất phát”
Cả lớp cực kỳ bất bình, nhưng lại không còn cách nào khác.
“Còn nữa, tất cả phải nối theo một hàng dài mà chạy, chạy thật đều nhau, không được giữ khoảng cách quá lớn, nhưng vậy tiểu đội trưởng sẽ dễ quản lý hơn.” - Thịnh Thần hô to, sau đó cũng đi lấy bao đá mang vào, xuất phát đầu tiên.
Các tiểu đội lần lượt chạy, tốc độ trên đường thẳng khá nhanh, nhưng chạy khoảng hơn 1 km thì gặp phải một con suối, muốn vượt qua đây phải bước qua những tảng đá nối dài. Hà Thi Thi là người chạy cuối cùng của tiểu đội ba, sau lưng cô là tiểu đội trưởng đội một, Kim Tuệ Nhi.
Hà Thi Thi vừa bước nhanh qua những tảng đá đầu tiên thì dây ba lô của cô bị đứt chốt, Thi Thi đột nhiên dừng lại. Kim Tuệ Nhi đang định nhảy qua tảng đá ấy, thấy Hà Thi Thi đứng một chỗ liền né qua một bên, tảng đá hàng ngày bị suối chảy qua bào mòn, đóng rất nhiều rong trơn khiến Kim Tuệ Nhi trượt ngã xuống nước.
Hồ La La chạy theo sau hoảng hốt, liền nhảy luôn xuống dưới đỡ bạn, khiến cho những người theo sau đó đều dừng lại. Hứa Thiên dẫn đầu tiểu đội ba, chạy được thêm một đoạn nữa thì nghe ồn ào phía sau, cậu quay lại, thấy dòng người đã đứt quãng một đoạn, cậu chạy chậm, túm lấy một nam sinh gần đó hỏi, được biết lớp trưởng ngã xuống suối. Không hỏi gì thêm, Hứa Thiên lao nhanh như cung tên về hướng ngược lại.
Kim Tuệ Nhi được mọi người đỡ ngồi lên tảng đá, cú ngã vừa rồi rất mạnh, hai chân của cô vừa chảy máu vừa sưng tấy, ở mắt cá chân bầm một mảng đen rất to, cô nhíu mày, cố gắng chống chọi với cơn đau đang ngấm vào từng thớ thịt.
“Tớ...tớ xin lỗi, là do dây ba lô....” - Hà Thi Thi đứng trên tảng đá kế bên định giải thích nhưng bị cắt ngang bởi Hứa Thiên. Cậu hớt hải xen vào nhóm người, đứng ở dưới suối nhìn hai chân đang chảy máu liên tục của Tuệ Nhi. Hứa Thiên nhìn từng vết thương, sau đó nhìn Tuệ Nhi, thấy cô dù nhíu mày vì đau đớn cũng kiên quyết không rên rỉ một tiếng, trong lòng vừa nhói lên những cơn đau vừa muốn mắng cô một trận. Cậu hạ thấp cơ thể, đem ba lô để lên tảng đá Tuệ Nhi đang ngồi, mở ra tìm những thứ có thể băng bó vết thương, cuối cùng chẳng thấy gì ngoài đá và nước uống. Hứa Thiên rất dứt khoát lấy chai nước ra đổ hết lên chân Tuệ Nhi. Vết thương đã dịu đi một chút, bây giờ lại bị tạt nước vào, làm cô chịu không nổi đến phải trừng mắt nhìn Hứa Thiên, “tên thần kinh này, vết thương trên người mình là kẻ thù của cậu ấy à”
Hứa Thiên không quan tâm cô đang khó chịu nhìn mình, hai mắt cậu chỉ đâm đâm vào vết thương trên chân cô. Cậu cởi áo khoác quân đội bên ngoài ra, cởi tiếp chiếc áo mỏng bên trong rồi xé nó thành nhiều mảnh, cúi người băng vết thương lại cho Tuệ Nhi, sau đó mặc lại áo khoác.
“Lên đây” - Hứa Thiên quay lưng về phía Tuệ Nhi, khom người xuống.
“Hửm?” - Kim Tuệ Nhi khó hiểu nhìn cậu. Mọi người xung quanh cũng là một biểu hiện này.
“Cậu còn định chạy tiếp sao?” - Hứa Thiên nghiêng mặt qua một bên, thoáng qua vẻ lạnh tanh. Lúc này Kim Tuệ Nhi mới ý thức được, cô xua tay: “Không, không cần đâu. Các cậu cứ chạy tiếp, tôi tự trở về là được”
“Cậu ngồi cản đường như vậy, bảo bọn họ nhảy luôn qua người cậu à? Còn nữa, cậu đã chạy được 1 km rồi, bây giờ muốn quay trở lại hay muốn chạy luôn 4km còn lại để trở về?”
Kim Tuệ Nhi á khẩu.
“Hứa Thiên à, cậu cứ chạy tiếp đi, mọi người ở đây lâu quá sẽ bị phạt đó, Tuệ Nhi để tớ dìu về là được” - Hà Thi Thi đứng kế bên lên tiếng. Hồ La La vốn đã định im lặng, bây giờ nghe Thi Thi nói vậy, chịu không nổi phải lên tiếng: “Tiểu Nhi à, cậu lên Hứa Thiên cõng về đi. Cậu phiền bọn tớ quá rồi đó“. Sau đó nhìn Thi Thi: “Còn cậu, định đưa Tiểu Nhi về cho xong chuyện à? Còn 4km nữa, chạy xong hãy nói. Với lại chuyện chốt ba lô của cậu bị rơi ra vẫn chưa biết lí do mà, không phải lúc nãy thầy đã dặn dò thắt dây rất kỹ hay sao?”
“Tiểu La” - Kim Tuệ Nhi nhìn Hồ La La, ra hiệu im lặng, “Thôi được rồi, tớ về là được chứ gì”
“Tiểu Nhi, hôm nay cảm ơn cậu” - Hà Thi Thi vui vẻ.
“Có gì đâu, chuyện tớ nên làm. Với lại là cậu đã giúp tớ mà. À phải, chân cậu sao rồi?”
“Còn đau một chút, nhưng không sao” - Mỗi lần Hà Thi Thi cười, đối phương khó lòng kháng cự - “À, tối nay cậu rãnh không, đi ăn tối xong thì dạo một vòng trường hóng gió đi”
“Hôm nay tớ hơi mệt, để hôm khác được không?” - Kim Tuệ Nhi quả thật rất mệt.
“Vậy cũng được, khi nào đi được cậu nói với tớ nhé!”
“Ừ, tớ vào phòng đây, chút nữa gặp lại” - Kim Tuệ Nhi uể oải cười.
“Được” - Hà Thi Thi rất nhanh đã về tới phòng mình. Ngã người lên giường, cô mỉm cười, học ở ngôi trường này cũng không đến nỗi, mọi người khác với suy nghĩ của cô, nhất là Kim Tuệ Nhi, là lớp trưởng nhưng lại vô cùng thân thiện, chưa bao giờ xem thường người khác.
Buổi chiều hôm đó, sau khi học xong Hứa Thiên liền phi nhanh ra cổng. Kim Tuệ Nhi thu dọn sách vở xong không thấy cậu đâu cả liền cảm thấy bực bội, có chuyện gì phải gấp như vậy chứ! Cô mang ba lô thong thả cuốc bộ đến ký túc xá, mệt mỏi đi lên từng bậc thang. Do hôm nay tập luyện quá sức, tay chân cô đã mỏi nhừ ra rồi, cảm giác như chân mình mang mấy tấn gạch đá, đi lên được phòng ký túc của mình đã là kỳ tích.
Mặc dù đã qua học kỳ 2 nhưng chương trình lại nhẹ hơn học kỳ 1, một phần giảm tải vì sự xen ngang của môn quân sự, một phần vì bộ giáo dục xưa nay đều đã phân phối như vậy. Kim Tuệ Nhi tắm rửa xong, nghĩ đến chuyện phải đi ngược xuống căn tin liền chán nản, thà nhịn đói còn hơn. Nằm lăn qua lăn lại trên giường chưa được năm phút thì điện thoại reo.
“Trình bày đi” - Giọng cô trở về tính chất bất cần, cố gắng giấu đi mệt mỏi.
“Lên sân thượng đi” - Đầu dây bên kia có tiếng gió rất mạnh.
“Cái gì? Cậu có đùa không vậy? Bây giờ bước ra cửa bà còn không muốn” - Tuệ Nhi kịch liệt phản đối.
“Không nói nhiều với cậu, cho cậu năm phút, nếu không tôi xuống phòng cõng cậu lên đây” - Hứa Thiên nói xong vẫn chưa dập máy, đợi cho Kim Tuệ Nhi tắt máy trước. Tuệ Nhi ở đây cực kỳ bực mình, nhưng cũng hết cách, đây là phòng nữ, để cậu ấy xông vào coi như xong. Cô dập máy, nằm nhắm mắt một chút rồi mới khoác áo đi lên sân thượng.
Sân thượng bao la rộng lớn, Kim Tuệ Nhi vừa bước lên liền bị gió thổi mạnh vào mặt đến mức muốn cảm lạnh, may mắn là cô đã lường trước được, mặc một chiếc áo bông trắng khá dày. Từ chỗ Hứa Thiên nhìn lại, Kim Tuệ Nhi nhỏ người thấp bé đang chậm chạp tiến đến chỗ cậu giống như cục bông đang lăn tròn. Hứa Thiên liền muốn chạy đến ôm cô vào lòng.
Kim Tuệ Nhi càng đi đến gần càng thấy môi của Hứa Thiên trắng bệt, có lẽ đã đứng ở đây đợi cô khá lâu rồi, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo đồng phục, tay cầm mấy túi đựng gì đó.”Cậu đừng nói là chưa tắm đi” - Tuệ Nhi không thể tin được.
“Cậu nghĩ có người rãnh rỗi đến mức tắm xong lại mặc đồ đồng phục vào ngủ à?” - Hứa Thiên phì cười, hễ nói chuyện với Tuệ Nhi là cậu cứ cười thôi.
“Người khác thì đúng là không thể“.
Hứa Thiên gõ nhẹ lên đầu Tuệ Nhi một cái rồi kéo cô đến ngồi lên ghế, “Cậu biết trời lạnh mà vẫn mặc váy ngắn hay sao?”
“Không như vậy thì sao, tôi đang chuẩn bị ngủ, cũng không rãnh rỗi thay đồ khác chỉ để đi gặp cậu”
Hứa Thiên im lặng nhìn cô, sau đó lại mỉm cười. Kim Tuệ Nhi mặc bộ váy ngủ dài qua gối, chất liệu khá dày, chỉ bấy nhiêu đó thôi đã đủ cảm thấy cô là người không thích ăn diện hở hang. Hứa Thiên lấy một chiếc ghế thấp để dưới chân Tuệ Nhi rồi đem hai chân cô để lên đó.
“Cậu làm gì vậy?” - Kim Tuệ Nhi giật chân lại, khó hiểu.
“Cậu ngồi im đó, còn chưa làm gì quá đáng với cậu, cậu tỏ thái độ cái gì” - Giọng nghiêm túc.
Kim Tuệ Nhi gác chân về chỗ cũ, chống mắt lên mà xem cậu sẽ làm gì. Hứa Thiên lấy trong túi ra một tuýp thuốc thoa lên chân Tuệ Nhi, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp cho nó, “Hôm nay cậu luyện tập nhiều như vậy, cả tay cũng bị trầy rồi, hai chân còn không đi nổi nữa, cậu muốn để vậy mà tập luyện tiếp hay sao? Cơ thể của cậu không có tội”, Hứa Thiên từ tốn nói, giọng nói dịu dàng trầm ấm hơn bao giờ hết, trên ánh mắt ánh lên vài tia nghiêm nghị, gương mặt cùng thái độ này khiến cho Tuệ Nhi á khẩu, cô không còn cách nào bào chữa cho sự hời hợt của chính mình.
“Trong túi này là thuốc trị sẹo, kem xoa bóp, còn có bông gòn, băng cá nhân, kem mát xa, cái này chắc không phải hướng dẫn cậu khi nào nên sử dụng chứ!” - Hứa Thiên ngước nhìn Tuệ Nhi.
“Tất nhiên rồi, cậu nghĩ tôi ngốc lắm sao?” - Kim Tuệ Nhi ấp úng.
Sau khi được xoa chân, Kim Tuệ Nhi cảm thấy chân cô đã đỡ mỏi hơn hẳn nếu không muốn nói là rất thoải mái. Hứa Thiên lấy miếng khăn giấy ướt lau tay, sau đó cầm túi lớn hơn để lên ghế.
“Chưa ăn tối có đúng không?”
Nghe hỏi, Kim Tuệ Nhi linh cảm mình sắp bị mắng một trận té tát vì không biết chăm sóc bản thân, nhưng lần này thì khác, Hứa Thiên lại không cằn nhằn gì cả, “Ăn đi, tôi với cậu cùng ăn“.
Hà Thi Thi vừa nghe điện thoại vừa tiến lên sân thượng, nhìn thấy một nam một nữ ở đằng kia, nụ cười trên môi tắt ngấm. Rõ ràng lúc chiều Kim Tuệ Nhi đã nói cảm thấy mệt nên từ chối đi dạo cùng cô, bây giờ lại ở trên này cùng Hứa Thiên. Hà Thi Thi nói vào điện thoại một câu: “Nhớ giữ lời”, sau đó quay người rời khỏi sân thượng.
Buổi học quân sự tiếp theo, các trung đội sẽ cùng nhau mang bao đá và các vật dụng cần thiết nặng 15kg chạy quãng đường 5km. Thịnh Thần vừa thông báo xong, một vài nữ sinh lập tức xanh mặt, có người còn ngã ịch xuống đất. Đối với học sinh cấp ba, loại hình huấn luyện này thuộc dạng đặc biệt khắc nghiệt. Lần bị áp đặt này, Kim Tuệ Nhi không thể không lên tiếng.”Báo cáo!” - Giọng cô vừa to vừa rõ.
Thịnh Thần nhìn cô nheo mắt, gật đầu. Kim Tuệ Nhi dõng dạc trình bày ý kiến của mình, không một chút kiêng dè, không thoáng lo lắng: “Cá nhân em cảm thấy loại hình huấn luyện này hoàn toàn không thích hợp. Tuổi chúng em là tuổi đang phát triển, việc mang vật nặng trên vai chạy xa như vậy là không hợp lý. Đối với các bạn nam, việc này ảnh hưởng đến sự phát triển sau này rất lớn, huống hồ gì là người nữ. Nếu là chạy 5000m, chúng em không có ý kiến. Mong thầy xem xét lại”
Tuệ Nhi vừa dứt lời, cả trung đội liền cùng vỗ tay cho cô, nghe tiếng ho của Thịnh Thần, không khí mới yên ắng trở lại.
“Em nói cũng có phần đúng, nhưng kiểu huấn luyện này chỉ áp dụng một lần, sẽ không ảnh hưởng lâu dài, vã lại bao đá chỉ nặng 15kg, so ra với bao nặng 50 kg của sinh viên đại học, các em còn nhẹ hơn nhiều. Không nói nhiều nữa, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, từng người đến nhận bao đá về rồi lập tức xuất phát”
Cả lớp cực kỳ bất bình, nhưng lại không còn cách nào khác.
“Còn nữa, tất cả phải nối theo một hàng dài mà chạy, chạy thật đều nhau, không được giữ khoảng cách quá lớn, nhưng vậy tiểu đội trưởng sẽ dễ quản lý hơn.” - Thịnh Thần hô to, sau đó cũng đi lấy bao đá mang vào, xuất phát đầu tiên.
Các tiểu đội lần lượt chạy, tốc độ trên đường thẳng khá nhanh, nhưng chạy khoảng hơn 1 km thì gặp phải một con suối, muốn vượt qua đây phải bước qua những tảng đá nối dài. Hà Thi Thi là người chạy cuối cùng của tiểu đội ba, sau lưng cô là tiểu đội trưởng đội một, Kim Tuệ Nhi.
Hà Thi Thi vừa bước nhanh qua những tảng đá đầu tiên thì dây ba lô của cô bị đứt chốt, Thi Thi đột nhiên dừng lại. Kim Tuệ Nhi đang định nhảy qua tảng đá ấy, thấy Hà Thi Thi đứng một chỗ liền né qua một bên, tảng đá hàng ngày bị suối chảy qua bào mòn, đóng rất nhiều rong trơn khiến Kim Tuệ Nhi trượt ngã xuống nước.
Hồ La La chạy theo sau hoảng hốt, liền nhảy luôn xuống dưới đỡ bạn, khiến cho những người theo sau đó đều dừng lại. Hứa Thiên dẫn đầu tiểu đội ba, chạy được thêm một đoạn nữa thì nghe ồn ào phía sau, cậu quay lại, thấy dòng người đã đứt quãng một đoạn, cậu chạy chậm, túm lấy một nam sinh gần đó hỏi, được biết lớp trưởng ngã xuống suối. Không hỏi gì thêm, Hứa Thiên lao nhanh như cung tên về hướng ngược lại.
Kim Tuệ Nhi được mọi người đỡ ngồi lên tảng đá, cú ngã vừa rồi rất mạnh, hai chân của cô vừa chảy máu vừa sưng tấy, ở mắt cá chân bầm một mảng đen rất to, cô nhíu mày, cố gắng chống chọi với cơn đau đang ngấm vào từng thớ thịt.
“Tớ...tớ xin lỗi, là do dây ba lô....” - Hà Thi Thi đứng trên tảng đá kế bên định giải thích nhưng bị cắt ngang bởi Hứa Thiên. Cậu hớt hải xen vào nhóm người, đứng ở dưới suối nhìn hai chân đang chảy máu liên tục của Tuệ Nhi. Hứa Thiên nhìn từng vết thương, sau đó nhìn Tuệ Nhi, thấy cô dù nhíu mày vì đau đớn cũng kiên quyết không rên rỉ một tiếng, trong lòng vừa nhói lên những cơn đau vừa muốn mắng cô một trận. Cậu hạ thấp cơ thể, đem ba lô để lên tảng đá Tuệ Nhi đang ngồi, mở ra tìm những thứ có thể băng bó vết thương, cuối cùng chẳng thấy gì ngoài đá và nước uống. Hứa Thiên rất dứt khoát lấy chai nước ra đổ hết lên chân Tuệ Nhi. Vết thương đã dịu đi một chút, bây giờ lại bị tạt nước vào, làm cô chịu không nổi đến phải trừng mắt nhìn Hứa Thiên, “tên thần kinh này, vết thương trên người mình là kẻ thù của cậu ấy à”
Hứa Thiên không quan tâm cô đang khó chịu nhìn mình, hai mắt cậu chỉ đâm đâm vào vết thương trên chân cô. Cậu cởi áo khoác quân đội bên ngoài ra, cởi tiếp chiếc áo mỏng bên trong rồi xé nó thành nhiều mảnh, cúi người băng vết thương lại cho Tuệ Nhi, sau đó mặc lại áo khoác.
“Lên đây” - Hứa Thiên quay lưng về phía Tuệ Nhi, khom người xuống.
“Hửm?” - Kim Tuệ Nhi khó hiểu nhìn cậu. Mọi người xung quanh cũng là một biểu hiện này.
“Cậu còn định chạy tiếp sao?” - Hứa Thiên nghiêng mặt qua một bên, thoáng qua vẻ lạnh tanh. Lúc này Kim Tuệ Nhi mới ý thức được, cô xua tay: “Không, không cần đâu. Các cậu cứ chạy tiếp, tôi tự trở về là được”
“Cậu ngồi cản đường như vậy, bảo bọn họ nhảy luôn qua người cậu à? Còn nữa, cậu đã chạy được 1 km rồi, bây giờ muốn quay trở lại hay muốn chạy luôn 4km còn lại để trở về?”
Kim Tuệ Nhi á khẩu.
“Hứa Thiên à, cậu cứ chạy tiếp đi, mọi người ở đây lâu quá sẽ bị phạt đó, Tuệ Nhi để tớ dìu về là được” - Hà Thi Thi đứng kế bên lên tiếng. Hồ La La vốn đã định im lặng, bây giờ nghe Thi Thi nói vậy, chịu không nổi phải lên tiếng: “Tiểu Nhi à, cậu lên Hứa Thiên cõng về đi. Cậu phiền bọn tớ quá rồi đó“. Sau đó nhìn Thi Thi: “Còn cậu, định đưa Tiểu Nhi về cho xong chuyện à? Còn 4km nữa, chạy xong hãy nói. Với lại chuyện chốt ba lô của cậu bị rơi ra vẫn chưa biết lí do mà, không phải lúc nãy thầy đã dặn dò thắt dây rất kỹ hay sao?”
“Tiểu La” - Kim Tuệ Nhi nhìn Hồ La La, ra hiệu im lặng, “Thôi được rồi, tớ về là được chứ gì”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook