Buổi sáng ngày hôm sau.
Cơn mưa đêm đã tạnh, bên ngoài khung cửa sổ, những tia nắng của buổi sớm mai hé mình qua những đám mây và chiếu xuống vạn vật.

Chim muông ngoài rặng cây cất cao tiếng hót, những giọt nước mưa còn đọng lại trên mái hiên nhỏ tí tách xuống những dây leo màu xanh bên cửa sổ.

Dương đang ngon giấc thì giật mình bởi tiếng kẹt kẹt của cánh cửa gỗ.

Chiếc chăn mỏng trên người đã rơi xuống nền nhà từ khi nào, hình ảnh chàng trai cao trên mét tám nằm co quắp trên sofa trông mới buồn cười làm sao.
Người già thường hay dậy sớm, âm thanh ồn ào đó phát ra là bởi bà Nhật không ngủ được, muốn đi ra trước nhà hít thở không khí trong lành buổi sớm.

Mặc dù đã cố gắng làm mọi thứ thật khẽ, vì bà sợ làm ảnh hưởng tới vị khách điển trai kia, cơ mà, cánh cửa gỗ lâu ngày có dấu hiệu bị hư hại, mới chỉ đẩy nhẹ một chút nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản được âm thanh chói tai kia vang lên.
Bà Nhật bối rối nhìn Dương, thấy anh tỉnh giấc, bà ngập ngừng nói:
— Bà không cố ý đâu, cháu ngủ tiếp đi!
Dương mỉm cười khẽ đáp:
— Không sao ạ.

Cháu cũng ngủ đủ giấc rồi.
— Đêm qua cháu ngủ ngon không?
— Ngon ạ.

Bà thì sao? Đêm qua bà ngủ ngon không?
— Đúng là không đâu thích bằng nhà mình cháu ạ.

Bà nằm viện mấy tháng trời, đêm qua được ngủ ở nhà, mọi thứ thân thuộc nên giấc ngủ cũng đến tự nhiên hơn.

Cháu ngủ thêm chút nữa đi, hãy còn sớm lắm.
Dương hướng mắt nhìn ra bên ngoài, những tán lá cây xanh mướt nghiêng mình trong nắng, anh tự nhủ, thời tiết hôm nay đẹp quá, không bù cho mấy hôm trước mưa gió triền miên, làm việc gì cũng thấy khó chịu.

Bà Nhật đi dạo trước sân nhà, thỉnh thoảng bà lại tập mấy động tác tay và chân như một cách vận động vào buổi sáng.

Đêm qua ngủ ít nhưng Dương thấy tâm trí mình thoải mái, sảng khoái một cách khó hiểu.
Nhìn về phía sau, thấy phòng Yến cửa đóng im lìm, dường như cô mệt nên vẫn đang ngủ say sưa.

Dương đứng dậy và đi ra ngoài sân, hôm qua anh đến đây lúc trời tối lại đang mưa nên không quan sát được gì.

Hiện tại, ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống ngôi nhà cấp 4, hình ảnh những dây leo màu xanh quấn quanh ô cửa nhỏ, thêm giàn hoa giấy xinh tươi trong nắng sớm, tiếng chim ca líu lo… Quan trọng nhất là, ở bên trong ngôi nhà nhỏ ấy, có người con gái mà Dương đặc biệt quan tâm.
Thấy Dương chăm chú quan sát xung quanh, bà Nhật vui vẻ nói:
— Quê nhà yên bình vậy đó cháu ạ, không ồn ào, không hối hả như ở Thủ đô đâu.
— Vâng.

Khung cảnh yên bình này khiến cháu cảm thấy những gánh nặng âu lo như bị gạt qua một bên.


Được sống ở nơi này thật thích!
Dương và bà Nhật đang trò chuyện cùng nhau thì bà Hoài đi ngang qua.

Thấy trước cổng có chiếc ô tô sang trọng, trong sân nhà thì bà Nhật đứng cạnh cậu thanh niên cao ráo đẹp trai, bà Hoài tò mò hỏi:
— Chị Nhật ơi, mới sáng sớm mà có khách nào đến chơi thế? Nhìn cái xe đẹp quá, xe này chắc là đắt tiền lắm đây.
— Chào cô.

Cô đi đâu đấy?
Bà Nhật vui vẻ đáp lời.
— Em đang tính đi bộ thể dục rồi chạy qua chợ mua đồ luôn, tranh thủ xíu kẻo lát nữa nắng to, em lười ra ngoài lắm.
Nói rồi bà Hoài nhìn sang Dương, ngắm một lượt từ trên xuống dưới anh chàng đẹp trai ấy rồi cất lời:
— Bạn cái Yến phải không chị Nhật? Đẹp như diễn viên Hàn Quốc vậy.
Được nghe lời khen, khóe môi Dương khẽ nhếch lên hiện rõ ý cười, bà Nhật thật thà nói:
— Bạn cái Yến ở Hà Nội đến chơi cô ạ!
Dương lễ phép chào hỏi:
— Cháu chào bà!
Bà Hoài lân la đến gần rồi gợi chuyện, chủ yếu là muốn thỏa mãn trí tò mò:
— Ôi, đúng là trai Hà Nội có khác, trắng trẻo đẹp trai quá đi thôi.

Cháu học cùng trường với cái Yến phải không? Bà đoán ngay, mấy đứa học Mĩ thuật đứa nào cũng xinh gái đẹp trai cả.
Mặc dù bà Hoài đoán sai nhưng câu nói ấy khiến Dương cực kỳ vừa ý.
— Cháu cảm ơn bà! – Dương đáp lời khe khẽ.
Bà Hoài cười tươi như Hoa, khẽ vỗ vai Dương nói:
— Cháu ở đây chơi nhé, bà đi ra chợ một xíu.

Nhà bà ở ngay góc phố bên trái kia kìa, lát bảo cái Yến dẫn sang bà chơi nhé.
— Vâng.

Lát nữa cháu với Yến qua chơi.

Bà đi chợ đi kẻo trời nắng!
Câu chuyện bà Nhật đi chữa bệnh ở Hà Nội về, kèm theo câu chuyện anh chàng bảnh trai đi xế hộp bạc tỷ đến thăm bà cháu Yến… nhanh chóng lan truyền đi khắp khu phố bởi người truyền tin vô cùng nhanh nhạy là bà Hoài.

Chưa đầy nửa giờ đồng hồ sau, những người hàng xóm kéo nhau đến nhà bà Nhật để hỏi thăm tình hình sức khỏe, phần nữa là tò mò về cậu thanh niên đẹp trai kia.

Nghe nói Yến đã có người yêu, cậu ấy là bộ đội biên phòng, nay lại thấy anh chàng đẹp trai lạ mặt xuất hiện, họ tò mò suy đoán, có khi nào, Yến và anh bộ đội biên phòng đã chia tay nhau? Nếu như Yến và anh chàng giàu có này thực sự là một đôi thì cô nàng quả thực tốt số quá.

Không ít người tò mò và suy đoán, cũng không ít người thì thầm và ghen tị.
Dương là khách, qua câu chuyện của bà Hoài, bỗng nhiên anh thành chủ nhà, ngồi dưới giàn hoa giấy bên bộ bàn ghế đơn sơ, Dương cùng bà Nhật tiếp đón những người hàng xóm thân thiết.


Ai tò mò về điều gì, khi đặt câu hỏi cho anh, Dương đều kiên nhẫn trả lời, tỉ mỉ giải đáp từng thắc mắc.

Các cô, các bà càng nhìn ngắm chàng trai ấy lại càng thấy bảnh bao, thực sự đẹp đến mức không tìm ra được khuyết điểm nào để chê cả.

Cả buổi sáng, căn nhà nhỏ của bà cháu Yến không ngớt tiếng cười đùa, nói chuyện.

Khi lách mình ra khỏi sự chú ý của các bà, các cô, Dương đi vào trong nhà xem Yến dọn dẹp và làm bếp.
Nhận được nhiều lời khen ngợi là thế nhưng Dương vẫn chưa thể nào quên được câu chuyện về Khải – người yêu cũ của Yến.

Lý do là bởi tối qua, khi thấy anh đến, bà Nhật vui mừng tưởng người yêu cũ của cô xuất hiện… Hmm, càng nghĩ càng thấy khó chịu mà.
Yến loay hoay dọn dẹp trong phòng, Dương cố ý đẩy cửa bước vào, nhìn bức tranh cánh đồng hoa tam giác mạch đang dang dở chưa hoàn thiện, anh thấy tâm trí bức bách không chịu được nên buột miệng nói vu vơ:
— Người trong bức tranh kia… là người đã khiến em khóc ngay cả khi đang say à?
Yến tò mò nhìn theo ánh mắt của Dương đang hướng về phía góc phòng, khuôn mặt của Khải hiện lên rõ nét, cô chợt khựng lại, im lặng mấy giây, Yến lạnh lùng đáp:
— Thế thì sao?
— Người đàn ông khiến em phải rơi lệ… người đó không xứng đáng có được tình yêu của em.
— Anh có hiểu gì về tình yêu không mà nói vậy?
Dương nhất thời im lặng.

Đúng vậy, anh chẳng hiểu gì về tình yêu cả, cũng chẳng biết phải làm gì khi yêu một người.

Cơ mà, anh thực sự không muốn chứng kiến những khoảnh khắc Yến đau khổ vì người đàn ông tên Khải kia.
— Tôi không hiểu gì cả!
Dương thật thà thừa nhận.
— Vậy thì đừng nói gì hết!
— Nhưng tôi muốn nói với em điều này.

Một người đàn ông tốt… sẽ không để người phụ nữ của mình phải rơi lệ vì anh ta.

Nếu em đã khóc, chứng tỏ anh ta chưa phải người tốt.

Người không tốt thì không xứng đáng có được tình yêu của em.
— Đủ rồi.

Đây không phải chuyện của anh.

Còn nữa, giữa chúng ta chỉ là trao đổi giao dịch.

Tôi có thể không qua lại, không nảy sinh tình cảm với người đàn ông khác… nhưng anh không có quyền ngăn cản tôi suy nghĩ về họ.
Được lắm Lê Trang Yến, ở bên tôi mà em còn dám nghĩ đến người đàn ông khác ư?? Dương giận tím mặt, bờ môi anh mím chặt và im lặng nhìn Yến.


Xem kìa, đôi môi xinh đẹp kia cũng rất biết cách làm anh giận đấy.
— Nghĩ về người khác cũng không được.

Trừ phi em không còn ở bên tôi nữa.
— Anh vô lý vừa thôi!!
— Tôi chính là như vậy đấy.

Ngay từ đầu em tìm đến tôi thì em phải lường trước được những chuyện này chứ??
— Lúc trước anh đâu có như vậy?
Yến tròn mắt nhìn Dương, cô đang không hiểu vì sao mới đêm qua còn ái ân mặn nồng, sáng nay anh cũng rất vui vẻ trò chuyện với mọi người… Vậy mà bây giờ anh lại tìm cớ bắt bẻ và trêu tức cô thế này.
— Lúc trước khác, bây giờ khác!
Dương điềm nhiên nhìn Yến và đáp lời không do dự.
Hmm, thái độ này của anh là đang ghen với Khải ư? Yến thầm nghĩ.

Khải là người yêu cũ của cô, hai người vốn chẳng còn liên hệ gì với nhau, Dương cũng không phải người yêu của cô.

Nếu như nói anh ghen tương thì có phải chuyện này quá đỗi vô lý không? Đúng thế, vô lý ch,ết đi được.

Đi ghen với cả một người chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí người ta còn chẳng làm gì ảnh hưởng đến anh cả.

Đúng là ngốc nghếch mà.
Đừng có nghĩ chỉ mình anh biết ghen! Yến tự nhủ.

Cô cũng ghen với cô gái tên Lam kia quá lắm.

Thậm chí, cô còn nhìn thấy anh ôm cô ấy ở ngay trong khuôn viên của tòa lâu đài cơ mà.

Bây giờ anh còn thích bày ra thái độ khó chịu này với cô ư?? Đúng là, vô lý… quá sức vô lý!!
— Nếu anh không biết làm gì thì mời anh ra ngoài kia chơi, tôi phải dọn nhà.
— Tôi có ngăn cản em không được dọn nhà sao?
— Nhìn anh tôi thấy khó chịu lắm.
— “Khó chịu” mà em nói, tôi có thể hiểu là em đang có nhu cầu, phải vậy không?
Yến đỏ mặt, cô trừng mắt lên nhìn anh và nghiêm giọng nhắc nhở:
— Anh cứ như thế này… tôi nghĩ mình sẽ không thể tiếp đón anh giống như một vị khách được nữa.
— Không cần.

Vì tôi không phải là khách của em.
— Được thôi.

Mời anh về cho.
— Em đuổi tôi??
— Tôi không nói như vậy.

Anh tự nhận mình không phải là khách kia mà?
— Mối quan hệ giữa chúng ta thân thiết tới mức nào, em hiểu rõ mà, đúng không?
— Tôi chẳng có quan hệ gì với anh cả!
— Tôi nghĩ là có đấy!
— Anh nói thử xem!???

— Quan hệ th,ể x,,ác… Như thế còn chưa đủ thân thiết hay gì???
— Anhhh???
— Bởi vậy em đừng làm tôi khó chịu nữa.
— Anh mới là người làm tôi khó chịu đấy.
— Được rồi, tôi đi ra ngoài, tôi không muốn tiếp tục tranh luận với em nữa.
— Đồ khùng!!
Yến bực bội thốt lên khe khẽ.

Ngay lập tức Dương quay người lại nhìn, anh tức giận nhìn cô và buột miệng hỏi:
— Em vừa nói gì!?
Yến đáp lời đầy thách thức:
— Anh là đồ điên!!
Cánh tay Dương nhanh chóng kéo Yến áp sát vào bức vách, anh ghì cô vào tường, bàn tay ngang ngược luồn vào trong áo cô, trực tiếp nhào nặn cặp thỏ trắng mềm mại.

Đôi môi cô bị anh chặn đứng, toàn thân không nhúc nhích được.

Nụ hôn của anh nhanh chóng xâm lấn đến toàn bộ tế bào trên cơ thể cô, Yến vùng vẫy đẩy anh ra, Dương siết chặt cánh tay, cả người cô cố định trong vòng tay anh.
Ưmm ưhhh…
Yến khẽ ngâm nga trong cổ họng.
— Buông ra… Nhà đang có khách, anh định làm gì thế hả?
— Em nói ai là đồ điên??
— Tôi nói anh đấy.
— Thế thì đừng mơ tôi tha cho em.
Cánh cửa phòng lập tức bị khóa trái, Yến bị Dương bế về giường, chiếc áo trên người nhanh chóng bị tháo gỡ.

Yến tức giận cúi đầu, cô cắn vào vai anh, Dương nhăn mặt nhìn cô như muốn trừng phạt.

Cơ mà rất nhanh sau đó, khi nhìn xuống nụ hồng mai đang run rẩy, cơn thịnh nộ, ghen tuông của anh lập tức tan biến.
Nhìn ngắm thân thể trắng nõn dưới thân mình, Dương buột miệng thì thầm:
— Yến… Tôi không biết cảm xúc của bản thân hiện tại là như thế nào nữa.

Tôi cũng không hiểu cảm giác khi thích một người ra sao.

Nhưng mà, tôi cực kỳ khó chịu khi nghĩ đến việc em để hình ảnh của người đàn ông khác trong tâm trí.

Tôi không muốn người đàn ông khác nhìn thấy được dáng vẻ xinh đẹp này của em… Nghe nực cười lắm đúng không?
Yến khẽ lắc đầu, cô tức giận đáp:
— Không chỉ nực cười thôi đâu, tôi thấy anh bệnh hoạn thì đúng hơn đấy.
— Cái gì cơ? Em bảo tôi bệnh hoạn á??
Gần trưa, ánh nắng chói chang soi qua bức rèm cửa màu trắng, chiếu lên những đồ vật cũ kỹ trong nhà.

Trong ánh nắng phản chiếu, Dương nghe được giọng nói của Yến thì thầm bên tai:
— Dương… đừng mà… đừng…
Ngay cả Yến cũng không biết mình đang nói gì, cô nằm sấp trên giường, từ phía sau, Dương không ngừng thâm nhập vào bên trong cơ thể cô.

Căn phòng yên tĩnh chỉ còn âm thanh hai cơ thể xao động nối liền nhau theo cách nguyên thủy nhất…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương