Chỉ Vì Được Gặp Em (Just For Meeting You)
Chương 3: Không say không vui

Có một câu nói từng “hot” trên mạng một thời: Suốt cuộc đời ta sẽ gặp được khoảng 2920 vạn người, xác suất để hai người yêu nhau vào khoảng 0.000049, thế nên dù bạn không yêu tôi, tôi cũng không trách bạn. Mặc dù không biết xác suất này được tính ra bằng cách nào nhưng từ câu nói này, ta có thể lọc ra hai điểm trung tâm: Yêu rất khó và yêu cũng rất hèn.

Cho dù vậy thì các nam nữ thanh niên vẫn dốc sức đứng kêu gọi tình yêu giữa trung tâm thế giới, chỉ mong sao gặp được một nửa của mình. Nhưng cái gọi là một nửa thật ra rất duy tâm. Gặp rồi, nói người ấy là một nửa thì người ấy chính là một nửa.

Thì đó, Thượng đế ấn đồng hồ một cái thì chỉ còn năm tiếng nữa là Đồng Phi sẽ gặp được Mr. Right của cô. Đồng Phi là người như thế nào? Người giang hồ hay gọi cô là “Phi ca”. Chẳng phải vì cô quá nam tính, dù sao cô cũng có một mái tóc dài mềm mại, thướt tha, một khuôn mặt nhỏ nhắn và giọng nói non nớt như em bé, thoạt nhìn còn giống Mịch Mịch*, mà vì cô mang theo một khí chất bẩm sinh, nguyên do vì từ nhỏ cô đã là chủ lực của đội Điền kinh nữ, mỗi lần cất bước chạy đều tôn lên được vóc dáng chuẩn chỉnh, chỉ cần khoác lên người chiếc váy H&M tám mươi đồng cũng đủ để khiến chủ biên của mấy tạp chí thời thượng viết bài ca ngợi, không có cái gọi là vương miện vô hình, không độc miệng cũng không kiêu sa, chỉ đơn thuần là giỏi giang, thi thoảng có chút hài hước, là mẫu con gái vừa mắt mà cả nam lẫn nữ đều thích.

*Tên gọi thân mật của diễn viên Dương Mịch.

Đồng Phi cắn một miếng bánh mỳ nướng, mở ba lô ra, lần lượt cho những thứ sau vào: máy chụp ảnh, DV (Máy quay phim), bút, sổ tay, thước cuộn, nhiệt kế, đồng hồ bấm giờ, máy kiểm tra tạp âm. Yên tâm, chưa đến lượt cô làm công nhân trang trí, nghề nghiệp của cô rất đặc biệt, gọi là nhân viên ngủ thử khách sạn. Nhiệm vụ chính là ngủ khắp các khách sạn trên toàn thế giới, không ngừng thay đổi thân phận như một gián điệp để kiểm tra mọi số liệu của các khách sạn: Hương nước hoa trong phòng khách, vị trí của thang máy có thuận tiện hay không, số lượng khăn lông trong phòng vệ sinh, tốc độ xả nước nóng của vòi hoa sen, mức độ sạch sẽ của ga trải giường trong phòng ngủ, vị trí và số lượng các ổ điện, có thể lên được mạng hay có Wifi không…, tất cả đều được ghi lại trong chiếc máy quay phim của cô. Với tư cách là một nhân viên ngủ thử chuyên nghiệp, mỗi tháng Đồng Phi sống đủ mười mấy khách sạn là chuyện bình thường, vạch ra đề án rồi up clip siêu dài lên website du lịch của những người cùng ngành, sau đó bình luận chi tiết bằng mấy ngàn chữ. Yêu cầu không thấp, nhưng đãi ngộ rất hậu hĩnh, công việc được người ta ngưỡng mộ, ngược lại cũng không quá nhọc nhằn.

Lần này cô tới Đài Bắc là để trải nghiệm một khách sạn thú vị nổi tiếng nhất từ dưới lên tại đây. Vì chuyến đi này, cô đã đặc biệt học hỏi kinh nghiệm của cậu bạn thân Phạm Phạm để cải trang bản thân thành một kẻ lang thang đê tiện, lẳng lơ đích thực, khoác một chiếc ví vuông hiệu Chanel, hất hất tóc trước gương, chuẩn bị hoàn toàn đắm mình vào thành phố uốn éo có tiếng này.

Lúc này, còn bốn tiếng nữa là tới thời điểm Đồng Phi gặp Mr. Right của mình.

Thật ra Đồng Phi còn có một biệt danh nữa: Bậc thầy chia tay*. Không phải kiểu như diễn viên Đặng Siêu mà là kiểu bậc thầy “bị đá”. Kể ra cũng kỳ, với tư cách là một cây rau cải có mùi vị và màu sắc đẹp nhất chợ, số đàn ông lưu luyến cô ào ào không dứt, nhưng cũng giống như những nhân vật mang số cô độc trong tiểu thuyết võ hiệp ngày xưa, mọi chuyện tình của cô đều đoản mệnh.

*Bậc thầy chia tay: Tên một bộ phim điện ảnh nổi tiếng năm 2014 với cặp đôi diễn viên chính là Đặng Siêu và Dương Mịch.

Lịch sử tình trường của cô bắt đầu vào năm lớp mười, đối phương là lớp trưởng, một người hiếm hoi có thành tích học tập và diện mạo tương đương cô. Hai người tốt đẹp được hai tháng thì chia tay vì cô quên tưới nước cho cái cây nhỏ xíu trong không gian tình yêu trên QQ. Lớp trưởng nói cô quá ích kỷ, không biết giữ gìn tình cảm.

Người yêu thứ hai xuất hiện năm thứ ba đại học, quen nhau trong cùng một câu lạc bộ. Đó là một anh chàng mắc bệnh gia trưởng cực nặng, không cho phép cô nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào khác, không cho phép cô trang điểm, ăn diện, nhuộm tóc, làm xoăn, gần như bị cầm tù. Nhưng Đồng Phi thật lòng yêu người ấy nên kết quả của việc cố ngậm bồ hòn làm ngọt là người đàn ông ấy tự cho rằng mình là đúng, mọi lỗi lầm đều do Đồng Phi, nên đã hẹn hò với một cô bạn ở khoa kế bên.

Mối tình thứ ba của cô là một tháng sau khi chia tay với chàng trai thứ hai, quen nhau khi chơi trò lấy miệng xé giấy trong quán bar. Đó là một cậu chủ giàu có, cực kỳ tỉ mỉ về trang phục, thường xuyên mua đủ loại nữ trang cho cô. Đồng Phi còn từng cảm thấy ấm lòng vì cuối cùng đã tìm được một người không mắc bệnh gia trưởng. Thế mà về sau lại phát hiện ra một nửa số nữ trang ấy đều để cho anh ta tự đeo.

Mối tình thứ tư là một năm sau khi đi làm. Anh ta nói: “Cung Hoàng đạo của chúng ta không hợp nhau, chia tay đi”. Đồng Phi cảm thấy ấm ức vô cùng. Một kẻ cung Xử Nữ như anh ta có tư cách quái gì để nói câu “Cung Hoàng đạo không hợp chứ”.

Mối tình thứ năm là một tình yêu xa. Thời còn nồng nàn, hai người thắm thiết, anh anh em em. Về sau, công việc của người đàn ông đi vào quỹ đạo, anh ta càng ngày càng bận, những cuộc nói chuyện duy trì tình cảm hầu như rất ít ỏi. Tình cảm cứ thế xuất hiện vết rạn nứt. Đồng Phi cảm thấy bản thân mình còn yêu anh ta nhiều hơn. Khi một người bắt đầu tính toán xem đối phương đã làm gì cho mình thì ngày kết thúc của chuyện tình này cũng không còn xa nữa. Kết quả dĩ nhiên là phía nam đề nghị chia tay. Có điều, lần này là lần Đồng Phi buồn nhất, dẫu sao đây cũng là chuyện tình dài nhất trong lịch sử của cô. Mà người giúp cô chữa trị vết thương lòng chính là người bạn trai thứ sáu của cô, cũng là một nhân viên ngủ thử khách sạn: Cát Thành Vũ.

Nói tới tên Cát Thành Vũ này thì bắt buộc phải trình bày bằng cả đoạn văn dông dài. Ban đầu khi mới quen nhau, họ là một đôi oan gia vui vẻ. Người đàn ông này nhỏ hơn Đồng Phi ba tuổi, nhưng khi ngồi nói đạo lý thì còn già đời hơn cả ông nội cô. Anh không khác gì một chiếc điều hòa di động. Nếu là mấy cô em gái thích uống “súp gà” thì tuyệt đối sẽ cảm thấy ấm áp tận đáy lòng. Nhưng với một người dinh dưỡng quá thừa như Đồng Phi thì hoàn toàn miễn dịch. Cứ phải nghe anh lải nhải bên tai quả thật không khác gì bị điều hòa phả lạnh ngay giữa mùa đông, khiến cô nổi cơn đau tim.

Mặc dù làm nhân viên ngủ thử chưa được bao lâu, vẫn còn kiêm nhiệm nhiều việc nhưng thành tích của Cát Thành Vũ đã khiến người ta phải tặc lưỡi. Cùng là đánh giá, lời nhận xét của anh luôn có thể khiến người ta cười đau bụng, khiến đối phương cảm thấy toàn là những lời vàng ngọc, “ngàn like”. Tức nhất là không chỉ làm việc tốt, diện mạo của Cát Thành Vũ cũng như “thay trời hành đạo” vậy. Dáng người cao ráo, nói năng lại dịu dàng. Các nhân viên nữ trong công ty đều yêu quý anh, số nhân viên nam ít ỏi còn lại vì muốn theo đuổi người thương nên cũng “yêu ai yêu cả đường đi”. Vì thế, “FC Phi ca” của Đồng Phi tại công ty đối mặt với tình trạng sụp đổ. Một người từ nhỏ tới lớn, thi chạy cũng giành được vô số cúp, ngoại trừ chuyện tình yêu không mấy thuận lợi thì chưa thua kém ai chuyện gì như Đồng Phi, vì lý do này mà không ưa anh, thường xuyên lấy thành tích xưa cũ của mình ra chèn ép.

Vào lúc Đồng Phi cất DV xong, chuẩn bị những đánh giá tốt cho một khách sạn nào đó thì Cát Thành Vũ nói“Khách sạn này tối đa tôi chỉ có thể cho 4 điểm (bình thường điểm cao nhất là 5)”. Cô vội vàng lôi một đống công cụ trong ba lô ra giảng giải: “Nhiệt độ phòng là 25oC, độ ẩm khoảng 40%, bình nước nóng chỉ trong khoảng 15 giây là lên được tới 46oC, tạp âm nhỏ hơn 35 decibel, khách sạn này hoàn toàn đủ tiêu chuẩn”. Cát Thành Vũ thì tự động lọc toàn bộ những lời cô nói, từ tốn đi chân đất vào trong phòng. Anh phản bác: “Bỏ qua chuyện đồ dùng đi, muốn biết sàn nhà có sạch sẽ hay không, độ ẩm trong phòng đã vừa vặn hay chưa, nền nhà tắm có trơn quá hay không thì gót chân là chiếc máy trắc nghiệm chuẩn xác nhất. Chân của tôi nói cho tôi biết nó không thoải mái”.

Anh giơ chân lên, gan bàn chân có dính mấy sợi tóc. Trong nội bộ website du lịch của họ luôn có một số hiệu theo quy luật, ví dụ như của cô là 325, của Cát Thành Vũ là 1214. Với tư cách là “chị em” chứng kiến toàn bộ con đường “bị đá” của Đồng Phi, Phạm Phạm dĩ nhiên rất khó chịu tính kiêu căng của Cát Thành Vũ. Cậu ấy ầm ĩ nói: “1214, động vào Phạm gia này là anh chết chắc! Chẳng qua là có một khuôn mặt ngầu như Bành Vu Yến* thôi mà, anh đây không ăn thịt!”, rồi còn làm rất nhiều trò vặt sau lưng anh, ví dụ như thuê người cố tình khích bác, chấm kém cho đánh giá của Cát Thành Vũ, thuê hacker sửa đổi thành tích nhân viên ngủ thử, hay vì muốn nắm bắt những câu chuyện phía sau chiếc điều hòa này mà cuối cùng đã hy sinh “sắc đẹp” đánh thẳng vào nội bộ quân địch. Kết quả là sau một tháng, cậu ấy phải tạ tội, nói: “Mình sai rồi, còn đối đầu với anh ta nữa, chắc cả mình cũng yêu anh ta mất. Cậu biết anh ta đáng sợ cỡ nào không. Anh ta không hút thuốc, không cưa gái, lúc nào nghỉ ngơi thì sở thích của anh ta là nấu nướng! Mình đã hoàn toàn tử mạng dưới món cá mè dim chiên xù của anh ta rồi. Không chỉ có vậy, quá nửa số tiền lương anh ta kiếm được còn được quyên cho tổ chức từ thiện. Đây đâu có giống thói quen sống của một người bình thường chứ. Quan trọng là, có một lần mình ở bể bơi nhìn thấy anh ta mặc quần tam giác đi ra ngoài, khoe toàn bộ cơ ngực và cơ tay, chói cả mắt. Không phải anh ta ngầu như Bành Vu Yến đâu mà chính là Bành Vu Yến đấy”.

*Bành Vu Yến: Diễn viên, người mẫu nổi tiếng của Trung Quốc.

Phạm Phạm hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân, cứ thế đắm chìm vào những tưởng tượng tươi đẹp của mình. Đồng Phi phải đơn độc chiến đấu một mình, không chọc vào được thì đành trốn. Thế mà dưới sự tác động của định luật Murphy* đáng chết, họ lại thường xuyên bị trói chung vào một chỗ, lớn thì bị phân tới cùng một khách sạn, nhỏ thì vô tình giáp mặt khi đi nhờ nhà vệ sinh của McDonald’s.

*Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ được phát biểu: “Nếu một việc có thể diễn tiến xấu, nó sẽ diễn tiến đúng như thế” (Anything that can go wrong, will go wrong).

Khó xử nhất là lần bọn họ cùng bị phân tới một nhà khách ở Lệ Giang. Hai người đóng giả làm bạn cùng đường, vào ở một cách bình thường. Cơ sở, thiết bị của nhà khách này khá cũ kỹ, phòng ở bé hẹp, nhưng cũng khá sạch sẽ. Tối đó trong nhà khách toàn là người châu Âu. Phòng của hai người bị ngăn cách bởi một người ngoại quốc. Người đó cực kỳ hài hước, không phân biệt được rõ người châu Á trông như thế nào, vừa gặp đã hẹn Đồng Phi tới quán bar nhưng bị cô từ chối. Một lát sau, khi Đồng Phi đang lén lén lút lút cầm máy quay phim ghi hình trên hành lang thì lại bắt gặp người ngoại quốc đó. Khi ấy, cô đã buộc mái tóc dài lên, thay một chiếc áo phông nên người kia không nhận ra cô. Lần thứ hai bắt chuyện lại bị từ chối. Lần thứ ba là khi Đồng Phi từ bên ngoài trở về, nhìn thấy người ngoại quốc buồn bã ngồi trước cửa nhà khách uống rượu, cô bèn ngượng ngập chào hỏi. Người kia cũng hỏi dò một câu: “Hẹn hò không?”. Đồng Phi tỏ thái độ gượng gạo. Cuối cùng, người kia nói: “Đừng nói nữa, tôi biết đáp án rồi, cộng cả cô, hôm nay tôi đã liên tiếp bị ba cô gái châu Á từ chối”.

Đồng Phi dở khóc dở cười, cảm thấy anh ta đáng thương nhất. Vốn dĩ cô còn mang chút đồng cảm, kết quả, buổi tối trong lúc đang tắm, người ngoại quốc kia say đến không biết gì, dùng sức đẩy cửa, xông vào thẳng phòng cô. Khi anh ta xoay nắm đấm cửa phòng tắm thì Đồng Phi đang nhắm chặt mắt thoa sữa rửa mặt. Tới tận khi anh ta dán sát cả người lên lớp kính phòng tắm, cô mới kêu la thất thanh. Cát Thành Vũ lao vào, đánh nhau với anh ta một trận không thèm nghe giải thích, còn bị anh chàng ngoại quốc đấm sưng cả mắt phải.

Quá cảm kích, Đồng Phi đã mời anh ăn đêm, còn thành công chuốc được một người không bao giờ uống dù chỉ một giọt rượu như Cát Thành Vũ hai chai bia. Có lẽ vì gặp được một người đàn ông có thể bảo vệ mình, hormone nữ tính bị giấu kín trong con người Đồng Phi nhanh chóng được tiết ra. Mượn men rượu, cô bắt đầu kể lại vô số những chuyện tình thất bại của mình bằng ánh mắt long lanh nước. Nghe xong câu chuyện của cô, Cát Thành Vũ bắt đầu tuôn “văn súp gà”. Giữa tràng giang đại hải những câu nói ấy, Đồng Phi chỉ loáng thoáng nhớ được mấy câu. Anh nói: “Khi yêu một người là khi hormone dopamine* tiết ra mãnh liệt nhất, chúng ta đều sẽ vô thức hoàn mỹ hóa đối phương. Nhưng sau cùng, khi thật sự chung sống bên nhau, ta mới phát hiện ra trăm ngàn thiếu sót của đối phương, mệt mỏi quá đến nỗi khiến tình yêu tan biến. Lựa chọn chỉ cần một ‘tiếng sét’, nhưng yêu thương, buộc phải dựa vào sự tin tưởng”.

*Dopamine là chất dẫn truyền thần kinh của khoảng 0,3% số neurone trong não nhưng lại cần thiết trong nhiều chức năng. Dopamine được tiết ra từ một trong các vùng nguyên sơ nhất của não, ở đỉnh thân não. Chất hóa học dopamine trong não ở những người đang yêu cao hơn ở những người bình thường. Nó đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về sự vui thú và nỗi đau. Việc tăng cao hoạt chất này có thể dẫn đến các cảm giác tưởng tượng, khiến “khổ chủ” khó mà từ bỏ tình yêu.

Cũng chính vào buổi tối hôm đó, Đồng Phi đã “trúng sét” với người đàn ông bên cạnh mình.

Taxi đi ngang qua tòa nhà 101 tầng tại Đài Bắc. Lúc này, chuông di động của Đồng Phi reo lên, nhắc cô đã nhận được một tin nhắn Weixin. Mở ra và phát hiện là tin nhắn của người yêu cũ gửi tới, cô thẳng thừng xóa ngay mà không suy nghĩ gì, ấn nút khóa màn hình rồi ngồi ngây ra giây lát, sau đó lại bật máy lên, tắt hẳn Wifi.

Những tòa nhà san sát nhau trên con phố Đài Bắc vun vút lùi về sau. Trên radio phát bài hát Vượt qua đại dương tới gặp em của Lý Tông Thịnh rất hợp lúc, bao nhiêu hình ảnh quá khứ bỗng chốc lả tả rơi xuống trước mặt. Trải qua nhiều lần chia tay là sẽ để lại di chứng này, lúc bận rộn thì chẳng có thời gian để nghĩ quá nhiều, nhưng chỉ cần để bản thân có thời gian rảnh rang là sẽ vô thức hồi tưởng quá khứ, quay đầu nhìn lại ngọn đồi chia tay nơi mình đã cắm cờ đỏ, cảm thấy bản thân không thể thê thảm hơn được nữa.

Đồng Phi thầm mắng mình vài câu trong lòng rồi lập tức yêu cầu tài xế chuyển tần số, đổi thành bài Che chở của Vương Thể Hoa.

Ừm, như vậy mới đúng chứ. Đồng Phi bắt đầu đung đưa người theo điệu nhạc.

Lúc này, còn ba tiếng nữa là tới thời điểm Đồng Phi gặp Mr. Right của mình.

Từ Lệ Giang trở về chưa bao lâu, Đồng Phi và Cát Thành Vũ đã bắt đầu hẹn hò. Nhưng vì quy định của công ty không cho phép người có quan hệ yêu đương làm nhân viên ngủ thử, nên họ lựa chọn yêu âm thầm, lén lút. Ngay cả Phạm Phạm thân thiết với cô nhất cũng không hay biết gì, Đồng Phi sợ vì mình đã cướp mất nam thần của cậu ấy mà sau này cậu ấy sẽ trở mặt. Cô cứ luôn có cảm giác ước nguyện trong ngày sinh nhật năm nay của cậu ấy – chúc bản thân sớm trở thành một kẻ trơ trẽn xảo quyệt là thật lòng. Mấy chuyện “chị em” tranh giành đánh cãi nhau, mấy bộ phim cung đấu đã diễn chán rồi. Huống hồ đối phương còn là đàn ông, sức chiến đấu cũng không vừa.

Đừng tưởng Cát Thành Vũ thường ngày mạnh mẽ là thế, nhưng sau khi yêu lại hoàn toàn biến thành mẫu bạn trai “trung khuyển”, đối xử với Đồng Phi cực kỳ tốt. Đồng Phi nói một, anh tuyệt đối không nói hai. Đồng Phi thích ăn thịt nướng, anh liền chịu trách nhiệm ăn lá rau. Ăn cơm ở nhà, anh liền biến thành một đầu bếp cừ khôi, làm hài lòng cái dạ dày của Đồng Phi, phục vụ tận răng từ mua thức ăn tới rửa bát. Họ yêu nhau được một tháng thì bắt đầu sống chung, khi đi làm vẫn giả vờ xa lạ, lúc tan ca liền hẹn gặp ở một địa điểm nhất định để nắm tay nhau về nhà. Hai người họ thường xuyên bị giục bài, thế là lại cùng cổ vũ cho nhau, cùng lên kế hoạch tác chiến làm sao thuyết phục ông chủ để họ làm việc trong một thành phố.

Có lẽ vì trước đó oan gia quá lâu, Đồng Phi không tránh khỏi thích trêu chọc anh. Cát Thành Vũ có thói quen giúp cô đắp lại chăn lúc nửa đêm, thế là cô thường xuyên giả vờ ngủ rồi đạp chăn ra, đợi anh tới đắp. Cô còn nói ăn lựu mà ăn cả hạt là ngon nhất, Cát Thành Vũ học cô, kết quả bị gãy răng thảm hại đến mức phải tới nha khoa chữa trị. Ăn chán món ăn của Cát Thành Vũ rồi, Đồng Phi lập tức chê bai tài nghệ nấu nướng của anh không có tiến bộ, khiến anh tức đến phùng mang trợn má, giật lấy cái đĩa, nói anh sẽ ăn hết. Anh rất thích đang yên đang lành cưỡng hôn Đồng Phi, thế là cô bèn bôi mù tạc lên môi mình…

Tóm lại là thể hiện tình cảm mặn nồng ở bất kỳ đâu.

Đã bảo rồi, con gái đang yêu IQ đều bằng không, đàn ông chắc là còn xuống âm nữa. Hoặc nói một câu dễ nghe hơn thì, một người đàn ông đáng yêu thật sự sẽ dám “lộ nguyên hình” trước mặt phụ nữ, chứ không chỉ khoe vóc dáng.

Một năm sau khi họ yêu nhau, Cát Thành Vũ cuối cùng cũng phá bỏ thành công lời nguyền chia tay của Đồng Phi. Đồng Phi nhận định anh chính là Mr. Right ấy và Cát Thành Vũ cũng không có gì để phản bác. Trong một dịp công tác ở Bắc Kinh, trùng đúng vào ngày sinh nhật Đồng Phi, ngoài những món quà sinh nhật thông thường, Cát Thành Vũ còn chuẩn bị một chiếc nhẫn cầu hôn.

Đó là một khách sạn giá trị kiểu Tứ hợp viện, được thiết kế vô cùng đặc biệt, đồ dùng và đồ trang trí ở mỗi phòng đều khác nhau. Nghe nói căn phòng mà họ tới ở có một chiếc giường cổ lớn bằng gỗ trắc, niên đại lên tới hơn hai trăm năm, giá trị hàng chục triệu. Cát Thành Vũ dương dương tự đắc, cảm thấy lần cầu hôn duy nhất cuộc đời mình có giá trị thật to lớn.

Tối đó, Cát Thành Vũ móc ngoặc trước với những người khách sống trong Tứ hợp viện. Vào lúc Đồng Phi còn chưa biết gì, mọi người sẽ cùng cầm bình rượu, hát bài Chúc mừng sinh nhậtrồi vây quanh cô. Cát Thành Vũ đẩy bánh gato ra, chiếc nhẫn sẽ nằm ở bên trong. Thế mà rượu đã uống cạn, bánh gato cũng ăn hết sạch mà không thấy chiếc nhẫn đâu.

Cát Thành Vũ say xỉn, than thở suốt một buổi tối, cả lúc đánh răng cũng tiu nghỉu lắc đầu không ngừng, trông ngốc nghếch không sao tả nổi.

Những tưởng chỉ mất tiền, không ngờ còn rước họa vào người, gặp ngay phải một bữa “Hồng Môn yến”. Sau tối đó, tất cả mọi người trong công ty đều biết quan hệ của họ, thậm chí chuyện họ tranh thủ những lần đi công tác để sống chung cũng bị khui ra. Thì ra người phụ nữ trung niên tóc ngắn trong khách sạn Tứ hợp viện tối đó là cấp trên mới tới công ty họ. Từ điều phối công việc lần này tới việc đích thân đi làm gián điệp lấy bằng chứng đều nằm trong kế hoạch của chị ta.

Người sếp trung niên ấy tên Lâm Kiều. Nói một câu không phải đạo lắm, những người trong tên có chữ “Kiều” hoặc là thật sự ngây thơ, chưa hiểu sự đời, hoặc là loại vai nữ phản diện xấu xa số một. Lâm Kiều chính là mẫu người phía sau. Sếp mới hay thích thể hiện uy quyền, Đồng Phi và Cát Thành Vũ chắc mẩm sẽ tai bay vạ gió thực sự. Không ngờ, Lâm Kiều lại không nướng chín họ lên như nướng mực, mà ngược lại còn thăng chức cho họ. Đồng Phi trở thành lãnh đạo của một hạng mục nào đó còn Cát Thành Vũ được lên làm nhân viên ngủ thử chuyên trách, dưới quyền quản lý của Lâm Kiều.

Biết ngay là nữ ma đầu này chẳng có ý gì tốt đẹp. Hạng mục mà Đồng Phi phụ trách cực kỳ trì trệ, các số liệu kiểm tra của khách sạn đều không đạt tiêu chuẩn, khách hàng chắc chắn không trả được số lẻ. Khoảng thời gian đó, Cát Thành Vũ bị Lâm Kiều theo dõi sát sao, hoàn toàn không thể phân thân được. Để lấy lại thể diện cũng là để né tránh, Đồng Phi và Cát Thành Vũ thống nhất sẽ giữ khoảng cách một thời gian. Các nhân viên ngủ thử dưới sự quản lý của mình đều chẳng đáng tin cậy, Đồng Phi chỉ còn cách tự mình thực hiện, ngủ thử ở hai mươi khách sạn trong vòng một tháng liên tục, thời gian ở nhà còn chưa tới ba ngày, ngày nào cũng viết báo cáo tới tờ mờ sáng. Nhưng dù cô có dốc sức hơn nữa cũng khó mà kịp với tiến độ. Vào lúc cô gần như sụp đổ thì nhận được vài đánh giá khách sạn còn chưa hoàn thành qua hòm thư. Kiểu văn phong sắc sảo đó, vừa đọc đã biết là do Phạm Phạm viết. Dù sau khi biết chuyện của hai người họ, Phạm Phạm có giận dỗi một thời gian, nhưng vào những thời điểm quan trọng, cậu ấy vẫn rất ủng hộ chị em.

Sau khi hoàn thành công việc, nộp cho Lâm Kiều, Đồng Phi những tưởng từ đây trời quang mây tạnh, kết quả lại có một đồng nghiệp khác tiếp quản giữa đường, mọi thành quả đều thuộc về người ta. Về sau cô mới biết, nhân vật đó là người thân của Lâm Kiều.

Một việc kinh hoàng hơn là vào cái ngày Đồng Phi cuối cùng cũng có thể yên tâm trở về nhà gặp mặt Cát Thành Vũ thì lại nhìn thấy xe của Lâm Kiều đỗ dưới sân. Sau khi Cát Thành Vũ xuống, hai người họ cử chỉ thân mật, nói nói cười cười rồi lên xe. Sau chuyện ấy, Cát Thành Vũ thừa nhận Lâm Kiều từng ngỏ ý với anh, nhưng bản thân anh tuyệt đối thể hiện rõ quan điểm, chỉ coi chị ta là lãnh đạo đơn thuần, không có một chút tư tình nào. Tuy nhiên, Đồng Phi không tin, sự nhạy cảm của bao năm làm nhân viên ngủ thử cùng áp lực một tháng nay dồn xuống khiến cô hoàn toàn suy sụp. Lần đầu tiên cô và Cát Thành Vũ cãi lộn, cô dọn khỏi ngôi nhà của họ.

Cuối cùng vẫn là Phạm Phạm thu nhận cô. Dù sao cũng là đàn ông, nhìn thấy con gái gặp nạn, mọi sự khó xử cậu ấy đều phải bỏ qua. Di động im ắng cả một đêm, Đồng Phi chưa hết tức giận, nằm trên giường kéo Phạm Phạm qua, lập hội đồng mắng Cát Thành Vũ. Trong lúc ấy, cô vô tình nhắc tới những đánh giá Phạm Phạm khẩn cấp gửi tới, cậu ấy cảm thấy kì quặc, nói: “Lúc đó giận còn chẳng kịp, sao còn kịp đưa sào cho kẻ đắm”. Đồng Phi bấy giờ mới lĩnh giáo được sự vô lý của mình, nhạy cảm lên là tự thêm thoại cho bản thân mà quên sạch mọi điểm tốt của đối phương. Thế là cô vội vã trở về nhà của Cát Thành Vũ ngay trong đêm, kết quả gõ cửa mãi mà không có ai đáp lời. Cô dùng chìa khóa mở cửa mới phát hiện bên trong hoàn toàn vắng vẻ.

Cát Thành Vũ nói tối đó anh cùng Lâm Kiều đi gặp khách hàng, uống hơi nhiều nên Lâm Kiều đã đặt cho anh một phòng khách sạn. Nhưng từ chỗ một đồng nghiệp khác, cô lại nghe nói tối đó họ ngủ cùng nhau. Chất giọng non nớt mọi ngày của Đồng Phi cuối cùng cũng biến điệu. Cô chất vấn anh: “Bạn gái dọn đi là tối đó lập tức ngủ cùng người phụ nữ khác. Trước đây không uống rượu, bây giờ lại thích say mèm như thế. Anh là một nhân viên ngủ thử, giờ trở thành nhân viên ngủ chung rồi, anh còn sĩ diện không?”. Cát Thành Vũ không biết nói sao, chỉ đáp: “Đồng Phi trong mắt anh không phải là một người vô lý vô cớ như vậy”. Thế nhưng, nói đại mà trúng. Trải qua bao lần chia tay, cô thật sự đã thu nạp quá nhiều sự vô lý, giải thích cuối cùng hóa thành tranh cãi, công kích nhiều hơn thỏa hiệp, lần đầu tiên Đồng Phi là người đề nghị chia tay.



Taxi chạy tới dưới một khách sạn.

Đây là một motel*. Theo tài liệu, motel này bảo mật được thông tin riêng tư rất tốt, mỗi phòng đều có một gara riêng, có thể đi thẳng từ cửa lớn của khách sạn lên phòng, từ lúc làm thủ tục nhận phòng tới khi vào ở đều hoàn toàn không cần lộ mặt. Đồng Phi đơn độc một mình, không cần phải lén la lén lút như thế, nên cô xuống xe giữa chừng. Kết quả lại lập tức đỏ bừng mặt mũi ngay tại chỗ. Cả một đại sảnh đều được trải nhung màu tím đậm, ánh đèn hơi tối, trên chiếc cột hạ thẳng đứng từ trên trần nhà xuống có treo những đồ vật tình yêu. Ngay khu vực công cộng phía sau quầy lễ tân, có một vòng xoay ngựa gỗ, vài đôi nam nữ đang uống rượu trò chuyện, người nào người nấy đều rất thân mật, vui vẻ.

*Motel thường là những khách sạn nhỏ với khoảng 10-20 phòng, có chung một khu vực để ô tô, hoặc các loại xe mô tô, xe máy… ngay trước cửa.

Mặc dù đã có không ít trải nghiệm trên đời nhưng một phong cách hộp đêm đập thẳng vào mặt thế này vẫn khiến Đồng Phi lập tức trở nên thiếu tự nhiên. Lúc làm thủ tục nhận phòng, cậu thanh niên lễ tân còn năm lần bảy lượt xác nhận lại xem có đúng cô đi một mình không. Cô ưỡn thẳng ngực, cố tình ra vẻ phong lưu: “Không, bạn tôi tối nay mới tới”.

Một chất giọng Đài Loan không thể tiêu chuẩn hơn, cô cũng phải tự “like” cho mình.

Lễ tân nói, căn phòng với chủ đề “Hoa viên bí mật” mà cô đặt vẫn chưa quét dọn xong, tạm thời không thể vào ở được. Bệnh nghề nghiệp nổi lên, Đồng Phi gạch ngay một dấu X to đùng trong bụng. Hết cách thôi, cô đành ngồi xuống chiếc sô pha màu tím giữa đại sảnh nghỉ ngơi, chỉ cần ngồi nhàn rỗi ở nơi “kinh hoàng” này một lát là tâm trạng Mary Sue* lại lập tức trào dâng. Một lát sau, mấy thanh niên nam nữ Đài Bắc đó qua mời cô uống rượu, cô mới biết, thì ra họ là ba cặp đôi đang đi hưởng tuần trăng mật. Chẳng hiểu sợi dây thần kinh nào có vấn đề, Đồng Phi đã thật sự đi theo họ, ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ, cầm ly rượu vang, ngửa cổ uống cạn dưới ánh đèn màu tím lung linh. Vốn dĩ họ đang bật kiểu nhạc không lời êm ái du dương, sau khi có cô gia nhập, âm nhạc được đổi thành kiểu nhạc dance Âu Mỹ, hơn nữa tiếng càng lúc càng to. Cô nghĩ bụng: Thật sự coi đây là quán bar hay sao, khi nào về mình nhất định phải nhận xét kém cho khách sạn này.

*Mary Sue: Từ chỉ một kiểu phong cách, một kiểu cảm xúc, mang thái độ coi bản thân là nhất và không chịu được bất kỳ ấm ức, thiệt thòi nào.

Thế rồi cô lại tự mạnh mẽ chuốc thêm cho mình một ngụm rượu.

Lúc này đây, chỉ còn một tiếng nữa là cô gặp được Mr. Right của mình.



Sau khi chia tay, Đồng Phi trở lại với khoảng trời u ám thân thuộc của mình. Rõ ràng là tự mình đề nghị, thế mà lòng cô còn đau đớn hơn các lần trước gấp bội. Chẳng phải người ta hay nói khi hai người cùng kéo căng một sợi dây thun, người buông tay sau mới là người đau hơn hay sao? Khoảng thời gian đó, Phạm Phạm luôn ở bên cô. Cô muốn uống rượu, cậu ấy cùng cô say. Cô muốn tới quán karaoke gào khóc inh ỏi, cậu ấy cùng cô hét tới lạc cả giọng, khản cả cổ. Cậu ấy còn lên mạng học một phương thuốc dân gian, cho cô một túi giấy để mát xa. Đồng Phi chưa chửi bới được vài câu đã òa khóc. Cô cảm thấy mình thật thảm hại, ngồi đây diễn vai thê lương, thảm khốc, có khi Cát Thành Vũ đã ôm người đẹp, đắm say vào một cuộc tình mới rồi cũng nên.

Thật ra Cát Thành Vũ từng tới tìm Đồng Phi, nhưng đều bị cô chặn ngoài cửa. Chú “chó trung thành” đánh mất chủ nhân, khiến anh trầm cảm một khoảng thời gian. Nhưng Lâm Kiều luôn ở bên cạnh anh. Sự thông minh của người phụ nữ này ở chỗ, sau khi tỏ thành ý, chị ta không sốt ruột mong mọi chuyện thành công, không hề có chút thái độ xâm lược nào, mà luôn lấy an ủi, động viên ra tẩy não đối phương khi người ta yếu đuối nhất rồi đánh úp, tấn công bất ngờ.

Vào lúc chiếc cân trong lòng chú chó ấy sắp nghiêng thì xảy ra sự kiện Đồng Phi bị người ta cấm túc trong một khách sạn Nhật Bản. Nguyên nhân là, cô vì muốn khảo sát thái độ của nhân viên phục vụ mà đã cố tình đóng kịch, một ngày ăn mặc như một ngôi sao, ngày hôm sau lại giống một tuyển thủ đấu vật vừa từ chợ về, xem thái độ phục vụ nhận được có khác biệt rõ ràng hay không. Kết quả, người nhân viên phục vụ còn chưa cảm nhận được thì cô đã bị nhân viên lễ tân nhận ra. Quá trùng hợp, khách sạn này lại là một nhánh của đám xã hội đen tại đó. Có vài kẻ vây lấy cô, lục tung hành lý của cô ra, vừa nhìn thấy có nhiều “công cụ gây án” như vậy, chẳng hiểu sao chúng đã lập tức giật lấy di động rồi nhốt cô vào một căn phòng trong khách sạn.

Đồng Phi uất ức vô cùng. Cô chẳng qua chỉ là một nhân viên ngủ thử, định cho người đàn ông với bộ râu như quản đốc ấy xem một trang mạng toàn đánh giá năm sao nhưng đối phương huyên thuyên một hồi vẫn không chịu.

Cuối cùng, vẫn là Cát Thành Vũ phá cửa xông vào, cứu Đồng Phi thoát khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng. Nghe nói đám xã hội đen đó hiểu nhầm Đồng Phi là người phụ nữ đã từng phản bội đại ca của chúng. Sau chuyện này, Cát Thành Vũ còn nói đùa: “Thật nhìn không ra, trông em còn giống chị dâu của bọn xã hội đen đấy, chẳng trách bây giờ tính khí nóng nảy như vậy”. Cũng vì quá sợ hãi, còn chưa kịp hoàn hồn cô đã tu liên tục vài chai rượu, một lời cũng không mở, chẳng mấy chốc mà say khướt, nhưng vẫn ầm ĩ nói không say, còn nói biết đọc thuộc dãy số Pi nữa. Cát Thành Vũ nói với cô: “Anh thật sự không thích Lâm Kiều”, còn cô thì bắt đầu đọc thuộc: “3.141592653…”. “Từ nay về sau hãy để anh được chăm sóc em nhé”, Cát Thành Vũ nói xong, Đồng Phi cũng nức nở òa lên.

Phải rồi, quên không kể tại sao Cát Thành Vũ tìm được Đồng Phi. Chính vì Đồng Phi phát hiện ra chiếc Smart Tivi trong phòng có thể đăng Weibo. Đúng là phải cảm ơn xã hội truyền thông vĩ đại này, cũng phải cảm ơn đất nước Nhật Bản luôn đi trước thời đại.

Sau khi quay trở lại, hai người lại sống chung, tiếp tục hoang phí thứ hormone đáng quý nhất trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt. Tuy vậy, không nói ra nhưng cả hai người họ đều ngầm hiểu, rất nhiều thói quen cho dù vẫn như trước, rất nhiều món ăn dù chẳng hề đổi vị thì dường như cũng đều đã có điểm gì đó thay đổi. Hai người họ ở bên nhau giống như chơi game online. “Thích” sẽ chỉ tiêu hao máu đỏ, máu đỏ hết, cùng lắm thì chia tay. Nhưng “yêu” thì cần một lượng lớn máu xanh, nếu một lần đã dùng hết máu xanh thì sẽ không thể nào phát huy pháp lực được nữa. Những người yêu nhau chia tay rồi quay lại dường như đều đánh mất pháp lực của mình.

Nhất là khi Lâm Kiều chính thức ra “chiến thư” với Đồng Phi: Chẳng có mối tình nào không thể tan vỡ, chỉ có kẻ thứ ba chưa cố gắng hết sức mà thôi. Nhưng chị ta cũng hứa với Đồng Phi sẽ không sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, vì chị ta muốn Cát Thành Vũ thực sự yêu mình.

Đồng Phi càng ngày càng nhạy cảm một lần nữa rơi vào khủng hoảng, trong các cơn ác mộng toàn hiện lên khuôn mặt sắc sảo của Lâm Kiều. Nửa đêm tỉnh giấc, nhìn thấy Cát Thành Vũ quay lưng về phía mình, một cảm giác ấm ức từ đáy lòng xâm chiếm cổ họng, khiến cô hoàn toàn đánh mất cảm giác an toàn. Cô dùng hết sức dán sát vào lưng anh, vô tình chạm phải chiếc di động anh để dưới gối. Bứt rứt một lúc, cuối cùng cô vẫn mở Weixin của anh ra, phát hiện anh đã xóa tất cả lịch sử chat với Lâm Kiều. Cô vào tường nhà chị ta, thấy không lâu trước đó, chị ta có đăng ảnh một chiếc nhẫn, nền phía sau chính là khách sạn Tứ hợp viện mà lần trước cô tổ chức sinh nhật. Hệ thống bên dưới hiển thị, chị ta từng đặc biệt tag* Cát Thành Vũ vào đọc.

*Tag: Là một thủ thuật được sử dụng trên các mạng xã hội khi muốn nhắc tên một ai đó để thông báo đến đối phương, chắc chắn đối phương nhận được thông tin mà mình muốn chia sẻ.

Nhưng sau khi lướt một lượt các bài viết của bạn bè trong danh sách, cô lại hoàn toàn không nhìn thấy dòng trạng thái này của Lâm Kiều.

Rõ ràng là chị ta đăng riêng theo nhóm.

Tâm trạng Đồng Phi cuộn trào, cô khóa di động lại, nằm cách Cát Thành Vũ một khoảng rồi quay lưng, cắn một góc chăn, rấm rứt khóc. Là thế này, lòng tự trọng mạnh mẽ cùng sự nhạy cảm vô cớ của phụ nữ sẽ khiến tuổi mãn kinh đến sớm, khắp người đầy các căn bệnh đàn bà. Làm một nhân viên ngủ thử khách sạn thì từ việc to đến việc nhỏ đều phải hoàn hảo, kể cả trong tình yêu cũng không để lọt bất kỳ thiếu sót nào.

Có điều, Đồng Phi không hề hay biết, chiếc nhẫn đó là của Cát Thành Vũ tặng cho cô. Về sau, Cát Thành Vũ từng trở lại khách sạn Tứ hợp viện đó hỏi rất nhiều lần nhưng đều không có ai từng nhìn thấy nó. Anh những tưởng đây sẽ mãi mãi là một vụ án không manh mối, ai dè lại bị Lâm Kiều tìm thấy.

Chị ta nói: “Tôi thấy cậu tới khách sạn này vài lần, chắc không phải để làm việc, là để tới tìm nó phải không. Nếu tôi nói rằng tôi đã nhặt được nó ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, liệu cậu có cảm thấy nó nên thuộc về duyên phận của chúng ta hay không?”.

Đó là lần đầu tiên họ chân thành chia sẻ với tư cách những người bạn. Lâm Kiều nói, chị ta thuộc khóa nhân viên ngủ thử đầu tiên ở Trung Quốc. Điều kiện ngày xưa không tốt như bây giờ, buồn quá còn có thể buôn chuyện qua YangYang* hay xem phim Mỹ. Hồi đó chị ta thường xuyên đi một mình, ngồi máy bay một mình, dạo quanh thành phố một mình, làm thủ tục nhận phòng một mình, ngủ một mình, ngắm cảnh một mình… Những thói quen này cũng chưa có gì nghiêm trọng, vấn đề khiến chị ta đau đầu nhất là phải ăn cơm một mình, gọi ít hay gọi nhiều cũng đều không ổn, nhìn người ta có đôi có cặp, còn mình thì lẻ loi đối diện với một bàn đồ ăn, lúc đó chị ta cảm thấy hoặc là phải có một người ngồi đối diện mình, hoặc là bản thân mình không nên ngồi tại vị trí này.  

*Một phần mềm giao lưu trò chuyện được ưa thích của Trung Quốc. Bạn có thể nói chuyện với người lạ, chia sẻ về cuộc sống của mình, xem những livestream thú vị, tham gia các hội nhóm và các hoạt động xung quanh mình.

“Khi làm nhân viên ngủ thử, tôi mới ngoài hai mươi, tình cảm mặn nồng được năm năm với mối tình đầu của mình. Hồi đó còn quá trẻ để tôi hiểu mình cần gì, cũng không biết trân trọng, chỉ cắm cúi làm việc, về sau người bạn trai ấy đã phải lòng một chị em rất thân của tôi. Tôi không trách họ, vì tôi bỗng phát hiện mình đã trưởng thành, đã biết bản thân cần gì, cũng biết chuyện gì vượt ngoài khả năng của mình, ví dụ như cứ tiếp tục nhung nhớ anh ấy. Tôi phải suy nghĩ nhiều hơn, phải hạnh phúc hơn tất cả mọi người, thế nên tôi buộc phải trở nên mạnh mẽ, vì tôi xứng đáng với tất cả những điều này.”

Cát Thành Vũ ngồi nhìn Lâm Kiều trong quầng sáng, sau khi cởi bỏ những hào quang đẹp đẽ ấy xuống, thứ còn lại chỉ là máu thịt bình thường, lúc lạnh cũng cần người khoác thêm cho chị ta bộ quần áo, lúc nóng cũng cần người nắm tay chị ta lao vào trung tâm thương mại mát lạnh gió điều hòa. Chị ta sống một mình lâu như vậy, thật ra hoàn toàn không ổn.

Cát Thành Vũ nói với chị ta: “Tôi sẽ không để chị phải sống một mình nữa”. Lâm Kiều nhìn về phía anh, anh nói tiếp: “Tôi sẽ giúp chị, chị không thể cứ mãi vênh mặt hất hàm, chỉ tay năm ngón, cũng phải gần gũi hơn, thân thiện hơn, hạnh phúc do chính bản thân mình giành lấy cơ mà. Tôi sẽ đưa chị đi làm quen thêm nhiều bạn bè. Anh bạn thân của Đồng Phi – Phạm Phạm ấy, quen rất nhiều đàn ông tốt. Mấy sở trường khác của tôi có thể chị không coi trọng nhưng nói đạo lý tẩy não người ta thì tôi rất rành, chỉ vài phút thôi là có thể ‘chào bán’ chị đi rồi”.

Lâm Kiều ủ dột quay đi, trầm mặc rất lâu, vài giây sau bỗng lắc đầu rồi bật lên những tiếng cười nuối tiếc.



Còn mười phút nữa là Đồng Phi sẽ gặp Mr. Right của mình.

Anh chàng ở quầy lễ tân nói với cô phòng ốc đã xong xuôi cả, cô lưu luyến nhảy xuống khỏi vòng xoay ngựa gỗ, trước khi đi còn định nhét một ít tiền cho đám thanh niên kia trả tiền rượu nhưng họ kiên quyết không nhận, cô đành lấy lời chúc thay thế. Cô lắc lư cái đầu, cầm túi xách đi lên thang máy. Phòng của cô ở ngay tầng bốn, thế mà cảm giác thang đi thật lâu.



Ngày sinh nhật của Cát Thành Vũ, Đồng Phi giấu anh làm cả một bàn đầy thức ăn, đều là mấy món ngày thường anh nấu cho cô, mặc dù mùi vị hương sắc còn kém xa nhưng chí ít giữa tiếng hét thất thanh của Đồng Phi khi bị bắn đầy dầu mỡ cũng tràn đầy tình ý. Kết quả, Cát Thành Vũ lại vì dẫn Lâm Kiều tới gặp một người đàn ông Thanh Hoa do Phạm Phạm giới thiệu mà không thể đi ngay, về đến nhà thì cơm canh đã nguội lạnh hết cả. Nhưng Đồng Phi khác hẳn mọi khi, không tỏ thái độ gì. Cô ấn anh xuống ghế, nhìn vào mắt anh, hát đi hát lại bài Chúc mừng sinh nhật, vừa hát vừa vỗ tay, tiết tấu mỗi lúc một nhanh, biểu cảm khôi hài không thể chuẩn xác hơn. Cát Thành Vũ có chút lúng túng. Anh không sao cười nổi, cứ lẩm bẩm mãi câu “Được rồi, được rồi”. Một lúc sau, có một tin nhắn Weixin gửi tới, anh mở di động ra, là tin nhắn của Lâm Kiều. Chị ta nói: Tôi nghe lời cậu, sẽ thử giành giật. Cát Thành Vũ nở một nụ cười mãn nguyện.

Ngay sau đó, Đồng Phi hất tung cả bàn ăn.



Cửa thang máy bật mở, khoảnh giữa có một hồ tắm mát xa, bên cạnh có cây xanh che phủ, cái gọi là “Hoa viên bí mật” chính là cảm giác riêng tư, kín đáo nơi con suối nhỏ này chạy qua. Đồng Phi sốt sắng muốn về phòng quan sát, bỗng sau lưng có người gọi cô.

Lúc này, chỉ còn 7 phút 12 giây nữa là cô gặp được Mr. Right của mình.



Các câu chuyện tình yêu trên phim ảnh đều thích vẽ một cái kết hạnh phúc cho nhân vật chính, vì muốn nói với mọi người rằng, hình như cứ có tình yêu là sẽ dài lâu mãi mãi vậy. Nhưng đó đâu phải cuộc sống của chúng ta? Từ thích đến chấp nhận cùng nhau đối mặt với cuộc sống là một khoảng cách rất dài. Trong cuộc sống này, ta phải khom lưng vì cơm áo gạo tiền, phải đối mặt với tai họa liên tiếp, phải gánh chịu được thử thách của thời gian, lại không được phép để “nước chảy bèo trôi”, lúc nào cũng phải sẵn sàng giẫm chết sâu bọ, rồi tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ… Rõ ràng là rất cơ cực, thế mà cuối cùng bạn vẫn phải buông một câu: Tình yêu phải thoát khỏi ảo mộng, phải hướng về cuộc sống bình thường nhất. Quả thực, sau hàng trăm trận chiến đấu, khi đối mặt với những vấn đề này, bạn sẽ cảm thấy nó thật nhỏ nhặt, những cuộc “chinh chiến” liên miên đã không khác gì dầu, gạo, mắm muối hằng ngày của bạn rồi.

Lại là vài lần ly ly hợp hợp, cuối cùng Đồng Phi cũng rã rời, trở thành một “trạch nữ” 2D. Phạm Phạm nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của cô quả thực rất đau lòng. Cậu ấy chuyển tới một thùng rượu, ngồi bên cạnh cô, cất lên chất giọng sắc nhọn để mắng cô: “Mình quen cậu  lâu như vậy mà chưa từng thấy cậu gan lỳ thế này bao giờ. Rõ ràng yêu đến chết đi sống lại, thế mà vẫn cảm thấy nói câu ‘Em yêu anh’ thật quá khó khăn, cứ vòng vòng vèo vèo suy đoán tâm tư của đối phương, rồi bắt đối phương suy đoán tâm tư của mình. Cát Thành Vũ là người cố chấp cỡ nào, đâu phải cậu không hiểu”. Phạm Phạm tự chuốc say mình rồi rút chiếc nhẫn của Cát Thành Vũ ra, ném cho cô: “Đây là chiếc nhẫn anh ta dặn mình phải đưa cho cậu vì anh ta không tìm được cậu, nhất định là vì ngày xưa chia tay quá nhiều lần, đến nỗi cậu mắc bệnh nan y luôn rồi, hết thuốc chữa rồi!”.

Đồng Phi cầm chiếc nhẫn đến ngây người, bao suy nghĩ ào ào đổ về như thác lũ.



Còn 5 phút 5 giây nữa, cô sẽ gặp Mr. Right của mình.

Đồng Phi quay đầu lại, thì ra vẫn là mấy cặp nam nữ mới cưới ban nãy. Một anh chàng trong số đó cầm máy kiểm tra tạp âm, hỏi cô: “Của cô đánh rơi phải không?”. Đồng Phi sửng sốt, đầu óc hơi tỉnh táo lại một chút. Cô đón lấy chiếc máy rồi ngượng ngập cảm ơn.



Về sau, Cát Thành Vũ xin nghỉ việc, không thông báo cho bất kỳ ai, bắt đầu đi du lịch khắp thế giới.

Trong bộ phim Nhật Kế hoạch cầu hôn mà Đồng Phi thích xem nhất, nữ chính có một đoạn thoại như thế này: Bên cạnh tôi luôn có Iwase Ken, trong ký ức của tôi luôn có bóng hình Iwase Ken. Sự dịu dàng của Ken dường như luôn vô tình vòng vèo ở một cung đường nào đó, phải chậm một chút mới đến được với tôi. Đến tận bây giờ tôi mới có thể từ từ cảm nhận được cái ngốc nghếch và dịu dàng ấy. Bản thân mình khi trước không thể nào thẳng thắn như thế. Chính tôi, người sợ bị tổn thương để rồi không thể kiên trì tới cuối cùng; Chính tôi, người không thể tin tưởng sự dịu dàng của Ken rồi từ bỏ giữa đường; Chính tôi, người quyết định một mình nhắm mắt lại, quyết không quay đầu; Chính tôi, người không thể đỡ những quả bóng mà Ken luôn nghiêm túc ném tới.

Cô vừa xem vừa khóc. Lúc đó cô đã nghĩ, nếu cô gặp được một người đàn ông như Ken, cô nhất định phải cố gắng trân trọng. Thế mà sau này gặp rồi, cô lại tự buông tay. Chiếc “điều hòa tổng” này đã bị cô phá hoại gần như tan nát, cô không dám động vào nữa, chỉ muốn trả lại cho anh con người tốt nhất của anh.

Cô trở nên buồn bã hơn, còn từng vài người bạn theo đạo đi cầu nguyện, thậm chí có một dạo còn đi qua đi lại trước cửa phòng trị liệu tâm lý, do dự không biết có nên vào hay không. Giây cuối cùng, người kéo cô đi không phải ai khác mà chính là Lâm Kiều.

Lâm Kiều khoác tay người bạn trai mới của mình, chọn một quán cà phê. Chị ta nói trong những cuộc đối thoại với Cát Thành Vũ, cứ mười câu thì phải tám, chín câu anh nhắc tới Đồng Phi, thế là chị ta biết ngay từ đầu mình đã thua rồi. Cát Thành Vũ là một đôi giày dễ chịu mà rất nhiều cô gái muốn xỏ vào, nhưng giày có hợp hay không, chỉ đôi chân mới biết. Sau khi tạm biệt, Đồng Phi bước lên taxi, trên đường về nhà nhận được một vé máy bay tới Đài Bắc. Ngay sau đó, Lâm Kiều gửi tin nhắn Wechat tới, nói rằng: Đôi giày ấy đang đón năm mới ở Đài Bắc, cô có muốn xỏ vào nó hay không, hãy tự quyết định đi. Có điều, cô phải hiểu, hiện thực không thể đảo ngược, cô không có nhiều cơ hội để làm lại lần nữa đâu.



Chỉ còn 3 phút 3 giây nữa là tới cuộc gặp mặt giữa Đồng Phi và Mr. Right.

Sắc trời dần tối, Đồng Phi người đầy mùi rượu bước vào phòng, nhìn quanh bốn phía. Ngoại trừ chiếc giường to đến mức bốn người có thể nằm thẳng cẳng ra thì bên cạnh còn có rất nhiều đồ phục vụ cho các cặp yêu nhau. Cô nhận ra chiếc ghế ấy, nó gọi là Lovechair. Cô say khướt ngồi thử lên đó, dựa vào lưng ghế rồi cười hềnh hệch.



Năm 2015, máy bay hạ cánh xuống Đài Bắc. Ở đây đang là mùa mưa, đã ba ngày liền trời mưa tầm tã. Đồng Phi khoác một chiếc áo mỏng, ngồi trên taxi. Tòa nhà 101 tầng quen thuộc đã bị nước mưa xóa nhòa. Trên tay cô đeo một chiếc nhẫn, nhưng lại không phải chiếc nhẫn của Cát Thành Vũ. Đây đã là năm thứ ba kể từ khi cô chia tay với anh. Cô sắp làm đám cưới, chú rể không phải Cát Thành Vũ, trước khi cưới, cô cảm thấy mình nên đi riêng đến đây một chuyến.

Chiếc vé máy bay Lâm Kiều cho cô khi ấy đã hết hạn. Cô chưa từng đến Đài Loan tìm anh, chỉ vào ngày Đông Chí ấy, gọi cho anh một cuộc điện thoại rất dài. Họ cùng nhau nhớ lại những ngày tháng gặp gỡ và quen biết, cùng nói về những khách sạn họ từng ở, những bộ phim họ từng xem, những món ăn họ từng thưởng thức. Cô còn bật cho anh nghe bản ghi âm trực tiếp liveshow của Lý Tông Thịnh, nói rằng cô đã tới đó, khóc cả một chương trình. Thế mà cô đã nghe hiểu tất cả lời bài hát, thì ra họ đã già đến mức ấy rồi. Cuối cùng, cô hỏi anh sống có tốt không, giọng Cát Thành Vũ rất bình thản. Đồng Phi trầm mặc giây lát, cô nói: “Em mong anh sống thật tốt, nhưng đừng để em biết”.

Lần này, cô không ao ước họ có thể quay trở lại, vì từ giây phút cô gọi cho anh, cô đã biết, mình sắp phải đối mặt với một cuộc chia ly thực sự, đây là lần cuối cùng họ chia tay.

Tới đoạn kết, chẳng ai trở nên xấu xa, muốn than trách, hãy trách thời gian. Nó khiến họ không khác gì các đôi tình nhân khác, cũng yêu được nửa chừng rồi cảm ơn, chào tạm biệt.



Còn 0 phút 0 giây nữa là tới giờ Đồng Phi gặp được Mr. Right.

Đồng Phi choàng tỉnh giấc vì tiếng quẹt thẻ mở cửa phòng. Té ra cô ngủ quên ngay trên chiếc Lovechair ấy. Nhìn thấy một người đàn ông xuất hiện trên hành lang bụi bặm, tối om, tim cô nhảy dựng lên, cô bật dậy, chất vấn người đó là ai. Người đàn ông nói: “Thế còn cô là ai, sao lại ngủ trong phòng tôi?”. Đồng Phi thảm hại vớ lấy túi xách che kín ngực mình rồi gào lên: “Có nhầm không vậy, đây là phòng tôi đặt cơ mà!”.

Người đàn ông bật đèn lên, xuất hiện một gương mặt tuấn tú cùng một dáng người thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là một anh chàng đẹp trai. Ngọn lửa trong lòng Đồng Phi yếu hẳn đi, diện mạo chính là tờ giấy thông hành trên thế giới này mà. Có điều cô không ngờ tay vừa mềm xuống thì thước cuộn và nhiệt kế trong túi đã rơi hết ra ngoài. “Thì ra là người cùng ngành?”, anh chàng đó nói: “Có lẽ là khách sạn xếp nhầm. Chỉ riêng khoản này thôi đã có thể xếp hạng kém rồi”. Anh ta tự động cởi giày ra, bước chân trần lên thảm. Khi ngang qua Đồng Phi, anh ta day day mũi rồi nói: “Tôi sợ nhất là ngửi thấy mùi rượu, làm nghề này mà mang theo men rượu vào phòng sẽ ảnh hưởng tới khả năng phán đoán đấy”. Anh ta còn không quên chỉ vào dải đai váy bằng lụa rớt trên cánh tay Đồng Phi: “Ừm, phục trang rất hoàn chỉnh”.

“Anh là ai hả, nói năng khó nghe như vậy?!” Đồng Phi trừng mắt hỏi anh ta. Anh ta không đáp mà tự động đánh giá cả căn phòng cùng Đồng Phi trong vòng hai phút. Cô không chịu nổi mức độ ồn ào này, rất muốn kiểm tra chiếc máy thử tạp âm của mình.

Cuối cùng, anh ta cúi người xuống, nhặt tấm danh thiếp của website du lịch bị rơi dưới đất lên, bên trên viết: Đồng Phi, số hiệu 325. Ngay sau đó, anh ta mỉm cười nói: “Hân hạnh, tôi là 1214, Cát Thành Vũ”.

Hình ảnh dừng lại, cuốn lịch điện tử trên tường viết: Ngày 6 tháng 5 năm 2011.



Đồng Phi đi tới ngã tư đường, motel ở ngay đối diện. Mưa càng lúc càng nặng hạt, ống quần cô đã ướt quá nửa, bài hát trong headphone cũng đã bị tiếng mưa nhấn chìm.

Khoảng thời gian chờ đèn giao thông rất ngắn. Cô cúi đầu vượt qua ngã tư, nhưng lại va phải một người đàn ông đi theo hướng ngược lại. Cô bước sang phải, anh ta cũng bước sang phải, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần. Khung cảnh dừng lại tại đây. Cô từng xem phim, nam nữ chính hay gặp lại nhau tại những thành phố xa lạ, thế nên trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng cảm thấy bóng hình trước mặt thật quen thuộc.

Cô ngước lên, là một người qua đường xa lạ. Bỗng nhiên tiếng mưa biến mất, chỉ còn tiếng nhạc bên tai: Vượt qua cả ngọn núi mới phát hiện ra không ai đợi mình. Dù có thao thao bất tuyệt, cũng chẳng gọi lại được những dịu dàng xưa cũ…*

*Lời bài hát “Đồi núi” của ca sỹ Lý Tông Thịnh.

Đừng dễ dàng đánh mất người thích hợp nhất với bạn. Giờ hối hận rồi ư? Đừng sợ, dù sao thì tình yêu mà, kiểu gì cũng có tiếc nuối. Hãy cạn ly này, không say không vui.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương