Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc
-
Chương 48: Hắc Dạ thưở trước – Trung
Buổi tối đến hộp đêm biểu diễn, lúc sớm tinh mơ đã phải bò dậy, khi trời còn chưa tỏ đi dọn dẹp phòng trọ trong hộp đêm, sau đó lại lạch cạch chiếc xe đạp tồi tàn chạy thẳng một mạch tới trường. Nếu không phải mẹ khuyên cậu hãy duy trì việc học, cậu đã sớm ra ngoài làm việc quách cho rồi, quyết không trở lại trường nữa.
Bề ngoài thì trường học cũng chẳng có thay đổi gì ghê gớm, nhưng nếu cẩn thận quan sát là sẽ thấy được những đám người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cậu. Đương nhiên cậu biết mấy người bạn này chẳng có ác ý gì, mỗi tội cậu đã trở thành đề tài cho người ta tám nhảm thôi. Nhưng không hề có ác ý đâu có nghĩa là cậu không hề cảm thấy khó chịu. Từ đỉnh cao rớt xuống vực sâu, từ chàng hoàng tử trở thành thằng ăn mày, cũng chỉ cần khoảng thời gian trong tích tắc.
Mà Hắc Dạ cậu, ngay từ đầu đã chẳng phải là hoàng tử.
Tất tưởi để mưu sinh, thần kinh căng cứng, áp lực ngày càng lớn đương nhiên sẽ ném một cậu thiếu niên mười bảy tuổi vào những ý nghĩ tàn khốc.
Thân hình trên một mét tám phối hợp với cân nặng quá tải đúng là quái thú hình người. Từ nhỏ đến lớn, chẳng biết đã có bao nhiêu kẻ bởi cân nặng mà kì thị cậu. Cậu không sao hiểu nổi vì nhẽ gì mà những kẻ đó lại chĩa mùi dùi vào cậu kia chứ, cậu có chĩa mùi dùi vào những người gầy trơ xương chẳng khác nào que củi bao giờ đâu.
Thở dài, dù sao cũng chẳng có kẻ nào thích một tên vừa béo vừa nghèo như cậu cả, cậu cũng chả cần được một đám ngốc thích. Cứ một mình tự do tự tại cũng tốt lắm rồi. Trên đời này có thể khiến mình tin tưởng chỉ có bản thân mình thôi, mà cũng chỉ có mình, mới không bội bạc chính mình.
Rốt cuộc cho tới giờ, bạn bè của cậu cũng chỉ có một. Khi chứng kiến thế tình đen bạc hiển hiện như thế, chỉ còn vỏn vẹn một người vẫn ở bên cậu. Tiếc rằng người đó không ở đây cũng chẳng học chung trường, cách nhau quá xa xôi, cậu bạn Chu Mặc không ghé qua nơi này thường xuyên được.
Cuộc sống chất chồng bởi bao nhọc nhằn và nhàm chán cứ qua đi hết ngày này sang tháng khác, thần kinh cậu dường như cũng dần tê liệt đi.
Lại thêm một sớm tinh mơ, trời còn chưa tỏ, Hắc Dạ đã vén màn đêm bò dậy, lau mặt qua quýt rồi cưỡi chiếc xe lao đến hộp đêm. Còn nhớ hồi mới bắt đầu đi xe đạp,chạy chẳng được mấy cây đã mệt muốn chết, nhưng giờ có đạp xe một mạch tới hộp đêm cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Thường thì lúc sáng trong phòng dành cho khách chỉ còn vương lại chút thứ gì đó là lạ trên giường, chứ khách không mấy khi ở lại. Để chạy kịp thời gian, Hắc Dạ vừa mở cửa đã lao vào mải miết dọn dẹp ngay.
Thế nhưng hôm nay, lại có ngoại lệ…
Y như những ngày trước, Hắc Dạ mang theo dụng cụ vệ sinh lao thẳng vào phòng, chẳng hề nhìn thấy tấm bảng đỏ đang được treo trên cánh cửa đóng kín.
“Cạch ——” một tiếng, Hắc Dạ đẩy cửa ra, tay trái cầm khăn lau, tay phải xách chổi, cậu thoáng cái ngẩn người, bởi lẽ trên chiếc giường lớn trong phòng đang trình diễn một màn đầy kích thích, một cô gái xinh đẹp trần truồng đang nằm sấp rên rỉ dưới cơ thể của một gã điển trai.
Cô nàng kia nhắm mắt la hét dữ dội lắm, đâu chú tới có người xông vào, song gã điển trai đang cưỡi trên người cô ta chỉ cần liếc một cái đã phát hiện ngay ra Hắc Dạ.
Hắc Dạ không nói gì, thậm chí chẳng may mảy lộ hiện chút vẻ sửng sốt. Khi gã trai đánh mắt về phía cậu, cậu lập tức cúi đầu, cầm dụng cụ vệ sinh lẳng lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thật xui xẻo.” Hắc Dạ lao vào thu dọn những gian phòng khác.
Ước chừng một giờ trôi qua, Hắc Dạ lại cầm dụng cụ vệ sinh tạt vào căn phòng có hiệu quả cách âm cực cao kia. Vừa vặn, có một cô gái đi ra khỏi phòng…
Không, phải nói là ___ ___ một cậu trai tóc dài xinh đẹp?
Hắc Dạ ngó thấy khuôn ngực bằng phẳng, và trái adam cũng nổi gờ lên. Nói vậy thì lúc nãy ở trên giường không phải một nam một nữ, mà là….hai người đàn ông sao?
Hắc Dạ không khỏi run bắn, nhớ đến thằng râu dê và Tiểu Quỳ liền thấy lờm lợm đến rùng mình.
Cậu trai tóc dài cũng chả để ý đến một thằng béo, quét mắt qua Hắc Dạ rồi sau đó mang vẻ mặt đầy cay đắng bỏ đi, xem ra trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Khi Hắc Dạ còn đang lưỡng lự có nên vào trong phòng quét dọn hay không, một gã trai để nửa thân trần đang tựa vào cửa nhìn cậu.
“Cậu tên gì?” Gã trai mở miệng hỏi.
“Bọn họ gọi tôi là Bé bự.” Hắc Dạ đáp, nhìn gã trai rồi sau đó nói thêm :“Thưa ngài, có cần tôi thu dọn phòng không?”
“Cũng không hẳn là béo lắm.” Gã trai khoanh tay nhìn Hắc Dạ, se sẽ cười rồi bảo: “Mà Bé bự cũng đâu phải tên cậu. Vào đây dọn dẹp đi.”
Hắc Dạ xách dụng cụ vệ sinh vào phòng. Lạ kì thay gã trai không hề rời đi, chỉ ngả người vào giường, nhìn Hắc Dạ tất ta tất tưởi đi qua đi lại, vừa nói chuyện với Hắc Dạ.
“Sớm thế này đã đến quét dọn rồi, cậu ngụ ở khu nào?” Gã trai tựa vào giường, cười hỏi.
“Tiểu khu XXX.” Trước đây chưa từng có vị khách nào nói chuyện với người dọn vệ sinh như thế cả, chẳng nhẽ vừa rồi mình quấy nhiễu chuyện vui của hắn nên muốn moi tin để trả thù ư?
Hắc Dạ phủ định ý nghĩ của mình, vị khách này xem ra không giống thế. Nếu thực sự muốn trả thù cậu, chỉ sợ còn dễ hơn cả bóp chết một con kiến ấy chứ. Chí ít quý ông đây trông tâm tình cũng có vẻ tốt lắm. Người ngụ lại phòng dành cho khách đều không phải dạng xoàng, Hắc Dạ chỉ có thể cẩn trọng đáp lại từng câu với gã, thầm nghĩ mau chóng dọn dẹp cho sạch sẽ rồi chuồn thẳng. Ở hộp đêm được một khoảng thời gian, cậu đã hiểu xã hội này không hề giản đơn như mình tưởng.
“Ồ, tôi biết chỗ đó đấy. Cách đây xa phết.” Gã trai nói tiếp “Cậu đi xe ô tô đến à?”
Hắc Dạ không kiềm nổi bật cười, đáp: “Thưa ngài, nếu tôi có thể ngồi ô tô thì cần gì phải đến đây làm một kẻ dọn vệ sinh nữa?”
“Thế cậu đến đây bằng cách nào?”
“Đi xe đạp đến.” Lau sàn nhà xong, Hắc Dạ nhìn chiếc giường ngổn ngang: “Thưa ngài, có cần tôi thu dọn chặn nệm không?”
“Ừm.” Gã trai rời khỏi giường, ngồi trên sofa.
Lạ thay sau ấy gã không nói năng gì nữa, cứ luôn nhìn chăm chăm Hắc Dạ đang tất ta tất tưởi, cho đến tận khi cả căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm, Hắc Dạ chào tạm biệt thì gã cũng chỉ gật đầu.
Sau khi ra khỏi phòng, Hắc Dạ thở phù một hơi, khí thế lạ lùng của gã dồn ép cậu đến không thở nổi. Lúc đóng cửa phòng, lại nghe tiếng lẩm bẩm của gã loáng thoáng vẳng ra từ bên trong: “Đáng tiếc thật đấy, chỉ cần gầy đi chút xíu thôi là hoàn mỹ rồi.”
Lời gã nói Hắc Dạ cũng chả đặt nặng trong lòng, chẳng qua thấy hơi khó hiểu nên cũng ghi nhớ mà thôi.
Buổi tối, sau khi nhá tạm thứ gì đó xong, Hắc Dạ hớt hải rời trường đến hộp đêm. Mỗi ngày ăn gì, ăn bao nhiêu, Hắc Dạ đã chẳng còn mấy cảm giác nữa, đôi khi còn vì quá vội mà quên bẵng cả bữa ăn.
Tới hậu trường rồi, Hắc Dạ đang chuẩn bị thay quần áo rồi hóa trang thì quản lí tới tìm cậu.
“Bé bự à, cậu có chọc gì đến Quỳ thiếu gia không vậy?” Lời quản lí nói khiến cho trí óc Hắc Dạ có phần không nắm bắt được, lâu lắm cậu rồi có nói năng gì với Tiểu Quỳ đâu, chỉ thường gặp cái cậu thiếu niên đó sau khi biểu diễn xong thôi.
“Quản lí, làm sao vậy ạ?” Theo bản năng, Hắc Dạ cảm thấy có chút bất an.
Quản lí lắc đầu: “Sau này mỗi tối cậu không cần đến đây nữa. Ông Lý bảo hủy bỏ chương trình của cậu, nói rằng nó quá dung tục, không tương xứng với hộp đêm. Cậu tự lo liệu đi.” Nói xong quản lí cũng bỏ đi luôn, để mặc Hắc Dạ trơ khấc tại chỗ.
Bạn đang �
Ông Lý chính là thằng cha râu dê, khỏi cần nói cũng biết tỏng chính tiểu Qùy bảo thằng cha ấy làm vậy. Chẳng căm phẫn mấy, thậm chí chả có nhiều lắm cảm giác, Hắc Dạ thở dài, cầm quần áo định bụng thay rồi về.
Cậu chỉ không hiểu nổi, sao Tiểu Qùy lúc nào cũng muốn phá bĩnh cậu chứ.
Ngồi nơi phòng thay đồ, Hắc Dạ nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng từ phòng thay đồ bên cạnh. Ngày ấy mấy phòng thay đồ chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm ván gỗ thôi, nên cậu có thể nghe được những lời nói chuyện bên cạnh rất dễ dàng.
“Nghe đâu thằng béo hôm nay bị đuổi việc rồi. Chương trình này vui lắm mà, sao lại hủy bỏ nhỉ?” Một cô nàng hỏi.
“Tôi thấy là do Quỳ thiếu gia đang ghen đấy. Bữa trước lúc thằng béo khiêu vũ trên sân khấu, phải nói rằng cũng lôi cuốn lắm ý. Ông Lý lặng nhìn hồi lâu. Thế cho nên ấy à, Quỳ thiếu gia phải lập tức tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm tàng.” Người khác nói.
“Quỳ thiếu gia nghĩ to tát quá đi, chẳng qua chỉ là một thằng béo thôi mà.”
“Ài ơi, chẳng lẽ cô không nhìn kĩ à? Thằng béo dạo rày mi nhon hẳn nha. Bữa trước khi nó biểu diễn ấy, đúng lúc tôi đang tiếp một ông khách dưới sân khấu nên nhìn rõ lắm cơ. Tuy rằng hóa trang rất dày, nhưng vẫn thấy được sự cuốn hút toát ra từ đôi mắt, xương cốt mình mẩy lại mềm mại quá trời. Theo trực giác phụ nữ của tôi, thằng béo mà gầy đi, dám cá sẽ là một kẻ cám dỗ đầy mình á. Cô bảo Quỳ thiếu gia không lo sao được?”
“Ờ thì đúng là tôi không nhìn kĩ. Cơ mà một đứa con trai có tí hấp dẫn thì rồi cũng đi được tới đâu chứ?” Cô nàng tỏ ra không phục mấy.
“Có những người đàn ông chuyên thích chế ngự đàn ông. Bằng không thì cô bảo ông chủ hộp đêm cũng chơi giai là sao hở?”
Tám qua tám lại, mấy cô nàng chuyển đề tài tới chuyện mua sắm và son phấn.
Mà Hắc Dạ cũng không rời khỏi phòng thay đồ, đương nhiên cậu hiểu được điều hai cô nàng kia ám chỉ. Trong đầu chợt vang lên lời nói của gã trai sáng nay Đáng tiếc thật đấy, chỉ cần gầy đi chút xíu thôi là hoàn mỹ rồi. Hắc Dạ không khỏi nhíu mày.
Hậu trường, nơi nơi đều là gương.
Chẳng qua vì quá bận bịu, lâu lắm rồi Hắc Dạ không soi gương. Dẫu rằng cảm nhận được quần áo có vẻ rộng ra, nhưng lòng cậu chả để tâm đến vấn đề đó, cũng chẳng thực sự để ý tới hình dáng của mình sau khi gầy đi là như thế nào cả.
Thế nhưng hôm nay, chẳng hề vướng bận việc gì, rốt cuộc cậu có soi gương cho kĩ. Sau khi quan sát tỉ mỉ mình trong gương, Hắc Dạ không khỏi sững sờ.
Thằng béo hiền lành trong ấn tượng đã mất tăm mất tích phương nào. Chàng trai trong gương tuy vẫn còn mập mạp, nhưng khuôn mặt không còn giống cái bánh nướng nữa. Khuôn mặt đã có đường nét rõ ràng, ngũ quan trở nên nổi bật, nhất là đôi mắt, lộ ra một màu đen trong vẻo trong veo, y hệt sắc đen lóng lánh và tinh khôi của đứa bé mới sinh vậy.
Quần áo rộng lùng nhùng vắt vẻo trên người, bụng xẹp xuống, vòng eo cũng nhỏ nhắn hẳn, chẳng còn cái vóc dáng giống y hệt thùng phi.
Bước hai bước về phía trước gương, rồi lại lui ra sau hai bước, một khi đã xác nhận cậu trai quyến rũ trong vẻ đẹp thuần khiết kia chính là mình, Hắc Dạ không khỏi ngớ người. Trong vô thức, cậu đã gầy đi.
Thế nhưng có gầy đi thì sao nào, công việc của cậu đã bị gạt phăng mất rồi.
Vác cặp, Hắc Dạ ngao ngán rời khỏi hộp đêm.
Khi cậu đang lôi chiếc xe tồi tàn ra khỏi hộp đêm, một chiếc xe con xa hoa vừa vặn phóng vào, đem so với chiếc xe đạp thảm hại của cậu quả là giữa trời với vực. Mà ngay khoảnh khắc trông thấy bóng dáng Tiểu Quỳ thấp thoáng nơi đó, cậu thực hận, thực hận thiếu niên đã bội bạc mình.
Trong lòng bừng bừng một ngọn lửa căm phẫn, cậu muốn trả thù….Trả thù!
Thế nhưng cậu trả thù bằng cách nào đây?
Tâm tình bất đắc dĩ lại dâng lên trong lòng, khóe miệng bứt lên một nét cười tự giễu, Hắc Dạ đẩy xe đạp tiếp tục ra ngoài. Đúng lúc, một chiếc Lamborghini chặn ngang lối cậu.
Xe đạp chẳng đời nào tông vào chiếc xe thể thao xa xỉ làm gì, vậy nên cậu lách chiếc xe đạp qua, muốn vượt lên chiếc Lamborghini. Cửa sổ chiếc Lamborghini lúc này bất thình lình hạ xuống, một chiếc đầu thò ra chào Hắc Dạ: “Buổi tối cậu cũng qua đây dọn phòng cơ à?”
Hết
Bề ngoài thì trường học cũng chẳng có thay đổi gì ghê gớm, nhưng nếu cẩn thận quan sát là sẽ thấy được những đám người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng cậu. Đương nhiên cậu biết mấy người bạn này chẳng có ác ý gì, mỗi tội cậu đã trở thành đề tài cho người ta tám nhảm thôi. Nhưng không hề có ác ý đâu có nghĩa là cậu không hề cảm thấy khó chịu. Từ đỉnh cao rớt xuống vực sâu, từ chàng hoàng tử trở thành thằng ăn mày, cũng chỉ cần khoảng thời gian trong tích tắc.
Mà Hắc Dạ cậu, ngay từ đầu đã chẳng phải là hoàng tử.
Tất tưởi để mưu sinh, thần kinh căng cứng, áp lực ngày càng lớn đương nhiên sẽ ném một cậu thiếu niên mười bảy tuổi vào những ý nghĩ tàn khốc.
Thân hình trên một mét tám phối hợp với cân nặng quá tải đúng là quái thú hình người. Từ nhỏ đến lớn, chẳng biết đã có bao nhiêu kẻ bởi cân nặng mà kì thị cậu. Cậu không sao hiểu nổi vì nhẽ gì mà những kẻ đó lại chĩa mùi dùi vào cậu kia chứ, cậu có chĩa mùi dùi vào những người gầy trơ xương chẳng khác nào que củi bao giờ đâu.
Thở dài, dù sao cũng chẳng có kẻ nào thích một tên vừa béo vừa nghèo như cậu cả, cậu cũng chả cần được một đám ngốc thích. Cứ một mình tự do tự tại cũng tốt lắm rồi. Trên đời này có thể khiến mình tin tưởng chỉ có bản thân mình thôi, mà cũng chỉ có mình, mới không bội bạc chính mình.
Rốt cuộc cho tới giờ, bạn bè của cậu cũng chỉ có một. Khi chứng kiến thế tình đen bạc hiển hiện như thế, chỉ còn vỏn vẹn một người vẫn ở bên cậu. Tiếc rằng người đó không ở đây cũng chẳng học chung trường, cách nhau quá xa xôi, cậu bạn Chu Mặc không ghé qua nơi này thường xuyên được.
Cuộc sống chất chồng bởi bao nhọc nhằn và nhàm chán cứ qua đi hết ngày này sang tháng khác, thần kinh cậu dường như cũng dần tê liệt đi.
Lại thêm một sớm tinh mơ, trời còn chưa tỏ, Hắc Dạ đã vén màn đêm bò dậy, lau mặt qua quýt rồi cưỡi chiếc xe lao đến hộp đêm. Còn nhớ hồi mới bắt đầu đi xe đạp,chạy chẳng được mấy cây đã mệt muốn chết, nhưng giờ có đạp xe một mạch tới hộp đêm cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
Thường thì lúc sáng trong phòng dành cho khách chỉ còn vương lại chút thứ gì đó là lạ trên giường, chứ khách không mấy khi ở lại. Để chạy kịp thời gian, Hắc Dạ vừa mở cửa đã lao vào mải miết dọn dẹp ngay.
Thế nhưng hôm nay, lại có ngoại lệ…
Y như những ngày trước, Hắc Dạ mang theo dụng cụ vệ sinh lao thẳng vào phòng, chẳng hề nhìn thấy tấm bảng đỏ đang được treo trên cánh cửa đóng kín.
“Cạch ——” một tiếng, Hắc Dạ đẩy cửa ra, tay trái cầm khăn lau, tay phải xách chổi, cậu thoáng cái ngẩn người, bởi lẽ trên chiếc giường lớn trong phòng đang trình diễn một màn đầy kích thích, một cô gái xinh đẹp trần truồng đang nằm sấp rên rỉ dưới cơ thể của một gã điển trai.
Cô nàng kia nhắm mắt la hét dữ dội lắm, đâu chú tới có người xông vào, song gã điển trai đang cưỡi trên người cô ta chỉ cần liếc một cái đã phát hiện ngay ra Hắc Dạ.
Hắc Dạ không nói gì, thậm chí chẳng may mảy lộ hiện chút vẻ sửng sốt. Khi gã trai đánh mắt về phía cậu, cậu lập tức cúi đầu, cầm dụng cụ vệ sinh lẳng lặng lui ra ngoài, đóng cửa lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thật xui xẻo.” Hắc Dạ lao vào thu dọn những gian phòng khác.
Ước chừng một giờ trôi qua, Hắc Dạ lại cầm dụng cụ vệ sinh tạt vào căn phòng có hiệu quả cách âm cực cao kia. Vừa vặn, có một cô gái đi ra khỏi phòng…
Không, phải nói là ___ ___ một cậu trai tóc dài xinh đẹp?
Hắc Dạ ngó thấy khuôn ngực bằng phẳng, và trái adam cũng nổi gờ lên. Nói vậy thì lúc nãy ở trên giường không phải một nam một nữ, mà là….hai người đàn ông sao?
Hắc Dạ không khỏi run bắn, nhớ đến thằng râu dê và Tiểu Quỳ liền thấy lờm lợm đến rùng mình.
Cậu trai tóc dài cũng chả để ý đến một thằng béo, quét mắt qua Hắc Dạ rồi sau đó mang vẻ mặt đầy cay đắng bỏ đi, xem ra trong lòng cũng không dễ chịu gì.
Khi Hắc Dạ còn đang lưỡng lự có nên vào trong phòng quét dọn hay không, một gã trai để nửa thân trần đang tựa vào cửa nhìn cậu.
“Cậu tên gì?” Gã trai mở miệng hỏi.
“Bọn họ gọi tôi là Bé bự.” Hắc Dạ đáp, nhìn gã trai rồi sau đó nói thêm :“Thưa ngài, có cần tôi thu dọn phòng không?”
“Cũng không hẳn là béo lắm.” Gã trai khoanh tay nhìn Hắc Dạ, se sẽ cười rồi bảo: “Mà Bé bự cũng đâu phải tên cậu. Vào đây dọn dẹp đi.”
Hắc Dạ xách dụng cụ vệ sinh vào phòng. Lạ kì thay gã trai không hề rời đi, chỉ ngả người vào giường, nhìn Hắc Dạ tất ta tất tưởi đi qua đi lại, vừa nói chuyện với Hắc Dạ.
“Sớm thế này đã đến quét dọn rồi, cậu ngụ ở khu nào?” Gã trai tựa vào giường, cười hỏi.
“Tiểu khu XXX.” Trước đây chưa từng có vị khách nào nói chuyện với người dọn vệ sinh như thế cả, chẳng nhẽ vừa rồi mình quấy nhiễu chuyện vui của hắn nên muốn moi tin để trả thù ư?
Hắc Dạ phủ định ý nghĩ của mình, vị khách này xem ra không giống thế. Nếu thực sự muốn trả thù cậu, chỉ sợ còn dễ hơn cả bóp chết một con kiến ấy chứ. Chí ít quý ông đây trông tâm tình cũng có vẻ tốt lắm. Người ngụ lại phòng dành cho khách đều không phải dạng xoàng, Hắc Dạ chỉ có thể cẩn trọng đáp lại từng câu với gã, thầm nghĩ mau chóng dọn dẹp cho sạch sẽ rồi chuồn thẳng. Ở hộp đêm được một khoảng thời gian, cậu đã hiểu xã hội này không hề giản đơn như mình tưởng.
“Ồ, tôi biết chỗ đó đấy. Cách đây xa phết.” Gã trai nói tiếp “Cậu đi xe ô tô đến à?”
Hắc Dạ không kiềm nổi bật cười, đáp: “Thưa ngài, nếu tôi có thể ngồi ô tô thì cần gì phải đến đây làm một kẻ dọn vệ sinh nữa?”
“Thế cậu đến đây bằng cách nào?”
“Đi xe đạp đến.” Lau sàn nhà xong, Hắc Dạ nhìn chiếc giường ngổn ngang: “Thưa ngài, có cần tôi thu dọn chặn nệm không?”
“Ừm.” Gã trai rời khỏi giường, ngồi trên sofa.
Lạ thay sau ấy gã không nói năng gì nữa, cứ luôn nhìn chăm chăm Hắc Dạ đang tất ta tất tưởi, cho đến tận khi cả căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm, Hắc Dạ chào tạm biệt thì gã cũng chỉ gật đầu.
Sau khi ra khỏi phòng, Hắc Dạ thở phù một hơi, khí thế lạ lùng của gã dồn ép cậu đến không thở nổi. Lúc đóng cửa phòng, lại nghe tiếng lẩm bẩm của gã loáng thoáng vẳng ra từ bên trong: “Đáng tiếc thật đấy, chỉ cần gầy đi chút xíu thôi là hoàn mỹ rồi.”
Lời gã nói Hắc Dạ cũng chả đặt nặng trong lòng, chẳng qua thấy hơi khó hiểu nên cũng ghi nhớ mà thôi.
Buổi tối, sau khi nhá tạm thứ gì đó xong, Hắc Dạ hớt hải rời trường đến hộp đêm. Mỗi ngày ăn gì, ăn bao nhiêu, Hắc Dạ đã chẳng còn mấy cảm giác nữa, đôi khi còn vì quá vội mà quên bẵng cả bữa ăn.
Tới hậu trường rồi, Hắc Dạ đang chuẩn bị thay quần áo rồi hóa trang thì quản lí tới tìm cậu.
“Bé bự à, cậu có chọc gì đến Quỳ thiếu gia không vậy?” Lời quản lí nói khiến cho trí óc Hắc Dạ có phần không nắm bắt được, lâu lắm cậu rồi có nói năng gì với Tiểu Quỳ đâu, chỉ thường gặp cái cậu thiếu niên đó sau khi biểu diễn xong thôi.
“Quản lí, làm sao vậy ạ?” Theo bản năng, Hắc Dạ cảm thấy có chút bất an.
Quản lí lắc đầu: “Sau này mỗi tối cậu không cần đến đây nữa. Ông Lý bảo hủy bỏ chương trình của cậu, nói rằng nó quá dung tục, không tương xứng với hộp đêm. Cậu tự lo liệu đi.” Nói xong quản lí cũng bỏ đi luôn, để mặc Hắc Dạ trơ khấc tại chỗ.
Bạn đang �
Ông Lý chính là thằng cha râu dê, khỏi cần nói cũng biết tỏng chính tiểu Qùy bảo thằng cha ấy làm vậy. Chẳng căm phẫn mấy, thậm chí chả có nhiều lắm cảm giác, Hắc Dạ thở dài, cầm quần áo định bụng thay rồi về.
Cậu chỉ không hiểu nổi, sao Tiểu Qùy lúc nào cũng muốn phá bĩnh cậu chứ.
Ngồi nơi phòng thay đồ, Hắc Dạ nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng từ phòng thay đồ bên cạnh. Ngày ấy mấy phòng thay đồ chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm ván gỗ thôi, nên cậu có thể nghe được những lời nói chuyện bên cạnh rất dễ dàng.
“Nghe đâu thằng béo hôm nay bị đuổi việc rồi. Chương trình này vui lắm mà, sao lại hủy bỏ nhỉ?” Một cô nàng hỏi.
“Tôi thấy là do Quỳ thiếu gia đang ghen đấy. Bữa trước lúc thằng béo khiêu vũ trên sân khấu, phải nói rằng cũng lôi cuốn lắm ý. Ông Lý lặng nhìn hồi lâu. Thế cho nên ấy à, Quỳ thiếu gia phải lập tức tiêu diệt mối nguy hiểm tiềm tàng.” Người khác nói.
“Quỳ thiếu gia nghĩ to tát quá đi, chẳng qua chỉ là một thằng béo thôi mà.”
“Ài ơi, chẳng lẽ cô không nhìn kĩ à? Thằng béo dạo rày mi nhon hẳn nha. Bữa trước khi nó biểu diễn ấy, đúng lúc tôi đang tiếp một ông khách dưới sân khấu nên nhìn rõ lắm cơ. Tuy rằng hóa trang rất dày, nhưng vẫn thấy được sự cuốn hút toát ra từ đôi mắt, xương cốt mình mẩy lại mềm mại quá trời. Theo trực giác phụ nữ của tôi, thằng béo mà gầy đi, dám cá sẽ là một kẻ cám dỗ đầy mình á. Cô bảo Quỳ thiếu gia không lo sao được?”
“Ờ thì đúng là tôi không nhìn kĩ. Cơ mà một đứa con trai có tí hấp dẫn thì rồi cũng đi được tới đâu chứ?” Cô nàng tỏ ra không phục mấy.
“Có những người đàn ông chuyên thích chế ngự đàn ông. Bằng không thì cô bảo ông chủ hộp đêm cũng chơi giai là sao hở?”
Tám qua tám lại, mấy cô nàng chuyển đề tài tới chuyện mua sắm và son phấn.
Mà Hắc Dạ cũng không rời khỏi phòng thay đồ, đương nhiên cậu hiểu được điều hai cô nàng kia ám chỉ. Trong đầu chợt vang lên lời nói của gã trai sáng nay Đáng tiếc thật đấy, chỉ cần gầy đi chút xíu thôi là hoàn mỹ rồi. Hắc Dạ không khỏi nhíu mày.
Hậu trường, nơi nơi đều là gương.
Chẳng qua vì quá bận bịu, lâu lắm rồi Hắc Dạ không soi gương. Dẫu rằng cảm nhận được quần áo có vẻ rộng ra, nhưng lòng cậu chả để tâm đến vấn đề đó, cũng chẳng thực sự để ý tới hình dáng của mình sau khi gầy đi là như thế nào cả.
Thế nhưng hôm nay, chẳng hề vướng bận việc gì, rốt cuộc cậu có soi gương cho kĩ. Sau khi quan sát tỉ mỉ mình trong gương, Hắc Dạ không khỏi sững sờ.
Thằng béo hiền lành trong ấn tượng đã mất tăm mất tích phương nào. Chàng trai trong gương tuy vẫn còn mập mạp, nhưng khuôn mặt không còn giống cái bánh nướng nữa. Khuôn mặt đã có đường nét rõ ràng, ngũ quan trở nên nổi bật, nhất là đôi mắt, lộ ra một màu đen trong vẻo trong veo, y hệt sắc đen lóng lánh và tinh khôi của đứa bé mới sinh vậy.
Quần áo rộng lùng nhùng vắt vẻo trên người, bụng xẹp xuống, vòng eo cũng nhỏ nhắn hẳn, chẳng còn cái vóc dáng giống y hệt thùng phi.
Bước hai bước về phía trước gương, rồi lại lui ra sau hai bước, một khi đã xác nhận cậu trai quyến rũ trong vẻ đẹp thuần khiết kia chính là mình, Hắc Dạ không khỏi ngớ người. Trong vô thức, cậu đã gầy đi.
Thế nhưng có gầy đi thì sao nào, công việc của cậu đã bị gạt phăng mất rồi.
Vác cặp, Hắc Dạ ngao ngán rời khỏi hộp đêm.
Khi cậu đang lôi chiếc xe tồi tàn ra khỏi hộp đêm, một chiếc xe con xa hoa vừa vặn phóng vào, đem so với chiếc xe đạp thảm hại của cậu quả là giữa trời với vực. Mà ngay khoảnh khắc trông thấy bóng dáng Tiểu Quỳ thấp thoáng nơi đó, cậu thực hận, thực hận thiếu niên đã bội bạc mình.
Trong lòng bừng bừng một ngọn lửa căm phẫn, cậu muốn trả thù….Trả thù!
Thế nhưng cậu trả thù bằng cách nào đây?
Tâm tình bất đắc dĩ lại dâng lên trong lòng, khóe miệng bứt lên một nét cười tự giễu, Hắc Dạ đẩy xe đạp tiếp tục ra ngoài. Đúng lúc, một chiếc Lamborghini chặn ngang lối cậu.
Xe đạp chẳng đời nào tông vào chiếc xe thể thao xa xỉ làm gì, vậy nên cậu lách chiếc xe đạp qua, muốn vượt lên chiếc Lamborghini. Cửa sổ chiếc Lamborghini lúc này bất thình lình hạ xuống, một chiếc đầu thò ra chào Hắc Dạ: “Buổi tối cậu cũng qua đây dọn phòng cơ à?”
Hết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook