Chí Tử Bất Du
Chương 14: Ngoại truyện-2

Hàn Sanh cứ nghĩ nghiệt duyên giữa hắn và Tiêu Hoằng chỉ có một lần đó mà thôi, đáng tiếc hắn sai lầm rồi.

Từ sau lần ngẫu ngộ kia, ở trường, Tiêu Hoằng đều tới trò chuyện với hắn, cho dù hắn không để ý tới, thậm chí là uy hiếp, Tiêu Hoằng đều một bộ như chẳng có chuyện gì, bất quá hắn không còn động thủ với Tiêu Hoằng nữa.

Cũng không phải Hàn Sanh sợ Tiêu Hoằng sẽ đi mách với thầy cô, nếu Tiêu Hoằng là người như vậy, thì lần trước bị hắn đánh đã đi tìm chủ nhiệm mới đúng, nhưng Tiêu Hoằng không hề làm như vậy___Hàn Sanh không rõ Tiêu Hoằng đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Nhưng bảo Hàn Sanh đánh một người không cừu không oán, hắn tự nhận không làm được, lần trước hắn đánh Tiêu Hoằng nguyên nhân là vì hắn không khống chế được cảm xúc, sau đó hắn cũng thực sự áy náy thật lâu.

Tiêu Hoằng tựa hồ là ở hướng hắn tỏ vẻ thân thiện, thường thường đưa cho hắn một ít ghi chú về bài học, bởi vì thành tích của hắn đang ở ngưỡng rất nguy hiểm, mà hắn lại luôn tức giận mắng trả notebook lại cho Tiêu Hoằng.

Từ ‘ba ba’ lần đó nói hắn cũng không phải con đẻ của ‘ba ba’ sau, hắn vốn không còn dụng tâm vào việc học nữa, hắn sợ đạt thành tích tốt lại sẽ khiến ‘ba ba’ không vui…Tuy rằng ‘ba ba’ vẫn không ngừng đánh hắn, trái lại còn có xu hướng trầm trọng thêm, vô luận là thanh tỉnh hay say rượu, ‘ba ba’ tựa hồ đã quên hắn là một người sống, đem hắn trở thành một bao cát không có sinh mệnh.

Hàn Sanh đôi khi sẽ nhịn không được oán hận ‘ba ba’, nếu không thể thương hắn, từ trước cần gì phải đối hắn tốt như vậy? Làm cho hắn vọng tưởng có lẽ một ngày nào đó ‘ba ba’ sẽ khôi phục thành ‘ba ba’ trước kia….

Nhưng loại oán hận này sau một câu của chủ nhiệm, thoáng chốc biến mất không còn bóng dáng.

“Tiền ăn trưa? Không phải đã nộp rồi sao?” Chủ nhiệm dùng vẻ mặt ‘cậu nhớ lầm đi’ nhìn hắn.

“Nộp rồi?” Hàn Sanh không dám tin hỏi.

“Đúng vậy, tháng trước cũng nộp rồi.”

Hắn có chút choáng váng ra khỏi văn phòng, lời của chủ nhiệm còn đang vang vọng bên tai.

Từ sau khi lên trung học, ‘ba ba’ đã hoàn toàn không còn đi làm nữa, vì vậy học phí của hắn, tiền cơm cùng tiền điện nước, v..v.. trong nhà đều do hắn đi công trường kiếm về, thế nhưng tiền lương tháng trước cùng tháng này của hắn phần lớn đều bị ‘ba ba’ cầm uống rượu rồi, bởi vậy đừng nói là tiền sinh hoạt hằng ngày, ngay cả tiền cơm trưa ở trường hắn đều túng quẫn không thể nộp nổi.

Lần này hắn đến tìm chủ nhiệm, chính là muốn nói với chủ nhiệm, mong có thể để cho hắn nộp gộp với tháng sau, nhưng không ngờ đều đã được nộp đủ….

Là ‘ba ba’ giúp hắn nộp sao? Là ‘ba ba’ đi? Nhất định là ba ba! Ngoại trừ ba ba ra, còn ai vào đây? Hàn Sanh hưng phấn mà run run không thôi, hắn muốn xác nhận đáp án của mình không sai, hắn muốn nói với mình ‘ba ba’ kỳ thật vẫn quan tâm hắn, cho nên hắn quay lại văn phòng, hỏi chủ nhiệm.

“Ba cậu? Cậu nhớ lầm đi? Trong này ghi lại là tháng này thu tiền cơm trưa là cậu nộp mà, nộp bù cả tháng trước.”

Hàn Sanh hỗn loạn, tháng này hắn căn bản không có tiền, lại đâu thể nào đúng hạn nộp tiền cơm trưa? Nhưng trong sổ ghi chép ngày nộp tiền quả thật là ngày cả lớp thống nhất thu phí____trong đầu Hàn Sanh bỗng dưng hiện lên một bóng người.

Hắn vội vàng chạy ào vào lớp học, dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, cầm tay Tiêu Hoằng kéo đi. Hắn vẫn kéo Tiêu Hoằng, thẳng đến sân thượng mới bỏ ra.

“Tiền cơm trưa của tôi, là chuyện gì đây? Đừng nói với tôi là cậu không biết, tiền cơm trưa là đội trưởng cậu phụ trách thu!” Hàn Sanh tức giận rào rạt hỏi.

“…..” Tiêu Hoằng trầm mặc đáp lại.

Hàn Sanh căm giận kéo vạt áo Tiêu Hoằng, quát: “Đừng giả bộ câm điếc với tôi! Nói! Tiền cơm trưa của tôi, có phải cậu động tay động chân hay không?”

“…..”

Tiêu Hoằng như trước một câu cũng không nói, nhưng chính bởi như thế, Hàn Sanh càng khẳng định mình đoán đúng, nhất thời hắn chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận tràn ngập trong lòng như muốn thiêu đốt hắn thành tro.

Hàn Sanh trừng trừng nhìn Tiêu Hoằng, xương khớp tay nắm chặt vang lên tiếng răng rắc. Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cậu cảm thấy tôi thực đáng thương đúng không? Cư nhiên ngay cả tiền cơm trưa cũng không nộp được.”

Lần này Tiêu Hoằng có phản ứng, hắn vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, tôi chỉ là____”

Nói còn chưa hết, Tiêu Hoằng đã bị Hàn Sanh bạo phát đấm ngã xuống đất, mà Hàn Sanh hiển nhiên là tức điên, lại tiếp tục dùng sức đá vào bụng Tiêu Hoằng.

“Tôi không cần thương hại! Tôi mới không cần thương hại! Tôi không cần cậu đồng tình!”

Rõ ràng là người đánh, nhưng Hàn Sanh lại khóc, chỉ là giọt nước mắt hạ xuống kia rất nhanh đã bị hắn lau đi.

“Tôi cảnh cáo cậu, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm! Nếu cậu còn dám như vậy nữa, đừng trách tôi không khách khí!”

Hàn Sanh hung tợn bỏ lại một câu, ngay cả quay lại lớp lấy cặp sách cũng không lấy, cứ như vậy chạy ra khỏi trường.

Bạn cùng lớp đều thấy hắn kéo Tiêu Hoằng ra khỏi phòng học, mà khi bọn họ thấy bộ dáng Tiêu Hoằng chật vật quay lại, không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì đi.

Ngày mai, cả lớp sẽ dùng ánh mắt gì nhìn hắn – phần tử bất lương đánh thần tượng của trường đây? Chủ nhiệm hẳn là sẽ gọi hắn tới văn phòng quở trách, thậm chí còn có thể y theo nội quy của trường xử phạt hắn?

Hàn Sanh vỗ vỗ hai má, nói với mình không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao bạn học dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, mà bị ghi sổ đen một, hai lỗi bất quá cũng chưa đến mức đuổi học đâu.

Dù sao nặng nhất cũng chỉ đến thế mà thôi….Tính được gì chứ. Hàn Sanh luôn an ủi mình như thế

____nhưng mà, sự tình lại liền như vậy xảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương