Chí Tôn Vô Lại
-
Chương 327: Dò Thám (Thượng)
Hiện tại cảm giác duy nhất của Tiểu Lôi chính là chuyện này rất hoang đường. Hơn nữa hắn càng lúc càng cảm thấy nó rất thú vị.
Bình thường thì chuyện càng thú vị, lại càng phiền toái. Điểm ấy Tiểu Lôi cũng rất rõ ràng.
Lão bà của vị Tây Môn trước mặt này, nữ nhân yêu mị Eve của Huyết tộc thần bí, dĩ nhiên thân phận có chỗ không thể để người khác biết được.
Được rồi, cho dù nàng ta có là thiên kim tiểu thư của gia tộc gì dó, là hậu duệ của gia tộc vị nghị trưởng tiền nhiệm gì đó của Hắc Ám Nghị Hội, hoặc là được sự ủng hộ của gia tộc gì gì đó (thật sự thì đám danh tự này Tiểu Lôi cũng chẳng muốn nhớ), chỉ là nàng ta không ngờ lại là "Huyết tộc lão bà" của Tây Môn. Điều này thật sự có phần ngoài dự liệu của Tiểu Lôi.
Tên tiểu tử Tây Môn, đã có một Huyết tộc lão bà, còn muốn lấy vợ nhân loại làm gì?
Mặc kệ nói như thế nào, Tây Môn này không ngờ có thể khiến Vatican cùng Hắc Ám Hội Nghị tạm thời ngưng chiến, trong chuyện này nhất định có điểm không bình thường. Hơn nữa, rất rõ ràng là mục tiêu của chúng chính là Đông Phương!
Tiểu Lôi cùng Eve tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng đối phương, một nam một nữ đều là hai con cáo già trao nhau nụ cười giả tạo. Eve cười rất quyến rũ, ánh mắt không che dấu loại phong vị cố ý câu dẫn. Tiểu Lôi đã biết truyền thống của Huyết tộc, cái gọi là phu thê của bọn họ trước giờ không có ước thúc của lòng trung thuỷ, chỉ cần không cho người khác hút máu, sẽ không tính là "trót sẩy chân", vậy xem ra Tây Môn đã sớm bị cắm sừng rồi. Cô nàng Eve này, nhìn thoáng qua là một diễm nữ cực kì phong tao, Tiểu Lôi không hề phản đối được nàng ta câu dẫn, nhưng dù sao hắn cũng không phải thật sự là kẻ phóng đãng. Mắt thấy Eve vừa muốn sáp lại gần, Tiểu Lôi cười hì hì, lui ra phía sau hai bước, nói: "Được rồi. Vậy, hiện tại chúng ta có thể bàn bạc điều kiện rồi. Ngươi muốn được cái gì từ ta?"
Eve cười cực kì quyến rũ, nhưng Tiểu Lôi lại từ trong ánh mắt nàng ta thấy được một chút do dự, rõ ràng bộ dạng thân như sương khói, cười như quỷ mị kia của nàng ta đều là ngụy trang cả, nàng ta chần chờ một chút, cười nói: "Anh bạn thân mến, ta nhìn ra được ngươi rất lợi hại. Chẳng lẽ tu hành giả Đông Phương các ngươi, đều có thực lực cỡ này sao?"
Tiểu Lôi không trả lời, chỉ thản nhiên cười rồi nhìn nàng ta.
Eve liếm môi, chậm rãi nói: "Ta nghe nói nam nhân Đông Phương các ngươi đều rất coi trọng chủ nghĩa đại nam tử Sôvanh cực đoan*. Đặc biệt với những tên gia hỏa nào có ý đồ động đến nữ nhân của mình, đều mang tâm lý vô cùng cừu hận, đúng vậy không?"
"Vậy thì sao chứ?" Tiểu Lôi bĩu môi.
"Nếu... ta nói là nếu... ta có thể giúp ngươi ngăn cản hắn cưới tiểu tình nhân kia, nhưng mà có qua có lại, ta cũng cần ngươi trợ giúp. Tỷ như... khiến hắn ở lại Đông Phương, tuyệt không còn cơ hội trở về!" Nói đến đây, ánh mắt Eve trở nên tàn khốc.
Tiểu Lôi hì hì cười: "Sao vậy? Ngươi muốn ta giúp ngươi mưu sát chồng mình à?"
"Ài..." Eve cố làm ra bộ dạng "hic hic" đáng thương, rồi buồn bã nói: "Ai bảo hắn ruồng bỏ ta, tìm niềm vui mới làm gì? Ngươi phải biết rằng, cái tâm đố kị của nữ nhân, đôi khi rất lợi hại." Tiếp đó nàng ta nói nhanh: "Đương nhiên, nếu không thể khiến hắn không trở về được, vậy ít nhất phải giữ chân hắn một đoạn thời gian, ta không cần nhiều lắm, chỉ cần khiến hắn ở lại Đông Phương, ít nhất một tháng không thể trở về. Ta nghĩ thế là đủ rồi."
Tiểu Lôi ngay cả mi mắt cũng không nháy phát nào.
Đừng nói giữ chân Tây Môn một tháng, kể cả lấy kiếm chém hắn, Tiểu Lôi cũng tự tin có thể làm được. Dù sao theo hắn thấy, hắn không cho rằng một tên Tây Môn này có thực lực đối kháng được với mình.
"Đây là điều kiện của ngươi?" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Nếu ta có thể giết hắn, vậy ngươi sẽ giúp ta ngăn cản hôn lễ sao? Ta trực tiếp tiêu diệt hắn, cần ngươi làm gì? Đây là điều kiện của ngươi? Ngươi nói đùa hả?"
Eve khéo léo ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lôi, cười hi hi: "Làm sao? Ngươi sợ hắn sao? Thực lực hắn rất lợi hại đó..." Nàng ta chậm rãi nói: "Ta cam đoan, cho dù là hiện tại vài Thánh kỵ sĩ của Giáo hội, còn có mấy Thân vương Hắc Ám Hội Nghị, cho dù toàn bộ đám gia hỏa đó có đến đây, cũng không phải đối thủ của hắn! Ta biết ngươi rất lợi hại... ngươi đã có thể dễ dàng chế phục ta, như thế ngươi ở Đông Phương cũng không phải loại tầm thường, nhưng ta cũng không hề mong mỏi ngươi giết hắn, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra biện pháp giữ hắn lại trên đường, không cho hắn trở về Châu Âu, ta chỉ cần một tháng thời gian, như vậy là đủ rồi. Về việc trợ giúp, ta có thể cung cấp cho ngươi một vài thứ đồ cần thiết, Ngươi muốn gì? Tiền? Ta nghĩ ngươi không cần. Quyền? Xem ra ngươi cũng không nốt. Hoặc là... mỹ sắc?" Eve khúc khích cười: "Ngươi thấy ta thế nào?"
"Ta đối với vợ của kẻ khác không có hứng thú." Tiểu Lôi thản nhiên trả lời nàng ta, dùng ánh mắt ý bảo nàng ta "tránh xa ta ra" rồi nói: "Ta muốn nhắc nhở ngươi, mặc dù ta rất thích việc gây chút phiền toái cho Tây Môn, nhưng mà cũng chỉ bởi hắn muốn cưới tiểu thư Điền gia, mà Điền gia tiểu thư lại vừa vặn là nữ nhân của ta. Sự tình này, ta có thể giải quyết một mình, không cần ngươi trợ giúp. Ta cảm thấy hứng thú nhất chính là, rốt cuộc vì sao hắn đến Đông Phương, hơn nữa tựa hồ hắn là người đại biểu cho hai đại thế lực Vatican cùng Hắc Ám Hội Nghị. Đây mới là điều ta muốn biết nhất... còn như ngươi, nếu ngươi không thể nói rõ cho ta biết, vậy ta đành phải nhìn nhận ngươi không có thành ý hợp tác." Tiểu Lôi cười lạnh nói: "Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta nghĩ ta có thể đi tìm người khác hỏi ... hắn đã là đại biểu cho hai bên Vatican cùng Hắc Ám Hội Nghị, vậy không chỉ có người Hắc Ám Hội Nghị các ngươi đi theo, nhất định bên người hắn cũng có người của Vatican..."
"Người của Vatican sẽ không hợp tác cùng ngươi ." Eve rất nhẹ nhàng nói: "Hiện tại trên dưới Vatican, Giáo hoàng đã hạ lệnh, hắn cơ hồ có thể xem như nói một là một! Về mặt Hắc Ám Hội Nghị cũng sẽ không để ngươi có cơ hội nhúng tay vào đâu. Hiện tại nội bộ Hội Nghị đều ủng hộ hắn. Ngươi muốn tìm hắn gây phiền toái, chỉ còn cách cùng ta hợp tác. Huống hồ, mục đích đến Đông Phương rốt cuộc là cái gì, ta cũng không rõ... điều duy nhất ta biết, ngoại trừ bản thân Tây Môn đang ở ngoài, chỉ còn ... Long Nhãn."
Tiểu Lôi cười, đang muốn nói cái gì, đột nhiên đảo mắt, cười nói: "Tốt rồi, ta nghĩ chúng ta chuẩn bị một chút... bên ngoài tựa hồ có người đang đến đây."
Tiếng nói càng lúc càng thấp xuống, nghe thấy chuông cửa đang reo, tiếp đó một thanh âm ôn hòa truyền đến: "Em yêu, em ở đâu thế? Anh có thể vào được không?"
Sắc mặt Eve hơi biến đổi, nhăn mày, mấp máy miệng nói với Tiểu Lôi: "Là hắn."
Tiểu Lôi bĩu môi, chỉ ra phía cửa, ý tứ là: "Làm sao bây giờ?"
Eve đảo mắt, lớn tiếng cười nói: "Em đang nghỉ ngơi, anh chờ một chút." Sau đó đưa mắt về Tiểu Lôi, tựa hồ muốn hắn đi trước.
Trong nháy mắt ý niệm trong đầu Tiểu Lôi chợt loé lên, sau đó đột nhiên hé miệng cười, ngược lại nhảy lên giường, quay về Eve nháy mắt, ý bảo nàng ta đi mở cửa.
Eve nhíu mày, khẽ giật mình nhìn Tiểu Lôi nhưng hắn đã nhắm mắt, nằm xuống giả chết.
Eve lập tức hiểu ý, minh bạch đi tới. Long Nhãn khẳng định là tự mình trở về thông báo sự tình cho Tây Môn. Hiện tại nếu Tiểu Lôi chạy, cũng sẽ làm Tây Môn hoài nghi.
Nàng ta mặc dù trong lòng sợ Tây Môn, có phần lo lắng việc Tiểu Lôi không thể che dấu việc giả chết, lúc này cũng không hơi đâu suy nghĩ nhiều, liền thu liễm tâm tình mình một chút, sau đó làm ra vẻ dễ thương, trèo lên giường, cố ý bày ra một tư thế hút hồn, sau đó dùng thanh âm mềm mại đến tận xương tuỷ cười duyên: "Vào đi, anh yêu."
Cửa có khoá, nhưng mà đối với bọn họ mà nói, khoá hay không khoá, căn bản không có gì khác biệt. Liền nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, Tây Môn cười tít mắt đi đến.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Lôi và Tây Môn chính thức đối mặt. Hắn chưa từng gặp Tây Môn, nhưng dù sao cũng đã xem qua tấm hình hắn. Mặc dù hắn nhắm mắt, khống chế nhiệt độ toàn thân, cả còn nhịp tim, hơi thở, nhưng dưới linh giác của hắn, thực trạng trong phòng đều có thể cảm ứng rõ ràng, so với mở mắt cũng không có gì khác biệt.
Cơ hồ là chỉ dùng ý niệm, hắn có thể thấu rõ hết thảy xung quanh.
Tây Môn cứ như vậy đi đến, mặc quần áo rộng thùng thình, trên mặt mỉm cười. Ngay cả Tiểu Lôi cũng không thể không thừa nhận, tên gia hỏa này so với tấm hình có mị lực lớn hơn nhiều. Hắn có làn da tái nhợt điển hình của Huyết tộc, nhưng lại có khuôn mặt tinh xảo điển trai như con lai, đặc biệt là đôi con ngươi, luôn tán phát ra vài phần tà khí khi có khi không.
Tiểu Lôi cũng quả thực không nghĩ đến, lần đầu tiên mình cùng Tây Môn gặp mặt lại là dưới tình huống kiểu này.
Tên gia hỏa này có chủ ý đến Kha Nhi, nhưng hiện tại chính mình lại đang nằm trên giường lão bà hắn, mà nàng ta cơ hồ để cả thân xích loã nằm ngay bên cạnh!
Tây Môn đi đến, trước tiên là dùng ánh mắt tràn ngập ý cười đảo qua Eve, thấy thê tử mình ăn mặc phơi bày như vậy, lại còn trưng ra tư thế mê người nằm trên giường, bên cạnh có một nam nhân. Tây Môn lại giống như một trượng phu mới về nhà, cười vô cùng ôn hòa, chỉ là lúc đi đến nhàn nhạt nói: "Muộn như vậy, còn chưa đi ngủ sao?"
Eve cố ý thở dài, nói: "Anh rốt cuộc đã chịu đến thăm em à?"
Tây Môn mỉm cười, không trả lời, chỉ từ trên cao nhìn xuống Tiểu Lôi đang giả chết, nói: "Em yêu, lần này nhãn quang của em không tệ. Làm sao thế? Em còn chưa hưởng dụng hả?"
"Đây là mĩ thực thịnh soạn, em đang chuẩn bị từ từ hưởng thụ." Eve cố ý xoa nắn bộ ngực xích lõa của mình, thành công hút ánh mắt Tây Môn từ trên người Tiểu Lôi sang mình, sau đó uể oải nói: "Sự tình hôm nay, Long Nhãn đã nói cho anh chưa? Cái tên mắt xám hỗn đản không có trở về, sợ rằng đã chết rồi. Hừ, anh không đi hỏi cái tên gia hỏa Vatican bên người anh sao? Có phải bọn chúng ra tay không?"
"Phải hay không, cũng không sao cả." Tây Môn thở dài, không ngờ ngồi xuống trường kỷ xa xa, ngữ khí hắn như kiểu đang đoán định, nheo mắt lại, tựa hồ hứng thú của hắn đối với Tiểu Lôi nhiều hơn so với Eve phong tình vạn chủng.
"Anh còn tưởng rằng em dẫn theo tên gia hỏa này trở về, sẽ vội vã hưởng thụ." Giọng nói Tây Môn mang theo vài phần chế nhạo.
"Anh ghen hả?" Eve cười rất ôn tồn.
"Em biết mà, anh dù sao còn có một nửa dòng máu con người." Tây Môn thở dài: "Có một số việc, anh cũng cảm thấy tiếc nuối."
"Anh yêu..." Eve đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, sau đó cố ý vặn vẹo eo thon, nhẹ nhàng ngồi lên đùi Tây Môn, đồi ngực cao vút của nàng ta tung tẩy ngay trước mặt hắn, sau đó ôm cổ hắn cười duyên, nói: "Anh sao lại có lúc trở nên giống trẻ con thế? Bất quá chỉ là một tên nhân loại mà thôi, chưa ăn tối hả."
Tây Môn ngẩng đầu nhìn nàng ta, ánh mắt lại tràn ngập bình tĩnh, đột nhiên cười nói: "Em thì sao? Em thích hút máu hắn... hay là, thích lên giường cùng hắn?" Sau đó tay hắn chậm rãi vòng qua eo Eve, rồi từ dưới lên trên, rất nhanh chộp lấy hai ngọn cao phong ngạo nhân của nàng ta...
Nhưng mà, hắn không hề dừng lại trên đỉnh núi, ngón tay nhanh chóng hoạt động lên cao dần, sau đó tựa hồ lơ đãng, dừng lại trên cần cổ mềm mại của Eve, thở dài nói: "Ài, em yêu, anh nhớ rõ, lần đầu tiên chúng ta kết hợp với nhau, anh từng để lại nơi này của em một dấu răng. Phải không?"
"Em nhớ rõ, đó là lần đầu tiên anh hút máu của em." Eve vặn cơ thể một chút, dường như đối với bàn tay Tây Môn dừng lại trên cổ mình có chút mất tự nhiên.
"Vậy, đêm nay em làm lại một lần nha?" Tây Môn đột nhiên nhe răng, miệng đã lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn.
Ánh mắt Eve hơi khẩn trương, sau đó cười duyên, nói: "Em rất vui, anh yêu, nhưng... anh muốn bây giờ sao?"
Tây Môn mỉm cười không đáp, đột nhiên ôm Eve đứng dậy, chậm rãi đi tới trước giường, buông nàng ta ra, sau đó cố ý giống như lơ đãng, quét mắt sang Tiểu Lôi nằm ở bên cạnh, tựa hồ thấy hắn rất bất tiện. Một chưởng nhẹ nhàng đánh lên người Tiểu Lôi.
Eve thấy rõ trong chưởng của Tây Môn mang theo một luồng huyết quang, khóe mắt nàng ta giật một cái, chỉ thấy một chưởng của Tây Môn vô thanh vô tức đánh vào hậu tâm của Tiểu Lôi.
Tây Môn rất hài lòng nhìn người nằm bên cạnh này không có phản ứng gì, cười nói: "Thật có lỗi, hủy mất bữa tiệc của em rồi."
Eve còn chưa nói gì, tay Tây Môn đã nhẹ nhàng đặt ở ngực nàng ta, kề sát mũi, hít một hơi trên người nàng ta, mỉm cười nói: "Em yêu, hình như em hơi khẩn trương?"
"Đâu có." Eve vội vàng trả lời, đồng thời cố ý dùng tay giữ chặt lấy cổ áo Tây Môn, sau đó nhẹ nhàng cởi ra, thè lưỡi liếm cổ hắn.
Đột nhiên, nàng ta la hoảng đau đớn một tiếng, ánh mắt chợt co rút lại!
Bàn tay kia của Tây Môn vẫn để ở cổ nàng ta, chỉ là ngón trỏ đã vươn ra, để lộ móng tay như mũi dao. Trên cổ Eve, bất ngờ hiện ra một vệt máu thật sâu, giống như là bị mũi dao cắt lấy!
Hắn muốn giết ta!
Ý niệm trong đầu này cơ hồ Eve vừa mới nghĩ đến, nhưng tiếp đó nàng ta trấn định lại, chỉ nhíu mày cười nói: "Anh lại đùa với em rồi, anh yêu ..."
"A..." Tây Môn vẫn cười: "Thật xin lỗi, bởi vì anh ngửi thấy cái mùi đó khiến anh trở nên mất hứng thú... trong phòng này có mùi nam nhân , điều này làm cho anh rất không thoải mái."
Hắn buông Eve ra, đứng dậy, khuôn mặt hồi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thật có lỗi, mùi này thật sự làm anh rất khó chịu. Anh nghĩ hay đêm nay anh cứ về phòng mình trước vậy."
Ánh mắt của hắn dừng lại trên cổ Eve, sau đó áp sát, thè lưỡi liếm máu tươi xung quanh miệng vết thương, chớp mắt cười nói: "Em yêu, máu tươi của em, vẫn rất ngon ngọt như vậy."
Suốt quá trình, cơ thể Eve trong nháy mắt khẽ cứng ngắc lại, nhưng lập tức thả lỏng, vẫn không dám nhúc nhích.
Đợi Tây Môn lui về phía sau, hắn xoay người đi ra ngoài cửa, lúc này mới quăng lại một câu: "Buổi tối rất nhàm chán, nhưng cũng đừng nên chạy loạn. Nếu em cần thức ăn, có thể gọi Long Nhãn giúp em đi tìm."
Nói xong, cánh cửa đã lại được đóng lại.
Eve lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt còn lộ ra một chút sợ hãi, sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiểu Lôi trên giường đã biến mất, chỉ có hai cánh cửa sổ đang mở rộng, gió đêm thổi màn che khe khẽ lay động.
Khi Tây Môn rời khỏi, Tiểu Lôi trong nháy mắt đã phi thân thoát ra ngoài cửa sổ. Hắn đối với việc cùng Eve hợp tác, không hề quá hứng thú, còn như Eve đại biểu cho thế lực nào, với hắn mà nói, cũng có thể đi hỏi được. Mà Eve cũng nói không biết mục đích Tây Môn đến Đông Phương là gì - đối với lời nói này, Tiểu Lôi hoàn toàn không tin. Mặc kệ như thế nào, nàng ta thật sự không biết cũng tốt, hoặc nếu như nàng ta tình nguyện nói ra cũng mặc, Tiểu Lôi cũng không để ý. Dù sao đêm nay hắn đã có được chút tin tức mới.
Thứ nhất, gã Tây Môn này hiện được sự trợ giúp của hai thế lực Vatican cùng Hắc Ám Hội Nghị. Thứ hai, hắn tựa hồ đối với Vatican và Hắc Ám Hội Nghị cũng không phải trung thành. Thứ ba, ngoại trừ Vatican và Hắc Ám Hội Nghị, còn có bên thứ ba nhúng tay vào, phương diện thế lực Eve này, mặc dù không biết sau lưng nàng ta rốt cuộc là tổ chức gì, nhưng mà có thể nắm chắc, hai bên chắc chắn không phải bạn bè, mà là địch thủ.
Còn những cái khác, Tiểu Lôi chuẩn bị trở về hỏi Diệp Bất Quần, may ra từ chỗ hắn có thể tìm được một chút gì đó.
Hiện tại chủ ý của Tiểu Lôi là động đến Long Nhãn. Nếu như Eve đã nói, có thể Long Nhãn biết một số thông tin bên trong, vậy... Tiểu Lôi thở dài, hắn quả thực cảm thấy lo lắng.
Vốn theo cách thống khoái mà làm, nếu Tây Môn kia chỉ là một người bình thường chuẩn bị cướp đi Kha Nhi, hoặc là một kẻ con nhà phú gia, Tiểu Lôi hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng pháp thuật để giải quyết hắn.
Đương nhiên, cho dù là hiện tại, Tiểu Lôi cũng hoàn toàn có thể vác kiếm đến tận cửa, không nói không rằng, dứt khoát chém hắn. Một cũng vậy, một trăm cũng vậy, dù sao giết một tên Hấp Huyết quỷ, Tiểu Lôi cũng không có dằn vặt gì.
Vấn đề là, sự tình hiện tại lại dây dưa đến Vatican và Hắc Ám Hội Nghị, lại như có một chút cổ quái, như là một mạng lưới nối kết với nhau. Giết một hai người thật sự không khó, nhưng Tiểu Lôi còn chưa tự tin đến mức cho rằng tự mình đơn độc có thể hiểu hết tình hình của Vatican cùng Hắc Ám Hội Nghị. Nội tình tóm lại khá kỳ quặc, nếu không làm rõ, với lòng hiếu kỳ cực mạnh của Tiểu Lôi, đến tối sẽ không được ngủ ngon.
Đợi khi vấn đề trở nên rõ ràng, Tiểu Lôi thật không ngại một kiếm chém cái tên gia hỏa kia.
"Có phải ta gần đây có khuynh hướng bạo lực quá nghiêm trọng không nhỉ?" Tiểu Lôi vuốt cằm, thở dài: "Nhiều lúc, dùng cái đầu so với dùng tay chân thì lại càng sáng suốt hơn nhiều. Long Nhãn... hắc hắc, Long Nhãn." Tiểu Lôi đứng ở đầu phố, nhìn bóng đêm buông xuống, trong đầu tính toán bằng cách nào vạch được miệng Long Nhãn.
Đương nhiên, nếu như hắn một đường chém giết đem Long Nhãn bắt về, hắn tự tin không ai trên thế giới có thể chống cự được mình. Nhưng làm như vậy, cũng không còn ý nghĩa nữa. Chuyện đả thảo kinh xà Tiểu Lôi không thích. Cho dù đem đám gia hỏa đến Đông Phương này, chém tận giết tuyệt, thì lại thế nào chứ?
Không sợ trộm cướp đồ, chỉ sợ trộm để ý! Hôm nay giết mười tên, qua vài năm, Vatican sẽ đưa đến cả trăm. Vạch rõ sự tình, cực một lần mà khoẻ dài dài thì mới được chứ.
Tiểu Lôi vuốt mũi cười khổ, cái này quả thực có phần không phù hợp với nguyên tắc làm người của mình. Vatican có mưu đồ gì thì có liên quan gì đến mình chứ? Dù sao tự ta quyết định đóng cửa, tiêu dao tự tại sống cuộc sống thần tiên là được. Nhưng mà dám động đến nữ nhân của mình, Tiểu Lôi phải nhúng tay vào. Còn như chống cự sự xâm lấn của Vatican... chống cự thế lực tôn giáo Tây phương... trách nhiệm nặng nề "quan hệ đến thiên hạ" kia, Tiểu Lôi không có hứng thú gánh vác, cùng lắm thì đưa cho Tiêu Dao Tử bọn họ là được.
Nhưng mà hiện tại Tiêu Dao tử theo ước đoán đang đối phó với dư nghiệt Thánh Huyết Tông, mình lười chẳng thèm xuất lực, cũng chính là thấy ngại đưa thêm phiền toái cho cái lão gia hỏa.
Tiểu Lôi suy nghĩ rồi chuẩn bị về nhà. Đêm nay từ Eve có được vài tin tức, hắn định nói chuyện lại với Diệp Bất Quần, dù sao, đối với sự tình Tây phương, còn có kết cấu bên trong Hắc Ám Hội Nghị, Diệp Bất Quần hẳn nhiên là rõ ràng hơn.
Nhưng Tiểu Lôi đi được một lúc, đột nhiên nhớ tới chính mình đáp ứng đã Kha Nhi, phải đi gặp nàng. Nhưng đi đã được hai ngày, cô bé ở nhà chắc đang sốt ruột lắm a. Hiện tại chuyện này càng ngày càng phức tạp, Tiểu Lôi có dự cảm, mặc kệ thế nào, vẫn nên tới thăm nàng, tốt nhất có thể giúp nàng có năng lực tự bảo vệ bản thân. Mặc dù Điền Chấn có chút bản lãnh, nhưng khi thật sự xảy ra vấn đề gì, vị tất đã có khả năng tự bảo vệ cho mình.
Hắn ngẫm nghĩ, lập tức quay đầu, đi đến Điền gia.
Hắn đã sớm quen đường quen lối với Điền gia, một mực đi thẳng vào, lại phát hiện thủ vệ so với trước kia nghiêm mật hơn rất nhiều. Nhưng mà so với năng lực của Tiểu Lôi, tự nhiên sẽ không bị thứ vệ sĩ tầm thường này phát hiện.
Mặc dù Điền gia lớn như vậy, không biết phòng Kha Nhi ở nơi nào. Nhưng bằng Ma Pháp Ấn ký Tiểu Lôi lưu lại trên người Kha Nhi, hắn rất dễ dàng cảm ứng được vị trí đối phương. Sử dụng Ẩn Thân pháp, nghênh ngang đi vào Điền gia. Còn như cái gì kín cổng cao tường... đối với tiên nhân mà nói, cũng tựa như trong suốt.
Lúc này đã quá nửa đêm, nhưng không ngờ đèn vẫn sáng trong phòng Kha Nhi, hiển nhiên còn chưa đi ngủ. Tiểu Lôi nhẹ nhàng phóng lên ban công phòng nàng, vừa định đi vào gặp nàng, lại nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, nghiêng tai lắng nghe, hoá ra Điền Chấn đang ở trong phòng Kha Nhi, cha con hai người đang ở nói chuyện.
Điền Chấn sắc mặt nghiêm túc, ngồi đối diện Kha Nhi. Kha Nhi sắc mặt hơi tái, có chút ủy khuất, ánh mắt cũng sưng đỏ, tựa hồ vừa mới khóc. Tiểu Lôi vừa thấy được, không khỏi động lòng, lại nghe Điền Chấn đột nhiên thở dài, trầm giọng nói: "Kha Nhi, trong lòng con đến bây giờ vẫn không thể quên tên tiểu tử đó, nhưng trong lòng hắn có từng nhớ con đến nửa khắc nào không? Huống hồ, bên người tiểu tử kia có rất nhiều cô gái khác! Nữ nhi Điền Chấn ta, há có thể vô danh vô phận đi theo một tên tiểu tử lêu lổng như vậy!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook