Chí Tôn Vô Lại
-
Chương 324: Tuyệt sắc diễm cơ
Đang lúc Tiểu Lôi đảo mắt nhìn chung quanh, đột nhiên một luồng hương khí nồng đậm phả vào mặt. Mùi thơm đó dường như không giống với bất cứ mỹ phẩm nào mà Tiểu Lôi biết, mà là hương liệu kỳ lạ nào đó. Lập tức bên trái phả đến từng luồng gió thơm, một thanh âm dường như nhu mì đến tận xương tuỷ truyền đến, thanh âm ấy vừa mềm mại lại thân thiết, phảng phất giống như yếu mềm từ tận xương tuỷ.
"Hả, anh đi có một mình à?" Theo những lời này, một người đã nhẹ nhẹ nhàng nhàng tới bên người Tiểu Lôi.
Ánh mắt Tiểu Lôi nhất thời sáng ngời!
Chỉ thấy đứng trước mặt là một mỹ nhân lẳng lơ vô cùng. Nữ nhân này có vóc người cực cao, cơ thể dường như không có đến nửa đoạn xương, uể oải tựa lưng cạnh quầy bar, vô ý mà lại như cố ý ưỡn bộ ngực mềm mại trắng nõn, hiển lộ đầy đủ cái vốn ngạo nhân của nàng ta!
Chỉ liếc nhìn qua, Tiểu Lôi lập tức có thể khẳng định - bất cứ nam nhân nào, cái nhìn đầu tiên khi thấy nữ nhân này, căn bản sẽ không chú ý tới chỗ khác, toàn bộ sự chú ý khẳng định đều sẽ bị hai ngọn Everest kia của nàng ta hấp dẫn!
"Hình măng tre??" Tiểu Lôi trong lòng suy tưởng lung tung, lúc này mới cưỡng bách mình dời ánh mắt từ địa phương dụ người kia ra, cẩn thận đánh giá nữ nhân này một chút. Nhưng ai biết được, lần liếc mắt xem xét này, ánh mắt rốt cuộc cũng không chuyển dời tí tẹo nào.
Nữ nhân này chẳng những vóc người nóng bỏng, y phục dường như càng thêm tận lực muốn dụ hoặc nam nhân phạm tội! Nàng ta mặc một cái áo choàng không tay, phía trước khoét rộng ra, bên trong là một cái áo lót tơ tằm màu đen nhỏ bó sát người, rất nhỏ, cỡ chỉ vừa vặn ôm lấy xuân quang trước ngực nàng ta. Tiểu phúc phẳng lỳ kia lại thêm cái eo nhỏ giống như rắn nước lộ ra, trên tiểu phúc một chút là cái bụng thon nhỏ, còn trang điểm một số viên bảo thạch màu lam nhỏ...
Ho khan một tiếng, Tiểu Lôi thở dài trong lòng, đặt ánh mắt lên mặt đối phương. Nữ nhân này có một đôi mắt đào hoa cực kỳ dụ nhân. Đôi mắt tương đối dài mảnh, chỗ khóe mắt thoáng khẽ xếch lên. Càng trọng yếu chính là... con ngươi của nàng ta, không ngờ lại giống như mèo Ba Tư, một cái màu lam, cái kia lại là màu lục!
Nàng ta tựa hồ rất rõ ràng về mị lực của ánh mắt mình, cố ý trang điểm thêm nơi khóe mắt nhãn ảnh (mỹ phẩm bôi vào mí mắt) màu tím nhạt, khiến cho người ta vừa thấy gương mặt nàng ta, lập tức sẽ bị đôi mắt kia câu hồn nhiếp phách! Mũi của nàng ta cao, nước da trên mặt trắng như tuyết, môi dày phơn phớt đỏ, phảng phất giống như quả đào mật chín, khiến cho người ta nhìn mà tiếc hận không được tiến tới cắn mạnh một miếng.
Nói tóm gọn lại một câu! Đây tuyệt đối là một nữ nhân đẹp quyến rũ có thể làm điên đảo thần hồn nam nhân! Nếu ở vào thời cổ đại, tuyệt đối sẽ là Đắc Kỷ, hoặc là Bao Tự cái loại "họa thủy" (mầm tai hoạ) hại nước hại dân!"
"Nhìn đủ chưa?" Tuyệt sắc diễm cơ này (cơ: chỉ phụ nữ đẹp thời xưa) tựa hồ cũng không thèm để ý đến việc bị Tiểu Lôi dò xét như vậy, dường như đã quá quen bị nam nhân đánh giá kiểu này rồi. Ánh mắt nàng ta hình như không kiêng kỵ nhìn thẳng vào mắt Tiểu Lôi.
Thanh âm nàng ta nói chuyện ngọt ngào thân thiết mềm mại, lại mang theo ba phần giọng mũi hờ hững, càng làm cho nam nhân nghe mà nảy lòng hươu dạ vượn. Nhưng Tiểu Lôi lại chú ý một điểm, giọng điệu nàng ta nói chuyện tựa hồ có chút cứng nhắc. Liên tưởng đến sống mũi quá cao của nàng ta, còn có vóc người nóng bỏng kia nữa, nữ nhân này tựa như không phải là người da vàng.
"Chào cô." Tiểu Lôi cười.
"Anh làm sao lại uống cái thứ gì mà yếu ớt thế này." Mục quang của tuyệt sắc diễm cơ đảo qua ly rượu trong tay Tiểu Lôi: "Nam nhân nên uống loại mạnh mẽ một chút." Dừng một chút, lại nheo mắt, thổi nhẹ một hơi lên mặt Tiểu Lôi: "Anh tới có một mình thôi sao?"
Tiểu Lôi phớt lờ nữ nhân đang đứng phía sau mình, nháy mắt với Tiểu Bạch, cũng tủm tỉm cười trả lời: "Đúng vậy, một người."
"Vậy, mời tôi uống một ly chứ?" Nữ nhân để cánh tay lên mặt quầy bar, ngón tay của nàng ta thon mềm, móng tay năm màu sặc sỡ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vạch vạch lên trên mu bàn tay Tiểu Lôi.
"Có thể." Tiểu Lôi nhún nhún vai. Nữ nhân lập tức búng tay cái chách, cằm hơi giương lên, nói vọng vào trong quầy bar: "Tequila, hai ly." (rượu mạnh, cất từ một loại cây nhiệt đới, chủ yếu ở Mêhicô)
Sau khi hầu rượu đưa lên, nữ nhân cố ý dùng ánh mắt kiều mỵ lướt qua Tiểu Lôi một chút. Tiểu Lôi cười, cầm cái ly trên quầy lên, sau đó uống một hơi cạn sạch. Kình lực mười phần của rượu tequila theo thực quản, dường như một đường dây nóng trôi xuống. Tiểu Lôi xếch mí mắt lên, nhìn nữ nhân này giống như khiêu khích.
Nàng ta yêu kiều cười vài tiếng... Thượng Đế làm chứng, mặc dù Tiểu Lôi đã tự vấn định lực của mình phi thường tốt, nhưng vừa nghe thấy tiếng cười của nữ nhân này, trong lòng vẫn không tránh khỏi rung động.
Bởi vì... thanh âm khi nữ nhân này cười, vừa mềm mại vừa êm ái, lại còn mang theo vài phần trạng thái - tựa như... tựa như thanh âm ân ái kêu trên giường.
"Không chịu được..." Tiểu Lôi cố gắng nuốt nước miếng, trong lòng đã bắt đầu thầm tụng "Tĩnh tâm quyết".
Nữ nhân cười xong, liếc Tiểu Lôi một cái phong tình vạn chủng, sau đó cầm lấy lọ muối, chậm rãi rắc lên mu bàn tay mình từng vụn nho nhỏ, lại cố ý làm trò trước mặt Tiểu Lôi, từ từ cúi đầu xuống, thè cái lưỡi trắng mịn ra, dùng một loại tư thế tràn ngập sự chòng ghẹo, nhẹ nhàng liếm lên mu bàn tay...
"Ực ực." Thượng Đế làm chứng, Tiểu Lôi rõ ràng nghe thấy chung quanh đồng thời truyền đến vài thanh âm nam nhân nuốt nước miếng.
"Nên uống như thế mới đúng." Nữ nhân cầm lấy qủa chanh, sau đó cắn nhẹ một cái, mới uống hết ly rượu.
Một ly vừa hết, đôi mắt câu hồn kia lập tức long lanh nước, trên mặt cũng đỏ bừng thêm vài phần, cánh tay như không để lộ dấu vết khoác lên cánh tay Tiểu Lôi, bộ ngực mềm mại kia, như có như không ma sát nhẹ nhàng lên cánh tay Tiểu Lôi: "Anh tên là gì?"
Tiểu Lôi nheo mắt, cảm thụ đầy đủ phần nhu nhuyễn tì lên cánh tay kia, cười nói: "Người đẹp, cô bình thường đều bắt chuyện với người ta như vậy sao?"
"Không, bình thường tôi chỉ bị người bắt chuyện, nhưng hôm nay anh là ngoại lệ."
"Vì sao?"
Nữ nhân cố ý thở dài, cười nói: "Nơi này quá nhàm chán. Quả thực không tìm được mấy tên ra dáng. Hơn nữa... vừa rồi lúc anh bỏ tiền, tôi không cẩn thận đã thấy ví tiền của anh, anh là kẻ có tiền, đúng không?"
"Đương nhiên, càng trọng yếu chính là... bởi vì anh rất tuấn tú..." Nữ nhân vươn một ngón tay ra, không kiêng nể gì dí vào cằm Tiểu Lôi một cái.
Tiểu Lôi có phần dở khóc dở cười.
Trên thực tế, đêm nay hắn đi tới địa phương này, đã dụng pháp thuật, thay đổi bề ngoài của mình. Đương nhiên, hắn biến bề ngoài của mình trở nên đẹp hơn một chút. Đại khái là bởi vì tướng mạo Tiểu Lôi vốn cũng không quá xuất chúng, cho nên hắn biến viền mắt mình sâu một chút, cái trán rộng một chút, mũi cao một chút, đường nét khuôn mặt phân minh một chút... trên cơ bản, từ bề ngoài mà nhìn, Tiểu Lôi hiện tại, tuyệt đối là một anh chàng điển trai khá ưa nhìn xuất chúng.
Giờ phút này Tiểu Bạch không biết đã bị đám người đông nghịt đẩy đến chỗ nào rồi, Tiểu Lôi cũng không để ý, chỉ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, cười nói: "Cô tên là gì?"
"Eve..." Nữ nhân ghé miệng lại, khe khẽ nỉ non bên tai Tiểu Lôi, cố tình cắn nhẹ một cái lên sau tai hắn.
Ánh mắt Tiểu Lôi rõ ràng lại càng không trung thực, mượn cơ hội trên cao dòm xuống, tận tâm hân thưởng xuân quang trước ngực nữ nhân.
"Eve? Cái tên thú vị thật, vậy cô có thể gọi ta là Adam." Tiểu Lôi cười cười.
"Tiên sinh. Các ngài còn muốn tiếp tục uống sao?" Hầu rượu phía sau quầy bar đưa ánh mắt hâm mộ nhìn Tiểu Lôi, sau đó thần bí cười: "Phía sau cánh cửa này, có phòng VIP, nếu ngài muốn vào nghỉ ngơi một chút..."
"Cám ơn." Tiểu Lôi móc một tờ bạc đặt trên bàn, hầu rượu lập tức phất tay áo trên quầy một cái, thu tờ bạc lại, nụ cười trên mặt càng thêm khoái trá.
Eve như cố ý cởi áo choàng ra, lộ ra bờ vai cơ hồ hoàn mỹ. Sau đó nhẹ nhàng mơn trớn dưới cổ, uể oải nói: "Ở đây ầm ĩ quá, cũng hơi oi bức một chút..."
"Vậy chúng ta đi tìm chỗ không nóng." Tiểu Lôi cười hi hi. Nói xong, hắn mạnh dạn đưa tay ôm lấy cái eo như rắn nước của nữ nhân kia, sau đó cố ý nhéo nhẹ bên hông nàng ta một cái. Nữ nhân không thèm để ý chút nào, chỉ cười khúc khích quyến rũ liếc hắn.
Lúc này, bên cạnh rốt cuộc có người nhìn thấy chướng mắt. Đại khái nữ nhân Eve này quả thực quá hút mắt, một gia hoả cao lớn thô kệch mặc một cái áo da bó sát người, trên người còn quấn mấy cái vòng kim loại dụng lực đẩy đám người ra, chặn trước mặt Tiểu Lôi. Người gã còn cao hơn Tiểu Lôi cả một cái đầu, để râu quai nón, bên mặt trái có một vết sẹo, trên cánh tay có chi chít các loại hình xăm. Phía sau gã, còn có ba tên gia hỏa nữa cũng mặc áo da y như thế.
"Ê! Tiểu tử, con bé này là của ta!" Tên tráng hán hung tợn nhìn chòng chọc Tiểu Lôi.
"Cô quen không?" Tiểu Lôi bĩu môi, đưa mắt sang nữ nhân bên cạnh.
Eve cười khúc khích, nói bên tai Tiểu Lôi : "Hình như biết, mà hình như cũng không biết, tôi nhớ không rõ..."
"Vậy thì dễ xử lý rồi." Tiểu Lôi mỉm cười, tráng hán kia tức giận đùng đùng, đang muốn phát tác, đột nhiên chợt thấy Tiểu Lôi động một cái... lập tức "ầm" một tiếng, cơ thể gã lập tức phi ra, đâm xuyên qua đám người, rồi ngã tiếp ba bốn thước nữa, thân người đập vào một cái bàn, đầu vừa vặn đụng vào chân bàn, lập tức ngất xỉu.
Đám người cạnh đó lập tức bắt đầu huyên náo, không một ai kinh hô, ngược lại mọi người tự giác tránh ra tạo thành một không gian, còn có người huýt gió to giễu cợt. Nghĩ đến tại loại địa phương này, phát sinh loại sự tình ẩu đả này là sự kiện thường thấy.
"Mẹ kiếp!" Một hán tử mặc áo da mắt lộ hung quang, rút ra một thanh chủy thủ, đâm vào ngực Tiểu Lôi. Tiểu Lôi xoè tay, bắt lấy cổ tay của gã, trên mặt hắn vẫn mang theo nét cười, hán tử đó lại đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ra sức vùng vẫy, nhưng làm sao có thể giãy khỏi tay Tiểu Lôi? Chỉ nghe thấy một tràng thanh âm xương kêu lách cách, gã đó trong tiếng kêu thảm thiết, cơ thể mềm nhũn gục xuống.
Tiểu Lôi buông tay, tùy ý đá gã một cước văng ra, liếc hai gia hỏa còn lại, hờ hững nói: "Cút đi."
Không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của hai người, hắn ôm Eve, tách đám người ra rồi đi vào phía trong. Chúng nhân chung quanh lúc này thấy náo nhiệt đã xong, lại tiếp tục theo tiếng nhạc đồng thời lắc, dường như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Đương nhiên, Tiểu Lôi không quên ngoảnh đầu lại đánh mắt cho Tiểu Bạch, sau đó lặng lẽ ra hiệu.
Ý tứ đó rất đơn giản: "Ngươi có thể biến trước được rồi."
Tại góc sáng sủa, chỗ một cánh cửa sắt, phía trước có hai đại hán đang đứng chống nạnh, giống như hai môn thần (thần giữ cửa), thế nhưng khi thấy Tiểu Lôi ôm Eve, hai tên đều lộ ra một nụ cười quái dị, đến khi Tiểu Lôi tiện tay ném ra một tờ bạc, hai tên liền cung kính mở cửa rồi đứng sang một bên.
Mặt sau cánh cửa là một thông đạo khá dài, hai bên đều có một số phòng nhỏ đặc thù. Một đại hán đi trước dẫn đường, Tiểu Lôi ôm Eve theo sau. Tay Tiểu Lôi đặt ở eo Eve thỉnh thoảng lặng lẽ mò mẫm lung tung, Eve cũng không hề phản kháng, chỉ cười duyên khúc khích, cơ thể càng cơ hồ nhũn ra trong lòng Tiểu Lôi.
Cửa phòng hai bên hành lang đều đóng, có thể thấy được, hiệu quả cách âm nơi này rất tốt, trên các thiết bị lắp đặt cố gắng mô phỏng tạo ra loại cảm giác cổ xưa u ám. Nhưng Tiểu Lôi là hạng người nào? Với thính giác cùng thị giác siêu phàm, hắn sớm đã thấy rõ ràng tình hình các phòng hai bên hành lang.
Trong những phòng VIP này, một căn phía bên trái, có hai ba cô nàng thân hình bốc lửa đang múa thoát y, mấy tên gia hoả ăn mặc trông như phần tử hắc đạo, đang rót rượu uống ừng ực, còn có tên tay đang lần mò trên đồn bộ vũ nữ thoát y.
Trong một căn bên phải, một đám nam nữ đang uốn éo điên cuồng theo tiếng nhạc mạnh, trên người cơ hồ đã hoàn toàn trần trụi, thần trí điên cuồng. Vài người sớm đã vừa lắc đầu vặn vẹo, đồng thời cơ thể trần trụi đã ràng rịt vào nhau. Tiểu Lôi chỉ quét nhẹ mắt, đã xuyên qua vách tường, thấy rõ ràng cảnh tượng trong đó, hắn thậm chí còn thấy trong số đó hai nữ nhân mặc y phục nóng bỏng quái dị, môi xâu khoen, vừa thấy tuyệt đối là chưa thành niên!
"Thế giới chết tiệt này!" Nội tâm hắn gào lên một câu, thế nhưng điều này tịnh không liên quan đến việc của hắn.
Cuối hành lang, đại hán dẫn đường mở một cánh cửa ra, phía trong là một căn phòng, chỉ có điều nhìn qua trang trí càng thấy là có để tâm tới. Ngọn đèn cố ý dùng loại sắc thái phối hợp một cách tốt nhất kích thích dục vọng nguyên thủy trong con người ta. Bên trong có một cái ghế sofa rất lớn đủ để làm thành cái giường, còn có một màn hình siêu lớn. Trên đó đang chiếu một hình ảnh kỳ quái - trên thảo nguyên hoang dã phi châu, một con hùng sư đang vồ một chú linh dương... âm nhạc phảng phất giống nhịp điệu của thổ dân, trong nhịp trống mạnh mẽ vô cùng, chen lẫn một loại gào thét mang theo lực lượng nguyên thủy...
"Chi phí ở đây là một ngàn... dollar một tiếng đồng hồ." Đại hán mở miệng, sau đó cười nói: "Xin cứ yên tâm, nơi này tuyệt đối an toàn, các vị cứ tận tình hưởng dụng..."
Theo cánh cửa đóng, ngọn đèn trong phòng chợt tối sầm lại! Bất quá bóng tối chỉ trong nháy mắt, rồi lập tức một ngọn đèn nhỏ màu đỏ trên bốn góc đồng thời sáng lên. Hình ảnh trên màn hình loé lên rồi biến thành...
Chỉ thấy hình ảnh được đổi thành, vẫn là thổ dân ở đâu đó tại Phi châu, đang ở trước đống lửa. Một bọn đàn ông đàn bà rú rít, la ó, theo nhịp trống cực kỳ mạnh mẽ dồn dập mà điên cuồng vặn vẹo, xen lẫn vào đó là tiếng gào thét bén nhọn của nữ nhân, trong tiếng gào thét đó còn mang theo vài tiếng rên rỉ như có như không... hình ảnh lại chuyển, một đám đàn ông đàn bà đồng loạt lắc lư, đám người khỏe mạnh đó, thân thể dưới loại động tác nguyên thủy của nhân loại đó, kêu gào điên cuồng cơ hồ tới đỉnh điểm!
Không thể phủ nhận, đây tuyệt đối là một loại thủ đoạn phi thường kích thích dục vọng nguyên thủy của con người. Ít nhất tâm Tiểu Lôi cũng đã nhảy dựng lên một chút.
Đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi.
Eve bên cạnh tựa hồ đã mềm nhũn đi giống như một người nước, kéo Tiểu Lôi ngã lên ghế sofa. Hai tay từ kẽ hở áo Tiểu Lôi dò xét tiến vào, ngón tay linh xảo ma sát trước ngực hắn...
Nữ nhân này tựa hồ rất hiểu rõ nam nhân! Hơn nữa thủ đoạn nàng ta trêu chọc nam nhân, chắc chắn cực kỳ thuần thục hữu hiệu! Tiểu Lôi lập tức không chút khách khí, hai tay tuyệt không khách khí xộc vào cái áo lót tơ tằm màu đen ôm sát người Eve. Sau đó dễ dàng trèo lên hai ngọn cao phong...
Nữ nhân này, quả nhiên bên trong không mặc cái gì a!
Eve cười duyên khúc khích, sau đó cúi người xuống, lí nhí bên tai Tiểu Lôi: "Thân thủ của anh hình như rất không tệ... vừa rồi thoáng cái đã đánh ngã gia hỏa đó... Ồ..." Thuận theo mỗi lần Tiểu Lôi dụng lực, Eve phát ra một tiếng rên rỉ mê hồn, ánh mắt mông lung mê ly: "Anh... bắp thịt của anh rất rắn chắc... ồ!"
Nàng ta đột nhiên đẩy tay Tiểu Lôi đang tác quái ra, cơ thể rụt lại vài phân, khúc khích cười nói: "Anh có muốn chơi đùa kích thích một chút không?"
Nói xong, nàng ta nhảy xuống ghế, chậm rãi lui ra phía sau vài bước. Tiểu Lôi không hề nhúc nhích, cơ thể lười biếng dựa vào, chỉ dùng ánh mắt ý bảo nàng ta tiếp tục.
Eve đá lông nheo Tiểu Lôi một cái, sau đó cơ thể thuận theo nhịp trống chậm rãi uốn éo...
Nàng ta dường như là đang múa, lại dường như không phải. Đây tựa hồ là một loại động tác kỳ quái, các khớp xương toàn thân nàng ta giống như là đang đung đưa, toàn thân càng thêm giống như không có xương, cơ thể dưới các loại tư thế kỳ quái uốn éo... chuyển động... lại lắc lư! Đồng thời biểu tình trên mặt dường như thống khổ, lại tựa như rất khoái lạc, miệng phát xuất tiếng thở gấp như có như không cùng tiếng rên rỉ khe khẽ...
"Yêu tinh! Nữ nhân này tuyệt đối là một yêu tinh có thể lấy mạng nam nhân a..." Tiểu Lôi thầm thở dài.
Lúc này, quần áo trên người Eve bắt đầu từng mảnh được cởi ra, nàng ta dùng một loại tư thế xoay người cực kỳ xảo diệu, cũng không biết làm sao thực hiện được, nhẹ nhàng khéo léo cởi quần mình xuống, để lộ ra cặp chân dài.
Cho dù với nhãn quang đã duyệt qua vô số mỹ nữ của Tiểu Lôi mà nói, đó tuyệt đối là một cặp đùi đẹp cực phẩm! Thon dài, thẳng tắp, tròn lăn lẳn, bắp chân rắn chắc hữu lực... càng đòi mạng chính là, lúc nàng ta khép hai cái đùi lại, giữa hai chân ngay cả một khe hở cực hẹp cũng không có...
Lúc này, ngay cả Tiểu Lôi cũng đã có phần động tâm.
Lập tức, mắt hoa lên, chiếc áo lót tơ tằm màu đen trên ngực Eve đã nhẹ nhàng phi ra...
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mặt là một nhân ảnh trắng loá áp sát vào. Cô nàng Eve này sau khi thoát y toàn bộ, càng thêm hoàn toàn lộ rõ ra mị lực của mình. Nàng ta dường như tùy ý động một cái, đã có thể khêu lên dã tính nguyên thủy nhất của nam nhân! Đặc biệt là đồi ngực cao vút... tiểu phúc phẳng lỳ, vòng eo tinh tế mềm mại như không xương, còn có cặp chân dài không chút tỳ vết!
Đương nhiên, càng thêm trọng yếu chính là, hai điểm đỏ hồng trên ngực... còn có mảng rừng rậm hạt dẻ dưới tiểu phúc kia...
Vi diệu hơn nữa, ngọn đèn có phần mông lung, còn có bối cảnh trên màn hình vô số nam nhân nữ nhân bám chặt cùng một chỗ, còn có thanh âm gào thét, rên rỉ, thở gấp, toàn bộ hỗn tạp cùng một chỗ...
Dưới bối cảnh này, Eve toàn thân xích loã, thân thể dụ nhân chậm rãi uốn éo trước mặt, tận tình đem cơ thể mê người ấy hiện ra trước con mắt nhìn như không muốn bỏ sót chút nào của Tiểu Lôi!
Nếu đổi là bất cứ một người nào, e rằng hiện tại sớm đã thần hồn điên đảo, hoặc là thú tính đã sớm đại phát, xông lên nhào tới Eve rồi!
Thành thật mà nói, Tiểu Lôi thật sự rất động tâm, hắn không tự chủ được mà thay đổi tư thế ngồi.
Khóe miệng Eve lộ ra một nụ cười, sau đó chậm rãi đi sát tới, cơ thể như có như không ma sát tới lui lên người Tiểu Lôi. Mặc dù Tiểu Lôi còn đang mặc quần áo, nhưng cho dù cách một lớp y phục, hắn dường như cũng có thể cảm giác được thân thể mềm mại cùng da thịt trắng bóc của đối phương...
Lên? Hay là không lên?
Trong lòng Tiểu Lôi thật sự có chút động tâm.
Bất quá, thôi... hắn thở dài, cố gắng nuốt ngụm nước miếng xuống... mình dù sao tới là để làm việc, nhưng thôi, lấy việc công làm việc tư một chút, cũng không can gì. Nhưng nếu thực làm ra việc gì, phỏng chừng sau khi về nhà, đám nữ nhân trong nhà kia, còn không cầm phi kiếm truy sát mình ngàn dặm sao?
Thế nhưng nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng bản tính vô lại của Tiểu Lôi lại phát tác, tay đã không tự chủ được nữa mà duỗi ra. Ngay lúc hắn vừa muốn giao chiến, ngón tay cơ hồ sắp đụng vào làn da thịt mềm mại trắng mịn kia...
Đột nhiên, ầm một tiếng, bên ngoài vang lên một tiếng nổ, lập tức nghe thấy trên hành lang có người thét lên, sau đó náo loạn ầm ầm cả lên.
"Chuyện gì xảy ra thế?" Eve dừng động tác lại, vẻ mặt lộ ra vài phần bất mãn.
Tiểu Lôi lập tức rụt tay về. Vẻ hi hi ha ha trên mặt cũng thu liễm lại, ngưng thần nghe ngóng, thu hết thảy sự việc xảy ra bên ngoài vào tai!
Chỉ nghe thấy một thanh âm ồm ồm quát: "To gan, không ngờ lại dám gây rối ở chỗ này!"
"Chúng ta chỉ tìm người, không muốn gây phiền toái." Một thanh âm lạnh lùng trả lời. Thanh âm kia Tiểu Lôi cảm thấy có phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ đã nghe thấy ở chỗ nào.
"Tìm người. Ta xem là ngươi muốn chết..." Một tiếng nổ vang lên, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cùng tiếng xương cốt gãy nát. Tên gia hoả nói câu đó đại khái là xong đời rồi. Tiếp đó chợt nghe thấy rầm rầm vài tiếng, mấy căn phòng đồng thời bị đá tung cửa ra...
Tiểu Lôi đang chú ý, bỗng nghe thấy ầm một tiếng, cánh cửa phòng mình cũng bị người ta đá ra, một đại hán xô vào, sau đó đầu nện lên mặt đất, ngất xỉu luôn. Eve kinh hô một tiếng, người trần trùi trụi vọt rất nhanh tới phía sau bức rèm cửa rất lớn chui vào trong đó.
Ngay lúc này, liền thấy hai đại hán đang lui vào trong, bị một nam nhân dáng người cao cao gầy gầy bên ngoài ép phải tiến vào. Hắn mặc một cái áo khoác ngoài màu đen, toàn thân dường như được hắc ám bao phủ, lạnh lùng nhìn hai đối thủ đang bước thụt lùi, đôi con ngươi toàn một màu xám lộ ra ánh mắt đùa cợt: "À, đây là căn phòng cuối cùng rồi."
"**..." Một đại hán lớn tiếng chửi, nhưng không chờ hắn mắng xong, tiếng mắng đã biến thành tiếng kêu thảm thiết, lập tức hắc y nhân đó dường như khẽ nhấc tay một cái, đại hán kia đã bay ra ngoài, đâm sầm vào vách tường hành lang đối diện.
Một đại hán khác kêu thảm một tiếng, không dám nói tiếp cái gì, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Hắc y nhân cũng không đuổi theo, quay đầu liếc nhìn Tiểu Lôi, mở miệng, lộ ra một nụ cười mỉm khó coi: "Không cần lo lắng, ta chỉ tìm người, sẽ không thương tổn đến ngươi."
Cùng lúc này, ngoài cửa lại có một người tiến vào, tự nhiên chính là Long Nhãn!
Tiểu Lôi vừa thấy Long Nhãn, ánh mắt lập tức ngời lên! Lập tức hắn giả vờ giống như sợ hãi cúi đầu xuống. Long Nhãn nhíu mày nói: "Sao thế, vẫn không tìm được sao?"
Tiểu Lôi lúc này mới ngẩng đầu lên, làm bộ sợ sệt: "Các ngươi... các ngươi tìm... tìm ai?"
Ánh mắt Long Nhãn chỉ khinh thường quét qua hắn, đặt lên bức rèm cửa rất to phía sau, mỉm cười: "Được rồi, ngươi có thể ra được rồi, trò chơi trốn tìm thật không hay ho gì đâu."
Mặt sau rèm cửa vọng đến một tiếng cười khe khẽ, Eve không ngờ cứ toàn thân xích loã như vậy bước ra, không chút úy kỵ ánh mắt của chúng nhân. Thân thể loã lồ của nàng ta dưới ánh mắt chúng nhân, thần sắc lại thản nhiên giống như là một nữ chủ nhân vậy, thở dài nói: "Ai, các ngươi không thể chậm một tiếng đồng hồ nữa rồi hãy đến được không?"
Vẻ mặt Tiểu Lôi lúc này mới giả vờ kinh ngạc, quay đầu nhìn Eve: "Bọn họ, bọn họ là tới tìm cô?"
"Đúng vậy, bọn họ là tìm tôi." Eve cười kiều mị, bước tới Tiểu Lôi hôn một cái lên mặt.
Người có con ngươi màu xám đó phì cười ra: "Alpha, tên gia hỏa ngươi tìm được lần này, thực chẳng có gì đặc biệt. Ánh mắt ngươi càng ngày càng kém a."
"Câm miệng." Eve lạnh lùng gườm hắn, ngữ khí lạnh như băng: "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi chỉ là một con dơi máu lạnh mà thôi."
Tên gia hoả có con ngươi màu xám mặt đầy nộ khí, Eve lại lạnh lùng liếc hắn, khinh thường nói: "Tức giận a! Nổi giận a! Ngươi vừa động thủ, ta lập tức có thể giết ngươi rồi!"
Long Nhãn nhíu mày nói: "Alpha, ngươi không sợ Thân vương trừng phạt à?"
"Ồ... Thân vương..." Eve cố ý làm ra vẻ mặt khờ khạo, sau đó cười khanh khách nói: "Cái tên gia hỏa đó, ta cho dù muốn viên bảo thạch trên quyền trượng kia của hắn, hắn đánh rắm cũng phải vui vẻ tặng cho ta, ta giết hai con dơi chết toi thủ hạ của hắn, hắn ngay cả một câu cũng không dám nói ta. Long Nhãn... ngươi có tin hay không?"
Người có con ngươi màu xám tựa hồ thật sự rất sợ hãi Eve, hắn cố gắng hít vào một hơi, chuyển ánh mắt tới chỗ khác, không dám nhìn nàng ta nữa.
"Còn ngươi, Long Nhãn?" Eve khúc khích cười: "Ngươi xem chưa đủ sao? Nếu ngươi xem chưa đủ, ta có thể chỉnh ngọn đèn sáng hơn một chút."
Long Nhãn lập tức biến sắc, vội vàng ngoảnh đầu đi.
Cặp chân thon dài của Eve lúc này mới bước vào bên trong, nhặt áo ngoài lên, tùy ý khoác lên người, còn cái áo lót tơ tằm màu đen đó, nàng ta ngay cả liếc mắt cũng không để ý tới.
Một Hấp huyết quỷ khác có con ngươi màu lam ngoài cửa nhoáng cái tiến vào, hắn tựa hồ không hề sợ hãi Eve, vừa tiến vào vừa phì cười, tít mắt nói: "Ồ ồ, ma nữ của ta, vóc người của ngươi càng ngày càng đẹp."
Eve khúc khích cười, lượm cái áo lót tơ tằm lên rồi quăng tới: "Ta tặng cái thứ này cho ngươi, được chưa?"
Người có con ngươi màu lam sắc mặt biến đổi, không dám tiến tới, lui về phía sau một bước rồi miễn cưỡng cười nói: "Ta cũng không dám... mặc dù ngươi là ma nữ hoàn mỹ nhất trong lòng ta, nhưng ta lo lắng Nghị trưởng đại nhân sẽ giết ta..."
"Tên gia hỏa này giải quyết sao giờ?" Long Nhãn lạnh lùng liếc Tiểu Lôi.
"Giết hắn." Tên có con ngươi màu xám lạnh lùng nói.
Hắn vừa nói xong, cơ thể nhoáng cái đã tới bên người Tiểu Lôi. Tiểu Lôi tựa hồ không thể hiện bất cứ phản ứng gì, Eve đã đột nhiên tóm lấy tay tên đó, cũng không thấy động tác nàng ta thế nào, tên đó đã phát ra một tiếng kêu bi thảm, lập tức lùi rất nhanh, trên cổ tay hắn đã có mấy vòng ấn ký màu đen, dường như vẫn còn đang bốc khói đen!
"Không được giết hắn." Eve lạnh lùng nói, lập tức nàng ta xoay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười kiều mị: "Người yêu, chúng ta vẫn còn chưa cùng nhau trải qua buổi đêm tiêu hồn này, trước lúc đó, tôi sẽ không để bất luận kẻ nào thương tổn đến anh... thứ mà tôi hợp ý, cho tới bây giờ không ai dám chạm vào. Anh không biết, ở cái nơi quỷ tha ma bắt này, muốn tìm nam nhân tốt, thực không phải việc dễ dàng a."
"Alpha!" Long Nhãn trầm giọng nói: "Ngươi chẳng lẽ muốn... muốn dẫn hắn trở về?"
Eve trừng mắt nhìn, tay nàng ta đột nhiên giơ lên hạ xuống rất nhanh chặt vào động mạch sau gáy Tiểu Lôi.
Ngay sau đó, Tiểu Lôi lập tức không rên được một tiếng, nhắm mắt ngất đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook