Chí Tôn Vô Lại
Chương 315: Vị hôn phu của Điền Kha Nhi


Điền Kha Nhi từ trong nhà của Lôi Hống đi ra, tâm tình đã không còn như trước. Vốn nàng hôm nay lặng lẽ trốn chạy ra ngoài, nhưng sau khi gặp được Tiểu Lôi, tâm nguyện trong lòng nàng đã đạt được, tự nhiên là vui vẻ hẳn lên. Hơn nữa ở trong lòng mấy cô gái, người mình yêu không gì không thể làm được, Tiểu Lôi đã nói hắn có thể giải quyết, vậy Điền Kha Nhi cũng tin tưởng trăm phần trăm.
Bất quá nàng hoàn toàn không biết, Tiểu Lôi đã ngầm hạ một pháp thuật nhỏ trên người nàng. Chính là cái linh hồn định vị ma pháp học được ở thần điện Zeus dưới lớp băng tầng của núi Pyrenees ở Châu Âu. Loại ma pháp tây phương này Tiểu Lôi mặc dù thật không quá am hiểu, nhưng ít nhất có thể cam đoan ở trong một khoảng cách nhất định hắn có thể tuỳ thời tìm được Điền Kha Nhi.
Điền Kha Nhi tự mình lái xe về đến nội thành, lại qua hai con đường, đám vệ sĩ Điền gia đã tìm được nàng, dẫn đầu đội này chính là A Liệt một người đầu trọc tướng mạo dữ tợn.
Vài chiếc xe hơi mầu đen đã từ bốn phía vây lấy xe hơi của Điền Kha Nhi, đồng thời đèn xe xi nhan vài cái, ý bảo nàng dừng xe. Điền Kha Nhi giờ phút này đã không còn quá để ý đến việc có bị người nhà tìm được hay không, liền ngoan ngoãn dừng xe lại. Từ phía sau đội xe Điền gia cũng nhảy xuống mười mấy tên hắc y vệ sĩ. A Liệt đầu trọc thấy Kha Nhi, trên mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, khiến cho tướng mạo vốn dữ tợn của hắn, không ngờ toát ra vài nét ân tình.
"Tiểu thư." A Liệt đi đến trước mặt, hơi cúi đầu: "Về nhà đi." Hắn lại cố ý dùng lưng mình ngăn trở tầm mắt của những người phía sau, còn ánh mắt mình thì lặng lẽ hỏi dò Điền Kha Nhi. Đến khi thấy trong ánh mắt nàng toát ra nét tươi cười vui sướng, hắn lúc này mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Điền Kha Nhi không nói gì, ngoan ngoãn đi theo A Liệt lên xe của hắn. A Liệt phái thủ hạ tới lái chiếc xe của Điền Kha Nhi, còn mình thì ngồi cùng với Điền Kha Nhi trên một xe. Đội xe Điền gia vây chung quanh hộ tống, oai vệ hướng nhà Điền gia mà đi.
Giờ phút này trên xe chỉ có Điền Kha Nhi cùng với A Liệt. Điền Kha Nhi ngồi ở phía sau mới mở miệng cười nói: "Liệt thúc, hôm nay đa tạ thúc, nếu không phải người âm thầm chiếu cố cho ta, ta cũng không chạy ra ngoài được. A a... vậy có thể bị tóm rồi."
Biểu tình của A Liệt không chút thay đổi, chuyên tâm lái xe, bất quá ánh mắt lại nhịn không được từ trong gương chiếu hậu nhìn Kha Nhi một cái, mục quang ấy có vài phần ấm áp, giọng nói cũng tự giác trở nên tình cảm hơn: "Tiểu thư, lần sau cô đừng chạy đi như vậy, lão gia hôm nay đã nổi giận lôi đình. Trách ta không trông coi cô, hôm nay sau khi trở về, ta còn phải chịu phạt đấy."
Điền Kha Nhi ngọt ngào cười, ngữ khí mang theo đôi phần nũng nịu, cười nói: "Liệt thúc, thúc ở nhà chúng ta đã nhiều năm như vậy, nhìn ta từ nhỏ lớn lên... ta biết thúc không nhẫn tâm nhìn ta khổ sở. Thúc yên tâm, sau khi trở về, ta nhất định nói giúp cho thúc. Ba ba thấy ta về nhà, sẽ hết tức giận, sẽ không trách phạt thúc."
Khoé miệng A Liệt lộ ra nét tiếu ý: "Đúng rồi, cô đi gặp Lôi Hống thiếu gia, thế nào rồi?"
Điền Kha Nhi nhẹ nhàng "ồ" một tiếng rồi cười nói: "Vấn đề được giải quyết rồi." Nàng duỗi người một cái.
A Liệt chần chừ một chút: "Lôi thiếu gia đã đáp ứng giúp cô à? Hắn nói như thế nào?"
Điền Kha Nhi lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, lẩm bẩm nói: "Liệt thúc, hôm nay ta gặp được... gặp được anh ấy..."
A Liệt hơi kinh hãi, không kìm được nhìn Điền Kha Nhi một cái, sau đó thở dài: "Vậy là được rồi. Vừa rồi ta nhìn thấy trạng thái của cô tựa như rất không tệ, hoàn toàn khác hẳn với cái vẻ hôm nay từ nhà chạy ra ngoài." Hắn bĩu môi, nói: "Tiểu tử kia nói như thế nào?"
"Anh ấy nói... hì hì." Điền Kha Nhi lộ ra đôi nét cười ngượng ngùng: "Anh ấy nói sẽ xử lý dứt điểm chuyện này. Anh ấy bảon ta ngoan ngoãn về nhà chờ."
"Hừ!" Vẻ mặt A Liệt lộ ra vài phần khó chịu: "Lại để cô đợi? Tiểu tử kia tưởng rằng hắn là ai vậy! Tiểu thư... ta nói với cô. Lời tiểu tử kia, cô vẫn phải cẩn thận! Cô đã quên mấy năm nay phải trải qua thế nào sao?"
"Ai nha, sẽ không có đâu." Điền Kha Nhi đối với người trong lòng mình hoàn toàn tín nhiệm một cách mù quáng, cười nói: "Anh ấy đáp ứng ta rồi, ta tin anh ấy!"
A Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, vừa lái xe, vừa thở dài: "Ai, ta thật không rõ ràng lắm, cái tên gia hoả Tiểu Lôi đó điệu bộ cợt nhả, có điểm nào tốt đâu, mà tiểu thư lại cứ khăng khăng thích hắn... Ài, bất quá lão gia lần này cũng có phần hồ đồ trong chuyện... định việc hôn nhân cho cô. Ngày đó ta vừa thấy cái tên tiểu tử đó, thế nào cũng thấy hắn không vừa mắt! Nói chung là cảm giác được gã đó chẳng phải là thứ tốt lành gì! Hừ, so ra mà nói, Tiểu Lôi cái tên gia hoả kia mặc dù cũng không ra làm sao, nhưng so với gã đó thì thuận mắt hơn!"
Đoàn xe chậm rãi bắt đầu trèo lên núi, sau đó xếp hàng tiến vào trong khu dinh thự Điền gia. Lúc dừng xe, hai người đã thấy bên ngoài phòng ốc đậu một chiếc xe Rolls-Royce phiên bản limited màu trắng bạc. Một nam nhân trung niên da trắng, mặc đồng phục phẳng phiu, đi một đôi găng tay màu trắng, đứng ở bên cạnh xe hơi cầm một cái khăn lụa tơ tằm cẩn thận lau bụi bám ở trên kính xe.
Giọng nói A Liệt có phần lo lắng: "Là xe hơi của tiểu tử Tây Môn cùng với tài xế, hắn làm sao lại chạy đến đây...."
Điền Kha Nhi lập tức có chút không vui, giẩu môi: "Ta chẳng muốn gặp cái tên đó! Hừ, khẳng định là gã đến gặp ba ba ta! A Liệt thúc thúc, người đi nói với ba ba, ta trực tiếp trở về phòng, được không?"
A Liệt có phần bất đắc dĩ: "Tiểu thư... điều này sợ rằng không được, lão gia đã dặn, khi nào cô trở về, phải lập tức đến thư phòng gặp ông ấy.... Hơn nữa, ông ấy hôm nay đã hoài nghi là ta lén thả cô ra ngoài. Hiện tại ta có nói cái gì, sợ rằng lão gia cũng không tin ta nữa."
Điền Kha Nhi thở dài, hừ mạnh một tiếng, nhưng mà lập tức nhớ tới hình bóng của Tiểu Lôi, trong lòng đã quyết chú ý. Mặc kệ thế nào, dù sao qua vài ngày anh ấy có thể tới đón mình, tạm thời nhẫn nại vài ngày là được. Nghĩ đến đây, lại bắt đầu cao hứng trở lại.
Xe hơi chậm rãi dừng ở trước cổng, Điền Kha Nhi xuống xe, lập tức mạnh dạn bước vào. A Liệt từ trong xe hơi cũng bước xuống đi cùng ở đằng sau. Nhiều năm nghiêm khắc huấn luyện cùng với kinh nghiệm cho ông ta biết, nguời tài xế trung niên bên cạnh cái xe Rolls-Royce trắng bạch kia đang lia ánh mắt thù địch về phía mình.
Hắn quay đầu cười lạnh một chút, ánh mắt hai người lập tức giao nhau.
"Cái tên gia hoả này không đơn giản...." A Liệt hơi cau mày. Bản năng cùng với kinh nghiệm nói cho hắn, cái gã mặc đồng phục mang găng tay này, toàn thân trên dưới sạch sẽ đến không còn gì để nói! Ít nhất, A Liệt đã từng kinh qua cuộc sống lăn lộn sinh tử, có thể mơ hồ cảm giác được trong ánh mắt của tên gia hỏa này có một thứ sát khí lạnh lùng.
Chỉ có một tên đã từng thật sự giết người, mới có thể có loại khí chất cùng với ánh mắt thế này!
Đó là một thứ ánh mắt coi thường sinh mệnh.
Đứng trước thư phòng của Điền Chấn, trước cánh cửa bằng gỗ lim nặng nề to lớn, Điền Kha Nhi hít sâu một hơi, sau đó trên mặt cố gặng nặn ra một nụ cười, lúc này mới mở cửa đi vào. Ngữ khí nàng cố ý làm ra vẻ thoải mái không sợ hãi, lớn tiếng nói: "Ba ba, con đã về rồi."
Ở trong thư phòng, đối diện nhìn thấy chẳng phải là Điền Chấn, mà là một người trẻ tuổi dáng người cao ráo.
Người này trông vô cùng gọn ghẽ trong bộ lễ phục trắng tinh, cứ như muốn đi tham gia yến hội long trọng gì đó. Có thể khẳng định chắc chắn là bộ lễ phục này xuất xứ từ tay danh gia Châu Âu, vừa nhìn là nhận ra thủ bút của đại sư, hoàn toàn thể hiện được tất cả ưu điểm của dáng vóc một người.
Người trẻ tuổi này có tỉ lệ thân hình cơ hồ có thể nói là hoàn mỹ, dáng người cao lớn nhưng không cục mịch. Hắn vốn nghiêng người quay lưng về phía cửa, lúc Điền Kha Nhi đi vào, hắn mới chậm rãi xoay người lại, trên tay phải đang nhẹ nhàng cầm một cốc cà phê màu trắng bằng sứ. Đáng chú ý chính là, ngón tay hắn thon dài mà hết sức nhỏ, da thịt trắng nõn đến cơ hồ có thể sánh ngang với cốc sứ màu trắng trong tay. Móng tay hắn cũng cắt sửa vô cùng sạch sẽ - đôi bàn tay cơ hồ hoàn mỹ đến không chút khiếm khuyết, thậm chí so với tay con gái còn phải thon mềm hơn.
Mà thanh niên này, tư thế hắn đứng cũng ưu nhã như một quý tộc. Ngũ quan của hắn tinh xảo, nếu không phải sống mũi của hắn quá thẳng, còn có khuôn mặt bề ngoài phân minh, thì cái nhìn đầu tiên, người ta cơ hồ sẽ đoán rằng đứng ở trước mặt chính là một vị mỹ nữ tuyệt sắc.
Rất hiển nhiên, khuôn mặt hắn mang theo vài phần phong thái của người phương Tây. Còn cặp mắt màu lam như nước hồ, lại điểm xuyết thêm một chút tóc màu nâu trên đầu, đều biểu thị người này hẳn nhiên là có một phần huyết thống của người tây phương.
Hắn xoay người lại, cặp mắt kia khẽ nhướng lên rồi lộ ra nét tiếu ý nhè nhẹ, sau đó dùng tiếng cười cực kỳ dễ nghe và êm tai nói: "A, Kha Nhi, nàng đã đến rồi."
Điền Kha Nhi vừa thấy người này, lập tức nụ cười trên mặt liền tắt ngấm: "Ai cho ngươi gọi ta là Kha Nhi? Xin hãy gọi ta là Điền tiểu thư!" Điền Kha Nhi bĩu môi. Lập tức phía sau cái bàn thư phòng truyền đến một tiếng ho khan uy nghiêm. Điền Chấn ngồi đó, trầm mặt nhìn nữ nhi của mình.
Chỉ mới ba năm ngắn ngủi, Điền Chấn tựa hồ già đi một chút, giữa hai hàng lông mày đã loáng thoáng hiện ra vài nếp nhăn hình chữ "川".
"Con chạy đi đâu vậy!" Điền Chấn nhìn chằm chằm Kha Nhi.
Kha Nhi cố ý giả bộ ung dung, ôm lấy cánh tay Điền Chấn, giống như làm nũng: "Ba ba, con chỉ ra ngoài đi lòng vòng thôi...."
"Hừ, lòng vòng!" Điền Chấn lông mày dựng ngược lên, nhìn nàng thật sâu một cái, thế nhưng tựa hồ ông ta lại không muốn truy cứu gì hết trước mặt người ngoài, lập tức lạnh lùng nói: "Tây Môn đến đây đã nửa ngày, thanh niên các ngươi nói chuyện với nhau một lát đi. Con bồi tiếp hắn ra ngoài vườn đi dạo đi."
Lập tức ánh mắt hắn lướt qua Điền Kha Nhi, đặt lên A Liệt đang đứng ở gần sát cửa: "A Liệt, ngươi chiếu cố tốt cho tiểu thư, đừng lại để cho tiểu thư chạy loạn nữa."
Trong ánh mắt hắn mang theo vài phần thâm ý, A Liệt vội vàng cúi đầu.
Kha Nhi cong môi, tranh biện nói: "Ba ba, con ra ngoài đã nửa ngày, hiện tại có chút mệt mỏi, muốn trở về phòng nghỉ ngơi!"
"Tầm bậy." Điền Chấn nhẹ nhàng mắng một tiếng, lập tức hạ giọng nói: "Tây Môn đặc biệt đến đây để thăm con, làm sao lại không hiểu quy củ như vậy!"
Giọng nói của ông ta rõ ràng mang vẻ không cho phép rồi lập tức đưa mắt nhìn Tây Môn: "Tây Môn, hai người các ngươi cứ vui vẻ trò chuyện một chút. Buổi tối ở lại ăn cơm."
Điền Kha Nhi không dám chống cự, ra vẻ giận dỗi hừ một tiếng, giậm mạnh chân, nhìn cái tên Tây Môn xinh đẹp đến mức không nói nổi kia. Trên mặt Tây Môn nở nụ cười thành thật, nhưng ánh mắt hắn lại rất bình tĩnh, nói: "Kha Nhi, bá phụ rất mệt rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Điền Kha Nhi hừ một tiếng: "Ai nói chuyện với ngươi!" Nói xong, đã bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Tây Môn kia vẫn ung dung điềm tĩnh, quay về Điền Chấn cúi người, sau đó đi theo Kha Nhi ra ngoài.
Điền Kha Nhi đi tới đại sảnh, quay đầu không nhịn được nhìn Tây Môn một cái: "Ngươi đi theo ta làm gì!"
Tây Môn sắc mặt vẫn như thường: "Bá phụ để cho chúng ta nói chuyện thêm một chút."
Điền Kha Nhi trừng mắt nhìn hắn: "Ta muốn trở về phòng! Ngươi đừng đi theo ta!"
Tây Môn tựa hồ không chút lay động, thản nhiên nói: "Ồ, Kha Nhi thích trở về phòng nói chuyện sao? Vậy cũng có thể a, vừa lúc tôi có thể tham quan một chút khuê phòng của em."
Điền Kha Nhi cả giận nói: "Ai cho ngươi vào phòng ta!"
Tây Môn lông mày nhướng lên, mỉm cười nói: "Tôi vào phòng vị hôn thê của mình, cũng không có gì không đúng a."
"Ngươi!" Điền Kha Nhi cả giận nói: "Vô sỉ!"
Tây Môn ngược lại cười ưu nhã cúi người: "Đa tạ Kha Nhi khích lệ, Tây Môn không xứng với lời khen này."
Điền Kha Nhi cảm thấy bất lực, thật sự sợ hãi tên gia hỏa này đi theo mình trở về phòng, đành phải đi về hướng khu vườn. Tây Môn đó dường như không chút tức giận, thản nhiên đi theo phía sau.
Khu vườn của Điền gia cơ hồ có gần ngàn mét vuông, việc xanh hoá được dày công kiến tạo, còn có nhiều cây cối quý hiếm được chuyển đến trồng, vài viên đinh đang lái xe điện trên bãi cỏ tu chỉnh, vừa thấy Điền Kha Nhi cùng với Tây Môn một trước một sau đến gần, lập tức biết điều, lặng lẽ rời đi.
Điền Kha Nhi giận dỗi giẫm mạnh một chân đạp lên trên bãi cỏ trị giá mấy ngàn dollar một mét vuông, đáng tiếc bãi cỏ Điền gia quả thực quá sạch sẽ, không có mấy hòn đá nhỏ gì đó để cho nàng hung tợn đá một cước phát tiết.
Thực tế, Điền Kha Nhi hiện tại thật sự rất muốn đá một cước - tốt nhất là đá ngay đầu tên Tây Môn đó.
Con gái tuổi như Kha Nhi này tư duy rất đơn thuần, đặc biệt đối với các trở ngại cho việc mình cùng với người trong lòng được ở chung, đều sẽ vô cùng thống hận. Hiện tại xem ra, Tây Môn này trong lòng Kha Nhi, chính là trở ngại lớn nhất để nàng có thể ở chung với Tiểu Lôi.
Cứ giận dỗi như vậy đi hồi lâu, Tây Môn không ngờ một câu cũng không nói, Điền Kha Nhi cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhẫn nhịn quay đầu lại nhìn một cái. Lại thấy mi mắt Tây Môn rủ xuống đi ở phía sau, ánh mắt dường như là nhìn chéo xuống bốn mươi lăm độ.
"Ngươi đang nhìn cái gi!"
"Nhìn em thôi." Tây Môn trả lời không hề che dấu: "Em rất may mắn Kha Nhi, ông trời ban cho em một đôi chân rất đẹp, đường nét chân em rất mỹ lệ."
"Ngươi!!" Điền Kha Nhi đỏ mặt trợn mắt, nghĩ cả nửa ngày, mới nói ra hai chữ: "Lưu manh!"
"Tôi chỉ rất đơn thuần là tán dương kiệt tác của ông trời mà thôi." Tây Môn trả lời vẫn bình chân như vại.
Điền Kha Nhi trừng mắt nhìn Tây Môn vài giây, đáng tiếc nàng từ trên mặt Tây Môn thấy vẫn là bộ dáng lạnh nhạt kia.
Điền Kha Nhi có phần bất lực, nhưng ngay sau đó nàng đảo mắt, thay đổi giọng điệu ôn hoà hơn, nói: "Này.... hỏi ngươi một vấn đề."
"Đối với vấn đề của tiểu thư xinh đẹp muốn hỏi, tôi đều sẽ vui vẻ trả lời." Tây Môn mỉm cười.
Dù rằng trong lòng Điền Kha Nhi rất chán ghét tên gia hoả này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn cười rộ lên hình dáng quả thực rất đẹp – xinh đẹp như đàn bà con gái vậy.
"Hứ... ngươi vì sao lại muốn kết hôn với ta?" Điền Kha Nhi lui ra phía sau một bước, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tây Môn mỉm cười lộ ra đôi nét giảo hoạt: "Chuyện này, Kha Nhi, em cho rằng là vì cái gi?"
"Rất đơn giản, vì tiền! Hoặc là vì thế lực nhà ta!" Ánh mắt Điền Kha Nhi có chút khinh rẻ.
Ai biết Tây Môn lại lập tức gật đầu: "Cơ bản là chính xác." Hắn cười, sau đó bổ sung thêm: "Thế nhưng tôi cần giải thích rằng, không phải tôi thuần tuý thèm muốn quyền thế của Điền gia nhà em.... Chính xác mà nói, tôi là vì sự liên hợp mạnh mẽ, cái mà tôi coi trọng chính là tiền đồ tuyệt vời sau khi hai nhà chúng ta hợp tác."
Lập tức ánh mắt hắn đáp xuống trên mặt Điền Kha Nhi, không chút che dấu ý hân thưởng: "Nhưng mà, vẻ đẹp của em đối với tôi mà nói là một thu hoạch ngoài ý muốn."
"Vô sỉ !"
"Cám ơn."
Điền Kha Nhi tức giận dứt khoát quay đầu bỏ đi không nhìn hắn, sau đó lạnh lùng nói: "Ta sẽ không kết hôn với ngươi! Ngươi ra điều kiện đi!"
"Ồ... em muốn cùng tôi bàn chuyện làm ăn sao?" Tây Môn tỉnh bơ như không: "Không biết em định dùng bao nhiêu tiền để mua chuộc tôi? Một trăm vạn, hay là một ngàn vạn? Hay là một trăm triệu?"
Nụ cười của hắn dần dần mang theo vài phần giảo hoạt: "Kha Nhi, em rất rõ ràng, một khi tôi cưới em, tương lai chờ nhạc phụ đại nhân thân ái không còn, vậy tôi sẽ thuận lý thành chương trở thành người cầm lái của Điền gia. Em đoán xem bây giờ tôi có thể nguyện ý để em mua chuộc hay không?"
"Nhưng ta không thích ngươi!"
"Tôi cũng không thích em." Tây Môn thản nhiên nói một câu, sau đó hắn dùng một loại ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt nhìn Điền Kha Nhi: "Em thật sự là một cô gái thiện lương, thiện lương đến mức làm cho người ta yêu thương... em không cho rằng hôn nhân nhất định phải có tình yêu đấy chứ?" Hắn mỉm cười nói: "Sự thật, tại Trung Quốc, tổng cộng lui tới với gia tộc chúng tôi ngoại trừ Điền gia nàh em ra, còn có hai nhà khác.... Kế hoạch của tôi vốn là định trong ba nhà này chọn lựa một nhà thích hợp nhất làm đồng minh hợp tác, sau đó kết thành thông gia. Bất quá rất xin lỗi, ta đã quyết định rồi, chuyện này là tập thể gia tộc chúng tôi đã ra quyết định, lựa chọn em làm cô dâu cho ta.... Một mình tôi không thể thay đổi quyết định này – mà em, cũng không thể thay đổi."
Lập tức hắn cười rất vui vẻ: "Thế nhưng tôi thật sự rất cao hứng, bới vì em rất mỹ lệ, so với con gái của hai nhà khác mà tôi biết đều xinh đẹp hơn. Cho nên, với cá nhân tôi mà nói, rất hài lòng nhận em làm thê tử của ta."
Điền Kha Nhi đã nói không nên lời, nàng chỉ chằm chằm nhìn người trước mặt này. Với đầu óc đơn giản của nàng, quả thực không thể giải thích vì cái gì mà người này có thể đem sự tình vô sỉ này dùng một loại ngữ khí hời hợt đường đường chính chính nói ra.
Trầm mặc một lúc, giọng điệu Điền Kha Nhi mới lạnh lùng dứt khoát nói: "Ngươi bỏ suy nghĩ này đi! Ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!"
Tây Môn cười nhạt, ánh mắt hắn dường như đã tạo thành tập quán cao cao tại thượng, ánh mắt mang theo vài phần cân nhắc nhìn Kha Nhi: "Cô gái xinh đẹp... ánh mắt em nói cho tôi biết, em sở dĩ cự tuyệt tôi, là bởi vì trong lòng em có người khác, phải không?"
"Đúng!" Điền Kha Nhi vênh mặt lên: "Anh ấy so với ngươi mạnh hơn vạn lần!"
Tây Môn cười, hắn cười có chút khinh thường rồi chậm rãi nói: "Đối với điều này... tôi khá hoài nghi." Hắn liền nhìn Điền Kha Nhi một cái, cười nói: "Kỳ thật, nếu em chịu kiên nhẫn giao tiếp với tôi, em sẽ cảm thấy con người của tôi rất thú vị. Tôi cam đoan, không cần đến thời gian quá dài, em sẽ yêu tôi." Trong ánh mắt hắn bắn ra một tia tà mị, phảng phất giống như mang theo vài phần ma lực, dường như đang bắn thật sâu vào trong mắt Kha Nhi.
Kha Nhi vừa tiếp xúc với ánh mắt đối phương, tức khắc liền cảm giác được trong lòng trào ra một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái. Liền theo đó dường như tinh thần cũng hơi hoảng hốt một chút. Thế nhưng liền đó, pháp thuật gì đó mà Tiểu Lôi để lại trên người nàng, đã phát huy tác dụng.
Nàng chỉ hoảng hốt trong nháy mắt, lập tức tâm linh xuất một chút cảm giác thanh lương liền xua tan phần hoảng hốt kia đi, ánh mắt nàng lại khôi phục vẻ trong sáng.
Tây Môn vẫn cố ý dùng một loại thanh âm ngâm nga giống như mang theo tà mị nói: "Ở cùng với tôi... tôi sẽ cho em nếm tư vị mỹ diệu nhất trên thế giới này... tôi sẽ làm cho em quên đi mọi thứ để điên cuồng yêu tôi....."
Điền Kha Nhi tức đến mặt đỏ bừng lên, cũng không biết làm sao đột nhiên lại nhớ tới một câu nói quen thuộc, sau đó cơ hồ là giống như trong tiềm thức bật thốt lên:
"Con mẹ ngươi!"
"Hả?" Tây Môn dường như có chút sửng sốt, hắn tựa hồ không thể tưởng được Kha Nhi tính tình nhu nhược đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy: "Em... em nói cái gì?"
Điền Kha Nhi hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn hắn. Sau đó từ trong miệng lại gằn từng từ: "Ta nói: con mẹ ngươi!"
Nói xong, nàng xoay người đi nhanh vào trong nhà, không hề lý đến vẻ mặt khá phức tạp của Tây Môn.
Buổi chiều ngày thứ hai. Tiểu Lôi vẫn còn ở trong nhà Lôi Hống.
Hai người ngồi ở trên ghế trường kỷ, trên bàn trước mặt bầy một phần tư liệu vừa mới tìm được.
Xem qua thì thấy đã ngoài dự liệu của hai người. Lôi Hống vốn cho rằng bằng vào thế lực của nhà mình, tìm rõ ràng tư liệu vị hôn phu của Kha Nhi cũng không phải khó. Dựa theo thường lệ, cho dù là tìm tư liệu của trùm ma túy Đông Nam Á, bằng vào thế lực Lôi gia, cũng bất quá dùng hai tiếng đồng hồ, tất cả tư liệu liền sẽ được đặt ở trên bàn - quả thực so với hồ sơ của tổ chức hình cảnh quốc tế còn tỉ mỉ hơn.
Mà hôm nay, từ giữa trưa đến buổi tối, hai người đợi một ngày một đêm., hệ thống tình báo riêng của Lôi gia mới đem tư liệu đến đây, hơn nữa phần tư liệu này có vẻ hơi sơ sài, còn rất nhiều điểm nghi vấn.
Nói đơn giản, Điền Chấn chọn vị hôn phu này cho Kha Nhi, tư liệu biểu thị hắn là một đứa con lai, tên đầy đủ là Tây Môn Dịch.
Tên tiếng Anh là Alexander.
28 tuổi tuổi.
Cha hắn là người gốc Hoa, quốc tịch Singapore. Gia tộc bọn họ cơ hồ khống chế hoạt đông vận chuyển trên biển của cả Đông Nam Á, là bá chủ vận chuyển trên biển của khu vực này. Từ tư liệu cho biết, bọn họ còn cùng chính phủ các tiểu quốc gia Đông Nam Á lui tới mật thiết. Bởi vì khống chế vận chuyển trên biển, cơ hồ tựa như khống chế cả mạch máu mậu dịch của Đông Nam Á!
"Điều này đã rất đáng phải suy nghĩ cẩn thận." Ngón tay Lôi Hống rất thành thạo chỉ: "Ai cũng biết, ở Đông Nam Á rất nhiều quốc gia có hệ thống chính quyền phức tạp, còn có đám vũ trang đội du kích phi chính phủ nhiều như lông trâu... còn ở eo biển Malacca có không ít tổ chức hải tặc. Nhà Tây Môn này có thể khống chế vận chuyển đường biển của Đông Nam Á, năng lực thật sự rất khủng bố.
Tiểu Lôi đối với những điều này chỉ là hơi nhướng mày mà thôi.
Tiếp tục xem tiếp thì thấy mẹ Tây Môn là một nữ nhân người Pháp, mà tư liệu mẹ hắn cùng với lai lịch, toàn bộ không có!
Thậm trí đến ngay cả tên cũng tra không ra!
Bản thân Tây Môn trước năm ngoái vẫn ở tại Châu Âu. Đối với ngoại giới tuyên bố là đang du học tại Châu Âu... nhưng từ trên tư liệu, lại căn bản tra không ra hắn rốt cuộc là du học tại trường nào! Duy nhất chỉ biết, năm ngoái sau khi hắn trở về, lập tức được chỉ định thành người nối nghiệp Tây Môn gia tộc. Hắn có hai học vị đại học tại Cambridge và Oxford. Nhưng trong hai trường này lại không tra được tư liệu gì về việc Tây Môn du học....
Tây Môn vốn còn có một người anh, rất có thể sẽ trở thành đối thủ rất có lực cạnh tranh đối với sự nghiệp kế thừa gia tộc của hắn. Nhưng trước khi Tây Môn ở Châu Âu trở về một tháng, anh của hắn trong lúc chơi cưỡi ngựa thì bị ngã ngựa ngoài ý muốn mà chết!
Tư liệu trên giấy tờ chỉ có bao nhiêu đó.
"
Lại thật sự là một người không đơn giản a." Tiểu Lôi bĩu môi: "Điền Chấn có phải là đầu óc có vấn đề không, không ngờ khẳng khái đem con gái của chính mình giao cho một tên gia hoả như vậy. Cho dù ngu ngốc cũng có thể nhìn ra tên Tây Môn này tuyệt đối không đơn giản..."
Lôi Hống lại lắc đầu: "
Tiểu Lôi, về điểm ấy, ngươi thì không hiểu rõ Điền Chấn thúc thúc bằng ta. Điền Chấn thúc thúc là người kiêu hùng một phương, ở trong lòng hắn, sợ rằng tên Tây Môn này mới phù hợp với khẩu vị của hắn nhất."
"
Biết rồi." Tiểu Lôi cười khổ nói: "Điền Chấn là một lão hổ, cho nên hắn cũng thích lão hổ. Sau đó liền chuẩn bị đem nữ nhi của chính mình gả cho một tiểu lão hổ, có phải là ý này không?"
Hắn đứng dậy, vặn người một cái: "
Tốt rồi, ta đã ở nhà ngươi một ngày một đêm. Hiện tại cần phải về nhà một chuyến."
Lôi Hống toét miệng cười: "
Đừng cho rằng ta không biết, ngươi cố ý trốn ở nhà ta, sợ trở về các nàng lại kêu ngươi đi xử lý chuyện học hành của Bảo Nhi Bối Nhi a."
Tiểu Lôi đi về hướng cửa lớn rồi phẩy tay, nói: "
Coi như là ngươi đoán đúng. Bất quá bây giờ ta muốn về nhà, phỏng chừng Nguyệt Hoa đã xử lý xong xuôi rồi a."
Ngay lúc này, màn hình máy tính trên bàn chớp động một chút, lập tức máy tính phát ra thanh âm nhắc nhở tích tích, cho biết có tư liệu mới được gửi đến.
Lôi Hống tuỳ ý mở ra, chỉ nhìn một cái, lập tức lớn tiếng nói: "
Tiểu Lôi! Ngươi mau đến xem!"
Tiểu Lôi xoay người đi trở lại, vừa đi vừa nói: "
Làm sao vậy? Có tư liệu mới phải không?"
Lôi Hống sắc mặt có chút cổ quái, chỉ vào trên màn hình: "
Ngươi tự mình nhìn xem... cái này..."
Tiểu Lôi nhìn một cái, trên màn hình không ngờ là một phần tư liệu học bạ của Tây Môn!
Một tấm hình màu, mặt trước là khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Tây Môn, nhưng tính danh bên cạnh lại không hề là Tây Môn, mà là một chữ "
DuPont" kỳ quái.
Tiểu Lôi thuận miệng nói: "
Có chuyện gì đối với cái tên này? Chẳng lẽ hắn du học tại Châu Âu rồi cố ý đổi tên?"
Lôi Hống hít một hơi: "
Ngươi không biết, đây là một phần tư liệu học bạ đặc thù. Giống như ở chỗ một số ít trường nổi tiếng, có một số ít học sinh có thân phận đặc biệt, tư liệu được lưu giữ đặc biệt. Thế nhưng ta cũng lấy làm kỳ quái, nếu đã được bảo tồn đặc biệt thì hắn vì cái gì còn phải thay tên họ... nhưng mà, ngươi xem hàng chữ phía dưới này...."
Tiểu Lôi nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong một cột kẻ có viết:
"
Tiên sinh DuPont là học viên được nhận học đặc biệt của trường, hưởng thụ đãi ngộ theo học viên cấp A, thủ tục nhập học của tiên sinh DuPont là do cha đỡ đầu XXX bệ hạ của anh ta tiến cử...."
Phía dưới là một chữ ký.
"
Bệ hạ?" Tiểu Lôi nhìn danh từ đó, rất quen thuộc, nhưng nhất thời trong chốc lát lại không nhớ ra được cái tên này là của ai..."
Thời nay, còn có ai được xưng hô là bệ hạ?
Lôi Hống sắc mặt cổ quái: "Ngươi chẳng lẽ không nhận ra cái tên này sao? Toàn thế giới ít nhất có một tỷ người coi ông ta là lãnh tụ tinh thần!"
Tiểu Lôi nhất thời biến sắc, bởi vì hắn đã nhớ tới cái tên này là của ai!
Vatican, Giáo Hoàng!
Tiểu Lôi ngẩng đầu, cười khổ: "Tên gia hoả giành nữ nhân với ta này... cha đỡ đầu của hắn là giáo hoàng Vatican."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương