Chí Tôn Vô Lại
-
Chương 309: Làm tình nhân của anh
Lúc này có rất nhiều người vây xung quanh, Tiểu Lôi ôm Lôi Đậu Đậu trở lại tiệm bánh ngọt, người quản lý của tiệm bánh ngọt vừa rồi đã thấy tất cả, mới biết được Tiểu Lôi không ngờ lại là khách quý của tộc trưởng Nguyệt gia, sợ hãi muôn phần, luôn mồm vâng dạ, thỉnh Tiểu Lôi lên lầu. Tiểu Lôi bảo hắn, đừng cho người khác lên lầu, người nọ cũng lập tức đáp ứng, dứt khoát phân phó người đóng cửa tiệm, không tiếp đãi ngoại nhân nữa.
Đến khi Tiểu Lôi lên lầu, phát hiện Lâm San San đã tỉnh lại, đang ngồi thì thầm to nhỏ gì đó với Nguyệt Hoa, chỉ là nước mắt cứ ngân ngấn. Nhìn thấy Tiểu Lôi từ xa bước tới, Lâm San San run lên. Ánh mắt nàng làm Tiểu Lôi cảm thấy thương xót.
Tiểu Lôi thở dài, kéo Lôi Đậu Đậu đi tới, hai người cứ như vậy nhìn nhau vài giây. Nguyệt Hoa thấy vậy, lặng lẽ kéo Lôi Đậu Đậu, hạ giọng nói: "A di dẫn con đi ăn bánh ngọt, được không?"
Thằng bé rất cơ trí, không nói gì, liền đi cùng Nguyệt Hoa.
"Em…… em hiện giờ có khỏe không?" Tiểu Lôi trầm mặc cả nửa ngày, rốt cuộc mới nói được một câu như vậy. Sau khi nói ra, lập tức tự mắng mình ngu xuẩn.
Một người như Lâm San San, còn thêm hài tử nữa, cuộc sống hiển nhiên rất quẫn bách, làm sao có thể ứng với một chữ "khỏe" được?
Quả nhiên, Lâm San San nghe xong câu hỏi đó, lập tức không nói gì, chỉ bình thản nhìn Tiểu Lôi, khẽ nhoẻn miệng cười làm cho người ta yêu thương: "Cũng tạm."
Tiểu Lôi thở dài, vươn tay muốn ôm lấy Lâm San San, nhưng không biết làm sao, trong lòng lại nảy sinh vài phần nhút nhát. Bàn tay đưa ra, lại chậm chạp không dám đặt lên bờ vai Lâm San San, đành ngượng ngập rụt lại, hạ giọng nói: "Anh…… anh biết. Khổ cho em rồi."
Ánh mắt Lâm San San càng thêm phức tạp, nhìn Tiểu Lôi, chậm rãi lắc lắc đầu: "Em không khổ."
"Anh đang tìm em, em có biết không?"
"Biết."
"Anh…… xin lỗi……"
"Không cần."
Sau đoạn đối thoại đơn giản, hai người lại lâm vào trầm mặc. Trong lòng Tiểu Lôi có chút lo lắng. Hắn cảm giác mình dường như có muôn ngàn điều muốn nói, nhưng lúc thực sự đối diện với Lâm San San, một chữ cũng không nói nên lời. Ánh mắt của đối phương khiến mình đau lòng, càng làm cho nội tâm cảm thấy áy náy, khó mà mở miệng.
Rốt cuộc, nửa ngày trôi qua, hắn mới lắp bắp nói: "Thằng bé…… thằng bé rất đáng yêu, rất hiếu thảo……"
Lâm San San trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiểu Lôi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc: "Anh…… anh thích nó chứ?"
"Thích!" Tiểu Lôi lập tức gật đầu.
Ánh mắt Lâm San San rốt cuộc cũng lộ ra một chút vui vẻ cùng hạnh phúc, nhỏ giọng nói: "Nó chính là sinh mệnh của em."
Dừng một chút, nàng lại mở miệng, hốt nhiên trực tiếp hỏi: "Vậy…… sau này anh có thể chiếu cố cho nó thật tốt không?"
"Đương nhiên!" Tiểu Lôi trả lời rất dứt khoát: "Nó là con của anh! Anh tự nhiên sẽ đối đãi với nó như tâm can bảo bối!" Cười, lại nói: "Bảo Nhi cũng vừa vặn có một đệ đệ."
Khóe miệng Lâm San San khẽ nhoẻn cười, gật gật đầu: "Vậy thì em yên tâm rồi."
Ngữ khí này của Lâm San San, làm cho trong lòng Tiểu Lôi mơ hồ cảm thấy vài phần không được tự nhiên. Theo phản ứng bản năng hắn cảm giác loại bầu không khí này có chút không thoải mái, vì vậy lập tức thay đổi đề tài, nói: "Lôi Hống cùng Như Hoa đã kết hôn rồi."
"Em biết." Lâm San San gật đầu.
"À, em chắc cũng biết, em vẫn ở Nam Đô, tin tức bọn họ kết hôn, trên truyền hình cũng có đưa tin." Tiểu Lôi thở dài. Trước ánh mắt yếu đuối của Lâm San San, trong lòng không khỏi nhũn ra, hắn nắm lấy hai tay Lâm San San, nhỏ giọng nói: "…… Em, đang thầm trách anh phải không? Anh đến bây giờ mới tìm em…… em đang trách anh đúng không?"
Lâm San San cực kỳ ôn thuận. Mặc cho Tiểu Lôi nắm hai tay mình, sóng mắt ôn nhu, nhỏ giọng nói: "Em làm sao lại đi trách anh? Là tự em muốn rời khỏi anh…… lần này anh tìm em, cũng là do em né tránh."
Tiểu Lôi lắc lắc đầu: "Nhưng anh biết. Em đã phải chịu nhiều đau khổ. Em……"
Lâm San San nhẹ nhàng nói: "Đừng ngại, em nguyện ý mà."
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất như có vật gì đó chẹn lại, cảm thấy rất khó chịu. Khẩu khí của Lâm San San trước mặt cứ nhẹ nhàng ôn nhu như vậy, nhìn như ôn thuận, nhưng dường như đang tận lực tạo một khoảng cách với mình, dường như đang cố gắng trốn tránh ánh mắt mình, phảng phất giống như cứ đang tạo thêm cho mình một tầng bảo vệ vậy. Hắn không biết làm sao, gượng gạo gãi đầu, cười khổ nói: "San San…… em……"
Lâm San San liếc nhìn hắn, ánh mắt lần này rốt cuộc đã có thêm vài phần ôn tình, nàng thở dài xa xăm, đột nhiên chủ động nhích lại gần, nhẹ nhàng nép lên bờ vai Tiểu Lôi.
"Tiểu Lôi……"
Một tiếng gọi này, như kể như khóc, vang lên bên tai Tiểu Lôi, làm hắn cảm thấy trái tim mình dường như cũng muốn hòa tan. Hắn dứt khoát kéo Lâm San San lại, gắng sức ôm vào trong lòng thật chặt: "San San…… anh đã tìm được em. Em đừng bỏ anh nữa, nhé? Có được không?"
Người Lâm San San đờ ra, lập tức giương mắt lên nhìn Tiểu Lôi, không gật đầu cũng không lắc đầu ngay, lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Lúc trước em rời khỏi anh, trong lòng anh có giận em không?"
"Anh…… không có. Chỉ là có phần không rõ."
Lâm San San vùi đầu vào trong lòng Tiểu Lôi, thanh âm có chút hàm hồ không rõ: "Tiểu Lôi…… em rất sợ hãi…… em sợ mình quá say mê anh, sẽ không nỡ rời xa anh. Buổi tối hôm ấy, là một buổi tối hạnh phúc nhất đời em. Nhưng em biết mình không xứng…… em không xứng ở lại bên cạnh anh, không xứng đứng cùng anh. Người bên cạnh anh so với em hẳn là có tư cách bầu bạn với anh hơn……"
"Nói năng linh tinh…… nói năng lung tung……" Tiểu Lôi nhẹ nhàng nói.
"Em không có……" Lâm San San ngọ nguậy một chút, nàng vẫn vùi đầu trong lòng Tiểu Lôi, thanh âm càng thêm mơ hồ: "Em không nói bậy…… Lôi…… em rất muốn được ở bên cạnh anh, rất muốn mỗi ngày đều có thể thấy anh, em thích anh ôm em, thích anh cười với em, cũng thích anh đùa giỡn trêu chọc cho em vui vẻ…… nhưng em biết mình không xứng…… em rất sợ hãi. Ánh mắt của anh nhìn em rất trong sáng…… nhưng, em biết mình đã không còn trong sạch. Em nguyện ý thị phụng anh…… nhưng em không xứng, thật sự không xứng. Có thể có buổi tối hôm ấy, một buổi tối anh thương yêu em, cũng đã đủ để em hồi tưởng rồi……"
Tiểu Lôi đột nhiên có chút phẫn nộ, hắn dụng lực nắm lấy bả vai Lâm San San, dựng nàng thẳng dậy, nhưng lại trông thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, hai dòng lệ ngân trên gương mặt nàng, chiếc mũi khe khẽ phập phồng, nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt ấy làm cho Tiểu Lôi đau lòng.
Nhìn khuôn mặt này, lời Tiểu Lôi muốn nói bỗng nhiên lại nuốt trở về, cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng áp môi hôn lên gương mặt đẫm lệ của nàng, sau đó cảm thụ từng tấc da thịt đang run rẩy trên khuôn mặt Lâm San San. Cuối cùng, từ từ áp lên đôi môi đỏ mọng……
Nụ hôn sau ba năm.
Lâm San San rõ ràng có chút hoảng hốt lúng túng. Nàng bắt đầu run rẩy. Đôi tay gắng sức vòng qua ôm lấy cổ Tiểu Lôi, cơ thể lại lảo đảo ngã xuống. Tiểu Lôi mở hai cánh tay ra ôm lấy nàng, thỏa thích nhấm nháp hương thơm của cánh hoa kia. Nụ hôn dài qua đi cơ hồ khiến cho Lâm San San nghẹt thở, Tiểu Lôi ngẩng đầu lên, yên lặng ghi lại vẻ ửng hồng và sóng mắt mê say trên khuôn mặt Lâm San San, đột nhiên thì thầm khe khẽ bên tai nàng: "San San…… em ở lại bên cạnh anh được không?"
"Ừm……" Lâm San San tựa hồ có chút không rõ ràng lắm. Hai tay theo bản năng ôm lấy cổ Tiểu Lôi, muốn nói "ừ". Nhưng đột nhiên cơ thể cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng khôi phục sự trấn tĩnh, phức tạp nhìn Tiểu Lôi, cắn răng, sau đó chậm rãi, lắc đầu.
Tiểu Lôi muốn nói gì đó. Nhưng Lâm San San lại giành nói trước: "Tiểu Lôi…… em rất muốn…… thật sự rất muốn rất muốn…… nhưng em không thể."
Nàng vừa mỉm cười, vừa khóc: "Em biết anh không để ý quá khứ của em…… em biết anh yêu thương em…… nhưng em lại không vượt qua được cánh cửa của lòng mình, em không có cách nào khác thuyết phục được chính mình! Em không có biện pháp…… Tiểu Lôi…… anh có biết không? Những ngày đi theo bên anh, là những ngày hạnh phúc nhất với em…… nhưng cơ hồ mỗi đêm, em nằm mơ thấy đám nam nhân đó…… bọn chúng chỉ vào em, mắng em là tiện nhân, mắng em là gái điếm, mắng em là dâm phụ……" Nàng bắt đầu khóc thành tiếng: "Lôi…… em không xứng ở bên cạnh anh, không xứng làm nữ nhân của anh. Em biết, bên cạnh anh có rất nhiều nữ nhân xuất sắc, các nàng mới có tư cách cùng anh……"
Tiểu Lôi có phần tức giận, nắm chặt tay Lâm San San, lớn tiếng nói: "Không được! Không được! Anh mặc kệ! Em phải ở lại bên anh! Lần này nói gì em cũng không thể ra đi! Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh!"
"Lôi……" Lâm San San khẩn nài: "Anh…… anh lưu lại cho em một chút tự tôn được không? Em cầu xin anh…… anh đem đứa nhỏ đi đi…… để cho nó đi theo anh. Em cũng yên tâm…… anh hãy dẫn nó đi……"
Tiểu Lôi ngang ngược nói: "Không được là không được! Con anh muốn. Mẹ anh cũng muốn! Hai mẹ con em, đều phải theo anh trở về! Em đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi!" Lập tức hắn thay đổi một giọng nói ôn nhu, thì thầm: "San San…… xem như anh xin em được không? Em có biết hay không, sau khi biết được tin tức của em, anh không ngày nào là không nghĩ đến em…… nếu lại để cho em đang bên cạnh anh rời đi, cuộc sống sau này của anh còn vui vẻ được sao? Anh có thể xứng đáng với chính mình được sao?"
Lâm San San do dự một chút, đột nhiên lí nhí: "Tiểu Lôi…… vậy…… em không làm nữ nhân của anh, em làm tình nhân của anh, nhé? Em không phải ở trong nhà anh, em không phải thấy thê tử của anh, không phải…… em làm tình nhân của anh được không? Anh nhớ em, hãy đến thăm em. Em cứ như vậy vụng trộm đi theo anh, em không cần danh phận, cái gì cũng không cần, được không? Em chỉ làm tình nhân của anh, nhé?"
"San San!!" Tiểu Lôi cả giận nói: "Tại sao em lại coi rẻ mình như vậy!!"
"Không phải……. Em không phải coi khinh mình…… em sợ, em sợ sau khi theo anh về, thấy những người khác, thấy những nữ nhân khác của anh, em sẽ tự ti…… em thực sự sẽ tự ti." Lâm San San đột nhiên gắng sức ngồi dậy, ôm lấy Tiểu Lôi, hôn mạnh lên môi, lên trán hắn, miệng khẩn nài: "Cầu xin anh…… Tiểu Lôi, em cầu xin anh…… nếu anh thật sự cần em, hãy để cho em làm tình nhân của anh được không? Em không phải cùng anh trở về……"
Tiểu Lôi rên rỉ một tiếng, hắn cảm giác mình thực sự sắp phát điên. Còn có loại nữ nhân, không cần danh phận, lại một lòng cam nguyện làm tình nhân của mình?!
Buổi sáng hôm sau.
Tiểu Lôi mở mắt. Không khí tràn ngập một mùi dâm mị.
Đây là căn phòng trong một khách sạn gần đó, tối hôm qua mấy người Tiểu Lôi không hề quay về chỗ ở, mà là tìm khách sạn này ở lại. Vốn khách sạn đã đầy ngập khách du lịch. Nhưng Tiểu Lôi xông thẳng vào một phòng, không đếm xỉa tới tiếng kinh hô của khách nhân bên trong. Hắn đẩy người ra khỏi phòng, sau đó ném ra một sấp tiền mặt, lại dùng một chưởng đập nát cái ghế trong phòng, nói cho đối phương, hoặc là cầm tiền rồi cuốn gói, hoặc là tự mình chuốc lấy phiền toái.
Quả nhiên, những người đó lập tức không dám nói một câu, cầm tiền rồi bỏ chạy.
Đêm đó Nguyệt Hoa chủ động ôm Lôi Đậu Đậu ngủ tại một phòng bên cạnh, để cho Tiểu Lôi cùng Lâm San San ở lại phòng đó.
Tiểu Lôi thở dài nhẹ nhõm, ngồi dậy, nhìn sang Lâm San San đang cuộn tròn người lại. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn làn tóc rối bời trên mặt nàng, hồi tưởng lại trận phong cuồng tối hôm qua, khóe miệng không khỏi mỉm cười.
Ba năm không gặp, Lâm San San càng thêm xinh đẹp, thành thục. So với vẻ thanh lệ ngày trước, còn thêm vài phần kiều mỵ mê hồn của nữ nhân thành thục. Vóc dáng vốn như ma quỷ, lại thêm vài phần nở nang. Tiểu Lôi đặt bàn tay lên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng mịn của nàng, chậm rãi trượt xuống, kéo dài một mạch đến khe đạo mê người trên phong đồn mượt mà của nàng.
"Ưm…… ưm……" Trong giấc mộng Lâm San San hé mở đôi môi anh đào, miệng phát xuất một tiếng rên rỉ. Theo những động tác linh xảo của ngón tay Tiểu Lôi, trên mặt Lâm San San rất nhanh hiện ra vẻ ửng hồng mê hồn. Rốt cuộc nàng tỉnh lại, hé mắt nhìn Tiểu Lôi đắm đuối. Sóng mắt ấy mông lung, dường như mang theo một tầng vụ khí nhàn nhạt. Cơ thể lại càng rúc sâu vào lòng Tiểu Lôi. Nàng chủ động tách hai chân ra, gắng sức quắp chặt lấy Tiểu Lôi.
Nhận thấy giai nhân trong lòng đã động tình. Tiểu Lôi cười tà mị, cúi người xuống, những ngón tay kia cứ một mực tiếp tục tác quái rất nhanh như gảy đàn, phảng phất giống như đang múa trên dây đàn vậy. Ngón tay nhịp nhàng chuyển động. Giai nhân trong lòng đã thở nhẹ như tuyết rơi. Một tay khác, lại vuốt dọc theo vòng eo mảnh khảnh của Lâm San San, dụng lực nắm chặt lấy tuyết nhũ bên trái……
Cứ như thế, Lâm San San với một tư thế kỳ dị cực độ dụ nhân, quắp chặt lấy Tiểu Lôi. Một tiểu thối mịn màng giống như không nhịn được, nhẹ nhàng ma sát qua lại trên người Tiểu Lôi. Lâm San San ngước mắt, mục quang lộ vẻ cầu xin, lại gặp được nụ cười thoáng hiện ra vài phần giảo hoạt của Tiểu Lôi. Mặt Lâm San San đỏ lên, hốt nhiên vươn tới, nhẹ nhàng cắn một cái lên cổ Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi cười, lúc này mới buông lỏng bàn tay tác quái. Nhưng miệng Lâm San San không đình chỉ, ngược lại cắn dọc theo cổ Tiểu Lôi xuống dưới.
Nàng cắn rất nhẹ, cũng rất tinh tế tỉ mỉ, từ cổ đến ngực, sau đó là tiểu phúc. Cái miệng nhỏ cứ như vậy, đi xuống…… lại đi xuống tiếp……
Rốt cuộc, Tiểu Lôi kêu nhỏ một tiếng, hai tay không kìm lòng nổi giữ đầu Lâm San San lại. Nàng mỉm cười.
Nụ cười mang theo vẻ mị ý kinh nhân, nàng liếc nhìn Tiểu Lôi, sau đó lại cúi đầu xuống……
Đến khi mọi chuyện đã trở nên bình ổn. Tiểu Lôi nằm vật trên giường. Lâm San San giống như một chú mèo con đang cuộn tròn trong lòng hắn. Đôi mắt dường như lại ngấn lệ. Đột nhiên, Lâm San San thì thầm: "Tiểu Lôi…… sau này em cứ như vậy với anh. Có được không?"
"Ờ ừm……" Tiểu Lôi hàm hồ hồi đáp không rõ một tiếng, Lâm San San lại lấy đầu một ngón tay thon mềm, vẽ vẽ lên ngực Tiểu Lôi. Ngón tay vạch vạch lên da thịt trên ngực Tiểu Lôi, miệng khe khẽ nói: "Em sau này cứ như vậy làm tình nhân của anh, nhé?"
Tiểu Lôi lúc này mới chợt tỉnh táo lại, xoay người đặt Lâm San San ở phía dưới: "Anh đã nói rồi, em là nữ nhân của anh, chính là nữ nhân của anh, là nữ nhân quang minh chính đại của Tiểu Lôi! Không phải là tình nhân vụng trộm gì đó! Hôm nay em phải theo anh trở về! Sau này không được rời khỏi anh!"
Lâm San San thở dài, hạ giọng nói: "Tiểu Lôi…… anh muốn em vui vẻ chứ?"
"Đương nhiên!"
"Vậy anh hãy đáp ứng em đi." Lâm San San ngẩng đầu, ánh mắt thể hiện sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có: "Nếu anh nhất định muốn em trở về với anh…… sau này trong lòng em cũng sẽ bất an. Em đáp ứng anh. Em sẽ không bỏ đi…… em sẽ ở một chỗ để anh tùy lúc có thể tìm được em. Lúc nào anh nhớ em, có thể tùy thời tới tìm em. Em sẽ không rời khỏi anh…… em…… em luôn luôn là của anh. Được không?"
Tiểu Lôi nói không nên lời. Nguyện vọng kiên trì này của Lâm San San, làm hắn có chút khó xử.
Hắn ngẫm nghĩ, quyết định trước tiên mặc kệ mọi chuyện, mang nàng về Nam Đô trước. Còn như những cái khác, cứ từ từ rồi giải quyết.
Hai người cứ như thế cho đến giữa trưa, mới xuống giường. Tiểu Lôi kéo rèm cửa sổ trong phòng ra, để cho ánh dương quang tiến vào, sau đó ngồi ở bên giường.
Lâm San San quỳ gối trên giường, nép mình bên ngực Tiểu Lôi. Tiểu Lôi đột nhiên tâm ý máy động, kề miệng bên người Lâm San San, thì thào cười nói: "San San, anh nói cho em một chuyện nhé."
"Ừm……"
Trong mắt Tiểu Lôi hiện lên một chút thần sắc cổ quái, lập tức thì thầm: "Em có biết không…… buổi tối hôm ấy của chúng ta…… cái đó…… lần đó…… khụ khụ khụ……" Hắn ho khan vài tiếng, mới nói: "Lần đó…… là lần đầu tiên của anh đấy."
Lâm San San bật cười.
Tiểu Lôi đỏ bừng mặt, lại ôm lấy Lâm San San, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một thân xử nam của tiểu gia cũng đã hiến dâng cho em…… cho nên đời này em chỉ là người của anh! Em phải có trách nhiệm tới cùng đấy!"
Lâm San San đầu tiên cười đến phát sặc, sau khi cười xong, sóng mắt nàng dần dần ôn nhu, hôn lấy hôn để Tiểu Lôi, thì thào: "Ừ, em luôn luôn là của anh."
Lập tức Lâm San San ôn nhu phục thị Tiểu Lôi mặc quần áo , sau đó lại tỉ mẩn rửa mặt cho hắn. Tiểu Lôi lúc đầu cảm thấy không quen lắm, bất quá dưới sự kiên trì ôn nhu của Lâm San San, hắn không cự tuyệt nữa.
Đến khi hai người ra khỏi phòng, vừa hay trông thấy Nguyệt Hoa dẫn Lôi Đậu Đậu từ một phòng khác bước ra. Trên mặt Nguyệt Hoa lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhẹ nhàng liếc Tiểu Lôi, nhỏ giọng nói: "Các người bây giờ mới dậy à? Em dẫn Đậu Đậu đi ăn cơm……"
Nói xong, nheo mắt thoáng thấy cổ Lâm San San, trên mặt Nguyệt Hoa lộ ra vài phần ngượng ngùng, lập tức cúi đầu bước đi. Thuận theo ánh mắt có vài phần kỳ lạ của Tiểu Lôi, Lâm San San mới phát giác trên cổ mình còn lưu lại một loạt vết răng, nàng kinh hãi kêu lên, vội vàng kéo cổ áo lên cao một chút.
Mấy người xuống dưới lầu tùy ý ăn chút gì đó. Ban đầu, bầu không khí có đôi phần không được tự nhiên, nhưng mà sau đó Nguyệt Hoa thoáng thoải mái hơn một chút, cùng Lâm San San nói chuyện phiếm. Tiểu Lôi ngồi một bên nói chen vào không lọt, đành phải cùng nói chuyện với Lôi Đậu Đậu.
"Chú tối hôm qua ức hiếp mẹ cháu?" Lôi Đậu Đậu trừng mắt.
"Cái gì??" Tiểu Lôi giật mình.
"Cháu nghe thấy được!" Biểu tình trên mặt Lôi Đậu Đậu rất chân thực: "Cháu nghe thấy được! Chú ức hiếp mẹ cháu!"
Tiểu Lôi thiếu chút nữa đã phun ngụm nước trong miệng ra, vội vàng che miệng thằng bé lại, hạ thấp giọng nói: "Đừng nói lung tung! Ta không có ức hiếp mẹ con…… ta…… cái đó……"
Lôi Đậu Đậu vùng vẫy, lại trừng mắt hỏi Tiểu Lôi: "A di đó nói. Chú là cha cháu, là thật sao?"
Tiểu Lôi liếc nhìn Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa đưa ánh mắt ôn nhu sang, hắn ho khan một tiếng, lại hỏi lại: "Đúng thì thế nào? Chẳng lẽ con không thích ta làm cha con?"
Lôi Đậu Đậu rất nhanh nói: "Chú thực sự là cha cháu?"
"Đúng vậy!" Tiểu Lôi nghiêm túc gật đầu. Đưa tay vỗ về đầu Lôi Đậu Đậu, thằng bé lại nghiêng đầu tránh khỏi. Đôi mắt từ trên xuống dưới cẩn thận dò xét Tiểu Lôi.
Hồi lâu sau, nó mới nhún vai, thản nhiên nói một câu: "Ừm…… cũng được đi. Tính ra làm sư phụ cháu không tệ. Hình dáng này của chú, làm cha cháu, cũng coi như thông qua đi."
Tiểu Lôi dở khóc dở cười, ôm thằng bé: "Vậy con hình dung cha mình phải thế nào?"
Lôi Đậu Đậu ngẫm nghĩ, nói: "Thứ nhất, chú quả thực không được anh tuấn lắm…… bất quá nhìn coi như cũng tạm được. Không nhắc lại nữa. Thứ hai…… mẹ con cháu hiện tại thiếu không ít tiền. Chú có thể trả giúp được không?"
"Có thể." Tiểu Lôi cố nín cười.
Lôi Đậu Đậu lại ngẫm nghĩ, tựa hồ như có chút ngượng ngùng, dè dặt hỏi: "Vậy…… cháu thích một mô hình Gundam, chú có thể mua cho cháu không?"
Tiểu Lôi cười nói: "Ta có thể mua cho con cả bộ! Từ bản limited edition đến bản anniversary!"
Ánh mắt Lôi Đậu Đậu lập tức sáng ngời: "Thật chứ?"
Tiểu Lôi thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nó: "Ta có thể dạy con pháp thuật và kiếm pháp hoa mỹ nhất. Cam đoan sau này không ai ức hiếp con! Còn nữa, mỗi tháng sẽ cho con tiền tiêu vặt, dẫn con đi chơi khắp nơi, chúng ta muốn đi đâu sẽ đi tới đó! Sinh nhật con, ta còn có thể bao cả khu vui chơi cho một mình con chơi đùa! Con thích món đồ chơi nào, ta đều có thể mua cho con…… còn nữa, con mà có thích nữ sinh nào, lão ba ta cũng có thể bày mưu cho con cua nàng!"
Nghe xong câu cuối cùng, Lôi Đậu Đậu trợn mắt: "Cháu xin chú, cháu mới bốn tuổi a!"
Tiểu Lôi thở dài: "Cha của con lúc bốn tuổi, đã đi theo thúc thúc của ta xem phong thủy cho người ta. Khi đó ta đã học được cách nhìn lén màu sắc nội khố dưới váy của nữ chủ nhân……"
Nghe xong câu này, khuôn mặt Lôi Đậu Đậu càng thêm tỏa sáng, đột nhiên nhảy ra khỏi ghế, quay về phía Tiểu Lôi dập đầu, miệng hô lớn: "Lão ba tại thượng, xin nhận hài nhi một lạy!!"
Ăn uống xong xuôi, Tiểu Lôi trong lòng cực kỳ được an ủi. Mục đích tới lần này đã hoàn toàn đạt thành, nghĩ đến muốn đi, tiếp tục lưu lại tại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Liền gọi điện cho Nguyệt Sơn, không để ý lời mời hắn giữ lại, toàn tâm toàn ý về nhà.
Nguyệt Sơn cũng vừa mới tiếp nhận sự tình của Nguyệt gia, bận rộn đến hôn thiên ám địa, thấy Tiểu Lôi nhất quyết, chỉ đành cáo từ, nói chờ thêm một đoạn thời gian cho xong xuôi sẽ tới thăm.
Nguyệt Hoa rời bỏ quê hương, có chút không muốn. Bất quá hiện tại danh phận của nàng đã là muội muội kết bái của Nguyệt Sơn, đã nhập tịch Nguyệt gia, sau này muốn trở về lúc nào tùy ý, không phải là việc khó khăn gì…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook