Chí Tôn Vô Lại
Chương 276: Thu Lộ, Đông Tuyết và Tiểu Lôi


Đông Tuyết?
"Năm đó Công Dã Vô Phong luyện thành "Đông Tuyết", có thể đối kháng với Thu Lộ… nhưng bây giờ thế gian sợ rằng vị tất lại có một thanh "Đông Tuyết". Ngữ khí Truy Tinh Tử mang theo vài phần lãnh ngạo.
Việt Sư chậm rãi lấy ra thanh trường kiếm mình đang ôm, động tác của hắn rất thong thả, mỗi động tác rất rõ ràng, thậm chí mang theo một sự ôn nhu không nói nên lời.
Ánh mắt hắn vốn lạnh lùng, lúc này mơ hồ phát ra vẻ cuồng nhiệt! Đó là một loại cuồng nhiệt thành kính từ trong tim.
Kiếm ra khỏi vỏ.
Tất cả mọi người thở dài, trong tiếng thở dài phảng phất mang theo vẻ khinh thường, chỉ vì thế kiếm thật sự quá mức bình phàm.
Nếu nói phi kiếm của chưởng môn Côn Luân Ngọc Cơ Tử mặc dù không thể nói là thần binh lợi khí gì, nhưng ít ra cũng xem như một thanh thượng phẩm phi kiếm.
Nhưng thanh kiếm của Việt Sư, so ra càng kém xa.
Kiếm quang của thanh kiếm này ảm đạm, không chút ánh sáng, tựa hồ chỉ là sắt thường tạo thành. Kiếm còn có những vết xước nhỏ, tựa như những vết trầy đã có từ rất lâu, chuôi kiếm cũng không giống phi kiếm của người tu hành, thường được điêu khắc hoa văn tiên pháp, mà là một chuôi kiếm bằng đồng chất, đã bị mài mòn đến bóng loáng.
Duy nhất khiến người ta khó hiểu là, thanh kiếm này, lưỡi kiếm rất mỏng, tựa hồ chỉ bằng một tờ giấy mà thôi!
Việt Sư cầm trường kiếm, thân thể mơ hồ tản ra khí tức áp bức kẻ khác, người đứng gần hắn, buộc phải lùi về sau nửa bước.
Việt Sư không nhìn Truy Tinh Tử, mà chỉ nhìn trường kiếm trong tay mình, thản nhiên nói: "
Ta bảy tuổi đã nhập môn, vốn là một đồng tử của ân sư Lăng Tiêu Tử, ân sư truyền cho ta kiếm đạo… ta năm nay ba trăm mười chín tuổi. Tính ra, tu luyện kiếm đạo đã ba trăm mười hai năm, ta không tu tiên thuật, không tu pháp bảo, không thiện ngự phong, chỉ biết ôm thanh kiếm này." Ngữ khí của hắn lạnh lùng, tựa hồ nói một chuyện cực kỳ đơn giản: "Kiếm này dài ba thước ba tấc, nặng mười ba cân bốn lạng… đáng tiếc, hôm nay chỉ nặng mười hai cân một lạng." Nói đến đây, trong mắt hắn ngược lại lộ ra vài phần kiêu ngạo.
Người bên ngoài nghe có chút mờ mịt, nhưng mắt Tiểu Lôi lại lập tức sáng lên.
Ba trăm năm qua, Việt Sư chỉ dùng một thanh kiếm.
Phần lớn người tu hành trong thiên hạ, tu luyện kiếm thuật, lúc bắt đầu tùy tiện lấy một thanh phi kiếm để nhập môn, đợi khi kiếm thuật có cơ sở, sẽ một lần nữa tìm một thanh kiếm cao cấp để thay thế. Đợi đến khi kiếm thuật có tạo nghệ nhất định, lại thay tiếp một thanh bảo kiếm cao cấp hơn để dùng.
Phần lớn là như thế.
Nhưng Việt Sư, cả đời dùng một thanh kiếm này sao?
Chỉ nói về biến hóa của trọng lượng…
Có nghĩa là: Hắn khổ tâm tu kiếm, dùng một thanh kiếm sắc bén đến cùn đi, sau đó không nỡ đổi kiếm, lại đem thanh kiếm cùn mài sắc trở lại… như thế không biết bao nhiêu lần… kiếm càng lúc càng bị bào mòn.
Cho nên, kiếm mới có thể mỏng như thế?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Lôi sinh ra cảm giác kính nể Việt Sư.
Một người, nếu ôm loại tâm tính cuồng nhiệt này làm một việc… hơn nữa kiên trì hơn ba trăm năm…..
Vậy, ngẫm lại một chút. Hắn có thể đạt đến cảnh giới gì?
Việt Sư đưa tay nhẹ nhàng lau lưỡi kiếm, lúc này, chuyện kỳ quái xảy ra.
Ở đây đều là cao nhân tu hành, mọi người đều cảm giác được, trên người Việt Sư rõ ràng không có pháp lực ba động gì, nhưng theo tay hắn chậm rãi lau thân kiếm, thân kiếm vốn ảm đạm không ánh sáng, phàm là chỗ bị hắn cọ qua, đột nhiên phát ra kiếm khí chói lọi.
Kiếm khí lúc như lửa nóng, lúc lại phảng phất rét lạnh, nhất thời thanh kiếm hoàn toàn khác hẳn so với trước.
Một tia ngân quang lóe ra, phảng phất….
Dường như… tuyết ngày đông.
Lúc này, Việt Sư chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt vô phiền vô ưu, nhìn Truy Tinh Tử, thản nhiên nói: "
Việt Sư nước Thục, cùng Đông Tuyết tự luyện, cầu chiến Thu Lộ."
Truy Tinh Tử rốt cuộc động dung, hắn nhìn chằm chằm kiếm trong tay Việt Sư, chậm rãi nói ra: "
Thỉnh xuất kiếm."
Ba chữ nói xong, mọi người lại lui ra.
Tiểu Lôi tựa hồ do dự một chút, liếc mắt nhìn Việt Sư, rốt cuộc không nói gì.
Truy Tinh Tử cùng Việt Sư hai người đứng đối diện. Trên người Truy Tinh Tử tràn ngập quang mang băng lam hoa mỹ, Thu Lộ kiếm trong tay càng chói lọi, từng vòng lam quang như ánh mặt trời chiếu xuống, tóc dài của hắn tung bay, trông hình dáng tựa như thần linh!
Mà Việt Sư đứng đối diện cách chừng vài chục bước, mặc chiếc áo bào xám tro, sắc mặt bình tĩnh, đứng cúi đầu, mắt bị tóc che đi, làm người ta nhìn không rõ mắt hắn.
Toàn thân hắn, duy nhất lộ ra vài phần quang thải bất phàm, chính là thanh trường kiếm trong tay. Quang mang mặc dù bất phàm, nhưng trước Thu Lộ chói lọi như mặt trời, vẫn ảm đạm, tựa hồ một con đom đóm….
Tất cả mọi người bình tâm tĩnh khí chăm chú nhìn hai người, duy chỉ có Tiểu Lôi đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, tay chống cằm.
Đan Hà Tử bên cạnh đã đặt Ngọc Cơ Tử nằm xuống đất, vết máu trên mặt Ngọc Cơ Tử đã được lau đi. Nhưng sắc mặt Đan Hà Tử càng ngưng trọng.
"
Thế nào?" Tiêu Dao Tử thở dài.
"
À…" Đan Hà Tử do dự một chút, nói: "Tính mạng Côn Luân chưởng môn nhân không có gì đáng ngại, kim thân của hắn vừa thành, pháp thuật bình thường không thương tổn được pháp thể của hắn, chỉ là kiếm khí của Truy Tinh Tử quá mức lợi hại… Nếu chỉ một cánh tay, ta còn có chút linh thảo, nhiều nhất thỉnh Tiêu Dao chưởng môn hỗ trợ một phần pháp lực, giúp hắn làm lại một cánh tay, tu luyện mấy năm cũng được, thế nhưng bây giờ…" Sắc mặt lão lộ vẻ khó coi: "Vừa rồi ngươi cũng thấy, thất khiếu của Ngọc Cơ Tử chảy máu, chuyện này không dùng pháp lực để khôi phục được… Thương thế lúc này đã không có gì đáng ngại, ngoại thương trên người, cũng chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể hồi phục như cũ… Nhưng con mắt bị thương, ta không có biện pháp… còn có tai… mắt Côn Luân chưởng môn bị kiếm khí chọc mù, tai cơ hồ bị chọc thủng, mắt không thể nhìn, tai không thể nghe….."
Tiêu Dao Tử buồn bã.
Đường đường chưởng môn Côn Luân, lại biến thành một kẻ mù điếc?
Ba trăm năm trước, Truy Tinh Tử tham gia thịnh hội, pháp lực dù không tầm thường, nhưng kém xa Ngọc Cơ Tử, sao sau ba trăm năm, lại mạnh tới mức này?
Nghĩ đến đây bản thân búng kiếm của hắn, suýt nữa phế bỏ một tay của mình.
Phải biết rằng, vừa rồi Tiêu Dao Tử đã vận "
Nghịch Thiên Quyết" của Tiêu Dao phái.
Lúc đầu ông ta dụng Nghịch Thiên Quyết, một mình có thể đánh bại Tiên Âm cùng Quân Kiếm Huyền Các Tứ Lão! Hôm nay suýt nữa bị kiếm của đối phương chặt đứt tay mình! Tiêu Dao Tử trầm trọng nhìn giữa sân một lát….
Lúc này, hai người trong sân vẫn đứng yên bất động!
Tiểu Lôi đột nhiên nói: "
Diệu Yên…"
"
Ưm?" Diệu Yên ôm tay Tiểu Lôi: "Phu quân, có chuyện gì thế?"
"
Nàng thấy Việt Sư có thể thắng không?" Tiểu Lôi đột nhiên cười, chỉ là hắn cười thật sự có hơi kỳ quái.
Diệu Yên nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "
Thiếp không biết…."
Hai người bọn họ nói chuyện thanh âm không nhỏ, mọi người bên cạnh đều nghe được, nhưng đều lộ ra vẻ mặt cho là không đúng.
Tựa hồ không ai cho rằng Việt Sư có năng lực cùng Truy Tinh Tử đánh một trận.
Thật sự là thực lực xuất ra vừa rồi của Truy Tinh Tử quá mức cường đại.
Hắn cơ hồ không dùng kỹ xảo, lấy cứng đối cứng phá tuyệt học trấn môn của Côn Luân "
Lôi Tự Quyết", uy lực của một kiếm cuối cùng, cơ hồ suýt nữa chém chết Côn Luân chưởng môn được liệt vào một trong Ngũ Phương Cao Nhân.
Cơ hồ mọi người đều khiếp sợ trước thực lực cường đại của Truy Tinh Tử.
Thế nhưng, hình như, cũng có người trong lòng hiểu được Truy Tinh Tử nên có loại thực lực này.
Dù sao… hắn bây giờ là chủ nhân của Thu Lộ kiếm.
Tiểu Lôi cũng không để ý tới ý nghĩ của người ngoài, bản thân chậm rãi nói: "
Hắc, Diệu Yên… nàng xem, đương kim thế gian, còn ai có thể thắng được hắn?"
Diệu Yên cười nói: "
Thiếp không biết… chỉ có điều thiếp nghĩ nếu là Khinh Linh Tử, tự nhiên có thể thắng hắn… còn nữa, phu quân chàng bây giờ, cũng không sợ hắn. À, còn mấy vị sư huynh của chàng…."
Tiểu Lôi đột nhiên thở dài, nhìn Diệu Yên, lắc đầu nói: "
Nàng sai rồi….." Tiểu Lôi ngưng trọng nói: "Truy Tinh Tử… sợ rằng không đơn giản…. vừa rồi một kiếm hắn xuất ra, ta có thể cảm giác cơ thể hắn tựa hồ có một loại lực lượng ba động… nàng nói sư huynh ta có thể thắng hắn sao, kỳ thật chưa hẳn…."
Diệu Yên nhíu mày nói: "
Vị tất sao? Truy Tinh Tử mặc dù lợi hại… nhưng….."
Tiểu Lôi lắc đầu: "
Nếu đơn thuần luận pháp lực tu vi, ba sư huynh của ta và sư tỷ, đều mạnh hơn hắn. Nếu sinh tử đối chiến, muốn giết Truy Tinh Tử không khó, nhưng nếu đơn thuần luận kiếm đạo, sợ rằng… hắc hắc, ngoại trừ Khinh Linh Tử ra, chỉ có một người có thể so với hắn! Dù sao bây giờ là luận kiếm, chỉ có thể dùng kiếm thuật, bản lãnh khác không thể dùng."
Diệu Yên đột nhiên nói: "
Nếu là chàng thì sao?"
"
Ta sao?" Tiểu Lôi cười cười, nói: "Nếu bình thường tại nơi khác gặp hắn, nếu muốn giết hắn, ta có bảy thành nắm chắc… nếu dùng một chút thủ đoạn, ít nhất có bảy tám loại biện pháp có thể giết người này… thế nhưng, nếu hôm nay ở đây, mọi người so kiếm… vậy ta tự tính toán, cũng bất quá là năm thành mà thôi."
"
Còn Việt Sư thì sao?"
"
Việt Sư…" Tiểu Lôi chậm rãi nói ra từng chữ: "Việt Sư có lẽ có thể thắng, có thể thua… nhưng mà ta thật hy vọng hắn không thắng… bởi vì nếu muốn thắng, cái giá phải trả là cái chết của bản thân."
Hắn mới nói ra khỏi miệng, Việt Sư đã đột nhiên cử động.
Rút kiếm, xuất kiếm, chém ngang.
Cơ hồ mỗi người đều có thể rõ ràng nhìn thấy mỗi động tác của Việt Sư. Động tác của hắn tựa hồ không nhanh, kiếm phong cũng không có kiếm khí hay quang mang hoa lệ.
Một kiếm chém ngang cơ hồ bình thường đến mức không ai dám tin….
Nhưng ánh mắt Tiểu Lôi chợt lộ ra thần thái khác thường! Hắn nhìn bộ pháp của Việt Sư.
Ba bước.
Việt Sư đạp ba bước, ba bước bình thường không có gì kỳ quái, nhưng lại bước qua khoảng cách vài chục bước.
Mỗi bước của Việt Sư, trong mắt Tiểu Lôi, tựa hồ lập tức có vài biến hóa khó nói nên lời.
Động tác của Việt Sư càng rõ ràng, Tiểu Lôi càng nhìn không hiểu.
Đối mặt với một kiếm cơ hồ bình thản tới cực điểm, sắc mặt Truy Tinh Tử lạnh như băng, lui về sau nửa bước, hoành Thu Lộ kiếm quang mang xán lạn lên đỡ….
Yên tĩnh!
Không có thanh âm va chạm như dự đoán, không có tia lửa bắn ra bốn phía, không có cảnh kiếm của Việt Sư bị chém gãy…..
Thanh kiếm của Việt Sư, cơ hồ áp nhẹ lên thân Thu Lộ kiếm, lập tức thấy cổ tay của Việt Sư đột nhiên chuyển động quái dị tới cực điểm…..
Xoẹt xoẹt….
Một loạt tiếng ma sát chói tai vang lên, hai thanh kiếm cọ xát, quang hoa bắn ra, kiếm khí băng lam quả nhiên lợi hại, nhưng sắc mặt Việt Sư vẫn bình tĩnh, mọi người lúc này mới thấy rõ, hóa ra hai người không phải dùng kiếm phong giao tranh, mà là kiếm áp lên kiếm.
Trong mắt Truy Tinh Tử hiện lên dị sắc, cảm giác được kiếm khí tựa hồ có chút tắc nghẽn, cười lạnh một tiếng, Thu Lộ kiếm đã quay ngược lại.
Một kiếm phiêu hốt đâm tới. Việt Sư sắc mặt bình tĩnh, cơ hồ chỉ là một kiếm đâm ngược cực kỳ đơn giản.
Đinh.
Mũi Thu Lộ kiếm "
chuẩn xác" điểm lên thân kiếm của Việt Sư. Việt Sư hơi run người, nhẹ nhàng lùi ra vài chục bước. Trên mặt hắn hiện lên thanh khí, hít một hơi thật sâu mới đứng vững được.
Bất quá khiến mọi người kỳ quái là, trường kiếm của hắn không ngờ hoàn hảo không tổn hao gì.
Việt Sư đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt vốn lạnh như băng của hắn, lộ ra một nụ cười thật sự. Hắn đột nhiên mở miệng nói: "
Ngươi lừa mọi người."
"
Cái gì?" Truy Tinh Tử nhướng mày.
Việt Sư lắc đầu: "
Kiếm của ngươi là Thu Lộ, kiếm thuật cũng là "Lam Minh Kiếm Khí" của Đông Hải Thần Quân năm đó, nhưng pháp lực tu vi của ngươi… căn bản là không đúng! Lam Minh Kiếm Khí dù rất bá đạo, nhưng lấy tu luyện hàn băng kiếm khí là chính, cũng không có âm độc như vậy… Chỉ có điều kiếm hồn trên Thu Lộ kiếm đã bị kiếm khí che đi, che dấu pháp lực âm độc của ngươi…."
Truy Tinh Tử hừ một tiếng: "
Nói hươu nói vượṇ."
"
Không phải nói bậy… hôm nay, cũng không có môn phái nào hiểu rõ kiếm khí của Thu Lộ kiếm hơn ta, thậm chí là ngươi, dù ngươi là chủ nhân của Thu Lộ kiếm, vị tất hiểu rõ hơn ta… chỉ bởi vì sư môn ta cơ hồ mấy ngàn năm, đều nghiên cứu thanh kiếm này!" Việt Sư thở dài: "Kiếm khí của ngươi so với Đông Hải Thần Quân năm đó, bá đạo hơn ba phần, âm độc hơn bảy phần…. đáng tiếc, so ra còn kém Đông Hải Thần Quân."
Nới tới đây, Việt Sư đột nhiên làm một chuyện khiến mọi người khiếp sợ.
Hắn vươn hai ngón tay, kẹp lấy thân kiếm, sau đó nhẹ nhàng vặn…
Ông một tiếng, lưỡi kiếm của hắn gãy đoạn.
"
Ta vốn yêu kiếm như bản thân, đáng tiếc ta biết, thanh kiếm này tuyệt không sắc bén bằng Thu Lộ kiếm của ngươi… mà ta không có tu luyện tới cảnh giới như Công Dã Vô Phong năm xưa… cho nên, lựa chọn duy nhất của ta, chính là "chiết kiếm khí hình."(bẻ kiếm bỏ hình)
Bốn chữ "Chiết kiếm khí hình" lạc vào tai Tiểu Lôi, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, không ngờ lập tức đứng dậy.
Trong tay Việt Sư chỉ còn lại chuôi kiếm, mắt hắn hiện lên một vẻ bi thương, tựa hồ vì kiếm mình bị gẫy mà bi thương, sau đó thở dài….
Lúc này thì, chuôi kiếm gãy trong tay, đột nhiên tỏa ra từng đạo khí màu bạc, ngân quang hiện lên, người dù đứng ở xa, đều có thể cảm nhận khí tức sắc bén.
Vô số đạo ngân quang từ chuôi kiếm tỏa ra, tụ lại một chỗ, vặn vẹo chuyển động, cuối cùng mơ hồ tạo thành một lưỡi kiếm.
Chung quanh Việt Sư đột nhiên khí lưu bắt đầu bốc lên cuồn cuộn, y bào của hắn căng ra, đứng hiên ngang, từng đạo khí lưu sắc bén vô cùng bao lấy cả người hắn… không, phải nói là, khí lưu sắc bén, căn bản là từ người hắn phóng ra.
Vị kỳ nhân lấy thân tu kiếm này, rốt cuộc phóng ra kiếm khí của mình.
Việt Sư thản nhiên nói: "Thu Lộ chi phong, đương thời vô song. Thế nhưng "dĩ hình vi phong" (lấy hình làm lưỡi kiếm của ngươi, ta tự biết không có lực chống lại, cũng chỉ có "dĩ khí vi phong" (lấy khí làm lưỡi kiếm), kiếm của ngươi có sắc bén hơn nữa, cũng không trảm được vô hình chi kiếm của ta…."
Ngữ khí của hắn vốn lãnh đạm, nói đến chữ cuối cùng, lông mày Việt Sư đột nhiên trợn ngược, rống lên tựa như tiếng sấm sét: "Tiếp kiếm."
Theo đó, thân thể hắn bộc phát ra vô số kiếm khí màu bạc, tựa như ngân xà cuồng vũ, vô số kiếm khí bắn tới Truy Tinh Tử.
Truy Tinh Tử xoay vòng, Thu Lộ kiếm trong tay như mặt trời xoay tròn, mọi người nghe thấy tiếng đinh đông đinh đông, vô số kiếm khí bắn lên người Truy Tinh Tử, bị tầng tầng lam băng kiếm khí từ Thu Lộ kiếm trong tay hắn bộc phát ra phong bế lại, trong lúc nhất thời kiếm khí tung hoành, màu lam cùng màu bạc giao nhau.
Lúc này, Việt Sư cầm kiếm trong tay, chân bước, thân thể khó nhọc tiến lên…
Mỗi bước chân của hắn, lập tức lưu lại một dấu chân thật sâu, kiếm khí màu bạc trong tay ngưng kết thành thân kiếm, càng phát ra ánh sáng chói lọi, chờ tới bước thứ tư của hắn, cơ hồ không ai có thể nhìn tiếp được! Quang mang xán lạn đã áp chế băng lam kiếm khí của Truy Tinh Tử.
Truy Tinh Tử như một con côn trùng rơi vào võng nhện, chung quanh đầy kiếm khí màu bạc, tầng tầng vây lấy hắn. Hắn rốt cuộc kêu lớn một tiếng, kiếm khí phóng ra ngoài, nháy mắt, kiếm khí đến gần hắn bị đóng băng, sau đó Thu Lộ kiếm đảo qua, tan thành mây khói.
Lúc này, Việt Sư rốt cuộc tới được trước mặt Truy Tinh Tử.
Đâm!
Chính là một cú đâm đơn giản.
Một kiếm tựa nghiêng trời lệch đất, tuyệt diệu tới điên đảo! Trong mắt Truy Tinh Tử rốt cuộc hiện lên một tia kinh sợ. Hắn cấp tốc lui ra sau, nhưng hắn lùi một bước, Việt Sư lại tiến một bước, trong mắt Truy Tinh Tử hiện lên sự tức giận, trở tay chém xuống Việt Sư.
Đinh.
Một thanh âm thanh thúy vang vọng trong tai mọi người.
Nháy mắt, mọi người rốt cuộc thấy rõ động tác của hai người…
Thu Lộ kiếm của Truy Tinh Tử chém xuống, lập tức cắt vào thân kiếm của Việt Sư, khiến kiếm phong chia làm hai.
Nhưng khi Thu Lộ kiếm chém qua, thân kiếm của Việt Sư tựa như không chút tổn hao, sau đó Việt Sư cầm kiếm chém ra. Truy Tinh Tử kinh hãi, hoành kiếm trước người cản lại, một kiếm của Việt Sư đâm vào Thu Lộ kiếm.
Ầm.
Mọi người nghe thấy rõ ràng một tiếng Ầm, lập tức thấy trong không khí, kiếm khí màu bạc đột nhiên mãnh liệt cuồng nộ.
Truy Tinh Tử sắc mặt tái nhợt, đột nhiên quần áo toàn thân rách mấy chỗ, máu tươi vấy ra, thân thể lui về sau vài chục bước, mới miễn cưỡng đứng vững.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên thân Thu Lộ kiếm sắc bén, không ngờ ….
Không ngờ có một vết thủng to bằng hạt gạo.
Một kiếm của Việt Sư, lại đâm xuyên qua Thu Lộ kiếm được xưng là thiên hạ đệ nhất thần kiếm.
Hơn nữa kiếm khí tung hoành đã xuyên thấu băng lam kiếm khí của Truy Tinh Tử, làm thương tổn tới thân thể hắn, áo bào hắn đã có vết rách, máu tươi nhiễm hồng áo bào, sắc mặt Truy Tinh Tử âm lãnh, nhìn chằm chằm Việt Sư, sau đó hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, miệng thổ ra một dòng máu tươi.
Lúc này Việt Sư mới chậm rãi thu hồi động tác thứ nhất của mình. Động tác của hắn thong thả có chút quỷ dị, khóe miệng cũng chảy ra một tia máu tươi. Bất quá hắn không chút phật ý, mở miệng phun ra một búng máu, thản nhiên cười nói: "Thu Lộ kiếm dù sao vẫn là Thu Lộ kiếm... chỉ tiếc ngươi không phải Đông Hải Thần Quân, ta cũng không phải Công Dã Vô Phong."
Ánh mắt Truy Tinh Tử tràn đầy tức giận, quát: "Giỏi! Giỏi giỏi! Quả nhiên lợi hại, trong thiên hạ, người có thể thương tổn Thu Lộ kiếm, cũng chỉ có mình ngươi."
Băng lam khí diễm trên người hắn đột nhiên bùng lên, khuôn mặt hắn trở nên méo mó. Truy Tinh Tử hú dài một tiếng, phóng người bay lên, từ trên cao nhìn xuống Việt Sư, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh như băng.
Trong mắt Việt Sư ngược lại lộ ra một tia giải thoát, thì thào cười nói: "Hắc, đây là… đây là "Lam Minh Nhất Trảm" của Đông Hải Thần Quân năm đó sao? Việt Sư ta có thể vì thấy kiếm mà chết, cũng tính là không uổng công…."
Hắn đột nhiên huy kiếm, nhẹ nhàng cắt đứt tóc, nhất thời vô số sợi tóc bay lên kiếm khí màu bạc trên người hắn nhất thời mãnh liệt trào lên, cao giọng quát: "Truy Tinh Tử, Việt Sư ba trăm năm khổ tu kiếm khí, hôm nay cầu ngươi chỉ giáo."
Ngươi đã gặp qua một dòng suối nhỏ hốt nhiên phát sinh ra thác nước chưa?
Vậy bây giờ Việt Sư như thế.
Quần áo toàn thân đột nhiên nát vụn, song chưởng xòe ra, hét lớn một tiếng! Lập tức xoát xoát xoát xoát… vô số quang mang chói lọi tới cực điểm từ thân thể hắn bắn ra ngoài! Từng đạo kiếm quang khổng lồ màu bạc bay vút lên trời, trong lúc nhất thời, kiếm khí sắc bén che kín một mảnh thiên địa.
Việt Sư đưa tay vung lên một đoạn tóc.
Đoạn tóc mềm mại đột nhiên trở nên thẳng tắp như cương châm, trong nháy mắt hóa thành vô số lợi kiếm, hướng Truy Tinh Tử trên không bắn tới.
Lúc vô số đạo lợi kiếm bắn tới, Việt Sư hai tay hợp kiếm phía trước, chân hắn nện xuống đất lập tức xuất hiện vô số vết nứt, lúc này kiếm khí càng ngày càng lợi hại, mọi người đứng bên xa xa đã không cách nào chịu được, đều thi triển pháp lực phòng ngự, còn dứt khoát mang ra pháp bảo của mình ngăn cản kiếm khí.
Việt Sư đột nhiên nở nụ cười sầu thảm, phóng lên cao.
Trong nháy mắt, mọi người đã không cách nào phân ra đâu là kiếm, đâu là Việt Sư.
Bản thân hắn, tựa như đã biến thành một thanh thần kiếm sắc bén, đâm về phía Truy Tinh Tử đang lơ lửng trên trời. Băng lam kiếm khí của Truy Tinh Tử đã phóng ra, nhưng kiếm khí lại không có uy thế được như Việt Sư. Trước vô số sợi tóc dày đặc, Truy Tinh Tử mặc dù cực lực dụng kiếm khí ngăn cản, Thu Lộ kiếm đỡ được phần lớn, nhưng vẫn bị một số sợi tóc tựa như những thanh lợi kiếm rất nhỏ đâm vào thân thể, nhất thời toàn thân máu chảy đầm đìa.
Lúc này, kiếm của Việt Sư đã tới trước mặt.
Ầm một tiếng, hai người rốt cuộc lao vào nhau…
Kiếm của Việt Sư phân cắt băng lam kiếm khí trên người Truy Tinh Tử, rồi đâm thủng. Mỗi phân đâm sâu vào, vẻ mặt Việt Sư càng lộ vẻ đau đớn hơn.
Khuôn mặt Truy Tinh Tử rốt cuộc lộ vẻ hoảng sợ, kiếm của hắn đã hoành trước mặt, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, lần này ngay cả Thu Lộ kiếm, sợ rằng cũng không đỡ nổi.
Kiếm khí do kiếm si khổ tu ba trăm năm, uy lực sẽ như thế nào?
Trong quang mang chói lọi, ngay cả Tiểu Lôi cũng không chịu nổi kích thích đối với mắt, phải quay đầu đi. Khi mọi người nhìn lại, hai người đã một trước một sau rơi xuống.
Truy Tinh Tử ngã trên mặt đất, bên ngực phải của hắn có một lỗ thủng máu chảy trào ra. Người hắn rơi xuống đất, lăn hai vòng, mới miễn cưỡng bò dậy, nhưng vô lực đứng lên, chỉ có thể quỵ ở đó. Thu Lộ kiếm lúc này trên lưỡi kiếm có một lỗ thủng to tầm ngón cái. Băng lam kiếm khí sớm đã ảm đạm vô quang. Truy Tinh Tử nắm Thu Lộ kiếm trong tay, chống trên mặt đất, tựa hồ miễn cưỡng chống đỡ cho thân thể hắn không ngã.
Còn Việt Sư, hạ xuống đất, vẫn đứng như thường, nhưng ánh mắt trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn, cũng đã ảm đạm vô quang. Miệng hắn không ngừng chảy ra từng ngụm máu tươi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Truy Tinh Tử.
"Ha ha… ha ha… ha ha ha…" Truy Tinh Tử thở dốc, đột nhiên cười ha ha, hắn miễn cưỡng đứng lên, mặc dù có chút lảo đảo, nhưng cũng tạm đứng được. Hắn nhìn chằm chằm Việt Sư cười lên điên cuồng: "Đây là độc môn "Tàng Kiếm Thuật" của Công Dã Vô Phong sao? Lợi hại… quả nhiên lợi hại… Việt Sư, tu vi của ngươi vượt xa Lăng Tiêu Tử sư phụ của ngươi ba trăm năm trước."
Thở dốc vài hơi, Truy Tinh Tử đột nhiên cười to nói: "Đáng tiếc… đáng tiếc! Ngươi lại không có cách nào đánh bại ta! Kiếm khí của ngươi bây giờ đã tan, ta còn chưa ngã xuống! Bây giờ ta chỉ cần một ngón tay, có thể đánh ngã ngươi."
Truy Tinh Tử cười rất phóng túng, nhưng không còn vẻ lãnh ngạo nữa.
Ánh mắt Việt Sư đột nhiên trở nên rất kỳ quái, hắn tiện tay quệt máu tươi trên miệng, nhìn Truy Tinh Tử một hồi, thản nhiên nói: "Ngươi thật sự cho rằng kiếm khí ta khổ tu ba trăm năm chỉ có một chút vừa rồi sao?"
Tiếng cười của Truy Tinh Tử ngưng bặt, hắn chăm chú nhìn Việt Sư, rốt cuộc thở dài: "Ta sai rồi… xem ra ta thật sự sai rồi."
Hắn tựa hồ không hề kinh hoảng, trầm giọng nói: "Hóa ra ngươi không chỉ vượt qua sư phụ Lăng Tiêu Tử của ngươi… ngươi nhất định đã lĩnh ngộ bí mật của Tàng Kiếm Thuật của Công Dã Vô Phong! Nếu không, ngươi không có khả năng kiên trì lâu như vậy."
Việt Sư cũng không phủ nhận, thản nhiên nói: "Không sai, ta lĩnh ngộ từ tiền nhân thứ mà ngay cả sư phụ ta cũng không lĩnh ngộ được… đó là bí mật Tàng Kiếm Thuật của Công Dã Vô Phong… bất quá ta còn chưa luyện thành mà thôi. Ta chỉ mới phóng ra ba thành kiếm khí, một kiếm vừa rồi, ta ít nhất có thể thi triển hai lần nữa… Chỉ có điều, ngươi tự hỏi có thể chịu được hai kiếm của ta không?"
Truy Tinh Tử đột nhiên cởi áo bào trắng trên người xuống, cười ngạo nghễ nói: "Chủ nhân của Thu Lộ kiếm, ngươi cho rằng chỉ có chút bản lãnh đó thôi sao?" Hắn đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó vết thương toàn thân không ngờ nhanh chóng khép lại! Ngay cả máu tươi đang chảy, cũng bị hấp thu vào trong vết thương.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân Truy Tinh Tử hoàn hảo như thường, hắn thở ra một hơi nặng nhọc, nhẹ nhàng búng lên Thu Lộ kiếm, trên người một lần nữa bộc phát kiếm khí băng lam, đôi mắt lại phóng ra thần thái lăng lệ.
"Việt Sư! Không cần nói hai kiếm, cho dù chịu hai mươi kiếm của ngươi, thì có sao? Hừ... ngươi có thể phát ra hai mươi kiếm sao? Nhiều nhất là hai kiếm, khi kiếm khí tan hết, ngươi sẽ lập tức chết tại chỗ."
Việt Sư đột nhiên nở nụ cười. Hắn cười phi thường bình thản, thản nhiên nói: "Ta biết, nếu là luận tu vi, ta còn xa mới là đối thủ của ngươi. Ngươi nếu giết ta, không hề quá khó. Pháp thuật vừa rồi của ngươi, ta cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua… tựa hồ Đông Hải Thần Quân năm đó, cũng chưa từng có loại pháp thuật hồi phục trong nháy mắt này… Đúng vậy, ngươi nói đúng, ngươi quả thật mạnh hơn ta… thế thì sao? Việt Sư một lòng cầu kiếm đạo… hôm nay ta chỉ muốn chứng minh, về kiếm đạo, ta lĩnh ngộ cũng không tệ. Mặc dù ta lúc này không bằng ngươi, nhưng ta đã tìm được ý nghĩa thật sự của kiếm đạo rồi. Cũng không phải là Việt Sư ta lĩnh ngộ kiếm đạo không bằng ngươi, chỉ là thời gian tu luyện của ta quá ngắn mà thôi… nếu cho ta thêm một trăm năm, dù ngươi cầm trong tay Thu Lộ, ta cũng có thể chém ngươi dưới kiếm."
Truy Tinh Tử sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm Việt Sư, gật đầu nói: "Không sai, Tàng Kiếm Thuật mà ngươi lĩnh ngộ… đích xác vượt qua kiếm đạo mà ta tu luyện."
Nói đến đây, ngữ khí hắn đột nhiên biến đổi, quát lên: "Bất quá vô luận thế nào, hôm nay ta tất thắng! Danh hiệu thiên hạ đệ nhất, ta quyết không bỏ. Việt Sư, trừ phi ngươi bây giờ nhận thua, nếu không, hôm nay ngươi hẳn phải chết dưới kiếm của ta."
Hắn nâng Thu Lộ kiếm lên, chỉ vào Việt Sư. Việt Sư thở dài: "Cầu đạo mà chết, cũng là chuyện thống khoái. Việt Sư sống như thế không uổng…."
Hắn nâng trường kiếm, mặt mỉm cười. Giờ phút này, đầu tóc hắn rối loạn, còn có vết máu, chỉ là mọi người lúc này, không có ai dám xem thường Việt Sư.
"Chờ một chút!" Ngay khi hai người chuẩn bị ra tay lần thứ hai, Tiểu Lôi ở ngoài sân đột nhiên kêu lớn.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi ngươi, hắn đã bước vào trong sân.
"Lôi tiên sinh… xin ngươi không nên nhúng tay vào! Quy củ của thịnh hội, trước khi phân thắng bại, người ngoài không được nhúng tay!" Cổ Chung hòa thượng đứng sau đột nhiên kêu lớn.
Tiểu Lôi quay đầu lại cười lạnh liếc lão một cái, căn bản không để ý tới.
Hắn đi tới bên cạnh Việt Sư, thản nhiên nói: "Không cần đánh nữa, trận này ngươi đã thắng."
"
cái gì?" Truy Tinh Tử cả giận nói: "Nói hươu nói vượn."
Tiểu Lôi nhướng mày nhìn hắn, đột nhiên dùng một loại ngữ khí cổ quái chậm rãi nói: "Truy Tinh Tử… ngươi nghĩ rằng ta thật sự không nhìn ra ngươi dùng pháp thuật gì sao?"
Truy Tinh Tử hốt nhiên biến sắc, nhưng vẫn cười quát: "Pháp thuật gì? Công pháp Ẩn Nguyệt Tông ta, chẳng lẽ ngươi biết được sao?"
"
Ta không biết." Tiểu Lôi lắc đầu nói: "Ẩn Nguyệt Tông các ngươi, cái tên này trước hôm nay, ta thậm chí chưa từng nghe qua. Về phần công pháp Ẩn Nguyệt Tông các ngươi, ta càng không biết. Bất quá, ta có thể cam đoan, pháp thuật ngươi dùng vừa rồi, không phải của Ẩn Nguyệt Tông."
"
Nực cười." Truy Tinh Tử chỉ Tiểu Lôi quát: "Ta thân là Ẩn Nguyệt Tông chủ, há có thể không dùng tuyệt học Ẩn Nguyệt Tông."
Tiểu Lôi không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, cười khẩy nói: "Ngươi có thật thích giả ngu vậy không? Hắc hắc… bất quá ngươi đích xác có thể nói vậy, vì cái loại pháp thuật này thế gian không lưu truyền, cho dù vài người biết, người ngoài cũng rất hiếm khi thấy qua… thế nhưng thật đáng tiếc, ta đã từng thấy qua... đương nhiên, cho dù biết đến loại pháp thuật này, cũng vị tất có thể biết ngươi đã dùng nó… chỉ có điều rất may là, ta còn từng tự tay bắt được một gã đã học qua pháp thuật này, mặc dù pháp thuật của hắn còn kém ngươi xa…. Bất quá trước khi hắn chết đã nói ra cho ta biết toàn bộ bí quyết của pháp thuật này."
"
Các hạ nói cái gì, ta không hiểu." Sắc mặt Truy Tinh Tử tối sầm xuống: "Nếu các hạ cố tình muốn ra sân tỷ thí, vậy tại hạ tự nhiên phụng bồi là được."
Tiểu Lôi cười càng khoái trá: "Tỷ đấu thì nhất định rồi… ta biết phàm người như ngươi, tuyệt đối sẽ không thúc thủ chịu trói, cũng phải giẫy dụa như cá trong lưới, không đường chạy mới thôi. Cho nên, ngươi không cần lo lắng, chốc lát, chúng ta tự nhiên sẽ đánh."
Tiểu Lôi lại xoay người, nhìn mọi người, cười nói: "Chư vị đồng đạo, bản nhân ở chỗ này làm một trò ảo thuật cho các vị được không?"
Không đợi chúng nhân nói. Hắn đã kéo ống tay áo lộ ra cánh tay, giơ cao lên, cười nói: "Bản lãnh của ta, cũng chỉ tàm tạm. Bất quá bản lãnh chịu đòn, tại nơi này, ta nếu xưng đệ nhị thì không ai có thể xưng đệ nhất." Nói tới đây, Tiểu Lôi cười nói: "Có vị đồng đạo nào có thể cho ta mượn một thanh tiểu đao hay đoản kiếm được không?"
Khương Đại Hồ Tử của Thiên Cơ Môn cùng Tiểu Lôi rất hợp ý, cười nói: "Ta nơi này có một thanh chủy thủ. Cũng có thể coi là sắc bén, thỉnh Lôi tiên sinh cầm lấy dùng đi."
Nói xong, hắn phất tay áo. Một đạo ngân quang chậm rãi bay tới, Tiểu Lôi thuận tay nắm lấy, nhìn thoáng qua, khen: "Chủy thủ thật sắc bén." Hắn ngẩng đầu cười nói: "Đa tạ Khương môn chủ."
Thanh chủy thủ này có hình dáng cổ xưa, lưỡi còn có hai rãnh thoát máu, trên chuôi có một hạt trân châu to bằng ngón cái, hiển nhiên không phải phàm vật, thân còn khắc họa chi chít hình vẽ tiên pháp của Thiên Cơ Môn.
Tiểu Lôi khẽ cầm một đoạn tóc bị đứt của Việt Sư từ dưới đất, đưa lên trước lưỡi chủy thủ, khẽ thổi, tóc lập tức bị đứt làm hai.
"Tốt, cắt đứt tóc, quả nhiên là đồ tốt." Tiểu Lôi mỉm cười, đột nhiên giơ lên, cắt vào tay mình.
Mọi người đều ngẩn người, không rõ hắn muốn làm gì, sau đó thấy chủy thủ cắt xuống, nhưng da thịt không hề có vết thương, ngay cả dấu cũng không lưu lại.
Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Ta da dày, làm các vị chê cười, bất quá ta muốn nói là, thể chất của ta đặc thù, có chút kỳ ngộ mới biến thành bộ dáng hôm nay." Hắn vừa nói, vừa nắm chủy thủ trút vào một chút pháp lực, vận lực cắt lên tay, dưới tác dụng cường đại của pháp lực, lúc này rốt cuộc mới cắt ra một vết thương. Nhất thời máu tươi chảy ra.
"Các vị mời xem…." Tiểu Lôi cười nói: "Vết thương của ta là thật."
Lập tức thấy trên mày hắn hiện lên hắc khí, sau đó chỉ thấy trên cánh tay hắn mơ hồ lóe lên hồng quang, vết thương lập tức nhanh chóng tự động tự liền lại, dòng máu mới chảy ra liền bị hút vào vết thương.
Động tác của hắn làm cực kỳ thong thả, lại giơ cao tay lên, cho nên mỗi người đều thấy rõ ràng. Tiểu Lôi liếc mắt nhìn Truy Tinh Tử, rất hài lòng khi thấy được một chút bất an trên mặt Truy Tinh Tử, mỉm cười nói: "Các vị cũng thấy rõ chứ… mọi người đều là kẻ tu đạo, ta cũng không nhiều lời. Vết thương tự động khép lại, mặc dù là vậy, nhưng ta nghĩ các cao nhân pháp lực cao thâm, tu luyện kim thân, cũng có thể làm được… Chỉ có điều ở đây ngoại trừ ta cùng Truy Tinh Tử ra, còn vị cao nhân nào có thể chảy ra chút máu tươi, rồi lại rút trở về?"
Trầm mặc…..
Tất cả mọi người tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt các cao nhân tu vi cỡ Cổ Chung hòa thượng đều sáng ngời, tựa hồ đang suy ngẫm.
Tiểu Lôi cất cao giọng nói: "Pháp thuật các môn phái của người tu hành, phần lớn có một số bản lãnh trị thương, tỷ như Sanh Sanh Tạo Hóa Đan của phái Tiêu Dao, ăn vào, có thể khiến vết thương lập tức hồi phục như cũ. Mọi người đều là người tu tiên, chút bản lãnh ấy hẳn là có… nhưng khiến cho da thịt dễ dàng trở về nguyên dạng, khiến một người bị thương lập tức sanh long hoạt hổ, chỉ sợ vị tất dễ dàng vậy… Sư phụ, Cổ Chung hòa thượng… hai vị đều là cao nhân, ta muốn hỏi một câu, nếu mỗi vị đồng đạo bị thương nặng, thậm trí thổ huyết, dụng pháp thuật trị thương cho người này, vậy hắn có thể lập tức trở nên sanh long hoạt hổ không?"
"
Không thể." Tiêu Dao Tử quả quyết nói: "Khí huyết là căn bản của con người, nếu thương thế quá nặng, mất đi nhiều máu, nguyên khí của người bị thương tự nhiên càng kém. Ngay cả có biện pháp trị liệu tốt ngoại thương, nhưng cũng chỉ là khoa trương mà thôi. Mất máu, không có khả năng lập tức bổ sung lại."
Tiểu Lôi cười lạnh hắc hắc nói: "Vậy nếu bổ sung máu nhất thời thì sao?"
Tiêu Dao Tử nhíu mày nói: "Như vậy cũng không có hi vọng. Máu huyết sao có thể bổ sung ngay được? Ngay cả có linh đan diệu dược trân quý bổ khí huyết, cũng phải mất mấy ngày, mới có thể phát huy công hiệu." Ông ta suy nghĩ một chút nói: "Trừ phi, trực tiếp đưa máu vào trong cơ thể, sau đó dùng tu vi cao thâm của chúng ta, lập tức có thể sử dụng… chỉ là…."
Tiểu Lôi lập tức cười nói: "Chỉ là mọi người đều hiểu được, bổ sung khí huyết cho mình không phải chuyện đơn giản."
Mọi người hiển nhiên cũng nghĩ tới, thế nhưng lập tức nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Tiểu Lôi, Tiêu Dao Tử nói: "Trừ phi là người bị thương phải luyện công pháp mà ngươi vừa biểu diễn, có thể tự nhiên khống chế máu huyết toàn thân lưu động, chẳng phải càng thêm lợi hại sao?"
Cho dù bị thương chảy máu ra ngoài cơ thể, cũng có thể khống chế hút lại! Tổn thất khí huyết giảm xuống nhỏ nhất! Bất quá Tiểu Lôi vừa rồi thể hiện ra pháp thuật này, thật sự rất kỳ diệu, mọi người quả thật cũng không làm được.
Tiểu Lôi cười nói: "Chỉ là kỹ xảo đơn giản mà thôi, mặc dù có thể làm khí huyết hao tổn, bất quá muốn bảo hiểm, tốt nhất là có thể bảo tồn trong cơ thể một bộ phận khí huyết linh khí sung túc, dụng pháp lực ngăn chặn, không cho nó khuyếch tán, sau đó một khi bản thân bị thương, hoặc thương thế quá nặng, vậy lập tức thúc giục pháp lực, dùng khí huyết giấu trong thân thể bổ sung tổn thất, chẳng phải tuyệt diệu sao?"
"
Về phần thân thể sao có thể ẩn tàng một ít máu, hắc hắc… cái này, ta nghĩ mọi người đều là người tu hành, biện pháp có thể có nhiều lắm… khó khăn duy nhất là, nói vậy mọi người đã biết."
Đầu tiên, máu người vị tất đã tương phối với nhau. Cho dù là đứa trẻ con cũng biết, đó là kiến thức cơ bản của y học hiện đại, máu bất đồng không thể pha trộn! Đối với người thường mà nói, nếu tiếp máu không đúng, chỉ sợ có nguy hiểm tới tính mạng.
Đối với người tu hành cao thâm cũng như thế. Ví dụ, so về võ công, người tu luyện Cửu Dương Thần Công, không có khả năng tặng nội lực cho người luyện Cửu Âm Chân Kinh, bởi vì âm dương tương khắc.
Chuyện này, đại hành gia tu luyện ở đây, một chút đơn giản như vậy, mỗi người đều hiểu được.
Tiểu Lôi cố ý thở dài, nhưng không nhìn tới sắc mặt Truy Tinh Tử, chậm rãi cười nói: "Bất quá, đương thời có một tông phái cực kỳ bí ẩn, tông phái này không giao lưu với các tông phái khác, nhưng lại nghiên cứu hút máu của người khác để dùng, quả thật là chỉ lưu hành nội bộ! Pháp môn tu luyện của tông phái này, chuyên môn hấp thu máu của người tu hành làm căn cơ, không phân chánh tà, vô luận cao nhân các môn phái, đều có thể bị hấp thu máu huyết để sử dụng! Hấp thu máu của người tu hành khác, dùng để tăng lên pháp lực của bản thân… hắc hắc, chuyện này, nói vậy mọi người chắc đều biết."
Lời này vừa nói ra, mỗi người đều biến sắc. Hút máu của người khác, bổ sung pháp lực bản thân.
Còn có tông phái như thế sao? Tự nhiên là ngay cả yêu ma đạo cũng cực kỳ khinh bỉ "Thánh Huyết Tông".
Pháp thuật của Thánh Huyết Tông cực kỳ tà môn, hấp thu máu của người tu hành khác, có thể bổ sung pháp lực bản thân, hơn nữa người bị hút tu vi pháp lực càng cao, vậy người hấp thu, càng có nhiều lợi ích.
Tiểu Lôi nói tới đây, lúc này mới quay đầu lại nhìn Truy Tinh Tử, lạnh lùng nói: "Ẩn Nguyệt Tông tông chủ, không biết ta nói vậy, ngươi nghĩ sao?"
Sắc mặt Truy Tinh Tử tái nhợt, nhưng vẫn trấn định, lạnh lùng nói: "Có, chỉ bằng vào lời của ngươi, đã nói Truy Tinh Tử ta tu hành yêu pháp Thánh Huyết Tông, vậy có phần thái quá."
Người ngoài vốn đã bị Tiểu Lôi nói cho nghi thần nghi quỷ, dù sao Truy Tinh Tử vừa rồi trọng thương, lại chớp mắt đã hồi phục, hơn nữa vết thương khép lại thì không sao, nhưng đến máu cũng bị hút trở về… loại pháp môn khí huyết không chảy ra ngoài… chẳng phải là Thánh Huyết Tông thì là gì?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương