Chí Tôn Vô Lại
-
Chương 241: Vô lại xông ra khỏi cửa
Cánh cửa lớn của nhà xưởng từ từ mở ra, một chiếc xe Lincoln thân dài đột nhiên tiến vào. Lão giả đó là người hiểu biết sâu rộng, liếc mắt một cái đã nhìn ra chiếc xe này của đối phương toàn thân đều được bọc thép. Kính cùng với lốp xe cũng được làm bằng chất liệu chống đạn.
Chiếc xe đi tới trước mặt rồi dừng lại, cửa xe mở ra, hai người từ trong xe bước xuống. Lão giả và tên thủ hạ lấy hàng đưa mắt nhìn nhau, đưa tay ấn huyệt đạo ở sau cổ thằng bé một cái, chú bé lập tức hôn mê. Hai người lúc này mới mở cửa xuống xe.
"La lão tiên sinh, quả nhiên mã đáo thành công!" Một người bên đối phương cười cười. Người này mặc một bộ âu phục trông rất đắt tiền, đầu vuốt keo, mặt trắng như đánh phấn, ăn mặc trông rất bóng bẩy, tóc màu nâu, trông khoảng bốn mươi tuổi, mũi cao, mắt xanh.
Lão già họ La sắc mặt lạnh lùng, hờ hững nói: "Không dám, Reuben tiên sinh, ta chỉ quan tâm tiền có được mang tới hay không thôi."
"Đương nhiên!" Tên Reuben giơ cao va li bằng da trong tay.
Khóe miệng La lão đầu hơi lộ ra nụ cười, lại nhìn sang nam nhân bên cạnh Reuben, trong lòng không khỏi rúng động, lộ ra cảm giác có vài phần cổ quái.
Chỉ vì nam nhân ở bên cạnh Reuben này, vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm cứng nhắc, sắc mặt trắng nhợt, thân hình lại rất cao, mặc áo khoác ngoài dài màu đen bó sát người, cổ áo dựng thẳng che hết nửa khuôn mặt… Về căn bản cách ăn mặc này tuy kì quái, nhưng La lão đầu cũng chưa chắc vì thế mà cảm thấy kỳ quái. Chỉ vì hiện tại vẫn đang là mùa hè, khí hậu rất nóng nực, đối phương lại mặc áo khoác, khó tránh khỏi có chút quá khó hiểu. Hơn nữa trên người người này tỏa ra khí tức khiến La lão đầu cảm thấy rất không thoải mái. Chỉ thấy ánh mắt của người này băng lãnh, tựa hồ không có đến một chút ấm áp, trong hai con ngươi, mơ hồ phát ra một loại khí tức dường như chỉ dã thú mới có… Người này đứng đằng sau Reuben, nhưng trong thần thái lại ẩn chứa mấy phần cao ngạo, không giống như là thủ hạ của Reuben.
Reuben này chính là một tên buôn lậu di vật văn hoá nổi tiếng của Đông Nam Á. Còn La lão đầu cũng là một tên trùm buôn bán đồ cổ ở nam phương. Giữa hai người thường có qua lại, lần này cũng là Reuben làm mối, chỉ định phải là La lão đầu đi trộm một đồ vật.
"Reuben tiên sinh, vị này có phải là thủ hạ của ngài không?" La lão đầu nhíu mày.
Reuben cười khoa trương, nhún nhún vai, liên tục lắc đầu: "Đương nhiên là không! Ôi, trời ơi, vị khách nhân tôn quý này sao có thể là thủ hạ của Reuben ta chứ? La lão tiên sinh, vị này chính là người mua lần này…"
"Cái gì?" Sắc mặt Lão lão đầu trầm xuống, lùi ra sau nửa bước, ngữ khí có phần bất thiện: "Reuben. Ngài không giữ quy củ!"
Án chiếu quy ước hành nghề, Reuben là người trung gian, mua bán luôn luôn là do Reuben ở giữa hoàn thành giao dịch. Giữa người mua và người bán căn bản không gặp mặt, một là để đảm bảo an toàn, hai là lo lắng về bảo mật, còn ba cũng là để ẩn tàng thân phận.
La lão đầu vừa nhìn người ngoại quốc ở đằng sau Reuben thì có chút hoài nghi. Hiện tại nghe Reuben thừa nhận, không ngờ lại là người mua lần này, không khỏi có phần không thoải mái. "Hừ" một tiếng, nhìn chòng chọc vào Reuben: "Ngài làm vậy là có ý gì?"
Sắc mặt Reuben có chút xấu hổ. Vốn hắn cũng có thấy có phần không ổn, nhưng người mua đằng sau lần này ra giá thật quá cao, chỉ định phải đích thân nhận hàng. Bản thân bị cái giá cao này dụ hoặc, lần này mới dẫn bọn họ theo.
"La lão tiên sinh…" Reuben còn chưa kịp mở miệng, hắc y nhân ở đằng sau đột nhiên lên tiếng.
Thanh âm của hắn cũng giống như con người hắn vậy, lạnh lùng, cứng ngắc!
Nhưng cũng may, Trung văn có thể coi là chuẩn.
"La lão tiên sinh… xin thứ cho sự mạo muội của chúng tôi. Chuyện này không liên quan tới Reuben, là chúng tôi yêu cầu nhất định phải tới đây, gặp vị bằng hữu đã lấy đồ vật cho chúng tôi, cũng chính là ngài."
Sắc mặt La lão đầu hiện ra vẻ không hài lòng, nhưng mắt thấy áo khoác của đối phương bó sát người, bên dưới cũng không giống như cất giấu vũ khí hay súng ống gì, tựa hồ không giống như là có ý xấu, trong lòng yên tâm hơn một chút, thầm nghĩ: tên nước ngoài này không tuân thủ quy củ, lần sau lão tử không làm ăn với bọn chúng nữa là được, liền nhếch miệng nói: "Ta là một lão đầu tử, có gì hay mà gặp… các ngài đã tới rồi, vậy bắt đầu giao dịch đi."
Hắc y nhân đó gật gật đầu, đánh mắt ra hiệu. Reuben bước lên trước hai bước, hé mở cái hộp bằng da, lộ ra một tập giấy bạc xanh xanh đỏ đỏ ở bên trong.
La lão đầu gật gật đầu, phất phất tay, tên thủ hạ đệ tử lấy hàng đi lên, mở cái va li chứa thạch cầu rồi đưa qua. Hắc y nhân bước lên chăm chú nhìn một hồi rồi gật đầu.
"Rất tốt, chúng ta rất hài lòng." Hắc y nhân dẫn đầu thuận tay tóm lấy cái va li trong tay Reuben, ném tới trước mặt La lão đầu.
"Giao dịch hoàn thành rồi, các ngài có thể đi." La lão đầu cầm lấy va li.
"Đừng nóng nảy, La lão tiên sinh." Khoé miệng hắc y nhân đó đột nhiên lộ ra nụ cười. Hắn chăm chú nhìn La lão đầu: "La lão tiên sinh, ta biết ngài là cao thủ trong ngành này, với nhãn quan chuyên nghiệp của ngài, có thể nhìn ra thứ mà ta mua, rốt cuộc là cái gì không?"
La lão đầu nhíu mày, không biết tên nước ngoài này có ý gì, lão liếc sang Reuben. Reuben cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, quay đầu lại cười nói: "Jiarni tiên sinh, thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta trước tiên cứ quay về đã."
"Kâon, đừng vội, còn có một chuyện trọng yếu chưa hoàn thành." Nét cười trên mặt Jiarni vô cùng bình tĩnh, đột nhiên từ trong túi áo từ từ lấy ra một cái găng tay màu đen, chậm rãi đeo lên tay: "La lão tiên sinh, chẳng lẽ vấn đề của ta rất khó hay sao?" Hay là ngài cũng không biết viên ngọc bằng đá này, rốt cuộc là thứ gì?"
La lão đầu lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ biết các ngài nguyện ý dùng bốn trăm vạn dollar mua thứ này… các ngài chi tiền, ta giao hàng, đơn giản như vậy thôi!"
"Không sai… hàng hóa trị giá bốn trăm vạn dollar." Nụ cười của Jiarni vẫn ưu nhã như trước, hắn đột nhiên nhận lấy cái va li đựng thạch cầu trong tay đồng bạn ở bên cạnh, nhẹ nhàng lay động, sau đó nắm trong tay, hai tay dùng lực kéo một cái…
"Roẹt" một tiếng, cái va li bằng da bò nguyên chất không ngờ bị hắn tay không xé thành hai nửa. Hắn xé va li xong rồi một tay kéo thạch cầu đó, ngón tay khác rạch vài cái. Một tầng khí bao bọc ở bên ngoài lập tức vỡ ra thành mấy chục mảng rơi xuống.
"Ngài đang làm gì vậy?" Reuben ý thức được có chút gì đó không đúng, miễn cưỡng cười nói: "Jiarni tiên sinh… ngài…"
Lời của hắn còn chưa dứt, ánh mắt của Jiarni đột nhiên chiếu lên mặt hắn, ánh mắt đó băng lãnh dị thường, tràn đầy sát khí. Reuben không khỏi cảm thấy ngạt thở, lại nghe Jiarni lạnh lùng nói: "Lúc ta nói chuyện, ngươi không có tư cách chõ mồm vào!"
La lão đầu trong lòng thầm đề phòng, trên mặt thì lạnh lùng, nói: "Là bốn trăm vạn, như vậy là thế nào? Chẳng lẽ hiện tại ngươi hối hận rồi?"
"A, không phải như vậy…" Jiarni mỉm cười lắc đầu, ngang nhiên nói: "Ta tới từ gia tộc Rodriguez ở Italy, gia tộc của chúng ta vô cùng giàu có. Mấy trăm vạn dollar nhỏ nhoi không đáng để vào mắt." Ngón tay hắn chậm rãi xoa đi xoa lại trên thạch cầu, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn và kinh văn ở mặt trên, cười nói: "Còn vấn đề kia, La lão tiên sinh, ngài có biết rốt cuộc vật này là gì hay không?"
"Không biết…" La lão đầu đột nhiệt ho hai tiếng, đây là ám hiệu với thủ hạ của mình. Một khi mình ho khẽ, tức là sự tình có thể có biến hóa, đề tỉnh thủ hạ trong bóng tối chuẩn bị động thủ, chỉ chờ bản thân trở mặt trước thì cùng nhau động thủ.
"Đây là Phục Ma Kim Cương kinh trong Phật giáo Đông phương!" Jiarni chầm chậm nói: "Căn cứ theo điển tịch Phật giáo ta đã tra duyệt mà nói, loại kinh văn này chuyên môn dùng để trấn áp thứ mà các ngài gọi là yêu tinh quái vật, như vậy, chẳng lẽ ngài không cảm thấy kỳ quái, thạch cầu khắc họa Phục Ma kinh văn. Bên trong có phải có vật gì hay không?"
La lão đầu tức giận đầy mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi nghe cho rõ, giao dịch đã hoàn thành. Lão nhân gia ta không có thời gian cùng ngươi đoán này đoán nọ! Hắc hắc… Ngươi rốt cùng muốn thế nào, cứ thoải mái nói ra, lão nhân gia ta một đời trải qua biết bao sóng to gió lớn, chưa bao giờ phải dụi cát trong mắt! Tính toán gì thì cứ nói ra đi!"
Jiarni cười cười, nhẹ nhàng xoa xoa cằm: "Xin lỗi, Trung văn của ta không phải là quá tốt, ngài nói cái gì dụi cát trong mắt, ta không hiểu là có ý gì… bất quá ta có thể nói cho ngài biết thứ này là gì… ngài có muốn biết hay không?"
Khi nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Jiarni chăm chú nhìn La lão đầu.
Lần này không đợi La lão đầu mở miệng, Jiarni đột nhiên làm một việc khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, dùng lực nắm lấy thạch cầu ở trong tay, đập mạnh xuống đất.
"Xoảng!"
Một thanh âm lanh lảnh vang lên, thạch cầu va xuống đất, đồng thời vỡ tan tành, vô số đá vụn bắn ra xung quanh. La lão đầu cũng rất kinh ngạc, nhịn không được nói: "A! Ngươi…"
Trong lúc nhất thời, trong lòng lão xoay chuyển vô số ý nghĩ, một người trong đám đó nhịn không được thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta trộm sai đồ, thứ này là hàng nhái? Nếu không người mua sao lại nói với thái độ kỳ quái như vậy, lại còn đập vỡ thứ này?"
Jiarni "xì xồ" vài tiếng, giọng nói mang theo vài phần tiếc thương: "Ai, ngài xem xem, đồ vật trị giá bốn trăm vạn dollar lại bị hủy như vậy à. La lão tiên sinh, ngài không nên hiểu lầm, đồ vật này không phải là ngài trộm nhầm, vật này chính là thứ ta muốn! Bất qua, chúng ta cho dù muốn vật này, nhưng không phải vì nó là đồ cổ trân quý gì cả, càng không phải vì những hoa văn đẹp đẽ trên bề mặt của nó… hoặc là… có thể trong mắt một số nhà khảo cổ học đây là bảo vật vô giá, nhưng trong mắt chúng ta, những thứ này là… tội ác, sỉ nhục!"
Lời trong miệng Jiarni tuôn ra nhanh như gió. Đột nhiên hắn giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, từ trong đống đá vụn ở dưới mặt đất bay lên một thứ gì đó nho nhỏ…
Thứ đó bất quá chỉ to cỡ một quả bóng bàn, lại giống như là hổ phách hình bầu dục. Trong hình thể bán trong suốt, mập mờ phát ra ánh sáng màu vàng, hơn nữa ở trung tâm dường như lại có một điểm màu máu đỏ thẫm… cái giọt màu đỏ đó, lại rõ ràng cực kỳ tươi đẹp, đỏ đến cực kỳ tươi sáng… khiến cho người ta khi nhìn thấy, nhịn không được mà trong lòng hiện ra một chút mơ hồ, hàn ý kỳ dị…
"Ngài xem, đây mới là thứ mà ta cần…còn thạch cầu ở bên ngoài chẳng qua chỉ là…. ừ… là bao bì của nó … a, chẳng qua, nói như thế hình như cũng không hợp lắm… nói chính xác một chút, là ngục tù để cầm cố nó!" Nụ cười nơi khóe miệng Jiarni đột nhiên biến thành cực kỳ tà ác.
Ngục tù cầm cố nó?
Đám người La lão đầu đều chấn động trong lòng! Nhớ tới một tầng Phục Ma kinh điêu khắc ở mặt ngoài thạch cầu, chẳng là là để chấn áp cái hổ phách ở bên trong này?
"Đây là gia tộc của chúng ta… là bảo vật trân quý của thần tộc vĩ đại chúng ta! Là huyết dịch truyền thừa thần thánh nhất! Nhìn xem. Giọt máu bên trong tươi đẹp biết bao, mỹ lệ biết bao…" Nụ cười trên mặt Jiarni kích động đến mức có chút run rẩy, giọng nói cũng run lên, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng gần đây mới tra ra nơi hạ lạc của truyền thừa chi huyết trân quý này, toàn thế giới tổng cộng chỉ có sáu giọt! Một giọt trong số đó chính là ở Trung Quốc, ở tại đây!"
La lão đầu cắn răng nói: "Hay lắm! Jiarni tiên sinh, bí mật của các người chúng ta không có hứng thú biết, ta chỉ là người làm ăn buôn bán! Hiện tại buôn bán đã xong, ta phải đi rồi!"
"Xin lỗi… ta sợ rằng như vậy thì không được." Jiarni gọi La lão đầu, hắn cười rất thần bí: "Ngài xem, mặc dù ta tịnh không muốn như vậy… nhưng ta không thể không lưu ngài và đồng bạn lại được… Nói thẳng ra, bởi vì một số nguyên nhân đặc thù, chúng ta không thể tự tay lấy vật này, vậy nên mới tìm ngài ra tay… nhưng vật này kỳ quái như vậy, chuyện liên quan tới gia tộc của chúng ta rất thần bí, sự tình tuyệt đối không thể truyền ra ngoài… cho nên, để giữ bí mật…."
La lão đầu quát lớn: "À há! Ngươi muốn giết người diệt khẩu phải không?"
"Đúng vậy, chính là giết người diệt khẩu." Jiarni vẫn cười sảng khoái như cũ: "Đa tạ ngài, là giết người diệt khẩu. Câu thành ngữ này sau khi học xong lại quên mất…"
Hắn đột nhiên giơ một ngón tay ra, "phập" một tiếng, từ đằng sau vô thanh vô tức đâm vào hậu tâm của Reuben. Thân hình của Reuben chấn động, khuôn mặt co rút lại, quay mặt sợ hãi nhìn Jiarni, rồi mới chầm chậm mềm người ngã xuống.
"Tốt tốt tốt, chẳng lẽ lão tử lại sợ ngươi sao? Ngươi không cho ta đi, vậy các ngươi cũng lưu lại cho gia gia ta!!" La lão đầu lập tức trở mặt, hét lớn: "Các tiểu tử, cho những thằng quỷ tây này biết lợi hại!"
Lão "hừ" một tiếng, vốn tưởng rằng những thủ hạ trốn trên nóc và trong góc ở đằng sau sẽ cùng nhau xông ra, nhưng sau khi lão hét xong, bên trên và bên dưới đến một chút động tĩnh cũng không có.
Trong lòng La lão đầu trầm xuống, lại hét: "Các con, ra đi!"
… vẫn là một mảng im lặng.
"Ngài đang hét gọi thủ hạ của ngài sao?" Jiarni cười cười, đột nhiên trong miệng chầm chậm nói ra một câu mà La lão đầu nghe không hiểu…
Phịch!
Phịch phịch!
Từ trên nóc phòng một người rơi xuống, ngã sầm xuống mặt đất ngay trước mặt La lão đầu. Đó chính là thủ hạ của La lão đầu giấu mình trên nóc phòng, trước ngực hắn giờ đã có một lỗ thủng đầy máu, sớm đã tuyệt khí từ lâu. Theo sau lại có hai bóng người từ sau góc nhà bay ra, rơi xuống đất, đều là thủ hạ của La lão đầu. Trước ngực hai người cũng có lỗ thủng đầy máu, giống như cả quả tim bị móc ra, cũng sớm đã đứt hơi mà chết rồi.
Sắc mặt La lão đầu biến thành điên cuồng, nhẫn nhịn lùi ra sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào Jiarni.
Trong lòng lão hoảng sợ không thôi! Công phu của ba tên thủ hạ này đều là tự mình truyền cho. Tuy không phải là cao thủ gì cả, nhưng cho dù là tự mình ra tay, muốn trong thời gian ngắn ngủi giải quyết cả ba người--- hơn nữa trong tay mỗi người bọn chúng còn cầm súng… lại không hề tạo ra chút động tĩnh nào, vô thanh vô tức giết chết ba người như vậy… bản sự này, bản thân tuyệt đối không có.
"Ngài xem, thủ hạ của ngài đã chết hết rồi." Jiarni cười nói: "Còn ngài thì sao?"
La lão đầu nhìn tên đệ tử cuối cùng đang đứng phía sau, sắc mặt hai người đều tái nhợt, bỗng nhiên, La lão đầu hét lên: "Liều mạng với hắn!"
Lão rống to một tiếng, lăng không xông ra, thân thể duỗi căng ra, chính là tuyệt chiêu cấp bách thì liều mạng "Thương ưng bác thỏ" trong Ưng trảo công. Chiêu này lão đã dùng toàn lực để thi triển, mấy chục năm công phu khổ luyện đều ở trong một trảo này, mục tiêu chính là khoảng cách gần nhất của bản thân và Jiarni.
Lão nhìn ra Jiarni hình là là thủ lĩnh của đối phương, hi vọng sau khi bắt được hắn, đối phương ném chuột sợ vỡ bình, vậy mới có thể có được một tia sinh cơ.
Đồ đệ của lão ở bên cạnh cũng đồng thời ra tay, lại dùng một môn địa cường công phu, thi triển Yến Thanh thập bát cổn, nằm xấp xuống đất xoay tròn rồi lao đến phần dưới của Jiarni mà công tới.
Hai sư đồ một trên một dưới, đó là chiêu số cứu mạng hợp kích bảo mệnh đã sớm được diễn luyện qua nhiều lần.
Nhưng lúc này, đột nhiên một tiếng "ầm" vang lên. Từ trên nóc phòng một bóng hình đen xì như từ trên trời rơi xuống, mơ hồ gống như là mang theo tiếng rống của dã thú. La lão đầu chỉ cảm thấy kình phong tạt vào mặt, lão vội vàng lắc mình, liền cảm thấy trên cánh tay và trên mặt đau đớn, bóng hình đó đã quét qua bản thân, rồi nghe thấy gã đệ tử hét thảm một tiếng, bị cái bóng đó bổ trúng. Hai người lăn một vòng, lộc cộc bay ra nơi khác.
La lão đầu xuất một chưởng cào tới trước mặt Jiarni. Jiarni cười rất âm hiểm, thình lình lão cảm thấy năm đầu ngón tay đau âm ỉ, lão kêu thảm một tiếng, năm đầu ngón tay đã gãy nát, thân hình bị cỗ lực đạo hung hãn đánh bay ra. Khi lão rơi xuống đất, lại thấy gã đệ tử của mình bị bóng hình đen xì đè trên mặt đất, hai chân duỗi thẳng, hiển nhiên đã chết rồi.
Còn cái bóng kia, dung mạo khắp người đen xì, cũng không biết là quái vật gì. Thân hình rất cao, da thịt toàn thân trần trụi. Cơ nhục có vẩy, mỗi một đoạn da thịt đều giống như là báo săn, ẩn chứa vô số tinh lực… Đầu quái vật đó đang cắm lên người đệ tử lão, bả vai vẫn còn đang hơi rung rung.
Khi nó quay đầu lại nhìn lão, La lão đầu kinh hãi thốt lên mấy tiếng.
Thì ra đầu quái vật hình tam giác, mồm dài nhọn đầy răng. Không ngờ lại là một con sói.
Càng đáng sợ hơn là khóe miệng nó còn dính đầy máu tươi, vẫn còn đang nhai cái gì đó.
"Giết hắn…" Jiarni thở dài, chỉ vào La lão đầu đang thủ thế. Người sói đó gầm lên một tiếng, thân hình như tia chớp lao đến.
La lão đầu hét to một tiếng, thân hình cong lên, thuận thế cùng với lang nhân nhập thành một khối, sau đó nghe thấy lão đột nhiên rống to. Một tiếng "ầm" vang lên, người sói phi ra, nặng nhọc bay ra ngoài năm sáu mét, đầu nện lên mặt đất. La lão đầu vừa rồi sử dụng "thốn kình" trong võ học, một chưởng đánh bay người sói. Nhưng dù sao đối phương cũng da thô thịt dày, một chưởng của bản thân tuy đánh cho người sói đau nhức, nhưng không làm tổn thương đến xương cốt của nó, ngược lại lúc tối hậu còn bị nó cào một cái ở bên ngực phải, tức khắc huyết nhục lẫn lộn, ngay cả xương trắng cũng lộ ra ngoài.
Đầu người sói đập lên mặt đất một thoáng choáng váng, lập tức liền đứng dậy, dùng lực lắc lư cái cổ, lại duỗi mình ra, từ từ dồn ép La lão đầu, cái miệng đầy răng nhe ra, nước dãi nơi khóe miệng từ từ chảy xuống.
Trong lòng La lão đầu thấy tuyệt vọng: lão tử hôm nay chắc xong rồi! Thật không ngờ mấy tên ngoại quốc này lại là yêu quái!
Ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo hét lên: "Cút!"
"Bịch" một tiếng, trên đỉnh đầu một mảnh ngói bay xuống, chuẩn xác đập đúng cằm người sói, khiến cho thân hình nó xiêu vẹo, xuýt nữa ngã xuống đất.
Tiếp theo Bảo Nhi từ bên trên nhảy xuống, đáp xuống đương trường, chòng chọc nhìn Jiarni, nói: "Hừ, chẳng ngờ lại có người sói, nhìn bộ dạng của ngươi, nhất định là một hấp huyết quỷ rồi?"
Ba người Jiarni kinh hãi, hắn chăm chú nhìn Bảo Nhi, mắt thấy tiểu cô nương này đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, không nhịn được quát lên: "Chết tiệt, tiểu cô nương này ở đâu tới…"
Người sói phía sau ăn phải miếng ngói của Bảo Nhi, sớm đã đại nộ, thân hình như đạn, giống như một nhục cầu xông tới.
Bịch!
Chỉ thấy thân thể người sói vừa mới lao đến bên người Bảo Nhi, tốc độ còn nhanh hơn cả chục lần! "Ầm" một tiếng, lại đâm xuyên qua trần nhà, cả người trên không trung vạch ra một vòng cung rất đẹp, bay lên không biết cao bao nhiêu…
Qua khoảng mười giây, "ầm" một tiếng, người sói đó lại rơi xuống đất. Chỉ là lúc đập xuống đất, sớm đã co thành một khối, xương cốt không biết đã gãy hết bao nhiêu.
Bảo Nhi giơ nắm đấm từ những ngon tay nhỏ bé tạo thành lên, mặt đầy kiêu ngạo nói: "Hừ, quyền đầu nồi đất lớn, hấp huyết quỷ, ngươi có muốn thử không?"
Sắc mặt Jiarni cuồng biến, lùi ra sau hai bước, quát: "Ngươi là ai! Chẳng lẽ là của Giáo hội!"
Bảo Nhi lúc nhỏ đã từng bị một số hấp huyết quỷ tìm tới trước cửa, trong lòng đối với bọn chúng rất chán ghét, lớn tiếng nói: "Hừ, ta không phải là người của Giáo hội, nhưng vừa nhìn thấy các ngươi, đã thấy rất chán ghét."
Jiarni sắc mặt âm trầm: "Ngươi là người của Đông phương tiên giới? Ngươi là đạo sĩ hay là hòa thượng?"
Bảo Nhi chu miệng: "Người ta là nữ hài tử! Cái gì mà đạo sĩ với cả hòa thượng!"
Jiarni quả nhiên trước khi đến Trung Quốc đã khổ tâm nghiên cứu văn hóa Đông phương, nghe vậy liền thốt lên: "A, ngươi là nữ nhân, vậy nhất định là ni cô rồi!"
Lời này đã đắc tội với Bảo Nhi đại tiểu thư đến nơi đến chốn! Bảo Nhi nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến trắng bệch, chỉ cảm thấy gộp tất cả những tên hỗn đản trên toàn thế giới này lại cũng không có ai đáng ghét như tên gia hỏa đang đứng trước mặt này, "hừ" một tiếng, đột nhiên thân hình lóe lên, biến mất ở nơi đang đứng, tiêu thất không lưu lại chút tàn ảnh, trong nháy mắt cô bé đã xuất hiện trước mặt Jiarni.
Jiarni trơ mắt nhìn một bàn tay nhỏ nhắn càng lúc càng lớn dần.
"Bốp" một tiếng, bàn tay ấy đã tiếp xúc thân mật với gương mặt của hắn một cái. Lập tức cả người Jiarni bị một cái bạt tai tát bay ra ngoài.
"Ngươi mới là ni cô! Cả nhà các ngươi là ni cô!" Bảo Nhi tức giận mắng lớn, không đợi Jiarni bay xa, cả người cô bé đã bay theo lên không trung, chân đấm tay đá, "binh binh bốp bốp", trong vài giây, một bộ chánh tông tứ thập lục ký "Toái Tinh quyền" học từ Côn Luân đã đánh hai lượt lên người Jiarni.
Khi Jiarni rơi xuống đất, xương cốt toàn thân đã nát bấy một nửa, lập tức hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
"Tức chết ta rồi!" Bảo Nhi hung hăng đá Jiarni thêm một cước, rồi mới chịu dừng tay. Lúc này lại nghe thấy từ đằng sau truyền tới một tiếng cười khẽ "he he".
Mặc dù người vừa bật cười đã hết sức nén nhịn, nhưng thính giác của Bảo Nhi linh mẫn vô cùng, lập tức phát hiện ra, yêu kiều hét lên: "Ra đây!"
"A a a a a…" thanh âm đó cuối cùng cũng nhịu không nổi, cười ra tiếng. Không ngờ chính là chú bé con kia.
Bảo Nhi trừng mắt nhìn nó: "Ta biết ngươi không bị đánh ngất mà, hừ, đường đường là đệ tử của Cổ Chung hòa thượng, sao có thể bị một phàm nhân đánh ngất chứ. Bất quá ngươi vừa rồi cũng quá kém cỏi, lại bị một phàm nhân bắt được."
Chú bé con đó từ trong xe nhảy ra, điềm nhiên nói: "Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, chị biết sư phụ ta sao? Ta mới theo sư phụ chưa tới nửa năm, còn chưa học được bản lĩnh gì."
Bảo Nhi chằm chằm nhìn nó, đột nhiên nhảy tới, giơ tay véo tai hắn, tròng mắt thằng bé xoay chuyển, quay đầu né tránh, trong miệng lại cười nói:" Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ sao lại véo tai ta? Ta đâu có đắc tội với tỷ."
Bảo Nhi không trả lời, tay lại chộp tới, Tiêu Dao bộ pháp của Bảo Nhi tu luyện đã không ít ngày, há có thể để cho người khác né được một lần nữa? Lần này lập tức túm được tai của thằng bé, nhẹ nhàng kéo nó lại gần mình. Đứa nhỏ đau đớn, liên tục kêu lớn buông tay, Bảo Nhi mới hi hi cười nói: "Muốn ta thả tay ra cũng được, ngươi phải khai báo thành thật, ngươi tên là gì, sống ở đâu? Còn nữa, hôm nay có phải là ngươi ở bên ngoài chùa, trộm đồ của thúc thúc a di của ta không?"
Tai thằng bé bị kéo, đau đến rơi nước mắt: "Ta… ta … họ Lôi, tên là Đậu Đậu… thúc thúc ai di của tỷ là ai, ta không biết."
Bảo Nhi tăng thêm ba phần khí lực nơi tay: "Thúc thúc a di của ta chính là một nam một nữ có vóc dáng cao to! Hừ!"
Đứa nhỏ tên là Đậu Đậu trong lòng chấn động: "Chẳng lẽ chính là hai chủ nợ đó sao?" Trong lòng không khỏi có chút lo lắng: Như vậy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này cũng là chủ nợ của nhà ta! Ôi chao, không ổn rồi, bản lãnh của cô nàng này quá lợi hại, ta không phải là đối thủ, cô nàng nếu đến trước cửa đòi nợ, ta không thể đối phó được a…
Nghĩ tới đây, trên mặt Lôi Đậu Đậu đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào đằng sau Bảo Nhi, ngữ khí sợ hãi nói: "A ha! Đó là quái vật gì vậy!"
Bảo Nhi cười duyên nói: "Ngươi dùng chiêu này gạt ta, thật sự là rất ngu ngốc, chiêu này ta năm tuổi đã biết rồi."
Lôi Đậu Đậu không biết phải làm sao, buồn rười rượi nói: "Tỷ khi dễ ta, tỷ lớn tuổi hơn ta, khí lực mạnh hơn ta, pháp lực cũng cao cường hơn ta."
Bảo Nhi cười nói: "Tốt thôi, ta mang ngươi về nhà, trong nhà nhà còn có một muội muội, tuổi không lớn hơn ngươi, nhưng ngươi gặp nó rồi, cũng vẫn bị khi phụ thôi! Có thể thấy tuổi tác không phải là vấn đề, là bản thân ngươi quá vô dụng thôi."
Lôi Đậu Đậu chu cái mỏ ra, đột nhiên vẻ mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc, chằm chằm nhìn vào đằng sau Bảo Nhi, cuồng quít kêu lên: "A! Tên gia hỏa kia đứng dậy rồi… ai ôi, đó là yêu quái gì vậy!"
Bảo Nhi cười khanh khanh: "Ngươi lại định lừa ta…" Nhưng đột nhiên cũng cảm thấy đằng sau có một trận hàn khí, lúc này mới quay đầu lại nhìn, không khỏi hô lên một tiếng kinh ngạc…
Chỉ thấy Jiarni vốn đang nằm liệt trên đất, đột nhiên ngọ nguậy đứng dậy. Hắn nắm chặt giọt hổ phách trong tay, bỗng nhiên dùng lực bóp vỡ, cái thứ gì đó đỏ tươi giống như giọt máu chảy ra, quả nhiên là một giọt máu!
Sắc mặt Jiarni bi thảm, đột nhiên ngẩng đầu nuốt trôi giọt máu tươi đó.
Sau đó, lại thấy sắc mặt mặt đột nhiên trở nên thống khổ, cơ nhục toàn thân vặn vẹo, đột nhiên "xoẹt xoẹt" vài tiếng, y phục toàn thân từng tấc nát vụn, lộ ra cơ nhục ở bên trong không ngừng bành trướng… cơ nhục bành trướng ra, khiến cho da thịt nứt ra, tức khắc toàn thân huyết nhục lẫn lộn.
Chỉ thấy cơ nhục toàn thân hắn không ngừng nhúc nhích, xương cốt kêu lách cách, giống như là rang đậu, thân người bỗng nhiên nhô cao lên hơn một mét! Hai cánh tay kéo dài ra, thõng xuống qua xương bánh chè! Sau khi lớp cơ nhục bên ngoài của toàn thân vỡ nứt, lại có lớp da mới nhanh chóng sinh trưởng. Lớp da mới cực kỳ thô ráp, ẩn hiện trên bề mặt lại có lông dài mọc ra.
Cả xương cốt trên mặt của Jiarni cũng bắt đầu biến hóa, ngũ quan vặn vẹo qua lại, trong thoáng chốc, tướng mạo đại biến…
Cuối cùng, chợt nghe thấy hắn đột nhiên rú dài một tiếng.
"Ầm" một tiếng, Bảo Nhi hô lên một tiếng "không hay", ôm Lôi Đậu Đậu vào trong lòng, lại nghe thấy khi Jiarni ngửa mặt lên trời gào rú, trong miệng có một đạo phong quyển phóng ra, lập tức khiến cho nóc phòng bị thổi bay! Khí lưu cuồng loạn thổi ra khắp nơi, thanh âm của Jiarni bén nhọn như cú đêm, toàn thân hắn ẩn ước phát ra từng tia yêu khí, một tầng hắc sắc khí diễm bồng bềnh quanh người.
Chỉ thấy lỗ chân lông trên dưới khắp người hắn đều chảy ra một dòng chất nhầy màu đen xanh biếc, trải khắp toàn thân. Nhìn vào thấy ác tâm thế nào thì có ác tâm thế ấy, khủng bố thế nào thì có khủng bố thế ấy.
Ngực Jiarni không ngừng phập phồng, đột nhiên quay đầu nhìn Bảo Nhi hai người, trong miệng phát một tiếng hú dài sắc nhọn, thân hình "vù" một tiếng, lao thẳng tới!
"Nhanh quá!" Bảo Nhi hô lên một tiếng kinh ngạc, thân hình lập tức né tránh. Lại nghe thấy một tiếng ầm, quái vật do Jiarni biến thành đã lao vào xe hơi, cả thùng xe đều bị hắn đập thành méo mó, cong veo. Quái vật lại thò hai cái trảo ra xé, đem hai tấm thép xé ra, chầm chậm từ trong chiếc xa biến hình bước ra, chòng chọc nhìn Bảo Nhi, lại gầm lên một tiếng tức giận, đột nhiên giơ tay điểm một cái, lập tức có một đạo kình khí sắc bén bắn ra, không ngờ lại phóng ra hai đạo phong đao!
Bảo Nhi ôm Lôi Đậu Đậu, thi triển Tiêu Dao bộ pháp, thong thả né tránh. Quái vật đó lại nhún người nhảy tới. Bảo Nhi nhìn hình dáng đáng sợ của hắn, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, thân hình duỗi thẳng nhảy vọt lên cao, triển khai Ngự Phong thuật xuyên phá nóc phòng bay lên, né ra thật xa.
Ai ngờ quái vật đó đột nhiên dùng lực mở rộng hai cánh tay, vài tiếng rắc rắc vang lên, đột nhiên hai mảng xương mọc ra, biến thành hai cánh… lập tức đập đập hai cái, bay thẳng lên trời, lao về phía Bảo Nhi.
Bảo Nhi kinh hô một tiếng, thân hình ở trong không trung tránh né tới lui. Quái vật đó nhe nanh múa vuốt, lại liên tiếp bắn ra đao phong, may mà pháp thuật của Bảo Nhi cao cường, thân pháp lại nhẹ nhàng, mới né tránh được toàn bộ.
Chỉ là Lôi Đậu Đậu ở trong lòng có phần lo lắng, nhịn không được cất tiếng nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp! Tỷ đánh nó đi! Pháp lực của tỷ mạnh hơn nó! Sao lại chỉ né tránh mà không đánh lại!!"
Không ngờ Bảo Nhi mặt mày lại mếu máo, hét lớn: "Không muốn không muốn! Ta không muốn đánh nó! Trên người nó đen đen nhớt nhớt, ghê chết đi được! Ta không muốn chạm vào nó!"
Lôi Đậu Đậu dở khóc dở cười: "Tỷ có pháp bảo hay phi kiếm không?"
Ai ngờ Bảo Nhi lại lắc đầu kiên quyết: "Không được không được, pháp bảo của ta chạm vào người hắn thì bẩn chết đi được!" Lời nói vừa dứt, lại cúi đầu né tránh hai đạo phong nhận.
Ngay lúc này, quái vật đó đánh lâu không được, đột nhiên thân thể cứng đờ giữa không trung, rồi ngửng đầu lên trời rống to ba tiếng.
Hắc sắc khí diễm trên toàn thân hắn lại một lần nữa bạo phát hơn gấp đôi, cả người giống như một ngọn lửa màu đen, giang rộng hai tay, vẻ mặt dữ tợn, yêu khí ngút trời, nhìn chằm chằm vào Bảo Nhi ở đằng xa.
"Hình như… không đúng…." Trong lòng Bảo Nhi sinh ra vài phần bất an.
Quả nhiên, chợt nghe thấy một tiếng nho nhỏ ở bên dưới vang đến, chợt thấy trên mặt đất, từng khối đất từ từ tách ra, mặt đất trong vòng mấy trăm mét đều mơ hồ rung động… giống như là có động đất vậy.
Trong tiếng ào ào, mặt đất không ngờ lại có từng thứ gì đó đen xì nhảy ra, dường như đang chậm chạp nhúc nhích trên mặt đất.
"Sư huynh"
"Long tử đại nhân",
"Kim Long sư huynh đại nhân anh minh thần võ",
"Ta, tiểu gia gọi ngươi, cho dù ngươi không chịu nói, ít nhất cũng phải có phản ứng chứ!!"
"Con mẹ nhà ngươi", con rồng thối tha nhà ngươi, còn không chịu nói, tiểu gia ta sẽ lột da ngươi làm quần áo! Rút gân ngươi làm thắt lưng!"
Sau một nén hương…
Thanh âm cầu khẩn vang lên: "Sư huynh, ta sai rồi! Xin đại nhân huynh hãy đại lượng, nói một câu đi!" sau đó thanh âm "kịch kịch kịch kịch" vang lên.
Bên ngoài lô đỉnh, thanh âm của kim long lạnh lùng truyền tới: "Làm gì thế!"
Thân thể Tiểu Lôi co thành một khối, ngồi trong lô đỉnh, cố gắng chống đỡ tam muội chân hỏa từ bốn phương tám hướng truyền tới, trong miệng cầu khẩn: "Hôm nay nói rằng chỉ thiêu hai thời thần, thời gian qua rồi, thả ta ra đi!"
"Hừ, tiên sư nói. Ngươi gàn bướng bất kham, từ hôm nay mỗi ngày thiêu thêm một canh giờ."
Tiểu Lôi cảm thấy đầu tóc đều cháy xém, cầu khẩu nói: "Lão gia hỏa hiện giờ không có ở đây, chúng ta lười biếng một chút cũng không ai biết đâu!"
Kim Long ở bên ngoài hừ lạnh một tiếng: "Thả ngươi ra để làm gì? Thả ngươi ra để ngươi lột da ta cho ngươi làm y phục sao? Hay là để ngươi rút gân ta làm thắt lưng?"
Tiểu Lôi không biết phải làm gì, hét lớn: "Được rồi, được rồi, ta sai rồi! Ta tự lột da ta, rút gân ta được chưa? Ôi! Ngươi không thả ta ra, ta có thể bị thiêu chết đấy! Đợi sư phụ tới, ta sớm đã bị đốt thành than đá rồi! Sư phụ nếu thấy ta biến thành than đá, nhất định rất tức giận, tới lúc đó nói không chừng sẽ lột da ngươi làm y phục, rút gân ngươi làm thắt lưng!"
Ở bên ngoài Kim Long vẫn lắc đầu: "Không được không được! Pháp lực của ngươi mạnh hơn ta, nếu thả ngươi ra, ta chạy trốn bằng cách nào? Sư phụ đã nói, lão nhân gia người chưa quay về, không thể thả ngươi ra! Ngươi yên tâm đi, sư phụ một canh giờ nữa sẽ quay về. Ngươi nhẫn nại thêm một chút đi."
Tiểu Lôi tức giận hét lớn: "Hồ thuyết bát đạo! Ngươi vào chịu đốt thử xem! Đây chính là tam muội chân hỏa đấy!
Mặc cho Tiểu Lôi ở bên trong kêu gào ầm ĩ, Kim Long vẫn không chịu mở miệng.
Tiểu Lôi mắt thấy mềm mỏng hay cứng rắn đều không được, trong lòng nghĩ ra một kế: "Con rồng này rất ngu ngốc, tốt nhất nghĩ ra biện pháp lừa hắn mở lò ra mới được. Hiện tại lão gia hỏa không có nhà, thừa dịp ta phải giành lấy cơ hội tốt này rồi chạy trốn!"
Một thoáng im lặng, trong lòng Kim Long không khỏi cảm thấy có chút kì quái, sao tên tiểu tử ở bên trong lại không ồn ào nữa?
Lại qua một khoảng thời gian nữa, đột nhiên nghe thấy bên trong lò truyền ra tiếng rên rỉ của Tiểu Lôi: "Ai ôi… chân ta bị thiêu cháy rồi…"
Kim Long nghe vậy cả kinh, nghĩ tới sự lợi hại của tam muội chân hỏa, tai nghe Tiểu Lôi kêu gào rất thê thảm, không khỏi có phần tin tưởng, vội vàng nói: sư đệ, ngươi nhẫn nại thêm một chút, chân bị thiêu cháy cũng không sao cả, đợi sư phụ quay về. Người sẽ dùng cây sen làm lại đôi chân mới… so với hai chân của Na Tra tam thái tử còn tốt hơn!"
Lại một lúc sau, bên trong nghe thấy tiếng kêu ai oán, hữu khí vô lực của Tiểu Lôi: "Ai da không hay rồi… tay ta cũng bị thiêu hỏng rồi…"
Kim Long lo lắng muôn phần: "Sư đệ cố chịu thêm một chút nữa, đợi sư phụ về, nối cho ngươi một đôi kim thủ là được mà…
Lại một lúc sau, bên trong Tiểu Lôi thét lên thảm thiết: "Ái da không hay rồi! Đầu ta cũng bị thiêu cháy rồi!!"
Lúc này Kim Long sợ đến chết khiếp!
Tứ chi bị thiêu cháy rồi còn có thể dùng tiên pháp làm lại thân thể, đầu mà bị cháy, sẽ không có biện pháp mọc lại a!
Trong lúc vội vã, lại không nghĩ tới, nếu đầu Tiểu Lôi bị thiêu cháy, thì sao Tiểu Lôi có thể lên tiếng được.
Kim Long không dám trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng chạy lại mở khoá mà Bồ Đề đã lưu lại, mở bát quái kim tỏa trên đỉnh lò. Tiểu Lôi ở bên trong nghe thấy khóa đã mở, hét lớn một tiếng, một quyền đánh tung cửa lò, thân hình đã lao ra ngoài.
Hắn từ trong lò nhảy ra, quanh người đều là tam muội chân hỏa màu vàng đang bốc cháy, quần áo toàn thân đã sớm rách nát, chỉ còn cái áo nghe nói là dùng mây chiều dệt thành là vẫn còn trên người. Hắn nhảy ra, nhìn Kim Long đang đứng ở bên cạnh, cười lớn: "Xuẩn long ơi, ngươi bị lừa rồi!"
Kim Long kinh hãi, hai tay tóm lấy Tiểu Lôi, Tiểu Lôi lắc mình né tránh, chỉ vào hắn cười nói: "Định!" Ngón tay bắn một đạo kim quang lên người Kim Long, lập tức không thể động đậy.
Tiểu Lôi nhìn Kim Long cứng đờ như tượng đất, cười nói: "Sư huynh ơi sư huynh, mấy năm nay cám ơn ngươi đã chiếu cố hầu hạ ta, ta muốn ăn cá Đông hải, tôm Nam hải, uống nước tuyết Tây sơn, vốn đều là cố ý làm khó lão gia hỏa đó, nhưng ngươi đều thoả mãn ta, trong lòng ta rất cảm kích nỗi khó nhọc của ngươi. Nhưng, ta phải đi, địa phương quỷ quái này một ngày ta cũng không muốn lưu lại thêm nữa!
Nói xong, vái Kim Long ba cái, cười to hai tiếng, chạy ra ngoài động phủ.
Hắn lúc này lòng hoa nở rộ, biết đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu Bồ Đề tổ sư quay về, bản thân muốn đi cũng không được! Hiện tại nếu chạy thoát, cho dù Bồ Đề tổ sư quay về, nhưng mà lão đã phát thệ một đời không ra khỏi Tà Nguyệt Tam Tinh động, cũng không thể tự thân đi bắt mình. Bằng vào bản lĩnh hiện tại của mình, trong thiên hạ, vị tất đã có người có bản lĩnh bắt hắn quay về!
Tiểu Lôi ra khỏi động, nhẹ nhàng giậm chân, lập tức cưỡi lên đám mây dưới chân vọt lên, người bay lên không trung, sau đó bay xuống hạ giới.
"Ba mươi ba tầng trời này, lão tử cũng không tới nữa!" Tiểu Lôi đắc ý thoát khốn, lòng hoa nở rộ, dưới ba mươi ba tầng trời, cuối cùng cùng tới nhân gian. Chỉ thấy thái dương ở góc trời chiếu lên thân mình, cảm giác ấm áp thân thiết, so với mỗi ngày đều bị tam muội chân hỏa thiêu đốt thì dễ chịu hơn nhiều…
Hắn phân biệt phương hướng, lập tức bay về phía Nam Đô. Lúc này pháp lực Tiểu Lôi thông thiên, Cân Đẩu Vân xuất ra, chính là thiên sơn vạn thủy, đang đằng vân giá vũ, đã bay tới địa giới Nam Đô, đột nhiên Tiểu Lôi hạ mây xuống, nhìn bốn phía, sắc mặt kì quái: "Hả! Yêu khí nặng quá!"
Một đôi Thông Thiên thần nhãn của hắn trải qua lò lửa luyện hóa, tuy không dám nói là Thiên lý nhãn, nhưng thần thông của Thiên nhãn thông này đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, phóng mắt nhìn, liền thấy trong không trung xa xa ở phía đông, mơ hồ có một vầng hắc sắc khí diễm, giống như là một hỏa cầu.
"À há, không nghĩ ra về đến nhà lại gặp ngay phải yêu quái… tiểu gia thuận tay diệt trừ ngươi luôn... Tiểu Lôi cười ha ha, triển khai thân pháp bay tới, nhưng khi bay tới gần, lập tức cảm thấy gặp phải khí thế bức nhân trước mặt, yêu khí ngút trời, vô cùng vô tận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook