Chí Tôn Triệu Hồi Sư
-
Chương 33: Tình thâm tận xương
Phượng Tôn tức giận đẩy nam nhân chướng mắt này ra, buông một câu: "Nữ nhân của ta, đương nhiên chính ta sẽ cứu, không cần ngươi nhắc."
Mặc Hiên bốc hỏa, phẫn nộ vô cùng, tựa như bảo bối mình quý trọng bị cướp mất vậy, trong lòng rất hụt hẫng.
Phượng Tôn đã nhảy xuống vực, vực thẳm sâu không thấy đáy, người nam nhân này nhảy xuống còn có đường sống, nhưng nếu là hắn nhảy xuống, chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt.
Tiểu nha đầu, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì bất trắc đâu đấy!
Mặc Nhiên cảm giác được gió bên tai càng lúc càng mạnh, chung quanh ngay cả một thứ để bám vào cũng không có, lần này nàng chết chắc rồi!
Gió điên cuồng thổi mạnh vào đôi mắt nàng, nàng miễn cưỡng híp mắt nhìn một thân ảnh màu trắng từ trên trời giáng xuống, ôm nàng vào trong lòng.
Cho dù đang ở hiểm cảnh, nhưng khi được hương hoa râm bụt thoang thoảng này bao lấy, Mặc Nhiên lại cảm thấy thập phần an tâm.
"Phượng sư thúc, ai bảo sư thúc xuống đây làm gì, sư thúc không biết rất nguy hiểm sao?"
Lúc này Phượng Tôn tăng thêm lực, ôm chặt người nàng, hận không thể dung nhập người nàng vào trong xương tủy. "Tiểu Nhiên Nhiên..."
"May mà ta bắt được ngươi." Trong mắt hắn tràn ngập ý cười cùng thỏa mãn, làm Mặc Nhiên hoàn toàn ngẩn cả người, hắn...
"Ôm chặt ta, sẽ không có việc gì đâu." Phượng Tôn ôm Mặc Nhiên bắt đầu vận công, sau đó lướt đi trên vách đá, nhưng lại không phát hiện, dưới vực thẳm lại là một hồ nước nhỏ.
"Ào ——" Hai người cứ như vậy rơi xuống nước, khiến bọt nước bắn tung tóe.
Cái mạng này, cuối cùng cũng nhặt về được, Mặc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc này, đột nhiên Phượng Tôn lạnh lùng nói: "Tiểu Nhiên Nhiên, mau lên bờ!" Sau đó hắn dùng sức toàn thân đẩy Mặc Nhiên lên bờ.
Lúc này, nàng nhìn thấy một con ma thú đen sì, trông như rắn mà lại không không phải rắn, như rồng mà cũng không phải rồng xuất hiện trên mặt hồ, nàng la lên: "Sư thúc, mau lên bờ nhanh!"
Nhưng đã không kịp nữa rồi, khi Phượng Tôn cảm giác nơi này có nguy hiểm thì đã đẩy Mặc Nhiên lên bờ, còn bản thân mình lại bỏ lỡ thời gian thoát đi tốt nhất.
Lúc này hắn đã bị một đại quái vật quấn lấy, không thể thoát thân.
Sau khi Phượng Tôn thấy được bộ dạng của đại quái vật này, sắc mặt dưới lớp mặt nạ càng ngày càng khó coi, hắn mở miệng: "Tiểu Nhiên Nhiên, nhanh lên, chạy càng xa càng tốt."
"Con độc giao này, cho dù là chí tôn, chỉ sợ cũng không chiến thắng được." Vừa nghe Phượng Tôn nói, Mặc Nhiên liền biết con độc giao này rất khó đối phó, nhưng nàng lại cắn chặt môi, không chịu đi.
Mà lúc này Phượng Tôn cũng lấy chiếc lưỡi hái đỏ như máu của hắn ra, vô số ánh sáng đỏ hiện lên, toàn bộ những tiểu độc giao bay tới đều bị hắn chém thành hai mảnh.
"Tiểu Nhiên Nhiên..."
Mặc Nhiên nói: "Chết cùng một chỗ với sư thúc cũng không mất mát gì." Hai mắt Mặc Nhiên đều đỏ au, tuy trận chiến như vậy nàng không giúp được gì, nhưng tuyệt đối sẽ không làm lính đào ngũ.
Nếu nàng muốn có cách, nhất định sẽ nghĩ ra.
"Ha ha! Không mất mát." Lúc này Phượng Tôn đột nhiên cười, ý chí chiến đấu toàn thân hắn tăng vọt, hắn không thể chết được, Tiểu Nhiên Nhiên cũng không thể chết.
Thực lực độc giao có thể so với chí tôn thì sao nào, hắn nhất định sẽ diệt trừ nó.
Thanh lưỡi hái đỏ như máu xoay tròn trên không trung, "Huyết sắc luân hồi."
"Giết cho ta ——" Sát khí bắn ra bốn phía, lúc này truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, độc giao khổng lồ vừa chịu phải đòn công kích liền vô cùng phẫn nộ, kêu gọi vô số tiểu độc giao xung phong liều chết phóng đến.
Trong hồ, Phượng Tôn không màng sống chết mà chém giết, muốn biến không thể thành có thể, bởi vì hắn còn có người phải bảo vệ.
Mặc Nhiên quan sát xung quanh, độc giao, độc giao, bên trong Vô thượng dược điển có ghi, loại độc giao này mang theo kịch độc.
Bất quá nơi nó sinh sống có một loại bạch long thảo, vừa lúc có thể khắc chế nó, trong đầu nàng dần hiện ra hình dáng bạch long thảo, sau đó tìm kiếm chung quanh nơi này.
Vốn dĩ Phượng sư thúc đã đại chiến một trận với ba lão bất tử, hiện giờ lại gặp một con độc giao có thực lực vượt xa hắn, căn bản sẽ không kiên trì được bao lâu.
Nàng nhất định phải nhanh chóng tìm được.
Không làm Mặc Nhiên thất vọng, quả nhiên nàng phát hiện phía sau một viên đá là một gốc cây màu trắng, nàng nhổ bạch long thảo lên, ép chất lỏng trong cây ra nhỏ vào thanh chủy thủ của mình.
Chờ sau khi làm xong hết thảy, Mặc Nhiên bắt đầu ẩn nấp hơi thở mình.
Sát thủ muốn giết chết mục tiêu đều phải học ẩn nấp, sau đó cho mục tiêu một đòn chí mạng.
Hiện giờ con độc giao này là mục tiêu của nàng, cho dù nó cường đại như thế nào, vì mạng sống, nàng phải liều một lần.
Mà Phượng Tôn đang bất phân thắng bại với độc giao trong hồ, độc giao cuồng bạo không thôi, toàn thân trên dưới đều mang theo kịch độc, nó mở to cái miệng rộng đỏ như máu của mình cắn xuống.
Phượng Tôn nghiêng người né tránh miệng nó, nhưng cái đuôi nó lại giống như tia chớp từ dưới nước tấn công đến.
"Bốp ——" Một tiếng vang lớn, thân ảnh màu trắng của Phượng Tôn bị đánh bay, máu tươi nhiễm đỏ một mảng quần áo hắn.
Lúc này, độc giao đuổi theo, muốn nuốt sống hắn.
Hai mắt Mặc Nhiên lóe lên một tia sáng lạnh, chính là lúc này! Thân hình nàng nhanh như cắt vọt lên, chủy thủ xuất vừa ra, mục tiêu chính là miệng độc giao.
Máu tươi màu lam phun ra, con độc giao gầm thét một tiếng tê tâm liệt phế, mở miệng nuốt cả người Mặc Nhiên vào.
"Tiểu Nhiên Nhiên ——" Sắc mặt Phượng Tôn tái nhợt, đôi con ngươi đen nhánh biến thành màu tím yêu mị.
Bạch y của hắn tung bay, lực lượng khủng bố chảy đầy kinh mạch hắn, so với lúc trước, hắn càng trở nên cường đại không thôi.
"A ha ha ——" Hắn lăng không mà đứng, rồi thê lương cười phá lên.
"Ngay lúc này, ta lại đột phá tới chí tôn. Nhưng Tiểu Nhiên Nhiên không còn ở đây, ta có đột phá cũng còn ý nghĩa gì nữa."
Quang mang khủng bố của huyết sát cứ thế lập loè, hắn lạnh lùng nhìn về phía độc giao, luôn miệng thét lên: "Trả Tiểu Nhiên Nhiên lại cho ta, trả lại cho ta ——!"
Lưỡi hái huyết sắc giống như tàn nguyệt trên trời, Phượng Tôn hoàn toàn không màng thương tích trên người mình, liều mạng đánh giết độc giao.
Lực phòng ngự của độc giao vô cùng mạnh, hắn cứ một đao rồi lại một đao chém vào thịt nó, muốn cứa ngang bụng con quái vật này.
Lúc này độc giao cũng cảm thấy người nam nhân trước mắt quá khủng bố, hoàn toàn liều mạng tấn công, hơn nữa lại đột phá tới chí tôn, nhưng nhân loại này lại muốn giết nó, đó là chuyện không có khả năng.
"Ầm ầm ầm ——"
Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, một thân bạch y vô trần, lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Máu tươi không ngừng tí tách rơi vào hồ nước trong suốt, Phượng Tôn cầm chặt huyết sát, lại vọt lên một lần nữa.
Cho dù chết, hắn cũng muốn giết súc sinh này, báo thù cho Nhiên Nhiên, sau đó hắn sẽ đi cùng nàng.
Từ nhất thời tò mò, sau đó biến thành yêu, hiện giờ lại bất tri bất giác phát hiện, cuộc đời hắn không thể thiếu nàng.
Một khi không có nàng, cuộc đời hắn còn ý nghĩa gì nữa!
Tình thâm tận xương, chỉ là chưa từng phát hiện.
"Ha ha —— Tiểu Nhiên Nhiên, chờ ta!" Phượng Tôn cười, cho dù chưa hiện ra dung mạo, nhưng nhất cử nhất động lại vô cùng phong hoa tuyệt đại, cử thế vô song.
Mặc Hiên bốc hỏa, phẫn nộ vô cùng, tựa như bảo bối mình quý trọng bị cướp mất vậy, trong lòng rất hụt hẫng.
Phượng Tôn đã nhảy xuống vực, vực thẳm sâu không thấy đáy, người nam nhân này nhảy xuống còn có đường sống, nhưng nếu là hắn nhảy xuống, chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt.
Tiểu nha đầu, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì bất trắc đâu đấy!
Mặc Nhiên cảm giác được gió bên tai càng lúc càng mạnh, chung quanh ngay cả một thứ để bám vào cũng không có, lần này nàng chết chắc rồi!
Gió điên cuồng thổi mạnh vào đôi mắt nàng, nàng miễn cưỡng híp mắt nhìn một thân ảnh màu trắng từ trên trời giáng xuống, ôm nàng vào trong lòng.
Cho dù đang ở hiểm cảnh, nhưng khi được hương hoa râm bụt thoang thoảng này bao lấy, Mặc Nhiên lại cảm thấy thập phần an tâm.
"Phượng sư thúc, ai bảo sư thúc xuống đây làm gì, sư thúc không biết rất nguy hiểm sao?"
Lúc này Phượng Tôn tăng thêm lực, ôm chặt người nàng, hận không thể dung nhập người nàng vào trong xương tủy. "Tiểu Nhiên Nhiên..."
"May mà ta bắt được ngươi." Trong mắt hắn tràn ngập ý cười cùng thỏa mãn, làm Mặc Nhiên hoàn toàn ngẩn cả người, hắn...
"Ôm chặt ta, sẽ không có việc gì đâu." Phượng Tôn ôm Mặc Nhiên bắt đầu vận công, sau đó lướt đi trên vách đá, nhưng lại không phát hiện, dưới vực thẳm lại là một hồ nước nhỏ.
"Ào ——" Hai người cứ như vậy rơi xuống nước, khiến bọt nước bắn tung tóe.
Cái mạng này, cuối cùng cũng nhặt về được, Mặc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc này, đột nhiên Phượng Tôn lạnh lùng nói: "Tiểu Nhiên Nhiên, mau lên bờ!" Sau đó hắn dùng sức toàn thân đẩy Mặc Nhiên lên bờ.
Lúc này, nàng nhìn thấy một con ma thú đen sì, trông như rắn mà lại không không phải rắn, như rồng mà cũng không phải rồng xuất hiện trên mặt hồ, nàng la lên: "Sư thúc, mau lên bờ nhanh!"
Nhưng đã không kịp nữa rồi, khi Phượng Tôn cảm giác nơi này có nguy hiểm thì đã đẩy Mặc Nhiên lên bờ, còn bản thân mình lại bỏ lỡ thời gian thoát đi tốt nhất.
Lúc này hắn đã bị một đại quái vật quấn lấy, không thể thoát thân.
Sau khi Phượng Tôn thấy được bộ dạng của đại quái vật này, sắc mặt dưới lớp mặt nạ càng ngày càng khó coi, hắn mở miệng: "Tiểu Nhiên Nhiên, nhanh lên, chạy càng xa càng tốt."
"Con độc giao này, cho dù là chí tôn, chỉ sợ cũng không chiến thắng được." Vừa nghe Phượng Tôn nói, Mặc Nhiên liền biết con độc giao này rất khó đối phó, nhưng nàng lại cắn chặt môi, không chịu đi.
Mà lúc này Phượng Tôn cũng lấy chiếc lưỡi hái đỏ như máu của hắn ra, vô số ánh sáng đỏ hiện lên, toàn bộ những tiểu độc giao bay tới đều bị hắn chém thành hai mảnh.
"Tiểu Nhiên Nhiên..."
Mặc Nhiên nói: "Chết cùng một chỗ với sư thúc cũng không mất mát gì." Hai mắt Mặc Nhiên đều đỏ au, tuy trận chiến như vậy nàng không giúp được gì, nhưng tuyệt đối sẽ không làm lính đào ngũ.
Nếu nàng muốn có cách, nhất định sẽ nghĩ ra.
"Ha ha! Không mất mát." Lúc này Phượng Tôn đột nhiên cười, ý chí chiến đấu toàn thân hắn tăng vọt, hắn không thể chết được, Tiểu Nhiên Nhiên cũng không thể chết.
Thực lực độc giao có thể so với chí tôn thì sao nào, hắn nhất định sẽ diệt trừ nó.
Thanh lưỡi hái đỏ như máu xoay tròn trên không trung, "Huyết sắc luân hồi."
"Giết cho ta ——" Sát khí bắn ra bốn phía, lúc này truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, độc giao khổng lồ vừa chịu phải đòn công kích liền vô cùng phẫn nộ, kêu gọi vô số tiểu độc giao xung phong liều chết phóng đến.
Trong hồ, Phượng Tôn không màng sống chết mà chém giết, muốn biến không thể thành có thể, bởi vì hắn còn có người phải bảo vệ.
Mặc Nhiên quan sát xung quanh, độc giao, độc giao, bên trong Vô thượng dược điển có ghi, loại độc giao này mang theo kịch độc.
Bất quá nơi nó sinh sống có một loại bạch long thảo, vừa lúc có thể khắc chế nó, trong đầu nàng dần hiện ra hình dáng bạch long thảo, sau đó tìm kiếm chung quanh nơi này.
Vốn dĩ Phượng sư thúc đã đại chiến một trận với ba lão bất tử, hiện giờ lại gặp một con độc giao có thực lực vượt xa hắn, căn bản sẽ không kiên trì được bao lâu.
Nàng nhất định phải nhanh chóng tìm được.
Không làm Mặc Nhiên thất vọng, quả nhiên nàng phát hiện phía sau một viên đá là một gốc cây màu trắng, nàng nhổ bạch long thảo lên, ép chất lỏng trong cây ra nhỏ vào thanh chủy thủ của mình.
Chờ sau khi làm xong hết thảy, Mặc Nhiên bắt đầu ẩn nấp hơi thở mình.
Sát thủ muốn giết chết mục tiêu đều phải học ẩn nấp, sau đó cho mục tiêu một đòn chí mạng.
Hiện giờ con độc giao này là mục tiêu của nàng, cho dù nó cường đại như thế nào, vì mạng sống, nàng phải liều một lần.
Mà Phượng Tôn đang bất phân thắng bại với độc giao trong hồ, độc giao cuồng bạo không thôi, toàn thân trên dưới đều mang theo kịch độc, nó mở to cái miệng rộng đỏ như máu của mình cắn xuống.
Phượng Tôn nghiêng người né tránh miệng nó, nhưng cái đuôi nó lại giống như tia chớp từ dưới nước tấn công đến.
"Bốp ——" Một tiếng vang lớn, thân ảnh màu trắng của Phượng Tôn bị đánh bay, máu tươi nhiễm đỏ một mảng quần áo hắn.
Lúc này, độc giao đuổi theo, muốn nuốt sống hắn.
Hai mắt Mặc Nhiên lóe lên một tia sáng lạnh, chính là lúc này! Thân hình nàng nhanh như cắt vọt lên, chủy thủ xuất vừa ra, mục tiêu chính là miệng độc giao.
Máu tươi màu lam phun ra, con độc giao gầm thét một tiếng tê tâm liệt phế, mở miệng nuốt cả người Mặc Nhiên vào.
"Tiểu Nhiên Nhiên ——" Sắc mặt Phượng Tôn tái nhợt, đôi con ngươi đen nhánh biến thành màu tím yêu mị.
Bạch y của hắn tung bay, lực lượng khủng bố chảy đầy kinh mạch hắn, so với lúc trước, hắn càng trở nên cường đại không thôi.
"A ha ha ——" Hắn lăng không mà đứng, rồi thê lương cười phá lên.
"Ngay lúc này, ta lại đột phá tới chí tôn. Nhưng Tiểu Nhiên Nhiên không còn ở đây, ta có đột phá cũng còn ý nghĩa gì nữa."
Quang mang khủng bố của huyết sát cứ thế lập loè, hắn lạnh lùng nhìn về phía độc giao, luôn miệng thét lên: "Trả Tiểu Nhiên Nhiên lại cho ta, trả lại cho ta ——!"
Lưỡi hái huyết sắc giống như tàn nguyệt trên trời, Phượng Tôn hoàn toàn không màng thương tích trên người mình, liều mạng đánh giết độc giao.
Lực phòng ngự của độc giao vô cùng mạnh, hắn cứ một đao rồi lại một đao chém vào thịt nó, muốn cứa ngang bụng con quái vật này.
Lúc này độc giao cũng cảm thấy người nam nhân trước mắt quá khủng bố, hoàn toàn liều mạng tấn công, hơn nữa lại đột phá tới chí tôn, nhưng nhân loại này lại muốn giết nó, đó là chuyện không có khả năng.
"Ầm ầm ầm ——"
Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, một thân bạch y vô trần, lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Máu tươi không ngừng tí tách rơi vào hồ nước trong suốt, Phượng Tôn cầm chặt huyết sát, lại vọt lên một lần nữa.
Cho dù chết, hắn cũng muốn giết súc sinh này, báo thù cho Nhiên Nhiên, sau đó hắn sẽ đi cùng nàng.
Từ nhất thời tò mò, sau đó biến thành yêu, hiện giờ lại bất tri bất giác phát hiện, cuộc đời hắn không thể thiếu nàng.
Một khi không có nàng, cuộc đời hắn còn ý nghĩa gì nữa!
Tình thâm tận xương, chỉ là chưa từng phát hiện.
"Ha ha —— Tiểu Nhiên Nhiên, chờ ta!" Phượng Tôn cười, cho dù chưa hiện ra dung mạo, nhưng nhất cử nhất động lại vô cùng phong hoa tuyệt đại, cử thế vô song.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook