Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Quyển 2 - Chương 64: Thiên lôi quỷ dị

Có một số việc khi đã xảy ra chắc chắn không có cách nào thay đổi được, giống như quyết định của Sở Thanh, vốn dĩ cô chỉ là muốn đến căn cứ thành phố A tìm cách nào có thể dễ dàng tiến thẳng đến thành phố B, nhưng không nghĩ thế mà lại gặp phải một đám người có mắt như mù, mà Sở Thanh trước giờ vẫn là kiểu người nếu có người nào chọc cô không vui, vậy dù phải đưa cả thế giới này theo cô cũng sẽ không tha cho kẻ đó. Cho nên hiện tại gia tộc họ Khổng nhất định sẽ bị tiêu diệt.

Dĩ nhiên, không phải Sở Thanh không nghĩ đến biện pháp là giải hòa, chỉ rất tiếc, lần này hành động của Dạ Lan  đã đắc tội lớn với Sở Thanh, cho nên đừng nói tới giải hòa, ngay cả muốn gặp mọi người cũng là một vấn đề lớn rồi.diendanlequydon

Tất nhiên Dạ Lan cũng từng nghĩ đến giải quyết bằng vũ lực, nhưng khi đối mặt với Sở Thanh, Mặc Phỉ, Cận Hi còn có Bạch Nha thời điểm liên thủ làm chết người, thì dù là kẻ mạnh như ông ta cũng không thể không lùi bước vì hoảng sợ. Dù sao bốn người này ở chung một chỗ còn không phải đã mạnh càng mạnh hơn sao.

“Sở Thanh, tới giờ Dạ Lan vẫn chưa chết tâm, chẳng lẽ ông ta thật sự không có não sao?”. Ông ta nghĩ Sở Thanh là ai, tát một cái rồi cho một quả táo ngọt là xong chuyện sao? Cận Hi cảm thấy ý nghĩ của Dạ Lan quá hoàn hảo hóa rồi, anh thực sự có chút không tiếp nhận nổi.

Thật ra ở điểm này Sở Thanh lại có thể hiểu một chút. “Dẫu sao cũng là con chó mà ông lão họ Khổng kia nuôi d.đ.l/q.đôn, dù thế nào cũng phải vì con cháu nhà họ Khổng mà suy nghĩ gánh vác khó khăn, nhất là chuyện lần này không chỉ có Khổng Phàm Vũ gây ra phiền toái, mà còn có một phần lớn trách nhiệm của ông ta.”

Thực ra mọi người ở đây đều hiểu, giữa Sở Thanh cùng Khổng Phàm Vũ vốn chỉ có chút không vừa mắt nhau, cũng sẽ không đến nỗi ngươi chết ta sống. Nhưng đầu tiên Dạ Lan muốn đánh lén, sau đó lại càng thêm vô sỉ đi hãm hại người khác, đoán chừng bất cứ ai có chút mặt mũi cũng sẽ không nhịn nổi.

Mà Sở Thanh còn  là gia chủ nhà họ Sở, vậy chuyện cái tát kia đâu phải nói bỏ qua là có thể bỏ qua, nếu Sở Thanh không không trực tiếp giải quyết người ngay chỗ này coi như đã nể mặt bọn họ lắm rồi.

Dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ đơn giản của những người đứng xem, còn suy nghĩ thật sự của Sở Thanh như thế nào, trái lại Dạ Lan hiểu rất rõ. Không phải Sở Thanh không muốn xử lí những người kia,dienđlqđ mà càng lúc mục đích của cô càng thêm rõ ràng, thứ cô muốn không chỉ là mạng sống của bọn họ, mà là phá hủy cả nhà họ Khổng.

Cũng chính bởi vì vậy, Dạ Lan mới cảm thấy Sở Thanh người này càng kinh khủng hơn, không nói một lời không chút biểu cảm khiến mọi người cho rằng cô chỉ muốn tìm ông cụ nhà họ Khổng nói chuyện một chút, nhưng thật ra cô đã động sát tâm. E rằng đến lúc Sở Thanh thật sự đến thành phố A, nhà họ Khổng liền trở thành lịch sử, nhưng Dạ Lan lại phát hiện bây giờ ông không có cách nào để ngăn cản đối phương.

Mặc dù Dạ Lan lợi hại, nhưng dù sao song quyền nan địch tứ thủ*, một mình ông đối phó với bên Sở Thanh ba người một thú cũng đã rất kinh người rồi, nếu mọi người thật sự dốc toàn lực đánh nhau, vậy thì chỉ có một kết quả, chính là phe mình toàn quân bị diệt!diendan.lquydo,n

(*Một mình thì không đánh lại được nhiều người)

Cho dù Dạ Lan không thích chí khí của người khác hạ thấp uy phong của bản thân, nhưng ông ta vẫn biết tự lượng sức mình, nếu không ông cụ Khổng cũng sẽ không giữ ông ta bên người nhiều năm như vậy, càng sẽ không để ông ta chăm sóc Khổng Phàm Vũ.

“Không thể phủ nhận, Sở Thanh cậu thật đúng là độc ác, một gia tộc lớn như vậy cậu nói lật đổ liền lật đổ, nếu như là tôi… thật đúng là chẳng nỡ.” Cận Hi vờ vịt nói, bởi vì khoảng thời gian này sống chung không tệ, sớm đã coi nhau là bạn bè, cho nên giữa bọn họ đùa giỡn những thứ vô hại này không có gì là quá đáng.

“Tôi độc ác?” Sở Thanh chau mày, khinh thường nhìn Cận Hi, lời lẽ càng thêm sắc bén: “Nói cho cùng anh có suy nghĩ gì còn cần tôi phải nói ra sao, nếu anh không bỏ được tôi có thể thu tay lại, dù sao đối với tôi mà nói, tôi không thể ở thành phố A  mãi, nếu thành phố A có lưu lại một cái phiền toái lớn gì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, anh nói xem có đúng không?”

Xem như cậu lợi hại!

Bây giờ Cận Hi coi như là thấy rõ rồi, Sở Thanh tuyệt đối không phải người tốt lành gì, ở đâu ra loại người tốt như dien,danlqd vậy, chỉ đùa chút thôi mà cũng ức hiếp anh ta như vậy!

Một nhóm người cứ vừa nói vừa cười đùa như vậy, khiến trong lòng Dạ Lan càng thêm khó chịu, lúc này ông ta thực sự rất muốn đem toàn bộ những người nào cản trở mình ra giết chết, sau đó hủy thi diệt tích, như vậy chẳng những khiến nhà họ Khổng mất đi một người thừa kế ưu tú, còn có thể vu khống là Cận Hi đã giết Sở Thanh, đến lúc ấy nhà họ Sở cùng nhà họ Cận chính là không chết không ngừng, thành phố A sẽ chính là thiên hạ của nhà họ Khổng.

Chuyện cả đời ông cụ Khổng hi vọng nhất chính là nhìn thấy nhà họ Khổng hưng thịnh, hi vọng nhà họ Khổng có thể trở thành một gia tộc độc đại* ở thành phố A,  nhưng dù là ông cụ Khổng từ tay trắng dựng nghiệp dđlqd, dù có bản lĩnh thế nào đi nữa, thì cũng không bù được uy danh mấy trăm năm của gia tộc, dù là cố gắng cho tới giờ thì chỉ cần nhà họ Cận ở thành phố A dậm chân một cái, vẫn có thể khiến cả thành phố A rung động!

(*Độc: duy nhất, đại: to lớn)

“Dạ thúc thúc, cứ như vậy, Sở Thanh là cái thá gì, cuồng vọng như vậy, coi như ở thành phố T cậu ta cũng có chút danh tiếng, nhưng đây là thành phố A, tại sao lại dám liều lĩnh ở chỗ này? Hừ! Dù là Cận Hi cũng không dám làm như thế trước tiểu thiếu gia, cậu ta lại có gan không cho mặt mũi như vậy!” Đến bây giờ Khổng Phàm Vũ hận nhất còn là cái thái độ không nóng không lạnh đó của Sở Thanh với anh ta!

Thất vọng, hiện tại Dạ Lan thực sự rất thất vọng, vốn cho rằng Khổng Phàm Vũ còn có chút đầu óc, nhưng bây giờ ông ta càng lúc càng hiểu sự lựa chọn của ông chủ, người không biết trời cao đất rộng như vậy, nếu thừa kế nhà họ Khổng, kết quả cuối cùng chỉ có thể là làm nhà họ Khổng dien.dlqd trực tiếp bị tiêu diệt!

“Còn muốn sống trở về thì tốt nhất hãy câm miệng, tôi là thủ hạ của ông nội cậu, nhưng không phải là thủ hạ của cậu, nếu như cậu làm xảy ra chuyện gì nguy hại đến nhà họ Khổng, tôi nghĩ nhất định ông chủ sẽ không chút do dự buông tha cậu!”. Thời ông cụ Khổng còn trẻ rất quyết đoán sát phạt, nhiều năm qua tính cách ấy vẫn không hề thay đổi, nếu như lúc này Khổng Phàm Vũ thật sự làm Sở Thanh ghét nhà họ Khổng hơn, như vậy bao công lao nuôi dạy thì cũng nhất định bị hi sinh. 

Nghe Dạ Lan nói, quả nhiên Khổng Phàm Vũ ngậm miệng, nhưng trong lòng lại càng căm hận nhiều hơn.

Hừ, coi như ông ta là thủ hạ của ông nội thì đã sao, chờ anh ta trở lại thành phố A nhất định sẽ đem toàn bộ chuyện ông ta làm nói cho ông nội, anh ta cũng không tin như vậy mà ông nội còn có thể bỏ qua cho ông ta! 

Khổng Phàm Vũ đoán không sai, ông cụ Khổng nhất định sẽ không bỏ qua cho cho những người khác, nhưng những người đó cũng không chỉ có Dạ Lan, mà còn anh ta!

Ngay từ lúc bắt đầu nếu không phải Khổng Phàm Vũ muốn đi tìm phiền toái, vậy thì Dạ Lan cũng sẽ không muốn động tay để khắc phục hậu quả, như vậy chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra. Mặc dù nói uy tín lâu năm của gia tộc họ Khổng cũng không phải được ưa thích, nhưng quả quyết không tới nông nỗi nhanh chóng bị tiêu diệt, hơn nữa dù muốn diệt trừ nhà họ Khổng, cũng cần có một lí do.

Mà bây giờ đứa cháu ông ta yêu thương nhất lại gấp gáp đưa lí do đến cho người ta, nếu như ông cụ Khổng biết chuyện này, không tìm anh ta liều mạng coi như không tệ rồi!

“Tiểu thiếu gia, tôi biết rõ cậu nhất định sẽ muốn nói cho ông chủ, nói thật cho cậu biết, tôi cũng không sợ cậu nói ra, bởi vì một khi ông chủ biết tất cả mọi thứ đều là bởi vì cậu ngang ngược càn rỡ nổi sắc tâm với cậu chủ nhà họ Sở, cậu nói xem, ông chủ sẽ trừng phạt ai?” Cho tới giờ Dạ Lan đều không phải là người sẽ vì người khác mà gánh chịu hậu quả hộ, cho nên có một số việc ông ta muốn nói rõ ràng, đừng tưởng rằng đứng trước mặt ông cụ Khổng nói vài lời, ông ta sẽ làm kẻ chịu tội thay cho anh ta!

Quả nhiên, vừa dứt lời, sắc mặt của Khổng Phàm Vũ liền trở nên khó coi, nếu Dạ Lan nói mấy lời này trước mặt ông nội,nhất định ông sẽ tin. Dù sao từ thời còn trẻ Dạ Lan đã đi theo ông nội, quan trọng nhất là, ông nội hiểu rất rõ tính tình của anh ta, chuyện như vậy anh ta tuyệt đối có thể làm được.

Thấy Khổng Phàm Vũ đã ngậm miệng, Dạ Lan lại rời tầm mắt lên người Sở Thanh.dien.dlqd

Khoảng thời gian này vì muốn giải quyết Sở Thanh, cho nên ông ta vẫn luôn quan sát cô, nhưng càng nhìn ông ta lại càng cảm thấy kinh hãi.

Trên thế giới này dù là ai cũng đều có vài thói quen đặc biệt. Chỉ cần tìm được những thói quen ấy, lợi dụng nó từ từ đến gần người kia, cứ như thế tự nhiên có thể có được sự tin cậy của đối phương. Mà thật ra thì lúc đầu không phải ông ta không nghĩ tới chuyện lấy được sự tin tưởng của Sở Thanh, sau đó đưa lên giường của thiếu gia, loại chuyện như vậy không phải ông ta chưa từng làm.

Thế nhưng thời điểm đối mặt với Sở Thanh ông ta lại phát hiện, người này không có sở thích cố định, cũng không có thói quen đặc biệt. Điều duy nhất có thể hình dung về cô, chính là với cái gì cũng thờ ơ, dù là Cận Hi cũng có thể nói hẳn ra là một mực lấy lòng Sở Thanh, vậy mà với anh Sở Thanh vẫn còn có chút ghét bỏ.

Người duy nhất có thể đến gần Sở Thanh có lẽ chỉ có người đàn ông gọi là Mặc Phỉ kia. Nhưng người đàn ông kia thế mà lại khiến ông ta không dám đến gần, bởi vì đôi mắt của anh thật quá đáng sợ, giống như bị anh nhìn một cái là hoàn toàn có thể bị nhìn thấu. Mặc dù Dạ Lan cũng không xác định đối phương có bản lĩnh đấy thật hay không, nhưng cảm giác sợ hãi theo bản năng thì ông ta không có cách nào khống chế.

“Sở Thanh, cậu có biết Dạ Lan vẫn luôn nhìn chòng chọc cậu không?” Mấy ngày nay Dạ Lan có vẻ vẫn luôn quan sát Sở Thanh, điểm này người xung quanh đều nhìn thấy rõ ràng, duy chỉ có Sở Thanh là có dáng vẻ giống như cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nói, căn bản là một mực làm như không thấy, đoán chừng hiện tại trong lòng Dạ Lan cũng đã sớm rất buồn bực rồi.

“Ông ta nhìn chằm chằm thì nhìn chằm chằm, có liên quan gì tới tôi?” Sở Thanh vẫn giữ nguyên bộ dạng không việc gì liên quan đến mình: “Chẳng lẽ ông ta nhìn chằm chằm thì tôi còn phải quay lại nhìn hay sao, cũng phải đẹp trai hơn người gì, anh có hứng thú nhưng tôi không có, nhìn nhiều đau mắt.”

Thật ra Dạ Lan không phải người trông khó nhìn, cũng được coi là một ông chú anh tuấn, thế nhưng ông ta lại để râu ria, khuôn mặt như vậy, đoán chừng người nào mắt không có vấn đi thích nam nhân thô kệ thờ Hán nhìn đều cảm thấy đau mắt. 

Cô nói xong, một lần nữa Cận Hi lại bị nghẹn lời. Anh chợt thấy hơi không muốn nói cùng Sở Thanh, một ngày mà bị chặn họng đến mấy lần thì sao cảm thấy thoải mái được!

“Sở Thanh! Tôi không có hứng thú với đàn ông, đối với đàn ông râu ria càng không có hứng thú, chẳng lẽ cậu thấy đau mắt còn tôi thì không cảm thấy sao?” Vì tức giận mà Cận Hi không khống chế âm lượng giọng nói, trong nhất thời, tầm mắt của tất cả mọi người đều chuyển đến trên người Cận Hi, tràn đầy quái dị.

“Khó trách Cận Hi chưa từng có bạn gái, thì ra là thích đàn ông.” Sau giây lát im lặng,dđlqd không biết người nào thốt ra một câu như vậy, ngay lập tức, ánh mắt mọi người dừng trên người Cận Hi, có đồng tình, có khinh bỉ, phức tạp khiến Cận Hi muốn giết người!

Nhưng đây là chuyện không cách nào giải quyết, ai bảo lúc nãy Cận Hi nói to đến thế, cái loại cảm giác giấu đầu hở đuôi ấy, chỉ cần là người có tai đều sẽ nghe được.

“Sở Thanh!” Nhìn Sở Thanh cười xấu xa, Cận Hi coi như đã hiểu, hóa ra vừa rồi Sở Thanh nói như vậy chính là tính toán để cho anh bị bêu xấu. Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

Mặc dù trong lòng thầm  mắng, nhưng tại nháy mắt ấy thấy trên mặt Sở Thanh nở nụ cười, không biết vì sao, trong tâm anh lại có cảm giác vui vẻ, nhưng ngay lập tức lại sầm mặt, anh rõ ràng không thích đàn ông, nhưng tại sao thời điểm nhìn Sở Thanh sẽ có cảm giác không thể nói rõ?

Chẳng lẽ là vừa thấy đã yêu?

Không thể nào! Anh đều từng thấy đàn ông hay phụ nữ xinh đẹp hơn nữa, không một ai có thể làm anh động lòng, nếu không bây giờ anh cũng sẽ không phải một thân một mình! Nếu nói Sở Thanh có ưu điểm gì đó, thật sự không thể tìm được, điểm duy nhất khác người chính là miệng lưỡi của cậu tương đối sắc bén, có thể làm anh nghẹn họng sửng sốt một lúc.

Chỉ có điều Cận Hi cũng không biết, trên thế giới này tồn tại một loại người gọi là thích M, hơn nữa vô cùng không may, anh - Cận Hi chính là thích M!

(Thích M là thích bị ngược ấy ^^)

“Chớ quấy rầy!” Đang lúc Cận Hi mất hồn, Sở Thanh chợt mở miệng, 

Quả nhiên, ngay sau đó, tất cả mọi người nghe được tiếng sấm đùng đoàng, nhưng bầu trời lại là một mảnh sáng trưng, không có một chút xíu mây đen nào.

“Trời muốn mưa sao?” Không ít người cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó bị mặt trời to lớn kia chói cho đau mắt  Ặc, đây chính là dương vũ* khó hiểu trong truyền thuyết sao? Cũng không đúng, chưa từng nghe nói qua dương vũ có thể có tiếng sấm cuồn cuộn như vậy.

(* Dương: mặt trời, Vũ: mưa, hiểu kiểu như là trời không có mây mà lại mưa được í)

“Không phải, hình như là…”Nói đến chỗ này, Sở Thanh hơi nhăn mày lại, trong mắt có chút không hiểu, mới vừa rồi đúng là tiếng sấm, nhưng cũng không phải tiếng sấm bình thường. Cái loại sấm mang theo chút uy lực đó không phải thường gặp, nhưng Sở Thanh lại đã gặp rất nhiều lần ¬--- Lôi kiếp!

Không sai, chính là lôi kiếp xuất hiện sau khi tu sĩ độ kiếp xong. Sở Thanh đã từng trải qua chín mươi chín Thiên kiếp, tự nhiên có thể cảm nhận được đây không phải sấm sét bình thường, mà là lôi kiếp.

Có điều trong thế giới này hình như không tồn tại tu sĩ, mà cũng không có yêu quái, làm sao có thể dẫn phát thiên kiếp.  Mặc dù ở đây có không ít thú biến dị, nhưng dienđanlequydon bọn chúng cũng sống thuận theo luật trời, không phải làm chuyện trái nghịch gì, dĩ nhiên không thể đưa thiên kiếp tới.

Hơn nữa Sở Thanh có thể cảm giác uy lực lôi điện của thiên kiếp kia không lớn, dường như mục tiêu của nó đang chậm rãi nổi lên ở bên trong, một khi mục tiêu của nó xuất hiện, có thể sẽ là một sự công kích mang tính hủy diệt.

Đây càng là điểm không hợp lí, mặc dù nói rằng thiên kiếp có thể tiêu diệt hết mọi điều trái với lẽ trời, nhưng hầu hết 

“Tiếng sấm vừa rồi có vấn đề gì?” Giọng nói của Mặc Phỉ vang lên trong đầu Sở Thanh. Vừa rồi sau khi tiếng sấm vang lên, hình như Sở Thanh có chút gì đó không đúng lắm, vậy nhất định là tiếng sấm đó có vấn đề. Nhưng nếu quả thật có chuyện lớn gì thì Sở Thanh cũng sẽ không chỉ cau mày mà không có hành động gì như thế này.

“Cái đó… phải là lôi kiếp… nhưng mà tôi lại vẫn không thể xác định hoàn toàn được.” Sở Thanh lắc đầu, ý là mình không có cách nào xác định thuộc tính của tiếng sấm kia, chỉ có thể từ từ cảm thụ lôi điện đó có thể gây thương tổn với bọn họ hay không, kết quả là không thể, mục tiêu của lôi cột lôi điện này cũng không phải là bọn họ.

Nhưng chẳng biết vì sao Sở Thanh không vì thế mà yên lòng, ngược lại cảm thấy càng lo lắng hơn. Mục tiêu của thiên kiếp chính xác không phải cô, nhưng dường như lại có mối quan hệ sâu xa bên trong, mà điều làm cô buồn bực là, vừa rồi cô bấm ngón tay tính toán tương lai cũng chỉ thấy một mảnh mông lung, thậm chí của Mặc Phỉ cũng không thấy rõ ràng.

Con người không thể đoán được vận mệnh của chính mình là điều ai ai cũng biết, nhưng vì Sở Thanh có thiên phú dị bẩm, cho nên dù đoán không rõ rệt, nhưng vẫn có thể thấy một xíu tương lai của mình. Mà cô kết hợp với kết quả của những người bên cạnh, tự nhiên có thể xác thực được những chuyện về sau. Nhưng lần này, dù là tương lai của cô hay của Mặc Phỉ đều là một đống hỗn độn, căn bản chẳng nhìn ra cái gì, làm cô không lo lắng cũng không được.

“Không có chuyện gì chứ?” Nhìn Sở Thanh càng nhíu chặt lông mày, Mặc Phỉ cũng cảm thấy hơi lo lắng.

“Không, không có việc gì, ít nhất chúng ta sẽ không có chuyện gì.” Nhưng những con người hay sự vật liên quan đến bọn họ thì không tốt lắm, điểm này Sở Thanh lại không nói ra, bởi vì ở nơi này Mặc Phỉ cũng không có người thân thiết nào, mà Sở Thanh tin tưởng bạn bè của cô dù gặp nguy hiểm gì cũng có thể biến dữ hóa lành.

Cứ như vậy, giữa trưa, sau khi ăn xong và nghỉ ngơi, đoàn người lại lên đường. Hai đội nhân mã thương lượng rồi quyết định sẽ đi một thôn lân cận để qua đêm. Mặc dù nơi này thuộc d.dan.l.q.d năm huyện ngoại thành thành phố A, nhưng dân số lại ít hơn nhiều so với nội thành, tìm một thôn tách biệt như vậy để nghỉ ngơi cũng sẽ không có nguy hiểm gì. Đương nhiên, những chuyện này nên làm xong trước khi trời tối hẳn, như vậy mới dư dả thời gian đi giải quyết những khả năng xuất hiện tang thi, vì dù sao ở mạt thế tang thi có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Sau khi thương lượng nửa ngày, mọi người quyết định đi thôn lân cận Dương gia, là nơi muốn tới thành phố A sẽ phải đi qua. Hơn nữa nghe nói thôn Dương gia không có nhiều thôn xóm xung quanh, nói như vậy tức là số lượng tang thi phải đối mặt sẽ không nhiều, mà thôn Dương gia còn là một thôn lớn, như vậy mọi người mới có thể thu thập được một chút thức ăn.

“Thôn Dương gia?” Nghe được cái tên này, Sở Thanh nhíu nhíu mày. Hình như trong kí ức có thứ gì đó mơ mơ hồ hồ, có ấn tượng, nhưng lại không nhớ rõ, Sở Thanh cũng không thích cảm giác như vậy.

Sau vài lần cố gắng mà vẫn không thể nhớ ra, Sở Thanh lựa chọn từ bỏ, có lẽ nhìn thấy nơi đó rồi sẽ nhớ ra được thôi.

Cứ như thế, đoàn người di chuyện không tính là thuận lợi. Có lẽ bởi vì đến gần thôn, cho nên hình như động vật biến dị nhiều hơn, nhưng đại đa số lại bị Sở Thanh giải quyết, về phần thịt còn lại được cô đặt trong một cái túi lớn, dùng dị năng hệ thủy bao bọc lại. Mặc dù nói hệ thủy không mạnh bằng hệ băng, nhưng lúc này vẫn có thể lưu trữ lương thực rất tốt, ít nhất vào buổi tối khi đến thôn đoán chừng không cần lo lắng chỗ thịt kia bị thối vì thời tiết.

Cuối cùng, khi chân trời đã nhuộm kín một màu hồng rực cũng là lúc cả đoàn tới thôn Dương gia. Nhìn cảnh thôn tan hoang đổ nát, trong lòng mọi người đều có chút khó chịu. Vốn dĩ đây cũng là một thôn phồn thịnh, bởi vì chỗ này chính là đoạn giao thông quan trọng đi thành phố A. Mặc dù không phát triển thành xã, nhưng vẫn có không ít thương nhân ở chỗ này. Có điều bây giờ nhìn khung cảnh tan hoang này, thật giống như sự phồn vinh kia chưa từng tồn tại.

“Nơi này là…” Sở Thanh đè huyệt thái dương của mình, có cảm giác quen thuộc không thể diễn tả, có ám hiệu nhưng lại không biết từ đâu tới.

Chợt nhìn từ trong thôn tang thi từ từ lắc lư đi ra, sắc mặt Sở Thanh trở nên khó coi. Bây giờ thì cô đã biết sao lại có cảm giác kia rồi, bởi vì đó vốn là trí nhớ của Sở Thanh. Mặc dù thôn này không quá lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, sau lại có tin đồn nơi này xuất hiện tang thi cao cấp, khi đó Sở Thanh cùng một số người có đến đây, không biết vì sao nơi này lại bị niêm cấm, đợi đến lúc mọi người vào trong mới phát hiện toàn bộ  hơn bảy trăm miệng ăn đều đã biến thành tang thi, cũng vì bị ảnh hưởng bởi năng lượng nào đó mà biến thành tang thi cao cấp. Khi ấy những căn cứ khác đi cùng chỉ có vài người trở về.

Mà căn cứ của Sở Thanh cũng nhờ có cô, Lục Thần còn có Cận Hi ba người liều chết phá vòng vây mới có thể thoát ra, nhưng trong đó vẫn có không ít người bị thương nặng. Cho nên bây giờ Sở Thanh mới có thể ấn tượng với nơi này như vậy.

Mặc dù hôm nay không giống như trong trí nhớ, nhưng lúc này bọn họ mới chỉ có ba mươi, bốn mươi người, đối mặt với khoảng ngàn tên tang thi cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa trong đó còn có cả người bình thường cùng dị năng giả hệ không gian không có d.d/l,q.d lực công kích. 

“Chúng ta đi mau!”. Sở Thanh biết nơi này không nên ở lâu, dùng dị năng quá mức cũng sẽ có nguy hiểm, cho nên lúc này hành động chính xác nhất chính là lập tức chạy đi!

“Hừ! Không phải là mấy con tang thi thôi sao, sợ bọn chúng phải không? Thứ hèn nhát!”. Dứt lời, Khổng Phàm Vũ dẫn đầu xông vào thôn, muốn thu thập hết đống tang thi này.

Mà dĩ nhiên người bị mắng là hèn nhát không cam lòng, nhìn Sở Thanh một cái, rồi cùng Khổng Phàm Vũ xông lên. Cũng chỉ là một tên mặt trắng vô dụng mà thôi, dù có dị năng lợi hại, nhưng cũng chẳng chịu nổi dị năng cấp bậc thấp, thế mà bọn họ lại bị mắng là người yếu đuối, làm sao có thể can tâm!

Ngu xuẩn! Sở Thanh thấy hành động của đám người đó, lúc này cô đã không muốn cùng những người đó đi cùng đường rồi, phải lập tức rời đi. Loại người không có não như thế chỉ biết hấp tấp nóng vội!

Chỉ là lúc này hiển nhiên tất cả tang thi trong thôn  đã bị kinh động, Sở Thanh muốn rời khỏi cũng không kịp, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ một tiếng, kiên quyết không ra tay, đã có người đi tìm chết như vậy cũng tốt lắm, điều kiện tiên quyết là chỉ cần ở đây không nguy hiểm đến cô, tuyệt đối cô sẽ không ra tay.

Có lẽ do hấp thu toàn bộ năng lượng của thần điện Nữ Oa trong người, nên dù hôm nay Sở Thanh không thể hiện thực lực thật, nhưng riêng khí thế trên người quả thật đã làm đối phương cảm thấy sợ hãi, thậm chí là những con tang thi không có đối thủ kia.

“A Thanh, không ra tay sao?” Nhìn Sở Thanh tránh ở một bên, hoàn toàn không có dự định đi lên, Mặc Phỉ chợt hiểu suy nghĩ của cô, trong lòng thở dài một tiếng. Xem ra Sở Thanh thật sự bị chọc giận, nếu không làm sao có thể thấy chết mà không cứu?

“Tôi đã nói rồi,  mau chóng rời khỏi nơi này, bọn họ cảm thấy rời đi là đồ hèn nhát còn gì, như vậy tôi liền đứng đây nhìn bọn họ làm anh hùng là được rồi!”. Giọng Sở Thanh hết sức khinh thường, chỉ là mọi người đều hiểu ý Sở Thanh nói là gì, sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ.

Nhất thời vì thể diện mà đem chính mình cuốn vào vòng chiến, căn bản chính là hành động ngu xuẩn. Khổng Phàm Vũ vốn ngu xuẩn thì thôi, nhưng bọn họ thế mà cũng trúng kế khích tướng cùng với anh ta cùng nhau ngu xuẩn, quả thật là sai lầm! d.dlqd

Nhìn vẻ mặt mọi người tràn đầy xấu hổ, Sở Thanh rốt cuộc hài lòng. Thật ra cô không phải người nhiều chuyện, nhưng đối với việc lời cảnh cáo của mình không được để ý tới thì trong lòng vẫn sẽ thấy vô cùng khó chịu!

“A Thanh, để tôi đi.” Mặc Phỉ biết năng lượng trong cơ thể cô không ổn định, cho nên hiện tại không để cho cô động thủ là tốt nhất.

“Không sao, chỉ cần không dùng dị năng sẽ không có chuyện gì.” Nhìn những tên tang thi thứ cấp xung quanh, trong mắt Sở Thanh lóe lên khinh thường. Mặc dù số lượng không ít, nhưng chất lượng quá kém, vừa rồi là cô bị trí nhớ ảnh hưởng, cho rằng tang thi nơi này rất lợi hại, lại quên mất lúc đó là thời kì sau của mạt thế, còn bây giờ mới chỉ là thời kì đầu. “Đừng quên, bản lĩnh của tôi không tồi.”

Đâu chỉ không tồi, mà là mạnh đến trời cũng không địch nổi được chưa!?

Những người nào đã biết bản lĩnh của Sở Thanh khi nhớ lại đều sẽ có cảm giác toàn thân lạnh lẽo. Ngộ nhỡ Sở Thanh có ý tưởng đánh bọn họ một trận, đoán chừng tất cả mọi người sẽ mất mạng, bọn họ đã sớm được chứng kiến bản lĩnh của cô rồi.

“Vậy thì tốt, chính cô cẩn thận.” Dứt lời, Mặc Phỉ đã dẫn đầu động thủ. Lúc này tang thi bị giết càng nhiều, như vậy Sở Thanh càng không phải xuất nhiều lực. Nhưng thế không có nghĩa là anh khinh thường Sở Thanh, mà hiện tại nếu Sở Thanh có thể ít động thủ, không động thủ là tốt nhất. Sau cùng thì cũng không ai có thể xác định Sở Thanh chỉ dùng công phu quyền cước của mình có làm năng lượng trong cơ thể cắn trả hay không.

Sở Thanh gật đầu một cái, cũng không để ý nhiều, theo sát Mặc Phỉ bắt đầu săn giết tang thi. Mới bắt đầu một nhóm khoảng dưới trăm con bị hai người vây kích đã không một tiếng động ngã trên mặt đất, không phải bị đốt thành than, cũng là bị chặt rớt đầu, tình trạng thảm như vậy cùng luyện ngục trần gian chẳng có gì khác nhau. Mặc dù mọi người không dưới một lần xem Sở Thanh ra tay xử lí thú biến dị, nhưng chưa từng chứng kiến thời điểm cô điên cuồng chém giết như vậy, dù là Cận Hi cũng chỉ từng xem cô giết người một lần.

Sở Thanh như vậy càng làm Dạ Lan thêm kiêng kỵ, bởi vì ông ta thấy được hưng phấn trong mắt Sở Thanh, còn có khóe miệng cong cong thành một đường.

Cô —— đang hưởng thụ chém giết, ở trong mắt cô đây chính là một bữa tiệc giết chóc lớn, nhìn từng con tang thi chất dưới chân, trong mắt Sở Thanh lóe lên sự hưng phấn, sau đó tốc độ giết lại tăng thêm mấy phần, khiến trong lòng Dạ Lan lạnh lẽo. d.danlqd

Mặc dù thời còn trẻ cũng thường giết người, nhưng lại chưa từng giống như Sở Thanh lúc này,thực sự coi tàn sát như một niềm vui thích.

“Tiếp tục!”. Nhìn nhóm tang thi thứ hai xuất hiện, rõ ràng Sở Thanh lại hưng phấn hơn chút, quả nhiên là lâu chưa dính đến máu tanh, khó có được một lần chém giết lại làm cô hưng phấn như vậy.

“Được!”. Mặc Phỉ không nói nhiều, chỉ nói một từ liền tiến lên cạnh Sở Thanh, tiếp tục săn giết tang thi phía trước.

Người xung quanh nhìn hai người vẻ đại sát tứ phương, hoàn toàn chết lặng, mà Dạ Lan cũng càng nhìn càng kinh hãi, ông ta rõ ràng cảm thấy những tang thi này so với những con vừa nãy đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng hai người lại không vì thế mà giảm bớt tốc độ của mình, ngược lại còn tăng nhạnh hơn nhiều, tay áo màu trắng trên người Sở Thanh đã bị máu đen nhuộm một mảng lớn, thậm chí trên khuôn mặt trắng nõn cũng dính rất nhiều vệt máu đen, nhưng cô lại làm như không biết gì mà tiếp tục chém giết.

“Thật… Thật đáng sợ…” Giờ khắc này, trong mắt mọi người nhìn Sở Thanh cùng Mặc Phỉ đều mang kiêng kỵ, thì ra hai người họ mạnh như vậy, vốn cho rằng bọn họ chỉ mạnh hơn so với người bình thường một chút, nhưng bây giờ xem ra là mạnh hơn rất nhiều, chẳng những mạnh hơn nhiều, còn máu tanh như vậy, thật sự quá khủng khiếp!

“Yên tâm, Sở Thanh không phải người tùy ý tổn thương người khác, chỉ cần chúng ta không có ý hại cậu ấy, như vậy cậu ấy cũng sẽ không làm hại chúng ta.” Hiện tại Cận Hi đã hiểu đạo lí này rất rõ ràng, Sở Thanh là người lười phải so đo mọi chuyện, chỉ cần d.d/l/q/d không xúc phạm ranh giới cuối cùng của cậu, mặc kệ là chuyện gì, cậu sẽ đều không so đo.

Dĩ nhiên, Sở Thanh không nghe bọn họ nói những lời này, dù có nghe thấy đoán rằng cũng sẽ không để ý, dù sao lời Cận Hi nói là sự thật, chỉ cần không động đến ranh giới cuối cùng của cô, vậy cô cũng thật sự lười phải để ý, dù sao Sở Thanh đúng là không quan tâm cái gì không liên quan đến mình.

Thời gian chém giết càng ngày càng dài, xác chết trên mặt đất càng ngày càng nhiều, Khổng Phàm Vũ cũng càng ngày càng cảm thấy kinh sợ, vốn cho rằng Sở Thanh chẳng qua chỉ là một người có dáng dấp đẹp mắt, là bình hoa không có ích lợi gì, mặc dù tại thời điểm thấy cô giết chết thú biến dị trong lòng cũng thay đổi cái nhìn một chút, nhưng cũng không quá để ý, mà bây giờ anh ta nhìn lần chém giết này mới biết Sở Thanh kinh khủng đến cỡ nào.

Lúc này Khổng Phàm Vũ đã hơi hối hận, sớm biết vượt tường sẽ kinh khủng như vậy, lúc bắt đầu anh ta cũng sẽ không đi trêu chọc cái người điên này rồi! Trên cái thế giới này có vài người không phải là chỗ anh ta có thể trêu chọc nổi, mặc dù anh ta biết rồi, nhưng đã trải qua một loại dạy dỗ máu tanh, hiểu được rằng Sở Thanh sẽ không bỏ qua cho anh ta, cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Khổng, điểm nhận thức này khiến Khổng Phàm Vũ cảm thấy sợ hãi khác thường.

“Dạ thúc thúc…” Bây giờ người Khổng Phàm Vũ dựa vào cũng chỉ có Dạ Lan, anh ta biết Dạ Lan là người ông nội coi trọng nhất, có Dạ Lan làm người trung gian nói giúp mấy câu, không chừng ông nội còn có thể tha cho anh ta.

Chỉ là Khổng Phàm Vũ suy nghĩ chuyện này quá tốt rồi, hôm nay không còn là việc ông cụ nhà họ Khổng có trách tội anh ta hay không, mà là Sở Thanh có thể bỏ qua cho nhà họ Khổng hay không, dù là tới bây giờ Khổng Phàm Vũ vẫn còn không hiểu rõ đạo lý này.

Rốt cuộc, vào thời điểm nhóm tang thi cuối cùng xuất hiện, hai mắt Sở Thanh sáng lấp lánh, bởi vì cô cảm thấy những con tang thi này là T1!

Trong ánh mắt kinh dị của mọi người Sở Thanh thu lại chủy thủ (dao găm) trong tay, còn chưa có ai hiểu chuyện gì xảy ra, Sở Thanh đeo một bao tay da màu đen vào tay trái, hưng phấn nhìn tang thi từ từ tiến tới.

Mà sau khi Mặc Phỉ nhìn loạt hành động này, cả người đều cảm thấy không tốt!

Đương nhiên anh biết tại sao Sở Thanh hưng phấn như vậy, bởi vì sau khi tang thi tiến hóa đến T1 thì trong đầu sẽ có tinh hạch, tác dụng tinh hạch này và tinh hạch của thú biến dị cũng không khác nhau lắm, nhưng lại càng được người sử dụng tốt hơn, mà đám tang thi trước mặt trong mắt Sở Thanh chính là hàng đống tinh hạch!

Mặc dù Mặc Phỉ biết nguyên do, nhưng nhìn cảnh tượng sau đó lại vẫn cảm thấy buồn nôn, dù sao đem tay gì gì đó cắm vào óc tang thi thì Mặc Phỉ thấy không tiếp nhận nổi! d.d.l.q.don

Nhưng Sở Thanh không để ý đến suy nghĩ của Mặc Phỉ, bây giờ sắc trời càng ngày càng tối, hơn nữa trên trời sấm cũng càng ngày càng rõ ràng, một khi trời tối hẳn, ngộ nhỡ có mưa, vậy âm khí sẽ làm tang thi thay đổi càng thêm lợi hại, đến lúc đó tất cả người ở đây hoàn toàn không đối phó được với T1.

Cho nên kế tiếp mọi người đều thấy cảnh tượng làm bọn họ nôn mửa, chỉ thấy cái tay mang bao da đen của Sở Thanh mỗi lần đều từ mi tâm của tang thi xuyên qua, lúc sau tang thi sẽ ngã xuống đất, làm rất gọn gàng, nhưng gọn gàng thế nào cũng thể thay đổi sự thật cô lấy tay đâm chết tang thi!

“Thật là ít…” Sở Thanh lẩm bẩm cười, trong giọng nói còn có chút buồn bực, vốn cho rằng đám tang thi này sẽ đều có tinh hạch, nhưng không ngờ phân nửa trong số đó lại không có, dù là có thì năng lượng bên trong cũng không phải quá nhiều, điều này làm Sở Thanh cảm thấy rất buồn bực.

Mà một bên còn lại là Mặc Phỉ hung hăng co giật khóe miệng, nếu để cho người khác biết được Sở Thanh đang than thở cái gì lại không chắc chắn sẽ làm người ta ngất xỉu đi? Cô tưởng chỗ tinh hạch ấy dễ lấy được sao!

Chỉ là trận đánh này đã hoàn toàn kết thúc trước khi trời tối, điều này khiến mọi người cảm thấy rất hài lòng, sau đó tìm được mấy gian phòng nhìn thuận mắt mọi người mới chuẩn bị thu thập một chút cho lúc sau lên đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương