Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
-
Quyển 2 - Chương 62-4: Máu Nữ Oa, Bổ Thiên Thạch (4)
“Hôm nay có bữa trưa rồi.” Nhìn những con thú biến dị kia, Mặc Phỉ chợt lên tiếng, trong ánh mắt mang theo một tia thiết tha. Thật ra những thứ này không phải không thể ăn, có điều cần xử lí một chút, nếu không sẽ chẳng khác gì một loại độc chết người.
“Có thể ăn thú biến dị?” Vẫn là lần đầu Sở Thanh nghe nói ăn được thứ này, ngay cả Hoàng Á Lê cũng chưa từng đề cập đến, chỉ là cô cũng không có nói không thể ăn, nói cách khác từ xưa tới nay chưa có ai biết có ăn được thú biến dị hay không?
Mặc Phỉ gật đầu một cái: “Ừ, thứ này thật sự ăn được, chỉ cần xử lí đúng cách.”
Nghe xong câu này, Sở Thanh nhíu mày, ngay lúc một con thú biến dị xuất hiện cô đã vượt lên trước xông tới chỗ nó, những dị năng giả khác đang muốn giúp một tay lại bị Mặc Phỉ cản lại: “Không cần phải giúp, thực lực dien. Đlqđ của A Thanh không tệ, một mình cô ấy cũng có thể giải quyết, mọi người đứng nhìn là được.”
Dọc đường đi chứng kiến Sở Thanh chiến đấu đều khiến Mặc Phỉ hoa mắt chóng mặt, cho nên với trường hợp nhỏ như này anh hoàn toàn không cho rằng Sở Thanh không giải quyết được, hơn nữa… hình như thịt rắn có vẻ ăn rất ngon.
Không sai, trước mặt Sở Thanh lúc này là một con Cự Mãng biến dị, thân dài hơn mười thước, thân thể thô nhám to như thùng nước khoanh một vòng đã có thể chặn hết đường lui, mà nhìn Sở Thanh lại có vẻ hoàn toàn không để ý, trong mắt cô đây chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi, căn bản không cần phải để ý, nhưng nếu Mặc Phỉ đã nói là đồ ăn tốt, vậy thì không thể làm hỏng thịt Cự Mãng, như vậy cũng tuyệt đối không thể dùng lôi điện.
Ngay sau đó, mọi người kinh dị nhìn trong tay Sở Thanh bay ra một dòng nước nhỏ. Đang lúc tất cả mọi người đều cho rằng những công kích này sẽ bị Cự Mãng tránh được, đạo nước này lại càng ngày càng trở nên thô, cuối cùng biến thành một con Thủy Long còn dài hơn cả Cự Mãng.
Rồng và rắn, huyết mạch chính thống liền quyết định được thắng hay bại, Thủy Long của Sở Thanh mặc dù thoạt nhìn giống như một dạng của dị năng, nhưng cũng là rồng thứ thiệt, cho nên thời điểm đối mặt từ sâu trong nội tâm Cự Mãng cũng cảm thấy sợ hãi nhưng có lẽ là vì đã biến dị, nó vẫnd. Đ.l.q. đ có năng lực chống đỡ với Thủy Long, cho dù sợ hãi, nhưng không phải ngay cả chạy trốn cũng không thể.
Chỉ là Thủy Long cũng không cho nó cơ hội kia, chủ nhân muốn ăn thịt rắn thì nó tự nhiên muốn thỏa mãn cô, bây giờ chẳng phải con rắn nhỏ này nên lập tức dâng thịt của mình cho chủ nhân ăn no nê hay sao, lại vẫn dám chạy trốn!
Không thể không nói, chủ như nào sẽ có thú khế ước đúng như vậy, có ai gặp qua người không nói lí lẽ như vậy chưa? Người khác muốn mạng của nó mà nó không được phép chạy, cái thế giới này còn có công lí sao!?
May mắn con Cự Mãng này không thể nói chuyện, nếu không đoán chừng bây giờ cũng sẽ chửi ầm lên!
Nhưng tâm tình của nó bây giờ tột cùng là như thế nào cũng chẳng ai quan tâm, Sở Thanh và Mặc Phỉ muốn ăn thịt rắn, Thủy Long dĩ nhiên muốn thỏa mãn yêu cầu của cô, cho nên chỉ có thể nói con Cự Mãng này xui xẻo, vốn là bá chủ một phương, nhưng bởi vì cảm nhận được năng lượng nồng đậm mà muốn tới xem là thức ăn gì, không nghĩ tới thứ nhìn thấy không phải thức ăn, mà mình lại thành đồ ăn của người khác. Nếu như nó biết trước mình sẽ rơi vào tình trạng này, thì dù cả đời không thể tiến hóa nó cũng đều không rời khỏi ổ rắn của mình.
Chỉ tiếc bây giờ hiểu thì đã quá muộn rồi, nó nhất định phải trở thành đồ ăn của hai người vô lương tâm kia.
“Tốt lắm, hôm nay có cơm trưa.” Ngay tại lúc những người đó muốn đi lên trợ giúp lại co quắp khóe miệng phát hiện vốn diendanlequydon dĩ Sở Thanh cũng không cần trợ giúp của bọn họ, bởi vì một mình cô đang từ từ xách theo cái đuôi mãng xà trở về, thực sự không có chút vẻ tốn sức nào, chẳng lẽ Sở Thanh là dị năng giả cường hóa hay sao? Một người mảnh khảnh như vậy… thật sự quá kinh khủng!
Cận Hi nhìn Cự Mãng muốn nói nếu không được thì có thể nghỉ ngơi chút ăn xong lại đi, nhưng Cận Hi lại phát hiện, Sở Thanh dường như hoàn toàn không cảm thấy nặng chút nào, giống như đây căn bản không phải là con Cự Mãng gì mà chỉ là đeo một cái ruy băng thôi. Nhưng kinh khủng nhất còn không phải là những thứ này, mà là sau đó vẫn xuất hiện thú biến dị, thế nhưng Sở Thanh lại dùng con trăn lớn như dùng một cái roi, bỏ rơi hổ hổ sinh uy, kết quả vừa hạ tay liền đem đối phương đập bét như bánh nhân thịt, người xung quanh nhìn cũng không nhịn được lùi về saudien. đlqđ một bước, chỉ sợ bị biến thành bánh nhân thịt tiếp theo sẽ chính là mình.
Bây giờ bọn họ coi như hiểu rõ, chọc trời chọc đất cũng không thể chọc vào Sở Thanh, nếu không, dù không bị đập thành bánh nhân thịt cũng sẽ bị đập thành bánh thịt!
Cuối cùng, đến trưa, người ở chỗ này đều nhìn Sở Thanh, hi vọng cô có thể nhanh chóng để cái đuôi Cự Mãng xuống, chứ như này nhìn rất kinh khủng có biết không!
Sau khi Sở Thanh bỏ con mãng xà xuống, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, có người vội vàng muốn giúp Sở Thanh xử lí con Cự Mãng, sau đó sẽ chuẩn bị bữa trưa, nhưng bọn họ lại bi ai phát hiện, con Cự Mãng này không hổ là thú biến dị, da thật dày, mặc kệ là công cụ gì cũng không có cách nào cắt được, chỉ có thể lúng túng đứng ở đó.
Dĩ nhiên Sở Thanh đã sớm nghĩ tới điểm này, Hoàng Á Lê đã nói với cô về những thứ này, cho nên cô cũng không nghĩ tới việc giải quyết bằng công cụ thông thường như những người khác.
Nhìn qua đường vân da của mãng xà, Sở Thanh vươn tay, một tầng gió trùm lên tay, không ngừng lưu động, dường như cũng không có hiệu quả đặc biệt gì, nhưng sau khi lặp lại mười mấy lần, người thông minh đều hiểu ngọn gió kia để làm gì, bởi vì một lát sau khi Sở Thanh chạm tay vào thân mãng xà, Phong Nhận* sắc bén liền cắt rách thân Cự Mãng dien. Đ.lê.qđ dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không có chút tốn sức nào, làm những người ở đây cảm thấy đặc biệt hâm mộ.
(*Phong Nhận: lưỡi dao gió)
Dĩ nhiên, cũng không phải là không có dị năng giả hệ gió thử làm như vậy, nhưng bọn họ lại bi ai phát hiện, làm thì làm, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, thậm chí còn không lưu lại chút dấu vết gì trên da mãng xà.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng thấy chút may mắn, nếu như vừa rồi người ra tay không phải Sở Thanh, sợ rằng trong số bọn họ không ai là đối thủ của con Cự Mãng này, cuối cùng nhất định sẽ khiến toàn quân bị tiêu diệt!
“A Thanh, chỗ còn lại để tôi.” Lọc bỏ da rắn xong, thịt rắn trong suốt liền xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn qua thớ thịt màu hồng nhàn nhạt cực kì xinh đẹp, chất thịt mịn màng tinh tế, hình như hơi hơi ngửi còn mang theo một mùi thơm thoang thoảng, vừa nhìn đã cảm thấy vị rất ngon.
Bên kia Mặc Phỉ đã đi lên trước mổ bụng mãng xà, lấy mật rắn ra ngoài, không nghĩ đến khi mọi người đều tưởng anh sẽ cất mật rắn đi thì anh lại bỏ đi, sau đó cũng vứt hết nội tạng đi, thậm chí thịt dính chút nội tạng cũng vứt hết, cuối cùng anh lấy ra một cái túi, thận trọng bỏ dien, đanlqđmiếng thịt vào trong, chỉ chốc lát liền đầy ắp hai túi to, nhưng mọi người lại phát hiện bên trên khung xương cũng còn dính rất nhiều thịt, trong lòng thầm than anh đúng là phí của.
Có người chuẩn bị thu thập chút nội tạng và thịt dư lại, mặc dù phần ngon nhất đã được lấy đi, nhưng những thứ này sót lại vẫn ăn được, hiện tại mọi người đã rất lâu không được ăn thịt rồi!
“Không thể động những thứ đó.” Nhìn động tác của mấy người kia, Mặc Phỉ ngăn lại: “Sau tận thế động vật bị biến dị không thể ăn cũng không phải bởi vì toàn bộ đều không ăn được, ngược lại, chất thịt thú biến dị tốt vô cùng, nhưng cũng có những chỗ không ăn được, chỉ cần những chỗ gần nội tạng cùng xương đều có độc.” Mặc dù độc này không kịch liệt, nhưng nếu tích tiểu thành đại thì về sau cũng có thể chết người.
Mọi người nghe vậy đều dừng tay, mặc dù thịt ăn ngon, nhưng mạng nhỏ còn quan trọng hơn nhiều! dien. đanlequyđ
Mọi người đều đang cho rằng hôm nay sẽ không được ăn thịt, nhưng không ngờ Mặc Phỉ lại đem một túi thịt giao cho Cận Hi, còn anh lại biến ra lửa, chuẩn bị nướng thịt rắn, mà lúc này bọn họ mới phát hiện ra Mặc Phỉ lại là dị năng giả hệ hỏa.
Đột nhiên mọi người thấy hơi buồn cười, Mặc Phỉ là dị năng giả hệ hỏa, mà Sở Thanh lại là hệ thủy. Hai người rõ ràng phải là “Nước” với “Lửa” không dung, nhưng tình cảm của hai người lại không tệ chút nào, cảm giác như thế thật đúng là có hơi quái dị.
Chỉ là lát sau mọi người cũng không còn mấy cái ý nghĩ lung tung kia nữa rồi, bởi vì mùi thơm từ thịt con rắn kia đã truyền đi, khiến mọi người không khỏi nuốt nước miếng một cái, mặc dù rất muốn bỏ đi mặt mũi tới ăn một miếng, nhưng người ta đã đưa cho mình một túi thịt to như vậy, sao còn không biết xấu hổ như thế được.
Đúng lúc Mặc Phỉ nướng thịt rắn xong, d. đ.l.q. đSở Thanh cũng xử lí xong đống da mãng xà, sau đó ngồi phía sau anh cầm lên một xiên thịt nướng ăn không chút khách khí nào, làm hàng loạt người xung quanh hâm mộ một trận.
“Đúng rồi, Mặc Phỉ, vật này cho anh, tôi cảm thấy nó sẽ có ích với anh.” Vươn tay, đặt một vật trong lòng bàn tay Mặc Phỉ, Sở Thanh cười cười, tiếp tục ăn thịt rắn không chút khách khí.
Hết chương 62
“Có thể ăn thú biến dị?” Vẫn là lần đầu Sở Thanh nghe nói ăn được thứ này, ngay cả Hoàng Á Lê cũng chưa từng đề cập đến, chỉ là cô cũng không có nói không thể ăn, nói cách khác từ xưa tới nay chưa có ai biết có ăn được thú biến dị hay không?
Mặc Phỉ gật đầu một cái: “Ừ, thứ này thật sự ăn được, chỉ cần xử lí đúng cách.”
Nghe xong câu này, Sở Thanh nhíu mày, ngay lúc một con thú biến dị xuất hiện cô đã vượt lên trước xông tới chỗ nó, những dị năng giả khác đang muốn giúp một tay lại bị Mặc Phỉ cản lại: “Không cần phải giúp, thực lực dien. Đlqđ của A Thanh không tệ, một mình cô ấy cũng có thể giải quyết, mọi người đứng nhìn là được.”
Dọc đường đi chứng kiến Sở Thanh chiến đấu đều khiến Mặc Phỉ hoa mắt chóng mặt, cho nên với trường hợp nhỏ như này anh hoàn toàn không cho rằng Sở Thanh không giải quyết được, hơn nữa… hình như thịt rắn có vẻ ăn rất ngon.
Không sai, trước mặt Sở Thanh lúc này là một con Cự Mãng biến dị, thân dài hơn mười thước, thân thể thô nhám to như thùng nước khoanh một vòng đã có thể chặn hết đường lui, mà nhìn Sở Thanh lại có vẻ hoàn toàn không để ý, trong mắt cô đây chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi, căn bản không cần phải để ý, nhưng nếu Mặc Phỉ đã nói là đồ ăn tốt, vậy thì không thể làm hỏng thịt Cự Mãng, như vậy cũng tuyệt đối không thể dùng lôi điện.
Ngay sau đó, mọi người kinh dị nhìn trong tay Sở Thanh bay ra một dòng nước nhỏ. Đang lúc tất cả mọi người đều cho rằng những công kích này sẽ bị Cự Mãng tránh được, đạo nước này lại càng ngày càng trở nên thô, cuối cùng biến thành một con Thủy Long còn dài hơn cả Cự Mãng.
Rồng và rắn, huyết mạch chính thống liền quyết định được thắng hay bại, Thủy Long của Sở Thanh mặc dù thoạt nhìn giống như một dạng của dị năng, nhưng cũng là rồng thứ thiệt, cho nên thời điểm đối mặt từ sâu trong nội tâm Cự Mãng cũng cảm thấy sợ hãi nhưng có lẽ là vì đã biến dị, nó vẫnd. Đ.l.q. đ có năng lực chống đỡ với Thủy Long, cho dù sợ hãi, nhưng không phải ngay cả chạy trốn cũng không thể.
Chỉ là Thủy Long cũng không cho nó cơ hội kia, chủ nhân muốn ăn thịt rắn thì nó tự nhiên muốn thỏa mãn cô, bây giờ chẳng phải con rắn nhỏ này nên lập tức dâng thịt của mình cho chủ nhân ăn no nê hay sao, lại vẫn dám chạy trốn!
Không thể không nói, chủ như nào sẽ có thú khế ước đúng như vậy, có ai gặp qua người không nói lí lẽ như vậy chưa? Người khác muốn mạng của nó mà nó không được phép chạy, cái thế giới này còn có công lí sao!?
May mắn con Cự Mãng này không thể nói chuyện, nếu không đoán chừng bây giờ cũng sẽ chửi ầm lên!
Nhưng tâm tình của nó bây giờ tột cùng là như thế nào cũng chẳng ai quan tâm, Sở Thanh và Mặc Phỉ muốn ăn thịt rắn, Thủy Long dĩ nhiên muốn thỏa mãn yêu cầu của cô, cho nên chỉ có thể nói con Cự Mãng này xui xẻo, vốn là bá chủ một phương, nhưng bởi vì cảm nhận được năng lượng nồng đậm mà muốn tới xem là thức ăn gì, không nghĩ tới thứ nhìn thấy không phải thức ăn, mà mình lại thành đồ ăn của người khác. Nếu như nó biết trước mình sẽ rơi vào tình trạng này, thì dù cả đời không thể tiến hóa nó cũng đều không rời khỏi ổ rắn của mình.
Chỉ tiếc bây giờ hiểu thì đã quá muộn rồi, nó nhất định phải trở thành đồ ăn của hai người vô lương tâm kia.
“Tốt lắm, hôm nay có cơm trưa.” Ngay tại lúc những người đó muốn đi lên trợ giúp lại co quắp khóe miệng phát hiện vốn diendanlequydon dĩ Sở Thanh cũng không cần trợ giúp của bọn họ, bởi vì một mình cô đang từ từ xách theo cái đuôi mãng xà trở về, thực sự không có chút vẻ tốn sức nào, chẳng lẽ Sở Thanh là dị năng giả cường hóa hay sao? Một người mảnh khảnh như vậy… thật sự quá kinh khủng!
Cận Hi nhìn Cự Mãng muốn nói nếu không được thì có thể nghỉ ngơi chút ăn xong lại đi, nhưng Cận Hi lại phát hiện, Sở Thanh dường như hoàn toàn không cảm thấy nặng chút nào, giống như đây căn bản không phải là con Cự Mãng gì mà chỉ là đeo một cái ruy băng thôi. Nhưng kinh khủng nhất còn không phải là những thứ này, mà là sau đó vẫn xuất hiện thú biến dị, thế nhưng Sở Thanh lại dùng con trăn lớn như dùng một cái roi, bỏ rơi hổ hổ sinh uy, kết quả vừa hạ tay liền đem đối phương đập bét như bánh nhân thịt, người xung quanh nhìn cũng không nhịn được lùi về saudien. đlqđ một bước, chỉ sợ bị biến thành bánh nhân thịt tiếp theo sẽ chính là mình.
Bây giờ bọn họ coi như hiểu rõ, chọc trời chọc đất cũng không thể chọc vào Sở Thanh, nếu không, dù không bị đập thành bánh nhân thịt cũng sẽ bị đập thành bánh thịt!
Cuối cùng, đến trưa, người ở chỗ này đều nhìn Sở Thanh, hi vọng cô có thể nhanh chóng để cái đuôi Cự Mãng xuống, chứ như này nhìn rất kinh khủng có biết không!
Sau khi Sở Thanh bỏ con mãng xà xuống, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, có người vội vàng muốn giúp Sở Thanh xử lí con Cự Mãng, sau đó sẽ chuẩn bị bữa trưa, nhưng bọn họ lại bi ai phát hiện, con Cự Mãng này không hổ là thú biến dị, da thật dày, mặc kệ là công cụ gì cũng không có cách nào cắt được, chỉ có thể lúng túng đứng ở đó.
Dĩ nhiên Sở Thanh đã sớm nghĩ tới điểm này, Hoàng Á Lê đã nói với cô về những thứ này, cho nên cô cũng không nghĩ tới việc giải quyết bằng công cụ thông thường như những người khác.
Nhìn qua đường vân da của mãng xà, Sở Thanh vươn tay, một tầng gió trùm lên tay, không ngừng lưu động, dường như cũng không có hiệu quả đặc biệt gì, nhưng sau khi lặp lại mười mấy lần, người thông minh đều hiểu ngọn gió kia để làm gì, bởi vì một lát sau khi Sở Thanh chạm tay vào thân mãng xà, Phong Nhận* sắc bén liền cắt rách thân Cự Mãng dien. Đ.lê.qđ dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không có chút tốn sức nào, làm những người ở đây cảm thấy đặc biệt hâm mộ.
(*Phong Nhận: lưỡi dao gió)
Dĩ nhiên, cũng không phải là không có dị năng giả hệ gió thử làm như vậy, nhưng bọn họ lại bi ai phát hiện, làm thì làm, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, thậm chí còn không lưu lại chút dấu vết gì trên da mãng xà.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng thấy chút may mắn, nếu như vừa rồi người ra tay không phải Sở Thanh, sợ rằng trong số bọn họ không ai là đối thủ của con Cự Mãng này, cuối cùng nhất định sẽ khiến toàn quân bị tiêu diệt!
“A Thanh, chỗ còn lại để tôi.” Lọc bỏ da rắn xong, thịt rắn trong suốt liền xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn qua thớ thịt màu hồng nhàn nhạt cực kì xinh đẹp, chất thịt mịn màng tinh tế, hình như hơi hơi ngửi còn mang theo một mùi thơm thoang thoảng, vừa nhìn đã cảm thấy vị rất ngon.
Bên kia Mặc Phỉ đã đi lên trước mổ bụng mãng xà, lấy mật rắn ra ngoài, không nghĩ đến khi mọi người đều tưởng anh sẽ cất mật rắn đi thì anh lại bỏ đi, sau đó cũng vứt hết nội tạng đi, thậm chí thịt dính chút nội tạng cũng vứt hết, cuối cùng anh lấy ra một cái túi, thận trọng bỏ dien, đanlqđmiếng thịt vào trong, chỉ chốc lát liền đầy ắp hai túi to, nhưng mọi người lại phát hiện bên trên khung xương cũng còn dính rất nhiều thịt, trong lòng thầm than anh đúng là phí của.
Có người chuẩn bị thu thập chút nội tạng và thịt dư lại, mặc dù phần ngon nhất đã được lấy đi, nhưng những thứ này sót lại vẫn ăn được, hiện tại mọi người đã rất lâu không được ăn thịt rồi!
“Không thể động những thứ đó.” Nhìn động tác của mấy người kia, Mặc Phỉ ngăn lại: “Sau tận thế động vật bị biến dị không thể ăn cũng không phải bởi vì toàn bộ đều không ăn được, ngược lại, chất thịt thú biến dị tốt vô cùng, nhưng cũng có những chỗ không ăn được, chỉ cần những chỗ gần nội tạng cùng xương đều có độc.” Mặc dù độc này không kịch liệt, nhưng nếu tích tiểu thành đại thì về sau cũng có thể chết người.
Mọi người nghe vậy đều dừng tay, mặc dù thịt ăn ngon, nhưng mạng nhỏ còn quan trọng hơn nhiều! dien. đanlequyđ
Mọi người đều đang cho rằng hôm nay sẽ không được ăn thịt, nhưng không ngờ Mặc Phỉ lại đem một túi thịt giao cho Cận Hi, còn anh lại biến ra lửa, chuẩn bị nướng thịt rắn, mà lúc này bọn họ mới phát hiện ra Mặc Phỉ lại là dị năng giả hệ hỏa.
Đột nhiên mọi người thấy hơi buồn cười, Mặc Phỉ là dị năng giả hệ hỏa, mà Sở Thanh lại là hệ thủy. Hai người rõ ràng phải là “Nước” với “Lửa” không dung, nhưng tình cảm của hai người lại không tệ chút nào, cảm giác như thế thật đúng là có hơi quái dị.
Chỉ là lát sau mọi người cũng không còn mấy cái ý nghĩ lung tung kia nữa rồi, bởi vì mùi thơm từ thịt con rắn kia đã truyền đi, khiến mọi người không khỏi nuốt nước miếng một cái, mặc dù rất muốn bỏ đi mặt mũi tới ăn một miếng, nhưng người ta đã đưa cho mình một túi thịt to như vậy, sao còn không biết xấu hổ như thế được.
Đúng lúc Mặc Phỉ nướng thịt rắn xong, d. đ.l.q. đSở Thanh cũng xử lí xong đống da mãng xà, sau đó ngồi phía sau anh cầm lên một xiên thịt nướng ăn không chút khách khí nào, làm hàng loạt người xung quanh hâm mộ một trận.
“Đúng rồi, Mặc Phỉ, vật này cho anh, tôi cảm thấy nó sẽ có ích với anh.” Vươn tay, đặt một vật trong lòng bàn tay Mặc Phỉ, Sở Thanh cười cười, tiếp tục ăn thịt rắn không chút khách khí.
Hết chương 62
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook