Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
-
Quyển 2 - Chương 60-4: Phòng thí nghiệm điên cuồng (4)
Trong nháy mắt thang máy mở ra, ánh mắt Sở Thanh đỏ lên, trong mắt đầy sát khí dữ tợn, ngay cả Cận Hi cũng thay đổi sắc mặt, vô cùng khó coi, một bộ muốn tìm người liều mạng.
Sau khi người trong phòng thí nghiệm thấy hai người, trên mặt treo nụ cười, sau đó đi tới bên người Sở Thanh, quan sát một lượt, nói: "Không tệ, thật không tệ, lần này hàng hóa đưa tới mạnh hơn trước kia rất nhiều, nhất là thiếu niên này, trên người cậu ta giống như có vài loại lực lượng."
Người đàn ông cầm một dụng cụ không biết tên trong tay, đứng trước người Sở Thanh mà quơ quơ, sau đó trong dụng cụ phát ra ba màu ánh sáng: "Ừm, thủy (*nước), phong (*gió), còn có lôi (*sấm sét) sao? Ha ha, không tệ, không tệ! Lần này thí nghiệm nhất định sẽ có tiến bộ rất lớn."
Nói xong, người đàn ông vươn tay muốn lôi Sở Thanh đi, nhưng ngay lập tức, hắn cảm thấy cổ tay chợt lạnh, sau đó âm thanh vật gì đó rớt xuống vang lên, lúc này hắn mới phát hiện thứ rơi trên mặt đất chính là tay của hắn, là tay của hắn cứ như vậy bị chém đứt, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được. Này...Cái này sao có thể?
"Cậu! Cậu là ai? Cậu không phải là hàng hóa bị đưa tới, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này!" Người đàn ông kinh hãi, lần đầu tiên hắn gặp phải trận thế như vậy, hắn đi tới chỗ này đã được nửa tháng, mỗi ngày đều đưa tới vô số người dị năng khác nhau để phục vụ bọn họ luyện chế thuốc, cũng là rất kính cẩn nghe theo, căn bản không có dám làm như vậy, nhưng cậu thanh niên trước mắt lại chẳng những làm thế, thậm chí trong mắt còn mang theo sát khí, hận không thể giết chết hắn!
"Vốn chúng tôi chỉ muốn tìm lại đồng bạn mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, còn cần phải vì dân trừ hại, nếu để cho đám cặn bã bọn mày sống, chính là làm hại với người khác." Lúc này mặt trên mặt Sở Thanh không phải biểu tình không cảm xúc nữa, chính là trên mặt mang theo nụ cười, nhưng nụ cười như thế càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn, cười rực rỡ như thế, người như vậy nhất định rất nguy hiểm!
"Không cần biết mày là người nào, bây giờ lập tức cút khỏi đây, đây không phải là nơi bọn mày xuất hiện, nếu không, đừng trách chúng tao không khách khí!" Người đàn ông gầm lên, sau đó từ từ lui về phía sau, lui đến bên tường, tay đè xuống một cái nút sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn, rốt cuộc, chỉ cần cơ quan cảnh báo vang lên, thì tuyệt đối có thể bắt được hai người kia, nhất là cậu thiếu niên đó, tuyệt đối là một tài liệu tốt, làm sao có thể để nó rời đi!
Trong mắt người đàn ông mang theo thần sắc điên cuồng, đối với một nhà khoa học thì cái gì là quan trọng nhất? Tất nhiên chính là tài liệu thí nghiệm sống rồi, mà nay có một tài liệu sống hoàn mỹ như thế đứng trước mặt hắn, làm sao hắn có thể không động tâm!
Chẳng qua, tay hắn còn chưa chạm vào cái nút đó, thì một cánh tay mảnh khảng bắt lấy cổ tay của hắn, nhẹ nhàng siết chặt một cái, âm thanh xương cốt vỡ vụ vang lên rõ ràng, mà cái đó làm sao có thể che đi cảm giác đau đớn, làm cho hắn biết cổ tay của hắn đã hoàn toàn bị phế."Mày! Rốt cuộc mày là ai?!" Lần đầu tiên, người đàn ông luống cuống, hắn cũng không phải sợ mất đi bất kỳ khí quan nào, bởi vì hiện tại kỹ thuật đã sớm hoàn thiện, đối với bọn chúng, chỉ đổi một cánh tay thì không có vấn đè gì, nhưng bây giờ nhìn lại, người này không chỉ muốn tay chân hắn, còn muốn cả tính mạng của hắn nữa!
"Tao là ai à?!" Sở Thanh khẽ cười một tiếng, giọng nói khàn khàn âm u, Cận Hi bên cạnh sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên tia sáng bội phục: "Tao tới để giết chết bọn mày, đám cặn bả không cần sống trên thế giới này."
Lúc mới bắt đầu Cận Hi không có chú ý, bây giờ hắn mới phát hiện, Sở Thanh vẫn luôn đưa lưng về máy theo dõi, hơn nữa giọng nói cũng cố ý thay đổi theo, cho nên căn bản không có ai nghĩ tới người này chính là Sở Thanh.
Vặn cánh tay người kia, Sở Thanh cẩn thận tránh né hệ thống giám sát xung quanh, nhìn cảnh tượng hoang đường bốn phía, nghe tiếng rên rỉ đau khổ của đám con gái, sát ý trong mắt cô ngày càng đậm, từng bước từng bước đến gần phòng thí nghiệm.
"Mau cút vào!" Đá văng cửa, Sở Thanh ném người đàn ông vào phòng thí nghiệm, thình thịch một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống thu hút người ở đây, ánh mắt cũng rơi vào người đang nằm trên đất.
Người trong phòng thí nghiệm thấy là người đàn ông, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên: "Tiểu Phương, không phải cậu đi dẫn vật thí nghiệm mới đến sao? Như thế nào lại làm thành dáng vẻ chật vật như vậy rồi?" Nhìn người nọ một tay bị đánh gẫy, một tay bị chém đứt, nhiều người trong phòng thí nghiệm kinh ngạc, không phải chỉ đi ra ngoài đón người hay sao, như thế nào lại làm cho mình chật vật như vậy?
"Sở ca, cứu...Cứu em, bọn họ..bọn họ là ma quỷ!" Hiện tại Tiểu Phương đã hiểu, hai người sau lưng căn bản không phải là người Kim đại ca đưa tới làm vật thí nghiệm, mà là ma quỷ, là ma quỷ đến giết bọn họ!
Lúc nghe được hắn nói ra hai từ "ma quỷ", người ở đây mới phát hiện ở trước cửa còn có hai người đang đứng, một trong hai người đó còn là thiếu niên, một người khác thì là thanh niên, ngoại trừ dung mạo tinh sảo bên ngoài của hai người, cũng không có đặc điểm gì khác.
"Mày...Mày là Cận Hi?" Một người trong đám kia quát to lên, nhìn Cận Hi, trong mắt lóe lên thần sắc hoảng sợ, Cận Hi là tài liệu sống mà bọn họ muốn nhất, nhưng đồng dạng cũng là người mà bọn họ sợ hãi nhất.
Trận chiến năm đó của Cận Hi đã được ghi hình lại truyền trở về, tất cả mọi người đều bị Cận Hi tràn đầy huyết tinh (*máu me) trấn trụ, cũng là khi đó, tất cả mọi người đều nôn nóng hy vọng sẽ bắt được người này làm tài liệu sống, nhưng cũng biết rõ là chuyện không thể nào.
Mà hôm nay, người đàn ông này lại xuất hiện ở đây, mọi người không có cảm giác hưng phấn như tưởng tượng, mà chỉ duy nhất cảm nhận được sự sợ hãi từ tâm!
Đúng vậy, sợ hãi, là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm!
Bọn họ biết, trên thế giới này không có người nào có thể chống được người đàn ông này! Truyện được post tại nuylovevaoi.wordpress
"Những vật thí nghiệm đêm qua được đưa tới đang ở trong tay mấy người đi, nếu như các người đưa thủ hạ của tôi ra, như vậy tôi sẽ đi ngay lập tức!" Cận Hi nhìn đám người ở đây, lạnh nhạt nói, nhưng lời nói lại vô cùng khéo léo, từ đầu chỉ nói là "tôi", mà không phải là "chúng tôi", Cận Hi biết, hôm nay coi như hắn tha cho, thì với tính tình Sở Thanh cũng tuyệt đối không bỏ qua cho những người này!
Giao ra? Bây giờ bọn họ muốn giao người ra, nhưng những người đó thật sự có thể giao đủ sao? Hiện tại giao ra, đoán chừng mấy người bọn họ cũng sẽ bị Cận Hi ở trước mặt này giải quyết trước tiên đi!
Bây giờ biện pháp duy nhất chính là lưu lại Cận Hi và người thiếu niên kia!
"Không cần nghĩ bấm chuông báo động nữa, có muốn hay không kết cục của các người giống như người đàn ông này." Sở Thanh hờ hững nói, dưới chân thì đá đá Tiểu Phương vì mất quá nhiều máu mà sắc mặt tái nhợt, lúc này hắn cũng đã gần chết rồi.
Mà Tiểu Phương cũng liên tiếp lắc đầu ra hiện cho đồng bạn, thiếu niên này căn bản không phải người bình thường, mà là một tên ma quỷ, ma quỷ từ đầu đến cuối!
"Thế nào, chẳng lẽ đối với các người, vật thí nghiệm còn quan trọng hơn tính mạng của mình sao?" Âm thanh Cận Hi lại vang lên một lần nữa, lần này mang theo sự không kiên nhẫn rõ ràng: "Các người chỉ có một khắc suy nghĩ, sau một khắc, nếu như tôi không thấy được thủ hạ của mình, nhưng vậy các người chuẩn bị đi chết đi."
Trong phòng thí nghiệm, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngậm miệng lại, khẩn trương nhìn hai người (Sở Thanh và Cận Hi), giống như sợ hai người sẽ trực tiếp gây khó dễ vậy.
Thời gian từng chút trôi qua, cuối cùng, kiên nhẫn của Cận Hi đã tới cực hạn, hắn chuẩn bị đi tới phía đối phương, hảo hảo dạy dỗ bọn họ một cách khó quên, nhưng khi bước lên bước đầu tiên, thân thể liền mềm nhũn, đi thêm vài bước nữa thì lảo đảo, thiếu chút nữa đã té lăn trên đất.
Sau khi người trong phòng thí nghiệm thấy hai người, trên mặt treo nụ cười, sau đó đi tới bên người Sở Thanh, quan sát một lượt, nói: "Không tệ, thật không tệ, lần này hàng hóa đưa tới mạnh hơn trước kia rất nhiều, nhất là thiếu niên này, trên người cậu ta giống như có vài loại lực lượng."
Người đàn ông cầm một dụng cụ không biết tên trong tay, đứng trước người Sở Thanh mà quơ quơ, sau đó trong dụng cụ phát ra ba màu ánh sáng: "Ừm, thủy (*nước), phong (*gió), còn có lôi (*sấm sét) sao? Ha ha, không tệ, không tệ! Lần này thí nghiệm nhất định sẽ có tiến bộ rất lớn."
Nói xong, người đàn ông vươn tay muốn lôi Sở Thanh đi, nhưng ngay lập tức, hắn cảm thấy cổ tay chợt lạnh, sau đó âm thanh vật gì đó rớt xuống vang lên, lúc này hắn mới phát hiện thứ rơi trên mặt đất chính là tay của hắn, là tay của hắn cứ như vậy bị chém đứt, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được. Này...Cái này sao có thể?
"Cậu! Cậu là ai? Cậu không phải là hàng hóa bị đưa tới, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này!" Người đàn ông kinh hãi, lần đầu tiên hắn gặp phải trận thế như vậy, hắn đi tới chỗ này đã được nửa tháng, mỗi ngày đều đưa tới vô số người dị năng khác nhau để phục vụ bọn họ luyện chế thuốc, cũng là rất kính cẩn nghe theo, căn bản không có dám làm như vậy, nhưng cậu thanh niên trước mắt lại chẳng những làm thế, thậm chí trong mắt còn mang theo sát khí, hận không thể giết chết hắn!
"Vốn chúng tôi chỉ muốn tìm lại đồng bạn mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, còn cần phải vì dân trừ hại, nếu để cho đám cặn bã bọn mày sống, chính là làm hại với người khác." Lúc này mặt trên mặt Sở Thanh không phải biểu tình không cảm xúc nữa, chính là trên mặt mang theo nụ cười, nhưng nụ cười như thế càng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn, cười rực rỡ như thế, người như vậy nhất định rất nguy hiểm!
"Không cần biết mày là người nào, bây giờ lập tức cút khỏi đây, đây không phải là nơi bọn mày xuất hiện, nếu không, đừng trách chúng tao không khách khí!" Người đàn ông gầm lên, sau đó từ từ lui về phía sau, lui đến bên tường, tay đè xuống một cái nút sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn, rốt cuộc, chỉ cần cơ quan cảnh báo vang lên, thì tuyệt đối có thể bắt được hai người kia, nhất là cậu thiếu niên đó, tuyệt đối là một tài liệu tốt, làm sao có thể để nó rời đi!
Trong mắt người đàn ông mang theo thần sắc điên cuồng, đối với một nhà khoa học thì cái gì là quan trọng nhất? Tất nhiên chính là tài liệu thí nghiệm sống rồi, mà nay có một tài liệu sống hoàn mỹ như thế đứng trước mặt hắn, làm sao hắn có thể không động tâm!
Chẳng qua, tay hắn còn chưa chạm vào cái nút đó, thì một cánh tay mảnh khảng bắt lấy cổ tay của hắn, nhẹ nhàng siết chặt một cái, âm thanh xương cốt vỡ vụ vang lên rõ ràng, mà cái đó làm sao có thể che đi cảm giác đau đớn, làm cho hắn biết cổ tay của hắn đã hoàn toàn bị phế."Mày! Rốt cuộc mày là ai?!" Lần đầu tiên, người đàn ông luống cuống, hắn cũng không phải sợ mất đi bất kỳ khí quan nào, bởi vì hiện tại kỹ thuật đã sớm hoàn thiện, đối với bọn chúng, chỉ đổi một cánh tay thì không có vấn đè gì, nhưng bây giờ nhìn lại, người này không chỉ muốn tay chân hắn, còn muốn cả tính mạng của hắn nữa!
"Tao là ai à?!" Sở Thanh khẽ cười một tiếng, giọng nói khàn khàn âm u, Cận Hi bên cạnh sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên tia sáng bội phục: "Tao tới để giết chết bọn mày, đám cặn bả không cần sống trên thế giới này."
Lúc mới bắt đầu Cận Hi không có chú ý, bây giờ hắn mới phát hiện, Sở Thanh vẫn luôn đưa lưng về máy theo dõi, hơn nữa giọng nói cũng cố ý thay đổi theo, cho nên căn bản không có ai nghĩ tới người này chính là Sở Thanh.
Vặn cánh tay người kia, Sở Thanh cẩn thận tránh né hệ thống giám sát xung quanh, nhìn cảnh tượng hoang đường bốn phía, nghe tiếng rên rỉ đau khổ của đám con gái, sát ý trong mắt cô ngày càng đậm, từng bước từng bước đến gần phòng thí nghiệm.
"Mau cút vào!" Đá văng cửa, Sở Thanh ném người đàn ông vào phòng thí nghiệm, thình thịch một tiếng, âm thanh vật nặng rơi xuống thu hút người ở đây, ánh mắt cũng rơi vào người đang nằm trên đất.
Người trong phòng thí nghiệm thấy là người đàn ông, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên: "Tiểu Phương, không phải cậu đi dẫn vật thí nghiệm mới đến sao? Như thế nào lại làm thành dáng vẻ chật vật như vậy rồi?" Nhìn người nọ một tay bị đánh gẫy, một tay bị chém đứt, nhiều người trong phòng thí nghiệm kinh ngạc, không phải chỉ đi ra ngoài đón người hay sao, như thế nào lại làm cho mình chật vật như vậy?
"Sở ca, cứu...Cứu em, bọn họ..bọn họ là ma quỷ!" Hiện tại Tiểu Phương đã hiểu, hai người sau lưng căn bản không phải là người Kim đại ca đưa tới làm vật thí nghiệm, mà là ma quỷ, là ma quỷ đến giết bọn họ!
Lúc nghe được hắn nói ra hai từ "ma quỷ", người ở đây mới phát hiện ở trước cửa còn có hai người đang đứng, một trong hai người đó còn là thiếu niên, một người khác thì là thanh niên, ngoại trừ dung mạo tinh sảo bên ngoài của hai người, cũng không có đặc điểm gì khác.
"Mày...Mày là Cận Hi?" Một người trong đám kia quát to lên, nhìn Cận Hi, trong mắt lóe lên thần sắc hoảng sợ, Cận Hi là tài liệu sống mà bọn họ muốn nhất, nhưng đồng dạng cũng là người mà bọn họ sợ hãi nhất.
Trận chiến năm đó của Cận Hi đã được ghi hình lại truyền trở về, tất cả mọi người đều bị Cận Hi tràn đầy huyết tinh (*máu me) trấn trụ, cũng là khi đó, tất cả mọi người đều nôn nóng hy vọng sẽ bắt được người này làm tài liệu sống, nhưng cũng biết rõ là chuyện không thể nào.
Mà hôm nay, người đàn ông này lại xuất hiện ở đây, mọi người không có cảm giác hưng phấn như tưởng tượng, mà chỉ duy nhất cảm nhận được sự sợ hãi từ tâm!
Đúng vậy, sợ hãi, là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm!
Bọn họ biết, trên thế giới này không có người nào có thể chống được người đàn ông này! Truyện được post tại nuylovevaoi.wordpress
"Những vật thí nghiệm đêm qua được đưa tới đang ở trong tay mấy người đi, nếu như các người đưa thủ hạ của tôi ra, như vậy tôi sẽ đi ngay lập tức!" Cận Hi nhìn đám người ở đây, lạnh nhạt nói, nhưng lời nói lại vô cùng khéo léo, từ đầu chỉ nói là "tôi", mà không phải là "chúng tôi", Cận Hi biết, hôm nay coi như hắn tha cho, thì với tính tình Sở Thanh cũng tuyệt đối không bỏ qua cho những người này!
Giao ra? Bây giờ bọn họ muốn giao người ra, nhưng những người đó thật sự có thể giao đủ sao? Hiện tại giao ra, đoán chừng mấy người bọn họ cũng sẽ bị Cận Hi ở trước mặt này giải quyết trước tiên đi!
Bây giờ biện pháp duy nhất chính là lưu lại Cận Hi và người thiếu niên kia!
"Không cần nghĩ bấm chuông báo động nữa, có muốn hay không kết cục của các người giống như người đàn ông này." Sở Thanh hờ hững nói, dưới chân thì đá đá Tiểu Phương vì mất quá nhiều máu mà sắc mặt tái nhợt, lúc này hắn cũng đã gần chết rồi.
Mà Tiểu Phương cũng liên tiếp lắc đầu ra hiện cho đồng bạn, thiếu niên này căn bản không phải người bình thường, mà là một tên ma quỷ, ma quỷ từ đầu đến cuối!
"Thế nào, chẳng lẽ đối với các người, vật thí nghiệm còn quan trọng hơn tính mạng của mình sao?" Âm thanh Cận Hi lại vang lên một lần nữa, lần này mang theo sự không kiên nhẫn rõ ràng: "Các người chỉ có một khắc suy nghĩ, sau một khắc, nếu như tôi không thấy được thủ hạ của mình, nhưng vậy các người chuẩn bị đi chết đi."
Trong phòng thí nghiệm, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngậm miệng lại, khẩn trương nhìn hai người (Sở Thanh và Cận Hi), giống như sợ hai người sẽ trực tiếp gây khó dễ vậy.
Thời gian từng chút trôi qua, cuối cùng, kiên nhẫn của Cận Hi đã tới cực hạn, hắn chuẩn bị đi tới phía đối phương, hảo hảo dạy dỗ bọn họ một cách khó quên, nhưng khi bước lên bước đầu tiên, thân thể liền mềm nhũn, đi thêm vài bước nữa thì lảo đảo, thiếu chút nữa đã té lăn trên đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook