Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế
Quyển 2 - Chương 42: Ác mộng của Sở Nghiên

Chuyển ngữ: Nuy Ham

Nhìn con tang thi giãy giụa không biết sống hay chết, Sở Thanh cảm giác được nhẫn nại của mình đã tới cực hạn, đưa tay nắm vào cổ của nó, muốn ngay lập tức giải quyết nó, nhưng sau đó như nghĩ tới cái gì, khẽ mỉm cười, nhìn Hoàng Á Lê: "Tới, giết nó, dùng dị năng của cậu."

Con ngươi có chút đỏ tươi nhìn thẳng vào Hoàng Á Lê, sát ý chưa biến mất hoàn toàn làm cho Hoàng Á Lê rùng mình một cái, ngay sau đó cô đã hiểu ý của Sở Thanh, xem ra Sở Thanh đã biết cô có dị năng, phát hiện ở chỗ này, tang thi loại chỉ huy kia đã bị Sở Thanh chế trụ, cô có thể không cần lo lắng sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì, nên bây giờ cô có thể sử dụng dị năng của mình giết con tang thi này.

Kiên định nhìn Sở Thanh, Hoàng Á Lê nuốt nước miếng, sau đó dùng lực gật đầu một cái, cố gắng ngưng tụ tinh thần lực của mình, đem tinh thần lực ngưng lại thành một cái dùi hung hăng đâm vào đầu tang thi!

Ngay lập tức, con tang thi bị Sở Thanh khống chế ở trong tay giãy giụa kịch liệt, nó gào thét bén nhọn, nhưng lại không cách nào thoát khỏi cảm giác đau đớn trong đầu, theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Hoàng Á Lê ngày càng trắng bệt, mà tiếng kêu của con tang thi kia thì ngày càng vô lực yếu ớt, hiển nhiên đã rơi vào thế nỏ mạnh hết đà.

Cuối cùng, khi mọi người cảm thấy Hoàng Á Lê sẽ ngã xuống trước, vốn con tang thi kia đã không còn sức giãy giụa nữa thì đột nhiên co quắp kịch liệt một cái, sau đó đầu của nó cứ như vậy mà bể ra, màu đỏ của máu tươi hòa lẫn với màu trắng xanh của óc bắn hết vào người Sở Thanh, nhưng mà cô lại hoàn toàn không để ý tới, đi tới trước mặt của Hoàng Á Lê, trong mắt mang theo thần sắc hài lòng, sau đó vươn tay kéo Hoàng Á Lê đã kiệt sức lên, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Rất tốt."

Cũng chỉ có hai chữ này, Hoàng Á Lê cố gắng như vậy chỉ muốn lấy được hai chữ này từ Sở Thanh, Hoàng Á Lê nở nụ cười, bộ dạng như trẻ con được người lớn khích lệ, làm cho người ta có thể cảm giác được vui vẻ thật lòng.

"Không, làm sao có thể lại là....lại là hệ Tinh thần, không thể nào, cái này không thể nào...."Sở Nghiên núp ở trong góc thấy đầu tang thi bể ra, trong nháy mắt không thể tin được lắc đầu, cô không tin, tuyệt đối không tin!

Chỉ là mặc kệ cô có tin hay không cũng không thay đổi được Hoàng Á Lê trở thành người dị năng hệ Tinh thần là thật.

Mà Sở Nghiên lại không biết, lúc Sở Nghiên mất hồn mất vía, tầm mắt của Hoàng Á Lê đang rơi vào trên người cô ta, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, sau đó còn mang theo một tia không có ý tốt không rõ, tất nhiên là Hoàng Á Lê muốn làm chút gì đó dạy dỗ Sở Nghiên thật tốt!

Sau khi tang thi loại chỉ huy được giải quyết, chuyện kế tiếp dễ giải quyết hơn rất nhiều, khi mọi người liên thủ giải quyết hết số tang thi còn lại, liền quyết định tìm hai gian phòng sạch sẽ nghỉ ngơi một chút, hai ngày nay mọi người vẫn luôn chiến đấu, gần như là màn trời chiếu đất, cuối cùng cũng có cơ hội nghỉ ngơi tốt rồi.

Cứ như vậy, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm tối, sau đó tự tìm một căn phòng rồi đi nghỉ.

****

Đêm xuống, vốn trong phòng yên tĩnh lại phát ra tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó ở hành lang có một bóng người dừng lại trước căn phòng thứ ba, nhẹ nhàng mở cửa ra, lặng lẽ đi vào, hơn nữa dựa theo cánh cửa, trong phòng chỉ có một người, cô ta im lặng nằm trên giường, nặng nề ngủ, giữa hai chân mày mang theo nồng đậm mệt mỏi và sợ hãi sâu sắc.

Người kia cứ như vậy đứng ở mép giường, hờ hững nhìn cô ta, không nói gì, chẳng qua theo thời gian trôi qua, mày của cô gái càng nhăn lại, thân thể cũng bắt đầu giãy giụa, giống như gặp khổ khi bị bóng đè, thấy một màn như vậy, người đứng ở mép giường cười khẽ một tiếng, sau đó nói từng chữ: "Sở Nghiên, Sở đại tiểu thư, chúc cô có một giấc mơ đẹp."

Sau khi nói xong, bóng người kia hài lòng rời đi, mà Sở Nghiên giãy giụa ngày càng mãnh liệt, giống như mơ thấy chuyện gì đó rất rất đáng sợ.

Trên thực tế, hôm nay đích thực Sở Nghiên rơi vào cơn ác mộng, mà nội dung của cơn ác mộng kia chính là chuyện ở kiếp trước, sau khi thất bại trong việc xúi giục người khác thì bị người ta ném vào đám tang thi.

Những người đó thật sự rất ác độc, cũng không có ném cô vào đám tang thi cao cấp, bởi vì như vậy có thể kết thúc mạng của cô ngay lập tức, nhưng Sở Thanh đã từng nói qua, không muốn để cho cô chết thoải mái như vậy, cho nên những người đó mới ném cô vào đám tang thi cấp thấp nhất, ép cô uống thuốc không chế dị năng, sau đó để cho cô trơ mắt nhìn chính mình bị những con tang thi cấp thấp kia cắn nuốt đến chết.

Mùi hôi thúi mạnh mẽ chui vào lỗ mũi, làm cho Sở Nghiên cảm thấy từng trận ghê tởm, vết thương trên người không ngừng tăng lên, da thịt từng chút từng chút bị những con tang thi cấp thấp kia cắn xé rơi vào bụng chúng nó, mà mùi máu nồng đậm càng hấp dẫn nhiều tang thi đến, không ngừng xé rách máu thịt của cô, cô có thể cảm giác được cái chết ngày càng tiến tới gần hơn, nhưng lại không có cách nào ngăn cản được.

Truyện được đăng tại nuylovevaio.wordpress.com

Mà cách đó không xa, đột nhiên có mấy người đi tới, chính là đám người Sở Thanh, cô muốn lớn tiếng cầu cứu, cô muốn cầu xin tha thứ, cô một chút cũng không muốn chết!

Nhưng không biết tại sao, cô không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nhìn mình từ từ bị cắn xé, không có chút sức nào đánh trả, sau đó, một giọng nữ không rõ ràng lắm vang lên trong đầu cô: "Sở Nghiên, Sở đại tiểu thư, đây đều là cô tự tìm, là cô tự làm tự chịu, là cô...."

Không phải! Không phải là cô! Rõ ràng là Sở Thanh quyến rũ A Trạch, rõ ràng là Sở Thanh muốn đem cô đi đổi lấy thức ăn, cho nên cô muốn mạng của nó thì một chút lỗi cũng không có, không phải là lỗi của cô!

"Chẳng qua là cô tự lừa mình dối người, chẳng qua là cô ghen tỵ, ghen tỵ A Thanh mạnh hơn cô, cho nên đây đều là báo ứng, đều là....."

"Không phải!! Đây không phải là lỗi của tôi!" Hét to một tiếng, rốt cuộc Sở Nghiên cũng thoát khỏi ác mộng, nhưng đau đớn của thân thể khi bị tang thi cắn nuốt từ từ trong mộng kia lại làm cho cô không cách nào quên được, đáng sợ, thật đáng sợ!

Mà ở ngoài cửa, sau ba người nghe được tiếng hét này cũng hơi nở nụ cười, bởi vì bọn họ cũng nghe thấy được sợ hãi thật sâu từ trong tiếng hét đó, cái loại đó gần giống như tiếng hét khi cảm thấy được cái chết.

"Tiểu thư Hoàng, đến cuối cùng cô đã làm cái gì, lại có thể làm cho một kẻ luôn thích giả bộ bạch liên hoa ưu nhã thuần khiết luống cuống như vậy?" Âm thanh Mộ Hi mang theo đầy giễu cợt, mặc dù lúc đầu Sở Nghiên đã tỏ ra thiện ý (*ý tốt) ở trước mặt anh, nhưng anh vẫn cảm giác được hơi thở ghê tởm của bạch liên hoa từ người của cô ta.

Khi Hoàng Á Lê nghe hỏi như vậy, cười thần bí, sau đó mới chậm rãi hỏi ngược lại một câu: "Anh có biết tác dụng lớn nhất của dị năng hệ Tinh thần là gì không?"

Tác dụng lớn nhất của dị năng hệ Tinh thần? Đây cũng là đang hỏi hai người, bọn họ một chút cũng không biết về mạt thế, dĩ nhiên là không thể nào biết nha.

Tất nhiên, Hoàng Á Lê cũng không cho rằng bọn họ biết, cho nên cô tiếp tục nói: "Tác dụng lớn nhất của dị năng hệ Tinh thần chính là ảnh hưởng lên tinh thần của người khác, làm cho họ sinh ra ảo giác, nói thẳng ra chính là sẽ làm cho họ nằm mơ ban ngày, mà ngày hôm qua, bất quá tôi tìm được cô ta sợ cái gì nhất từ trong trí nhớ của cô ta, sau đó lại để cho cô ta nằm mơ thấy lại một lần nữa mà thôi .

Cái này chỉ là bắt đầu thôi, kế tiếp Sở Nghiên sẽ lâm vào cơn ác mộng vĩnh viễn không thể thoát được, tới khi tới ngày cô ta chết mới thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương