Chí Tôn Ma Pháp Sư
Chapter 24. Lắng Nghe Trái Tim (Phần 1)

Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là ngày tồi tệ nhất trong năm đối với Lith. Cậu ấy bị buộc phải xa nhà cả buổi chiều, vây quanh toàn là người lạ và không có không gian riêng tư cho bản thân.

 

Tất cả các gia đình trong làng sẽ tụ tập để dự lễ hội, quên đi mọi vấn đề và những đau khổ họ phải chịu đựng hàng ngày, chỉ việc tận hưởng vì tất cả đồ ăn thức uống nơi đây đều đã được bá Tước Lark chi trả.

 

Để đi giao lưu thì tất nhiên phải tham gia xuyên suốt toàn bộ sự kiện, duy trì mối quan hệ với cộng đồng và tô điểm danh tiếng của một Chúa Tể Công Bằng, thay vì chỉ là một gã thu nợ đẩy người ta vào đường cùng khiến cuộc sống của người người trở nên khố đốn.

 

Lễ hội bao gồm ba phần.

 

Buổi sáng vẫn sẽ sinh hoạt như một ngày làm việc bình thường, để cho các thương nhân nước ngoài và các xe ngựa chuẩn bị quầy hàng và sắp xếp hàng hóa của họ.

 

Vào buổi tối, các gia đình sẽ tập trung lại và kiểm tra các gian hàng, tìm kiếm những món đồ trang sức rẻ tiền để mua bằng tiền tiết kiệm của họ để thêm chúng vào của hồi môn cho con gái trước khi gả đi.

 

Thức ăn chủ yếu bao gồm các món khai vị, chẳng hạn như trái cây và rau tươi, với các xiên thịt nướng đủ loạivà thậm chí cả những món ăn độc lạ do Bá tước Lark mang đến dành riêng cho dịp này, như cá biển và hải sản.

 

Đồ uống duy nhất có sẵn là nước khoáng và bia hơi.

 

Sau khi mặt trời lặn, những lò than khổng lồ và những ngọn đuốc sẽ được thắp sáng khắp làng, trong khi những lính hầu của Bá tước sẽ chuẩn bị sân khấu cho sự kiện chính của lễ hội, cuộc bầu chọn Thiếu nữ mùa xuân.

 

Tất cả các cô gái mười lăm và mười sáu tuổi đều có thể tham gia cuộc thi Thiếu nữ mùa xuân, cuộc thi giống như một vũ hội ra mắt hơn là một cuộc thi sắc đẹp.

 

Đó là dịp để tất cả các thiếu nữ đến tuổi lấy chồng phô trương nhan sắc, đức hạnh của mình, mong được càng nhiều chàng trai để ý.

 

Các giám khảo của cuộc thi Thiếu nữ mùa xuân luôn giống nhau, Bá tước Lark, trưởng làng và Nana.

 

Sau cuộc bầu cử, thức ăn ngon lành sẽ được mang ra, với rất nhiều thịt thú quay, súp và trái cây caramen. Sẽ có cả rượu nguyên chất và rượu trộn nước, tiếp chút cồn để nâng cao tinh thần cho đêm chung kết.

 

Phần cuối cùng bao gồm một buổi khiêu vũ, khuyến khích các cử nhân có thể tiếp cận nhiều hơn một thiếu nữ đủ điều kiện lọt vào mắt xanh của họ.

 

Mỗi phần sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lith một cách khác nhau. Phần thứ nhất là buồn chán tột độ, nhưng thay vào đó cậu được đi chơi một mình không phải lo bị kìm kẹp.

 

Phần trình diễn thứ hai chẳng khác gì tra tấn. Cậu ta bị buộc phải ngồi trên vai cha mình, nhìn chằm chằm hàng giờ vào một đám bé gái khoe tài khoe sắc mà cậu ta không thèm đếm xỉa đến.

 

Cái thứ ba chắc được coi là ổn áp nhất,chỉ vì nó ngắn nhất thôi. Sau khi nhảy vài điệu, bố mẹ cậu mệt và  không thể ở lại lâu hơn rồi họ đưa cậu về nhà.

 

Con họ chưa có đứa nào đến tuổi kết hôn nên họ cũng không buồn nán lại xem làm gì.

 

Lần đầu tiên trong cuộc đời mới, Lith có một số tiền trong túi để cậu có thể xem các trò chơi lễ hội mang lại giải thưởng cao nhất.

 

“Họ gian lận thì cũng gian lận vậy. Hãy chơi công bằng và chính trực nào.”

 

Sử dụng ma pháp linh hồn, cậu ấy đã giành được một con gấu bông tuyệt đẹp tặng cho Tista, dễ dàng hạ gục trò tung vòng được gian lận bởi những chiếc nhẫn được điều khiển mất  cân bằng. còn sau khi phá đảo trò bắn nỏ, cậu ấy đã kiếm được một chiếc lược chải tóc tráng bạc cho Rena.

 

 Tất cả những gì cậu ta cần làm là sử dụng hai sợi dây ma thuật Linh Hồn, một sợi vạch ra đường đi của phi tiêu, sợi thứ hai buộc nó bay đúng vào tâm. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là một dải ruy băng lụa dành cho mẹ của cậu ấy từ quầy Vòng quay may mắn.

 

Lũ carnie kinh ngạc, nhưng nếu cố bắt nạt một đứa trẻ địa phương trước mặt rất nhiều dân làng như lúc này, chưa kể đến như vậy sẽ rất không nể mặt Bá tước Lark, chúng sẽ chẳng nhận được gì ngoài một trận đòn nhớ đời và lệnh cấm tham gia mọi sự kiện ở quận Lustria vĩnh viễn.

 

Họ bắt đầu để mắt đến cậu ấy, nhưng Lith không tham lam và rời đi sau khi nhận được ba giải thưởng. Cậu ấy thực sự cũng muốn một cái gì đó cho Raaz, nhưng tất cả những gì họ có là những sản phẩm dành cho phụ nữ.

 

Các carnies hy vọng sẽ dụ được mấy đứa ranh con lãng phí tiền bạc bằng chiêu trò hay cố gắng gây ấn tượng với các cô gái bằng những món quà đắt tiền mà họ không thể mua được nếu không đánh cược.

 

Sau khi phân phát quà, Lith tìm Nana, cậu ấy muốn trò chuyện về Ma thuật với một chuyên gia. Cậu tìm thấy bà đang ngồi trên chiếc ghế dài gần nhà.

 

Điều đầu tiên cậu làm là quan sát bà bằng Sinh Thần Nguyện Cảnh. Dòng mana của bà ấy lớn hơn của Lith rất nhiều, nhưng sinh lực của bà ấy còn yếu hơn cả  Tista.

 

Nana là một phụ nữ đã ngoài sáu mươi nhưng trông bà như một bà cụ tám mươi tuổi ở Trái Đất vậy. Lưng bà còng đến mức bà phải chống gậy để đi lại đàng hoàng.

 

Bà ấy có đôi mắt xám sắc sảo, khuôn mặt đầy nếp nhăn và chiếc mũi khoằm to. Nana luôn đội một chiếc khăn choàng trên đầu để tránh mớ tóc quá vướng víu khi làm việc.

 

Thoạt nhìn, bà ấy có vẻ là một bà già kín đáo, nhưng khi đến gần, bạn có thể cảm nhận được sức mạnh thuần túy toát ra từ cơ thể bà ấy.

 

“Chắc hẳn ba ta đã sống khó khăn lắm.” Solus nhận xét.

 

“Chào Nana. bà khỏe không?" Lith lịch sự hỏi.

 

“Xin chào nhóc, tiểu quỷ bé bỏng.  Cháu phát tướng nhanh quá nhỉ, lại đây cho ta xem nào?” Giống như Elina đã nhận xét hồi mùa đông, Tista và Lith ngày càng cao và mảnh mai hơn so với các bạn cùng trang lứa. Điều tương tự cũng xảy ra với Rena, sau khi cô được Lith điều trị.

 

Lith đã cao hơn 1,1 mét, vai rộng dũng mãnh.

 

Lít gật đầu. “ Dễ lắm .Nhưng con hỏi bà một câu được không?”

 

“Miễn là không liên quan đến tuổi của ta,Khách thì được.” Nana bật cười.

 

“Nana, bà có phải là một pháp sư mạnh không?” Nana ngạc nhiên, câu hỏi không trẻ con cho lắm.

 

"Chính là vậy. Hồi ta còn là một thiếu nữ, ta thậm chí còn nhận được học bổng tại học viện Lightning Griffin danh giá, và ta còn dễ dàng tốt nghiệp nũa cơ.” Nana đứng thẳng người đầy kiêu hãnh khi nhớ lại những năm tháng huy hoàng của mình.

 

“Vậy làm thế nào mà cuối cùng bà lại trở thành một y thuật sư ở Lutia?”

 

“Ngươi chả lại hỏi khéo xéo xắc như thế, Lith!” Solus quở trách cậu ta.

 

“Trẻ em được phép thô lỗ, chúng có đặc quyền đó mà đúng không nào.”

 

Tâm trạng của Nana trở nên ảm đạm.

 

“Con thấy đấy, Lith, trong thế giới này có thường dân, quý tộc và pháp sư. Một pháp sư mạnh mẽ có địa vị ngang hàng với các quý tộc, tùy thuộc vào sức mạnh ma thuật của họ. Hồi đó ta rất mạnh, nhưng không phải là thiên tài. Đáng buồn thay, ta cũng ngu ngốc và ngây thơ, vì vậy ta đã đưa ra một số lựa chọn rất tồi tệ và tự mình chấm suets tất cả, lúc đó không có một ai hỗ trợ ta. Ta chỉ còn hai lựa chọn. Hoặc phục tùng một quý tộc quyền lực hoặc sống tự do với địa vị của mộty thuật sư.Và như ngươi đã biết hãy Đoán xem ta đã chọn gì nào?”

 

Lith cũng trở nên u ám, ý nghĩ mất tất cả sau khi làm việc chăm chỉ khiến tương lai của cậu càng trở nên ảm đạm hơn.

 

“thôi nào nhóc!” Nana bừng sáng. “Đừng làm tâm trạng tệ hại như vậy chứ  và tận hưởng lễ hội đi nào.”

 

Sau khi để Nana một mình, Lith nghĩ lại những lời của bà ấy kể về sự trưởng thành của bà, như thể cậu đang được soi gương vậy, liệu tấm gương của bà Nana có phản chiếu tương lai của cậu hay không?

 

Cậu chỉ biết thở dài cam chịu.

 

“Cho dù ta có trục xuất bao nhiêu tạp chất, ta vẫn thất bại ngay trong việc chọn gia đình cho mình và cả nhóm gen, gen ta chứa nhiều phần từ cha hơn là mẹ ấy chứ.”.

 

Khi ta tự nhìn ngắm bản thân mình trong khi nghiền ngẫm, thay tưởng thế là ngầu, ta giống như một đứa trẻ tâm thần nào đó trốn thoát khỏi juvie.

 

 Nếu ta còn cười một mình nữa,trong tình trạng hàm răng không khác đàn piano là mấy, thì nó có giá trị tấu hài hơn là đáng iu.

 

. Ngay cả khi ăn mặc chỉnh tề, ta khó có thể bị coi là một chú nhím đường phố trong một trong những tiểu thuyết của Dicken.”

 

Solus đã cố gắng giúp cho cậu ta trông sáng sủa hơn, nhưng vô ích.

 

Vào buổi tối muộn, Bá tước Lark giới thiệu với những người lớn tuổi trong làng vị khách danh dự của mình.

 

“Tù trưởng Yurok, hiền nhân Nana, cho phép ta được giới thiệu với mọi người chàng trai trẻ Ricker Trahan, con trai của người bạn thân của tôi, nam tước Lokar Trahan.

 

Chàng trai trẻ này thực sự là một pháp sư tài năng, trong tương lai sẽ mang lại vinh quang cho quận của chúng ta.” Bá tước Lark là một người đam mê ma thuật, luôn cố gắng tài trợ hết lòng cho những thanh niên tràn đầy triển vọng từ vùng đất của mình.

 

“Rất vui được gặp cậu, chàng trai trẻ.” Trưởng làng chào cậu ta bằng một cái cúi đầu lịch sự, mong đợi người kia sẽ đưa tay bắt tay ông ta hoặc ít nhất là đáp lại cái cúi đầu đó.

 

Thay vào đó, Ricker cứ nhìn xung quanh, ánh mắt đầy sự khinh bỉ.

 

"Đó la niêm vinh hạnh của tôi." Cậu đáp lại với giọng điệu lạnh lùng.

 

“Ricker, lễ nghi của cậu bị chó nhai mất rồi sao?” Bá tước Lark nhẹ nhàng quở trách cậu ta. “Hiền nhân Nana là một pháp sư mạnh mẽ và nổi tiếng thời son sắt. Hãy hỏi cô ấy con sẽ nhận được rất nhiều tư vấn. Kinh nghiệm của cô ấy có thể là vô giá để vượt qua bất kỳ khó khăn nào mà bạn có thể gặp phải trong quá trình học tập của mình.”

 

“Tôi không nghi ngờ gì về điều đó, thưa ngài.” Lần này Ricker cúi chào, nhưng là với Bá tước Lark.

 

Nana đã gặp đủ các quý tộc trong đời để nhận ra kiểu người này. Một cậu chủ trẻ tài cao và quyền lực, được nuông chiều để tin rằng chỉ có giới quý tộc mới có thể đạt được sự vĩ đại và được cậu ta tôn trọng.

 

Người dân trong làng khó có thể chịu đựng được quá nhiều sự thiếu tôn trọng đối với người già làng của họ, nhưng vì lợi ích của Bá tước, họ đã hạn chế những lời thì thầm chửi rủa đầy giận dữ.

 

"Ô ô ô! Ngài đã có cho mình một chiến bình can đảm không kém gì đâu, Lark thân mến.” Nana cười không chút ấm áp.

 

Ricker rùng mình trước sự thiếu tôn trọng như vậy, mụ dơi già gọi Bá tước bằng tên mà không có kính ngữ. Nhưng cậu ta biết rằng Lark là một kẻ say mê các pháp sư, và xét từ thái độ của bà ta, cậu ta cũng không dám có thái độ với mụ dơi già này, ít nhất là trước ngài Lark.

 

“Cậu ấy có quyền tự hào, Nana thân mến. Năm tới nó sẽ tròn mười hai tuổi và nộp đơn xin học bổng của học viện Lighting Griffon, và nếu may mắn một chút, nó sẽ nhập học giống như bạn ngày xưa!”

 

Ricker không thể kìm nén sự kinh ngạc của mình, nhíu mày với Nana.

 

“Chúa ơi, làm sao một thường dân như vậy có thể được nhận vào học viện?” Cậu ta đã nghĩ. “Chắc chắn là bà ta đã gian lận để vào được rồi.”

 

"Có thật không?" Nana trả lời với sự nhiệt tình quá mức "Liệu có quá không khi nhờ ngài bảo cậu ấy cho chúng tôi được chiêm ngưỡng tài năng cao quý đấy nhỉ?"

 

Bá tước Lark vui vẻ chấp nhận, và theo yêu cầu của ông ta, chẳng bao lâu sau, một gốc cây cao một mét (3'3”) được dựng lên với một ngọn rau diếp trên đỉnh.

 

Ricker phải ở cách nó ít nhất 10 mét (11 thước Cậu) và hạ gục nó. Đó là một bài tập rất cơ bản cho bất cứ ai muốn trở thành một ma pháp sư, thường được sử dụng để nhanh chóng loại bỏ những ứng cử viên không đủ năng lực.

 

Chỉ những người có tài năng thực sự về ma thuật mới có thể sử dụng ma pháp điều khiển nhỏ nhặt ở phạm vi như vậy. Đối với người bình thường, ma thuật có phạm vi chỉ từ một hoặc hai mét.

 

Để học một thứ gì đó ngoài những ma thuật vặt vãnh, người ta phải đăng ký vào học viện phép thuật hoặc mua những cuốn sách rất đắt tiền.

 

"Chàng trai trẻ, cố lên!" Giọng nói của Bá tước Lark tràn đầy nhiệt huyết.

 

Ricker đã thực hiện bài tập đó không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng chỉ có một mình. Lần này cậu ta bị bao vây bởi những người tầm thường, rõ ràng muốn nhìn thấy cậu ta thất bại  để có cơ hội chế nhạo cậu ta.

 

Tệ hơn nữa, Bá tước Lark cũng gây rất nhiều áp lực lên cậu ta. Trong mắt Ricker, đây không phải là một bài kiểm tra đơn giản, mà là vấn đề sinh tử.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương