Dịch: Sylvesta

Trên người Lục Minh Ngạn cũng không mang nhiều ngân lượng đến như vậy.

Thế nhưng không cần hắn mở miệng, chỉ một cái liếc mắt, Phụng Nhạc Giang lập tức đi lên phía trước trợ giúp.

Dù sao hắn cũng đang giúp Phụng Nhạc Giang đối phó Chiến Thiên Minh.

Cuối cùng, hai tay Phụng Nhạc Giang run rẩy nắm xấp ngân phiếu hướng về phía Chiến Thiên Minh. Hắn hừ nhẹ nói: “Trên người ngươi còn đồ gì đáng giá không, lấy ra làm tiền đặt cược luôn một thể đi. Mặc kệ ngươi lấy ra bao nhiêu thì ta đều tiếp toàn bộ.”

Nghe vậy, Chiến Thiên Minh nở nụ cười.

Ha ha...

Nhìn điệu bộ của Phụng Nhạc Giang cứ như thể muốn mình tặng ngân lượng cho hắn vậy.

Bất quá...

Vì nắm chắc phần thắng nên Chiến Thiên Minh vẫn mở hệ thống để kiểm tra thông tin về Lục Minh Ngạn.

Chiến Thiên Minh vừa nhìn, lập tức tỏ ra vui vẻ.

Lục Minh Ngạn, nhị tinh võ sư, Huyền Đan Sư.

Thực lực võ đạo tuy mạnh hơn Chiến Thiên Minh, nhưng bên cạnh những thuộc tính bình thường thì Lục Minh Ngạn còn có một thuộc tính rất đặc biệt.

Vận xui: 30

Mà Chiến Thiên Minh vừa nhìn lại thuộc tính của mình thì...

Số mệnh: 15

Lại nhìn sang thông tin về Phụng Nhạc Giang.

Hắn cũng có thuộc tính vận xui, hơn nữa còn cao hơn cả Lục Minh Ngạn.

Vận xui: 45

Ha ha...

Chiến Thiên Minh trong lòng cười to đầy sảng khoái.

Nếu như này mà còn không thắng được bọn họ, vậy không bằng đập đầu vào đậu hũ chết quách đi cho xong.

Chiến Thiên Minh cũng không mở miệng đáp ứng ngay mà trước tiên hắn lại lộ ra vẻ suy nghĩ khổ sở, sau đó mới nói: “ Như vậy đi, ta lấy túi càn khôn ra làm tiền cược, ngươi thấy thế nào?”

Nghe vậy, Lục Minh Ngạn không khỏi ngẩn người.

Mà Phụng Nhạc Giang lại mừng rỡ như nở hoa trong lòng.

“Được! Ta lấy bốn mươi vạn lượng bạc cược với túi càn khôn của ngươi. Phụng Nhạc Giang như sợ Chiến Thiên Minh sẽ đổi ý, vội vàng nói.

Thực ra, một túi càn khôn phổ thông, giá trị nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba mươi vạn lượng bạc.

Thế nhưng, loại vật này ở nhiều nơi cho dù có tiền cũng không mua được.

Coi như ngươi là một người cực kỳ có tiền thì cũng chưa chắc đã mua được.

Phụng Nhạc Giang rất thẳng thắn, đặt xấp ngân phiếu trong tay lên bàn.

Sau đó hắn nhìn Chiến Thiên Minh đầy chờ mong.

Chiến Thiên Minh nở nụ cười nhạt: “Chờ các ngươi thắng, ta sẽ lấy túi càn khôn ra.”

“Được, cứ theo ý ngươi.” Phụng Nhạc Giang nói.

Dù sao đã có vị Vương gia Tông Chính Thanh Hiên làm trọng tài nên Phụng Nhạc Giang không hề lo lắng Chiến Thiên Minh chơi xấu. Trong lòng hắn vừa nghĩ đến việc mình rất nhanh sẽ sở hữu được một chiếc túi càn khôn thì cao hứng đến nỗi quên hết trời đất, hận không thể thắng Chiến Thiên Minh ngay lập tức.

Phượng Vô Song đến gần Chiến Thiên Minh, ghé vào tai hắn nói: “Ngươi thật sự nắm chắc phần thắng chứ? Lục Minh Ngạn tuy đánh nhau chẳng ra gì nhưng luyện đan lại rất lợi hại. Trong thế hệ trẻ tuổi ở Thiên Phong Quốc, hắn có thể xếp vào vị trí mười người đứng đầu về thuật luyện đan.”

“Yên tâm đi.” Chiến Thiên Minh cười khẽ.

“Vậy là được rồi.” Phượng Vô Song gật đầu.

Cuối cùng, nàng quay đầu nhìn về phía Tông Chính Uyển Du, cười nói: “Ta cũng muốn đặt cược một ít, không biết có ngươi nào dám cược với ta không?”

“Ta cược với ngươi. Nói đi, ngươi muốn cược cái gì?” Tông Chính Uyển Du ngay tức khắc đáp lại.

Dù sao thì nàng cũng không nhìn nổi vẻ đắc ý ta đây của Phượng Vô Song.

Đối với hai nha đầu này, Chiến Thiên Minh thật sự không còn gì để nói.

Quên đi, tùy các nàng.

Bất quá...

Chỉ đành xin lỗi nữ thần của mình à.

Mặc kệ đi!

Đầu tiên cứ phải thắng sạch hai người Lục Minh Ngạn cùng Phụng Nhạc Giang cái đã.

Ngay khi Chiến Thiên Minh thầm nghĩ thì Phượng Vô Song cười nói: “Như vậy ta liền đặt Phượng Hoàng Hòa Minh Đồ.”

“Cái gì?” Đám ngươi Tông Chính Thanh Hiên đột nhiên cả kinh.

Phượng Hoàng Hòa Minh Đồ!

Đây chính là một kiện thần bảo hộ chủ không biết phẩm giai đó.

Giới quý tộc trong Thiên Phong Quốc, ai ai cũng biết chuyện về tấm bảo đồ này.

Bởi vì tấm bảo đồ này xuất thế khi Phượng Vô Song sinh ra.

Tục truyền, khi Phượng Vô Song vừa mới sinh thì một luồng ánh sáng đỏ từ trên trời giáng xuống quận vương phủ Bách Hỗ Quận, hơn nữa còn vừa vặn hạ xuống gian phòng nơi Phượng Vô Song sinh ra, sau đó nó hóa thành một tấm bảo đồ óng ánh hồng quang chói mắt.

Ánh sáng đỏ bao phủ khắp căn phòng, tỏa ra khí lành.

Bên trên tấm bảo đồ còn truyền ra tiếng Phượng Hoàng hót vang, nhất thời muôn chim đến chầu.

Ba ngày ba đêm, trên bầu trời quận vương phủ Bách Hỗ Quận toàn là tiếng hót của vạn loại chim, rất lâu không có tản đi.

Mà tấm bảo đồ này lại càng bắn ra một tia sáng đỏ tiến vào trong cơ thể Phượng Vô Song.

Sau lần đó, tấm bảo đồ liền thuộc về Phượng Vô Song.

Cũng chính bởi vậy mà Phượng Vô song còn được Hoàng thượng hiện thời nhận làm nghĩa nữ. Bách Hỗ Quận cũng từ đây mà đổi tên thành Phượng Minh Quận.

Đây là vinh dự độc nhất vô nhị trong bảy quận của Thiên Phong Quốc.

Bọn họ sao ngờ được Phượng Vô Song lại lấy Phượng Hoàng Hòa Minh Đồ ra làm tiền đặt cược?

Đây không phải là đang chơi đùa đâu.

Chiến Thiên Minh cũng không biết những thứ này, hắn khẽ cau mày.

Thật không hiểu mình nên làm cái gì đây nữa?

Lẽ nào thật sự phải giúp nữ lưu manh Phượng Vô song này đối phó với nữ thần của mình sao?

Nếu đúng như thế.

Vậy thì chẳng phải nữ thần sẽ hận mình cả đời sao?

Nhưng mà mình lại không thể thua được, dù sao mình vốn cũng không có túi càn khôn.

Thua thì lấy cái gì ra bồi người ta?

Đúng là bi ai mà!

Ngay khi đám người Phụng Nhạc Giang còn đang bị chấn kinh thì Tông Chính Uyển Du đã bị Phượng Vô Song khiêu khích giận không nhịn nổi. Nàng xắn gấu tay áo, không thèm để ý hình tượng quận chúa gì nữa, quát: “Được, ta cược với ngươi. Ta liền cược...”

“Được rồi, Uyển Du, không dược hồ nháo.” Tông Chính Thanh Hiên mở miệng chặn lại.

Nghe vậy, Tông Chính Uyển tỏ ra vô cùng bất mãn.

Tông Chính Thanh Hiên trừng nàng một cái. Một cái trừng mắt này lập tức khiến cho ý nghĩ đặt cược của Tông Chính Uyển Du đổ bể.

Sau đó, Tông Chính Thanh Hiên mới nhìn Phượng Vô Song, vừa hướng về hư không ôm quyền vừa nghiêm nghị nói: “Quận chúa Vô Song, tấm Phượng Hoàng Hòa Minh Đồ của ngươi chính là thần vật do đích thân Thánh thượng ban tên, sao có thể đem ra để hồ nháo?”

Phượng Vô Song cười gượng. Thực ra nàng chỉ muốn kích động Tông Chính Uyển Du mà thôi.

Hiện tại, Tông Chính Thanh Hiên đã mở miệng, nàng chỉ có thể bỏ đi ý niệm này. Bất quá nàng vẫn hướng về phía Tông Chính Uyển Du nở nụ cười đắc ý.

Tông Chính Uyển Du bụng đầy tức giận.

Chiến Thiên Minh thở phào một hơi.

Cũng còn tốt, cũng còn tốt. Cuối cùng cũng không cần giúp Phượng Vô Song đối phó nữ thần của mình.

Chỉ còn lại Lục Minh Ngạn và Phụng Nhạc Giang...

Khà khà.

Đối với hai người bọn họ, Chiến Thiên Minh hoàn toàn không cần hạ thủ lưu tình.

Hai tiểu hầu gia còn lại là Ngô Triết Thần và Đông Nhật Hướng thì lại không tham dự vào.

Tiền cược đã được định, tỷ thí cũng sắp bắt đầu.

Lục Minh Ngạn lật tay, từ trong túi càn khôn lấy một chiếc thanh đồng đan đỉnh to bằng bàn tay ra ngoài.

Chiếc đan đỉnh được hắn lấy ra làm tiền cược này còn kém xa chiếc mà hắn đang sử dụng.

Bất quá đồ đã lấy ra cược thì không thể lấy lại.

Thế nhưng Lục Minh Ngạn căn bản không lo mình thất bại.

Hắn mở miệng nói trước: “ Chúng ta sẽ so xem ai luyện chế ra đan dược có phẩm chất cao hơn, thế có được không?”

Nghe vậy, Chiến Thiên Minh không quan tâm, nhún vai.

Thấy thế, Lục Minh Ngạn cười thầm trong lòng.

Mà Chiến Thiên Minh lại nhìn về phía Tông Chính Thanh Hiên, nói: “ Vương gia, ngài cho ta mượn một chiếc đan đỉnh được không?”

“À?” Tông Chính Thanh Hiên sửng sốt.

Không chỉ có hắn mà ngay cả những người khác cũng ngạc nhiên không kém.

Một Luyện Đan Sư mà lại không mang đan đỉnh?

Nói vậy có ai tin được?

Tuy rằng kinh ngạc nhưng Tông Chính Thanh Hiên vẫn sai người đi lấy một chiếc đan đỉnh tới đây.

Cũng may là Vương phủ có sưu tầm một ít đan đỉnh.

Đan đỉnh không lớn, chỉ to bằng bàn tay, nhìn qua vô cùng phổ thông, không có gì đặc biệt.

Nhìn qua đan đỉnh, Chiến Thiên Minh nhếch miệng nở nụ cười.

Quản nó làm gì.

Cho dù cho mình một chiếc đan đỉnh ngưu bức nhất trên thế giới này thì cũng vô dụng.

Mình luyện đan, thành công hay thất bại hoàn toàn quyết định trong vòng ba giây.

Nếu như không phải vì che giấu tai mắt người khác thì hắn cũng chẳng cần tới đan đỉnh.

Cuối cùng, Chiến Thiên Minh mới nhìn về phía Lục Minh Ngạn đang không kiên nhẫn, nở nụ cười nhạt.

“Vậy chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương