Chí Tôn Long Thần Hệ Thống
-
Chương 16: Trọng đánh ba mươi đại bản
Dịch: Sylvesta
Chiến Thiên Minh từ trong đám đông lui lại mấy bước, để tránh khỏi quá mức bại lộ.
Tuy rằng mình không nhìn thấy bóng dáng hai nữ nhân kia, nhưng không có nghĩa là đối phương cũng không có nhìn thấy mình à.
Lùi một bước, trời cao biển rộng.
Ạch...
Sai rồi, là lùi một bước, thoái ẩn nhường thiên hạ cho người tài.
Dù sao, phía trước còn có mấy cái lều vải đấy.
Ai biết được trong lều vải có người lặng lẽ nhìn lén hay không?
Suy nghĩ một chút, Chiến Thiên Minh thậm chí trực tiếp xoay người rời đi.
“Hừ hừ, đến cùng có phải hay không thì cứ thử một cái là biết liền.”
Cười khẽ, Chiến Thiên Minh mượn đoàn người cùng kiến trúc che lấp, hướng về phía phòng mình đi đến.
Nổi lửa, nướng thịt.
Lấy ra thịt thỏ trong hệ thống túi trữ vật, Chiến Thiên Minh nhanh chóng ướp muối, sau đó bắt đầu nướng lên.
“Phải mau chóng đem tất cả chức nghiệp đều tăng lên cấp một, đến thời điểm cần dùng thì không cần phiền toái như vậy.” Chiến Thiên Minh tự nhủ.
Hệ thống đã nói rất rõ ràng, chức nghiệp cấp một thì ba giây có thể phát động.
Nói cách khác, ba giây đồng hồ, hắn ngay lập tức có thể làm được đồ ăn.
Đương nhiên, làm như vậy, có thể thành công cũng có thể thất bại.
Nếu thất bại, vật liệu đều sẽ biến mất.
Một thời thần đi qua.
Mùi thịt nướng thơm ngát, rốt cục Chiến Thiên Minh cũng làm xong.
Kinh nghiệm trù sư lại tăng lên không ít.
Ở ngoài phòng tìm đến từng mảng lớn lá cây màu xanh lục, đem thỏ nướng gói kỹ, Chiến Thiên Minh lại ở trên mặt bôi một chút nhọ, sau đó mới hướng về phía quảng trường đi đến.
Đến nơi ấy, vừa nhìn.
Quả nhiên, khảo hạch vòng thứ ba, đúng thật là trở thành nơi nướng thịt thỏ.
Lần này, Chiến Thiên Minh càng thêm khẳng định suy đoán ở đáy lòng.
Ánh mắt quét một vòng, mắt thấy tham gia khảo hạch còn tổng cộng mười một người, trong đó, Lưu Vũ cùng Vương Man đều ở trong đó.
“Khà khà, Vương Man, ngay cả ông trời cũng giúp ta, lại đem ngươi sắp xếp đến cái góc xó xỉnh không ai thèm chú ý tới như vậy.”
Chiến Thiên Minh nhếch miệng nở nụ cười.
Bất động thanh sắc, hắn tiến đến gần sau đó đem gói thịt thỏ nướng kỹ lặng lẽ ném tới bên chân Vương Man.
“Hả?”
Vương Man bước chân nhẹ nhàng hơi động, đụng tới món đồ gì đó, không khỏi ngẩn ra, cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy bên chân đặt một thứ.
Không khỏi tò mò, hắn khom lưng nhặt lên.
Mở ra.
“Thịt thỏ nướng kỹ?”
Ngửi một cái, mùi vị này thơm quá à!
Tuyệt phẩm hương vị.
“Lẽ nào, là cha chuẩn bị cho ta?”
Trong lòng nghĩ như thế, Vương Man trong lòng mừng lớn, lập tức thừa dịp người khác không chú ý, đem thịt thỏ nướng kỹ vừa nhặt được lặng lẽ đổi thành của mình.
Vương Man vừa vặn ở bên trong góc không đáng chú ý, hắn cử động cũng không có bị phát hiện.
Làm bộ tùy ý nướng một thoáng, Vương Man đắc ý cười.
Trước sau, đã có năm người đem thịt nướng đi tới, đều được một hắc giáp binh lính đưa vào trong lều vải.
Đáng tiếc, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Những người vừa nướng thịt kia, chỉ có thể chờ đợi trên quảng trường.
Rất nhanh, Vương Man cũng làm bộ làm tốt phần thi thịt nướng, lập tức đi tới.
Nhìn kỹ, thịt này bất luận là phẩm tương hay là màu sắc đều là thịt nướng tuyệt giai, thôn dân đều âm thầm kinh ngạc.
Vương Man tiểu tử này, lại còn là một tay nướng thịt rất tốt?
Thực sự là chân nhân bất lộ tướng à.
Thịt nướng này so với mấy người trước kia quả thực tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, hương vị tỏa ra cũng là nhất tuyệt à.
Mọi người không khỏi đối với hai vợ chồng Vương Tự Chân đưa ánh mắt đầy hâm mộ.
“Vương đội phó, Tiểu Man nhà các ngươi đúng là có tay nghề mà.”
“Vương đội phó, lần này Tiểu Man nhất định có thể trúng cử phủ vệ, nhà các ngươi có thể thăng chức rất nhanh.”
“Trương tẩu tử, Tiểu Man nhà các ngươi thực sự không tồi à.”
“Đó là đương nhiên, Tiểu Man nhà Trương tẩu tử là được di truyền thiên phú từ Vương đội phó cùng Trương tẩu tử, có thể không ưu tú hay sao?”
“Ha ha...” Vương Tự Chân chỉ vui vẻ cười.
Trương Thẩm cũng đắc ý cười.
Hai vợ chồng giương mắt nhìn hướng Vương Man, trong lòng hai người cũng là có chút kinh ngạc.
Tại trong ấn tượng của bọn họ, xưa nay không bao giờ thấy Vương Man nướng được thịt nướng tốt như vậy. Hơn nữa, lúc trước xem Vương Man làm thịt nướng, tựa hồ còn luống cuống tay chân một hồi, bọn họ còn thay nhi tử lo lắng một trận đấy.
Ai biết được, thời điểm không chú ý, nhi tử lại nướng ra thịt nướng tốt như vậy.
Mặc kệ, chỉ cần nhi tử có thể thành công, quản nhiều như vậy làm cái gì?
“Vương đội phó, Trương tẩu tử, rảnh rỗi đến nhà ta ăn cơm đi, ta còn có một vò rượu ngon đây.”
“Vương đội phó, lúc về nhớ ghé nhà ta ngồi một chút, lần trước ngươi không phải cho Tiểu Man nhà các ngươi tới cầu hôn sao? Khuê nữ nhà ta à, đối với Tiểu Man nhà các ngươi cũng rất hứng thú, hay là chúng ta cho bọn họ lại gần gũi một thoáng à?”
“Ta nói này Mã gia Nhị tẩu tử, các ngươi lần trước không phải đã từ chối sao?”
“Trương tẩu tử, đến nhà chúng ta đi, khuê nữ nhà chúng ta người không sai, dung mạo xinh đẹp, người lại chịu khó...”
Trong lúc nhất thời, không ít người đều cùng với hai vợ chồng Vương Tự Chân bắt chuyện.
Nhà muốn gả khuê nữ, nhà muốn mời khách ăn cơm, một đống lớn.
Hai vợ chồng Vương Tự Chân cười đến miệng đều không đóng lại được.
Bất quá, đáy mắt hai người nhưng lại hơi lộ ra vẻ khinh bỉ. Vương Tự Chân càng là thầm hừ nói: “Hừ! Hiện tại mới nghĩ kết giao tình? Man nhi nhà ta lập tức sẽ thăng chức rất nhanh, còn xem vừa mắt những dong chi tục phấn nhà các ngươi?”
Mọi người ở đây bàn luận rất sôi nổi, một hắc giáp binh lính cầm thịt nướng của Vương Man trình lên, đưa vào trong doanh trướng.
Mọi người trong thôn không khỏi chờ mong.
Dù sao, Vương Man trình lên khối thịt nướng này có thể nói là phẩm tương tốt nhất.
Nếu như ngay cả Vương Man đều quá quan không được, phỏng chừng sẽ chẳng có ai có thể qua ải.
Trong đám người, Chiến Thiên Minh không nhịn được trong lòng nở nụ cười, hướng về Vương Man mà lén lút vừa mừng thầm vừa cảm thấy bi ai thay hắn.
“Ai... Vương Man à Vương Man, muốn trách, thì trách ngươi không thành thật đi.”
“Không phải đồ vật của mình, tuyệt đối đừng nhặt loạn.”
“Nhặt là xảy ra đại sự đó.”
Chữ tín, hiểu không?
Không nói chữ tín, là không thành đại sự.
Quả nhiên.
Thịt nướng được mang vào không được bao lâu thì...
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh hoàn thành nhiệm vụ thịt nướng, thu được 1000 điểm EXP, ngân lượng 100 lạng.”
Âm thanh hệ thống vang lên, Chiến Thiên Minh càng thêm trăm phần trăm xác định.
Người trong doanh trướng chính là hoàng y nữ tử cùng Hương Nhi.
Mở ra giao diện Chí Tôn Long Thần hệ thống, Chiến Thiên Minh nhìn vào phía trước hệ thống.
0 Tử Kim 0 Kim 110 Ngân 0 Đồng.
“110 ngân lượng, ta cũng coi như là người có tiền.”
Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười.
Tiện thể, hắn lại nhìn lướt qua đẳng cấp kinh nghiệm, khoảng cách tăng lên tới Lục Tinh Võ Đồ, còn kém hơn sáu ngàn EXP.
Một lúc sau, hắc giáp binh lính từ trong doanh trướng lui đi ra.
Nhất thời, nhóm thôn dân càng thêm chờ mong.
Vương Man, đến cùng có thể trở thành phủ vệ hay không?
Mọi người ở đây ánh mắt đầy mong đợi nhìn chăm chú binh sĩ kia nhưng đáp lại chỉ thấy hắc giáp binh sĩ sắc mặt lạnh lẽo nhìn về phía Vương Man.
“Quận chúa có lệnh, đánh nặng người này ba mươi đại bản.”
Hô, tất cả mọi người đều sững sờ.
Làm sao lại bị lôi ra đánh rồi?
Chiến Thiên Minh cũng hơi run run.
“Quận chúa?”
Thì ra hoàng y nữ tử kia, dĩ nhiên là quận chúa.
Điểm này, Chiến Thiên Minh xác thực không nghĩ tới.
Bất quá, Chiến Thiên Minh vẻ mặt ngẩn ra cũng là để không có quá nhiều khác biệt so với người khác.
Làm ngược lại thực sự sẽ đưa tới những người khác hoài nghi.
Còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, hai hắc giáp binh lính nhanh chóng tiến lên, đem Vương Man áp hạ, trong lúc quân côn vung vẩy cùng cái mông Vương Man phát sinh tiếp xúc thân mật, thanh âm đùng đùng chói tai cũng theo đó truyền ra.
“À! À! À...”
Vương Man kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, vang vọng khắp toàn bộ quảng trường.
Đợi đến lúc mọi người phục hồi lại tinh thần, đại bản đã đánh xong.
Mà trong doanh trướng trên quảng trường, Hương Nhi nhíu mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Quận chúa, thanh âm này... Hình như không giống giọng mao tặc kia.”
Chiến Thiên Minh từ trong đám đông lui lại mấy bước, để tránh khỏi quá mức bại lộ.
Tuy rằng mình không nhìn thấy bóng dáng hai nữ nhân kia, nhưng không có nghĩa là đối phương cũng không có nhìn thấy mình à.
Lùi một bước, trời cao biển rộng.
Ạch...
Sai rồi, là lùi một bước, thoái ẩn nhường thiên hạ cho người tài.
Dù sao, phía trước còn có mấy cái lều vải đấy.
Ai biết được trong lều vải có người lặng lẽ nhìn lén hay không?
Suy nghĩ một chút, Chiến Thiên Minh thậm chí trực tiếp xoay người rời đi.
“Hừ hừ, đến cùng có phải hay không thì cứ thử một cái là biết liền.”
Cười khẽ, Chiến Thiên Minh mượn đoàn người cùng kiến trúc che lấp, hướng về phía phòng mình đi đến.
Nổi lửa, nướng thịt.
Lấy ra thịt thỏ trong hệ thống túi trữ vật, Chiến Thiên Minh nhanh chóng ướp muối, sau đó bắt đầu nướng lên.
“Phải mau chóng đem tất cả chức nghiệp đều tăng lên cấp một, đến thời điểm cần dùng thì không cần phiền toái như vậy.” Chiến Thiên Minh tự nhủ.
Hệ thống đã nói rất rõ ràng, chức nghiệp cấp một thì ba giây có thể phát động.
Nói cách khác, ba giây đồng hồ, hắn ngay lập tức có thể làm được đồ ăn.
Đương nhiên, làm như vậy, có thể thành công cũng có thể thất bại.
Nếu thất bại, vật liệu đều sẽ biến mất.
Một thời thần đi qua.
Mùi thịt nướng thơm ngát, rốt cục Chiến Thiên Minh cũng làm xong.
Kinh nghiệm trù sư lại tăng lên không ít.
Ở ngoài phòng tìm đến từng mảng lớn lá cây màu xanh lục, đem thỏ nướng gói kỹ, Chiến Thiên Minh lại ở trên mặt bôi một chút nhọ, sau đó mới hướng về phía quảng trường đi đến.
Đến nơi ấy, vừa nhìn.
Quả nhiên, khảo hạch vòng thứ ba, đúng thật là trở thành nơi nướng thịt thỏ.
Lần này, Chiến Thiên Minh càng thêm khẳng định suy đoán ở đáy lòng.
Ánh mắt quét một vòng, mắt thấy tham gia khảo hạch còn tổng cộng mười một người, trong đó, Lưu Vũ cùng Vương Man đều ở trong đó.
“Khà khà, Vương Man, ngay cả ông trời cũng giúp ta, lại đem ngươi sắp xếp đến cái góc xó xỉnh không ai thèm chú ý tới như vậy.”
Chiến Thiên Minh nhếch miệng nở nụ cười.
Bất động thanh sắc, hắn tiến đến gần sau đó đem gói thịt thỏ nướng kỹ lặng lẽ ném tới bên chân Vương Man.
“Hả?”
Vương Man bước chân nhẹ nhàng hơi động, đụng tới món đồ gì đó, không khỏi ngẩn ra, cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy bên chân đặt một thứ.
Không khỏi tò mò, hắn khom lưng nhặt lên.
Mở ra.
“Thịt thỏ nướng kỹ?”
Ngửi một cái, mùi vị này thơm quá à!
Tuyệt phẩm hương vị.
“Lẽ nào, là cha chuẩn bị cho ta?”
Trong lòng nghĩ như thế, Vương Man trong lòng mừng lớn, lập tức thừa dịp người khác không chú ý, đem thịt thỏ nướng kỹ vừa nhặt được lặng lẽ đổi thành của mình.
Vương Man vừa vặn ở bên trong góc không đáng chú ý, hắn cử động cũng không có bị phát hiện.
Làm bộ tùy ý nướng một thoáng, Vương Man đắc ý cười.
Trước sau, đã có năm người đem thịt nướng đi tới, đều được một hắc giáp binh lính đưa vào trong lều vải.
Đáng tiếc, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Những người vừa nướng thịt kia, chỉ có thể chờ đợi trên quảng trường.
Rất nhanh, Vương Man cũng làm bộ làm tốt phần thi thịt nướng, lập tức đi tới.
Nhìn kỹ, thịt này bất luận là phẩm tương hay là màu sắc đều là thịt nướng tuyệt giai, thôn dân đều âm thầm kinh ngạc.
Vương Man tiểu tử này, lại còn là một tay nướng thịt rất tốt?
Thực sự là chân nhân bất lộ tướng à.
Thịt nướng này so với mấy người trước kia quả thực tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, hương vị tỏa ra cũng là nhất tuyệt à.
Mọi người không khỏi đối với hai vợ chồng Vương Tự Chân đưa ánh mắt đầy hâm mộ.
“Vương đội phó, Tiểu Man nhà các ngươi đúng là có tay nghề mà.”
“Vương đội phó, lần này Tiểu Man nhất định có thể trúng cử phủ vệ, nhà các ngươi có thể thăng chức rất nhanh.”
“Trương tẩu tử, Tiểu Man nhà các ngươi thực sự không tồi à.”
“Đó là đương nhiên, Tiểu Man nhà Trương tẩu tử là được di truyền thiên phú từ Vương đội phó cùng Trương tẩu tử, có thể không ưu tú hay sao?”
“Ha ha...” Vương Tự Chân chỉ vui vẻ cười.
Trương Thẩm cũng đắc ý cười.
Hai vợ chồng giương mắt nhìn hướng Vương Man, trong lòng hai người cũng là có chút kinh ngạc.
Tại trong ấn tượng của bọn họ, xưa nay không bao giờ thấy Vương Man nướng được thịt nướng tốt như vậy. Hơn nữa, lúc trước xem Vương Man làm thịt nướng, tựa hồ còn luống cuống tay chân một hồi, bọn họ còn thay nhi tử lo lắng một trận đấy.
Ai biết được, thời điểm không chú ý, nhi tử lại nướng ra thịt nướng tốt như vậy.
Mặc kệ, chỉ cần nhi tử có thể thành công, quản nhiều như vậy làm cái gì?
“Vương đội phó, Trương tẩu tử, rảnh rỗi đến nhà ta ăn cơm đi, ta còn có một vò rượu ngon đây.”
“Vương đội phó, lúc về nhớ ghé nhà ta ngồi một chút, lần trước ngươi không phải cho Tiểu Man nhà các ngươi tới cầu hôn sao? Khuê nữ nhà ta à, đối với Tiểu Man nhà các ngươi cũng rất hứng thú, hay là chúng ta cho bọn họ lại gần gũi một thoáng à?”
“Ta nói này Mã gia Nhị tẩu tử, các ngươi lần trước không phải đã từ chối sao?”
“Trương tẩu tử, đến nhà chúng ta đi, khuê nữ nhà chúng ta người không sai, dung mạo xinh đẹp, người lại chịu khó...”
Trong lúc nhất thời, không ít người đều cùng với hai vợ chồng Vương Tự Chân bắt chuyện.
Nhà muốn gả khuê nữ, nhà muốn mời khách ăn cơm, một đống lớn.
Hai vợ chồng Vương Tự Chân cười đến miệng đều không đóng lại được.
Bất quá, đáy mắt hai người nhưng lại hơi lộ ra vẻ khinh bỉ. Vương Tự Chân càng là thầm hừ nói: “Hừ! Hiện tại mới nghĩ kết giao tình? Man nhi nhà ta lập tức sẽ thăng chức rất nhanh, còn xem vừa mắt những dong chi tục phấn nhà các ngươi?”
Mọi người ở đây bàn luận rất sôi nổi, một hắc giáp binh lính cầm thịt nướng của Vương Man trình lên, đưa vào trong doanh trướng.
Mọi người trong thôn không khỏi chờ mong.
Dù sao, Vương Man trình lên khối thịt nướng này có thể nói là phẩm tương tốt nhất.
Nếu như ngay cả Vương Man đều quá quan không được, phỏng chừng sẽ chẳng có ai có thể qua ải.
Trong đám người, Chiến Thiên Minh không nhịn được trong lòng nở nụ cười, hướng về Vương Man mà lén lút vừa mừng thầm vừa cảm thấy bi ai thay hắn.
“Ai... Vương Man à Vương Man, muốn trách, thì trách ngươi không thành thật đi.”
“Không phải đồ vật của mình, tuyệt đối đừng nhặt loạn.”
“Nhặt là xảy ra đại sự đó.”
Chữ tín, hiểu không?
Không nói chữ tín, là không thành đại sự.
Quả nhiên.
Thịt nướng được mang vào không được bao lâu thì...
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh hoàn thành nhiệm vụ thịt nướng, thu được 1000 điểm EXP, ngân lượng 100 lạng.”
Âm thanh hệ thống vang lên, Chiến Thiên Minh càng thêm trăm phần trăm xác định.
Người trong doanh trướng chính là hoàng y nữ tử cùng Hương Nhi.
Mở ra giao diện Chí Tôn Long Thần hệ thống, Chiến Thiên Minh nhìn vào phía trước hệ thống.
0 Tử Kim 0 Kim 110 Ngân 0 Đồng.
“110 ngân lượng, ta cũng coi như là người có tiền.”
Chiến Thiên Minh nhếch miệng cười.
Tiện thể, hắn lại nhìn lướt qua đẳng cấp kinh nghiệm, khoảng cách tăng lên tới Lục Tinh Võ Đồ, còn kém hơn sáu ngàn EXP.
Một lúc sau, hắc giáp binh lính từ trong doanh trướng lui đi ra.
Nhất thời, nhóm thôn dân càng thêm chờ mong.
Vương Man, đến cùng có thể trở thành phủ vệ hay không?
Mọi người ở đây ánh mắt đầy mong đợi nhìn chăm chú binh sĩ kia nhưng đáp lại chỉ thấy hắc giáp binh sĩ sắc mặt lạnh lẽo nhìn về phía Vương Man.
“Quận chúa có lệnh, đánh nặng người này ba mươi đại bản.”
Hô, tất cả mọi người đều sững sờ.
Làm sao lại bị lôi ra đánh rồi?
Chiến Thiên Minh cũng hơi run run.
“Quận chúa?”
Thì ra hoàng y nữ tử kia, dĩ nhiên là quận chúa.
Điểm này, Chiến Thiên Minh xác thực không nghĩ tới.
Bất quá, Chiến Thiên Minh vẻ mặt ngẩn ra cũng là để không có quá nhiều khác biệt so với người khác.
Làm ngược lại thực sự sẽ đưa tới những người khác hoài nghi.
Còn không chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, hai hắc giáp binh lính nhanh chóng tiến lên, đem Vương Man áp hạ, trong lúc quân côn vung vẩy cùng cái mông Vương Man phát sinh tiếp xúc thân mật, thanh âm đùng đùng chói tai cũng theo đó truyền ra.
“À! À! À...”
Vương Man kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, vang vọng khắp toàn bộ quảng trường.
Đợi đến lúc mọi người phục hồi lại tinh thần, đại bản đã đánh xong.
Mà trong doanh trướng trên quảng trường, Hương Nhi nhíu mày, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Quận chúa, thanh âm này... Hình như không giống giọng mao tặc kia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook