Chí Tôn Đặc Công
Chương 7: Quan Âm châm hiện, Diêm Vương nhường đường

Tần Dương sắc mặt nghiêm túc, đâm từng cây ngân châm một vào các vị trí huyệt vị trên cơ thể chị Lư.

Một cây!

Hai cây!

...

Khi Tần Dương dừng tay thì trên người chị Lư đã cắm chín cây ngân châm, những cây ngân châm này cắm ở vị trí riêng biệt, độ dài ngắn khác nhau, chiều sâu khi đâm vào cũng khác biệt.

Nữ bác sĩ, nhân viên phục vụ ôm đứa bé và Lý Tư Kỳ đều nín thở nhìn Tần Dương, sợ quấy nhiễu Tần Dương.

Mặc dù các cô trong lòng rất hoài nghi, xuất huyết nhiều như vậy thì mà có thể giải quyết chỉ dựa vào mấy cây ngân châm sao?

Việc này quá thần kỳ rồi.

Thế nhưng, các cô hiện tại đã không có cách gì cứu người, chỉ có đem hi vọng đặt lên người Tần Dương mà thôi.

Tần Dương hít một hơi thật sâu, nội khí lưu chuyển, nhẹ nhàng duỗi ra ngón tay bắn lên trên một cây ngân châm thật dài.

Ngân châm cấp tốc chấn động, một tia nội khí cũng theo ngân châm mà tiến vào thân thể chị Lư, kích thích huyệt vị dưới ngân châm.

Cây ngân châm này còn chưa hết dao động, Tần Dương đã xếp ngón tay, nhẹ nhàng gảy cái ngân châm thứ hai, sau đó là cái thứ ba... Cuối cùng chín châm cùng chuyển động, không ngừng dao động.

Ánh mắt mọi người trong phòng đều mở to, kinh ngạc không thôi.

Đây là thủ pháp gì?

Các cô thấy qua châm cứu đều là nhẹ nhàng ghim vào vân vê, còn cách dùng ngân châm này là thủ pháp gì?

Chín cây ngân châm đều nhẹ nhàng dao động, mỗi khi một cây ngân châm sắp đứng yên, Tần Dương lập tức sẽ bổ khuyết thêm một lần,tại mỗi huyệt vị sử dụng sức lực cũng khác biệt, cái này cần sự phán đoán cực kỳ chuẩn xác cùng lực khống chế chính xác.

Lý Tư Kỳ trợn to cặp mắt xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn đã không tự chủ mở lớn, kinh ngạc nhìn cảnh này. Dù cô không hiểu y thuật, nhưng một màn thần kỳ trước mắt này lại khiến cô tràn ngập lòng tin với Tần Dương!

Trên trán Tần Dương đã rướm mồ hôi, nhưng hắn không bỏ thời gian lau đi mà lại thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm chín cây ngân châm đang dao động.

- Đã bớt chảy máu!

Nữ bác sĩ luôn quan sát tình huống của chị Lư, sau khi Tần Dương sử dụng ngân châm không đến hai phút đồng hồ thì cô phát hiện xuất huyết đã bắt đầu chậm lại, lập tức mừng rỡ kêu lên.

Tần Dương thần sắc buông lỏng, ánh mắt phấn chấn, có hiệu quả!

Quan Âm châm quả nhiên thần kỳ!

Tần Dương đi theo sư phụ tu hành, cũng được học y, mà bộ ngân châm châm pháp này chính là tuyệt kĩ của sư phụ!

Quan Âm thập tam châm!

Quan Âm châm hiện, Diêm Vương nhường đường!

Quan Âm thập tam châm cần lấy khí điều khiển châm, châm liên hoàn đan xen nhau, khống chế châm càng nhiều, cần thực lực càng mạnh. Tần Dương mặc dù thiên phú kinh người, chưa đến 20 tuổi đã tu hành ra nội khí mà người luyện võ bình thường cả một đời đều khó mà chạm đến, nhưng mà hắn vẫn chưa thể sử dụng mười ba châm!

Lấy Tần Dương thực lực, trước mắt hắn có thể thuần thục khống chế sáu châm, vậy mà hôm nay do tình huống nguy cấp, chị Lư không ngừng chảy máu, nếu kéo dài sẽ có khả năng mất máu quá nhiều mà chết nên hắn trực tiếp dùng tới chín châm, khi khống chế phải cố hết sức, nhưng mà hiệu quả vô cùng rõ ràng.

Lại qua một phút đồng hồ, Tần Dương rút ba cây ngân châm ra, còn lại sáu cây ngân châm, vẻ ngưng trọng cũng buông lỏng rất nhiều.

Mặc dù chín châm chỉ nhiều hơn ba châm so với sáu châm, nhưng độ khó lại gấp không biết bao nhiêu lần, hơn nữa nội khí tiêu hao cũng không biết lớn hơn bao nhiêu lần.

- Đã ngừng xuất huyết!

Nữ bác sĩ mừng rỡ kêu lên, khi nhìn về phía Tần Dương thì trong ánh mắt đã tràn đầy kính nể. Tình huống xuất huyết nhiều như vậy thì cho dù tại bệnh viện lớn, có đủ loại máy móc tân tiến chữa bệnh cũng rất khó khăn, thế nhưng Tần Dương chỉ dựa vào mấy cây ngân châm đã giúp cầm máu!

Thực sự quá thần kỳ!

Lý Tư Kỳ nhìn thấy Tần Dương đổ mồ hôi đầy mặt, ánh mắt từ kinh biến đến vô cùng nhu hòa, có kính nể, có kinh ngạc, còn có có hảo cảm không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả.

Hắn cứu vớt đứa trẻ, lại cứu vớt mẹ của nó, trong khoảng thời gian ngắn hắn đã cứu vớt hai tính mạng một lớn một nhỏ!

Tần Dương thở dài một hơi, rồi mới nhẹ nhàng thu hồi từng cây ngân châm bỏ vào túi mềm.

Chuyện còn lại, tự nhiên không cần đến Tần Dương nhúng tay. Tần Dương cất túi mềm, đi ra khỏi phòng, dù sao hắn là đàn ông, ở lại vẫn có chút không tiện.

Tần Dương vừa rồi cũng mệt mỏi quá sức, mặc dù dưới cái nhìn của người khác chỉ là cắm mấy cây ngân châm, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được vất vả trong đó.

Hắn tựa trên thành xe lửa, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trương Bân trước đó ngồi ở cách đó không xa, nhìn Tần Dương đi ra, cười lạnh nói:

-Ngài bác sĩ có giúp được gì không?

Tần Dương liếc Trương Bân một chút, vẫn như cũ không để ý hắn. Dạng người này giống như con ruồi đáng ghét, hắn không có để ở trong mắt.

Lý Tư Kỳ vừa bước ra gian phòng liền nghe được Trương Bân châm chọc Tần Dương, nhịn không được khẽ nói:

- Mặc kệ có giúp được gì không, dù sao cũng tốt hơn so với người ngồi đó khoanh tay đứng nhìn còn nói lời châm chọc.

Trương Bân nghe Lý Tư Kỳ nói vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, hắn khẽ cắn môi nói:

- Anh chỉ sợ hắn là lang băm, đến lúc đó một xác hai mạng, hại người hại mình!

Lý Tư Kỳ biến sắc, cả giận nói:

- Nếu như Tần Dương không ra tay, đó mới là xảy ra chuyện. Bây giờ mẹ con bình an, anh không cần quan tâm!

Trương Bân bị Lý Tư kỳ răn dạy, trong lòng lập tức nổi trận lôi đình.

Con mẹ nó, cô giúp đỡ hắn nói chuyện là vì các người quen nhau rồi sao?

Thằng nhóc, tao sẽ không tha cho mày!

Trương Bân ngoan độc nhìn Tần Dương một chút, quay người bỏ đi.

Sinh viên năm nhất đại học Trung Hải khoa Tiếng Anh đúng không, chờ đó cho tao!

Lý Tư Kỳ nhìn Trương Bân rời đi, mới bớt tức giận, thấy trên mặt Tần Dương vẫn còn mồ hôi, cắn môi một cái, lấy ra một tờ khăn ướt, đưa tới.

- Mệt lắm phải không, nhìn đầu anh đầy mồ hôi kìa, may lau mặt đi.

Tần Dương hơi sững sờ, chợt mỉm cười, nhận lấy, khách sáo nói:

- Cám ơn.

Khuôn mặt Lý Tư Kỳ ửng đỏ, nhìn Tần Dương đang lau mồ hôi, vẻ mặt khâm phục nói:

- Y thuật của anh thật là lợi hại, xuất huyết nhiều như thế mà cũng ngừng được.

Tần Dương cười hồi đáp:

- Tôi cũng là bất đắc dĩ, cũng may vận khí không tệ.

Lý Tư Kỳ hé miệng cười nói:

- Anh mới vừa nói anh chỉ học được một chút da lông, tôi cho rằng anh quá khiêm tốn rồi. Mặc dù tôi không hiểu y thuật, nhưng cũng biết anh đã làm được điều những người khác làm không được, nhìn ánh mắt khâm phục của vị bác sĩ kia là rõ.

Tần Dương cười cười:

- Sư phụ tôi còn lợi hại hơn nhiều.

Lý Tư Kỳ gật đầu:

- Sư phụ anh nhất định là một vị thần y không tầm thường, mới có thể dạy ra một học trò lợi hại như anh.

Tần Dương nghiêm túc gật đầu:

- Sư phụ tôi quả thực rất giỏi, ông là người tôi đã thấy lợi hại nhất!

Lý Tư Kỳ nhìn khuôn mặt Tần Dương nghiêm túc, đột nhiên cảm giác được tim đập của mình tựa hồ có chút gia tốc, trong lòng phảng phất có một loại cảm xúc khác thường đang ấp ủ.

- Tần Dương, có thể cho tôi số điện thoại của anh không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương