Chí Tôn Đặc Công
-
Chương 336: Tiểu tử này, quá có tâm kế!
Văn Ngạn Hậu và Lý Quân Hạo đều ngẩn người.
Đây là cái gì?
Điêu khắc?
Bởi vì Văn Vũ Nghiên cầm hướng phần mặt của ngọc bài phỉ thúy về phía mình, mà vị trí đứng của Văn Ngạn Hậu và Lý Quân Hạo lại lệch sang hai bên nên hai người họ không thấy được mặt ngọc bài điêu khắc cái gì, nhưng bọn họ cũng không để ý, dù sao thì đối với bọn họ, phẩm chất và bản thân miếng phỉ thúy mới là thứ quan trọng.
Nhưng biểu hiện ngạc nhiên của Văn Vũ Nghiên lại làm cho hai người giật mình.
Rốt cục thì đây là thứ gì mà có thể khiến cho người có tầm mắt cao như Văn Vũ Nghiên biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên và ưa thích tới vậy?
Cho dù lúc cô nhận được chiếc vòng tay đắt đỏ kia, thì cũng chỉ hơi giật mình thôi, cũng không hề kinh hỉ chút nào mà.
Văn Ngạn Hậu vừa mới châm chọc Tần Dương xong, thì Văn Vũ Nghiên lại bày ra biểu hiện như vậy, cái này cũng làm cho Văn Ngạn Hậu cực kỳ khó chịu rồi.
Mình vừa mới chế nhạo món quà của Tần Dương xong, Văn Vũ Nghiên lại lập tức bày ra vẻ mặt cực kỳ yêu thích, lại còn nói lời cảm ơn rất chân thành nữa, đây chẳng phải là nói mình không biết nhìn hàng, còn không phải là tát thẳng vào mặt mình à?
Nếu như là người khác, có lẽ Văn Ngạn Hậu sẽ còn nói chút gì đó, nhưng đây lại là đứa con gái hắn yêu thương nhất, hắn còn có thể làm sao?
- Tiểu Nghiên, điêu khắc cái gì vậy, cho cha xem một chút đi.
Văn Vũ Nghiên chuyển tay đưa tấm ngọc bài phỉ thúy cho Văn Ngạn Hậu, Văn Ngạn Hậu mới vừa nhìn thấy mặt ngọc bài phỉ thúy, ngay lập tức, hai mắt của hắn híp lại.
Hắn là người biết hàng, ở trên một mặt ngọc bài nhỏ thế này mà có thể điêu khắc ra hình người sống động như vậy, thậm chí còn có thể truyền cả khí chất của một người vào trong đó, trình độ điêu khắc này tuyệt đối không phải là người thường có thể làm được.
- Tần Dương, đây là tự tay cậu làm à?
Tần Dương cười cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và thản nhiên như trước:
- Phải, đúng là con không biết nên tặng món quà gì cho Văn Vũ Nghiên, nên đành tự tay điêu khắc một tấm ngọc bài vậy.
Trong lòng Văn Ngạn Hậu cảm thấy rất khó chịu, không ngờ tên tiểu tử chết tiệt này lại ẩn giấu một chiêu như vậy
Khi tặng quà, như loại ngọc bài có điêu khắc hay vật có điêu khắc, thường người ta sẽ để mặt được điêu khắc lên trên, như vậy, khi người nhận quà mở hộp thì sẽ thấy được ngay, nhưng Tần Dương lại xoay mặt được điêu khắc xuống dưới, nên khi mở hộp ra, chỉ có thể thấy được mặt không được điêu khắc, còn mặt được chạm trổ thì không thấy được tí nào…
Tiểu tử này, quá có tâm kế!
Nếu như hắn đặt tấm ngọc bài như bình thường, mình nhìn thấy mặt được điêu khắc kia, cũng sẽ không lên tiếng chế nhạo, mà như thế cũng sẽ không bị bẽ mặt như bây giờ.
- Điêu khắc rất được, quả nhiên là cậu cũng giống như sư phụ của mình vậy, bác học đa nghệ, quả nhiên là thiếu niên đa tài, tương lai không thể đo lường nha.
Đến lúc này, đương nhiên Văn Ngạn Hậu cũng không thể nói thêm gì nữa, dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng mặt ngoài thì vẫn phải tỏ ra niềm nở, nên hắn đổi đề tài, giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, hệt như bậc cha chú nhìn thấy con trẻ nhà mình trưởng thành mà cảm thấy được an ủi vậy.
Tần Dương bình thản cười nói:
- Chú Văn quá khen, sư phụ của con am hiểu rất nhiều thứ, con dù biết nhiều nhưng cũng chỉ học được chút bên ngoài mà thôi.
Văn Ngạn Hậu trả ngọc bài lại cho Văn Vũ Nghiên, khẽ liếc mắt nhìn sang Lý Quân Hạo bên cạnh, cười nói:
- Mấy đứa đều là thanh niên, hẳn là có rất nhiều đề tài để tán gẫu, vậy thì ta không ở đây làm phiền nữa, mấy đứa cứ thoải mái trò chuyện đi.
Văn Ngạn Hậu mỉm cười cầm một ly rượu vang ở trên bàn lên, thản nhiên rời đi, trên mặt mang theo nụ cười trầm ổn, cứ như ban nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì không vui vậy.
Lý Quân Hạo không quen Văn Vũ Nghiên, nên không tiện mượn ngọc bài nhìn, cũng may ban nãy lúc Văn Ngạn Hậu mượn nhìn, hắn cũng có liếc nhìn mấy lần, cũng hiểu được nguyên nhân tại sao Văn Vũ Nghiên lại ưa thích như vậy.
Kỳ thật trong lòng Lý Quân Hạo cực kỳ khinh thường cái này, đây chẳng phải cũng chỉ là một tấm ngọc bài được điêu khắc khá đẹp hay sao?
Chỉ cần mình muốn, có vị đại sư điêu khắc nào mà không thể mời tới chứ?
Muốn điêu khắc kiểu gì mà chả được?
Cần gì tự tay mình làm?
Đồ của mày chẳng qua chỉ là một miếng phỉ thúy rẻ tiền, đương nhiên có thể tùy tiện điêu khắc lên, vòng tay ngọc của tao trị giá hơn trăm vạn, lại còn có ý nghĩa đặc biệt, làm sao có thể tùy tiện điêu khắc lên được?
Ở trong mắt Lý Quân Hạo, cách làm của Tần Dương giống như một thằng nhà nghèo bện cỏ đuôi chó thành nhẫn tặng cho nữ thần để làm cô vui vẻ, cách này có lẽ có thể làm cho nữ thần nhất thời vui vẻ, nhưng là dài mà lâu, nhẫn kim cương vĩnh viễn cũng hấp dẫn hơn là nhẫn bện từ cỏ đuôi chó
Mặc dù trong long Lý Quân Hạo nghĩ như vậy, nhưng hắn đã bắt đầu để ý tới Tần Dương rồi.
Đây là một kình địch!
Lý Quân Hạo cũng không phải là một tên công tử bột không có tài cán, không xem ai ra gì, dù quả thật hắn là một người có nội tâm cực kỳ cao ngạo, nhưng hắn cũng sẽ không vì thế mà xem thường đối thủ!
Chưa cần cân nhắc tới chuyện lễ vật, chỉ cần nhìn thấy màn đối thoại giữa Tần Dương và Văn Ngạn Hậu thì biết, thái độ của hắn không kiêu ngạo không xiểm nịnh, khi cần vẫn có thể phản kích gay gắt, chỉ mấy thứ này cũng đã nói rõ Tần Dương tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
Đây chính là Văn Ngạn Hậu, cũng là cha của Văn Vũ Nghiên, hắn có thể dùng thái độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện với Văn Ngạn Hậu, phần định lực và tâm cảnh này, không phải là thứ một người bình thường có thể làm được.
Người này không đơn giản!
Lý Quân Hạo mỉm cười đưa tay về phía Tần Dương:
- Lý Quân Hạo... điêu khắc rất đẹp, bản lĩnh này của cậu thật rất lợi hãi, hạnh ngộ!
Tần Dương mỉm cười, bắt tay với Lý Quân Hạo, nói:
- Tần Dương... Quá khen, chỉ là chút tài mọn thôi.
Hai người đều nhìn thẳng vào mắt đối phương, mặc dù cả hai đều nở nụ cười, nhưng cả Tần Dương lẫn Lý Quân Hạo đều nhìn thấy được sự thận trọng trong mắt đối phương.
Lần bắt tay này, nói là cử chỉ lễ nghi của lần gặp đầu tiên, không bằng nói là lần bắt tay để hai người xác nhận đối phương là đối thủ cạnh tranh của mình.
Hai người đều không nói thêm gì nữa, trên mặt cũng không biểu lộ ra ra vẻ thù địch gì cả, nhưng ai cũng biết rất rõ trong lòng người còn lại đang nghĩ gì.
Mặc kệ có còn người nào khác hay không, chí ít ở chỗ này, người nào muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên, thì nhất định phải đánh bại người còn lại.
Khi Văn Vũ Nghiên nhìn vào cái bắt tay của hai người, trong ánh mắt của cô không khỏi lóe lên một tia phức tạp.
Với trí tuệ của cô, sao có thể không nhìn ra được cục diện bây giờ là như thế nào?
Tần Dương đã từng thẳng thắn nói chuyện với cô, sư phụ của hắn hy vọng hắn có thể lấy được cô, mà Tần Dương cũng thản nhiên bày tỏ muốn trở thành bạn bè trước, nếu như cảm thấy tính cách hợp nhau, vậy thì hắn sẽ cố gắng thử một lần.
Sau khi cơn tức ban đầu đi qua, Văn Vũ Nghiên nghiêm túc suy nghĩ lại, thì cũng cảm thấy hình như việc này cũng không phải là không thể, chuyện trưởng bối hy vọng hai người có thể thành một đôi không phải là rất bình thường hay sao, huống hồ, cuối cùng có đồng ý hay không lại là chuyện của mình cơ mà?
Hiển nhiên là cha cô Văn Ngạn Hậu không thích Tần Dương, không hy vọng mình và Tần Dương đến với nhau, cho nên một màn ngày hôm nay mới xuất hiện, mà Lý Quân Hạo đang đứng trước mặt mình chính là con rể do ông ấy chọn, hoặc nói cho đúng hơn, đây chính là người mà cha mình chọn ra để đấu với Tần Dương.
Mặc dù nội tâmVăn Vũ Nghiên có hơi phản cảm với cách làm này, nhưng dù sao thì ông ấy cũng là cha của mình, nên Văn Vũ Nghiên cũng không thể nói được gì, cũng may Văn Ngạn Hậu cũng không yêu cầu cô phải làm gì cả, có lẽ ông ấy cũng hiểu rõ tính cô, biết rõ cô sẽ không tiếp nhận bất kỳ sự sắp xếp nào mà cô không thích.
Văn Vũ Nghiên khẽ liếc mắt, ánh mắt của cô rơi vào trên gương mặt vẫn luôn mang theo nụ cười thong dong của Tần Dương, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Lúc trước là Vũ Văn Đào, bây giờ lại là Lý Quân Hạo...
Văn Vũ Nghiên cúi đầu nhìn về phía tấm ngọc bài trong hộp, tấm ngọc bài trầm tĩnh mà mĩ lệ, phong thái vô hạn.
Văn Vũ Nghiên không biết điêu khắc, nhưng cô biết rõ, muốn điêu khắc thứ mình muốn biểu đạt lên mảnh ngọc bài này, ngoại trừ cần cần khả năng điêu khắc cực kỳ xuất sắc, còn phải hiểu rõ về thứ mình muốn khắc, tạo hình ảnh lập thể, nhưng những thứ này cũng chỉ là những thứ biểu hiện ra bên ngoài thôi, còn nếu muốn điêu khắc ra loại khí chất tuyệt vời như thế này, thì yêu cầu còn phải cao hơn nữa.
Trong lúc Văn Vũ Nghiên nhìn tấm ngọc bài, bất giác ánh mắt của cô cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều…
Đây là cái gì?
Điêu khắc?
Bởi vì Văn Vũ Nghiên cầm hướng phần mặt của ngọc bài phỉ thúy về phía mình, mà vị trí đứng của Văn Ngạn Hậu và Lý Quân Hạo lại lệch sang hai bên nên hai người họ không thấy được mặt ngọc bài điêu khắc cái gì, nhưng bọn họ cũng không để ý, dù sao thì đối với bọn họ, phẩm chất và bản thân miếng phỉ thúy mới là thứ quan trọng.
Nhưng biểu hiện ngạc nhiên của Văn Vũ Nghiên lại làm cho hai người giật mình.
Rốt cục thì đây là thứ gì mà có thể khiến cho người có tầm mắt cao như Văn Vũ Nghiên biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên và ưa thích tới vậy?
Cho dù lúc cô nhận được chiếc vòng tay đắt đỏ kia, thì cũng chỉ hơi giật mình thôi, cũng không hề kinh hỉ chút nào mà.
Văn Ngạn Hậu vừa mới châm chọc Tần Dương xong, thì Văn Vũ Nghiên lại bày ra biểu hiện như vậy, cái này cũng làm cho Văn Ngạn Hậu cực kỳ khó chịu rồi.
Mình vừa mới chế nhạo món quà của Tần Dương xong, Văn Vũ Nghiên lại lập tức bày ra vẻ mặt cực kỳ yêu thích, lại còn nói lời cảm ơn rất chân thành nữa, đây chẳng phải là nói mình không biết nhìn hàng, còn không phải là tát thẳng vào mặt mình à?
Nếu như là người khác, có lẽ Văn Ngạn Hậu sẽ còn nói chút gì đó, nhưng đây lại là đứa con gái hắn yêu thương nhất, hắn còn có thể làm sao?
- Tiểu Nghiên, điêu khắc cái gì vậy, cho cha xem một chút đi.
Văn Vũ Nghiên chuyển tay đưa tấm ngọc bài phỉ thúy cho Văn Ngạn Hậu, Văn Ngạn Hậu mới vừa nhìn thấy mặt ngọc bài phỉ thúy, ngay lập tức, hai mắt của hắn híp lại.
Hắn là người biết hàng, ở trên một mặt ngọc bài nhỏ thế này mà có thể điêu khắc ra hình người sống động như vậy, thậm chí còn có thể truyền cả khí chất của một người vào trong đó, trình độ điêu khắc này tuyệt đối không phải là người thường có thể làm được.
- Tần Dương, đây là tự tay cậu làm à?
Tần Dương cười cười, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và thản nhiên như trước:
- Phải, đúng là con không biết nên tặng món quà gì cho Văn Vũ Nghiên, nên đành tự tay điêu khắc một tấm ngọc bài vậy.
Trong lòng Văn Ngạn Hậu cảm thấy rất khó chịu, không ngờ tên tiểu tử chết tiệt này lại ẩn giấu một chiêu như vậy
Khi tặng quà, như loại ngọc bài có điêu khắc hay vật có điêu khắc, thường người ta sẽ để mặt được điêu khắc lên trên, như vậy, khi người nhận quà mở hộp thì sẽ thấy được ngay, nhưng Tần Dương lại xoay mặt được điêu khắc xuống dưới, nên khi mở hộp ra, chỉ có thể thấy được mặt không được điêu khắc, còn mặt được chạm trổ thì không thấy được tí nào…
Tiểu tử này, quá có tâm kế!
Nếu như hắn đặt tấm ngọc bài như bình thường, mình nhìn thấy mặt được điêu khắc kia, cũng sẽ không lên tiếng chế nhạo, mà như thế cũng sẽ không bị bẽ mặt như bây giờ.
- Điêu khắc rất được, quả nhiên là cậu cũng giống như sư phụ của mình vậy, bác học đa nghệ, quả nhiên là thiếu niên đa tài, tương lai không thể đo lường nha.
Đến lúc này, đương nhiên Văn Ngạn Hậu cũng không thể nói thêm gì nữa, dù trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng mặt ngoài thì vẫn phải tỏ ra niềm nở, nên hắn đổi đề tài, giọng nói cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, hệt như bậc cha chú nhìn thấy con trẻ nhà mình trưởng thành mà cảm thấy được an ủi vậy.
Tần Dương bình thản cười nói:
- Chú Văn quá khen, sư phụ của con am hiểu rất nhiều thứ, con dù biết nhiều nhưng cũng chỉ học được chút bên ngoài mà thôi.
Văn Ngạn Hậu trả ngọc bài lại cho Văn Vũ Nghiên, khẽ liếc mắt nhìn sang Lý Quân Hạo bên cạnh, cười nói:
- Mấy đứa đều là thanh niên, hẳn là có rất nhiều đề tài để tán gẫu, vậy thì ta không ở đây làm phiền nữa, mấy đứa cứ thoải mái trò chuyện đi.
Văn Ngạn Hậu mỉm cười cầm một ly rượu vang ở trên bàn lên, thản nhiên rời đi, trên mặt mang theo nụ cười trầm ổn, cứ như ban nãy chẳng hề xảy ra chuyện gì không vui vậy.
Lý Quân Hạo không quen Văn Vũ Nghiên, nên không tiện mượn ngọc bài nhìn, cũng may ban nãy lúc Văn Ngạn Hậu mượn nhìn, hắn cũng có liếc nhìn mấy lần, cũng hiểu được nguyên nhân tại sao Văn Vũ Nghiên lại ưa thích như vậy.
Kỳ thật trong lòng Lý Quân Hạo cực kỳ khinh thường cái này, đây chẳng phải cũng chỉ là một tấm ngọc bài được điêu khắc khá đẹp hay sao?
Chỉ cần mình muốn, có vị đại sư điêu khắc nào mà không thể mời tới chứ?
Muốn điêu khắc kiểu gì mà chả được?
Cần gì tự tay mình làm?
Đồ của mày chẳng qua chỉ là một miếng phỉ thúy rẻ tiền, đương nhiên có thể tùy tiện điêu khắc lên, vòng tay ngọc của tao trị giá hơn trăm vạn, lại còn có ý nghĩa đặc biệt, làm sao có thể tùy tiện điêu khắc lên được?
Ở trong mắt Lý Quân Hạo, cách làm của Tần Dương giống như một thằng nhà nghèo bện cỏ đuôi chó thành nhẫn tặng cho nữ thần để làm cô vui vẻ, cách này có lẽ có thể làm cho nữ thần nhất thời vui vẻ, nhưng là dài mà lâu, nhẫn kim cương vĩnh viễn cũng hấp dẫn hơn là nhẫn bện từ cỏ đuôi chó
Mặc dù trong long Lý Quân Hạo nghĩ như vậy, nhưng hắn đã bắt đầu để ý tới Tần Dương rồi.
Đây là một kình địch!
Lý Quân Hạo cũng không phải là một tên công tử bột không có tài cán, không xem ai ra gì, dù quả thật hắn là một người có nội tâm cực kỳ cao ngạo, nhưng hắn cũng sẽ không vì thế mà xem thường đối thủ!
Chưa cần cân nhắc tới chuyện lễ vật, chỉ cần nhìn thấy màn đối thoại giữa Tần Dương và Văn Ngạn Hậu thì biết, thái độ của hắn không kiêu ngạo không xiểm nịnh, khi cần vẫn có thể phản kích gay gắt, chỉ mấy thứ này cũng đã nói rõ Tần Dương tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
Đây chính là Văn Ngạn Hậu, cũng là cha của Văn Vũ Nghiên, hắn có thể dùng thái độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện với Văn Ngạn Hậu, phần định lực và tâm cảnh này, không phải là thứ một người bình thường có thể làm được.
Người này không đơn giản!
Lý Quân Hạo mỉm cười đưa tay về phía Tần Dương:
- Lý Quân Hạo... điêu khắc rất đẹp, bản lĩnh này của cậu thật rất lợi hãi, hạnh ngộ!
Tần Dương mỉm cười, bắt tay với Lý Quân Hạo, nói:
- Tần Dương... Quá khen, chỉ là chút tài mọn thôi.
Hai người đều nhìn thẳng vào mắt đối phương, mặc dù cả hai đều nở nụ cười, nhưng cả Tần Dương lẫn Lý Quân Hạo đều nhìn thấy được sự thận trọng trong mắt đối phương.
Lần bắt tay này, nói là cử chỉ lễ nghi của lần gặp đầu tiên, không bằng nói là lần bắt tay để hai người xác nhận đối phương là đối thủ cạnh tranh của mình.
Hai người đều không nói thêm gì nữa, trên mặt cũng không biểu lộ ra ra vẻ thù địch gì cả, nhưng ai cũng biết rất rõ trong lòng người còn lại đang nghĩ gì.
Mặc kệ có còn người nào khác hay không, chí ít ở chỗ này, người nào muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên, thì nhất định phải đánh bại người còn lại.
Khi Văn Vũ Nghiên nhìn vào cái bắt tay của hai người, trong ánh mắt của cô không khỏi lóe lên một tia phức tạp.
Với trí tuệ của cô, sao có thể không nhìn ra được cục diện bây giờ là như thế nào?
Tần Dương đã từng thẳng thắn nói chuyện với cô, sư phụ của hắn hy vọng hắn có thể lấy được cô, mà Tần Dương cũng thản nhiên bày tỏ muốn trở thành bạn bè trước, nếu như cảm thấy tính cách hợp nhau, vậy thì hắn sẽ cố gắng thử một lần.
Sau khi cơn tức ban đầu đi qua, Văn Vũ Nghiên nghiêm túc suy nghĩ lại, thì cũng cảm thấy hình như việc này cũng không phải là không thể, chuyện trưởng bối hy vọng hai người có thể thành một đôi không phải là rất bình thường hay sao, huống hồ, cuối cùng có đồng ý hay không lại là chuyện của mình cơ mà?
Hiển nhiên là cha cô Văn Ngạn Hậu không thích Tần Dương, không hy vọng mình và Tần Dương đến với nhau, cho nên một màn ngày hôm nay mới xuất hiện, mà Lý Quân Hạo đang đứng trước mặt mình chính là con rể do ông ấy chọn, hoặc nói cho đúng hơn, đây chính là người mà cha mình chọn ra để đấu với Tần Dương.
Mặc dù nội tâmVăn Vũ Nghiên có hơi phản cảm với cách làm này, nhưng dù sao thì ông ấy cũng là cha của mình, nên Văn Vũ Nghiên cũng không thể nói được gì, cũng may Văn Ngạn Hậu cũng không yêu cầu cô phải làm gì cả, có lẽ ông ấy cũng hiểu rõ tính cô, biết rõ cô sẽ không tiếp nhận bất kỳ sự sắp xếp nào mà cô không thích.
Văn Vũ Nghiên khẽ liếc mắt, ánh mắt của cô rơi vào trên gương mặt vẫn luôn mang theo nụ cười thong dong của Tần Dương, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
Lúc trước là Vũ Văn Đào, bây giờ lại là Lý Quân Hạo...
Văn Vũ Nghiên cúi đầu nhìn về phía tấm ngọc bài trong hộp, tấm ngọc bài trầm tĩnh mà mĩ lệ, phong thái vô hạn.
Văn Vũ Nghiên không biết điêu khắc, nhưng cô biết rõ, muốn điêu khắc thứ mình muốn biểu đạt lên mảnh ngọc bài này, ngoại trừ cần cần khả năng điêu khắc cực kỳ xuất sắc, còn phải hiểu rõ về thứ mình muốn khắc, tạo hình ảnh lập thể, nhưng những thứ này cũng chỉ là những thứ biểu hiện ra bên ngoài thôi, còn nếu muốn điêu khắc ra loại khí chất tuyệt vời như thế này, thì yêu cầu còn phải cao hơn nữa.
Trong lúc Văn Vũ Nghiên nhìn tấm ngọc bài, bất giác ánh mắt của cô cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook