Chí Tôn Đặc Công (Dịch)
Chương 8: Người đẹp biện bạch, cũng có phong tình

Chương 8: Người đẹp biện bạch, cũng có phong tình


 

Số điện thoại?

 

Tần Dương sửng sốt một chút, người đẹp chủ động muốn xin số điện thoại mình?

 

Lý Tư Kỳ thấy biểu lộ của Tần Dương, sợ anh lại nghĩ lung tung, vội vàng lên tiếng giải thích nói: 

 

- Anh là thần y mà, nếu lỡ sau này tôi mắc phải nghi nan tạp chứng gì, cũng dễ tìm anh nhờ giúp đỡ.

 

Tần Dương lấy lại tinh thần, đem điện thoại di động của mình ra, vừa cười vừa nói: 

 

- Cô đọc số điện thoại của cô, tôi gọi cho cô.

 

Lý Tư Kỳ đọc số di động của mình, sau đó mỉm cười nói: 

 

- Chúng ta cùng nhau đi xe, cùng nhau trải qua chuyện chị Lư sinh em bé, cũng coi như bạn bè rồi, đến lúc đó anh cũng không được từ chối tôi đâu!

 

Tần Dương nhá máy xong, cười nói: 

 

- Tất nhiên là không rồi, nhưng mà, trình độ y khoa của tôi còn sơ sài lắm. Tôi là loại lang băm lang thang không bằng cấp đó, nếu cô có bị bệnh, vẫn nên đi bệnh viện chính quy chữa thì hơn.

 

Điện thoại vang lên, Lý Tư Kỳ móc ra một chiếc điện thoại màu hồng phấn, lưu lại số điện thoại Tần Dương. Nghe lời Tần Dương, cô cười nói: 

 

- Sao anh nói nghe giống Trương Bân vậy, với lại, tôi cũng có thể tới kiếm anh đi chơi mà, chưa chắc nhất định là chữa bệnh đâu. Tôi mà tới đại học Trung Hải tìm anh, anh phải mời tôi ăn cơm đó nha.

 

Tần Dương cười nhẹ: 

 

- Được được, đương nhiên không thành vấn đề. . . Lời Trương Bân nói mặc dù khó nghe, nhưng vẫn có chút đạo lý, ban nãy chẳng phải cô cũng thấy thế sao?

 

Lý Tư Kỳ trợn mắt lườm Tần Dương một cái, hừ nhẹ nói: 

 

- Là tôi ứng phó cho qua thôi, anh lúc ấy chẳng chịu nói gì, có mình tôi bị lúng túng, lúc ấy mặt tôi ngượng chết được. . .

 

Người đẹp biện bạch, cũng có phong tình.

 

Tần Dương nhìn thấy bộ dạng Lý Tư Kỳ như vậy, không nhịn được bật cười.

 

Mặc dù hành trình lần này gặp phải nhiều biến cố đột xuất, nhưng đây là trị bệnh cứu người, cứu được tính mạng hai mẹ con chị Lư, còn kết bạn được với người đẹp như Lý Tư Kỳ, lòng hắn vẫn rất vui vẻ.

 

Lý Tư Kỳ dường như cũng nhận ra động tác vừa rồi của mình có vẻ hơi quá thân mật, mặt cô ửng đỏ quay người qua, chăm chú nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, tâm tình loáng thoáng chập chùng.

 

Bác sĩ nhanh chóng làm xong hết thảy, chị Lư vừa mệt lại bị mất máu nên đã sớm ngủ say, bác sĩ vội vàng vừa chăm em bé lẫn chị Lư. Tần Dương thấy thế, quyết định đổi chỗ ngồi cho bác sĩ, mang túi du lịch của mình đến toa ghế cứng, nhường chỗ nằm cho bác sĩ, để bà thuận tiện chăm sóc hai mẹ con chị Lư.

 

Tựa trên ghế cứng ngủ một giấc, khi tỉnh lại sắc trời đã sáng, xe đã đến nhà ga Trung Hải.

 

Nữ bác sĩ về chỗ ngồi lấy hành lý, nhìn thấy Tần Dương, ánh mắt tràn đầy khen ngợi: 

 

- Cậu thanh niên, kỹ thuật ngân châm của cậu thật tuyệt. Cậu được ai dạy y thế?

 

Tần Dương cười nói: 

 

- Sư phụ dạy con ạ. . . Mẹ con chị Lư có khỏe không?

 

- Ừm, mẹ con mạnh khỏe. Chị ấy đã gọi điện thoại, sẽ có người lên xe lửa đón mẹ con họ, nên cô quay lại lấy hành lý. À phải rồi, con trai, chị ấy còn gọi con quay lại đó, nói là muốn cám ơn con.

 

Tần Dương cười nói: 

 

- Thôi được rồi ạ, con cũng là gặp chuyện ứng biến, lúc dùng kim trong lòng con cũng không chắc ạ.

 

Bác sĩ giơ ngón cái về phía Tần Dương: 

 

- Thời buổi này, người có năng lực lại khiêm tốn, làm chuyện tốt không đợi báo đáp như con quả là hiếm thấy, tốt lắm!

 

Tần Dương khách khí nói: 

 

- Bác gái cũng rất nhiệt tình ạ, chẳng những giúp đỡ đẻ, còn chăm sóc cả em bé lẫn người mẹ. Vất vả suốt đêm, chắc bác mệt lắm?

 

Nữ bác sĩ được Tần Dương khen ngợi như vậy, trông Tần Dương càng lúc càng vừa mắt, cười híp mắt chủ động nói: 

 

- Thằng nhỏ này, đúng là biết nói chuyện mà. Bác là chủ nhiệm khoa phụ sản một bệnh viện ở thành phố Trung Hải, bác họ Lương, nếu về sau có cần giúp đỡ, cứ tới tìm bác. Ừm, con còn trẻ, chưa chắc đã đến khoa phụ sản, nhưng dù là khoa khác, bác cũng có thể giúp con thăm hỏi một phen.

 

Thấy bác gái có lòng như thế, Tần Dương đương nhiên rất cảm kích cảm ơn: 

 

- Cám ơn bác Lương.

 

Đang khi hai người còn nói chuyện, xe lửa đã đến trạm. Tần Dương mang theo túi du lịch, sau khi cùng bác sĩ Lương đi ra toa hành khách liền chào tạm biệt.

 

Tần Dương đi được một đoạn, ngẩng đầu nhìn hướng toa ghế mềm, lại thấy mấy người bác sĩ y tá mặc áo khoác trắng mang hòm thuốc chữa bệnh đi theo một đôi nam nữ quần áo hoa lệ khí thế bất phàm đang tiến vào toa ghế mềm.

 

Tần Dương hơi nhíu mày, đây có lẽ là những người tới đón mẹ con chị Lư. Nhìn cách ăn mặc và khí chất của đôi nam nữ kia, chỉ sợ cũng không phải người bình thường, xem ra nhà chị Lư này cũng có chút lai lịch.

 

Tần Dương quay mặt đi, đeo túi du lịch, đi vào đám đông, định kiếm một chỗ ăn sáng, sau đó thì đến trường học.

 

Hôm nay là ngày trường học khai giảng báo danh mà.

 

. . .

 

Trong toa giường mềm, Lý Tư Kỳ ngồi cùng mẹ con chị Lư, chờ người nhà của chị đến.

 

Trương Bân thu dọn đồ vật của mình, mặt mũi khó chịu đi ra ngoài. Đêm qua từ lúc bị đánh thức hắn chẳng chợp mắt được nữa, hương vị lạ trong phòng kia khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như trên người toàn là côn trùng bò lúc nhúc.

 

Thật là xui xẻo tám kiếp!

 

Làm sao lại đụng phải đàn bà đi đẻ, lần này không biết hắn phải vận xui bao lâu!

 

Vừa ra khỏi cửa không xa, một cặp nam nữ tuổi trung niên quần áo ngăn nắp gọn gàng bước nhanh đến, sau lưng là mấy vị bác sĩ y tá, Trương Bân đứng sang bên cạnh nhường bước, đồng thời nhận xét đôi nam nữ này.

 

Người phụ nữ tuổi hơn bốn mươi, trông rất hồng hào khỏe mạnh, trên cổ tay trắng noãn đeo một đôi vòng ngọc trong suốt nguyên bộ, nhìn là biết rất đắt tiền. Người đàn ông mặc áo thun ngắn tay, quần tây, đi giày da, trên tay hắn đeo đồng hồ hiệu Patek Philippe phiên bản giới hạn trị giá cả triệu làm Trương Bân lóa cả mắt.

 

Trương Bân ngơ ngác nhìn bọn họ đi vào toa phòng mình ở kia, sắc mặt hắn hơi kinh ngạc, đây là người nhà chị Lư?

 

Không phải chị Lư nói chồng chị đi làm lính sao?

 

Trương Bân rất muốn về lại phòng, nhưng hắn nghĩ đến những gì hắn làm hôm qua, đành  không có mặt mũi nào mà trở lại.

 

Sớm biết nhà người ta gia cảnh khá như vậy, hôm qua lẽ ra mình nên đối tốt với chị ấy một chút, biết đâu có thể trèo lên cành cao!

 

Tất cả đều tại thằng ranh kia!

 

Tao sẽ không bỏ qua cho mày!

 

- Quân Di!

 

Người phụ nữ trung niên vừa vào cửa liền đi thẳng đến bên giường, khi nhìn thấy đứa bé bên cạnh chị Lư, ánh mắt bà lập tức sáng lên.

 

- Ôi, thằng bé này, cái mũi này, cái mặt này, đúng là giống Tiểu Cường như đúc 

 

Người phụ nữ khen bé con xong, lại quay qua nắm chặt tay chị Lư, vẻ mặt lo lắng: 

- Quân Di, em vẫn ổn chứ? Nhận được điện thoại của em làm tụi chị sợ hết hồn, thằng nhóc Tiểu Cường này, dám để em phải một mình đi về, may mắn ông trời phù hộ, không xảy ra chuyện gì, nếu không, chị nhất định lột da nó ra!

 

Chị Lư mỉm cười mệt mỏi nói: 

- Chị hai, chị đừng trách anh ấy, anh ấy cũng do công việc thôi. Lẽ ra cách ngày dự sinh còn khoảng mấy ngày nữa, ai ngờ lại sinh non, cũng may ông trời phù hộ, gặp được quý nhân…

 

Người phụ nữ gật đầu, nghĩ đến còn thấy mà sợ: 

 

- Đúng vậy, em không biết đâu, lúc chị nghe nói em bị băng huyết, chị suýt chút đã ngất,  may mà không sao. Phải rồi, vị thần y cứu được em đâu?"

 

Chị Lư cười khổ nói: 

 

- Em từng nhờ người mời cậu ấy đến, muốn bày tỏ lòng cảm tạ, nhưng tới giờ còn chưa thấy cậu ấy đâu, chắc hẳn đã rời đi rồi.

 

Người phụ nữ hơi sửng sốt: 

 

- Đi rồi? Cậu ta cứu được mẹ con các em, là đại ân nhân của Lôi gia chúng ta!

 

Chị Lư gật đầu: 

- Cậu trai kia không những y thuật kinh người, tính tình cũng rất khiêm tốn. Đúng rồi, tên cậu ấy là Tần Dương, hình như là sinh viên năm nhất đại học Trung Hải ngành Tiếng Anh. . .

 

Người phụ nữ thở dài một hơi, nắm tay chị Lư cười nói: 

 

- Biết tên trường học vậy là được rồi. Thôi thôi, không nói cậu ta nữa, chị dẫn theo bác sĩ tới, trước hết để bọn họ kiểm tra thân thể giúp em. Quân Di, em giúp Lôi gia chúng ta sinh một cậu nhóc béo mập thế này, ông nội rất cao hứng, em đúng là công thần của Lôi gia chúng ta. .

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương