Chí Tôn Đặc Công (Dịch)
Chương 6: Thằng ranh, mày nghĩ mày giỏi lắm sao?

Chương 6: Thằng ranh, mày nghĩ mày giỏi lắm sao?

 

Tần Dương đang trầm tư, nghe vậy quay lại mỉm cười nói: 

 

- Ừm, được sư phụ dạy cho một ít.

 

- Sư phụ?

 

Ánh mắt Lý Tư Kỳ sáng lên, cô vội hỏi: 

 

- Anh có sư phụ sao, ông ấy là bác sĩ à?

 

Tần Dương cười nhẹ, ánh mắt phảng phất niềm tôn kính: 

 

- Ông không phải bác sĩ, nhưng y thuật của ông rất lợi hại.

 

- Vậy nghĩa là anh cũng rất lợi hại?

 

Tần Dương lắc đầu: 

 

- Tôi còn kém sư phụ nhiều, tôi chỉ học được chút da lông mà thôi.

 

Nói đến sư phụ, trong lòng Tần Dương lại không kiềm được nghĩ đến thân hình gầy gò mà quật cường kia của ông.

 

Trong nhận thức của Tần Dương, sư phụ đúng là không gì không làm được, chẳng những y võ song tuyệt, mà cả mấy món cầm kỳ thi họa, phong thuỷ kinh dịch cũng đều là tinh tường mọi bề. Tần Dương đi theo sư phụ tu hành nhiều năm, luôn cảm thấy có lẽ ngoại trừ không thể mang thai ra, thì chẳng có chuyện gì sư phụ không biết. . .

 

Trương Bân nhìn thấy Lý Tư Kỳ chủ động bắt chuyện với Tần Dương, trong lòng vô cùng khó chịu, không những thế Lý Tư Kỳ một mực không thèm đếm xỉa đến Trương Bân, bộ dạng lại cự tuyệt xa cách, khiến cảm xúc trong lòng Trương Bân lúc này bạo phát cả ra.

 

Trương Bân hừ một tiếng nói: 

- Y thuật là trị bệnh cứu người, đây là chuyện trọng đại can hệ tính mạng, không thể đem ra đùa giỡn. Ngày nay có rất nhiều người đã không phải bác sĩ, còn đi giả làm thần y, lừa tiền khắp chốn, không biết đã gây bao nhiêu bi kịch. . .

 

Tần Dương nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua Trương Bân, không nói gì.

 

Tần Dương đương nhiên nghe hiểu Trương Bân đây là đang nhắm vào mình, cái tên này thấy không trêu ghẹo được Lý Tư Kỳ, nên không màng chi nữa, chỉa mũi dùi ngay vào mình, lộ ra bộ mặt thật sao?

 

Trương Bân xỉa xói Tần Dương xong, lại quay sang làm bộ khuyên nhủ nói với Lý Tư Kỳ:

 

- Cô Lý, nếu có sinh bệnh bị thương, nhớ phải đi bệnh viện chính quy kiểm tra trị liệu, phải tránh đừng tin những tên lang băm giang hồ, tin tưởng bọn chúng là vô trách nhiệm với chính mình.

 

Lý Tư Kỳ nhìn sắc mặt Tần Dương bình tĩnh như nước, quay nhìn Trương Bân, khách sáo đáp lại nói: 

 

- Anh Trương nói rất có lý.

 

Trương Bân nghe Lý Tư Kỳ tán thành quan điểm của mình, đắc ý nhìn qua Tần Dương, Tần Dương không chịu mở miệng phản bác, khiến hắn muốn tiếp tục nhiếc móc Tần Dương mà không tìm được cớ.

 

- Mấy năm gần đây, anh từng thấy nhiều chuyện như vậy lắm. . .

 

Trương Bân thao thao bất tuyệt kể dăm ba mẩu chuyện lưu manh bịp bợm giả mạo thần y lừa tiền chuốc lấy vô số thảm kịch…

 

Tần Dương hơi nghiêng người sang, không ngó ngàng đến Trương Bân, tập trung nghe ngóng động tĩnh trong phòng, còn Lý Tư Kỳ bị Trương Bân lôi kéo khoác lác thì cảm thấy  có hơi miễn cưỡng, chỉ đành lúng túng lễ phép mỉm cười, nghe Trương Bân nói sảng.

 

Một lát sau, cửa phòng rầm rập mở ra, vị bác sĩ nữ kia mồ hôi đầy đầu xuất hiện ngay cửa, nói với hai người Tần Dương và Trương Bân đứng gần đó: 

 

- Em bé bị thai ngoài tử cung, không sinh ra được, cần một anh đàn ông tới giúp.

 

Ánh mắt bác sĩ lướt qua Tần Dương, cuối cùng dừng trên mặt Trương Bân, dù sao thì Tần Dương trông quá trẻ tuổi, Trương Bân là người trưởng thành, nhìn có vẻ đáng tin cậy hơn chút.

 

Vẻ mặt Trương Bân ngay lập tức xị ra, lắc đầu nguầy nguậy: 

 

- Tôi không đi, đàn ông đụng phải đàn bà sinh đẻ xui xẻo hết mấy năm trời. . .

 

Bác sĩ nhíu mày lại, đang định nói thì Tần Dương đã bước lên một bước: 

 

- Để tôi, tôi có học sơ về y.

 

Bác sĩ nghe xong, sắc mặt mới hòa hoãn lại, bà khó chịu liếc Trương Bân một cái rồi gật đầu: 

 

- Vào đi, chàng trai, cứu người là quan trọng, đừng tin những lời xằng bậy kia.

 

Trương Bân mặt đầy xấu hổ, hắn không làm sao mở miệng phản bác được, có điều nỗi căm tức Tần Dương trong lòng hắn càng lúc càng tăng vọt.

 

Mẹ nó, thằng nhóc mày nghĩ mày giỏi lắm sao?

 

Nhất định phải làm tao bẽ mặt đúng không?

 

Lý Tư Kỳ nhìn lướt qua Trương Bân, cô thực sự không muốn phải đứng chung với hắn, nên khẽ nói: 

 

- Em cũng đi xem một chút.

 

Trên hành lang chỉ còn lại một mình Trương Bân, hắn nhìn cửa phòng lại đóng lại, ánh mắt hiện lên vẻ hung tàn, lâm vào trầm mặc như có điều suy nghĩ.

 

Trong phòng, chị Lư đang mở rộng hai chân dưới bụng lớn, mồ hôi chảy đầy đầu, thần thái hết sức mệt mỏi, trông thấy Tần Dương vào, gương mặt có hơi ngượng ngùng xấu hổ.

 

- Chị Lư, em từng học y, để em tới giúp chị.

 

Tần Dương an ủi chị Lư một câu, rồi quay lại hỏi: 

 

- Bác sĩ, thai nhi đi lạc vị trí, vậy giờ em xoa bóp điều chỉnh vị trí bào thai lại là được đúng không?

 

Bác sĩ có hơi giật mình, bà còn chưa bảo phải xử lý làm sao, Tần Dương đã nói ra ngay được biện pháp, xem ra đúng là đã từng học y đây.

 

Bác sĩ vuốt giọt mồ hôi trên trán, gật đầu nói: 

 

- Ừ, hồi nãy cô đã xoa bóp một lần, đã điều chỉnh được một chút, nhưng giờ cô không còn sức nữa, con xoa bóp tiếp đi, phải nhanh lên, thai phụ sắp không chịu được nữa, con biết cách xoa bóp không?

 

Tần Dương gật đầu, vươn hai tay, đầu tiên vuốt ve trên bụng chị Lư mấy lần, xác định vị trí thai nhi, rồi hít một hơi thật sâu, nội khí tràn đầy hai tay, hai tay trở nên trầm ổn mà hữu lực, nhu hòa mà kiên định xoa nắn bụng chị Lư, sau đó từ từ vừa bóp vừa di chuyển. Mỗi lần xoa bóp, thai nhi lại theo tay Tần Dương ngoan ngoãn điều chỉnh vị trí, rất biết nghe lời.

 

Vị bác sĩ ở bên cạnh quan sát, Tần Dương mới xoa bóp mấy lần, bà đã mừng rỡ kêu lên:

 

- Chà, cử động rồi, lực tay đàn ông đúng là mạnh hơn nhiều!

 

Tần Dương tìm tòi xác nhận vị trí thai nhi, rồi dừng tay lại, mỉm cười khích lệ nói: 

 

- Chị Lư, đã điều chỉnh lại vị trí em bé rồi, chị lại tiếp tục cố gắng!

 

Chị Lư cảm kích gật đầu, cắn chặt răng, theo lời bác sĩ cố gắng dùng sức. Chỉ một lát sau, em bé liền thuận lợi ra đời, bác sĩ vỗ vào mông em bé mấy cái, bé cưng lập tức khóc oa lên thật to.

 

Tần Dương nhìn bé con nho nhỏ đỏ hỏn kia, trên mặt hắn cũng tràn đầy niềm vui. Mặc dù hắn đã theo sư phụ học y nhiều năm, nhưng mà đỡ đẻ, nhìn thấy em bé chào đời, thì đây mới là lần đầu tiên. Được trông thấy sinh mệnh mới ra đời nho nhỏ yếu ớt này, trong lòng hắn có một niềm vui sướng lan tràn.

 

Lý Tư Kỳ nhìn em bé, là một người phụ nữ, cảm xúc của cô lại không giống vậy, phụ nữ có bản năng tình mẫu tử, ánh mắt cô nhìn đứa bé vô cùng dịu dàng, lại quay sang nhìn thấy Tần Dương đang mỉm cười, trong lòng bỗng thấy thêm gần gũi cảm mến.

 

- Nguy rồi!

 

Vị bác sĩ kia bỗng nhiên khẽ hô, khiến đám người đang vui vẻ vội dồn hết lực chú ý sang bên này.

 

Khuôn mặt bác sĩ tràn đầy lo lắng, hai tay dính đầy máu tươi, ngẩng đầu suốt ruột mà nói:

 

- Sản phụ chảy máu không ngừng, đây là băng huyết hậu sản. . .

 

Băng huyết!

 

Sắc mặt mọi người trong phòng cũng hoàn toàn kinh hoảng, dù là ai chưa có kinh nghiệm sinh sản, cũng đều biết những chữ khó sinh băng huyết hậu sản này hết sức quen thuộc, bởi vì đây là điều nguy hiểm nhất với người mẹ sau khi sinh, là chuyện cực kỳ kinh khủng!

 

Lý Tư Kỳ vội vã hỏi: 

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?

 

Bác sĩ cười khổ nói: 

 

- Nếu như đây là bệnh viện, đương nhiên là có biện pháp, thế nhưng đây là trên xe lửa, căn bản không có bất cứ thiết bị chữa bệnh tiên tiến nào. . .

 

Khi bác sĩ thốt ra lời này, Lý Tư Kỳ và cô nhân viên phục vụ đang ôm em bé lập tức cảm thấy tuyệt vọng, trên giường sắc mặt chị Lư xám xịt, chị cắn môi, nhìn về phía em bé đang được cô phục vụ ôm, ánh mắt thê lương không có sợ hãi, chỉ có sự thương tiếc nồng đậm.

 

- Để em thử một phen xem.

 

Tần Dương kéo túi du lịch trên giường mình tới, mở khóa kéo, lấy từ trong đó ra một cái túi  bằng vải mềm, để lên bàn, mở túi vải ra, bên trên lộ ra một loạt ngân châm dài ngắn đủ kiểu!

 

Tần Dương rút ra một cây ngân châm thật dài, quay lại nhìn chị Lư, thanh âm kiên quyết:

 

- Chị Lư, đừng sợ, có em ở đây, sẽ không sao cả!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương