Chí Tôn Chiến Thần
-
471: Hợp Đồng Mời Đảm Nhiệm Chức Vụ
Hác Chí Mai và ông chồng người nước ngoài của cô ta nhìn thoáng qua nhau, nét mặt người nào người nấy cũng lộ rõ vẻ ngượng ngùng.
Bọn họ cố tình diễu võ dương oai chỉ dựa vào ba chữ Viên Nhai Vi, kết quả Viên Nhai Vĩ bị đuổi cổ khỏi công ty bọn họ cũng không biết, đúng là mất mặt.
Đương nhiên, Đinh Mộng Nghiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cô mở miệng nói móc: “Ồ, hóa ra chuyện bạn bè tốt của mình bị đuổi cổ các người cũng không biết à? Chậc chậc, đúng là tình nghĩa bạn bè sâu nặng nha.”
Hác Chí Mai không nghe nổi nữa, nổi đóa đáp: “Cô nói cái gì? Dù không có Viên Nhai Vĩ, chồng tôi cũng là một thiết kế sư hàng đầu đấy, lấy thẻ xanh nước ngoài, cái loại cây nhà lá vườn của cô có thể sánh nổi không mà oai?”
“Đinh Mộng Nghiên, tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi sẽ chiến đấu đến cùng với cô.”
“Chỉ cần là những món trang sức cô nhắm tới, tôi đều sẽ giành lấy, hôm nay cô đừng mong mua được bất cứ cái gì ở đây! Tôi sẽ cho cô biết, người nghèo thì hãy ra dáng người nghèo đi, đừng có lúc nào cũng chỉ há mồm khoe khoang.”
Đây là bị buộc phải nóng nảy.
Nhưng những lời nói của cô ta quả thực có tính đả thương rất cao, vốn dĩ Đinh Mộng Nghiên tới đây với tâm trạng vui vẻ lựa chọn trang sức châu báu, nhưng nhìn tình hình trước mắt, e là hôm nay cô sẽ chẳng mua được gì.
Hác Chí Mai ngẩng đầu lên, cái mũi hếch về phía Đinh Mộng Nghiên, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Ông chồng người nước ngoài của cô ta cũng gật gật đầu, mở miệng: “Ghét nhất là việc nói chuyện với đám người nghèo các người, lúc nào cũng chỉ biết dùng số tiền lương một năm của mình để khiêu chiến tiền tiêu vặt của tôi, các người sống thật lên một chút có được không?”
Có đôi vợ chồng này ở đây, Đinh Mộng Nghiên đừng nghĩ mua được cái gì.
Mặc dù không có mối quan hệ với Viên Nhai Vĩ, thì Hác Chí Mai cũng một hai phải đánh bại Đinh Mộng Nghiên, để trả thù mối hận năm đó.
Đinh Mộng Nghiên vừa lo vừa tức.
Lúc này, Giang Sách cầm tay Đinh Mộng Nghiên, nói với vẻ chẳng có chút nào là hoang mang: “Vợ à, em yên tâm đi, hôm nay em có thể chọn bất kỳ món trang sức nào em thích, nhìn trúng cái nào thì mua cái đấy, người khác chắc chắn không thể giành với em được; thậm chí nếu em cảm thấy có ai đó khiến em không vừa mắt, em có thể đuổi họ cút đi ngay lập tức, không cần để mấy người thừa thãi đó ở đây làm ảnh hưởng tâm trạng của em.”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều đảo mắt nhìn về phía Giang Sách với vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Mặc dù anh đúng là Giám đốc thu mua Châu báu Hằng Tinh, nhưng quyền lực cũng không lớn đến mức đấy chứ? Anh không phải tổng giám đốc, chủ tịch thì lại càng không.
Hác Chí Mai phụt cười: “Khẩu khí cũng không vừa, lại còn muốn đuổi ai đi thì sẽ khiến người đấy cút đi, sao hả, sau khi Viên Nhai Vĩ bị đuổi cổ, họ chọn anh là tổng giám đốc à?”
Giang Sách lắc lắc đầu: “Không có.”
“Không được cơ à? Anh không phải tổng giám đốc, thì đứng đây giả bộ ra oai cái quỷ gì?”
Giang Sách cười ha ha: “Căn cứ theo thông báo mà chủ tịch Châu báo Hằng Tinh đưa ra, khai trừ tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh – Viên Nhai Vĩ, đồng thời mời cô Đinh Mộng Nghiên tới nhận chức vụ tổng giám đốc!”
What?!
Lần này, mọi người lại càng thêm mờ mịt.
Để Đinh Mộng Nghiên tới tiếp nhận vị trí này? Dựa vào cái gì chứ? Cô và ngành sản xuất châu báu chẳng có bất kỳ quan hệ gì? Chưa kể, trước đây cô và Châu báu Hằng Tinh cũng không hề có liên quan, cô cũng chưa từng làm việc ở đây.
Để một người ngoài cuộc như vậy đảm đương vị trí tổng giám đốc, có thể khiến mọi người phục sao?
Đương nhiên, Hác Chí Mai không tin.
Cô ta có thể ngậm đắng nuốt cay tin Giang Sách sẽ đảm nhận vị trí tổng giám đốc, nhưng có chết cũng không tin Đinh Mộng Nghiên làm tổng giám đốc, định diễn trò hề xuyên quốc gia à?
Hác Chí Mai há miệng nói làm mỉa mai châm chọc: “Này này này, Mộng Nghiên, cô nên trông chừng chồng mình cho tốt vào đi, cả ngày chỉ biết nói nhăng nói cuội? Ban ngày ban mặt đi nói mớ, đúng là muốn người ta cười chết mà.”
Người nước ngoài cũng phụ họa theo: “Hôm nay tôi đã được mở mang kiến thức, cái gì gọi là ăn nói bừa bãi, đúng là lợi hại.”
Không chỉ có bọn họ, ngay cả Đinh Mộng Nghiên cũng không tin.
Sức nặng của cô đến đâu, bản thân cô là người rõ ràng nhất, Châu báu Hằng Tinh là một xí nghiệp lớn như vậy, sao có thể tùy tiện để một người ngoài như cô đảm nhận chức vụ tổng giám đốc chi nhánh?
Không hợp quy tắc, và cũng không hợp với lẽ thường.
Đinh Mộng Nghiên kéo ống tay áo Giang Sách: “Chồng à, hôm nay anh bị làm sao vậy? Toàn ăn nói hàm hồ không.”
Giang Sách khẽ cười: “Vợ, đây chính là mục đích lớn nhất khi anh gọi em tới Châu báu Hằng Tinh hôm nay.”
Dứt lời, anh vỗ vỗ tay.
Ngay lập tức, một nhóm nhân viên an ninh chạy tới bao vây hiện trường, đồng thời, một nhân viên phòng tài vụ bê một cái khay tới, trên khay đặt một bản hợp đồng.
Nhân viên tài vụ kia đi đến trước mặt Đinh Mộng Nghiên, nói với điệu bộ cung kính: “Cô Đinh, đây là hợp đồng mời gia nhập công ty chúng tôi; dựa trên lời kiến nghị của chủ tịch Kỳ Chấn, công ty chúng tôi hy vọng cô có thể đảm nhận chức vụ tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam.”
Trận địa lớn như vậy, không thể giả được.
Có nhân viên an ninh vậy quanh, lại còn có cả người bên bộ phận tài vụ đích thân dâng hợp đồng lao động lên tận mặt như vậy, một trận địa được ba trí cẩn thận xa hoa thế này, có muốn nghĩ là giả cũng rất khó.
Đinh Mộng Nghiên mờ mịt.
Hiện tại cô có vui sướng cũng không kịp, đầu óc chỉ toàn dấu chấm hỏi, không hiểu nổi chuyện đang diễn ra trước mắt.
Đây cũng là phản ứng thường thấy khi niềm vui lớn bất ngờ ập xuống đầu mình.
Cánh tay Giang Sách khẽ đẩy đẩy người Đinh Mộng Nghiên, anh mở miệng nói: “Vợ, em còn đứng thất thần ra đấy làm gì? Đi tới xem thử bản hợp đồng đó đi.
Sau khi đặt bút ký tên lên bản hợp đồng lao động đó, em chính là tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh, vị trí của Viên Nhai Vĩ, sau này chính là của em.”
“Đúng rồi, sau này em cũng chính là người trực tiếp chỉ đạo anh.”
Đinh Mộng Nghiên ngây ngốc nhìn Giang Sách, dở khóc dở cười nói: “Không phải chứ, chồng, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Sách nói đúng sự thật: “Viên Nhai Vĩ bị khai trừ, cần phải có người đứng ra tiếp quản vị trí của ông ta, anh đã đề cử người với chủ tịch, và chủ tịch đồng ý, mọi chuyện chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
“Ừm.”
Có quỷ mới tin mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, nhưng mà, sự thật đã rành rành ra trước mắt, không tin cũng phải tin.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Đinh Mộng Nghiên cảm thấy không quen, không biết có nên đặt bút ký tên lên đó hay không, với năng lực như cô mà có thể đảm nhận chức vụ tổng giám đốc sao? Nếu cô không đảm đương nổi sức nặng của nó thì làm sao đây?
Chết thì chết vậy! Mặc kệ đi.
Đinh Mộng Nghiên cũng không rảnh đi quan tâm nữa, mặc kệ bản thân có không thích hợp, ký rồi tính tiếp.
Cô cầm bút, ký tên mình lên bản hợp đồng, ấn dấu vân tay, ký một lèo xong ba lần.
Phòng tài vụ giao một bản hợp đồng cho Đinh Mộng Nghiên.
“Cô giữ một bản, hai bản còn lại chúng tôi xin phép mang đi.”
“Cô Đinh, chúc mừng cô, từ giờ phút này trở đi, cô chính là tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh chúng tôi.”
“Chào tổng giám đốc!”
Nhân viên tài vụ cung kính cúi đầu, khom lưng chín mươi độ, dáng vẻ tôn kính hết mức có thể.
Có người đi đầu, những người khác đương nhiên cũng không chấp nhận bị bỏ lại phía sau, thi nhau khom lưng chín mươi độ chào.
“Chào tổng giám đốc!”
Nhân viên an ninh, nhân viên tư vấn mua đồ, người phục vụ, bộ phận tài vụ, tất cả đều khom lưng cúi chào Đinh Mộng Nghiên, cảnh tượng này, thế trận chiêng chống vang trời, pháo nổ đồng thanh, cờ đỏ phấp phới, biển người tấp nập.
Mặc dù là người đã quen nhìn những cảnh tượng hùng hồn như Đinh Mộng Nghiên, giờ phút này cô vẫn có cảm giác không thể chịu nổi.
Đơn giản là vì trước kia cô chỉ nhìn người khác được khen, bây giờ đến lượt cô được người ta cung kính khen, tự nhiên cảm thấy có gì đó không quen.
“Được rồi được rồi, mọi người hãy đi làm việc của mình đi.” Đinh Mộng Nghiên nói.
“Tuân mệnh!”
Mọi người bắt đầu tản ra.
Tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh, Đinh Mộng Nghiên mơ mơ màng màng tự dưng lại trở thành tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam của Châu báu Hằng Tinh.
Kể từ bây giờ, tất thảy mọi thứ ở nơi này đều phải nghe theo cô.
Mà Hác Chí Mai và người nước ngoài thì chỉ biết trợn tròn mắt đứng nhìn, vừa rồi vẫn còn luôn miệng giằng co với Đinh Mộng Nghiên, nói cái gì mà sẽ tuyệt đối không để cô có thể mua được món trang sức cô yêu thích.
Giờ thì sao rồi?
Người ta là tổng giám đốc, muốn mua cái gì thì mua cái đó, thậm chí nếu thấy nhìn bạn ngứa mắt quá, thì có thể tùy ý bảo nhân viên an ninh đuổi bạn cút đi, làm sao mà sánh được với người ta chứ?
Suy cho cùng, Hác Chí Mai phải đi ôm đùi đàn ông mới có tiền tiêu xài, những gì cô ta có được là dựa vào việc hy sinh thanh xuân của mình để gả cho một gã trung niên người nước ngoài.
Giờ nhìn lại Đinh Mộng Nghiên người ta xem, tay làm hàm nhai! Bản thân có bản lĩnh thì lên nhậm chức tổng giám đốc, có tiền có thế.
Năm đó Hác Chí Mai thua kém Đinh Mộng Nghiên.
Hiện tại đến cái bóng của Đinh Mộng Nghiên cũng không phải thứ Hác Chí Mai có thể nhìn được, cô ta bị vứt lại quá xa.
Tất cả sự kiêu ngạo khí thế hùng hồn trước đó hoàn toàn biến mất, Hác Chí Mai bị khí thế Đinh Mộng Nghiên chèn ép đến không thể thở nổi, hận không thể lắp hai cái cánh lên người rồi bay nhanh khỏi đây.
Cô ta biết rõ, Đinh Mộng Nghiên chắc chắn sẽ không để cô ta tiếp tục mặt dày ở đây xem đồ, nhất định sẽ đuổi cô ta cút đi.
Thay vì đợi Đinh Mộng Nghiên mở miệng đuổi cút, chi bằng cô ta tự rút lui trước.
Nhưng đúng lúc Hác Chí Mai chuẩn bị quay người rời đi, Đinh Mộng Nghiên lại mỉm cười nói: “Bạn học cũ đừng đi gấp vậy chứ, xem thử lần nữa đi?”
Hác Chí Mai hừ lạnh một tiếng: “Còn có gì xem nữa?”
Đinh Mộng Nghiên cười nói: “Bây giờ tôi là chủ ở đây, nếu đã từng là bạn bè với nhau, vậy thì tôi sẽ không bạc đãi cô, cô muốn mua cái gì thì cứ mua, mỗi món đồ mà cô chọn sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm.”
Dứt lời, Đinh Mộng Nghiên liền xoay người rời đi.
Đây là có ý gì?
Chẳng những không đuổi Hác Chí Mai đi, còn giảm giá hai mươi phần trăm cho cô ta?
Hác Chí Mai dò hỏi: “Đinh Mộng Nghiên, cô có ý gì? Cô không định mua nữa sao?”
Đinh Mộng Nghiên dừng bước chân, đầu hơi hơi nghiêng lại, cười nói: “Hiện tại tôi là tổng giám đốc chi nhánh Giang Nam, trang sức châu báu ở đây tất cả đều do tôi quản, nếu tôi muốn đeo chúng, thì cứ tùy tiện lấy một cái đeo lên là được rồi, cần gì phải mua?”
Này...
Sắc mặt Hác Chí Mai khó coi đến cực điểm.
Cô ta hiểu, không phải Đinh Mộng Nghiên không mua, mà là cô khinh thường việc mua những món đồ này.
Tất cả châu báu ở đây đều thuộc quyền sở hữu của người ta, người ta còn mua cái rắm gì nữa.
Đồng thời, Đinh Mộng Nghiên giảm giá hai mươi phần trăm cho Hác Chí Mai.
Đây là chiếu cố sao?
Ha ha, đây là ba thí mới đúng, đây là đang cố tình khoe ra, là tôi nói cho cô: Tôi không thèm so đo với loại người nhỏ bé như cô!
Trước nay Hác Chí Mai vẫn luôn tìm cách chèn ép Đinh Mộng Nghiên, nhưng kết quả thì sao, cô ta lại bị Đinh Mộng Nghiên đạp xuống dưới đất rồi nghiền nát dưới lòng bàn chân.
Đến cuối cùng, Đinh Mộng Nghiên thậm chí còn ngại dùng sức để dẫm nát cô ta nữa kìa.
Nếu người ta dẫm lên bạn, ít nhất điều đó còn có nghĩa bạn có một chút sức nặng, còn có chút giá trị để người ta dẫm lên; nhưng hiện tại đến dẫm lên bạn đối phương cũng cảm thấy thừa hơi, điều này chứng tỏ trong lòng đối phương, bạn thậm chí còn chẳng bằng quả rắm.
Hác Chí Mai thua, thua một cách thảm hại.
Hai chân cô ta mềm nhũn, ngã ngồi ra đất, nhìn bóng dáng Đinh Mộng Nghiên đã đi xa, gào khóc: “Đinh Mộng Nghiên, cô quay lại đây cho tôi! Tôi không cần cô giảm giá cho tôi, tôi muốn mua cái gì thì sẽ mua cái đó.
Tôi mua nó với giá gấp đôi, không, tôi sẽ mua châu báu tốt gấp mười lần châu báu của cô, cô quay lại đây cho tôi mau!”
Đáng tiếc, dù cô ta có kêu thế nào đi chăng nữa, Đinh Mộng Nghiên cũng chẳng thèm phản ứng lại cô ta.
Voi thì cần gì phải so đo với kiến.
Giang Sách khẽ lắc lắc đầu, không nói gì cả, hai tay đúc túi quần, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Đinh Mộng Nghiên.
Trận chiến với oan gia cũ, Đinh Mộng Nghiên giành chiến thắng tuyệt đối.
Ra khỏi cửa hàng.
Đinh Mộng Nghiên quay lại xe, hai tay giơ lên, vui mừng kêu to một tiếng: “A! Thật vui quá đi!”
Đã bao nhiêu năm, cô bị Hác Chí Mai xa lánh bao nhiêu năm, mỗi lần gặp mặt đều bị dỗi, cuối cùng hôm nay cũng đã một hơi phát tiết tất cả những áp lực nhiều năm qua.
Một chữ: Sảng!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook