Mọi chuyện quả nhiên đều như sở liệu của Trần thái y, đầu tháng sáu, Thánh Vũ đến giết đến Phụng Vẫn Sơn. Tống Văn mặc dù có chút thông minh vặt nhưng không biết dẫn binh, không bao lâu đã bị vây khốn trên núi, nguồn nước bị chặn tiến thoái lưỡng nan. Tống Văn càng ngày càng nóng nảy, binh lính đưa tin bị hắn chém chết mấy người, đoán chừng có thể vì bọn họ mang tới tin tức thất bại.

Tốm Văn ôm An Nhi, tin thần sa sút trốn chạy, cổ tay An Nhi bị hắn nắm đau đớn, nhưng quật cường cắn môi không lên tiếng.

Tống Văn vội không chọn đường, chạy mãi cho đến vách núi, mới bừng tỉnh kinh hãi, sau lưng loáng thoáng truyền tới tiếng kêu quát, bốn bề đều là địch. Sắc mặt Tống Văn trong nháy mắt ảm đạm.

Trước mặt là vách núi, phía sau là truy binh.

Cờ hiệu dương cao, khắp núi đều là hoàng long kỳ, Thánh Vũ đế cưới trên lưng Chim Tinh, anh khí bừng bừng.

“Phụ hoàn!” An Nhi hô, lại bị Tống Văn kéo vào trong ngực, một thanh kiếm kề trên cổ An Nhi.

Tống Văn tựa như chó sói bị ép tới đường cùng, dử tợn nhìn Thánh Vũ đế: “Không được đến đây! Nếu không bảo bối của ngươi lập tức đầu lìa khỏi xác!”

Thánh Vũ đế cả kinh dừng bước: “Ngươi thả An Nhi ra, chúng ta hảo hảo nói chuyện.”

Thánh Vũ đế khẩn trương nhìn An Nhi trong tay Tống Văn: “Ngươi muốn thế nào!” Thánh Vũ đế tức giận: “Ngươi thả An Nhi ra, ta sẽ không truy cứu ngươi tội soán vị!”

“Ngươi cho là ta sẽ tin? Ngươi cho rằng ta ngu ngốc như tên Tống Lễ kia?” Tống Văn cười cuồng loạn: “An Nhi bồi ta chết, cũng đáng, ngươi nói có đúng không?”

“Ngươi buông y ra! Cái gì ta cũng đáp ứng ngươi!” Thánh Vũ đế nghe những lời kia cơ hồ kinh hoảng thất thố, quan tâm sẽ loạn, cho dù là Thánh Vũ đế vẫn luôn bình tĩnh nhưng vừa đụng đến vấn đề của An Nhi lập tức hốt hoảng cuống cuồng lên.

“Gì cũng đáp ứng ta?” Tống Văn cười nhạt: “Ta muốn ngươi chết! Ta phải làm hoàng đế!”

“Nghiệt chướng!” Như Tuyết vội vã chạy đến cả giận nói, hắn chưa từng nghĩ đến Tống Văn lại mất trí như vậy.

“Ta nghiệt chướng? Vậy ngươi là gì?” Tống Văn cười châm chọc.

“Ngươi….” Gương mặt xinh đẹp của Như Tuyết vì tức giận mà đỏ bừng.

“Ta đáp ứng ngươi.” Thánh Vũ đế nhìn An Nhi, không chớp mắt, trong mắt tràn đầy nhu tình.

“Không!” An Nhi sợ hãi kêu: “Không muôn!”

Tống Văn cả kinh, hắn vốn là chó cùng đường quay lại cắn, ra giá trên trời không nghĩ tới Thánh Vũ đế lại đồng ý, đều này không thể nghi ngờ cho hắn một ánh sáng hi vọng, Tống Văn hung tợn nắm An Nhi nói: “Ngươi lập tức hạ chỉ, sau khi ngươi chế lập ta làm hoàng đế, sau đó tự sát, ta tự nhiên sẽ thả bảo bối của ngươi!”

Thánh Vũ đế ngẩng đầu lên, khinh miệt nhìn hắn một cái, lấy ngọc tỷ từ trong ngực ra ném qua.

Tống Văn giống như chó thấy xương, đoạt lấy ôm vào trong ngực. Ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Thánh Vũ đế: “Tự sát!”

Thánh Vũ đế chậm rãi nâng kiếm lên.

“Không!” An Nhi kêu khóc.

“An Nhi đừng khóc.” Thanh âm Thánh Vũ đế phá lệ bình tĩnh.

“Ta không muốn ngươi chết!”

Thánh Vũ đế nhìn Tống Văn: “Ta chết, oán thù cùng Đại Lý cũng xem như chấm hết, nếu An Nhi nguyện ý ngươi liền đưa y đi Đại Lý tìm Tần Trục Phong.”

“KHông!” An Nhi khóc không thành tiếng: “An Nhi không muốn đi Đại Lý! Cũng không muốn đi đâu cả! Đời này, An Nhi chỉ cần phụ hoàng! Phụ hoàng ngươi là tên lừa gjat! Phụ hoàng nói thsich ta, phụ hoàng nói sẽ không rời khỏi ta….”

“An Nhi….”

“Lằng nhằng làm gì! Mau!” Tống LĂng vội la lên, rất sợ Thánh Vũ đế đổi ý.

Thánh Vũ đế thở dài một tiếng, mắt thấy kiếm kia sẽ gạch xuống, An Nhi đột nhiên đánh về phía Tống Văn, hai người song song rơi xuống vách núi cao vạn trượng….

“An Nhi!” Thánh Vũ đế kinh hãi, ném kiếm xuống chạy nhanh đến, chỉ thấy bên dưới sương khói lượn lờ, sâu không thấy đáy.

Như Tuyết kinh hô một tiếng, không đành lòng nhìn nữa, quay mặt sáng hướng khác nước mắt không ngừng rơi xuống.

Đột nhiê, từ trong ngực Thánh Vũ đế rơi xuống một mãnh ngọc bội nho nhỏ, là một con sư tử nhỏ toàn thân trắng như tuyết, đó chính là lễ thọ năm đó An Nhi đưa cho hắn.

Ngọc bội kia hóa thành một đạo bạch quang, lao xuống vách núi.

Chốc lát sau bạch quang bao lấy một thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi nổi lên.

Thánh Vũ đế vui mừng nói: “An Nhi!”

Bạch quang tản đi, bên trong bạch quang không phải Thảo Thiết thì còn ai vào đây nữa?

Thao Thiết ôm An Nhi còn đang hôn mê giao cho Thánh Vũ đế: “Y không sao.”

“Đa ta!” Thánh Vũ đế ôm An Nhi thật chặc, tựa khi một một bảo bối mất đi lại tìm về được.

Thao Thiết chậm rãi đến gần Như Tuyết, sắc mắt Như Tuyết lập tức trở nên tái nhợt.

“Phải đi.”

Như Tuyết cắn cắn môi: “Còn Đàm Ảnh?”

“Hắn không sao.”

Như Tuyết gật đầu một cái, bi ai quay đầu, một lần cuối nhìn Phụng Vẫn Sơn.

Thao Thiết ôm lấy Như Tuyết, hai người hóa thành một đạo bạch quang trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Thánh Vũ đế trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, yên lặng một hồi lâu.

Mặt trời ngã về tây, Thánh Vũ đế thở dài ôm lấy An Nhi đi xuống chân núi, bảo bối trong tay hắn không muốn buông tay lần nào nữa.

Lúc đi ngang một mảnh hoa hồ điệp bên sườn núi, nhìn thấy một thân ảnh thon gầy đơn bạc, hoang mang đứng trong bụi hoa, một ngọn gió thổi qua bầy trời đầy hoa, xinh đẹp không tưởng.

“Đàm Ảnh…” Trần thái y run rẩy gọi một cái tên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương