Chỉ Tâm Như Thủy
-
Chương 27
Thánh Vũ đế cưỡi trên lưng Trầm tinh, sau lưng là Chiêu Long lỳ đại biểu cho thắng lợi của hắn.
Tống Lăng bị trói đẩy đến trước mặt Thánh Vũ đế.
Thánh Vũ đế sắc mặt âm trầm, không nói lời nào một roi đánh lên người Tống Lăng.
Tống Lăng rên lên một tiếng, máu từ minh hoàng bào rỉ ra.
Thánh Vũ đế lại đánh xuống một roi.
Chư vị đại thần cúi đầu không nói, ai cũng không dám khuyên cang Thánh Vũ đế đang tức giận.
Một bóng người yếu đuối quỳ xuống trước mặt hắn thay Tống Lăng chặn một roi kia.
Thánh Vũ đế không kịp thu tay, một roi hung hăng đánh lên người kia, đau đến hắn rên một tiếng.
“Đàm Ảnh!” Như Tuyết đuổi theo, thở hổn hển: “Thương thế còn chưa khỏe ngươi chạy loạn cái gì! Sợ sống lâu sao?”
Đàm Ảnh ngẩng đầu nhìn Thánh Vũ đế: “Ngươi đã đáp ứng ta không giết bọn họ.”
Thánh Vũ đế cười nhạt: “Ta chỉ đáp ứng ngươi, không truy cứu tội giết cha.” Vừa nói vừa chỉ Tống Lăng: “Nhưng hắn không nên động vào An Nhi!”
Đàm Ảnh mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Nếu ngươi muốn giết hắn, thì phải bước qua sát của ta!”
Như Tuyết chạy tới: “Đàm Ảnh!”
“Không được tới đây! Không quan hệ tới ngươi!”
Như Tuyết giận đến đỏ mặt, cười lạnh nói: “Ngươi xem ta là cái gì! Ngươi muốn cùng thái tử tốt của ngươi song phi?!”
Tống Lăng lạnh lùng quay đầu nhìn Đàm Ảnh: “Ngươi không cần làm bộ làm tịch. Là ngươi từ đầu bán đứng ta, phá hoại đại sự của ta, tất cả ta đều nhớ. Nể tình giao tình trước kia ta không giết ngươi, ngươi và ta không còn quan hệ gì đến nhau!”
“Chủ tử!” Đàm Ảnh luôn luôn trầm ổn lúc này lại khóc.
Thánh Vũ đế giận dử: “Không cần tranh! Cùng nhau chết đi!”
Đàm Ảnh cả kinh, muốn quay đầu nhìn Tống Lăng nhưng lại bị Như Tuyết ôm chặc lấy, ôm rất chặc cười nói: “Ta không cho phép! Không cho phép!”
Thánh Vũ đế giơ kiếm đâm về phía Tống Lăng.
“Dừng tay!” Đàm Ảnh bình tĩnh ngẩng đầu lên, lấy ra từ trong ngực một khối mặc ngọc, cung kính đưa đến trước mặt Thánh Vũ đế.
Nửa khối mặc ngọc, bên trên loang lổ vết máu, nhìn rất cổ xưa ánh sáng cũng ảm đạm. Nhưng khi Thánh Vũ đế nhìn thấy lại như sét đánh ngang trời.
Thánh Vũ đế run rẩy chỉ mặc ngọc, thanh âm kích động khàn khàn nói: “Ở đâu ra!”
“Bệ hạ nên nhớ.” Thanh âm Đàm Ảnh rất bình tĩnh: “Ngọc này được chia làm hai khối, một khối ở chổ ra, một khối khác còn lại ở trong tay ngài.”
Trần ngụ y từ trong đám người nghiêng ngã lảo đảo vọt ra, cổ quái nhìn Đàm Ảnh.
“Ông ngoại, nhất định là giả! Nương chỉ có một nhi tử là ta!” Như Tuyết khóc không thành tiếng.
Trần ngụ y thở dài: “Năm đó Nguyệt quả thật sinh một đôi song sinh. Ban đầu ta và Nguyệt mỗi người ôm một đứa trốn khỏi kinh thành nhưng lại thất lạc giữa đường. Thật không ngờ….” Trong mắt Trần ngự y đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
“Không! Không! Ông ngoại, hắn là cừu nhân giết nương ta! Ngài nói cho ta!” Như Tuyết cuồng loạn chỉ Thánh Vũ đế.
“Là thật.” LÃo ngự y đầy thê lương: “Là hắn giết nương ngươi.”
Thánh Vũ đế run rẫy, chậm rãi đưa tay vào ngực lấy ra một khối mặc ngọc xinh xắn, bất ngờ lại cùng khối mặc ngọc trong tay Đàm Ảnh giống nhau như đúc! Thánh Vũ đế thở dài: “Ta có lỗi với Nguyệt. Hai ngươi, gọi ta một tiếng phụ hoàng đi.”
“Ngươi không phải cha ta!” Trên gương mặt thanh tú của Như Tuyết lúc này thập phần dữ tợn, xoay người thống hận nhìn Đàm Ảnh: “Ngươi đã biết từ lâu rồi phải không?”
“A Tuyết, ngươi là bào đệ của ta.” Đàm Ảnh chán nản tựa vào tường, sắc mặt tái nhợt,
“Không phải! Ta không phải đẹ đệ ngươi!”
Tống Lăng hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm.
“Bệ hạ, ta chỉ cần ngươi đừng thương tổn thái tử.” Đàm Ảnh nhẹ nhàng quỳ xuống bên người Tống Lăng.
Tống Lăng vẫn luôn trầm mặt đột nhiên cười lạnh: “Ta nên cám ơn ngươi, đệ đệ thái tử tương lai.”
Biểu tình Đàm Ảnh trong nháy mắt trở nên ảm đạm, run rẩy hé môi nhưng không nói lời nào.
Thánh Vũ đế âm trầm nói: “Hắn giết cha soán vị ta không so đo, cho dù hắn tạo phản mưu nghịch nhưng hắn không thể chắp tay đưa An Nhi cho Đại Lý, ngươi nói xem ta sao có thể tha cho hắn!”
Đáy mắt Đàm Ảnh thoáng qua một tia tuyệt vọng, đột nhiên cười, nụ cười này như bầu trời sau cơn mưa, tươi đẹp không thể tả, trong lúc nhất thời lòng Thánh Vũ đế có chút lay động, Đàm Ảnh và Nguyệt năm đó rất giống nhau!
“Bát quá chỉ là một mạng mà thôi!” Đàm Ảnh rút kiếm để trên cổ mình: “Ta thay thế tử trả cho ngươi!”
Tống Lăng cả kinh, rống giận muốn đoạt lấy thanh kiếm kia nhưng hắn lại bị trói, trơ mắt nhìn trên cổ Đàm Ảnh xuất hiện một đường đỏ thẫm chói mắt…. Trong nháy mắt thanh âm Trần ngự y khóc lên, Như Tuyết bi thương, Thánh Vũ đế sợ hãi kêu tựa hồ cách Đàm Ảnh xa thật xa, trong thiên địa trong nhất thời biến sắc….
Thanh Chỉ không chế. Một lần nữa tỉnh lại, nhưng lần này lại là một lòng ngực ấm áp.,
“An Nhi! An Nhi!” Trục Phong mừng đến chảy nước mắt, ôm y thật chặc, từng cái từng cái hôn lên trán y.
An Nhi nghiêng đầu tránh đi.
“An Nhi ngoan.” Trục Phong sờ hai gò má y, trong mắt đều là ái ý: “Là ta không tốt, bảo bối, là ta không tốt, không cần khổ sở cũng đừng tức giận, Trục Phong ca ca để ngươi đánh có được không?”
An Nhi buồn bực hồi lâu, bên tai nhớ lại lời Thao Thiết nói: “Ta và ngươi khế ước, chẳng qua ngươi không thể xuất hiện ở thời không kia mà thôi, ta đưa ngươi trở về, cho ngươi thêm một cơ hội.”
An Nhi vội vàng sờ cở tìm kiếm khắp nơi, thanh âm Thao Thiết lần nữa vang lên bên tay: “Không cần tìm, ta không ở nơi đó, ngươi cũng không thể nhìn thấy ta, Thanh Chỉ cám ơn ngươi, ta sẽ nhớ lời ngươi, ta sẽ bảo vệ Phong Nhi thật tốt.”
An Nhi yên lặng nghe, nhẹ mỉm cười.
“Thanh Chỉ, nhớ rõ, ta thành thật khuyên ngươi, ngươi không yêu hắn nhưng cũng đừng làm hắn thống khổ….” Thanh âm Thao Thiết đầy dằng dặc, tan trong không khí.
Trục Phong nhìn An Nhi ngơ ngác nhìn trời, không nhói lời nào có chút nóng này, ôm y vào lòng không ngừng gọi: “An Nhi! An Nhi!”
An Nhi quay đầu nhìn hắn, mở miệng nhỏ, thiên ngôn vạn ngữ không biết mở miệng từ đâu.
“An Nhi…” Trục Phong ôm chặc lấy y, tựa như sợ y lập tức biến mất vậy.
An Nhi bị hắn ôm có chút đau, hai tay nhỏ bé vô lực đẩy ngực hắn: “Ngươi buông tay, khó chịu.”
Trục Phong lập tức thả lngr lực đạo, hai tay không biết để nơi nào mới tốt, có chút lúng túng gãi đầu nhìn An Nhi.
An Nhi không khỏi buồn cười.
Trục Phong cũng cười, nụ cười này cũng như khó chịu trong ngực không cánh mà bay.
“An nhi…” Thanh âm Trục Phong tựa như than thở.
“Ngươi thành thân?” An Nhi hỏi.
“Ta… An Nhi… Ngươi nghe ta nói, ta….”
“Ngươi không cần nói, ta đều biết.” An Nhi che môi hắn lại.
“An Nhi! Ta….”
An Nhi vùi đầu vào ngực hắn, giọng đầy ủy khuất: “TA một chút cũng không muốn trưởng thành.” Trưởng thành nhất định phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Trưởng thành sẽ không được bá đạo như một đứa trẻ. Trưởng thành nhất định phải thông cảm cho trách nhiệm báo thù cho gia tộc nặng nề trên vai Trục Phong.
Tống Lăng bị trói đẩy đến trước mặt Thánh Vũ đế.
Thánh Vũ đế sắc mặt âm trầm, không nói lời nào một roi đánh lên người Tống Lăng.
Tống Lăng rên lên một tiếng, máu từ minh hoàng bào rỉ ra.
Thánh Vũ đế lại đánh xuống một roi.
Chư vị đại thần cúi đầu không nói, ai cũng không dám khuyên cang Thánh Vũ đế đang tức giận.
Một bóng người yếu đuối quỳ xuống trước mặt hắn thay Tống Lăng chặn một roi kia.
Thánh Vũ đế không kịp thu tay, một roi hung hăng đánh lên người kia, đau đến hắn rên một tiếng.
“Đàm Ảnh!” Như Tuyết đuổi theo, thở hổn hển: “Thương thế còn chưa khỏe ngươi chạy loạn cái gì! Sợ sống lâu sao?”
Đàm Ảnh ngẩng đầu nhìn Thánh Vũ đế: “Ngươi đã đáp ứng ta không giết bọn họ.”
Thánh Vũ đế cười nhạt: “Ta chỉ đáp ứng ngươi, không truy cứu tội giết cha.” Vừa nói vừa chỉ Tống Lăng: “Nhưng hắn không nên động vào An Nhi!”
Đàm Ảnh mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Nếu ngươi muốn giết hắn, thì phải bước qua sát của ta!”
Như Tuyết chạy tới: “Đàm Ảnh!”
“Không được tới đây! Không quan hệ tới ngươi!”
Như Tuyết giận đến đỏ mặt, cười lạnh nói: “Ngươi xem ta là cái gì! Ngươi muốn cùng thái tử tốt của ngươi song phi?!”
Tống Lăng lạnh lùng quay đầu nhìn Đàm Ảnh: “Ngươi không cần làm bộ làm tịch. Là ngươi từ đầu bán đứng ta, phá hoại đại sự của ta, tất cả ta đều nhớ. Nể tình giao tình trước kia ta không giết ngươi, ngươi và ta không còn quan hệ gì đến nhau!”
“Chủ tử!” Đàm Ảnh luôn luôn trầm ổn lúc này lại khóc.
Thánh Vũ đế giận dử: “Không cần tranh! Cùng nhau chết đi!”
Đàm Ảnh cả kinh, muốn quay đầu nhìn Tống Lăng nhưng lại bị Như Tuyết ôm chặc lấy, ôm rất chặc cười nói: “Ta không cho phép! Không cho phép!”
Thánh Vũ đế giơ kiếm đâm về phía Tống Lăng.
“Dừng tay!” Đàm Ảnh bình tĩnh ngẩng đầu lên, lấy ra từ trong ngực một khối mặc ngọc, cung kính đưa đến trước mặt Thánh Vũ đế.
Nửa khối mặc ngọc, bên trên loang lổ vết máu, nhìn rất cổ xưa ánh sáng cũng ảm đạm. Nhưng khi Thánh Vũ đế nhìn thấy lại như sét đánh ngang trời.
Thánh Vũ đế run rẩy chỉ mặc ngọc, thanh âm kích động khàn khàn nói: “Ở đâu ra!”
“Bệ hạ nên nhớ.” Thanh âm Đàm Ảnh rất bình tĩnh: “Ngọc này được chia làm hai khối, một khối ở chổ ra, một khối khác còn lại ở trong tay ngài.”
Trần ngụ y từ trong đám người nghiêng ngã lảo đảo vọt ra, cổ quái nhìn Đàm Ảnh.
“Ông ngoại, nhất định là giả! Nương chỉ có một nhi tử là ta!” Như Tuyết khóc không thành tiếng.
Trần ngụ y thở dài: “Năm đó Nguyệt quả thật sinh một đôi song sinh. Ban đầu ta và Nguyệt mỗi người ôm một đứa trốn khỏi kinh thành nhưng lại thất lạc giữa đường. Thật không ngờ….” Trong mắt Trần ngự y đầy nước mắt, khóc không thành tiếng.
“Không! Không! Ông ngoại, hắn là cừu nhân giết nương ta! Ngài nói cho ta!” Như Tuyết cuồng loạn chỉ Thánh Vũ đế.
“Là thật.” LÃo ngự y đầy thê lương: “Là hắn giết nương ngươi.”
Thánh Vũ đế run rẫy, chậm rãi đưa tay vào ngực lấy ra một khối mặc ngọc xinh xắn, bất ngờ lại cùng khối mặc ngọc trong tay Đàm Ảnh giống nhau như đúc! Thánh Vũ đế thở dài: “Ta có lỗi với Nguyệt. Hai ngươi, gọi ta một tiếng phụ hoàng đi.”
“Ngươi không phải cha ta!” Trên gương mặt thanh tú của Như Tuyết lúc này thập phần dữ tợn, xoay người thống hận nhìn Đàm Ảnh: “Ngươi đã biết từ lâu rồi phải không?”
“A Tuyết, ngươi là bào đệ của ta.” Đàm Ảnh chán nản tựa vào tường, sắc mặt tái nhợt,
“Không phải! Ta không phải đẹ đệ ngươi!”
Tống Lăng hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm.
“Bệ hạ, ta chỉ cần ngươi đừng thương tổn thái tử.” Đàm Ảnh nhẹ nhàng quỳ xuống bên người Tống Lăng.
Tống Lăng vẫn luôn trầm mặt đột nhiên cười lạnh: “Ta nên cám ơn ngươi, đệ đệ thái tử tương lai.”
Biểu tình Đàm Ảnh trong nháy mắt trở nên ảm đạm, run rẩy hé môi nhưng không nói lời nào.
Thánh Vũ đế âm trầm nói: “Hắn giết cha soán vị ta không so đo, cho dù hắn tạo phản mưu nghịch nhưng hắn không thể chắp tay đưa An Nhi cho Đại Lý, ngươi nói xem ta sao có thể tha cho hắn!”
Đáy mắt Đàm Ảnh thoáng qua một tia tuyệt vọng, đột nhiên cười, nụ cười này như bầu trời sau cơn mưa, tươi đẹp không thể tả, trong lúc nhất thời lòng Thánh Vũ đế có chút lay động, Đàm Ảnh và Nguyệt năm đó rất giống nhau!
“Bát quá chỉ là một mạng mà thôi!” Đàm Ảnh rút kiếm để trên cổ mình: “Ta thay thế tử trả cho ngươi!”
Tống Lăng cả kinh, rống giận muốn đoạt lấy thanh kiếm kia nhưng hắn lại bị trói, trơ mắt nhìn trên cổ Đàm Ảnh xuất hiện một đường đỏ thẫm chói mắt…. Trong nháy mắt thanh âm Trần ngự y khóc lên, Như Tuyết bi thương, Thánh Vũ đế sợ hãi kêu tựa hồ cách Đàm Ảnh xa thật xa, trong thiên địa trong nhất thời biến sắc….
Thanh Chỉ không chế. Một lần nữa tỉnh lại, nhưng lần này lại là một lòng ngực ấm áp.,
“An Nhi! An Nhi!” Trục Phong mừng đến chảy nước mắt, ôm y thật chặc, từng cái từng cái hôn lên trán y.
An Nhi nghiêng đầu tránh đi.
“An Nhi ngoan.” Trục Phong sờ hai gò má y, trong mắt đều là ái ý: “Là ta không tốt, bảo bối, là ta không tốt, không cần khổ sở cũng đừng tức giận, Trục Phong ca ca để ngươi đánh có được không?”
An Nhi buồn bực hồi lâu, bên tai nhớ lại lời Thao Thiết nói: “Ta và ngươi khế ước, chẳng qua ngươi không thể xuất hiện ở thời không kia mà thôi, ta đưa ngươi trở về, cho ngươi thêm một cơ hội.”
An Nhi vội vàng sờ cở tìm kiếm khắp nơi, thanh âm Thao Thiết lần nữa vang lên bên tay: “Không cần tìm, ta không ở nơi đó, ngươi cũng không thể nhìn thấy ta, Thanh Chỉ cám ơn ngươi, ta sẽ nhớ lời ngươi, ta sẽ bảo vệ Phong Nhi thật tốt.”
An Nhi yên lặng nghe, nhẹ mỉm cười.
“Thanh Chỉ, nhớ rõ, ta thành thật khuyên ngươi, ngươi không yêu hắn nhưng cũng đừng làm hắn thống khổ….” Thanh âm Thao Thiết đầy dằng dặc, tan trong không khí.
Trục Phong nhìn An Nhi ngơ ngác nhìn trời, không nhói lời nào có chút nóng này, ôm y vào lòng không ngừng gọi: “An Nhi! An Nhi!”
An Nhi quay đầu nhìn hắn, mở miệng nhỏ, thiên ngôn vạn ngữ không biết mở miệng từ đâu.
“An Nhi…” Trục Phong ôm chặc lấy y, tựa như sợ y lập tức biến mất vậy.
An Nhi bị hắn ôm có chút đau, hai tay nhỏ bé vô lực đẩy ngực hắn: “Ngươi buông tay, khó chịu.”
Trục Phong lập tức thả lngr lực đạo, hai tay không biết để nơi nào mới tốt, có chút lúng túng gãi đầu nhìn An Nhi.
An Nhi không khỏi buồn cười.
Trục Phong cũng cười, nụ cười này cũng như khó chịu trong ngực không cánh mà bay.
“An nhi…” Thanh âm Trục Phong tựa như than thở.
“Ngươi thành thân?” An Nhi hỏi.
“Ta… An Nhi… Ngươi nghe ta nói, ta….”
“Ngươi không cần nói, ta đều biết.” An Nhi che môi hắn lại.
“An Nhi! Ta….”
An Nhi vùi đầu vào ngực hắn, giọng đầy ủy khuất: “TA một chút cũng không muốn trưởng thành.” Trưởng thành nhất định phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Trưởng thành sẽ không được bá đạo như một đứa trẻ. Trưởng thành nhất định phải thông cảm cho trách nhiệm báo thù cho gia tộc nặng nề trên vai Trục Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook