Chỉ Tâm Như Thủy
-
Chương 24
An Nhi được người mang vào cung, vừa tỉnh lại đã thấy đại ca cầm tay Liên Như Tuyết đâm kiếm vào ngực phụ hoàng….
An Nhi thậm chí không kịp kêu thảm một tiếng đã ngất đi.
“An Nhi!” Tống Lăng cả kinh, nhanh chống ôm lấy An Nhi từ trong tay thị vệ, vừa vội vừa đau lòng, phẫn nộ quát: “Ngươi không có mắt sau! Nơi này đều là máu, ngươi sao dám mang Thất hoàng tử tới nơi này? Làm Thất hoàng tử sợ thì sao?”
Thị vệ quỳ xuống không dám nói lời nào, trong lòng có chút ủy khuất, rõ ràng là thái tử phân phó sau khi tìm được thất hoàng tử liền mang người giao cho hắn.
“Dọn dẹp đi!” Tống Lăng quay đầu nhìn về phía Tống Vũ đế nhưng lại nhìn thấy Như Tuyết run rẫy ôm chặc Thánh Vũ đế, từ trên mặt Tống Vũ đế lột xuống một cái mặt nạ da người mỏng như cánh ve.
Tống Lăng cả kinh, dưới lớp mặt nạ da người kia không phải gương mặt thanh tú nhợt nhạt của Đàm Ảnh thì là ai!?
“Tại sao lại là hắn!” Tống Lăng vừa giận vừa sợ.
Như Tuyết đã sớm đánh mất phong thái trầm tĩnh trong trẻo thường ngày, ôm Đàm Ảnh điên cuồng gọi: “Mau gọi ngự y! Mau! Mau gọi ngự y!”
Sắc mặt Tống Lăng cực kỳ khó xem, hắn đi đến trước mặt Đàm Ảnh cư cao lâm hạ nói: “Tại sao lại phản bội ta!”
Đàm Ảnh hộc ra một búng máu: “Chủ tử, đúng… Thật xin lỗi….” Dứt lời quay đầu nhìn Như Tuyết, ánh mắt cưng chìu đầy ôn nhu: “Ngươi… Ngươi không thể giết hắn…”
“Không cần ngươi lo cho ta!” Như Tuyết tùy hứng nghiêng đầu qua, hai mắt đỏ ngầu.
Đàm Ảnh cười, muốn đưa tay sờ má Như Tuyết nhưng trước mắt một mảnh mơ hồ, tay mềm nhũn rũ xuống.
Bên tai vang lên tiếng kêu thất thố đầy kinh hoảng của Như Tuyết: “KHông… Ngươi không được chết! Ta… Ta nói bậy… Ta không phải không cần ngươi lo cho ta…. Ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi, ta cái gì cũng đều nghe ngươi! Tỉnh lại đi! Không được ngủ!”
Tống Lăng mặc dù tức giận Đàm Ảnh phản bội hắn nhưng dù sao hắn cũng từng là tâm phúc của mình, không thể nào thấy chết mà không cứu. Năm đó hắn cùng mình trên chiến trường sống chết có nhau, Đàm Ảnh đối với hắn không chỉ là một thuộc hạ mà còn là một huynh đệ. Tống Lăng đối với việc hắn phản bội mình thập phần tức giận hơn nữa còn có chút đau tim.
Không lâu sau trần thái y đến, nhìn Đàm Ảnh trong mắt thoáng qua vẻ bất nhẫn cùng đau lòng.
“Ngoại công!” Như Tuyết hô to, tựa như bắt được cộng rơm cứu mạng.
Trần thái y thở dài: “Tuyết Nhi, con cần gì phải vậy…”
Băng bó kỹ thương thế của Đàm Ảnh, Trần tháo y lại lấy dược đút An Nhi uống, Anh Nhi oa một tiếng từ từ mở mắt.
“An Nhi!” Tống Lăng mừng rỡ.
An Nhi thấy hắn sắc mặt liền trắng bệch, tựa như phát điên dùng tay nhỏ bé của mình dùng sức nện lên ngực Tống Lăng, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm thảm thiết.
“An Nhi!” Tống Lăng vừa giận vừa sợ, bắt lấy hai tay An Nhi không cho y phản kháng.
An Nhi còn đang giãy giụa nhưng bất lực, khóc không ra tiếng.
“An Nhi!” Tống Lăng không biết phải làm gì cho phải, chỉ biết ôm An Nhi vào lòng thật chặc.
“Trước hết nên để thất điện hạ nghỉ ngơi một chút, do kinh hách quá độ, chỉ sợ thương tổn đến thân thể.” Trần thái y thở dài nói.
Thân thể An Nhi rất kém, ăn không ngon miệng, đêm lại ngủ không yên giấc, hai mắt mở thật to hoảng sợ nhìn Tống Lăng, làm tâm Tống Lăng đau như muốn vỡ ra.
An Nhi sợ hắn, Tống Lăng cảm giác được thời điểm An Nhi nhìn thấy hắn, sẽ đem cơ thể mình rúc vào trong chăn, núp ở gốc giường hai mắt mở thật to sợ hãi nhìn hắn. Tống Lăng hối hận, hắn lại ở trước mặt An Ngi bày ra bộ dạng tàn khốc nhất. Hắn vì sao lại không tiếp tục chờ đợi mà phải đi một nước cờ hiểm này? Chỉ là vì muốn ở gần An Nhi hơn, ôm y vào lòng thật chặc, giải cứu An Nhi từ nhà tù của Thánh Vũ đế ra. Hắn sợ, sợ Thánh Vũ đế bá đạo sẽ thương tổn An Nhi, Tống Lăng tin tưởng mình có thể vì y làm hết thảy, cho y hết thảy đồ tốt đẹp nhất trên thế giới này. Hắn muốn thay Thánh Vũ đế, để trong lòng An Nhi chỉ có mình.
“An Nhi, đã một ngày rồi không ăn gì, đói không? Ngoan, há miệng.” Tống Lăng ôn nhu nhìn An Nhi, đưa cháo đế bên miệng y.
An Nhi nhìn hắn nức nở nói: “Là ngươi giết phụ hoàng?”
“Ta không có.” Sắc mặt Tống Lăng âm trầm.
“Ta đã nhìn thấy.” An Nhi cúi đầu nói: “Tại sao? Ngươi muốn làm hoàng đế sao?”
“An Nhi! Ta là vì đệ!” Tống Lăng vội thét lên.
“Vì ta? Vì ta mà ngươi giết phụ hoàng?” An Nhi cười, cười đầy đau khổ.
“Đệ không tin ta.” Tống Lăng âm trầm nói.
“Ta… Nếu ta nói không tin, ngươi sẽ giết ta sao?”
“An Nhi!” Trong lòng Tống Lăng không biết bi thương hay là tức giận.
“Ta chỉ muốn có một người thật lòng yêu ta, vĩnh viễn không rời xa ta, chẳng lẽ đều ta muốn rất quá đáng sao?” An Nhi nhớ đến ba ba kiếp trước, trong mắt An Nhi ba chính là trời, là tất cả của y, y thích ba nhất, An Nhi vì hắn mà không cần mẹ, không cần ông nội, không cần nhà, tất cả đều không cần nhưng ba vẫn rời y mà đi…. An Nhi chỉ muốn có một người toàn tâm toàn ý yêu thương y, thứ Thánh Vũ cho y chính là những gì y mong muốn. Cho đến khi y gặp Trục Phong, người hắn cũng như tên của mình, An Nhi không cách nào bắt được nhưng An Nhi thích hắn, yêu hắn, đó là một loại cảm giác không giống với cha.
Kiếp trước An Nhi từng làm khảo sát tâm lý, bác sĩ từng nói y là người có sức chiếm hữu cực mạnh. Nếu như đồ mình không chắc chắn nắm giữ được thì y tình nguyện không cần nó.
An Nhi càng ngày càng tiều tụy, Tống Lăng cũng sức đầu mẻ trán. Tần Trục Phong của Đại Lý thế như chẻ tre đã đánh để Hổ Môn Quan, Thánh Vũ đế chạy khỏi tới phương bắc được Nhạc Soái và Bình Thụy hầu tương trợ chinh phạt Tống Lăng.
Tống Lăng muốn cầu Trục Phong lui binh nhưng Trục Phong hiện tại không còn là thiếu niên lỗ mãng năm đó, đại quân nằm lê lết dưới Hổ Môn Quan, thái độ mập mờ không rõ. Nhất định muốn Tống Lăng đưa giao An Nhi ra mới chịu bỏ qua.
Tống Lăng đương nhiên không chịu nhưng không lay chuyển được An Nhi, An Nhi kề chủy thủ trên cổ, y phải đi Đại Lý. Tống Lăng không còn cách nào đành thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Trục Phong đứng trước mộ phụ vương, trong lòng trăm loại cảm xúc đồng thời xuất hiện. Hôm nay Tống gia đưa An Nhi tới Địa Lý sống, tính toán thời gian hẳn là đã đến phủ. Hắn muốn An Nhi. nhớ đến đêm không thể chợp mắt, rất nhanh có thể nhìn thấy An Nhi nhưng hắn sợ không biết phải đối mặt với y như thế nào.
“Ca.” Một nữ nhân đi đến, trên mặt mang một tấm lụa mỏng. Gió nhẹ thổi qua loáng thoáng có thể thấy được bên dưới lụa mỏng là một gương mặt cực kỳ đáng sợ.
“Khanh Nhi.” Trục Phong đỡ nàng, Thanh Nhi là một hài tử số khổ, chẳng những bên trong hỏa hoạn mát đi tướng công còn phá hủy dung mạo như hoa như ngọc của nàng, Trục Phong thời dài nói: “Gió lớn như vậy, ngươi ra đây làm gì?”
Khanh Nhi cười nhạt: “Bất quá là nhắc nhở huynh một câu, nên nhớ phụ vương và Tề ca chết như thế nào!”
Trục Phong thở dài: “Là do ta tùy hứng.”
“Không phải ngươi! Là Tống gia, Tống An là một con hồ li mang họa, ca, nếu ngươi đối với y tình cũ chưa dứt thì ngươi nhất định có lỗi với phụ vương, càng có lỗi với ta!” Thanh âm Khanh Nhi đầy thê lương.
“Ta….” Trục Phong ngẩn ra.
“Y là cừu nhân của chúng ta! Ca, ngươi nên nhớ để y đến Đại Lý là để y trả nợ! Bọn họ nợ Tần gia ta!”
Trục Phong cúi đầu hồi lâu, hung hăng nói: “Giao cho muội xử lý, đại ca hôm nay không trở về.”
“Ca vẫn không nỡ bỏ?”
Trục Phong cười khổ: “Ta không bỏ được cái gì? Khanh Nhi, ta và y đời này chỉ có thể là cừu nhân, muốn tiếp tục mối lương duyên trước kia, chỉ có thể đợi kiếp sau…”
Tần khanh nhẹ nhàng lau gò má Trục Phong, thanh âm nhu hòa như nước: “Ca, phụ vương vẫn luôn muốn có cháu trai, huynh biết ta đã đáp tứng phụ vương chờ ta và Tề ca sinh hài tử, liền đem con trưởng qua thừa kế Tần gia, hôm nay Tề ca chết, ta cũng sẽ không tái giá, huynh nên nhớ phụ vương vì tên hồ li kia mà đầu lìa khỏi xác! Ngươi không nên phụ lòng phụ vương.”
Trục Phong gật đầu: “Ta biết.” Dứt lời đưa tay vuốt ve tóc mai của muội muội, lòng tràn đầy thương tiếc: “Khanh Nhi, ta nghĩ chờ qua thất thứ bảy của phụ vương sẽ cầu hôn cháu gái của Nam Cung trưởng lão.”
“Thật?” Khanh Nhi mừng đến chảy nước mắt, quỳ xuống trước mộ phần phụ vương lớn tiếng khóc: “Phụ vương, người nghe chưa?” Dứt lời liền tháo xuống vòng tay nhét vào tay Trục Phong: “Đây là bảo bối gia truyền của mẫu thân, vốn muốn để lại cho con dâu nhưng ngươi nói không muốn cưới thê nên mẫu thân mới cho ta, hôm nay vật quy nguyên chủ, ngươi còn chờ thất thứ bảy gì nữa! Nên đi ngay bây giờ, đem Nam Cung cô nương mang về, thừa diệp cha ở trên đường xuống hoàng tuyền còn chưa đi xa, để cho lão nhân gia ông cao hứng một chút….”
An Nhi thậm chí không kịp kêu thảm một tiếng đã ngất đi.
“An Nhi!” Tống Lăng cả kinh, nhanh chống ôm lấy An Nhi từ trong tay thị vệ, vừa vội vừa đau lòng, phẫn nộ quát: “Ngươi không có mắt sau! Nơi này đều là máu, ngươi sao dám mang Thất hoàng tử tới nơi này? Làm Thất hoàng tử sợ thì sao?”
Thị vệ quỳ xuống không dám nói lời nào, trong lòng có chút ủy khuất, rõ ràng là thái tử phân phó sau khi tìm được thất hoàng tử liền mang người giao cho hắn.
“Dọn dẹp đi!” Tống Lăng quay đầu nhìn về phía Tống Vũ đế nhưng lại nhìn thấy Như Tuyết run rẫy ôm chặc Thánh Vũ đế, từ trên mặt Tống Vũ đế lột xuống một cái mặt nạ da người mỏng như cánh ve.
Tống Lăng cả kinh, dưới lớp mặt nạ da người kia không phải gương mặt thanh tú nhợt nhạt của Đàm Ảnh thì là ai!?
“Tại sao lại là hắn!” Tống Lăng vừa giận vừa sợ.
Như Tuyết đã sớm đánh mất phong thái trầm tĩnh trong trẻo thường ngày, ôm Đàm Ảnh điên cuồng gọi: “Mau gọi ngự y! Mau! Mau gọi ngự y!”
Sắc mặt Tống Lăng cực kỳ khó xem, hắn đi đến trước mặt Đàm Ảnh cư cao lâm hạ nói: “Tại sao lại phản bội ta!”
Đàm Ảnh hộc ra một búng máu: “Chủ tử, đúng… Thật xin lỗi….” Dứt lời quay đầu nhìn Như Tuyết, ánh mắt cưng chìu đầy ôn nhu: “Ngươi… Ngươi không thể giết hắn…”
“Không cần ngươi lo cho ta!” Như Tuyết tùy hứng nghiêng đầu qua, hai mắt đỏ ngầu.
Đàm Ảnh cười, muốn đưa tay sờ má Như Tuyết nhưng trước mắt một mảnh mơ hồ, tay mềm nhũn rũ xuống.
Bên tai vang lên tiếng kêu thất thố đầy kinh hoảng của Như Tuyết: “KHông… Ngươi không được chết! Ta… Ta nói bậy… Ta không phải không cần ngươi lo cho ta…. Ngươi tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi, ta cái gì cũng đều nghe ngươi! Tỉnh lại đi! Không được ngủ!”
Tống Lăng mặc dù tức giận Đàm Ảnh phản bội hắn nhưng dù sao hắn cũng từng là tâm phúc của mình, không thể nào thấy chết mà không cứu. Năm đó hắn cùng mình trên chiến trường sống chết có nhau, Đàm Ảnh đối với hắn không chỉ là một thuộc hạ mà còn là một huynh đệ. Tống Lăng đối với việc hắn phản bội mình thập phần tức giận hơn nữa còn có chút đau tim.
Không lâu sau trần thái y đến, nhìn Đàm Ảnh trong mắt thoáng qua vẻ bất nhẫn cùng đau lòng.
“Ngoại công!” Như Tuyết hô to, tựa như bắt được cộng rơm cứu mạng.
Trần thái y thở dài: “Tuyết Nhi, con cần gì phải vậy…”
Băng bó kỹ thương thế của Đàm Ảnh, Trần tháo y lại lấy dược đút An Nhi uống, Anh Nhi oa một tiếng từ từ mở mắt.
“An Nhi!” Tống Lăng mừng rỡ.
An Nhi thấy hắn sắc mặt liền trắng bệch, tựa như phát điên dùng tay nhỏ bé của mình dùng sức nện lên ngực Tống Lăng, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm thảm thiết.
“An Nhi!” Tống Lăng vừa giận vừa sợ, bắt lấy hai tay An Nhi không cho y phản kháng.
An Nhi còn đang giãy giụa nhưng bất lực, khóc không ra tiếng.
“An Nhi!” Tống Lăng không biết phải làm gì cho phải, chỉ biết ôm An Nhi vào lòng thật chặc.
“Trước hết nên để thất điện hạ nghỉ ngơi một chút, do kinh hách quá độ, chỉ sợ thương tổn đến thân thể.” Trần thái y thở dài nói.
Thân thể An Nhi rất kém, ăn không ngon miệng, đêm lại ngủ không yên giấc, hai mắt mở thật to hoảng sợ nhìn Tống Lăng, làm tâm Tống Lăng đau như muốn vỡ ra.
An Nhi sợ hắn, Tống Lăng cảm giác được thời điểm An Nhi nhìn thấy hắn, sẽ đem cơ thể mình rúc vào trong chăn, núp ở gốc giường hai mắt mở thật to sợ hãi nhìn hắn. Tống Lăng hối hận, hắn lại ở trước mặt An Ngi bày ra bộ dạng tàn khốc nhất. Hắn vì sao lại không tiếp tục chờ đợi mà phải đi một nước cờ hiểm này? Chỉ là vì muốn ở gần An Nhi hơn, ôm y vào lòng thật chặc, giải cứu An Nhi từ nhà tù của Thánh Vũ đế ra. Hắn sợ, sợ Thánh Vũ đế bá đạo sẽ thương tổn An Nhi, Tống Lăng tin tưởng mình có thể vì y làm hết thảy, cho y hết thảy đồ tốt đẹp nhất trên thế giới này. Hắn muốn thay Thánh Vũ đế, để trong lòng An Nhi chỉ có mình.
“An Nhi, đã một ngày rồi không ăn gì, đói không? Ngoan, há miệng.” Tống Lăng ôn nhu nhìn An Nhi, đưa cháo đế bên miệng y.
An Nhi nhìn hắn nức nở nói: “Là ngươi giết phụ hoàng?”
“Ta không có.” Sắc mặt Tống Lăng âm trầm.
“Ta đã nhìn thấy.” An Nhi cúi đầu nói: “Tại sao? Ngươi muốn làm hoàng đế sao?”
“An Nhi! Ta là vì đệ!” Tống Lăng vội thét lên.
“Vì ta? Vì ta mà ngươi giết phụ hoàng?” An Nhi cười, cười đầy đau khổ.
“Đệ không tin ta.” Tống Lăng âm trầm nói.
“Ta… Nếu ta nói không tin, ngươi sẽ giết ta sao?”
“An Nhi!” Trong lòng Tống Lăng không biết bi thương hay là tức giận.
“Ta chỉ muốn có một người thật lòng yêu ta, vĩnh viễn không rời xa ta, chẳng lẽ đều ta muốn rất quá đáng sao?” An Nhi nhớ đến ba ba kiếp trước, trong mắt An Nhi ba chính là trời, là tất cả của y, y thích ba nhất, An Nhi vì hắn mà không cần mẹ, không cần ông nội, không cần nhà, tất cả đều không cần nhưng ba vẫn rời y mà đi…. An Nhi chỉ muốn có một người toàn tâm toàn ý yêu thương y, thứ Thánh Vũ cho y chính là những gì y mong muốn. Cho đến khi y gặp Trục Phong, người hắn cũng như tên của mình, An Nhi không cách nào bắt được nhưng An Nhi thích hắn, yêu hắn, đó là một loại cảm giác không giống với cha.
Kiếp trước An Nhi từng làm khảo sát tâm lý, bác sĩ từng nói y là người có sức chiếm hữu cực mạnh. Nếu như đồ mình không chắc chắn nắm giữ được thì y tình nguyện không cần nó.
An Nhi càng ngày càng tiều tụy, Tống Lăng cũng sức đầu mẻ trán. Tần Trục Phong của Đại Lý thế như chẻ tre đã đánh để Hổ Môn Quan, Thánh Vũ đế chạy khỏi tới phương bắc được Nhạc Soái và Bình Thụy hầu tương trợ chinh phạt Tống Lăng.
Tống Lăng muốn cầu Trục Phong lui binh nhưng Trục Phong hiện tại không còn là thiếu niên lỗ mãng năm đó, đại quân nằm lê lết dưới Hổ Môn Quan, thái độ mập mờ không rõ. Nhất định muốn Tống Lăng đưa giao An Nhi ra mới chịu bỏ qua.
Tống Lăng đương nhiên không chịu nhưng không lay chuyển được An Nhi, An Nhi kề chủy thủ trên cổ, y phải đi Đại Lý. Tống Lăng không còn cách nào đành thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Trục Phong đứng trước mộ phụ vương, trong lòng trăm loại cảm xúc đồng thời xuất hiện. Hôm nay Tống gia đưa An Nhi tới Địa Lý sống, tính toán thời gian hẳn là đã đến phủ. Hắn muốn An Nhi. nhớ đến đêm không thể chợp mắt, rất nhanh có thể nhìn thấy An Nhi nhưng hắn sợ không biết phải đối mặt với y như thế nào.
“Ca.” Một nữ nhân đi đến, trên mặt mang một tấm lụa mỏng. Gió nhẹ thổi qua loáng thoáng có thể thấy được bên dưới lụa mỏng là một gương mặt cực kỳ đáng sợ.
“Khanh Nhi.” Trục Phong đỡ nàng, Thanh Nhi là một hài tử số khổ, chẳng những bên trong hỏa hoạn mát đi tướng công còn phá hủy dung mạo như hoa như ngọc của nàng, Trục Phong thời dài nói: “Gió lớn như vậy, ngươi ra đây làm gì?”
Khanh Nhi cười nhạt: “Bất quá là nhắc nhở huynh một câu, nên nhớ phụ vương và Tề ca chết như thế nào!”
Trục Phong thở dài: “Là do ta tùy hứng.”
“Không phải ngươi! Là Tống gia, Tống An là một con hồ li mang họa, ca, nếu ngươi đối với y tình cũ chưa dứt thì ngươi nhất định có lỗi với phụ vương, càng có lỗi với ta!” Thanh âm Khanh Nhi đầy thê lương.
“Ta….” Trục Phong ngẩn ra.
“Y là cừu nhân của chúng ta! Ca, ngươi nên nhớ để y đến Đại Lý là để y trả nợ! Bọn họ nợ Tần gia ta!”
Trục Phong cúi đầu hồi lâu, hung hăng nói: “Giao cho muội xử lý, đại ca hôm nay không trở về.”
“Ca vẫn không nỡ bỏ?”
Trục Phong cười khổ: “Ta không bỏ được cái gì? Khanh Nhi, ta và y đời này chỉ có thể là cừu nhân, muốn tiếp tục mối lương duyên trước kia, chỉ có thể đợi kiếp sau…”
Tần khanh nhẹ nhàng lau gò má Trục Phong, thanh âm nhu hòa như nước: “Ca, phụ vương vẫn luôn muốn có cháu trai, huynh biết ta đã đáp tứng phụ vương chờ ta và Tề ca sinh hài tử, liền đem con trưởng qua thừa kế Tần gia, hôm nay Tề ca chết, ta cũng sẽ không tái giá, huynh nên nhớ phụ vương vì tên hồ li kia mà đầu lìa khỏi xác! Ngươi không nên phụ lòng phụ vương.”
Trục Phong gật đầu: “Ta biết.” Dứt lời đưa tay vuốt ve tóc mai của muội muội, lòng tràn đầy thương tiếc: “Khanh Nhi, ta nghĩ chờ qua thất thứ bảy của phụ vương sẽ cầu hôn cháu gái của Nam Cung trưởng lão.”
“Thật?” Khanh Nhi mừng đến chảy nước mắt, quỳ xuống trước mộ phần phụ vương lớn tiếng khóc: “Phụ vương, người nghe chưa?” Dứt lời liền tháo xuống vòng tay nhét vào tay Trục Phong: “Đây là bảo bối gia truyền của mẫu thân, vốn muốn để lại cho con dâu nhưng ngươi nói không muốn cưới thê nên mẫu thân mới cho ta, hôm nay vật quy nguyên chủ, ngươi còn chờ thất thứ bảy gì nữa! Nên đi ngay bây giờ, đem Nam Cung cô nương mang về, thừa diệp cha ở trên đường xuống hoàng tuyền còn chưa đi xa, để cho lão nhân gia ông cao hứng một chút….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook