Chỉ Tâm Như Thủy
-
Chương 18
Bên trong Ân Chu Uyển, tiểu cung nữ đã chuẩn bị tốt thức ăn, nhìn thấy Tống Vũ đế tở lại lập tức ra nghênh đón, yêu kiều cười nói: “Bệ hạ, ngọ thiện đã chuẩn bị xong, ngài có muốn ăn chút gì không?”
Thánh Vũ đế nhìn chằm chằm bàn ăn chay thanh đạm kia, tức giận nảy lên trong lòng, thức ăn nơi này đều chuẩn bị cho An Nhi, An Nhi trời sinh dạ dày yếu không tốt, ăn không được thức ăn mặn, bên trong Ân Chu Uyển vì thế mà không có thịt cá. Biểu tình trên mặt Thánh Vũ Đến tựa như bình yên trước bão táp, tối tăm, âm ưu, đột nhiên Thánh Vũ đế vung tay hất đổ bàn ăn.
Tiểu cung nữ ngay cả thở mạnh cũng không dám, cúi đầu đứng ở góc tường, phòng lớn như vậy cũng chỉ nghe thấy thanh âm đồ vật rơi xuống đất và thanh âm thở dốc nặng nề của Thánh Vũ đế.
Hồi lâu sau Thánh Vũ đế mới bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn tiểu cung ữn kia, trên mặt không lộ bất kỳ biểu tình gì, không nhìn ra hỉ nộ nói: “Gọi Thất hoàng tử trở lại dùng bữa.”
“Vâng.”
“Thu thật nói này đi, để ngự thiện phòng đem cá Lư vừa tiến cung hôm nay mang đến.” Dừng lại trong chốc lát, lại phân phó nói: “Nên hấp, món ăn dầu mỡ nhiều quá Thất hoàng tử ăn không nổi.”
Không lâu sau An Nhi đã trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên mặt còn treo nụ cười vui sướng.
Thánh Vũ đế tiến lên ôm y vào lòng, xoa xoa cái mũi nhỏ có chút mồ hôi hỏi: “An Nhi thích cưỡi ngựa sao?”
“Thích.” An Nhi liều mạng gật đầu, kéo Thánh Vũ đế không ngừng lải nhải nói cưỡi ngựa có bao nhiêu thú vị, Thánh Vũ đế lẳng lặng nghe, gắp một miếng cá Lư, cẩn thận lấy xương đưa đến cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở.
Ngậm ca Lư, An Nhi vẫn hưng phấn lải nhải không ngừng.
Thánh Vũ đế ôm y đặt lên đuồi: “An Nhi đã thích như vậy thì phụ hoàng sẽ đích thân bồi ngươi cưỡi ngựa được.”
An Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn: “Có chạy nhanh như Đạp Tuyết không?”
Biểu tình Thánh Vũ đế căng thẳng, mỉm cười nói: “Phụ Hoàng có Trầm Tinh, Trầm Tinh là cha của Đạp Tuyết.”
An Nhi cao hứng vỗ tay nhỏ: “Được đó được đó!”
“Ngoan ngoãn ăn cơm.” Thánh Vũ đến cưng chìu ôm An Nhi không ngừng ầm ĩ ôm vào trong ngực, từng chút từng chút đút y ăn.
Khó khăn lắm mới ăn xong, An Nhi nhảy xuống muốn chạy ra ngoài lại bị Thánh Vũ đế ôm lại: “Đi đâu?”
“Trục Phong ca ca còn đang chờ ta.” An Nhi mím mím cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng thoát khỏi kềm chế của Thánh Vũ đế.
“Không cho phép!” Thánh Vũ đế quát, sắc mặt âm trầm ôm y càng thêm chặc.
“Nhưng ta đã hẹn cùng với Trục Phong ca ca….” An Nhi ủy khuất mím cái miệng nhỏ.
Thánh Vũ Đến ngẩn ra, thở dài nói: “An Nhi nghe lời, hôm nay đã chơi tới trưa rồi, không sợ mệt sao? Vạn nhất mệt đến sinh bệnh thì phải làm sao?” Dứt lời, nhẹ nhàn sờ đầu An Nhi nói: “Ngoan, hôm nay không ra ngoài, phụ hoàng bồi ngươi.”
An Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, ngoan ngoãn gật đầu một cái, vẫn không quên cò kè mặc cả: “Ngày mai ta còn muốn đi cưỡi ngựa.”
Thánh Vũ đế đáp ứng, đáy mắt thoáng qua thần sắc dử toạn.
Hôm sau, khi Thánh Vũ đế bãi triều, ngoài ý muốn An Nhi và Trục Phong đã ở Ân Chu Các chờ hắn.
Con ngươi Thánh Vũ đế dữ toặn chăm chú nhìn Trục Phong, hận không thể đâm hắn lủng một lỗ.
“Phụ hoàng.” An Nhi kéo chặc tay Trục Phong, hai gò má ửng hồng: “Ta… Ta muốn cùng Trục Phong ca ca về nhà…”
“Về nhà?” Thánh Vũ đế suy nghĩ ý tứ trong lời An Nhi nói.
Trục Phong nắm chặc tay An Nhi, cười rất tự tin: “Thần sẽ đối tốt với An Nhi!”
“Hử?” Đáy mắt Thánh Vũ đế lóe lên sương mù.
An Nhi thẹn thùng nắm tay Trục Phong, vội vàng giải thích: “Trục Phong ca ca nói, hắn sẽ không lấy vợ sinh con….”
“Đúng vậy, thần đã ngã bài với phụ vương, phụ vương thần cũng đã đồng ý, ngài cứ yên tâm, mẫu thân và muội muội thần đều là người thông suốt, hơn nữa đều hòa ái thân cận, bọn họ nhất định sẽ thích An Nhi, An Nhi cũng nói với thần ngài là một người cha tốt nhất thiên hạ, ngài nhất định sẽ ưng thuận….” Trục phong là thế tử Đại Lý, mặc dù trên danh nghĩa Đại Lý là thuộc địa của vương triều Tống gia nhưng trên thục tế lại là một nước độc lập có binh cường mã tráng, năm đó do Tần vương gia cảm thấy Thánh Vũ đế là một đế vương tốt nên mới diện bắc xưng thần. Cho nên đối với lễ nghi vua thần Trục Phong rất đạm bạc, cho dù đụng phải Thánh Vũ đế cũng không thấy có gì ghê gớm, huống chi từ nhỏ lớn lên ở Đại Lý, dân tình chất phác, hồn nhiên đa tình. Một thê nhiều phu hay một phu nhiều thên đều không vấn đề, cho dù là hai nam nhân tư thủ cả đời cũng rất bình thường, chỉ cần hai người lưỡng tình tương duyệt là được.
“Phụ hoàng….”An Nhi hai mắt to tròn chóp chóp nhìn hắn.
Thánh Vũ đế chỉ thấy hỏa khí xông thẳng lên đầu, rút kiếm đánh về phía Trục Phong.
Trục Phong bất ngờ không kịp đề phòng, cố gắng lắc mình né tránh, khó khăn lắm mới tránh được chổ yếu hại, trường kiếm đâm thẳng vào bả vai.
An Nhi sợ đến ngây người, khóc nhào vào ngực Trục Phong, vương bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đè lại vết thương, trong nháy mắt, máu đã thấm ướt tay y, nước mắt An nhi không ngừng rơi xuống.
Thánh Vũ đế nhìn chằm chằm bàn ăn chay thanh đạm kia, tức giận nảy lên trong lòng, thức ăn nơi này đều chuẩn bị cho An Nhi, An Nhi trời sinh dạ dày yếu không tốt, ăn không được thức ăn mặn, bên trong Ân Chu Uyển vì thế mà không có thịt cá. Biểu tình trên mặt Thánh Vũ Đến tựa như bình yên trước bão táp, tối tăm, âm ưu, đột nhiên Thánh Vũ đế vung tay hất đổ bàn ăn.
Tiểu cung nữ ngay cả thở mạnh cũng không dám, cúi đầu đứng ở góc tường, phòng lớn như vậy cũng chỉ nghe thấy thanh âm đồ vật rơi xuống đất và thanh âm thở dốc nặng nề của Thánh Vũ đế.
Hồi lâu sau Thánh Vũ đế mới bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn tiểu cung ữn kia, trên mặt không lộ bất kỳ biểu tình gì, không nhìn ra hỉ nộ nói: “Gọi Thất hoàng tử trở lại dùng bữa.”
“Vâng.”
“Thu thật nói này đi, để ngự thiện phòng đem cá Lư vừa tiến cung hôm nay mang đến.” Dừng lại trong chốc lát, lại phân phó nói: “Nên hấp, món ăn dầu mỡ nhiều quá Thất hoàng tử ăn không nổi.”
Không lâu sau An Nhi đã trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên mặt còn treo nụ cười vui sướng.
Thánh Vũ đế tiến lên ôm y vào lòng, xoa xoa cái mũi nhỏ có chút mồ hôi hỏi: “An Nhi thích cưỡi ngựa sao?”
“Thích.” An Nhi liều mạng gật đầu, kéo Thánh Vũ đế không ngừng lải nhải nói cưỡi ngựa có bao nhiêu thú vị, Thánh Vũ đế lẳng lặng nghe, gắp một miếng cá Lư, cẩn thận lấy xương đưa đến cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở.
Ngậm ca Lư, An Nhi vẫn hưng phấn lải nhải không ngừng.
Thánh Vũ đế ôm y đặt lên đuồi: “An Nhi đã thích như vậy thì phụ hoàng sẽ đích thân bồi ngươi cưỡi ngựa được.”
An Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn: “Có chạy nhanh như Đạp Tuyết không?”
Biểu tình Thánh Vũ đế căng thẳng, mỉm cười nói: “Phụ Hoàng có Trầm Tinh, Trầm Tinh là cha của Đạp Tuyết.”
An Nhi cao hứng vỗ tay nhỏ: “Được đó được đó!”
“Ngoan ngoãn ăn cơm.” Thánh Vũ đến cưng chìu ôm An Nhi không ngừng ầm ĩ ôm vào trong ngực, từng chút từng chút đút y ăn.
Khó khăn lắm mới ăn xong, An Nhi nhảy xuống muốn chạy ra ngoài lại bị Thánh Vũ đế ôm lại: “Đi đâu?”
“Trục Phong ca ca còn đang chờ ta.” An Nhi mím mím cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng thoát khỏi kềm chế của Thánh Vũ đế.
“Không cho phép!” Thánh Vũ đế quát, sắc mặt âm trầm ôm y càng thêm chặc.
“Nhưng ta đã hẹn cùng với Trục Phong ca ca….” An Nhi ủy khuất mím cái miệng nhỏ.
Thánh Vũ Đến ngẩn ra, thở dài nói: “An Nhi nghe lời, hôm nay đã chơi tới trưa rồi, không sợ mệt sao? Vạn nhất mệt đến sinh bệnh thì phải làm sao?” Dứt lời, nhẹ nhàn sờ đầu An Nhi nói: “Ngoan, hôm nay không ra ngoài, phụ hoàng bồi ngươi.”
An Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, ngoan ngoãn gật đầu một cái, vẫn không quên cò kè mặc cả: “Ngày mai ta còn muốn đi cưỡi ngựa.”
Thánh Vũ đế đáp ứng, đáy mắt thoáng qua thần sắc dử toạn.
Hôm sau, khi Thánh Vũ đế bãi triều, ngoài ý muốn An Nhi và Trục Phong đã ở Ân Chu Các chờ hắn.
Con ngươi Thánh Vũ đế dữ toặn chăm chú nhìn Trục Phong, hận không thể đâm hắn lủng một lỗ.
“Phụ hoàng.” An Nhi kéo chặc tay Trục Phong, hai gò má ửng hồng: “Ta… Ta muốn cùng Trục Phong ca ca về nhà…”
“Về nhà?” Thánh Vũ đế suy nghĩ ý tứ trong lời An Nhi nói.
Trục Phong nắm chặc tay An Nhi, cười rất tự tin: “Thần sẽ đối tốt với An Nhi!”
“Hử?” Đáy mắt Thánh Vũ đế lóe lên sương mù.
An Nhi thẹn thùng nắm tay Trục Phong, vội vàng giải thích: “Trục Phong ca ca nói, hắn sẽ không lấy vợ sinh con….”
“Đúng vậy, thần đã ngã bài với phụ vương, phụ vương thần cũng đã đồng ý, ngài cứ yên tâm, mẫu thân và muội muội thần đều là người thông suốt, hơn nữa đều hòa ái thân cận, bọn họ nhất định sẽ thích An Nhi, An Nhi cũng nói với thần ngài là một người cha tốt nhất thiên hạ, ngài nhất định sẽ ưng thuận….” Trục phong là thế tử Đại Lý, mặc dù trên danh nghĩa Đại Lý là thuộc địa của vương triều Tống gia nhưng trên thục tế lại là một nước độc lập có binh cường mã tráng, năm đó do Tần vương gia cảm thấy Thánh Vũ đế là một đế vương tốt nên mới diện bắc xưng thần. Cho nên đối với lễ nghi vua thần Trục Phong rất đạm bạc, cho dù đụng phải Thánh Vũ đế cũng không thấy có gì ghê gớm, huống chi từ nhỏ lớn lên ở Đại Lý, dân tình chất phác, hồn nhiên đa tình. Một thê nhiều phu hay một phu nhiều thên đều không vấn đề, cho dù là hai nam nhân tư thủ cả đời cũng rất bình thường, chỉ cần hai người lưỡng tình tương duyệt là được.
“Phụ hoàng….”An Nhi hai mắt to tròn chóp chóp nhìn hắn.
Thánh Vũ đế chỉ thấy hỏa khí xông thẳng lên đầu, rút kiếm đánh về phía Trục Phong.
Trục Phong bất ngờ không kịp đề phòng, cố gắng lắc mình né tránh, khó khăn lắm mới tránh được chổ yếu hại, trường kiếm đâm thẳng vào bả vai.
An Nhi sợ đến ngây người, khóc nhào vào ngực Trục Phong, vương bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết đè lại vết thương, trong nháy mắt, máu đã thấm ướt tay y, nước mắt An nhi không ngừng rơi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook