Trong căn biệt thự hoa lệ truyền đến những âm thanh ầm ĩ như muốn xuyên thủng màng tai của Thanh Chỉ, tiếng khóc sắc nhọn của mẹ, tiếng quát mắng của lão gia và tiếng xì xào miệt thị của người thân trong gia đình.

“Thật không biết xấu hổ!”

“Đúng vậy, vì một người đàn ông mà bỏ rơi vợ con.”

“Lão gia tử đừng nhớ đến hắn ta nữa, thật mất mặt với tổ tông!”

“....”

Thanh âm hỗn loạn như một thanh chủy thủ xuyên thẳng vào trái tim Thanh Chỉ, Thanh Chỉ giận dữ giơ con dao trong tay lên, sắc mặt xanh xao vọt vào phòng, “Cút đi! Các người cút hết đi!”

Loading...

Tất cả mọi người im bặt, kinh ngạc nhìn thiếu niên văn nhược trước mặt, Thanh Chỉ trước nay là một đứa trẻ an tĩnh hướng nội, thậm chí có chút rụt rè nhút nhát, cũng như tên của cậu*, khi cha đặt cho cậu cái tên này, mẹ cậu rất không hài lòng, bà nói con trai nên lấy tên Chí, Dũng, Nghị, Tài mới xứng với con cháu Lâm gia.

(Thanh Chỉ 青止; Thanh 青 trong âm thanh, Chỉ 止 trong dừng lại)

Ông ngoại của cậu là người đầu tiên phản ứng lại, ông kéo đứa cháu nhỏ mà mình luôn thương yêu lại gần, khuôn mặt cứng nhắc cương nghị lộ ra một tia trìu mến, “Chỉ Nhi, con đừng thương tâm vì tên súc sinh kia, coi như ta không có đứa con trai đó.”

Thấy không có người thừa kế, một người dì liền tươi cười nói, “Đúng vậy đúng vậy! Sao có thể giao Lâm gia vào tay một kẻ đồi phong bại tục như hắn được?”

Lão gia sao có thể không biết toan tính trong lòng cô ta? Ông lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta một cái, lại quay sang vỗ về an ủi Thanh Chỉ, “Bắt đầu từ hôm nay, con là người thừa kế chính thức của Lâm gia! Ông sẽ để lại toàn bộ tài sản cho con.”

Chỉ là một câu nói nhưng ở căn biệt thự xa hoa này lại gây nên sóng to gió lớn, mọi người đều biến sắc, mẹ của Thanh Chỉ ngẩng đầu, đôi mắt còn vương lệ nhìn chằm chằm vào cậu, đáy mắt lấp lóe ánh sáng.

Những ánh mắt soi mói của mọi người như đâm thẳng vào lòng Thanh Chỉ, cậu khóc lóc đẩy ông ngoại ra, “Con không cần tài sản!”

Nói xong, cậu chạy vụt vào phòng, khóa trái cửa.

Bỏ lại phía sau tiếng mẹ lo sợ trấn an ông, “Lão gia, Thanh Chỉ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ngài đừng coi là thật... ”

Thanh Chỉ ngã xuống giường, nước mắt bất chợt rơi xuống, cậu run rẩy lấy điện thoại di động ra, tìm dãy số quen thuộc kia.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của cha, “Thanh Chỉ phải không?”

“Cha, cha mau trở về, mau trở về... ” Thanh Chỉ khóc không thành tiếng.

Cha Lâm do dự, “Thanh Chỉ, cha... ”

Điện thoại bị người khác giật lấy, ngay sau đó giọng nói hùng hậu mạnh mẽ của một người đàn ông khác vang lên, “Lâm Thanh Chỉ, ta không cần biết ngươi là ai, đừng quấy rầy cuộc sống của ta và Lâm Phong nữa.”

“Ngươi thật ích kỉ!”

“Người ích kỉ là ngươi mới đúng.” Người đàn ông nọ rất bình tĩnh, “Ngươi đã liên tụy đến Lâm Phong không biết bao nhiêu lần, nếu không có ngươi, hắn sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.”

“Tiêu! Không nên nói bậy!” Cha Lâm giành lại chiếc điện thoại, “Thanh Chỉ, ta... ”

“Cha không yêu con nữa sao?”

“Chỉ Nhi! Ba ba yêu nhất chính là con, không yên lòng nhất cũng chính là con... ”

“Vậy cha về đi! Ngay lập tức! Con chỉ chờ cha nửa tiếng, nếu cha không về, con sẽ từ nơi này nhảy xuống!” Không chờ cha đáp lại, Thanh Chỉ cúp máy, chui vào trong chăn khóc không thành tiếng.

Chiếc đồng hồ xinh xắn hình con cú trên tường đếm một giây, một phút, hai phút, rồi nửa tiếng trôi qua...

Thanh Chỉ nở một nụ cười tuyệt vọng, cậu mở cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ khiến cậu chói mắt, Thanh Chỉ lộ ra ý cười, cha không cần cậu nữa, người kia nói đúng, cậu là gánh nặng của cha, nước mắt lăn trên gò má Thanh Chỉ, cậu rơi từ cửa sổ xuống mặt đất tựa như cánh chim lìa cành....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương