Chỉ Say Mê Quân
-
Chương 24: Tình cảm dịu dàng
(Đôi lời: Từ chương sau Quân Lưu Niên đã hiểu rõ tình cảm của mình vs Liễu Nham mình sẽ để hai người họ xưng hô thân mật nhé! )
Quân Lưu Niên không cảm thấy nghi ngờ gì cả, bỗng nhiên hắn nhớ tới mục đích mà mình tới đây. "Vì sao nàng lại để người khác thi châm cho ta, hắn là ai?"
"Hắn là y đồng của Mặc gia y quán, y thuật không tồi. Sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Liễu Nham thực lo lắng y đồng kia không thuần thục như mình.
Quân Lưu Niên thấy nàng một bộ dạng như là không hiểu liền tức giận, hắn vừa mới định nâng tay lên, giây tiếp theo liền thu lại. Nữ nhân này, luôn có thể dễ dàng nhóm lên hỏa khí của hắn, khiến sự tu dưỡng của hắn nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, bình tĩnh, mình phải bình tĩnh. Sau đó hắn hung hăng đẩy Liễu Nham một cái, "Vì sao không phải nàng? Nàng chán ghét ta sao?"
Quân Lưu Niên đẩy đúng miệng vết thương trên vai phải của nàng, khiến nàng đau đớn hít mạnh vào một hơi, không nghe rõ hắn nói gì.
Quân Lưu Niên lập tức phát hiện vẻ mặt nàng trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh theo má nàng chảy xuống. Nàng làm sao vậy? Hắn không có làm gì nàng mà, lúc trước hắn đánh nàng ba roi cũng không thấy nàng đau đớn như vậy.
Quân Lưu Niên giống như là biết được cái gì, hắn đi đến gần Liễu Nham nhẹ nhàng kéo ngoại bào nàng mới mặc ra, qủa nhiên chỗ vai phải vừa bị hắn đẩy có một vết thương rất sâu, máu từ miệng vết thương đang thấm ra. Quân Lưu Niên liền luống cuống, nước mắt giống như hạt châu từ đôi mắt đẹp của hắn tuôn ra.
"Sao lại thế này? Mấy ngày nay rốt cuộc nàng đã làm gì? Làm thế nào, phải làm thế nào đây?"
Liễu Nham nhìn thấy Quân Lưu Niên khóc, cũng có chút luông cuống, nàng quen biết hắn lâu như vậy, cũng chưa từng thấy hắn khóc qua. Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện lên nụ cười ấm áp, "Không có chuyện gì, thật sự. Chính là ngày đó khi ta rời khỏi Tuý Hồng Lâu gặp phải một nhóm người đang đánh nhau, không cẩn nên thượng bị thương mà thôi." Sau đó nàng chỉ chỉ cái chai trên mặt đất, "Đó là thuốc trị ngoại thương, làm phiền công tử lấy giúp ta, bôi lên là có thể cầm máu."
Quân Lưu Niên bước lên phía trước nhặt cái bình sứ lên, nhỏ giọng nói, "Ta giúp nàng bôi thuốc"
"Công tử, sắc trời đã tối, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi. Vết thương nhỏ này ta có thể tự lo liệu." Liễu Nham uyển chuyển cự tuyệt.
"Ta sẽ giúp nàng." Quân Lưu Niên bướng bỉnh muốn ở lại.
"Vậy làm phiền công tử."
"Công tử…Công tử… giống như là ta bắt nạt nàng vậy. Ta cũng đã gọi nàng bằng tên, nàng cũng gọi tên ta là được rồi." Vừa nói vừa lấy thuốc bột trong bình nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Liễu Nham.
Gọi tên hắn? Gọi Quân Lưu Niên sao? Nàng vẫn cảm thấy không quen cho lắm. Nhưng đây không phải là minh chứng cho quan hệ của bọn họ lại gần gũi thêm một chút hay sao? Liễu Nham có chút lâng lâng, ngay cả đau đớn trên vai nàng cũng không cảm thấy gì.
"Vậy nàng được ai cứu? Mấy ngày nay nàng ở đâu? nhà người thân nào?"
"Ta được người của Mặc gia y quán cứu, mấy ngày nay vẫn ở chỗ đó."
"Vì sao không trở về Quân phủ, chẳng lẽ nàng sợ ta bỏ mặc nàng, để nàng tự sinh tự diệt?" Quân Lưu Niên có chút giận tái mặt.
Liễu Nham đương nhiên nghe ra tức giận từ giọng của hắn, nàng biết hắn lại hiểu lầm. "Ta hiểu rõ thái độ làm người của Tiểu Niên mà, Tiểu Niên là người tâm cực mềm, sao có thể mặc kệ ta đây, ta chỉ là sợ Tiểu Niên lo lắng cho ta mà thôi."
Nàng vừa gọi hắn là Tiểu Niên ư, nghe rất thân thiết. Quân Lưu Niên nhẹ tay một chút, mặt có chút đỏ ứng, "Ai lo lắng cho nàng?" Sau đó nhỏ giọng hỏi, "Nàng vừa gọi ta là gì?"
"Ta gọi chàng là Tiểu Niên, chàng không thích ư? Ta chỉ là cảm thấy Quân Lưu Niên nghe có chút gượng gạo."
"Không có gì, chỉ là không ai gọi ta như vậy, Tiểu Niên nghe thật hay." Quân Lưu Niên vội vàng giải thích.
Quân Lưu Niên dịu dàng như vậy Liễu Nham chưa từng thấy qua, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng lại cảm giác có chút quỷ dị. "Chàng thích là tốt rồi." Hai người liền lâm vào trầm mặc, trong phòng lại bao phủ bầu không khí ấm áp.
Liễu Nham yên lặng nhìn chăm chú Quân Lưu Niên đang cẩn thận bôi thuốc cho nàng, nàng cảm thấy bản thân mình càng ngày càng thích hắn. Nửa năm sau nàng có thể cam lòng buông tay được hay không? Nhìn thấy mắt hắn bởi vì lúc nãy khóc mà có chút sưng đỏ, Liễu Nham không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hôn lên đó.
Quân Lưu Niên cảm thấy có gì đó mềm mềm ấm ấm chạm vào mắt hắn, hắn ngẩng đầu, không ngờ Liễu Nham vậy mà lại hôn hắn, bình sứ trong tay rơi xuống mặt đất, khiến Liễu Nham bừng tỉnh.
Trời ạ, nàng đang làm cái gì, thật vất vả mới khiến bầu không khí trở nên ấm áp, vậy mà lại bị chính bản thân nàng phá vỡ, nàng thật có tiềm năng đi làm sắc lang. Nàng thấy Quân Lưu Niên đỏ bừng mặt dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn nàng, "Thực xin lỗi, ta..." Không chờ nàng nói xong, Quân Lưu Niên đã bỏ chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng của hắn, Liễu Nham thở dài một hơi.
Quân Lưu Niên chạy một lúc cảm thấy hơi mệt, hắn dừng lại ở bên hồ. Lúc nãy đầu óc của hắn trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì mà bỏ chạy ra ngoài, bây giờ hắn lại có chút hối hận. Sao hắn lại không có tiền đồ như vậy, chạy cái gì mà chạy, Liễu Nham sẽ nghĩ như thế nào, có thể sẽ càng thêm chán ghét hắn hay không? Nàng hôn hắn, có phải là do nàng thích hắn hay không? Cả đêm Quân Lưu Niên thức trắng.
Buổi tối khóc, cộng thêm ban đêm không thể chợp mắt, ngày hôm sau, mắt của Quân Lưu Niên sưng vù lên, thâm sì như gấu trúc.
"Lan Y, hôm nay có phải ta rất xấu hay không?" Hắn soi gương, thấy bộ dáng này liền bất mãn.
"Sao có thể, ở trong mắt của Lan Y Công tử dù thế nào nhìn cũng rất đẹp."
"Ở trong mắt ngươi là đẹp, vậy trong mắt người khác thì sao?" Quân Lưu Niên một mình nỉ non.
Trong lòng Lan Y bỗng sáng tỏ, hắn nói "Ở trong mắt Tiểu thư, nhất định là Công tử cũng đẹp."
"Ở trong mắt nàng bộ dáng ta ra sao? ta mới không quan tâm đâu." Lời nói của Lan Y khiến cho Quân Lưu Niên cảm thấy ngượng ngùng, theo thói quen hắn phủ nhận mọi thứ. Nhưng đễ dàng nhận thấy là hắn cực kỳ hưởng thụ câu nói của Lan Y, khuôn mặt u sầu ngay lập tức được nụ cười thay thế. Trong lòng hắn lặng lẽ nghĩ, có cho nàng cũng không dám nói mình xấu. Bỗng hắn lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, cho nên hôm nay hắn không biết phải đối mặt với nàng như thế nào đây?
Quân Lưu Niên vô tình phát hiện điểm tâm là cháo trứng muối và thịt nạc, "Đây là?"
"Đây là bữa sáng Tiểu thư cố ý nấu cho thiếu gia đấy." Lan Y đem hai chứ cố ý nhấn thật mạnh.
"Nàng ở đâu, vì sao không tới đây ăn cùng ta?"
"Tiểu thư nói nàng sẽ không đến đây, nàng sợ mình chọc thiếu gia tức giận." Lan Y nghi hoặc, Liễu Tiểu thư sao lại trêu chọc thiếu gia?
Quân Lưu Niên lập tức hiểu được, đây nhất định là nàng muốn giải thích chuyện tối qua, nữ nhân ngu ngốc này, lại cho rằng mình tức giận, chẳng lẽ nàng không biết đây là bởi vì mình ngượng ngùng hay sao?
Mà cũng không thể trách Liễu Nham, nàng thật sự không cảm nhận được Quân Lưu Niên khi đối diện với mình ngoài lạnh lùng và tức giận còn có cái gì khác. Quân Lưu Niên để lại cho nàng thực nhiều bóng ma, muốn Liễu Nham tin tưởng rằng hắn thích nàng, thật đúng gắnh nặng đường xa.
"Ngươi đi gọi nàng tới đây cùng ăn đi!"
Lan Y đi tìm Liễu Nham nói Thiếu gia bảo hắn mời nàng đến ăn sáng cùng nhau, nàng có chút do dự, sẽ không phải là Hồng Môn Yến chứ! Nàng thấy vẻ mặt Quân Lưu Niên không khác cho lắm, mới yên lặng ngồi xuống ăn cơm. Hai người không ai nói với nhau câu gì, cũng không nhắc tới chuyện hôm qua, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Đang ăn cơm, Quân Lưu Niên kêu rên một tiếng, lấy tay xoa huyệt Thái Dương.
"Tiểu Niên, đầu chàng vẫn còn đau giống như trước đây hay sao?" Liễu Nham đã lâu không giúp hắn thi châm, hiệu quả từ lần thi châm trước đã gần như biến mất.
"Từ sau lần châm trước đã tốt hơn nhiều, nhưng mấy ngày gần đây lại có dấu hiệu tái phát."
"Châm cứu chỉ có thể ức chế nhất thời, cũng may dược liệu cần thiết ta đều đã chuẩn bị đầy đủ, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏi hẳn. Nàng bước lên kéo tay của Quân Lưu Niên xuống, sau đó tỉ mỉ xoa bóp huyệt vị trên tay của hắn.
"Vai phải của ta bị thương, không thể châm cứu, chàng hãy để cho y đồng Mặc gia giúp chàng trị liệu đi. Tiểu Niên chàng phải nghe lời ta, tuy rằng sẽ hơi khó chịu một chút, nhưng chàng không thể tuỳ hứng được."
"Muốn ta nghe lời cũng được, nhưng nàng phải ở bên cạnh ta." Quân Lưu Niên cảm thấy đỡ hơn nhiều, đôi mắt chuyển động rồi nháy mắt mấy cái nói.
Liễu Nham tất nhiên là cầu còn không được, "Được đều nghe Tiểu Niên hết."
Lan Y ở bên cạnh nghe thấy Liễu Nham gọi Quân Lưu Niên là Tiểu Niên thì có chút kinh ngạc, nhưng một lát sau liền vui vẻ, tình cảm của Thiếu gia và liễu Tiểu thư càng ngày càng tốt, thực khiến cho người ta cao hứng. Nhưng càng cao hứng nhiều thì hắn càng lo lắng, Khang thân vương đã sắp về đây, dù sao đó cũng là người thiếu gia tâm tâm niệm niệm rất lâu rồi, nàng trở về lúc này có phải mọi chuyện sẽ lại thay đổi hay không? Thiếu gia ơi Thiếu gia, người vạn lần không thể lại dao động, trên đời này, nữ nhân đối xử tốt với người chỉ có Liễu tiểu thư mà thôi.
"Ngày hôm qua ta kêu Lan Trúc đi nấu thuốc, Tiểu Niên đã uống chưa?"
Quân Lưu Niên không cảm thấy nghi ngờ gì cả, bỗng nhiên hắn nhớ tới mục đích mà mình tới đây. "Vì sao nàng lại để người khác thi châm cho ta, hắn là ai?"
"Hắn là y đồng của Mặc gia y quán, y thuật không tồi. Sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Liễu Nham thực lo lắng y đồng kia không thuần thục như mình.
Quân Lưu Niên thấy nàng một bộ dạng như là không hiểu liền tức giận, hắn vừa mới định nâng tay lên, giây tiếp theo liền thu lại. Nữ nhân này, luôn có thể dễ dàng nhóm lên hỏa khí của hắn, khiến sự tu dưỡng của hắn nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, bình tĩnh, mình phải bình tĩnh. Sau đó hắn hung hăng đẩy Liễu Nham một cái, "Vì sao không phải nàng? Nàng chán ghét ta sao?"
Quân Lưu Niên đẩy đúng miệng vết thương trên vai phải của nàng, khiến nàng đau đớn hít mạnh vào một hơi, không nghe rõ hắn nói gì.
Quân Lưu Niên lập tức phát hiện vẻ mặt nàng trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh theo má nàng chảy xuống. Nàng làm sao vậy? Hắn không có làm gì nàng mà, lúc trước hắn đánh nàng ba roi cũng không thấy nàng đau đớn như vậy.
Quân Lưu Niên giống như là biết được cái gì, hắn đi đến gần Liễu Nham nhẹ nhàng kéo ngoại bào nàng mới mặc ra, qủa nhiên chỗ vai phải vừa bị hắn đẩy có một vết thương rất sâu, máu từ miệng vết thương đang thấm ra. Quân Lưu Niên liền luống cuống, nước mắt giống như hạt châu từ đôi mắt đẹp của hắn tuôn ra.
"Sao lại thế này? Mấy ngày nay rốt cuộc nàng đã làm gì? Làm thế nào, phải làm thế nào đây?"
Liễu Nham nhìn thấy Quân Lưu Niên khóc, cũng có chút luông cuống, nàng quen biết hắn lâu như vậy, cũng chưa từng thấy hắn khóc qua. Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện lên nụ cười ấm áp, "Không có chuyện gì, thật sự. Chính là ngày đó khi ta rời khỏi Tuý Hồng Lâu gặp phải một nhóm người đang đánh nhau, không cẩn nên thượng bị thương mà thôi." Sau đó nàng chỉ chỉ cái chai trên mặt đất, "Đó là thuốc trị ngoại thương, làm phiền công tử lấy giúp ta, bôi lên là có thể cầm máu."
Quân Lưu Niên bước lên phía trước nhặt cái bình sứ lên, nhỏ giọng nói, "Ta giúp nàng bôi thuốc"
"Công tử, sắc trời đã tối, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi. Vết thương nhỏ này ta có thể tự lo liệu." Liễu Nham uyển chuyển cự tuyệt.
"Ta sẽ giúp nàng." Quân Lưu Niên bướng bỉnh muốn ở lại.
"Vậy làm phiền công tử."
"Công tử…Công tử… giống như là ta bắt nạt nàng vậy. Ta cũng đã gọi nàng bằng tên, nàng cũng gọi tên ta là được rồi." Vừa nói vừa lấy thuốc bột trong bình nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Liễu Nham.
Gọi tên hắn? Gọi Quân Lưu Niên sao? Nàng vẫn cảm thấy không quen cho lắm. Nhưng đây không phải là minh chứng cho quan hệ của bọn họ lại gần gũi thêm một chút hay sao? Liễu Nham có chút lâng lâng, ngay cả đau đớn trên vai nàng cũng không cảm thấy gì.
"Vậy nàng được ai cứu? Mấy ngày nay nàng ở đâu? nhà người thân nào?"
"Ta được người của Mặc gia y quán cứu, mấy ngày nay vẫn ở chỗ đó."
"Vì sao không trở về Quân phủ, chẳng lẽ nàng sợ ta bỏ mặc nàng, để nàng tự sinh tự diệt?" Quân Lưu Niên có chút giận tái mặt.
Liễu Nham đương nhiên nghe ra tức giận từ giọng của hắn, nàng biết hắn lại hiểu lầm. "Ta hiểu rõ thái độ làm người của Tiểu Niên mà, Tiểu Niên là người tâm cực mềm, sao có thể mặc kệ ta đây, ta chỉ là sợ Tiểu Niên lo lắng cho ta mà thôi."
Nàng vừa gọi hắn là Tiểu Niên ư, nghe rất thân thiết. Quân Lưu Niên nhẹ tay một chút, mặt có chút đỏ ứng, "Ai lo lắng cho nàng?" Sau đó nhỏ giọng hỏi, "Nàng vừa gọi ta là gì?"
"Ta gọi chàng là Tiểu Niên, chàng không thích ư? Ta chỉ là cảm thấy Quân Lưu Niên nghe có chút gượng gạo."
"Không có gì, chỉ là không ai gọi ta như vậy, Tiểu Niên nghe thật hay." Quân Lưu Niên vội vàng giải thích.
Quân Lưu Niên dịu dàng như vậy Liễu Nham chưa từng thấy qua, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng lại cảm giác có chút quỷ dị. "Chàng thích là tốt rồi." Hai người liền lâm vào trầm mặc, trong phòng lại bao phủ bầu không khí ấm áp.
Liễu Nham yên lặng nhìn chăm chú Quân Lưu Niên đang cẩn thận bôi thuốc cho nàng, nàng cảm thấy bản thân mình càng ngày càng thích hắn. Nửa năm sau nàng có thể cam lòng buông tay được hay không? Nhìn thấy mắt hắn bởi vì lúc nãy khóc mà có chút sưng đỏ, Liễu Nham không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hôn lên đó.
Quân Lưu Niên cảm thấy có gì đó mềm mềm ấm ấm chạm vào mắt hắn, hắn ngẩng đầu, không ngờ Liễu Nham vậy mà lại hôn hắn, bình sứ trong tay rơi xuống mặt đất, khiến Liễu Nham bừng tỉnh.
Trời ạ, nàng đang làm cái gì, thật vất vả mới khiến bầu không khí trở nên ấm áp, vậy mà lại bị chính bản thân nàng phá vỡ, nàng thật có tiềm năng đi làm sắc lang. Nàng thấy Quân Lưu Niên đỏ bừng mặt dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn nàng, "Thực xin lỗi, ta..." Không chờ nàng nói xong, Quân Lưu Niên đã bỏ chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng của hắn, Liễu Nham thở dài một hơi.
Quân Lưu Niên chạy một lúc cảm thấy hơi mệt, hắn dừng lại ở bên hồ. Lúc nãy đầu óc của hắn trống rỗng, không nghĩ ngợi được gì mà bỏ chạy ra ngoài, bây giờ hắn lại có chút hối hận. Sao hắn lại không có tiền đồ như vậy, chạy cái gì mà chạy, Liễu Nham sẽ nghĩ như thế nào, có thể sẽ càng thêm chán ghét hắn hay không? Nàng hôn hắn, có phải là do nàng thích hắn hay không? Cả đêm Quân Lưu Niên thức trắng.
Buổi tối khóc, cộng thêm ban đêm không thể chợp mắt, ngày hôm sau, mắt của Quân Lưu Niên sưng vù lên, thâm sì như gấu trúc.
"Lan Y, hôm nay có phải ta rất xấu hay không?" Hắn soi gương, thấy bộ dáng này liền bất mãn.
"Sao có thể, ở trong mắt của Lan Y Công tử dù thế nào nhìn cũng rất đẹp."
"Ở trong mắt ngươi là đẹp, vậy trong mắt người khác thì sao?" Quân Lưu Niên một mình nỉ non.
Trong lòng Lan Y bỗng sáng tỏ, hắn nói "Ở trong mắt Tiểu thư, nhất định là Công tử cũng đẹp."
"Ở trong mắt nàng bộ dáng ta ra sao? ta mới không quan tâm đâu." Lời nói của Lan Y khiến cho Quân Lưu Niên cảm thấy ngượng ngùng, theo thói quen hắn phủ nhận mọi thứ. Nhưng đễ dàng nhận thấy là hắn cực kỳ hưởng thụ câu nói của Lan Y, khuôn mặt u sầu ngay lập tức được nụ cười thay thế. Trong lòng hắn lặng lẽ nghĩ, có cho nàng cũng không dám nói mình xấu. Bỗng hắn lại nhớ tới chuyện tối hôm qua, cho nên hôm nay hắn không biết phải đối mặt với nàng như thế nào đây?
Quân Lưu Niên vô tình phát hiện điểm tâm là cháo trứng muối và thịt nạc, "Đây là?"
"Đây là bữa sáng Tiểu thư cố ý nấu cho thiếu gia đấy." Lan Y đem hai chứ cố ý nhấn thật mạnh.
"Nàng ở đâu, vì sao không tới đây ăn cùng ta?"
"Tiểu thư nói nàng sẽ không đến đây, nàng sợ mình chọc thiếu gia tức giận." Lan Y nghi hoặc, Liễu Tiểu thư sao lại trêu chọc thiếu gia?
Quân Lưu Niên lập tức hiểu được, đây nhất định là nàng muốn giải thích chuyện tối qua, nữ nhân ngu ngốc này, lại cho rằng mình tức giận, chẳng lẽ nàng không biết đây là bởi vì mình ngượng ngùng hay sao?
Mà cũng không thể trách Liễu Nham, nàng thật sự không cảm nhận được Quân Lưu Niên khi đối diện với mình ngoài lạnh lùng và tức giận còn có cái gì khác. Quân Lưu Niên để lại cho nàng thực nhiều bóng ma, muốn Liễu Nham tin tưởng rằng hắn thích nàng, thật đúng gắnh nặng đường xa.
"Ngươi đi gọi nàng tới đây cùng ăn đi!"
Lan Y đi tìm Liễu Nham nói Thiếu gia bảo hắn mời nàng đến ăn sáng cùng nhau, nàng có chút do dự, sẽ không phải là Hồng Môn Yến chứ! Nàng thấy vẻ mặt Quân Lưu Niên không khác cho lắm, mới yên lặng ngồi xuống ăn cơm. Hai người không ai nói với nhau câu gì, cũng không nhắc tới chuyện hôm qua, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Đang ăn cơm, Quân Lưu Niên kêu rên một tiếng, lấy tay xoa huyệt Thái Dương.
"Tiểu Niên, đầu chàng vẫn còn đau giống như trước đây hay sao?" Liễu Nham đã lâu không giúp hắn thi châm, hiệu quả từ lần thi châm trước đã gần như biến mất.
"Từ sau lần châm trước đã tốt hơn nhiều, nhưng mấy ngày gần đây lại có dấu hiệu tái phát."
"Châm cứu chỉ có thể ức chế nhất thời, cũng may dược liệu cần thiết ta đều đã chuẩn bị đầy đủ, điều dưỡng một thời gian sẽ khỏi hẳn. Nàng bước lên kéo tay của Quân Lưu Niên xuống, sau đó tỉ mỉ xoa bóp huyệt vị trên tay của hắn.
"Vai phải của ta bị thương, không thể châm cứu, chàng hãy để cho y đồng Mặc gia giúp chàng trị liệu đi. Tiểu Niên chàng phải nghe lời ta, tuy rằng sẽ hơi khó chịu một chút, nhưng chàng không thể tuỳ hứng được."
"Muốn ta nghe lời cũng được, nhưng nàng phải ở bên cạnh ta." Quân Lưu Niên cảm thấy đỡ hơn nhiều, đôi mắt chuyển động rồi nháy mắt mấy cái nói.
Liễu Nham tất nhiên là cầu còn không được, "Được đều nghe Tiểu Niên hết."
Lan Y ở bên cạnh nghe thấy Liễu Nham gọi Quân Lưu Niên là Tiểu Niên thì có chút kinh ngạc, nhưng một lát sau liền vui vẻ, tình cảm của Thiếu gia và liễu Tiểu thư càng ngày càng tốt, thực khiến cho người ta cao hứng. Nhưng càng cao hứng nhiều thì hắn càng lo lắng, Khang thân vương đã sắp về đây, dù sao đó cũng là người thiếu gia tâm tâm niệm niệm rất lâu rồi, nàng trở về lúc này có phải mọi chuyện sẽ lại thay đổi hay không? Thiếu gia ơi Thiếu gia, người vạn lần không thể lại dao động, trên đời này, nữ nhân đối xử tốt với người chỉ có Liễu tiểu thư mà thôi.
"Ngày hôm qua ta kêu Lan Trúc đi nấu thuốc, Tiểu Niên đã uống chưa?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook