Chị Ơi, Chị Làm Vợ Em Nhé
-
Chương 11: Ánh chiều tà
Đưa đây chị phụ cho
-Cô chắc là với cái chiều cao khiêm tốn của cô có thể bê được đống này chứ?
-Hơ hơ, không thì thôi, chị không giúp nữa, tự bê đi, lêu lêu
-Này này, cô đứng lại cho tôi, NÀYYYYY
-CÓ GIỎI THÌ BẮT CHỊ ĐI, PLÈ
Dưới con đường nhuộm màu sắc của hoàng hôn, người ta nhìn thấy hai người đang đuổi bắt nhau, một người còn đang tay sách nách mang, khung cảnh đẹp đến mức khiến người ta không khỏi tự hỏi là nó sẽ đẹp được bao lâu, ánh chiều tà thật đẹp, nhưng rồi nó cũng sẽ biến mất, trở lại với bóng tối nguyên thủy
Liệu bóng tối của hai người này sẽ đến, khi nào?
Sau một trò đuổi bắt, hai người về đến nhà, cô ngồi vắt chân lên ghế, thỉnh thoảng ngó nghiêng về cái người đang hì hục trong bếp
Thiên Phong đang đeo cái tạp dề màu hồng,tay với chân đang khua loạn xạ, à không, đang nấu ăn
Cô bất chợt mỉm cười, bao lâu rồi cô không được ăn cơm do người khác nấu,3 năm? 6 năm? 18 năm?
Một cảm xúc không tên băt đầu hình thành trong tâm trí cô, cô không biết và cũng không muốn biết, cô chỉ tự nhù đó là tình cảm chị em, ngoài ra, cô không muốn nghĩ nhiều,trong tâm trí cô, tình yêu là thứ tối ki, một khi mắc phải nó, cô sẽ phải rời xa Phong
-Đừng nghĩ nhiều_ Tiếng nói từ trong bếp vọng ra
Cô lắc đầu cười khổ, thằng nhóc này đọc đc mà, sao cô lại nghĩ trước mặt nó nhỉ?
-Ừ, chị xin lỗi
Một tiếng xin lỗi của cô làm khôg khí bỗng chốc trầm xuống
-Cô chắc là với cái chiều cao khiêm tốn của cô có thể bê được đống này chứ?
-Hơ hơ, không thì thôi, chị không giúp nữa, tự bê đi, lêu lêu
-Này này, cô đứng lại cho tôi, NÀYYYYY
-CÓ GIỎI THÌ BẮT CHỊ ĐI, PLÈ
Dưới con đường nhuộm màu sắc của hoàng hôn, người ta nhìn thấy hai người đang đuổi bắt nhau, một người còn đang tay sách nách mang, khung cảnh đẹp đến mức khiến người ta không khỏi tự hỏi là nó sẽ đẹp được bao lâu, ánh chiều tà thật đẹp, nhưng rồi nó cũng sẽ biến mất, trở lại với bóng tối nguyên thủy
Liệu bóng tối của hai người này sẽ đến, khi nào?
Sau một trò đuổi bắt, hai người về đến nhà, cô ngồi vắt chân lên ghế, thỉnh thoảng ngó nghiêng về cái người đang hì hục trong bếp
Thiên Phong đang đeo cái tạp dề màu hồng,tay với chân đang khua loạn xạ, à không, đang nấu ăn
Cô bất chợt mỉm cười, bao lâu rồi cô không được ăn cơm do người khác nấu,3 năm? 6 năm? 18 năm?
Một cảm xúc không tên băt đầu hình thành trong tâm trí cô, cô không biết và cũng không muốn biết, cô chỉ tự nhù đó là tình cảm chị em, ngoài ra, cô không muốn nghĩ nhiều,trong tâm trí cô, tình yêu là thứ tối ki, một khi mắc phải nó, cô sẽ phải rời xa Phong
-Đừng nghĩ nhiều_ Tiếng nói từ trong bếp vọng ra
Cô lắc đầu cười khổ, thằng nhóc này đọc đc mà, sao cô lại nghĩ trước mặt nó nhỉ?
-Ừ, chị xin lỗi
Một tiếng xin lỗi của cô làm khôg khí bỗng chốc trầm xuống
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook