Chi Nông Tâm
-
Chương 54
Không gặp phu thê Thạch Hữu lương, nhưng lại gặp huynh đệ Dương Khang An, tâm Dương thị liền trầm xuống, mất đi vui sướng khi mới tới phủ Thứ sử. Cúi đầu, Dương thị không dám nói gì, liền đi theo Thạch Hữu Lương tới phòng khách nghỉ ngơi.
Dọc theo đường đi, không thiếu nha hoàn xinh đẹp ăn mặc hoa lệ, cúi chào Thạch Hữu Lương và kêu một tiếng “biểu cô gia”, Dương thị càng như bị ăn hoàng liên, cúi đầu nhìn nàng tuy không ăn mặc rách, nhưng trang phục quá ư là quê mùa, mà mấy ngày đi trên đường nàng còn chưa có gội đầu, Dương thị có chút xấu hổ không đất dung thân.
Không gặp Dương thị làm cho Tử Lan thở phào nhẹ nhõm, sau khi Dương thị gả tới Thạch gia, nàng đối Dương thị cũng không tệ, nhưng khi Dương thị nói nàng là yêu tinh hại người, điều này làm cho Tử Lan thật không biết đối mặt với mẹ kế này như thế nào.
Dương Dật An dù cơ thể yếu, nhưng cũng thông minh không kém Thạch Lâm, cộng thêm hắn biết nhìn thần sắc của huynh trưởng và tẩu tẩu, trong mắt ẩn chứa ân cần, Trần La thị hài lòng gật đầu một cái, tỉ mỉ dặn dò nha hòan chiếu cố hắn thật tốt, không thể chậm trễ.
“Tuy nói gia cảnh không tốt, nhưng nhìn rất sáng sủa, chính trực.” Sau khi nhóm người Tử Lan rời đi, Trần La thị liền nói với nhi tử.
Trần Văn Thanh gật đầu, chỉ cần không phải người gian tà linh tinh, có một người thân nông thôn cũng không ngại. Đột nhiên vừa rồi nghe Lưu Quý nói Thạch Hữu Lương cùng Dương Khang An đưa lễ, liền cười nói:
“Nhìn nhà chúng ta thật lâu không mua lương thực, gạo và mì cũng không thiếu món ăn, tỷ phu quả là người thành thật.”
“Nhưng thê tử của Thạch Hữu Lương kia thật là nhìn không được, mới vừa rồi… sao lại có mùi thối như vậy?”
Đang nói chuyện, Trần La thị liền ngửi thấy trên người mình có mùi chua, không chỉ nhíu chân mày, sai người chuẩn bị cho bà tắm rửa thay quần áo.
Mẫu thân vừa nói, đột nhiên Trần Văn Thanh cũng cảm thấy trên người hắn có chút mùi chua, như thể hai ngày không tắm rửa, cũng vội vàng trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Lúc này Tử Lan còn không biết, nàng dùng bột sen cho vào canh khai thủy Bạch Thái đã có tác dụng, cho nên cũng không để ở trong lòng, chẳng qua là trở về cười nói ôm tướng công, hỏi phản ứng của người trong nhà.
(muanhobaybay: hóa ra Trần La thị và Trần Văn Thanh ăn canh có bột sen nên ra mồ hôi , đào thải chất độc… => mùi hôi…. Chua chua…)
“Tuy nói là thân thích, mỗ mỗ cữu cữu cũng là vì thế mà cất nhắc chúng ta, nhưng thiếp sẽ không dựa vào bọn họ mà làm cái gì.”
Chuyện này cần nói rõ ràng, chuyện là thân thích với Thứ sử phủ đã bị truyền ra, cho nên đến lúc đó nhất định không ít người sẽ đến cầu nhà nàng làm việc, loại chuyện như vậy vạn vạn không thể đáp ứng.
Dương Khang An gật đầu một cái, sau đó cau mày nói: “Hôm nay cái Thứ sử… Cữu cữu đột nhiên nói muốn cho ta đi theo Văn thị vệ học võ, nói thể chất tốt, có thể lên chiến trường, cho nên cần luyện tập một chút.”
“Vậy tướng công nghĩ sao?” Tất nhiên Tử Lan biết ý định của mỗ mỗ cùng cữu cữu, cho nên muốn hỏi tính tóan của Dương Khang An.
Dương Khang An cau mày, suy nghĩ một chút nói: “Ta muốn học, chẳng qua là không muốn học ở nơi này. Cuối cũng đây vẫn không phải là nhà của chúng ta, ở đây không thỏa đáng.”
“Cái này không là vấn đềm học võ cần kiên trì, chỉ cần học chiêu thức, trở về mình luyện thêm là được. Thiếp hiện tại chỉ mong sáng mai Tần ngự y coi bệnh của tiểu thúc, để cho hắn khỏe mạnh an khang, như vậy cũng coi như đạt được tâm nguyện của chàng, tiểu thúc có thể cùng đọc sách với tiểu Lâm, không cần cả ngày ở trong nhà.”
Tử Lan nghĩ tới bởi vì bôn ba trên đường, khuôn mặt Dương Dật An tái nhợt, so với khuôn mặt hồng hào khỏe khoắn của Thạch Lâm, đúng là đau lòng.
Lời Tử Lan nói chính là lời trong tâm khảm của Dương Khang An, nhìn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của thê tử ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, Dương Khang An có chút chật vật xoay người, muốn cắn đầu lưỡi, chờ cảm giác đau đớn này lan truyền, xác nhận đây là sự thực, mới quay đầu lại, tiến đến cầm lấy lược gỗ trong tay thê tử, nghiêm túc cẩn thật chải tóc cho nàng.
Tử Lan không nghĩ tới hắn sẽ có hành động lãng mạn như vậy, nhưng nhìn qua gương, thấy trong mắt hắn là nghiêm túc cùng quý trọng, trong lòng thấy ngọt ngào, nàng cảm thấy có thể gả cho Dương Khang An là qua tốt rồi, cuộc sống như vậy là đủ rồi, bởi vì trong lòng hắn có nàng, sẽ quý trọng nàng.
Về phần nàng có yêu hay không, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chẳng qua, giờ khắc này, nhìn hắn nghiêm túc vì nàng mà chải đầu, Tử Lan chợt thấy tim nàng mềm nhũn.
Vươn tay cầm tay không cầm lược của Dương Khang An, kéo xuống, dính vào trên mặt nàng, nhắm mắt lại, giờ khắc này Tử Lan cảm nhận được tâm linh an bình .
Bàn tay hắn chạm vào khuôn mặt nhu nộn của thê tử, tuy nói sau khi thành thân, thê tử không phản đối hắn thân thiết, nhưng chủ động mở lòng như vậy, làm cho Dương Khang An không biết làm sao, trong lòng hắn mừng như điên, hắn có thể vì nàng mà xoa bóp chân cho nàng, có thể vì nàng mà ngâm chân cho nàng, nhưng đều là hắn chủ động.
Vốn cho rằng vì hắn là tướng công của nàng, mà nàng may vá y phục, nấu cơm, gọi hắn là tướng công, cười với hắn, mặc cho hắn vuốt ve thân thể nàng, đã đầy đủ hạnh phúc.
Nhưng không nghĩ tới còn có một loại thỏa mãn như lúc này. Đêm qua bởi vì giúp nàng xoa chân, nàng còn hôn lên mặt hắn, còn giờ phút này lại lôi kéo tay hắn, dán lên mặt nàng, điều này làm Dương Khang An phảng phất như nắm bắt được cái gì, giống như hắn đối nàng tốt hơn, thì sẽ nhận được hồi báo vậy.
“… Nương tử, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi,… sắc trời không còn sớm…”
Bởi vì hồi lâu, Tử Lan không nhúc nhích, Dương Khanng An cũng không nhúc nhích, nhưng dù sao cũng đã canh hai, cũng không phải nhà mình, để có thể ngủ nướng.
Tử Lan mở mắt, nhìn hắn bật cười, miễn cưỡng nói: “Thiếp không muốn động, chàng ôm thiếp lên giường đi.”
Dương Khang An bị nụ cười của nàng mê hoặc, có chút không được tự nhiên,… nhưng rất nhanh vươn tay, ôm thê tử lên giường.
Lần này Tử Lan chủ động ôm cổ hắn, đem môi dâng lên, cùng Dương Khang An hôn môi, Tử Lan nhẹ nhàng hút môi hắn, sau đó đưa đầu lưỡi ra thăm dò vào trong miệng của hắn, Dương Khang An bị thê tử trêu đùa lửa dục khó nhịn, cảm nhận được một loại ngọt ngào, …
Thí nghiệm chứng minh, ở phương diện này nam nhân có thiên phú học tập, rất nhanh Dương Khang An liền nắm giữ điểm mấu chốt, tựa như tìm được món đồ chơi yêu thích, hôn đến không biết mệt mỏi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Khang An đã không có ở đây, Tử Lan ngồi dậy cảm giác có chút tê tê đau nhói, mặc quần áo tử tế đi tới trước gương, vừa nhìn vào gương, có chút buồn bã gầm nhẹ một tiếng, nhìn đôi môi sưng đỏ nhất thời có chút tự làm tự chịu, trốn vào không gian,
đầu tiên Tử Lan ăn một hạt sen, sau đó dùng khăn tay thấm nước trong ao đè lên môi, sau đó lấy một lá bạc hà đập nát ghé vào trên môi, bạc hà thanh thanh lành lạnh làm Tử Lan hơi run rẩy… Giằng co thật lâu, Tử Lan mới thấy nàng có thể đi gặp người rồi.
“Mỗ mỗ, ông ngoại lúc nào mới đến ạ?” Tử Lan ngồi ở bên người Trần La thị, nhẹ giọng hỏi.
Trần La thị nhăn mặt cau mày nói: “Trông nom ông ấy tới lúc nào làm gì, ta hỏi con, kế thị của phụ thân con có từng làm khó con cùng Tiểu Lâm không?”
Dọc theo đường đi, không thiếu nha hoàn xinh đẹp ăn mặc hoa lệ, cúi chào Thạch Hữu Lương và kêu một tiếng “biểu cô gia”, Dương thị càng như bị ăn hoàng liên, cúi đầu nhìn nàng tuy không ăn mặc rách, nhưng trang phục quá ư là quê mùa, mà mấy ngày đi trên đường nàng còn chưa có gội đầu, Dương thị có chút xấu hổ không đất dung thân.
Không gặp Dương thị làm cho Tử Lan thở phào nhẹ nhõm, sau khi Dương thị gả tới Thạch gia, nàng đối Dương thị cũng không tệ, nhưng khi Dương thị nói nàng là yêu tinh hại người, điều này làm cho Tử Lan thật không biết đối mặt với mẹ kế này như thế nào.
Dương Dật An dù cơ thể yếu, nhưng cũng thông minh không kém Thạch Lâm, cộng thêm hắn biết nhìn thần sắc của huynh trưởng và tẩu tẩu, trong mắt ẩn chứa ân cần, Trần La thị hài lòng gật đầu một cái, tỉ mỉ dặn dò nha hòan chiếu cố hắn thật tốt, không thể chậm trễ.
“Tuy nói gia cảnh không tốt, nhưng nhìn rất sáng sủa, chính trực.” Sau khi nhóm người Tử Lan rời đi, Trần La thị liền nói với nhi tử.
Trần Văn Thanh gật đầu, chỉ cần không phải người gian tà linh tinh, có một người thân nông thôn cũng không ngại. Đột nhiên vừa rồi nghe Lưu Quý nói Thạch Hữu Lương cùng Dương Khang An đưa lễ, liền cười nói:
“Nhìn nhà chúng ta thật lâu không mua lương thực, gạo và mì cũng không thiếu món ăn, tỷ phu quả là người thành thật.”
“Nhưng thê tử của Thạch Hữu Lương kia thật là nhìn không được, mới vừa rồi… sao lại có mùi thối như vậy?”
Đang nói chuyện, Trần La thị liền ngửi thấy trên người mình có mùi chua, không chỉ nhíu chân mày, sai người chuẩn bị cho bà tắm rửa thay quần áo.
Mẫu thân vừa nói, đột nhiên Trần Văn Thanh cũng cảm thấy trên người hắn có chút mùi chua, như thể hai ngày không tắm rửa, cũng vội vàng trở về phòng tắm rửa thay quần áo.
Lúc này Tử Lan còn không biết, nàng dùng bột sen cho vào canh khai thủy Bạch Thái đã có tác dụng, cho nên cũng không để ở trong lòng, chẳng qua là trở về cười nói ôm tướng công, hỏi phản ứng của người trong nhà.
(muanhobaybay: hóa ra Trần La thị và Trần Văn Thanh ăn canh có bột sen nên ra mồ hôi , đào thải chất độc… => mùi hôi…. Chua chua…)
“Tuy nói là thân thích, mỗ mỗ cữu cữu cũng là vì thế mà cất nhắc chúng ta, nhưng thiếp sẽ không dựa vào bọn họ mà làm cái gì.”
Chuyện này cần nói rõ ràng, chuyện là thân thích với Thứ sử phủ đã bị truyền ra, cho nên đến lúc đó nhất định không ít người sẽ đến cầu nhà nàng làm việc, loại chuyện như vậy vạn vạn không thể đáp ứng.
Dương Khang An gật đầu một cái, sau đó cau mày nói: “Hôm nay cái Thứ sử… Cữu cữu đột nhiên nói muốn cho ta đi theo Văn thị vệ học võ, nói thể chất tốt, có thể lên chiến trường, cho nên cần luyện tập một chút.”
“Vậy tướng công nghĩ sao?” Tất nhiên Tử Lan biết ý định của mỗ mỗ cùng cữu cữu, cho nên muốn hỏi tính tóan của Dương Khang An.
Dương Khang An cau mày, suy nghĩ một chút nói: “Ta muốn học, chẳng qua là không muốn học ở nơi này. Cuối cũng đây vẫn không phải là nhà của chúng ta, ở đây không thỏa đáng.”
“Cái này không là vấn đềm học võ cần kiên trì, chỉ cần học chiêu thức, trở về mình luyện thêm là được. Thiếp hiện tại chỉ mong sáng mai Tần ngự y coi bệnh của tiểu thúc, để cho hắn khỏe mạnh an khang, như vậy cũng coi như đạt được tâm nguyện của chàng, tiểu thúc có thể cùng đọc sách với tiểu Lâm, không cần cả ngày ở trong nhà.”
Tử Lan nghĩ tới bởi vì bôn ba trên đường, khuôn mặt Dương Dật An tái nhợt, so với khuôn mặt hồng hào khỏe khoắn của Thạch Lâm, đúng là đau lòng.
Lời Tử Lan nói chính là lời trong tâm khảm của Dương Khang An, nhìn dáng vẻ nhã nhặn lịch sự của thê tử ngồi chải tóc trước bàn trang điểm, Dương Khang An có chút chật vật xoay người, muốn cắn đầu lưỡi, chờ cảm giác đau đớn này lan truyền, xác nhận đây là sự thực, mới quay đầu lại, tiến đến cầm lấy lược gỗ trong tay thê tử, nghiêm túc cẩn thật chải tóc cho nàng.
Tử Lan không nghĩ tới hắn sẽ có hành động lãng mạn như vậy, nhưng nhìn qua gương, thấy trong mắt hắn là nghiêm túc cùng quý trọng, trong lòng thấy ngọt ngào, nàng cảm thấy có thể gả cho Dương Khang An là qua tốt rồi, cuộc sống như vậy là đủ rồi, bởi vì trong lòng hắn có nàng, sẽ quý trọng nàng.
Về phần nàng có yêu hay không, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chẳng qua, giờ khắc này, nhìn hắn nghiêm túc vì nàng mà chải đầu, Tử Lan chợt thấy tim nàng mềm nhũn.
Vươn tay cầm tay không cầm lược của Dương Khang An, kéo xuống, dính vào trên mặt nàng, nhắm mắt lại, giờ khắc này Tử Lan cảm nhận được tâm linh an bình .
Bàn tay hắn chạm vào khuôn mặt nhu nộn của thê tử, tuy nói sau khi thành thân, thê tử không phản đối hắn thân thiết, nhưng chủ động mở lòng như vậy, làm cho Dương Khang An không biết làm sao, trong lòng hắn mừng như điên, hắn có thể vì nàng mà xoa bóp chân cho nàng, có thể vì nàng mà ngâm chân cho nàng, nhưng đều là hắn chủ động.
Vốn cho rằng vì hắn là tướng công của nàng, mà nàng may vá y phục, nấu cơm, gọi hắn là tướng công, cười với hắn, mặc cho hắn vuốt ve thân thể nàng, đã đầy đủ hạnh phúc.
Nhưng không nghĩ tới còn có một loại thỏa mãn như lúc này. Đêm qua bởi vì giúp nàng xoa chân, nàng còn hôn lên mặt hắn, còn giờ phút này lại lôi kéo tay hắn, dán lên mặt nàng, điều này làm Dương Khang An phảng phất như nắm bắt được cái gì, giống như hắn đối nàng tốt hơn, thì sẽ nhận được hồi báo vậy.
“… Nương tử, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi,… sắc trời không còn sớm…”
Bởi vì hồi lâu, Tử Lan không nhúc nhích, Dương Khanng An cũng không nhúc nhích, nhưng dù sao cũng đã canh hai, cũng không phải nhà mình, để có thể ngủ nướng.
Tử Lan mở mắt, nhìn hắn bật cười, miễn cưỡng nói: “Thiếp không muốn động, chàng ôm thiếp lên giường đi.”
Dương Khang An bị nụ cười của nàng mê hoặc, có chút không được tự nhiên,… nhưng rất nhanh vươn tay, ôm thê tử lên giường.
Lần này Tử Lan chủ động ôm cổ hắn, đem môi dâng lên, cùng Dương Khang An hôn môi, Tử Lan nhẹ nhàng hút môi hắn, sau đó đưa đầu lưỡi ra thăm dò vào trong miệng của hắn, Dương Khang An bị thê tử trêu đùa lửa dục khó nhịn, cảm nhận được một loại ngọt ngào, …
Thí nghiệm chứng minh, ở phương diện này nam nhân có thiên phú học tập, rất nhanh Dương Khang An liền nắm giữ điểm mấu chốt, tựa như tìm được món đồ chơi yêu thích, hôn đến không biết mệt mỏi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Khang An đã không có ở đây, Tử Lan ngồi dậy cảm giác có chút tê tê đau nhói, mặc quần áo tử tế đi tới trước gương, vừa nhìn vào gương, có chút buồn bã gầm nhẹ một tiếng, nhìn đôi môi sưng đỏ nhất thời có chút tự làm tự chịu, trốn vào không gian,
đầu tiên Tử Lan ăn một hạt sen, sau đó dùng khăn tay thấm nước trong ao đè lên môi, sau đó lấy một lá bạc hà đập nát ghé vào trên môi, bạc hà thanh thanh lành lạnh làm Tử Lan hơi run rẩy… Giằng co thật lâu, Tử Lan mới thấy nàng có thể đi gặp người rồi.
“Mỗ mỗ, ông ngoại lúc nào mới đến ạ?” Tử Lan ngồi ở bên người Trần La thị, nhẹ giọng hỏi.
Trần La thị nhăn mặt cau mày nói: “Trông nom ông ấy tới lúc nào làm gì, ta hỏi con, kế thị của phụ thân con có từng làm khó con cùng Tiểu Lâm không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook