Chị Nông Hạnh Phúc
-
Chương 70: Quà tặng
Edit: Trạch Mỗ
Ba đứa nhỏ tuy rằng bình thường cũng là ăn mặc không lo, nhưng bất kể là quần áo và đồ chơi phần lớn đều là nhà mình làm, giống như hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác món đồ chơi hiếm lạ nhất bây giờ cũng chỉ là một cây cung mà thôi, bây giờ thấy nhiều loại đồ chơi còn không sắp vui mừng điên rồi. Cả nhà vui đùa ầm ĩ, cuối cùng vẫn là Lý Quế Lan thấy con trai đầy mặt đều là mệt mỏi, mất sức lực cả buổi mới dỗ được ba tiểu tổ tông ngủ.
Một đêm ngủ ngon, Hồ Quốc Đống tuy rằng gần đây rất mệt, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ ngủ một giấc thật ngon, mặc dù chưa trở lại hoàn toàn bình thường, nhưng cũng trở lại bình thường sáu bảy phần. Buổi sáng vừa cạo râu xong, cả người tốt hơn bộ dáng chật vật hôm qua rất nhiều, gần như hai người khác nhau.
Bởi vì mẹ vợ bên đó còn lo lắng, cho nên tuy rằng hôm nay đã hai mươi bảy tháng chạp, nhưng Hồ Quốc Đống vẫn quyết định hôm nay cùng Ngô Hồng Nhi về nhà mẹ đẻ một chuyến, bằng không chỉ sợ hai cụ ngay cả tết cũng không xong, thuận tiện cũng phải đưa đồ mua cho nhà họ Ngô qua, tết ấy à, cũng chỉ ham muốn vui vẻ.
Hồ Quốc Đống cũng mua cho Thôi Vinh Mai và Ngô Xuyên Tử mỗi người một chiếc áo bành tô, về phần ba chị dâu của Ngô Hồng Nhi mỗi người mua một cái khăn quàng cổ, ba ông anh trai mỗi người một cái thắt lưng, bọn nhỏ thì là mỗi đứa một cái đồng hồ đeo tay, lớn hơn một chút có cặp sách văn phòng phẩm linh tinh, mấy đứa nhỏ hơn một chút thì mua mấy món đồ chơi. Dĩ nhiên không thiên vị, mấy ông anh rể cũng đều là mỗi người một cái thắt lưng, con cái của bọn họ bên này phần lớn đều lớn rồi, đồ chơi không có mua, nhưng mà lại mua mấy cái cặp sách, về phần mấy bà chị gái hắn lại đều mua quần áo cho. Cũng không phải hắn thiên vị thân thích nhà mình bên này, nhưng hắn cũng không thể đi mua quần áo cho chị dâu nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi phải không.
Ngay cả khăn quàng cổ kia cũng đều là Triệu Cường bảo mua cho, mấy hào một cái rất rẻ, cũng chính là ý nghĩa như vậy. Hồ Quốc Đống tuy rằng bình thường đi nhà cha vợ quà biếu đều mang rất hậu, nhưng rốt cuộc không nghĩ chu đáo như Triệu Cường. Thật ra con người đôi khi cũng không phải quan tâm chút đồ kia, nhìn chỉ là thể diện kia mà thôi. Lại nói khăn quàng cổ này tuy rằng ở bên kia mới mấy hào một cái nhưng mà lại cũng rất đẹp, là kiểu dáng bọn họ bên này không có.
Ba đứa nhỏ trong nhà đều bị đồ chơi mới mẻ Hồ Quốc Đống lấy ra mê hoặc ánh mắt, bởi vậy lúc nghe nói bố mẹ muốn đi nhà bà ngoại chẳng đứa nào la hét muốn đi theo như trước đây. Trái lại khi Hồ Quốc Đống chọn từ trong đống đồ chơi kia cho cháu trai cháu gái của Ngô Hồng Nhi làm cho cho ba đứa nhỏ oa oa khóc lớn.
Ba đứa nhỏ nhà họ Hồ một đứa giữ của hơn một đứa, hiện tại thấy bố nó muốn lấy đồ vốn thuộc về chúng nó đi, ba đứa nhỏ duỗi cánh tay như thế nào cũng không cho lấy. Hồ Quốc Đống chỉ cần vừa đưa tay ba đứa nhỏ sẽ khóc luôn.
Nhiều tháng không gặp con như vậy, Hồ Quốc Đống cũng là nhớ ghê gớm, tối qua vừa trở về hai thằng mỗi đứa ôm lấy một chân hắn, ôm hắn đến trái tim cũng mềm nhũn rồi. Còn có con bé trong nhà, bé gái hai tuổi gần như là không nhận người, thời gian dài không gặp như vậy cơ hồ cũng không nhận ra bố rồi, mới bắt đầu nhìn thấy Hồ Quốc Đống còn né một cái, Hồ Quốc Đống thấy vậy trong lòng chua ơi là chua.
Thấy ba đứa nhỏ khóc thành cái dạng này, nếu là trước đây Hồ Quốc Đống đã sớm đen mặt rồi, nhưng bây giờ chỉ là thương lượng nhẹ nhàng với ba đứa, “Con xem các con có nhiều như vậy mà, chia cho anh chị em nhà bà ngoại một ít cũng vẫn còn có rất nhiều.” Cuối cùng vẫn là Ngô Hồng Nhi kiên quyết lấy mấy cái từ bên trong ra, hai người mới thu thập đồ đầy đủ.
Thu thập linh tinh lang tang cũng được đầy một túi to, Hồ Quốc Đống vốn đang định mua thêm chút đồ khác nữa, nhưng Ngô Hồng Nhi từ chối. Đừng nhìn đồ phương nam rẻ, nhưng những thứ này cộng lại cũng không ít tiền, tuy rằng Hồ Quốc Đống không thèm để ý cái này, nhưng Ngô Hồng Nhi không thể thiếu được cố kỵ ý nghĩ của cha mẹ chồng.
Đến nhà họ Ngô, Ngô Hồng Nhi lấy tất đồ ra, Thôi Vinh Mai cầm cái áo bành tô kia cao hứng không khép được miệng, ngay cả Ngô Xuyên Tử tuy rằng không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cũng là vô cùng vui vẻ, đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, Hồ Quốc Đống đi ra ngoài mua đồ cho cha vợ bọn nhỏ không có gì, nhưng không nghĩ tới còn có anh trai chị dâu. Mặc dù chỉ là một cái khăn quàng cổ một cái thắt lưng thôi, nhưng đây chính là kiểu dáng bên này không có, vừa nhìn là thấy rất tinh xảo.
Thôi Vinh Mai cũng là vui vẻ, bà đến số tuổi này rồi mà còn chưa từng mặc quần áo tốt như vậy đâu, những người tầm tuổi Thôi Vinh Mai hơn nửa đời người trôi qua thật là vô cùng khổ, khi còn nhỏ là loạn lạc, vất vả lắm không đánh giặc nữa lại là một phen giày vò mãi cho đến mấy năm nay gần đây mới có ngày lành. Có điều cũng chính vì như vậy sự tiết kiệm tận trong xương của bọn họ cũng đã thành thói quen, bình thường ngay cả tết nhất cũng rất ít mặc đồ mới, cho dù là mặc cũng chỉ là cắt chút vải tự làm mà thôi.
“Cái này bao nhiêu tiền chứ, còn tiêu số tiền này làm gì, mua cho cha mẹ con là được, quần áo của mẹ còn nhiều mà, nếu không hai đứa cầm về cho mẹ con mặc đi.” Thôi Vinh Mai nói.
“Mẹ, đây là mua cho ngài, cha mẹ con cũng đều có mà. Ngài giữ lại mặc là được, thứ này ở phương nam rẻ hơn chỗ chúng ta nhiều, nếu ngài mặc thấy tốt, sang năm có lẽ con còn phải đi phương nam một lần nữa, đến lúc đó lại mua cho ngài.” Hoắc Quốc Đống cười nói.
“Thế nào, sang năm còn muốn đi à, con đi một chuyến này ba tháng liền, trong nhà đều lo lắng không thôi, thế nào còn muốn đi?” Thôi Vinh Mai vừa nghe con rể nói không chừng sang năm còn phải đi, trong lòng liền luống cuống, ngay cả quần áo mới vẫn cầm trong tay vuốt ve cũng bỏ xuống.
“Mẹ ngài yên tâm lần này đã bàn bạc xong mọi chuyện tầm tầm rồi, cho dù là sang năm lại đi cũng sẽ không nán lại lâu như năm nay, vài ngày cũng sẽ trở lại.” Hồ Quốc Đống nói. Sang năm nếu lại đi thì chính là đi xem máy móc cùng với mời thợ, có điều cái này trong lòng hắn và Triệu Cường cũng đều đã có cơ sở, cũng chỉ là cuối cùng lại đi xác nhận một chút mà thôi.
“Vậy thì được.” Thôi Vinh Mai vừa nghe Hồ Quốc Đống nói như vậy, trong lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm, con rể là đứa có tiền đồ, tuy rằng bà lo lắng nhưng cũng không thể vây khốn tay chân con nhà người ta.
Ngô Hồng Nhi thấy hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy cũng là khẽ cười, nói tới kể từ sau khi kết hôn, Thôi Vinh Mai đối với anh con rể Hồ Quốc Đống này còn tốt hơn con gái ruột thịt là cô rất nhiều, mới bắt đầu Ngô Hồng Nhi còn có chút loét ghen tỵ, trái lại bị Thôi Vinh Mai cốc đầu cô mắng cho một trận: “Con ngu này, vì sao mẹ đối với Quốc Đống tốt như vậy, còn không phải muốn để cho nó nể tình mẹ đối với nó tốt như vậy mà coi trọng mày thêm vài phần mà thôi.” Nói tới đây cũng là một phần tấm lòng của người mẹ.
Thời gian Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi nán lại nhà họ Ngô cũng không lâu, dù sao hôm nay đã hai mươi bảy tháng chạp rồi, mắt thấy sắp tết bất kể là nhà ai cũng đều vô cùng rối ren, bởi vậy tuy rằng Thôi Vinh Mai cực lực giữ hai người bọn họ ở lại ăn cơm trưa, nhưng Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi vẫn là đi luôn không ăn cơm trưa. Về phần đồ cho trẻ con cùng anh trai chị dâu thì để tất ở chỗ hai cụ nhờ bọn họ chuyển giao, hiện tại mọi người đều bận rộn, hai người Ngô Hồng Nhi cũng không kịp đưa qua từng nhà.
Hai người trái lại là đi thoải mái, không hay biết bởi vì hai người không nói rõ mấy thứ này rốt cuộc là thuộc về ai, ba cô con dâu nhà họ Ngô còn nổi lên một trận mâu thuẫn nữa cơ. Mặc dù đồ của đám người lớn đều không khác nhau nhiều lắm, nhưng còn có kiểu dáng khác biệt mà, hơn nữa đồng hồ, đồ chơi cho mấy đứa nhỏ cũng không phải một kiểu dáng, Trần Hương Chi lại là người hay chọn tốt, chỉ là hộp đựng bút mua cho mấy đứa cháu trai lớn chị ta cũng nhìn thích, dù sao trẻ con nhà chị ta cũng bắt đầu lên lớp Dục Hồng rồi, chẳng ai có thể nói thứ này không phải cho trẻ con nhà chị phải không.
Có điều sự việc này cũng chẳng ai nhắc tới với Ngô Hồng Nhi, để cho Thôi Vinh Mai mắng ba cô con dâu một trận mới yên tĩnh. Dù sao quá mất mặt rồi phải không, con rể có ý tốt mang qua cho nhiều đồ mới mẻ như vậy, mấy đứa không có tiền đồ này còn chỉ nhìn chút đồ này ở trong mắt không rút ra được.
Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống về đến nhà, Hồ Đào Nhi đã ngồi ở nhà rồi, đang cùng Lý Quế Lan lục lọi quần áo Hồ Quốc Đống mua về. Hồ Đào Nhi cũng là cả ngày lo lắng cho em trai, hiện tại vừa nghe nói em trai đã trở về lập tức tới đây luôn. Tuy rằng vồ hụt, nhưng chỉ cần biết hai người bọn họ không có chuyện gì cũng là không lo lắng nữa, bây giờ nhìn thấy Hồ Quốc Đống mang về nhiều nhiều đồ mới mẻ như vậy, đang xem đến háo hứng dạt dào đây nè.
Hồ Đào Nhi thấy em trai em dâu trở về cũng không khách khí, lấy một bộ quần áo màu đỏ mận bèn nói: “Quốc Đống chị nhìn trúng bộ quần áo này này, hôm nay chị lấy đi luôn nhé.” Mùa xuân sang năm Hồ Đào Nhi sẽ phải làm mẹ chồng, đang lo mặc quần áo gì đây, không nghĩ tới đang buồn ngủ em trai lại đưa gối đầu đến cho, bộ quần áo này bất kể là màu sắc hay là kiểu dáng đều rất thích hợp, vừa vặn mặc lúc con trai làm việc vui.
Hồ Quốc Đống là chị một tay chăm lớn, khi còn nhỏ chỉ riêng tã đã không biết thay cho hắn bao nhiêu, cho nên tuy rằng Hồ Đào Nhi chưa bao giờ chiếm món lợi lớn của nhà mẹ đẻ, nhưng bộ quần áo này lại không có gì. Hơn nữa nhìn kiểu dáng như vậy vừa nhìn là biết mua cho chị, mấy cô em gái khác đều còn trẻ, Hạnh Nhi cũng không thích mặc quần áo như thế, chỉ có chị mặc là thích hợp nhất.
“Cầm đi đi, đây chính là mua cho chị cả chị.” Thấy Hồ Đào Nhi vui thích thử quần áo, Hồ Quốc Đống cũng không nhịn được bội phục Triệu Cường, đám quần áo gì gì đó này trừ mua cho Ngô Hồng Nhi đều là Triệu Cường chọn cho, bây giờ nhìn xem đều còn rất hợp tâm ý mọi người. Hắn cũng không có phần bản lĩnh này. Triệu Cường dù sao làm ở xã mua bán nhiều năm như vậy, nhìn người rất chuẩn, ngay cả kích cỡ cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ là lớn một chút, cái này cũng không có gì, người nông thôn mua quần áo tình nguyện lớn một chút cũng không muốn nhỏ, lớn có thể sửa nhỏ hơn, nhỏ thì không có cách nào sửa lại.
“Chị cả, em cùng anh rể Hai còn chọn cho Thông Thông bộ quần áo, còn mua một mảnh vải lớn màu đỏ thẫm cho vợ cháu ngoại trai, vừa lúc để cho chúng nó mặc khi kết hôn, chẳng qua lúc trở lại đồ nhiều quá nên để ở chỗ chị Hai, buổi chiều em sẽ đi qua lấy một chuyến.” Hồ Quốc Đống nói. Vương Thông là đứa cháu ngoại trai kết hôn đầu tiên, cho nên Hồ Quốc Đống bèn thiên vị mua thêm cho cháu ngoại trai một bộ quần áo, thấy vải đỏ phương nam đẹp bọn họ cũng mua một ít, có điều đồ đạc quả thực quá nhiều, hắn bèn để một túi quần áo ở nhà Hồ Hạnh Nhi. Bên trong đó trừ một bộ quần áo mua cho Vương Thông, thì đều là vải vóc. Trừ mua cho cô dâu còn có cho người trong nhà, đều gói cùng một chỗ này.
“Không sao, cũng không gấp gáp, mùng hai để cho Hạnh Nhi chúng nó cầm về cho cũng được.” Hồ Đào Nhi không chút khách khí nói.”Mẹ, xem xem đứa đầu tiên chính là được nhờ nhỉ, Vương Thông nhà chúng ta ngay cả quần áo mới cũng không cần mua.” Đúng là đứa đầu tiên được nhờ, đứa vai dưới kết hôn đầu tiên mọi người đều còn mới mẻ mà, không riêng gì nhà mẹ đẻ bên này, nhà chồng bên kia cũng là cực kỳ coi trọng. Chờ sau này Vương Thông sinh con, đứa nhỏ này lại là đứa đầu tiên trong đám vai dưới cũng bắt mắt vô cùng. Có lẽ là nguyên nhân con trai trưởng sắp kết hôn, sang năm có lẽ là có thể bế cháu, Hồ Đào Nhi nhìn hơn hớn cực kỳ.
“Lớn được nhờ cái giề, chờ đến lúc Đản Đản cùng Nhị Đản kết hôn, thằng anh trai như Thông Thông còn không phải là phải móc tiền, mày tính thử Đản Đản của chúng ta chỉ tiết kiệm tiền mừng tuổi đã phải tiết kiệm bao nhiêu.” Lý Quế Lan nói. Ở nông thôn có chú trọng, chỉ cần là không kết hôn bất kể lớn nhỏ, kết hôn, sinh con, tiền mừng tuổi hết thảy đều không cần cho. Trái lại chỉ cần anh kết hôn rồi, cho dù là làm em trai, lúc anh chị kết hôn sinh con anh cũng phải gửi phần tiền lễ.
“Đúng là tính toán như vậy nhà chúng con còn thua thiệt lớn đấy.” Hồ Đào Nhi làm bộ vô cùng xót ruột nói, một phòng người đều cười lên ha hả.
Ba đứa nhỏ tuy rằng bình thường cũng là ăn mặc không lo, nhưng bất kể là quần áo và đồ chơi phần lớn đều là nhà mình làm, giống như hai đứa Hồ Kiệt và Hồ Trác món đồ chơi hiếm lạ nhất bây giờ cũng chỉ là một cây cung mà thôi, bây giờ thấy nhiều loại đồ chơi còn không sắp vui mừng điên rồi. Cả nhà vui đùa ầm ĩ, cuối cùng vẫn là Lý Quế Lan thấy con trai đầy mặt đều là mệt mỏi, mất sức lực cả buổi mới dỗ được ba tiểu tổ tông ngủ.
Một đêm ngủ ngon, Hồ Quốc Đống tuy rằng gần đây rất mệt, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ ngủ một giấc thật ngon, mặc dù chưa trở lại hoàn toàn bình thường, nhưng cũng trở lại bình thường sáu bảy phần. Buổi sáng vừa cạo râu xong, cả người tốt hơn bộ dáng chật vật hôm qua rất nhiều, gần như hai người khác nhau.
Bởi vì mẹ vợ bên đó còn lo lắng, cho nên tuy rằng hôm nay đã hai mươi bảy tháng chạp, nhưng Hồ Quốc Đống vẫn quyết định hôm nay cùng Ngô Hồng Nhi về nhà mẹ đẻ một chuyến, bằng không chỉ sợ hai cụ ngay cả tết cũng không xong, thuận tiện cũng phải đưa đồ mua cho nhà họ Ngô qua, tết ấy à, cũng chỉ ham muốn vui vẻ.
Hồ Quốc Đống cũng mua cho Thôi Vinh Mai và Ngô Xuyên Tử mỗi người một chiếc áo bành tô, về phần ba chị dâu của Ngô Hồng Nhi mỗi người mua một cái khăn quàng cổ, ba ông anh trai mỗi người một cái thắt lưng, bọn nhỏ thì là mỗi đứa một cái đồng hồ đeo tay, lớn hơn một chút có cặp sách văn phòng phẩm linh tinh, mấy đứa nhỏ hơn một chút thì mua mấy món đồ chơi. Dĩ nhiên không thiên vị, mấy ông anh rể cũng đều là mỗi người một cái thắt lưng, con cái của bọn họ bên này phần lớn đều lớn rồi, đồ chơi không có mua, nhưng mà lại mua mấy cái cặp sách, về phần mấy bà chị gái hắn lại đều mua quần áo cho. Cũng không phải hắn thiên vị thân thích nhà mình bên này, nhưng hắn cũng không thể đi mua quần áo cho chị dâu nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi phải không.
Ngay cả khăn quàng cổ kia cũng đều là Triệu Cường bảo mua cho, mấy hào một cái rất rẻ, cũng chính là ý nghĩa như vậy. Hồ Quốc Đống tuy rằng bình thường đi nhà cha vợ quà biếu đều mang rất hậu, nhưng rốt cuộc không nghĩ chu đáo như Triệu Cường. Thật ra con người đôi khi cũng không phải quan tâm chút đồ kia, nhìn chỉ là thể diện kia mà thôi. Lại nói khăn quàng cổ này tuy rằng ở bên kia mới mấy hào một cái nhưng mà lại cũng rất đẹp, là kiểu dáng bọn họ bên này không có.
Ba đứa nhỏ trong nhà đều bị đồ chơi mới mẻ Hồ Quốc Đống lấy ra mê hoặc ánh mắt, bởi vậy lúc nghe nói bố mẹ muốn đi nhà bà ngoại chẳng đứa nào la hét muốn đi theo như trước đây. Trái lại khi Hồ Quốc Đống chọn từ trong đống đồ chơi kia cho cháu trai cháu gái của Ngô Hồng Nhi làm cho cho ba đứa nhỏ oa oa khóc lớn.
Ba đứa nhỏ nhà họ Hồ một đứa giữ của hơn một đứa, hiện tại thấy bố nó muốn lấy đồ vốn thuộc về chúng nó đi, ba đứa nhỏ duỗi cánh tay như thế nào cũng không cho lấy. Hồ Quốc Đống chỉ cần vừa đưa tay ba đứa nhỏ sẽ khóc luôn.
Nhiều tháng không gặp con như vậy, Hồ Quốc Đống cũng là nhớ ghê gớm, tối qua vừa trở về hai thằng mỗi đứa ôm lấy một chân hắn, ôm hắn đến trái tim cũng mềm nhũn rồi. Còn có con bé trong nhà, bé gái hai tuổi gần như là không nhận người, thời gian dài không gặp như vậy cơ hồ cũng không nhận ra bố rồi, mới bắt đầu nhìn thấy Hồ Quốc Đống còn né một cái, Hồ Quốc Đống thấy vậy trong lòng chua ơi là chua.
Thấy ba đứa nhỏ khóc thành cái dạng này, nếu là trước đây Hồ Quốc Đống đã sớm đen mặt rồi, nhưng bây giờ chỉ là thương lượng nhẹ nhàng với ba đứa, “Con xem các con có nhiều như vậy mà, chia cho anh chị em nhà bà ngoại một ít cũng vẫn còn có rất nhiều.” Cuối cùng vẫn là Ngô Hồng Nhi kiên quyết lấy mấy cái từ bên trong ra, hai người mới thu thập đồ đầy đủ.
Thu thập linh tinh lang tang cũng được đầy một túi to, Hồ Quốc Đống vốn đang định mua thêm chút đồ khác nữa, nhưng Ngô Hồng Nhi từ chối. Đừng nhìn đồ phương nam rẻ, nhưng những thứ này cộng lại cũng không ít tiền, tuy rằng Hồ Quốc Đống không thèm để ý cái này, nhưng Ngô Hồng Nhi không thể thiếu được cố kỵ ý nghĩ của cha mẹ chồng.
Đến nhà họ Ngô, Ngô Hồng Nhi lấy tất đồ ra, Thôi Vinh Mai cầm cái áo bành tô kia cao hứng không khép được miệng, ngay cả Ngô Xuyên Tử tuy rằng không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt cũng là vô cùng vui vẻ, đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, Hồ Quốc Đống đi ra ngoài mua đồ cho cha vợ bọn nhỏ không có gì, nhưng không nghĩ tới còn có anh trai chị dâu. Mặc dù chỉ là một cái khăn quàng cổ một cái thắt lưng thôi, nhưng đây chính là kiểu dáng bên này không có, vừa nhìn là thấy rất tinh xảo.
Thôi Vinh Mai cũng là vui vẻ, bà đến số tuổi này rồi mà còn chưa từng mặc quần áo tốt như vậy đâu, những người tầm tuổi Thôi Vinh Mai hơn nửa đời người trôi qua thật là vô cùng khổ, khi còn nhỏ là loạn lạc, vất vả lắm không đánh giặc nữa lại là một phen giày vò mãi cho đến mấy năm nay gần đây mới có ngày lành. Có điều cũng chính vì như vậy sự tiết kiệm tận trong xương của bọn họ cũng đã thành thói quen, bình thường ngay cả tết nhất cũng rất ít mặc đồ mới, cho dù là mặc cũng chỉ là cắt chút vải tự làm mà thôi.
“Cái này bao nhiêu tiền chứ, còn tiêu số tiền này làm gì, mua cho cha mẹ con là được, quần áo của mẹ còn nhiều mà, nếu không hai đứa cầm về cho mẹ con mặc đi.” Thôi Vinh Mai nói.
“Mẹ, đây là mua cho ngài, cha mẹ con cũng đều có mà. Ngài giữ lại mặc là được, thứ này ở phương nam rẻ hơn chỗ chúng ta nhiều, nếu ngài mặc thấy tốt, sang năm có lẽ con còn phải đi phương nam một lần nữa, đến lúc đó lại mua cho ngài.” Hoắc Quốc Đống cười nói.
“Thế nào, sang năm còn muốn đi à, con đi một chuyến này ba tháng liền, trong nhà đều lo lắng không thôi, thế nào còn muốn đi?” Thôi Vinh Mai vừa nghe con rể nói không chừng sang năm còn phải đi, trong lòng liền luống cuống, ngay cả quần áo mới vẫn cầm trong tay vuốt ve cũng bỏ xuống.
“Mẹ ngài yên tâm lần này đã bàn bạc xong mọi chuyện tầm tầm rồi, cho dù là sang năm lại đi cũng sẽ không nán lại lâu như năm nay, vài ngày cũng sẽ trở lại.” Hồ Quốc Đống nói. Sang năm nếu lại đi thì chính là đi xem máy móc cùng với mời thợ, có điều cái này trong lòng hắn và Triệu Cường cũng đều đã có cơ sở, cũng chỉ là cuối cùng lại đi xác nhận một chút mà thôi.
“Vậy thì được.” Thôi Vinh Mai vừa nghe Hồ Quốc Đống nói như vậy, trong lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm, con rể là đứa có tiền đồ, tuy rằng bà lo lắng nhưng cũng không thể vây khốn tay chân con nhà người ta.
Ngô Hồng Nhi thấy hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy cũng là khẽ cười, nói tới kể từ sau khi kết hôn, Thôi Vinh Mai đối với anh con rể Hồ Quốc Đống này còn tốt hơn con gái ruột thịt là cô rất nhiều, mới bắt đầu Ngô Hồng Nhi còn có chút loét ghen tỵ, trái lại bị Thôi Vinh Mai cốc đầu cô mắng cho một trận: “Con ngu này, vì sao mẹ đối với Quốc Đống tốt như vậy, còn không phải muốn để cho nó nể tình mẹ đối với nó tốt như vậy mà coi trọng mày thêm vài phần mà thôi.” Nói tới đây cũng là một phần tấm lòng của người mẹ.
Thời gian Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi nán lại nhà họ Ngô cũng không lâu, dù sao hôm nay đã hai mươi bảy tháng chạp rồi, mắt thấy sắp tết bất kể là nhà ai cũng đều vô cùng rối ren, bởi vậy tuy rằng Thôi Vinh Mai cực lực giữ hai người bọn họ ở lại ăn cơm trưa, nhưng Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi vẫn là đi luôn không ăn cơm trưa. Về phần đồ cho trẻ con cùng anh trai chị dâu thì để tất ở chỗ hai cụ nhờ bọn họ chuyển giao, hiện tại mọi người đều bận rộn, hai người Ngô Hồng Nhi cũng không kịp đưa qua từng nhà.
Hai người trái lại là đi thoải mái, không hay biết bởi vì hai người không nói rõ mấy thứ này rốt cuộc là thuộc về ai, ba cô con dâu nhà họ Ngô còn nổi lên một trận mâu thuẫn nữa cơ. Mặc dù đồ của đám người lớn đều không khác nhau nhiều lắm, nhưng còn có kiểu dáng khác biệt mà, hơn nữa đồng hồ, đồ chơi cho mấy đứa nhỏ cũng không phải một kiểu dáng, Trần Hương Chi lại là người hay chọn tốt, chỉ là hộp đựng bút mua cho mấy đứa cháu trai lớn chị ta cũng nhìn thích, dù sao trẻ con nhà chị ta cũng bắt đầu lên lớp Dục Hồng rồi, chẳng ai có thể nói thứ này không phải cho trẻ con nhà chị phải không.
Có điều sự việc này cũng chẳng ai nhắc tới với Ngô Hồng Nhi, để cho Thôi Vinh Mai mắng ba cô con dâu một trận mới yên tĩnh. Dù sao quá mất mặt rồi phải không, con rể có ý tốt mang qua cho nhiều đồ mới mẻ như vậy, mấy đứa không có tiền đồ này còn chỉ nhìn chút đồ này ở trong mắt không rút ra được.
Ngô Hồng Nhi cùng Hồ Quốc Đống về đến nhà, Hồ Đào Nhi đã ngồi ở nhà rồi, đang cùng Lý Quế Lan lục lọi quần áo Hồ Quốc Đống mua về. Hồ Đào Nhi cũng là cả ngày lo lắng cho em trai, hiện tại vừa nghe nói em trai đã trở về lập tức tới đây luôn. Tuy rằng vồ hụt, nhưng chỉ cần biết hai người bọn họ không có chuyện gì cũng là không lo lắng nữa, bây giờ nhìn thấy Hồ Quốc Đống mang về nhiều nhiều đồ mới mẻ như vậy, đang xem đến háo hứng dạt dào đây nè.
Hồ Đào Nhi thấy em trai em dâu trở về cũng không khách khí, lấy một bộ quần áo màu đỏ mận bèn nói: “Quốc Đống chị nhìn trúng bộ quần áo này này, hôm nay chị lấy đi luôn nhé.” Mùa xuân sang năm Hồ Đào Nhi sẽ phải làm mẹ chồng, đang lo mặc quần áo gì đây, không nghĩ tới đang buồn ngủ em trai lại đưa gối đầu đến cho, bộ quần áo này bất kể là màu sắc hay là kiểu dáng đều rất thích hợp, vừa vặn mặc lúc con trai làm việc vui.
Hồ Quốc Đống là chị một tay chăm lớn, khi còn nhỏ chỉ riêng tã đã không biết thay cho hắn bao nhiêu, cho nên tuy rằng Hồ Đào Nhi chưa bao giờ chiếm món lợi lớn của nhà mẹ đẻ, nhưng bộ quần áo này lại không có gì. Hơn nữa nhìn kiểu dáng như vậy vừa nhìn là biết mua cho chị, mấy cô em gái khác đều còn trẻ, Hạnh Nhi cũng không thích mặc quần áo như thế, chỉ có chị mặc là thích hợp nhất.
“Cầm đi đi, đây chính là mua cho chị cả chị.” Thấy Hồ Đào Nhi vui thích thử quần áo, Hồ Quốc Đống cũng không nhịn được bội phục Triệu Cường, đám quần áo gì gì đó này trừ mua cho Ngô Hồng Nhi đều là Triệu Cường chọn cho, bây giờ nhìn xem đều còn rất hợp tâm ý mọi người. Hắn cũng không có phần bản lĩnh này. Triệu Cường dù sao làm ở xã mua bán nhiều năm như vậy, nhìn người rất chuẩn, ngay cả kích cỡ cũng không chênh lệch bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ là lớn một chút, cái này cũng không có gì, người nông thôn mua quần áo tình nguyện lớn một chút cũng không muốn nhỏ, lớn có thể sửa nhỏ hơn, nhỏ thì không có cách nào sửa lại.
“Chị cả, em cùng anh rể Hai còn chọn cho Thông Thông bộ quần áo, còn mua một mảnh vải lớn màu đỏ thẫm cho vợ cháu ngoại trai, vừa lúc để cho chúng nó mặc khi kết hôn, chẳng qua lúc trở lại đồ nhiều quá nên để ở chỗ chị Hai, buổi chiều em sẽ đi qua lấy một chuyến.” Hồ Quốc Đống nói. Vương Thông là đứa cháu ngoại trai kết hôn đầu tiên, cho nên Hồ Quốc Đống bèn thiên vị mua thêm cho cháu ngoại trai một bộ quần áo, thấy vải đỏ phương nam đẹp bọn họ cũng mua một ít, có điều đồ đạc quả thực quá nhiều, hắn bèn để một túi quần áo ở nhà Hồ Hạnh Nhi. Bên trong đó trừ một bộ quần áo mua cho Vương Thông, thì đều là vải vóc. Trừ mua cho cô dâu còn có cho người trong nhà, đều gói cùng một chỗ này.
“Không sao, cũng không gấp gáp, mùng hai để cho Hạnh Nhi chúng nó cầm về cho cũng được.” Hồ Đào Nhi không chút khách khí nói.”Mẹ, xem xem đứa đầu tiên chính là được nhờ nhỉ, Vương Thông nhà chúng ta ngay cả quần áo mới cũng không cần mua.” Đúng là đứa đầu tiên được nhờ, đứa vai dưới kết hôn đầu tiên mọi người đều còn mới mẻ mà, không riêng gì nhà mẹ đẻ bên này, nhà chồng bên kia cũng là cực kỳ coi trọng. Chờ sau này Vương Thông sinh con, đứa nhỏ này lại là đứa đầu tiên trong đám vai dưới cũng bắt mắt vô cùng. Có lẽ là nguyên nhân con trai trưởng sắp kết hôn, sang năm có lẽ là có thể bế cháu, Hồ Đào Nhi nhìn hơn hớn cực kỳ.
“Lớn được nhờ cái giề, chờ đến lúc Đản Đản cùng Nhị Đản kết hôn, thằng anh trai như Thông Thông còn không phải là phải móc tiền, mày tính thử Đản Đản của chúng ta chỉ tiết kiệm tiền mừng tuổi đã phải tiết kiệm bao nhiêu.” Lý Quế Lan nói. Ở nông thôn có chú trọng, chỉ cần là không kết hôn bất kể lớn nhỏ, kết hôn, sinh con, tiền mừng tuổi hết thảy đều không cần cho. Trái lại chỉ cần anh kết hôn rồi, cho dù là làm em trai, lúc anh chị kết hôn sinh con anh cũng phải gửi phần tiền lễ.
“Đúng là tính toán như vậy nhà chúng con còn thua thiệt lớn đấy.” Hồ Đào Nhi làm bộ vô cùng xót ruột nói, một phòng người đều cười lên ha hả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook