Chị Nông Hạnh Phúc
-
Chương 65
Edit: Trạch Mỗ
Nghe Hồ Quốc Đống nói vậy, Hồ Hạnh Nhi cười nói: "Vợ cậu còn rất có lòng. Vừa khéo, chị cũng đang định tìm một chỗ học một chút đó, chờ qua đợt bận này, chị tìm thử sau đó hai người bọn chị cùng nhau học." Hồ Hạnh Nhi cười nói. Chị luôn vô cùng coi trọng việc học tập, chẳng qua bây giờ chỉ dựa vào đọc sách đã không thể thỏa mãn yêu cầu của chị, bởi vậy chị cũng vẫn tính toán chuyện tìm một chỗ học tập. Không nghĩ tới Hồng Nhi lại có cùng suy nghĩ với chị.
Hồ Quốc Đống nghe Hồ Hạnh Nhi nói như vậy bèn cười nói: "Được chị Hai, vậy em liền giao cho chị nhé." Hồ Quốc Đống tuy rằng cảm thấy cô vợ nhà mình cùng chị Hai thuần túy là không có việc gì tìm việc làm, nhưng thấy bộ dáng tin tưởng tràn đầy của hai người, rốt cuộc là không đành lòng đả kích hai người. Ngô Hồng Nhi còn trẻ thì thôi. Nhưng Hồ Hạnh Nhi bây giờ đã sắp bốn mươi còn cả ngày giày vò như thế, thật là tinh lực dư thừa. Như chị cả hắn là Hồ Đào Nhi cũng chỉ lớn hơn Hồ Hạnh Nhi hai ba tuổi, nhưng bây giờ đã bắt đầu cuống cuồng vội vàng tìm vợ cho con trai, bắt đầu làm chuẩn bị bế cháu rồi.
"Được, giao cho chị đi. Nhưng mà cũng phải chờ một chút, hiện tại chị thật là bận rộn đến mức bó tay rồi." Hồ Hạnh Nhi cười nói. Hiện tại cũng không như đời sau đầy đường đều là đủ loại các lớp đào tạo, bây giờ muốn tìm chỗ học tập còn phải nhờ cửa, hiện tại nhà mới xây được một nửa, Hồ Hạnh Nhi nào có tâm tình đi làm việc này.
"Được, cho dù bây giờ chị tìm được thì Hồng Nhi cũng chưa rảnh tay được, Nha Nha còn chưa rời được mẹ nó đâu. Con bé đó ban ngày mẹ trông còn được, buổi tối phải Hồng Nhi trông, nếu không có thể khóc đến đau đầu ghê gớm." Hồ Quốc Đống có vẻ bất đắc dĩ nói. Con bé Nha Nha kia là đứa út lại là con gái, Hồ Quốc Đống cũng là chiều chuộng vô cùng, con nhóc bé tí vỏn vẹn mới cao bằng hai đầu người, tính tình đã lớn lối vô cùng.
Nha Nha và Hồ Hạnh Nhi trông như cùng một khuôn đúc ra, hơn nữa nhà Hồ Hạnh Nhi cũng chỉ có hai thằng nhóc nghịch ngợm, bởi vậy Hồ Hạnh Nhi đối với cô cháu gái nhỏ này còn thân thiết hơn cả đối với hai thằng nhà mình bèn nói: "Ờ phải, Nha Nha mới bao lớn chứ. Thật ra nếu không phải chúng ta vội vàng xây nhà, để cho Hồng Nhi ở nhà trông Nha Nha đến ba bốn tuổi mới được. Hồng Nhi vừa bận rộn như vậy Nha Nha lại phải chịu ấm ức rồi."
Giọng điệu này của Hồ Hạnh Nhi, không biết còn tưởng rằng hiện tại trông đứa trẻ không phải là bà nội ruột của nó mà là mẹ kế đấy. May mà Lý Quế Lan không nghe thấy những lời này, bằng không thế nào cũng phải cho con gái nhà mình hai cái vả mới được. Ngữ khí ghét bỏ trắng trợn này là thế nào, phải biết sáu chị em Hồ Hạnh Nhi bọn họ đều là Lý Quế Lan bà một tay cứt một tay nước đái trông lớn. Sao đến bây giờ trông cháu gái ruột nhà mình lại trở thành để cho đứa nhỏ chịu ấm ức rồi.
"Được rồi, trời cũng không còn sớm, cậu mau về đi. Chị nhớ chuyện này rồi." Hai người hàn huyên một lát, thấy trời thật sự là không còn sớm, Hồ Hạnh Nhi bèn đuổi Hồ Quốc Đống trở về. Trở về trễ người trong nhà cũng lo lắng.
Hồ Hạnh Nhi chậm rãi về đến nhà, hôm nay hai cụ nhà họ Triệu ở nhà con gái, trong nhà chỉ có Triệu Cường. Triệu Cường cũng không làm việc khác, hắn đang rất tự đắc vui vẻ xem TV. Thấy Hồ Hạnh Nhi về bèn chào hỏi: "Về rồi? Việc xong xuôi rồi?"
Triệu Cường thật ra bây giờ còn tính là có công việc, suy cho cùng hắn làm ở xã mua bán đã sắp hai mươi năm rồi, có điều trong xã mua bán kia vắng như chùa bà Đanh, đi cũng vô dụng, cũng chỉ là một đám người ngồi một chỗ nói chuyện phiếm uống nước trà. Sở dĩ bây giờ hắn còn kiên trì mỗi ngày đi chấm công, chẳng qua là vì một khoản tiền bồi thường duy nhất sau này khi xã mua bán đóng cửa kia mà thôi.
Năm nay Triệu Cường mới bốn mươi tuổi, đợi đến lúc hắn về hưu còn có hai mươi năm, cho dù là hắn có thể kiên trì hai mươi năm, xã mua bán kia cũng không kiên trì nổi, bởi vậy hắn cũng không chờ chút tiền bảo hiểm lao động và tiền hưu kia nữa. Dứt khoát mỗi ngày làm việc ở cửa hàng thịt kho. Thật ra đám trẻ tuổi trong xã mua bán bọn họ đều sớm đã bắt đầu tự tìm lối thoát rồi, cũng chỉ là mấy người lớn tuổi còn kiên trì, chuẩn bị kiên trì đến về hưu.
Tuy rằng trên công việc cần thể lực Triệu Cường là cặn bã, mấy ngày này bị hoàn toàn ngược đãi cũng không ít. Nhưng không thể không nói trên cách đối nhân xử thế Triệu Cường lại thật sự có tài, đầu óc cũng đủ linh hoạt, lần này trả thù lao cũng là hắn đề xuất trước, bằng hiệu quả ngày hôm nay, không thể không nói quyết định này của Triệu Cường không sai.
"Đúng rồi, mệt chết đi được. Sao sớm như vậy anh đã về rồi." Hồ Hạnh Nhi nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi này của Triệu Cường trái lại không nói cái gì, tuy rằng Triệu Cường này cống hiến trong thời gian ngắn không quá lớn, nhưng hắn cũng đã dùng hết sức lực. Mấy ngày lên xà nhà đó buổi tối trở về hắn mệt ngủ thẳng cẳng.
"Đi cửa hàng nhìn một chút cũng không có việc gì thì về. Mấy ngày nay anh cũng là mệt chết rồi, em thử nhìn xem trên tay này của anh còn có mấy chỗ thịt ngon không?" Triệu Cường giơ một đôi tay đáng thương nói. Triệu Cường từ nhỏ đã lớn lên ở trấn trên, nhà họ Triệu điều kiện cũng không kém, trừ sau khi chia ruộng đến làm hộ hai ngày cho cha vợ, thật đúng là chưa từng chịu tội lớn như vậy.
Hồ Hạnh Nhi đối với chuyện hai người anh em của hắn chỉ đi giúp hai ngày rồi vội bỏ chạy không thấy tăm hơi tức giận không thôi, Triệu Cường trái lại rất lý giải, thật ra nói thật nếu không phải nhà này là của nhà mình, hắn cũng chạy sớm rồi. Còn đừng nói ba anh em bọn họ từ nhỏ đến lớn còn chưa từng chịu tội lớn như vậy đâu, nhà bọn họ ở bây giờ cũng không phải nhà mình xây, nhà ba anh em nhà họ Triệu ở đều là đơn vị phân cho.
"Cũng nên để cho anh chịu chút khổ, đây chính là xây nhà cho nhà lão Triệu anh, anh xem Quốc Đống lại xem anh đi, anh còn không biết xấu hổ nói mình đáng thương ư." Hồ Hạnh Nhi cười trêu ghẹo Triệu Cường.
Triệu Cường ngẫm lại cậu em vợ xách túi vôi hai trăm cân như xách giỏ rau thầm rùng mình một cái, thức thời chuyển đề tài này, bèn nói: "Chuyện hôm nay em làm thế nào rồi, đưa xong tiền chưa?"
"Đưa qua rồi, hầy, đừng nói anh đoán còn rất chuẩn." Hồ Hạnh Nhi cười nói. Nếu là không đưa chút tiền này qua sợ rằng trong lòng người ta sẽ thật tích tụ không thoải mái.
"Xời, anh là ai chứ, lần này chúng ta cho tiền, về sau lại có cái gì cần hỗ trợ cũng dễ mở miệng." Triệu Cường nói, tuy rằng căn nhà mới đó của nhà mình đã xây được một nửa phải hong mấy ngày tạm thời không thể tiếp tục khởi công, nhưng làm xong còn phải có một thời gian kha khá nữa, đến lúc đó cũng phải nhờ người ta làm việc. Nếu mọi người tâm không cam tình không nguyện không siêng năng làm việc cho, hắn đi đâu mà khóc. So sánh với chút tiền xây nhà kia, cho chút tiền công này thì tính là cái gì chứ.
"Xem như lần này anh làm đúng, tối hôm nay em đích thân xuống bếp làm hai món khao anh một chút, thế nào?" Hồ Hạnh Nhi thấy bộ dạng vênh váo này của hắn, bèn trêu ghẹo nói. Triệu Cường người này á, mặc dù việc nặng không làm được, nhưng trong bụng ý tưởng vặt vãnh thật đúng là một chuỗi một chuỗi.
"Được rồi, miễn cưỡng cho em cơ hội thể hiện này, làm thật tốt nhé." Triệu Cường y như ông lớn khoát tay với Hồ Hạnh Nhi.
Hồ Hạnh Nhi lườm hắn một cái, xắn tay áo đi phòng bếp nấu cơm. Tài nấu nướng tốt này là tổ truyền của nhà họ Hồ, món ăn khác còn không coi là gì, làm món thịt bất kể là đàn ông nhà họ Hồ hay là con gái nhà họ Hồ làm đều là ngon bậc nhất. Có điều hai năm này Hồ Hạnh Nhi rất bận rộn, số lần xuống bếp cũng ít đi, trên cơ bản đều là bà cụ nhà họ Triệu nấu cơm.
Cơm canh người già thích ăn đều là bớt dầu bớt muối hơn nữa đã đặc lại còn mềm, đừng nói ba cha con nhà họ Triệu, ngay cả cha Triệu ăn cơm con dâu làm nhiều năm như vậy cũng mỗi ngày cũng có chút nuốt không trôi.
Bởi vậy hai đứa trẻ nhà họ Triệu tan học về gặp Hồ Hạnh Nhi làm cơm ở phòng bếp, đều nhịn không được hoan hô một tiếng, "A, sao hôm nay là mẹ nấu cơm thế."
"Bà nội mày hôm nay không phải đi nhà cô mày sao, mẹ mày không làm cơm chẳng lẽ để bố mày làm à, mau rửa tay đi." Triệu Cường từ trong nhà đi ra thấy hai thằng nhóc nói như vậy thì cười mắng. Tuy rằng Triệu Cường quả thực chả ra dáng chồng, nhưng việc nấu cơm này thật đúng là chưa từng làm. Bởi vậy nói lời này đến hắn cũng rất đúng lý hợp tình.
Hai thằng nhóc nhà họ Triệu bình thường bị cha mẹ nhà họ Triệu sắp nâng lên tận trời rồi, bởi vậy cũng chẳng sợ Triệu Cường vẫn hi hi ha ha. Triệu Cường không phải người nghiêm túc, bình thường cùng hai cậu con trai cũng không lớn không nhỏ. Hai thằng nhóc này bình thường cũng chỉ sợ Hồ Hạnh Nhi.
"Được rồi, mau mau đi rửa tay, chúng ta ăn cơm thôi." Hồ Hạnh Nhi ho khan một tiếng, hai thằng nhóc cùng với cả Triệu Cường đều yên lại.
"Gần đây học tập thế nào hai đứa?" Mấy ngày nay Hồ Hạnh Nhi vẫn bận việc trong cửa hàng cùng chuyện nhà cửa nhà mình, cũng không chú ý việc học tập của hai đứa nhỏ, hiện tại vất vả lắm mới thoải mái bèn hỏi.
"Vẫn như vậy thôi." Triệu Minh cũng chính là con trai lớn của Hồ Hạnh Nhi nói. Hiện tại cậu đang học lớp mười một, gần đây bài tập cũng là rất căng thẳng. Có điều đứa nhỏ này thông minh từ nhỏ, học tập cũng vẫn luôn rất tốt, bởi vậy hỏi tới tình hình học tập cũng vẫn luôn là không đứng đắn cà lơ phất phơ như vậy, Hồ Hạnh Nhi cũng quen rồi.
"Còn mày, gần đây có chăm chỉ học tập hay không? Mẹ đã nói với mày nếu mày không thi đỗ trung học thì tới thôn bà ngoại mày làm ruộng đi. Dù sao trong nhà sẽ không để cho mày ăn không ngồi rồi." Tương đối với con trai lớn, Hồ Hạnh Nhi lo lắng con trai út hơn, thằng nhóc này từ nhỏ đã bị chiều không đứng đắn, học tập cũng không vững vàng như thằng cả, nếu học tử tế hai ngày có thể thi tốt một chút, nếu không học tử tế thành tích kia sẽ y như ngồi máy bay, lập tức rơi xuống vùn vụt. Qua không tới một tháng nữa sẽ thi lên cấp ba rồi, Hồ Hạnh Nhi cũng là rất lo lắng, hiện tại thi trung học không thi đỗ là không thi đỗ, không giống như là đời sau như còn có thể tìm trường tư thục hoặc là bỏ ra ít tiền là có thể lên.
Không ai hiểu tầm quan trọng của kiến thức hơn Hồ Hạnh Nhi, bởi vậy chị thật sự là tâm tâm niệm niệm ngóng trông hai con đều có thể thi đỗ đại học, bình thường mỗi ngày chị đều phải nhắc đi nhắc lại, khoảng thời gian trước chị bận rộn không có thời gian nhắc cái này, hiện tại vừa thả lỏng lại nghĩ tới.
Triệu Lượng chớp chớp mắt với cha mình và anh trai, ý bảo hai người bọn họ Hồ Hạnh Nhi lại bắt đầu rồi, còn làm một động tác đáng thương sau lưng Hồ Hạnh Nhi. Chẳng qua trước mặt Hồ Hạnh Nhi cậu nhóc lại là trịnh trọng cam đoan nói: "Con biết rồi, mẹ, mẹ đã nói đến tám trăm lần rồi. Con biết không thi đỗ trường cấp ba tốt thì không lên nổi đại học tốt cũng sẽ không có tiền đồ, con cam đoan nhất định học tập thật tốt còn không được sao. Chúng ta mau ăn cơm đi. Trong khoảng thời gian này ăn cơm bà nội làm dạ dày con đã sắp ấm ức chết rồi."
Hồ Hạnh Nhi thấy bộ dáng nháy mắt ra hiệu của cậu nhóc, cũng không khỏi bị chọc cười, mắng một câu thằng ranh nhưng cũng không càu nhàu nữa, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Nghe Hồ Quốc Đống nói vậy, Hồ Hạnh Nhi cười nói: "Vợ cậu còn rất có lòng. Vừa khéo, chị cũng đang định tìm một chỗ học một chút đó, chờ qua đợt bận này, chị tìm thử sau đó hai người bọn chị cùng nhau học." Hồ Hạnh Nhi cười nói. Chị luôn vô cùng coi trọng việc học tập, chẳng qua bây giờ chỉ dựa vào đọc sách đã không thể thỏa mãn yêu cầu của chị, bởi vậy chị cũng vẫn tính toán chuyện tìm một chỗ học tập. Không nghĩ tới Hồng Nhi lại có cùng suy nghĩ với chị.
Hồ Quốc Đống nghe Hồ Hạnh Nhi nói như vậy bèn cười nói: "Được chị Hai, vậy em liền giao cho chị nhé." Hồ Quốc Đống tuy rằng cảm thấy cô vợ nhà mình cùng chị Hai thuần túy là không có việc gì tìm việc làm, nhưng thấy bộ dáng tin tưởng tràn đầy của hai người, rốt cuộc là không đành lòng đả kích hai người. Ngô Hồng Nhi còn trẻ thì thôi. Nhưng Hồ Hạnh Nhi bây giờ đã sắp bốn mươi còn cả ngày giày vò như thế, thật là tinh lực dư thừa. Như chị cả hắn là Hồ Đào Nhi cũng chỉ lớn hơn Hồ Hạnh Nhi hai ba tuổi, nhưng bây giờ đã bắt đầu cuống cuồng vội vàng tìm vợ cho con trai, bắt đầu làm chuẩn bị bế cháu rồi.
"Được, giao cho chị đi. Nhưng mà cũng phải chờ một chút, hiện tại chị thật là bận rộn đến mức bó tay rồi." Hồ Hạnh Nhi cười nói. Hiện tại cũng không như đời sau đầy đường đều là đủ loại các lớp đào tạo, bây giờ muốn tìm chỗ học tập còn phải nhờ cửa, hiện tại nhà mới xây được một nửa, Hồ Hạnh Nhi nào có tâm tình đi làm việc này.
"Được, cho dù bây giờ chị tìm được thì Hồng Nhi cũng chưa rảnh tay được, Nha Nha còn chưa rời được mẹ nó đâu. Con bé đó ban ngày mẹ trông còn được, buổi tối phải Hồng Nhi trông, nếu không có thể khóc đến đau đầu ghê gớm." Hồ Quốc Đống có vẻ bất đắc dĩ nói. Con bé Nha Nha kia là đứa út lại là con gái, Hồ Quốc Đống cũng là chiều chuộng vô cùng, con nhóc bé tí vỏn vẹn mới cao bằng hai đầu người, tính tình đã lớn lối vô cùng.
Nha Nha và Hồ Hạnh Nhi trông như cùng một khuôn đúc ra, hơn nữa nhà Hồ Hạnh Nhi cũng chỉ có hai thằng nhóc nghịch ngợm, bởi vậy Hồ Hạnh Nhi đối với cô cháu gái nhỏ này còn thân thiết hơn cả đối với hai thằng nhà mình bèn nói: "Ờ phải, Nha Nha mới bao lớn chứ. Thật ra nếu không phải chúng ta vội vàng xây nhà, để cho Hồng Nhi ở nhà trông Nha Nha đến ba bốn tuổi mới được. Hồng Nhi vừa bận rộn như vậy Nha Nha lại phải chịu ấm ức rồi."
Giọng điệu này của Hồ Hạnh Nhi, không biết còn tưởng rằng hiện tại trông đứa trẻ không phải là bà nội ruột của nó mà là mẹ kế đấy. May mà Lý Quế Lan không nghe thấy những lời này, bằng không thế nào cũng phải cho con gái nhà mình hai cái vả mới được. Ngữ khí ghét bỏ trắng trợn này là thế nào, phải biết sáu chị em Hồ Hạnh Nhi bọn họ đều là Lý Quế Lan bà một tay cứt một tay nước đái trông lớn. Sao đến bây giờ trông cháu gái ruột nhà mình lại trở thành để cho đứa nhỏ chịu ấm ức rồi.
"Được rồi, trời cũng không còn sớm, cậu mau về đi. Chị nhớ chuyện này rồi." Hai người hàn huyên một lát, thấy trời thật sự là không còn sớm, Hồ Hạnh Nhi bèn đuổi Hồ Quốc Đống trở về. Trở về trễ người trong nhà cũng lo lắng.
Hồ Hạnh Nhi chậm rãi về đến nhà, hôm nay hai cụ nhà họ Triệu ở nhà con gái, trong nhà chỉ có Triệu Cường. Triệu Cường cũng không làm việc khác, hắn đang rất tự đắc vui vẻ xem TV. Thấy Hồ Hạnh Nhi về bèn chào hỏi: "Về rồi? Việc xong xuôi rồi?"
Triệu Cường thật ra bây giờ còn tính là có công việc, suy cho cùng hắn làm ở xã mua bán đã sắp hai mươi năm rồi, có điều trong xã mua bán kia vắng như chùa bà Đanh, đi cũng vô dụng, cũng chỉ là một đám người ngồi một chỗ nói chuyện phiếm uống nước trà. Sở dĩ bây giờ hắn còn kiên trì mỗi ngày đi chấm công, chẳng qua là vì một khoản tiền bồi thường duy nhất sau này khi xã mua bán đóng cửa kia mà thôi.
Năm nay Triệu Cường mới bốn mươi tuổi, đợi đến lúc hắn về hưu còn có hai mươi năm, cho dù là hắn có thể kiên trì hai mươi năm, xã mua bán kia cũng không kiên trì nổi, bởi vậy hắn cũng không chờ chút tiền bảo hiểm lao động và tiền hưu kia nữa. Dứt khoát mỗi ngày làm việc ở cửa hàng thịt kho. Thật ra đám trẻ tuổi trong xã mua bán bọn họ đều sớm đã bắt đầu tự tìm lối thoát rồi, cũng chỉ là mấy người lớn tuổi còn kiên trì, chuẩn bị kiên trì đến về hưu.
Tuy rằng trên công việc cần thể lực Triệu Cường là cặn bã, mấy ngày này bị hoàn toàn ngược đãi cũng không ít. Nhưng không thể không nói trên cách đối nhân xử thế Triệu Cường lại thật sự có tài, đầu óc cũng đủ linh hoạt, lần này trả thù lao cũng là hắn đề xuất trước, bằng hiệu quả ngày hôm nay, không thể không nói quyết định này của Triệu Cường không sai.
"Đúng rồi, mệt chết đi được. Sao sớm như vậy anh đã về rồi." Hồ Hạnh Nhi nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi này của Triệu Cường trái lại không nói cái gì, tuy rằng Triệu Cường này cống hiến trong thời gian ngắn không quá lớn, nhưng hắn cũng đã dùng hết sức lực. Mấy ngày lên xà nhà đó buổi tối trở về hắn mệt ngủ thẳng cẳng.
"Đi cửa hàng nhìn một chút cũng không có việc gì thì về. Mấy ngày nay anh cũng là mệt chết rồi, em thử nhìn xem trên tay này của anh còn có mấy chỗ thịt ngon không?" Triệu Cường giơ một đôi tay đáng thương nói. Triệu Cường từ nhỏ đã lớn lên ở trấn trên, nhà họ Triệu điều kiện cũng không kém, trừ sau khi chia ruộng đến làm hộ hai ngày cho cha vợ, thật đúng là chưa từng chịu tội lớn như vậy.
Hồ Hạnh Nhi đối với chuyện hai người anh em của hắn chỉ đi giúp hai ngày rồi vội bỏ chạy không thấy tăm hơi tức giận không thôi, Triệu Cường trái lại rất lý giải, thật ra nói thật nếu không phải nhà này là của nhà mình, hắn cũng chạy sớm rồi. Còn đừng nói ba anh em bọn họ từ nhỏ đến lớn còn chưa từng chịu tội lớn như vậy đâu, nhà bọn họ ở bây giờ cũng không phải nhà mình xây, nhà ba anh em nhà họ Triệu ở đều là đơn vị phân cho.
"Cũng nên để cho anh chịu chút khổ, đây chính là xây nhà cho nhà lão Triệu anh, anh xem Quốc Đống lại xem anh đi, anh còn không biết xấu hổ nói mình đáng thương ư." Hồ Hạnh Nhi cười trêu ghẹo Triệu Cường.
Triệu Cường ngẫm lại cậu em vợ xách túi vôi hai trăm cân như xách giỏ rau thầm rùng mình một cái, thức thời chuyển đề tài này, bèn nói: "Chuyện hôm nay em làm thế nào rồi, đưa xong tiền chưa?"
"Đưa qua rồi, hầy, đừng nói anh đoán còn rất chuẩn." Hồ Hạnh Nhi cười nói. Nếu là không đưa chút tiền này qua sợ rằng trong lòng người ta sẽ thật tích tụ không thoải mái.
"Xời, anh là ai chứ, lần này chúng ta cho tiền, về sau lại có cái gì cần hỗ trợ cũng dễ mở miệng." Triệu Cường nói, tuy rằng căn nhà mới đó của nhà mình đã xây được một nửa phải hong mấy ngày tạm thời không thể tiếp tục khởi công, nhưng làm xong còn phải có một thời gian kha khá nữa, đến lúc đó cũng phải nhờ người ta làm việc. Nếu mọi người tâm không cam tình không nguyện không siêng năng làm việc cho, hắn đi đâu mà khóc. So sánh với chút tiền xây nhà kia, cho chút tiền công này thì tính là cái gì chứ.
"Xem như lần này anh làm đúng, tối hôm nay em đích thân xuống bếp làm hai món khao anh một chút, thế nào?" Hồ Hạnh Nhi thấy bộ dạng vênh váo này của hắn, bèn trêu ghẹo nói. Triệu Cường người này á, mặc dù việc nặng không làm được, nhưng trong bụng ý tưởng vặt vãnh thật đúng là một chuỗi một chuỗi.
"Được rồi, miễn cưỡng cho em cơ hội thể hiện này, làm thật tốt nhé." Triệu Cường y như ông lớn khoát tay với Hồ Hạnh Nhi.
Hồ Hạnh Nhi lườm hắn một cái, xắn tay áo đi phòng bếp nấu cơm. Tài nấu nướng tốt này là tổ truyền của nhà họ Hồ, món ăn khác còn không coi là gì, làm món thịt bất kể là đàn ông nhà họ Hồ hay là con gái nhà họ Hồ làm đều là ngon bậc nhất. Có điều hai năm này Hồ Hạnh Nhi rất bận rộn, số lần xuống bếp cũng ít đi, trên cơ bản đều là bà cụ nhà họ Triệu nấu cơm.
Cơm canh người già thích ăn đều là bớt dầu bớt muối hơn nữa đã đặc lại còn mềm, đừng nói ba cha con nhà họ Triệu, ngay cả cha Triệu ăn cơm con dâu làm nhiều năm như vậy cũng mỗi ngày cũng có chút nuốt không trôi.
Bởi vậy hai đứa trẻ nhà họ Triệu tan học về gặp Hồ Hạnh Nhi làm cơm ở phòng bếp, đều nhịn không được hoan hô một tiếng, "A, sao hôm nay là mẹ nấu cơm thế."
"Bà nội mày hôm nay không phải đi nhà cô mày sao, mẹ mày không làm cơm chẳng lẽ để bố mày làm à, mau rửa tay đi." Triệu Cường từ trong nhà đi ra thấy hai thằng nhóc nói như vậy thì cười mắng. Tuy rằng Triệu Cường quả thực chả ra dáng chồng, nhưng việc nấu cơm này thật đúng là chưa từng làm. Bởi vậy nói lời này đến hắn cũng rất đúng lý hợp tình.
Hai thằng nhóc nhà họ Triệu bình thường bị cha mẹ nhà họ Triệu sắp nâng lên tận trời rồi, bởi vậy cũng chẳng sợ Triệu Cường vẫn hi hi ha ha. Triệu Cường không phải người nghiêm túc, bình thường cùng hai cậu con trai cũng không lớn không nhỏ. Hai thằng nhóc này bình thường cũng chỉ sợ Hồ Hạnh Nhi.
"Được rồi, mau mau đi rửa tay, chúng ta ăn cơm thôi." Hồ Hạnh Nhi ho khan một tiếng, hai thằng nhóc cùng với cả Triệu Cường đều yên lại.
"Gần đây học tập thế nào hai đứa?" Mấy ngày nay Hồ Hạnh Nhi vẫn bận việc trong cửa hàng cùng chuyện nhà cửa nhà mình, cũng không chú ý việc học tập của hai đứa nhỏ, hiện tại vất vả lắm mới thoải mái bèn hỏi.
"Vẫn như vậy thôi." Triệu Minh cũng chính là con trai lớn của Hồ Hạnh Nhi nói. Hiện tại cậu đang học lớp mười một, gần đây bài tập cũng là rất căng thẳng. Có điều đứa nhỏ này thông minh từ nhỏ, học tập cũng vẫn luôn rất tốt, bởi vậy hỏi tới tình hình học tập cũng vẫn luôn là không đứng đắn cà lơ phất phơ như vậy, Hồ Hạnh Nhi cũng quen rồi.
"Còn mày, gần đây có chăm chỉ học tập hay không? Mẹ đã nói với mày nếu mày không thi đỗ trung học thì tới thôn bà ngoại mày làm ruộng đi. Dù sao trong nhà sẽ không để cho mày ăn không ngồi rồi." Tương đối với con trai lớn, Hồ Hạnh Nhi lo lắng con trai út hơn, thằng nhóc này từ nhỏ đã bị chiều không đứng đắn, học tập cũng không vững vàng như thằng cả, nếu học tử tế hai ngày có thể thi tốt một chút, nếu không học tử tế thành tích kia sẽ y như ngồi máy bay, lập tức rơi xuống vùn vụt. Qua không tới một tháng nữa sẽ thi lên cấp ba rồi, Hồ Hạnh Nhi cũng là rất lo lắng, hiện tại thi trung học không thi đỗ là không thi đỗ, không giống như là đời sau như còn có thể tìm trường tư thục hoặc là bỏ ra ít tiền là có thể lên.
Không ai hiểu tầm quan trọng của kiến thức hơn Hồ Hạnh Nhi, bởi vậy chị thật sự là tâm tâm niệm niệm ngóng trông hai con đều có thể thi đỗ đại học, bình thường mỗi ngày chị đều phải nhắc đi nhắc lại, khoảng thời gian trước chị bận rộn không có thời gian nhắc cái này, hiện tại vừa thả lỏng lại nghĩ tới.
Triệu Lượng chớp chớp mắt với cha mình và anh trai, ý bảo hai người bọn họ Hồ Hạnh Nhi lại bắt đầu rồi, còn làm một động tác đáng thương sau lưng Hồ Hạnh Nhi. Chẳng qua trước mặt Hồ Hạnh Nhi cậu nhóc lại là trịnh trọng cam đoan nói: "Con biết rồi, mẹ, mẹ đã nói đến tám trăm lần rồi. Con biết không thi đỗ trường cấp ba tốt thì không lên nổi đại học tốt cũng sẽ không có tiền đồ, con cam đoan nhất định học tập thật tốt còn không được sao. Chúng ta mau ăn cơm đi. Trong khoảng thời gian này ăn cơm bà nội làm dạ dày con đã sắp ấm ức chết rồi."
Hồ Hạnh Nhi thấy bộ dáng nháy mắt ra hiệu của cậu nhóc, cũng không khỏi bị chọc cười, mắng một câu thằng ranh nhưng cũng không càu nhàu nữa, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook