Edit: Trạch Mỗ

Người mẹ có thể nói con gái nhà mình không tốt, nhưng nếu người khác cũng nói như vậy, ý kiến trong lòng bà sẽ lớn. Bởi vậy nghe Ngô Hồng Nhi lời trong lời ngoài khen Hồ Hạnh Nhi, Lý Quế Lan tuy rằng miệng oán trách, nhưng nụ cười trên mặt làm sao cũng không nhịn được.

Hồ Đào Nhi cùng Hồ Mai Nhi liếc nhau, sau đó nhìn nhau cười. Cô em dâu này dỗ mẹ chị đến thật đúng là tài giỏi, vừa lúc gãi đến chỗ ngứa của bà. Chẳng qua em dâu nói ngọt chút cũng không có gì, nhà mẹ đẻ quan hệ hòa hợp đám con gái bọn họ này mới cao hứng đó.

"Cha con cùng Quốc Đống là đi trấn trên hay là đi trại lợn?" Hồ Đào Nhi hỏi.

"Không có, hai cha con bọn họ đi nói chuyện đất nền nhà rồi. Không phải là nhờ bác cả mày hỏi người cho sao, hiện tại vừa lúc đi bàn bạc giá tiền một chút." Bây giờ là mùa xuân thích hợp xây nhà, cho nên hai cha con nhà họ Hồ bây giờ đang muốn mau chóng mua chỗ đó về để xây nhà.

"Thật muốn xây nhà à, thật ra Đản Đản và Nhị Đản còn nhỏ tuổi, chừng hai năm nữa cũng được." Xây nhà ở nông thôn là chuyện lớn không thua gì cưới dâu, Hồ Đào Nhi cảm thấy căn nhà này của nhà mẹ đẻ cũng mới xây được hơn mười năm, bây giờ xây nhà mới là hơi sớm. Nhà mới xây xong, cái cũ sẽ bỏ hoang. Nhà cửa chỉ sợ không có hơi người, một khi không hơi người thì sẽ nhanh cũ nát.

"Cha mày muốn xây lên, tuổi tác hai chúng tao đều không nhỏ, nếu không xây xong nhà cho hai cháu mày, lỡ ngày nào đó duỗi chân, trong lòng cũng không yên." Lý Quế Lan nói. Người nông thôn đối với cái chết không có kiêng dè lắm, người có tuổi thậm chí đã sớm làm xong áo liệm của mình rồi. Lại nói tuổi Lý Quế Lan và Hồ Lão Đồ thật đúng là đều không nhỏ, năm nay Hồ Lão Đồ đã bảy mươi rồi. Lý Quế Lan cũng mắt thấy đã đến bảy mươi. Tục ngữ có nói nhân sinh thất thập cổ lai hi, có lẽ ngày nào đó bệnh phát mất luôn.

Có điều người làm mẹ không kiêng dè, nhưng người làm con gái này lại không muốn nghe bà nói cái này. Hồ Đào Nhi nói đầu tiên: "Xem ngài nói là lời gì, năm nay ngài cũng chỉ mới hơn sáu mươi đã nói ra lời này. Ngài xem bà Hai con năm nay đã hơn tám mươi bước chân còn cực kỳ nhanh nhẹn đấy."

Ngô Hồng Nhi cũng liền vội vàng nói: "Đúng vậy, mẹ ngài còn phải bế chắt trai Đản Đản sinh cho ngài nữa đấy."

"Mày nhìn một cái mẹ chỉ nói một câu như vậy làm cho chúng mày nhiều ý kiến như vậy." Lý Quế Lan cười không khép được miệng nói. Thật ra bà cũng cảm thấy mình sống thêm thực tế hai mươi năm không thành vấn đề, nhưng hiện tại cảm thụ một chút sự quan tâm của con cái, trong lòng bà cũng là rất dễ chịu.

"Chẳng qua nhà này đúng là phải xây, sân trong nhà tuy rằng không nhỏ, nhưng phòng ngủ thật sự là quá ít. Đản Đản bọn họ cũng dần dần lớn lên, cũng không thể cứ ngủ cùng một chỗ với vợ chồng Hồng Nhi mãi, lại nói còn có Nha Nha đấy. Phòng ở trong nhà căn bản không đủ. Mấy chị em chúng mày trở về cũng không có chỗ ở." Lý Quế Lan bẻ ngón tay tính lý do trong nhà muốn xây nhà, nói tới vẫn là lúc trước tính sai. Chẳng qua điều này cũng chẳng trách hai cụ, mấy năm trước cũng không thịnh hành bộ phòng. Đều là mấy gian nhà lớn rộng rãi thoáng mát.

Nghe Lý Quế Lan nói như vậy, Hồ Đào Nhi cũng cảm thấy lý do này nói được. Ngay cả chị bây giờ cũng không phải tập trung sức lực tích cóp tiền chuẩn bị xây thêm một cái nhà sao. Nói trắng ra nhà cửa đối với người Trung Quốc thật sự là quá nặng. Nhất là gia đình trong nhà có con trai không có mấy cái nhà trong lòng cũng không yên được.

"Được, đến lúc đó để cho Vương Lập cùng mấy thằng trong nhà đều tới đây hỗ trợ." Hồ Đào Nhi cười nói. Nhà bọn họ ngay cả tiểu Tam năm nay cũng mười tám rồi. Tiểu Tam là đứa duy nhất trong ba anh em thi đỗ trung học, hiện tại đang học lớp mười một. Chẳng qua lên đại học phỏng chừng hi vọng không lớn, bình thường ở nhà cũng là đứa nhỏ làm việc gì cũng chịu khó. Nhà bọn họ có máy kéo, đến lúc xây nhà đến hỗ trợ là thích hợp nhất quả đất rồi.

"Mày đến là không đau lòng. Có điều thật sự xây lên còn phải có một đoạn thời gian nữa cơ. Mảnh đất cha mày nhìn trúng phỏng chừng không dễ mua lắm, bác cả mày đi hỏi một chút giá tiền yêu cầu còn rất cao. Hắn ta đòi một nghìn đồng đấy." Lý Quế Lan nói. Thật ra bọn họ sau đó cũng từng tính toán chỗ khác. Nhưng không phải chỗ quá nhỏ thì là vị trí không thích hợp. Nhà bọn họ muốn xây nhà hai tầng, chắn hết nhà người khác, chẳng ai cho anh xây. Bây giờ mảnh đất nhìn trúng kia vừa không chếch lắm, cũng sẽ không bởi vì xây tầng mà cản ánh sáng của nhà người khác, thật sự là rất thích hợp.

"Đòi cao như vậy, thật là công phu sư tử ngoạm. Nếu không để cho cha chồng con nhờ người đi nói một chút?" Hồ Đào Nhi cũng là trong lòng cả kinh, tiền bay giờ đều có giá, một mảnh đất nền nhà đại khái cũng chỉ là hai ba trăm, chỗ lớn vị trí tốt năm sáu trăm coi như là cao nhất rồi. Chỗ này đối với nhà bọn họ mà nói là thích hợp, nhưng thật đúng là không đáng giá này.

"Cần gì cha chồng mày ra mặt chứ. Thực sự không được thì thay đổi, chỗ xây nhà này còn không dễ tìm sao." Cha chồng Hồ Đào Nhi trước đây là đội trưởng đội sản xuất thôn bọn họ, ở trong thôn coi như là có vài phần mặt mũi. Chẳng qua Lý Quế Lan cũng không muốn để cho thân gia đi chịu cơn tức kia.

Lý Quế Lan đoán không sai, một lát sau cha con nhà họ Hồ trở lại, quả nhiên chính là không trao đổi thành công. Tuy rằng giá cả cho thấp xuống một chút, nhưng vẫn phải tám trăm đồng. Giá này xa xa vượt ra khỏi dự trù của Hồ Lão Đồ. Hồ Lão Đồ dự tính mảnh đất này cũng chỉ là bốn năm trăm đồng. Đây cũng là bởi vì nguyên nhân mảnh đất này thật sự thích hợp.

Nếu không phải nhà ông muốn xây nhà tầng, chỗ nền nhà kia ngay cả ba trăm đồng ông cũng chẳng muốn bỏ ra, căn nhà đó tường ngoài sụp cả rồi, nói trắng ra cũng chỉ là một mảnh đất móng nhà. Thấy đối phương thái độ kiên quyết, Hồ Lão Đồ trực tiếp mở miệng liền định thành năm trăm đồng, vốn đang cho rằng hắn ta nhất định không có ý kiến, không nghĩ tới người ta cứ cắn chết tám trăm đồng, như thế nào cũng không chịu nhả miệng.

Việc này làm cho Hồ Lão Đồ tức giận rồi, phải, ông không thiếu ba trăm đồng đó, nhưng đây cũng phải xem là chuyện gì. Thật coi ông là kẻ coi tiền như rác mà, vì một chỗ rách nát như vậy tiêu tám trăm đồng. Tiền nhà ông cũng không phải gió lớn thổi tới. Thấy thật sự là không nói nổi, tiếp tục sẽ khó coi, Hồ Lão Đồ bọn họ cũng trở về luôn.

Bác cả của Hồ Quốc Đống cũng rất tức giận, vốn ông ta cho rằng chỉ là chuyện dắt mối, ai biết làm ra phiền toái lớn như vậy. Chỉ đành phải an ủi Hồ Lão Đồ nói: "Trước hết chú đừng có gấp, trong thôn lớn như vậy cũng không phải không có chỗ xây nhà. Cứ từ từ tìm là được." Ông ta không khuyên Hồ Lão Đồ tăng thêm giá tiền, chỉ một chỗ như vậy năm trăm đồng ông ta cũng cảm thấy nhiều. Thằng nhãi nhà họ Đỗ kia chẳng phải là thứ tốt, đây thuần túy chính là rao giá trên trời, thật đúng là coi ngoài chỗ đó của nhà bọn họ ra, nhà lão Hồ bọn họ sẽ không xây nổi nhà.

Cơn tức giận của Hồ Lão Đồ cùng bác cả Hồ tạm thời không đề cập tới, lại nói nhà họ Đỗ có nền nhà đó hiện tại cũng đang nói tới chuyện này đây. Thôn An Bình có hai họ lớn, một là họ Hồ, một họ khác là họ Vương. Họ khác tuy rằng cũng có nhưng mà lại vô cùng ít ỏi. Nhà họ Đỗ cũng không ngoại lệ. Trong thôn An Bình họ Đỗ tổng cộng cũng chỉ có hơn mười hộ.

Chủ gia đình này tên Đỗ Đồng Hải, cha hắn ta đã mất, trong nhà chỉ còn một mẹ già, chẳng qua mẹ hắn ta cũng không ở cùng bọn họ, ở nhà anh trai hắn ta. Nhà hắn ta cũng không nhiều con, chí có hai đứa, đứa lớn là con gái, đứa nhỏ là con trai. Cũng chính vì như thế bọn họ không cần nền nhà khác, Hồ Lão Đồ mới có thể có nắm chắc lớn như vậy ngay từ đầu.

"Bố nó, tôi xem nếu không cứ năm trăm đồng bán đi, cũng không ít đâu." Vợ Đỗ Đồng Hải nói. Không phải là không ít, hiện tại cho dù là cưới vợ lễ hỏi ba bốn trăm cũng không tính là ít, năm trăm là cao hết mức rồi. Mảnh đất này là của một ông chú độc thân của Đỗ Đồng Hải, năm đó anh em nhà họ Đỗ lo liệu ma chay cho lão, chỗ lão để lại kia hai anh em nhà họ Đỗ liền chia nhau. Một mẫu đất kia của lão thuộc về anh cả nhà họ Đỗ. Những thứ còn lại bao gồm nền nhà đều thuộc về Đỗ Đồng Hải.

Một kẻ độc thân như lão già Đỗ có thể có thứ gì đáng tiền, ngay cả phòng ở cũng rách rưới, đáng tiền nhất cũng chính là chỗ nền nhà này, lúc trước Đỗ Đồng Hải cũng không muốn, nhưng là bất đắc dĩ mẹ hắn ta ở tại chỗ anh cả, đương nhiên cũng sẽ thiên vị anh cả hắn ta, hắn ta cũng chỉ có thể nhận, dù sao cũng là đồ được không.

Muốn nói chỗ này năm trăm đồng thật đúng là không ít, nhưng mấy ngày hôm trước Đỗ Đồng Hải vừa nghe được tin tức nói nhà họ Hồ muốn xây nhà tầng, bởi vậy năm trăm đồng này hắn ta cũng là không hài lòng lắm."Cô biết cái gì, nhà họ Hồ có tiền như vậy còn thiếu chúng ta chút này? Nhà họ là muốn xây nhà tầng, trừ chỗ này của chúng ta thật đúng là khó tìm chỗ thích hợp. Cô nhìn đi, qua mấy ngày nữa còn phải tới đây. Mấy trăm đồng chúng ta cảm thấy là khoản tiền lớn, nhưng ở trong mắt người ta còn không phải là mưa bụi. Tôi kéo thêm mấy ngày, tiền chúng ta làm một năm đều ra rồi." Đỗ Đồng Hải nói.

Cuộc sống của nhà họ Đỗ cũng không tốt lắm, năm trăm đồng nhà bọn họ một năm cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều như vậy. Nhưng con người thường chính là tham lam như vậy, nếu đã có chút hi vọng, sẽ muốn có được nhiều hơn.

Vợ Đỗ Đồng Hải ngẫm lại cũng phải, nhưng phụ nữ lá gan đều nhỏ hơn nhiều. "Nếu lỡ như nhà họ Hồ từ bỏ thì làm thế nào, chỗ kia chúng ta toàn bỏ không, lần sau lại tìm một người chịu bỏ ra năm trăm đồng cũng không phải dễ dàng như vậy." Bây giờ mọi người phần lớn đều là phá nhà cũ lại xây nhà mới trên nền móng nhà cũ, cũng chỉ là gia đình nhiều con trai mới ra ngoài mua đất nền nhà thôi.

"Cô cứ yên tâm đi, nhà họ Hồ một năm nuôi nhiều lợn như vậy, một đầu lợn đã bằng chút tiền này của chúng ta rồi." Đỗ Đồng Hải nói, tuy rằng trong lòng hắn ta cũng hơi thấp thỏm, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến tám trăm đồng sắp sửa tới tay kia, hắn ta lại kiên định lòng tin.

"Đúng vậy, nhà họ Hồ hàng năm nuôi nhiều lợn như vậy, con gái thứ hai nhà họ còn mở cửa hàng ở trấn trên, mình nói cái này kiếm được bao nhiêu tiền chứ." Vợ Đỗ Đồng Hải nói."Mình xem con dâu nhà bọn họ gần như chưa từng xuống đồng, đã ba con da thịt còn mịn như con gái. Khẳng định cả ngày ăn ngon. Người ta đó mới là tiến vào trong ổ phúc đó. Đáng tiếc nhà lão Hồ cũng chỉ có một đứa con trai, bằng không lúc trước giới thiệu Tiểu Nhiễm qua cũng là tốt." Tiểu Nhiễm là em vợ của Đỗ Đồng Hải, bộ dạng cũng được, nhưng gả lại không được tốt lắm, cuộc sống hiện tại cũng là trôi qua khó khăn.

"Cô dẹp đi, Tiểu Nhiễm tuy rằng trông không xấu, nhưng so sánh với con dâu nhà họ Hồ người ta còn kém xa. Năm đó lúc Hồ Quốc Đống tìm vợ, thật sự là chọn đủ loại con gái. Cho dù Tiểu Nhiễm lớn hơn hai tuổi nữa, chỉ bằng tính tình của nó người ta cũng chướng mắt." Đỗ Đồng Hải nói. Cô em vợ kia của hắn ta cũng chỉ có cái mặt còn có thể nhìn, cái khác chẳng có cái nào ra hồn.

Vợ Đỗ Đồng Hải suy nghĩ một chút, con dâu nhà họ Hồ cô ta cũng từng thấy, gặp người là ba phần cười, nhìn là vui vẻ, em gái nhà mình quả thực không cách nào so sánh được, ngay sau đó cũng không nói nữa. Chẳng qua nghĩ đến nhà họ Hồ có tiền như vậy, suy nghĩ khuyên chồng mình hạ thấp giá tiền một chút lại đè xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương